1. Chôn Tình * Em đã ra đi thật sao đành Trời thu vàng nắng quá trong xanh Anh về cây lá buồn không rủ Gọi em tiếng nấc gọi muôn canh * Chiều biếc không em buồn ủ ê Trái tim như đời xiết ê chề Nhìn trông con nước buồn không chảy Chiều nào em hát dưới ven đê * Em đã ra đi theo gió mây Tú tinh nay đã ngậm sương dày Phiêu diêu em thác lên thiên giới Để lại mình anh lạc chốn này * Cô đơn từng đêm sương vạc kêu Tiếng tơ văng vẳng nhớ dáng kiều Lả lướt cầu ao đêm trăng lặn Ôi hình dáng ấy khắc tên yêu * Thôi em đã đi, đi thật rồi Nhung nhớ làm chi buổi xa xôi Buồn chi dài rộng màu năm tháng Nhạt thếch như mây rụng cuối trời * Đâu tiếng đàn xoa trôi rả rích Trong cơn mưa nhỏ vướng cơn tình Kín lối mưa giăng, đường ngõ vắng Biết về đâu đó, một dáng hình * Cánh chim phiêu lãng chuyển theo mùa Lỡ đâu bắt gặp mấy nắng mưa Gửi về nơi ấy bao thương nhớ Để biết tim anh hãy còn thừa. Hạo Vũ 3/2018 2. Chân Trời Không Sáng * Phía sáng ấy chân trời Ở nơi đây mặt đất Khi vầng dương dần lặn Cát lặng, sóng rì rào! Biển ngâm nga tình gió! Ôi dáng kiều ướt át! Đi trên dải lệ vàng Làm lòng ai tan nát? Trái tim nào rung động? Trong trời đất bao la! Tình anh thêm sâu nặng Em cứ như vầng trăng Đứng ngoài xa kênh kiệu Anh muốn vào khung ảnh Để xích lại gần hơn Hai đứa mình làm một Nhưng nào đâu có được? Một xa lại một gần? Bóng ai kia mờ ảo? Lại thêm xa vài phần? 2018
3. Biệt Ly * Chẳng thể gặp em nói lời yêu Chỉ lấy lời ca hẹn những chiều Ngâm nga anh buộc thơ vào gió Gửi tới bên em thảy mọi điều * Em phụ tình anh đã bao lần? Anh chẳng buồn vương, chẳng thẫn thờ Không buồn, không tủi, không mộng mị Chỉ chút nhớ nhung thỏa nỗi lòng * Cứ nghĩ tình ta như ánh trăng? Sáng soi tình nghĩa tận sông hằng Mây nước vẩn vơ về cõi biếc Ngàn năm không nhạt chiếu nhân gian * Anh đã lầm, hay anh đã sai? Hẹn em cho tới ngày xuân ấy Anh đợi Em về bên đầu ngõ Mẹ già trông thấy, thỏa chờ mong * Nào hay từ giã chẳng một câu Lơi lả như trăng ở trên cầu Tâm tình thủ thỉ nhưng chẳng hẹn Vụt tắt khi nàng thỏa canh thâu * Bao ngày đau khổ lẫn buồn thương Bao buổi hoàng hôn nỗi chán chường Bao chiều mưa hắt, lòng lã chã Bao niềm thăm thẳm nỗi vấn vương * Xa em cho mãi tận đến nay Chẳng thể hận em hết những ngày Ngàn đêm mong ngóng đâu còn nữa? Thôi hẹn em về khi heo may. Hạo Vũ 4. Biệt Ly 2 Thương thầm e ấp mấy mùa xuân Người vẫn ra đi chẳng ngại ngần Người về cõi bạc theo người nọ Bỏ lại mình tôi, kẻ ngãi nhân Hôm qua nàng đã cắt tình duyên Hôm nay nàng cắt đi mọi chuyện Ngày mai mịt mù, hay giông gió Em vẫn là em, kẻ có quyền Rời bỏ anh rồi nàng có hay Bao đêm tiếng khóc cứ đọa đày Ánh trăng ảo não hàng đêm vắng Tình yêu gõ nhịp, cứ dẳng dai Anh là kẻ bại của tiền tài Luân chạy theo em kể đúng, sai Làm kẻ ăn xin tình duyên mộng Mà nghe đau đớn, nẻo trông gai Thản nhiên nàng nói tiếng chia ly Bao đêm đượm cháy có là gì? Trái tim vỡ nát, trào lai láng Nhuốm đỏ vần thơ, siết thầm thì Đã chẳng còn đây một bóng hình Bên anh trong mỗi sáng bình minh Chiều tàn ngắm nhìn em lặng lẽ Tóc dài em thả những mây xinh Nàng đã đi qua cuộc đời anh Như cơn gió lạnh thổi tan tành Quấn anh về cõi trời xa vắng Biến anh thành một, kẻ khất hành. HV
5. Thác Đỏ Biệt Tình Ruợu tràn ly Khóe mắt sầu vương mi Song thưa khách vắng Tiếng đàn rả rích Buồn gửi vào ca thi Lầu trăng biền biệt có là gì? Dốc Lác năm nào Còn đâu bóng dáng Thác ghềnh suối đổ Đượm màu biệt ly. Hạo Vũ 2019. 6. Thuyền Xưa Bến Cũ Em cười đẹp lắm em biết không Nhưng tiếc rằng em đã có chồng Tuổi chưa mười tám sao đã vội Thuyền đi để lại vắng bến sông * Chiều nhạt hôm nay chợt thấy nàng Bên bờ sông trắng, mình lang thang Trên mặt thoáng buồn vương ngấn lệ Mới hay thiếp ấy đã bỏ chàng * Gặp anh em chẳng nói một lời Cúi đầu mải miết tóc buông lơi Nắng chiều phảng phất bên tà áo Gượng cười, đò ấy đã trôi xuôi * Anh chạy theo em một quãng gần Muốn ôm trầm lấy một tấm thân Để hồn nương náu quên cô độc Quên hết nềm đau với thế nhân * Nhưng sao nàng ấy mãi dần xa Áng mây theo gió cũng la đà Sóng trào trên mặt lòng sông vắng Như niềm đau khổ dài ngân nga * Chiều nay sao buồn bã thê lương Gặp em anh thêm nỗi chán trường Phảng phất đâu đây mùi năm tháng Đời người mờ ảo tựa màn sương. HV
7. Lỡ Hẹn Đồng Chung Cách nhau một bước giữa Đồng Chung Mưa rơi lất phất, hóa ngượng ngùng Nàng men tà áo, ta sây xẩm Ôi niềm yêu dại, bỗng mông lung Bóng ai như bóng kiều e thẹn Bên dòng lệ nhạt, chảy ngang chừng Em đang ở đâu anh điên dại Sóng trời vỡ vụn, nát thương khung. Hạo Vũ 2018 8. Nhớ Ôi hỡi niềm yêu, hỡi niềm yêu Xa em một phút hóa cô liêu Tiếng mưa gõ nhịp thêm đơn điệu Cõi lòng mong mỏi sao trớ trêu Đời anh cay đắng muôn trùng khổ Yêu em ra riết đến dại khờ Em hỡi em yêu, em có hiểu Lòng anh buồn lắm, chiều vương tơ Nhớ đầu môi, má hồng nhân ảnh Đôi mắt em buồn vẫn biếc xanh Em như cơn gió qua khung cửa Lướt đến đời anh trải yên bình Anh nợ em nhiều, nhiều nhiều lắm Nợ em quãng đường đời muôn dặm Nợ em nhật nguyệt không thể hái Nợ em lời hẹn tình trăm năm Chiều nay gió lộng rét tim gan Lạnh buốt lòng anh xót vạn ngàn Muốn đến bên em say tình tứ Ngàn năm sướng khổ cũng sẻ san Bên tình, bên nghĩa, bên lý tưởng Anh đã bước vào biển thê lương Đời biến anh thành người vô kỷ Vẫn nhớ dáng hình ấy, men hương Em ơi ly biệt từ hôm ấy Anh đã bao lần hỏi gió mây Nếu em có thể thay đổi được Hãy đến người nào tốt hơn đây. HV 2020
9. Yêu Dại Khờ Mỗi chiều xưa cũ hẹn giai nhân Tay nắm bàn tay cũng ngại ngần Chốn bồng lai ấy thường ngơ ngẩn Dại si đôi mắt má sát gần Yêu đến đảo điên, yêu đờ đẫn Yên nhiều ngu ngốc tựa thiêu thân Đến khi người ấy theo kẻ nọ Ta vẫn nhớ nàng, mỗi độ xuân. HV 10. Yêu Dại Khờ 2 Buổi ấy ai kia đã ước thề? Dưới trăng hò hẹn mỗi đêm khuya Đời đời, kiếp kiếp không xa cách Tháng tháng năm năm cặp má kề Mà nửa người nay xa cách trở Để ai lẻ bóng đứng trên đê? Ngóng về trời nam xa xa tắp Nhớ thương, thương nhớ mãi không về.
11. Người Điên Yêu 1. Hôm nay ta lại nhớ điên cuồng Muốn ôm hồn Ngọc tấm thân hương Nhắm đôi mắt lại, tim thổn thức Muốn cào đau khổ, cắn bi thương. 2. Anh viết cho em những vần thơ Vần thơ tan chảy khuất trăng mờ Nhớ em ra riết không kìm nén Hồn bỗng bơ vơ, vắt vật vơ. 3. Tình này của Hạo đã đi chơi Theo gió, mây trăng đến nước người Chọn vàng, bỏ ngãi, sau quên Hạo Ta nguyện ôm thơ về dưới xuôi. 4. Hôm nay ta lại muốn được say Hết nhung, Hết nhớ, hết vơi đầy Quên đi ai đó mờ ảo ảnh Vui cùng ngọn gió, với cung mây. 5. Đêm dài ta càng nhớ càng thương Nhớ mắt, mi hôn với má hường Nhớ đôi vạt áo xinh màu lụa Nhớ hai hàng lệ mải tơ vương. 6. Nhớ cuồng, nhớ loạn, nhớ lụy vương Nhớ mắt ai kia vướng đoạn trường Bờ môi mím chặt đôi lắt gấp Tím bầm trời đất, đỏ thị xương. 7. Ngắm trông sao nguyệch lưng trời Thân ta sao tới mức tả tơi Cung Hằng sao lặng mà im thế? Ai kia có tốt bắt lên chơi. 8. Một Người lặng ngắm một người thôi Một người điên loạn chửi đất trời Có người vu nữ khuyên can hạo Nỗi lòng, vứt bỏ hãy thảnh thơi. 9. Ta quyên sao được cái đớn đau? Cỏ cây mây nước cũng âu sầu Tím trời thương nhớ, cung mây hận Ôm lòng si dại, buồn láng lai. Đêm mơ anh nắm một bàn tay Mà nghe lẩy bẩy trái tim gầy Anh rờ khe khẽ lên khuân mặt Cho hồn rung động một đêm say * Em đang ở đâu tận cuối trời Nỗi niềm nhung nhớ tựa trùng khơi Như bao con sóng xô ầm ập Xô vào nỗi nhớ, nhớ xa xôi * Xa em nay tính bằng năm tháng Ước bằng khoảng lặng của trời trăng Tình yêu đo bằng cân thương nhớ Trải niềm đau khổ tận cung hằng * Anh chẳng thể quên, chẳng thể chờ Cơn mơ quằn quại, tiếng tằm tơ Ước chi một khúc bi ai oán Cũng đủ xóa lành một vết trơ. Hạo Vũ 12. Hà Nội Chiều Đầu đông Sương giăng mờ mịt chớm đầu đông Se lạnh đường quen vị sữa nồng Lá rụng gợn buồn lên nỗi nhớ Hà nội chiều nay vắng bóng hồng
Dạo Bốn Hồ Bốn hồ sen đã đơm bông Rung rinh trong gió trắng hồng điểm tô Chiều tan ong bướm hẹn hò Ta ngồi ngắm cảnh chuyện trò với ai? Bốn hồ: Đại học nông nghiệp Hà Nội Chiều Cô Đơn Chiều nay đường vắng nặng lòng ai Cô đơn đau thắt bước miệt mài Mây vẫn xanh trong, trời lộng gió Mà chốn khi xưa chẳng bóng người Hạo Vũ
Chôn Tình 2 Này mây xanh xanh, mặt trời đo đỏ Anh chôn chặt em, con tim thành mộ Trên ngôi mộ em xanh rì hoa cỏ Để tế hồn em bay theo ngàn gió Mối tình mười năm, mối tình nặng nợ Anh thả tình em trong ngàn sầu khổ Anh quên em rồi, sao em còn đó Mỗi đêm về em lại hóa cơn mơ. Trong tập "Những Cơn Mơ"
Chợt Đang mùa lá dụng bỗng hương đưa Ta ngẩng đầu lên thấy gió lùa Xuân mang nắng đến trên ngàn lá Laị tưởng hình em vừa chợt qua Ôi cái chữ yêu sao vội vã Chợt đến, chợt đi, chợt la đà Nhụy thắm giai nhân vừa chớm vị Hận nỗi tình kia giường phôi pha. Hạo Vũ Xuân Cũ Đã bấy lâu nay chẳng thăm nàng Trên nhành hoa mận, nắng xuân sang Ba mùa xuân trước giường như lại Nửa vờn e ấp, nửa mênh mang. HV
Thổn Thức Người hỡi giờ đây ở nơi đâu? Mắt ta ngấn lệ những u sầu Nén ở trong tim bao tiếng khóc Nấc không ra tiếng, chẳng thành câu * Nàng như ánh sáng trên trời cao Chiếu rọi nhân gian ở chốn nào Sóng vỗ biển êm, cơn gió nhẹ Hiu hiu bờ cát biển, trăng sao * Bao nhiêu uất hận dồn năm tháng Ta đập thiên cung, Phá ngân hà Mang máu đỏ nhấn chìm trời đất Nhuộm đen hồn gió, thổi trăng mờ * Ta muốn là em, một nàng thơ Trú ẩn trong em lúc thẫn thờ Xoa dịu con tim khi quằn quại Xóa tan ác mộng mỗi cơn mơ * Anh muốn khóa em trong trái tim Để con tim ấy mãi im lìm Hết buồn, hết nhớ, thôi thổn thức Vững như bàn thạch, tựa xà lim. HV Mưa Chiều Vội Ôi chao mưa đến khi nào? Nhìn hạt mưa hắt buồn vào tận gan Bồn chồn hết thở rồi than Người đi sao đặng bỏ anh một mình Lạc đường bóng tối u linh Hương tình phảng phất, bóng hình còn đây Tìm đâu cho mắt hao gầy Cho chân mòn mỏi, nước mây ngập ngừng Bước đi người chẳng quay lưng Tình anh không bến biết Về nơi nao? HV