Gục Ngã Trước mặt một màn sương trắng bay Con tim khô héo, mắt hao gầy! Khung trời vỡ vụn, đầy mây rét Mưa buốt tấm thân, tím mặt mày! * Con sóng khơi xa, sóng chập trùng! Con thuyền cô độc khuất mông lung! Chìm dần trong đại dương vô tận Vết tích còn đâu, vết đã từng? * Một đời lầm lỡ, đã coi xong Máu ứa tâm can, nát cõi lòng! Quay lại con đường sao tuyệt vọng! Ta như con hủi, sắp đi tong * Bi ai đôi mắt, lệ thành dòng Uốt nghẹn nuốt xuôi mãi chẳng thông Khóc lóc tấm thân như lá rụng Đâu còn muốn sống, chẳng chờ mong! * Bao nhiêu cố gắng giờ long đong Nhân thế bơ phờ, ngấn đỏ tròng! Khoé miệng máu tươi tràn gục ngã! Bên trời tiếng sét vặn tầng không. Hạo Vũ Trích "Bất Tử"
Hi Vọng Bỗng nghe tiếng nói từ trời cao Hãy cố, thành công sẽ đón trào! Ta lại thấy mình tràn khát vọng Tin vào vương quốc cõi chiêm bao! * Nơi ấy dệt bằng những ánh sao Ngập tràn ánh sáng, chói nhường nào? Bước đi chìm đắm trong mê mẩn! Tỉ dặm tinh không, vạn dặm đào * Nơi này nơi ở của người nao? Sứ sở thần tiên, sứ ngọt ngào Hay giữa ngôi nhà vì sáng thể? Tâm hồn rung động, dạ xôn xao! * Đã thấy người về trong mộng ảo Vậy nên đánh cuộc, có làm sao? Vững tin, kiên định con đường ấy Trai trẻ một thời đắm khát khao? * Mặc cho đời vẫn cứ lao đao Thực thế dù hay, chẳng một hào Vẫn sống với niềm tin vĩnh cửu Tin vào chân lý đã thầm trao. Hạo Vũ
Tái Sinh Sáng xuân lảnh lót cặp chim oanh Nhảy nhót vườn trầu, lá thắm xanh Mở mắt khung trời cao rộng lớn Mát trong hương mộc, bưởi đôi nhành! * Giọt sương còn đọng, giọt long lanh Chậu quất đỏ au vẫn trĩu cành Ta lại thấy đời sao đẹp thế? Đưa tay ta hứng nắng mong manh! * Lồng ngực hít đầy, khí chẳng tan Ánh dương tươi rói, chiếu lan tràn! Thân ta thu lấy no nguồn sống Sức sống nảy sinh mãi chẳng tàn! * Mầm non đội đất tiếng hân hoan! Cùng với nàng xuân gõ phím đàn Rạo rực tim ta vang tiếng hát Say mê trong biển biếc mây ngàn! * Khi xưa thất bại, bại hoàn toàn Chỉ có đau thương, phế tận gan Giờ đã tái sinh từ cõi chết Xương khô từ đất, hóa dung nhan. Hạo Vũ Trích "Bất Tử"
Bất Tử Mầm non nảy nở từ trang sách Nét bút, lời thơ hóa lá cành Nhỏ bé lớn thành cây đại thụ Vần thơ vạn cổ, mãi lưu danh Cố gắng đi theo, mộng tưởng thành Con đường bất tử rất mong manh! Tên ta ghi khắc lòng nhân thế Khi xác thân nằm dưới cỏ xanh. Hạo Vũ Trích "Tái Sinh"
Hạ Nhớ Vải trĩu cành, lúa chín rủ gục bông Tu hú kêu cho lòng thêm xao động! Trên cánh đồng nắng ươm vàng trải rát Gọi hạ về, chị gặt cúi lưng ong! Nghe ve kêu rục rã bước thêm nhanh Ngày tan trường, tiếng cười em lanh lảnh! Dưới gốc bàng tán cây che bóng mát Quả chín vàng, vị ngọt chát thanh thanh! Tuổi mười lăm vẫn chưa đủ trưởng thành Em hây hây má hồng, đôi mắt biếc! Tiếng yêu đương còn tỏ bày vụng trộm Cánh phượng hồng cháy rực dát mây xanh Tâm hồn tôi lại hừng hực cơn tình! Ngày xưa ấy xa rồi thời trai trẻ? Khi hành trang sách vở đã chia xa Khi nhạt nhòa màu nắng với màu hoa! Màu phai nhạt và vị buồn cô quạnh Vị thời gian, vị còm cõi lụi tàn! Vị chia ly khi ta lớn trưởng thành Thời xưa cũ đã xa xôi vời vợi! Khi ký ức dần trôi miền cằn cỗi Lại nhớ thương, thương nhớ giấc tròng trành. Hạo Vũ Trích "Đường Về"
Sông Hồng Yêu Dấu Tôi muốn về với quê mẹ sông Hồng Cuộc đời tôi tựa sương khói mông lung! Sông dài rộng, sông nuôi tôi khôn lớn Khi hiền hòa lúc giận giữ cuồng ngông! Nắng chiều rơi trên sóng nước trập trùng Tâm hồn tôi xa cách trở muôn trung! Muốn về lại một ngày xưa thơ bé Trẻ nô đùa cùng tắm mát ven sông Để ôm trọn một vùng trời thơ mộng! Giờ xa xôi chỉ còn biết ngóng trông! Nhớ bãi mía, bờ lau con Le lội Bên bãi bồi mùa lũ nước chảy trôi Nước đục ngầu, con nước lớn mênh mông! Bềnh củi mục từ thượng nguồn chảy xuống Trôi về đâu, phiêu bạt đến sứ người? Rồi chìm sâu trong bóng tối khôn nguôi! Hay được vớt bằng bàn tay ai đó? Bên dòng đời xuất hiện một lần thôi Phía trời tây áng sáng đã dần lui Màn đêm xuống che dấu bao lầm lỗi Những buồn vui hay sóng gió cuộc đời Nơi nguồn cội đợi chờ trong thương nhớ! Con chỉ biết khi con còn hơi thở Sẽ lại về quê mẹ đó sông tôi. Hạo Vũ Trích "Đường Về"
Miền Ký Ức Có phải em mang hồn tôi trở lại? Chiều bồng bềnh, chiều tê dại con tim! Chiều hoàng hôn, chiều thấm đẫm mờ sương! Phía chân trời mây vắt một màu hường Dọc bờ sông hàng sậy lất phất bông Thuyền cô độc theo dòng thơ buồn bã! Cứ chảy hoài lả lả mái chèo đôi! Vết chân chim dọc bãi bồi hoang vắng Gọi tôi về ký ức tuổi ấu thơ Tuổi chăn trâu hay cắt cỏ bãi bờ Chẳng lo lắng, cũng chẳng sầu uể oải! Vẫn về lại trong giấc mơ êm ái Một ngày xưa đã thành mộng mờ phai! Ta sờ vào cơn ký ức ngắn dài Ùa về đây mùi cỏ úa thiên thai Sóng nhẹ nhàng, sóng lặng lẽ không thôi! Bên bờ sông bãi cà dần cằn cỗi Bãi bí ngô lá đỏ chẳng đâm trồi! Trẻ chăn trâu còn í ới gọi nhau Xen tiếng vọng thuyền nan người gõ cá Nước bồng bềnh lá vàng trôi muôn ngả Buồn hắt hiu bên sóng mắt nhạt nhòa! Thổi về đâu cơn gió nhẹ bờ lau? Qua đôi vai, thơm lên hàng tóc rối Qua xạc xào cây cối rủ buồn đau Về xứ người, đẩy mây tía nhạt màu Qua cỏ ngọt lung lay chiều mờ tối Sực tỉnh giấc trong ngỡ ngàng tiếc nuối Giấc mơ màng, giấc mộng mãi chìm sâu. Hạo Vũ Trích "Đường Về"
Thoảng Mùi Lại Nhớ Vị Quê Hương * Đông sang cây cối đìu hiu, Vườn thưa lá rụng đỏ màu thê lương! Bước chân vội vã đường trường, Chân trời xám xịt, muôn phương mịt mù! Nghe mùi giá lạnh âm u Chiều sương ê buốt thiên thu vị sầu! Đường về thăm thẳm tối mau, Thương Giang lặng lẽ một màu tịch liêu. Lặng nghe trong tiếng Dơi chiều, Tiếng quê hương gọi dễ siêu lòng người. Ngoài kia sóng gió tơi bời, Chỉ quê yên ả vẳng lời mẹ ru! À ơi cánh võng đong đưa Gốc đa gốc gạo, trẻ đùa ven đê. Đàn trâu lóc cóc đi về, Mái tranh xơ xác cận kề ao sâu! Bát cơm bao vị dãi dầu, Canh cua rau bợ ngọt lâu trong lòng. Đi xa chỉ biết nhớ mong Nhớ cha, nhớ mẹ, nhớ đồng ngát hương! Khi nào mệt mỏi chán trường Nhớ về chốn cũ thân thương nhường nào. HV 12/2020 Trích "Đường Về"
Già Nua 6/2020 Ba mươi năm ấy mây còn trắng Trời vẫn cao xanh, gió vĩnh hằng! Ta lại trẻ trung thành khú đế Trán nhăn, đôi bắp sắp loằng ngoằng Thanh xuân chớp mắt rồi xa mãi Đời liệu trăm năm có đủ chăng? Sinh, lão buồn đau rồi bệnh, tử! Ngu ngơ hóa bụi giữa đồng hoang. HV Trích "Đường Về"
Sương Khói Hạt buồn đọng lại mỗi sớm mai Long lanh như lệ, lệ chảy hoài Đêm đêm trời khóc buông sương muối Thành giọt cheo nhành lạc thiên nhai * Hừng đông rơi xuống bước miệt mài Trên đường cây lá lặng bi ai Người bạn đêm qua còn đâu nữa? Tan nhanh theo nắng, nắng đổ dài * Buồn cho số phận đáng thương thay Lay lắt sống nhờ chẳng đủ ngày Yếu ớt mong manh buồn biết mấy Một vòng sinh tử tựa khói bay! * Ngày đêm thay đổi là trái đất Vũ trụ vĩnh hằng chẳng chuyển xoay Bóng đêm vô tận mà cô tịch Chẳng giống phận người ngắn lắt lay * Ánh sáng nơi nào bằng bóng tối? Đời chảy vô tình giữa trời mây Ta sống mà thèm, thèm biết mấy Liệu cõi luôn hồi, có thật đây? HV Trích "Đường Về"