1 người đang xem
1371 58
Jean De La Fontaine (Giăng đờ La Phông-ten) là nhà thơ ngụ ngôn nổi tiếng người Pháp. Chính cuộc sống chan hòa với thiên nhiên, gần gũi với người dân thường đã khiến cho thơ văn ông giàu tính dân gian, giàu chất thơ của cuộc sống và thật sự tinh tế, sinh động khi ông miêu tả thiên nhiên hay khi viết về các loài thú, loài cây, về con cao, chùm nho, con cừu, cây bắp cải cũng như lòng nhân ái bao la của ông đối với người nghèo. Ông có kiến thức uyên bác cả về thiên nhiên và xã hội.

Thơ ngu ngôn của La Phông-ten tiêu biểu cho bút pháp của ông: Nhẹ nhàng, linh hoạt, uyên bác, lúc hài hưỏc, dí dỏm, có khi mơ mộng, phóng túng.

Rất nhiều bài thơ hay, nổi tiếng được truyền tụng từ đời này sang đời khác và trở thành điển hình cho các tính cách và các tình huống khác nhau của cuộc sống: Ve và kiến, Quạ và cáo, Chó sói và cừu non; Thần chết và lão tiều phu, Con cáo và chùm nho; Gà trống và cáo; Ông già và các con; Gà mái đẻ trứng vàng; Thỏ và rùa; Chó thả mồi bắt bóng, Đám ma sư tử, Hội đồng chuột, v. V..

Một bài ngụ ngôn của La Phông-ten gồm hai phần: Phần chính giống như một màn kịch nhỏ có thắt nút, cởi nút và phần rút ra bài học thường chỉ là một vài câu ngắn gọn.​

Ông ca ngợi trí thông minh, lòng nhân hậu của người lao động, phê phán thói kiêu căng, thói đạo đức giả, thái độ nịnh trên nạt dưới, tính hiếu danh. Thơ ông ngoài tính chất phê phán, chiến đấu còn mang tính trữ tình sâu sắc.

La Phông-ten là nhà văn, nhà thơ ngụ ngôn quen thuộc, tiêu biểu của mọi lứa tuổi và mọi thời đại.

Quạ và cáo

**

Phiên âm:

Le corbeau et le renard


Maître Corbeau, sur un arbre perché,

Tenait en son bec un fromage.

Maître Renard, par l'odeur alléché,

Lui tint à peu près ce langage:

"Hé! Bonjour, Monsieur du Corbeau,

Que vous êtes joli! Que vous me semblez beau!

Sans mentir, si votre ramage

Se rapporte à votre plumage,

Vous êtes le phénix des hôtes de ces bois."

A ces mots le Corbeau ne se sent pas de joie;

Et pour montrer sa belle voix,

Il ouvre un large bec, laisse tomber sa proie.

Le Renard s'en saisit, et dit: "Mon bon Monsieur,

Apprenez que tout flatteur

Vit aux dépens de celui qui l'écoute:

Cette leçon vaut bien un fromage, sans doute."

Le Corbeau, honteux et confus,

Jura, mais un peu tard, qu'on ne l'y prendrait plus.

(J. La Fontaine)

Dịch thơ 1: Quạ và cáo

Thầy Quạ đậu trên cây

Mỏ ngậm miếng pho-mát

Thầy Cáo thấy thơm ngát

Bèn lại tán thế này:

"Kính chào tôn ông Quạ

Khôi ngô và phong nhã

Tôi trông đẹp nhất ngài!

Lại dám đâu nói sai

Nếu giọng ngài bẻ bai

Như lông ngài hào nhoáng

Thì ngài quả xứng đáng

Là chúa Phượng lâm sơn"

Quạ nghe nói sướng rơn

Muốn tỏ mình tốt giọng

Mở toang cái mỏ rộng

Để rơi quách miếng mồi

Cáo cuỗm phắt, ngỏ lời:

"Thưa tôn ông quý hóa

Xin điều này ghi dạ

Phàm kẻ nịnh hót xằng

Chỉ sống bám vào thằng

Cả nghe lời tán tỉnh

Bài học này tôi tính

Đổi pho-mát còn hời"

Quạ xấu hổ điếng người

Quyết thề - nhưng muộn quá

Từ nay không hớ nữa.

(Bản dịch của Tú Mỡ)

Dịch thơ 2: Quạ và cáo

Anh Trạng Quạ càm phong bánh sữa.

Đậu trên cây sắp sửa rỉa ăn.

Đánh hơi Trạng Cáo lại gần,

Trông lên đưa mấy lời thân tỏ lòng:

"Kính chào chúc Ô-Công vạn tuế

Trông Ngài sao đẹp thế xinh vầy!

Giọng ca Ngài nếu cũng hay,

Sánh cùng bộ mã đẹp này đáng đôi.

Thì rõ thật đáng ngôi Phượng-Đế,

Dân rừng này xiết kể vinh lây!"

Quạ nghe vui hứng tràn đầy,

Quên mồi, há mỏ trình bày giọng tiên.

Vồ được bánh, Cáo đền ơn bảo:

"Thưa Hiền ông, nên hiểu trò đời:

Những quân phỉnh nịnh bốc giời

Sống trên lưng kẻ ưa lời tán khen

Quà ông tặng đáng tiền quí thật

Lời tôi dâng cũng rất đáng đồng!"

Quạ nghe hối tiếc thẹn thùng,

Thề không dại nữa, nhưng không kịp rồi.

(Bản dịch của Đỗ Khắc Siêm, Hà Khắc Nguyện)​

>> Bài học: Chớ nên nghe lời xu nịnh, ngon ngọt của kẻ khác mà bị mắc bẫy của họ. Bởi bản thân con Quạ vốn có bộ lông đen, xấu xí, hôi hám, giọng kêu dở tệ. Vậy mà nó lại nghe lời khen sàm xí, giả tạo của con Cáo, rồi bị mắc mưu của cáo để bị mất đi cái bánh thơm ngon đang ngậm trong miệng.

(Còn nữa)
 
Chỉnh sửa cuối:
Chó sói và chó nhà

**

Phiên âm:

Le loup et le chien

Un Loup n'avait que les os et la peau,

Tant les chiens faisaient bonne garde.

Ce Loup rencontre un Dogue aussi puissant que beau,

Gras, poli, qui s'était fourvoyé par mégarde.

L'attaquer, le mettre en quartiers,

Sire Loup l'eût fait volontiers;

Mais il fallait livrer bataille,

Et le Mâtin était de taille

A se défendre hardiment.

Le Loup donc l'aborde humblement,

Entre en propos, et lui fait compliment

Sur son embonpoint, qu'il admire.

"Il ne tiendra qu'à vous beau sire,

D'être aussi gras que moi, lui repartit le Chien.

Quittez les bois, vous ferez bien:

Vos pareils y sont misérables,

Cancres, haires, et pauvres diables,

Dont la condition est de mourir de faim.

Car quoi? Rien d'assuré: Point de franche lippée:

Tout à la pointe de l'épée.

Suivez-moi: Vous aurez un bien meilleur destin."

Le Loup reprit: "Que me faudra-t-il faire?

- Presque rien, dit le Chien, donner la chasse aux gens

Portants bâtons, et mendiants;

Flatter ceux du logis, à son Maître complaire:

Moyennant quoi votre salaire

Sera force reliefs de toutes les façons:

Os de poulets, os de pigeons,

Sans parler de mainte caresse."

Le Loup déjà se forge une félicité

Qui le fait pleurer de tendresse.

Chemin faisant, il vit le col du Chien pelé.

"Qu'est-ce là? Lui dit-il. - Rien. - Quoi? Rien? - Peu de chose.

- Mais encor? - Le collier dont je suis attaché

De ce que vous voyez est peut-être la cause.

- Attaché? Dit le Loup: Vous ne courez donc pas

Où vous voulez? - Pas toujours ; mais qu'importe?

- Il importe si bien, que de tous vos repas

Je ne veux en aucune sorte,

Et ne voudrais pas même à ce prix un trésor."

Cela dit, maître Loup s'enfuit, et court encor.

(La Fontaine)

Dịch thơ:

Chó sói và chó nhà


Da bọc xương, Sói kia xơ xác

Bởi chó nhà canh gác ngày đêm

Gặp chú chó gộc đáng thèm

Béo tròn, láng lẫy mà xem lạc đường

Sói định thộp xé toang tại trận

Lại e không đồng lạng đồng cân

Chó nhà đâu kém vóc lưng

Thừa hơi kháng cự, khó chừng ăn thua!

Sói đành phải lân la xử nhũn

Gạ chuyện nhau, tán tụng hết lời

Khen sao béo tốt tuyệt vời

Chó rằng: "Muốn béo như tôi tuỳ ngài

Ưng sướng, hãy bỏ nơi rừng rú

Họ nhà ngài trong đó xác xơ

Thân tàn ma dại vật vờ

Đói meo, kiếp ấy chỉ chờ nhăn răng!

Sống bấp bênh, miếng ăn miếng tội

Kiếm cái nhai đầu mũi đao gươm

Sao bằng có sẵn thịt cơm?

Theo tôi, đời sống sẽ tươm hơn nhiều!"

Sói hỏi: "Phải làm điều chi nhỉ?"

Chó rằng: "Ồ việc nhẹ như không

Đuổi phường bị gậy xin rong

Hàng ngày nịnh chủ, chiều lòng gia đinh

Và chỉ bấy công lênh cũng đủ

Hưởng món thừa trăm thứ ngọt ngon

Xương chim béo, xương gà non..

Chủ còn ve vuốt sớm hôm ân cần"

Sói nghe thấy sướng rơn cái dạ

Lòng mừng thầm, lệ đã rưng rưng

Bước đi theo chó nửa đường

Chợt nhìn cổ chó một vùng trụi lông

Hỏi: "Gì thế?"

Đáp: "Không gì cả!"

Sói hỏi thêm: "Quái lạ! Không gì?"

Chó rằng: "Không đáng kể chi!"

Sói còn hỏi lại hỏi đi: "Không à?"

Chó đành nói: "Ối dà! Có lẽ

Vòng buộc tôi đã để vết hằn

Khiến anh lưu ý đấy chăng?"

Sói nghe chó nói, hỏi gằn: "Buộc ư?

Vậy anh chẳng được như ý muốn

Chạy tự do hôm sớm đấy à?"

Chó rằng: "Thỉnh thoảng thôi mà!

Thế nhưng cái ấy, ôi chà, cần chi!"

- Cần lắm chứ! Còn gì hơn nữa?

Còn cần hơn cả bữa cao lương!

Tự do ta quý hơn vàng

Chẳng thèm đổi lấy bữa sang nhà người!

Sói ta vừa nói dứt lời

Ba chân bốn cẳng một hơi.. chạy dài..

(Bản dịch của Nguyễn Đình)​
 
Chuột tỉnh và chuột đồng

**


Phiên âm: Le rat de ville et le rat des champs

Autrefois le Rat de ville

Invita le Rat des champs,

D'une façon fort civile,

A des reliefs d'Ortolans.

Sur un Tapis de Turquie

Le couvert se trouva mis.

Je laisse à penser la vie

Que firent ces deux amis.

Le régal fut fort honnête,

Rien ne manquait au festin;

Mais quelqu'un troubla la fête

Pendant qu'ils étaient en train.

A la porte de la salle

Ils entendirent du bruit:

Le Rat de ville détale;

Son camarade le suit.

Le bruit cesse, on se retire:

Rats en campagne aussitôt;

Et le citadin de dire:

Achevons tout notre rôt.

- C'est assez, dit le rustique;

Demain vous viendrez chez moi:

Ce n'est pas que je me pique

De tous vos festins de Roi;

Mais rien ne vient m'interrompre:

Je mange tout à loisir.

Adieu donc; fi du plaisir

Que la crainte peut corrompre.

Dịch thơ 1:

Ngày xưa anh Chuột tỉnh

Mời chú bạn Chuột đồng

Một cách rất lịch thiệp

Dự tiệc thừa nem công

**

Trên khăn bàn thổ cẩm

Bát đĩa bày xênh xang

Tiệc tùng đôi bạn ấy

Phè phỡn lọ phải bàn

**

Chè chén tươm ra phết

Cao lương chẳng thiếu gì

Xịch có ai phá đám

Đôi bạn đang tì tì

**

Ngoài cửa buồng lạch cạch

Nghe tiếng động hoảng hồn

Chuột tỉnh mau chân tếch

Chuột bạn theo sau chuồn

**

Hết động người đi khỏi

Chuột lóc nhóc ra ngay

Anh kẻ chợ mời bạn:

"Chén nốt món thịt quay"

**

Chú nhà quê: "Xin đủ!

Mai bác đến chơi nhà

Tôi chẳng dám bày vẽ

Thết bạn tiệc hoàng gia

**

Nhưng không bị cụt hứng

Tôi ăn uống thảnh thơi

Chào bác, cứ nơm nớp

Còn cóc gì thú vui!"

(Bản dịch của Tú Mỡ)

Dịch thơ 2:

Xưa có chuyện một anh Chuột tỉnh

Gởi tiên hoa đến thỉnh Chuột đồng

Đầy lời trịnh trọng bên trong

Xương dòn chim cút, rượu nồng chờ nhau

Thảm quý dệt trên lầu đã đặt

Tiệc sẵn bày đãi khách tâm giao

Đôi bồ vui thích biết bao

Tiệc sang, ông chủ tự hào khoe khoang

Nhưng đương lúc trao chung thù tạc

Tiếng động gì từ vách cửa vô

Vội vàng Chuột tỉnh chân co

Chuột đồng cũng gấp phóng giò chạy sau

Khi tiếng động như hầu đã lặn

Chuột tỉnh mời: "Bác gắng ăn đi

Cút vàng, này món rô-ti"

Đồng rằng: "Thôi đủ. Mai thì mời anh

Đến chơi tôi, đạm thanh một bữa

Dẫu chẳng sang bằng nửa tiệc anh

Nhưng mà được cái yên lành

Tự do thong thả, không kinh hãi gì

Vui mà sợ sệt ham chi!"

(Bản dịch của Đỗ Khắc Siêm, Hà Khắc Viện)​
 
Sói và cừu non

**


Phiên âm:

Le loup et l'agneau


La raison du plus fort est toujours la meilleure:

Nous l'allons montrer tout à l'heure.

Un Agneau se désaltérait​

Dans le courant d'une onde pure.​

Un Loup survient à jeun qui cherchait aventure,​

Et que la faim en ces lieux attirait.​

Qui te rend si hardi de troubler mon breuvage?​

Dit cet animal plein de rage:​

Tu seras châtié de ta témérité.​

- Sire, répond l'Agneau, que votre Majesté​

Ne se mette pas en colère ;​

Mais plutôt qu'elle considère​

Que je me vas désaltérant​

Dans le courant,

Plus de vingt pas au-dessous d'Elle,

Et que par conséquent, en aucune façon,

Je ne puis troubler sa boisson.

- Tu la troubles, reprit cette bête cruelle,

Et je sais que de moi tu médis l'an passé.

- Comment l'aurais-je fait si je n'étais pas né?

Reprit l'Agneau, je tette encor ma mère.

- Si ce n'est toi, c'est donc ton frère.

- Je n'en ai point. - C'est donc quelqu'un des tiens:

Car vous ne m'épargnez guère,

Vous, vos bergers, et vos chiens.

On me l'a dit: Il faut que je me venge.

Là-dessus, au fond des forêts

Le Loup l'emporte, et puis le mange,

Sans autre forme de procès.​

(La Fontaine)

Dịch thơ:

Sói và chiên con

Kẻ mạnh, cái lẽ vốn già

Chuyện này tức khắc giải ra rõ ràng

**

Dòng suối trong, Chiên đang giải khát

Dạ trống không, Sói chợt đến nơi

Đói, đi lảng vảng kiếm mồi

Thấy Chiên, động dại bời bời thét vang:

Sao mày dám cả gan vục mõm

Làm đục ngầu nước uống của ta?

Tội mày phải trị không tha!

Chiên con sửng sốt thưa qua mấy lời:

Xin bệ hạ hãy nguôi cơn giận

Xét lại cho tường tận kẻo mà..

Nơi tôi uống nước quả là

Hơn hai chục bước cách xa nơi này

Chẳng lẽ kẻ hèn này có thể

Khuấy nước ngài uống phía nguồn trên

Con quái ác lại gầm lên:

Chính mày khuấy nước! Ai quên đâu là

Mày có nói xấu ta năm ngoái..

Nói xấu ngài? Tôi nói xấu ai?

Khi tôi còn chửa ra đời?

Hiện tôi đang bú mẹ tôi rành rành

Không phải mày thì anh mày đó

Quả thật tôi chẳng có anh em

Thế thì một mống nhà chiên

Quân bay có đứa nào kiềng sói đâu!

Chiên, chó, người, cùng nhau một thói

Họ mách ta, ta phải báo cừu!

**

Dứt lời, tha tận rừng sâu

Sói nhai Chiên nhỏ, chẳng cầu đôi co.

(Bản dịch của Tú Mỡ)

Dịch thơ 2:

Lý kẻ mạnh bao giờ cũng thắng

Chuyện sau đây hãy ngẫm cho tường

**

Chú Cừu nhỏ suối trong uống nước

Bỗng Sói rừng dạo bước gần bên

Tìm ăn, bụng đã đói mềm

Lang thang bắt gặp Cừu non suối nầy

Sói lên giọng gắt gay mắng bảo:

- Con Cừu kia mày láo quá ha!

Làm ngầu dòng nước của ta

Tội này đáng chết không tha được rồi

- Xin Bệ hạ xét soi đừng giận

Ở cuối nguồn khôn vẩn dòng trên

- Mầy làm vẩn! Thêm năm ngoái nữa

Nói xấu tao ở giữa bao người

- Làm sao thế được trời ơi

Vì năm ngoái ấy tôi thời chửa sinh

Mà nay nữa còn quanh vú mẹ

- Nếu không mày, có thể thằng anh

- Thưa ngài tôi chẳng có anh

- Thế thì một kẻ gia đình mày đây

Đã coi tao không đầy múng mẩy

Tụi chăn bay cũng vậy khác nào

Người ta họ đã bảo tao

Thù này nay phải buộc vào cổ ngươi

Sói nói đoạn quật tươi Cừu nọ

**

Đem vào rừng gần đó Sói xơi

Chẳng cần lý luận lôi thôi.

(Bản dịch của Đỗ Khắc Siêm, Hà Khắc Viện)
 
Thần chết và tiều phu

**

Phiên âm:

La Mort et le bûcheron

Un pauvre bûcheron, tout couvert de ramée,

Sous le faix du fagot aussi bien que des ans

Gémissant et courbé, marchait à pas pesants,

Et tâchait de gagner sa chaumine enfumée.

Enfin, n'en pouvant plus d'effort et de douleur,

Il met bas son fagot, il songe à son malheur.

Quel plaisir a-t-il eu depuis qu'il est au monde?

En est-il un plus pauvre en la machine ronde?

Point de pain quelquefois et jamais de repos.

Sa femme, ses enfants, les soldats, les impôts,

Le créancier et la corvée

Lui font d'un malheureux la peinture achevée.

Il appelle la Mort ; elle vient sans tarder,

Lui demande ce qu'il faut faire.

«C'est, dit-il, afin de m'aider

A recharger ce bois ; tu ne tarderas guère. »

**

Le trépas vient tout guérir;

Mais ne bougeons d'où nous sommes:

Plutôt souffrir que mourir,

C'est la devise des hommes.

(la Fontaine)

Dịch thơ:

Lão tiều vác củi cành một bó

Củi đã nhiều, niên số lại cao

Lặc lè chân đá chân xiêu

Lom khom về chốn thảo mao khói mù

Tủi thân phận kỳ khu khó nhọc

Đặt bó sài ở dọc lối đi

Than rằng: - Sung sướng nỗi gì

Khắp trong thế giới ai thì khổ hơn?

Bữa no đói luôn cơn buồn bã

Vợ nào con vất vả trăm chiều

Hết thuế lính lại thuế sưu

Quanh năm khách nợ còn điều gì vinh?

Hỡi thần Chết thương tình chăng tá

Đến lôi đi cho dã một đời

Chết đâu dẫn lại tức thời

- Hỏi già khi nãy kêu vời lão chi?

Lão tiều thấy cơ nguy cuống sợ:

- Nhờ tay ngài nhắc đỡ lên vai

**

Thơ rẳng:

Đành chết là hết nợ

Sao mà ai cũng sợ?

Mới hay bụng thế gian

"Khổ mà sống còn hơn!"

(Nguyễn Văn Vĩnh dịch)

Bản dịch 2:

Lão tiều vác củi rừng một bó

Củi đã nhiều thêm khổ niên cao

Còng lưng lê gót lao đao

Vừa rên vừa bước, cố sao đến nhà

Hạ củi xuống lão già muốn khóc

Tủi phận mình cực nhọc quanh năm

Hết phu dịch, lại thuế thân

Suốt đời chạy mặc, chạy ăn không rồi

Chẳng một phút nghỉ ngơi, nhàn rỗi

Thiếu bánh mì, chịu đói thường luôn

Không vui mà chỉ có buồn

Chào đời chí lão thảm thương cuộc đời

"Thần chết hỡi! Giúp tôi chăng tá

Lôi tôi đi cho đã kiếp người"

Thần chết đà tới nơi rồi

Hỏi già: "Khi nãy kêu tôi chuyện gì?"

Lão tiều thấy cơ nguy cuống sợ:

- Nhờ tay ngài cất đỡ lên vai

Hộ tôi bó củi nặng này

Rồi ngài cũng sớm lôi tôi đi mà!

**

Vẫn biết chết là ta hết khổ

Nhưng ta nên chống cự đến cùng

Khổ còn hơn chết rõ ràng

Mọi người coi đó châm ngôn cuộc đời.

(Đỗ Khắc Siêm, Hà Khắc Viện dịch)​
 
Cây sồi và cây sậy

**


Phiên âm:

Le Chêne un jour dit au Roseau:

"Vous avez bien sujet d'accuser la Nature ;

Un Roitelet pour vous est un pesant fardeau.

Le moindre vent, qui d'aventure

Fait rider la face de l'eau,

Vous oblige à baisser la tête:

Cependant que mon front, au Caucase pareil,

Non content d'arrêter les rayons du soleil,

Brave l'effort de la tempête.

Tout vous est Aquilon, tout me semble Zéphyr.

Encor si vous naissiez à l'abri du feuillage

Dont je couvre le voisinage,

Vous n'auriez pas tant à souffrir:

Je vous défendrais de l'orage ;

Mais vous naissez le plus souvent

Sur les humides bords des Royaumes du vent.

La nature envers vous me semble bien injuste.

- Votre compassion, lui répondit l'Arbuste,

Part d'un bon naturel ; mais quittez ce souci.

Les vents me sont moins qu'à vous redoutables.

Je plie, et ne romps pas. Vous avez jusqu'ici

Contre leurs coups épouvantables

Résisté sans courber le dos ;

Mais attendons la fin." Comme il disait ces mots,

Du bout de l'horizon accourt avec furie

Le plus terrible des enfants

Que le Nord eût portés jusque-là dans ses flancs.

L'Arbre tient bon ; le Roseau plie.

Le vent redouble ses efforts,

Et fait si bien qu'il déracine

Celui de qui la tête au Ciel était voisine

Et dont les pieds touchaient à l'Empire des Morts.

Dịch thơ 1:

Cây Sồi nọ một hôm bảo Sậy:

- Đủ lý do cho thấy trời già

Với mày ông chẳng xót xa

Một con chích đậu đã là ngàn cân

Gió thổi nhẹ lăn tăn mặt nước

Đã cất đầu không được khổ thay

Còn tao, mày hãy trông này

Tựa núi Cô-cát chọc mây, vững vàng

Ngăn ánh nắng phũ phàng chưa hả

Còn sẵn sàng chống trả cuồng phong

Gió nhẹ mày cũng hãi hùng

Với tao là một lương phong tầm thường

Nếu mày mọc dưới tàn lá tớ

Đâu mày còn e sợ gió rong

Thấy rằng tạo hóa bất công

Đày mày mọc ở đồng không ẩm sình

Sậy chậm rãi nghiêng mình kính cẩn:

- Cảm ơn lòng trắc ẩn của anh

Gió kia dù có bạo hành

Tưởng tôi sợ ít, mà anh ngại nhiều

Vì tôi sẽ theo chiều rạp lả

Gió không làm bật ngã được tôi

Đến nay tuy trải bao rồi

Gió mưa vẫn vững, anh thời chẳng sao

Nhưng hãy đợi xem nào anh ạ

Sậy dứt lời từ ngả bắc phương

Trận dông rất đỗi hùng cường

Chuyển trời thổi tới bất tường làm sao

Cây Sồi vẫn sững cao đứng đó

Còn Sậy thì nhăn nhó lướt theo

Bắc phong mạnh mãi thêm nhiều

Làm cho lốc rễ đổ xiêu cây Sồi

Từ lâu vẫn chọc trời cao ngất

Rễ xuyên dài tới sát âm ty

Chỉ trong giây lát đã thì..

(Đỗ Khắc Siêm, Hà Khắc Nguyện dịch)

Dịch thơ 2:

Cây Sồi một hôm nói cùng cây Sậy:

"Anh rất có lý do để tố cáo thiên nhiên

Với anh, một con chim sâu là một gánh nặng đè lên

Chút xíu gió tình cờ phảng phất

Làm khẽ nhăn mặt nước

Đã khiến cho anh phải cúi đầu

Trong khi mà trán tôi như núi Cápca

Chưa vừa lòng ngăn chặn mặt trời kia

Còn ngạo cả ý đồ của bão

Với anh tất cả hóa cuồng phong, với tôi tất cả đều gió thoảng

Phải chi anh mọc dưới tán lá tôi xanh

Đang um tùm che cả chung quanh

Đâu đến nỗi anh khổ nhiều như thế

Tôi sẽ chở che anh chống chọi với bão bùng

Nhưng anh thường sinh ở nơi quạnh quẽ

Chỗ biên thuỳ ướt át cả xứ gió mênh mông

Ôi! Phũ phàng chi bấy Hóa công"

Cái cây nhỏ trả lời: "Niềm thương xót của ông

Xuất phát tự tốt lòng, nhưng xin đừng ngại

Gió với tôi không dữ dội bằng đối với ông

Tôi uốn cong mình nhưng không bị gãy

Ông bấy lâu nay chống những trận gió đùng đùng

Lưng vẫn thẳng. Nhưng ta hãy chờ đoạn cuối"

Sậy mới dứt lời, từ chân trời, dữ dội

Một cơn gió lốc lao tới ầm ầm

Phương Bắc chưa từng sinh một cơn gió nào ghê gớm thế

Cây Sồi đứng vững vàng, cây Sậy cong mình uốn

Nhưng trận gió càng mạnh thêm, lồng lộn

Đến nỗi nhổ cho bật cả rễ cây

Đầu chạm tới trời mây

Và chân đụng xứ Diêm Vương dưới đất

(Xuân Diệu dịch)


 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back