Giữa Vùng Trời 6/2020 Hồn ta bay trên muôn vàn con sóng Qua vùng trời, qua biển biếc mênh mông! Hồn ta bay qua vạn trượng mây hồng Rồi cập bến nơi thiên đường rực rỡ! Nơi bình yên, một xứ sở yên vui! Hồn ta đậu trên nhành non lá thắm Hay ngủ vùi giữa tĩnh lặng đồng hoang? Ta ở đâu nơi điêu linh cằn cỗi? Ở đâu đây? U tối một màu huyền! Ta trải lòng về đây miền câm lặng! Dang vòng tay ôm vũ trụ xa xôi Ta đặt chân lên vạn nẻo núi đồi Lại mê mang tìm cái tôi hoang dại Vu vơ buồn giữa sóng nước đơn côi! Phía trời tây sắp tận ánh mặt trời Còn đứng đó tạ tàn đôi lều cỏ Giữa đồi tranh ngập đỏ ánh hoàng hôn! Ta lạc lối giữa trăm ngàn ngã rẽ? Ta lông bông say vui thú cuộc đời Ngắm nường nguyệt, đào, mai, phong, thu, tuyết! Cảm nhận thay những ấm lạnh nhân gian Ta đã đi chỉ còn đây hồn niệm Giữa muôn vàn thế kỷ chốn hồng hoang Ta là ai, ta bỗng chốc bàng hoàng? Ta ngơ ngác dưới muôn trời tinh tú? Ta thấy mình là lân tinh rực lửa! Giữa trời đêm xua tan cõi vĩnh hằng Hồn mải miết chảy trôi qua vạn thế Trở thành ta một hạt bụi ngô nghê Đáng thương thay chẳng khác một thằng hề Chẳng biết chi xa đọa giữa cõi mê? Cứ loay hoay tìm đường ra lối thoát Rồi trầm luân, đày đọa dưới mồ hoang Khi cảm nhận xương khô và đất lạnh! Hồn sẽ bay về nơi ta hằng ước Nơi xứ mơ trong những giấc chiêm bao! Nơi ngập tràn ánh nắng với vì sao Nơi cỏ cây còn rung rinh ánh sáng! Lại thành đời, một hạt giống miên man. HV Trích trong tập "Tái Sinh"
Điên Dại ** Chỉ còn lại nỗi buồn kia vô tận? Nỗi đau vùi trong nước mắt phai mau! Ta hoang mang giữa muôn màu cuộc sống Cuộc đời qua để lại vết thương sâu! Con đường đi biết bao nỗi u sầu! Bao cô đơn giữa những chiều bảng lảng Giữa tít tắp mây trời xanh cao rộng. Ta trải lòng, ta rên xiết khùng điên Muốn vứt đi mọi lo lắng muộn phiền! Tới chân trời nơi trăng sao rực rở Nơi rừng sâu núi thẳm chốn không người. Ta đi xa, đi tìm ta còn lại? Tiếng con tim, tiếng khát vọng tang thương! Muộn phiền thay ta chẳng thấy con đường, Thấy mờ mịt, thấy mông lung cô độc Thấy nỗi sầu, sâu thẳm tựa đại dương Những sóng ngầm, sóng lớn đến mênh mông! Sóng nhân gian, sóng lòng còn đè nặng Ta vẫy vùng muốn xé nát thương khung. Ta đã điên, đã khùng hay loạn trí Chẳng biết mình mê tỉnh cứ mông lung Ta đi đâu? Về đâu? Nơi nào chứa? Rộng đất trời, nhưng nhỏ hẹp nhân gian Ta đau đớn, nỗi lòng buồn vô hạn Mây vẫn bay, nắng gió vẫn say xưa! Lại thấy mình sao sống lại dư thừa Khi thời gian nặn nhào thành bóng tối, Khi mịt mù thay nguồn sáng vinh quang! Chẳng nơi nào là điạ ngục, thiên đàng, Khi trời đêm muôn vì sao lấp lánh! Ta thành người phiêu bạt chốn vô danh Buông lồng ngực hít hơi thở trong lành Chờ một ngày ta trở thành bụi bặm, Ý thức ta lại lang bạt độc hành. Lại về đây nơi núi hoang cô độc! Ngắm đất trời, ngắm mây nước, trăng thanh. HV Trích trong tập "Tái Sinh"
Mưa Về Thương Nhớ *Hạo Vũ* Một chiều mưa sân trường Đúng giờ ta tan học Trời âm u tối rét! Ô em đội giọt trong. Chỉ thấy đôi gót sen Em tới giờ trễ hẹn Nụ cười em bẽn lẽn Nấp sau cánh cửa bên. * Phố lên đèn le lói Bên đường vắng lá rơi Đôi ta cùng chung bước Tuổi trẻ mùa rong chơi. * Em nụ cười tinh khôi Tình yêu kia nảy nở Khi anh em sát lại Con tim đập liên hồi Vị ngọt mát đầu môi Nụ hôn thầm vội vã! * Mối tình đầu nồng cháy Khát vọng những ước mơ! Tình ta như bài thơ Viết lên trang giấy trắng! * Những tiếng yêu sâu nặng! Không nỗi niềm dục vọng Thơ ngây đến lạ kỳ? Dù chẳng còn thơ bé? Cháy trong lồng ngực trẻ Một trời bể khát khao! Những cái ôm sôi trào Em trao anh thầm kín. * Tình yêu ta dần chín Đỏ mọng vết son môi Mỗi khi em giận rỗi Anh phải ngồi nhắn tin Cùng nấu cháo điện thoại Phải dỗ dành nựng nịu Để em chịu tha anh * Rồi thu đến trên cành Khi màu xanh dần úa Lá vàng rơi lả tả! Đường cũ thấy thêm xa! * Khi ấy ta chẳng còn Cầm tay nhau cùng bước Trên con đường quen thuộc Chỉ còn lại mình anh Lối xưa về cô quạnh! Gọi thầm em rồi ước Trong cơn mơ bất chợt Một dáng hình thân thương! Hà Nội 4/2020
Thăm Hà Nội * Hà Nội mây trắng phiêu bồng, Thăng Long cổ kính xuân lồng trăng xưa. Hồ gươm liễu rủ lưa thưa, Nhớ người thiên cổ tiễn đưa chén sầu! Thi nhân dậm bước chân mau, Một lần này đến, hẹn sau lại về. HV Hà Nội 2021 Thăm Hà Nội 2 * Hoàng thành cổ kính rêu phong, Đâu còn tráng lệ đau lòng người thăm? Hào hùng sử Việt thăng trầm! Cột cờ Hà Nội mãi nằm hiên ngang. Cổ Loa vết tích hoang tàn, Đây chùa Trấn Quốc trang hoàng hơn xưa. Tây Hồ sóng gợn thuyền đưa, Hiu hiu xuân tái, gió lùa tóc bay. Giai nhân xiêm váy thân gày, Trên hồ lả lướt vị đầy thi nhân. Thăm chùa Một Cột cuối xuân, Kiến trúc độc đáo, trắng ngần hoa xen. Đây cầu Thê Húc lên đèn, Ngọc Sơn mờ ảo bao phen nổi chìm. Hồ Gươm đẹp nhất về đêm, Gái trai ôm ấp, thơm mềm cánh môi. Tháp Rùa rực sáng giữa trời, Chứng nhân lịch sử bao đời vàng son. Hòa Phong tháp đã hao mòn, Ngang tàng đứng đó mãi còn lặng im. Hà Nội in mãi trong tim, Một lần đi đến, muốn tìm lần sau. Phố phường tấp nập muôn màu, Đây đền Bà Kiệu dãi dầu nắng mưa. Tới thăm Văn Miếu giữa trưa, Nắng vàng thơm nhạt đung đưa áo dài. Cổng chào đôi khách vãng lai, Thăm thờ Khổng thánh, niệm hoài cha anh. Tiên hiền đất việt vang danh, Bia lưu tiến sĩ đã thành cổ nhân. Đến thăm Hà Nội một lần, Thăng Long chuyện cũ như gần như xa. Lịch sử dấu ấn nước nhà, Mơ về thiên cổ, xa xưa niệm hoài. Chập chờn giấc mộng thiên thai Về rồi lại nhớ, một mai muốn về. HV Hà Nội 2021 Trích trong tập "Thăm Hà Nội"
Dạo Chơi Hồ Gươm Chiều Cuối Xuân * Hồ gươm cảnh đẹp, tháp rùa soi, Mặt nước xanh lam, lộc nhú trồi Trời ngả về tây, xuân diệu vợi! Ngọc sơn im lặng, bóng chiều rơi. HV xuân 2021 Trích trong tập "Thăm Hà Nội"
Dạo Chơi Hồ Gươm Chiều Cuối Xuân 2 * Người xưa mượn gươm quý, Tụ nghĩa xứ Lam Sơn, Chém quân Minh xâm lấn Thất bại chí không sờn! Dựng nhà Lê nghiệp lớn, Bao đời chói sử son! Giữ gìn nòi giống việt Đốt ngọn lửa căm hờn! Giặc ngàn năm phương bắc Muốn xâm chiếm nước non, Bao đời nay vẫn thế Lòng tham vẫn mãi còn! Về Hồ Gươm lại nhớ Cha ông dặn cháu con, Mảnh non sông gấm vóc Hãy giữ gìn trông nom Đừng làm dân bán nước Sống nhung lụa hỉ hoan! Bao anh linh ngã xuống, Yên nghỉ chẳng bình an. Trích trong tập "Thăm Hà Nội"
Xuân Lang Thang * Cổng nhà ai lê trắng? Mưa lất phất nhạt nhòa, Biết rằng xuân đương tới Mà đường về thêm xa Núi non cao trùng điệp! Mây vờn thác nguy nga, Bầy nhạn bay về bắc Muôn dặm một màu hoa. Xuân 2021 Trích "Đường Về"
Qua Ngòi Lao Gặp Phải Mưa To Lũ Lớn * Xuống Ngòi Lao bằng Mảng* Gặp lũ cùng mưa to Mảng nứa không chắc chắn Mái dột thật đáng lo! Mấy ông có kinh nghiệm Khó khăn vẫn tỉnh bơ! Chiều xuống tìm chỗ trú, Rừng vắng tỏa sương mờ Thịt Dúi nướng thơm phức, Măng nứa chấm muối thô Đêm nằm lán bằng lá Vắt treo giống sâu đo Muỗi bay như trấu vẩy, Mệt mỏi mới lơ mơ! Sáng ra vừa chợp mắt Lại dậy người mệt đơ! Về xuôi lòng lại nhớ Ngàn sâu vọng tiếng chờ. Lào Cai, Hạ 2020 Trích trong tập "Thăm Hà Nội" Mảng*: Tiếng địa phương, tức bè mảng làm bằng nứa, tre, sặt, cây rừng, buộc lại bằng thừng hoặc dây rừng có thể nổi trên mặt nước để xuôi dòng.
Dạo Hồ Tây Vào Một Chiều Hoàng Hôn Ráng Đỏ * Hồ Tây chiều đỏ tựa son pha, Trời xuống núp sau giữa mấy Tòa Cảnh đẹp như mơ như mộng ảo! Mây in mặt nước sóng hòa ca Giữa hồ thuyền nhỏ người câu cá Câu cả mặt trời vẫn nhởn nha Ai vẽ nên tranh mà đẹp thế? Bên bờ phương đỏ rực trời hoa. HV chiều hồ tây 2021 Trích trong tập "Thăm Hà Nội"
Hà Nội Dịch Covid * Hà Nội Covid vẫn chửa xong, Người dân, quán xá cùng long đong Người làm thất nghiệp, chủ than khóc! Quần chúng hét hò tiếng vẹo cong Mấy vị ăn no nằm rỗi việc, Tung tin thất thiệt để vào còng Chiến tranh, dịch bệnh bao giờ hết? Thế giới bao giờ mới sạch trong? Hà Nội mùa covid Trích trong tập "Thăm Hà Nội"