THƯ CHO TÌNH LỠ Bút trà hằn đau mặt giấy Mực như nghẹn lại mỗi dòng Thư cuối cho người tình lỡ Ngập ngừng muốn gửi muốn không . Chút tình còn lại cuối đông Rét vã cóng vào nhung nhớ Mất còn thì thào nhịp thở Phải hứng đau xa , đau gần . Thì tin đến, người nhận lấy Hãy làm mồi nhóm que cời Có cháy thêm lần này cuối Đừng vội dập tắt người ơi . Yêu nào đem đứt làm đôi Cũng chia đều nhau đau khổ Rồi cho chừng nào giăng gió Dịt sao được chảy máu tình . Đừng tay tự phũ tim mình Dối lòng những điều vội dại Hãy còn yêu là còn mãi Ngàn sau vẫn thế người ơi . 8/2/018 Đoàn Thịnh
LỜI NÀO TRONG ÁNH MẮT Người cựu binh già ốm vào bệnh viện Áo không đeo những huy hiệu huân chương Sẹo dọc ngang dấu tích ở chiến trường Nơi ngực nơi lưng mấy ai được thấy . Cầm đơn thuốc mà tay thêm lẩy bẩy Bảo hiểm mà ông chỉ được thế sao ! Xưa xả thân chẳng tính mức hạn nào Giờ đau lắm cần thuốc hơn chả được . Mái nhà tranh ruộng ba sào bảy thước Đứt bữa đợi mùa , viện phí giá cao Vợ con bàn nát óc biết làm sao Mua thuốc đắt ngoài thêm vào để chữa. Người cựu binh trân trân nhìn qua cửa Nghĩ điều chi mà không nói không rằng Đồng đội hy sinh có lẽ bảo rằng Sao mày không cùng chúng tao ở lại ... Nghĩa trang này bạn bè mày mãi mãi Không viện , thuốc nào như mày phải phân vân Chiêc xe ôm ông hẹn đã đến gần Chở về họp ngày thương binh liệt sỹ. 7-2018 ĐT
NGẬP NGỪNG Duyên còn lắm lắm ,sắc vẫn đang Lại nụ tròn nguyên , lá chưa vàng Cho nẻo đi về chân vụng vấp Mong lại ngập ngừng cuối lối sang . Chớ làm bước ai thành ngượng ngõ Mấy bụi tơ hồng rối dày thêm Giấu giận cất hờn không tìm lại Đừng để rêu lên mỗi bậc thềm . Mọi thứ khó dừng qua vồi vội Dẫu thắm là bao cũng phải tàn Hãy nhặt vui nhiều yêu thương lắm Thành nhịp cầu cho bước sang ngang . Chẳng khiến được đâu trái tim người Có niệm lời cầu đến mấy mươi… Đông đã cuối gần mau rét nốt Đã ló ngập ngừng nét xuân tươi. 1-2018 Đ.T
MẸ ƠI Ép hết lại những chiều đông giá cắt Gom sương đêm cỏ cứng lá như ròn Nếu làm thế mẹ , mẹ ơi thêm ấm Nguyện được làm hóa đá cả đời con . Nếu đổi được cho mẹ yêu sống lại Ước thành phên dép mỏng lót chân Người... Nếu...bao nhiêu , nhưng Mẹ im lặng mãi Con ngượng lòng khi nước mắt lại rơi . Hỡi bao người không còn mẹ như tôi... 2-2018
ĐÈN KHÊU Ngấn bấc em khêu mỗi độ hồng Đèn em đốt ấm cả đêm đông Dầu vơi dâng thấm như mạch máu Cháy bởi tình yêu , nỗi nhớ mong . Năm ấy em chong đèn vá áo Nhá nhem xâu chỉ với luồn kim Thế mà lành áo như không vá Anh hiểu đường khâu tỏ từ tim. Nay rồi dưới ánh điện sáng ngời Ta đã qua thời vai sờn vải Kìa ngón tay em còn mềm mại Lấp lánh ken đan sợi tơ đời. Anh bỗng thèm mang đôi mảnh vá Để nhớ thêm nhau buổi bấc dầu Em khêu thêm nữa tình thêm cháy Bền chặt đôi mình những đường khâu . ĐoànThịnh
ĐÃ XUÂN Lá trưa dầy bóng vùi ngợp nắng Cành la ngọn bổng bỗng ngừng reo Lối xuân bao ngả người lạc vắng Để một nẻo chờ hoa im theo ... Dẫu vẫn biết lòng yêu muôn rộng Chất đến mấy mươi cũng vơi chừng . Dào dạt mới vừa nguyên vương ấm Có còn hay nỡ hết rưng rưng . Vẫn nhủ tin mình chỉ trong nhau Môt lối đi cùng đến mãi sau Mà người chợt rẽ , buông tay dắt Nhịp bắc chưa lâu , đã rút cầu Mong dấu chân rồi in trở lại Hòa bóng lá trưa sẽ gần dần Gió ngược dồn đi hương sắc lạ Ta chốn ta , cùng như đã xuân . 4-018 ĐT
TRỜI CÁNH CHIM VUI Gửi bạn bè đọc thử Kìa đàn chim trời bay cao trong đêm Nào đếm được bao con hàng ngang dọc Để dưới đất lại sau nhiều eo óc Những tiếng mong dài vút bổng như chim Sẽ một nơi , dẫu tận cuối cuộc tìm Miền đất lạ mà chim không phải lạ Hãy về lại một con dù cánh rã Đập cuối lần gọi tiếp những đàn bay... Trời vẫn thế cao và đất thật dày Chim nói tiếng chim người đâu có biết Bao sải cánh dẫu mấy bay biền biệt Cũng trở lại nguồn trứng nhỏ nở ra Rồi lại về đất ấm thắm cỏ hoa Mọi chim muông cùng được đều tôm cá Lang sói mấy cũng phải lành đi cả Để đêm ngày rờm rợp cánh liệng vui. Phải đàn chim này đi tránh rét mà thôi ? 8-2018 ĐT
GỌI EM MUÔN LẦN Gủi đọc thử nhé Khi trước lặn ao bắt trai , mò hến Nhô đầu lên vướng muống với rễ bèo Gai cây gạo già khoét làm diều sáo Ngậm đẫy gió nồm cao vủt ngân reo... Lúc đi xa " mang mọi thứ quê " theo Xếp thật kỹ trong ba lô ra trận Thư em viết giữa mùa màng vội bận Nghoệch ngoạc đôi dòng , nước mắt anh rơi... Chiến tranh qua , xuân trẻ cũng qua rồi Đầu đội muống bèo giờ thưa tóc bạc Ba lô sờn qua bao mùa trận mạc Vẫn nguyên "quê" anh lại cõng trở về . Chỉ lá thư , là đau xót , vụng về Không kịp giữ để lửa bom đốt cháy Đôi bàn tay anh quờ như điên dại Gom chút tro còn nuốt cất vào tim Khi đánh trận ngày, lúc chuyển quân đêm Lời thư em như ngân vui trong ngực . Giờ trở về vai chất đầy náo nức Em đâu rồi ... Em đâu rồi ... Anh gọi mãi không thôi... 8-2018 ĐT