Bài viết: 111 

Nắng nhạt nhòa
Mấy mùa xuân đến nắng đã nhạt nhòa,
Hương sắc đã tàn nhẫn mà quên đi hoa,
Hoa đợi gió mà sao gió nỡ heo tàn.
Ngàn lần rơi ngàn lần hận,
Tiếc chi thấy kẻ vô tình với mình chi!
Gieo cho hi vọng rồi người lại đi,
Mình chỉ là thứ vô tri trong đôi mắt của họ.
Làm sao đổi khó thay bình yên đây,
Cây đã im lìm tự bao giờ,
Lòng chờ người đợi người biết chi?
Bóng hình xa mờ nơi bến cũ,
Tình ta lạnh tan tanh hơn máu,
Bạc trắng nhạt hơn cả vôi,
Gieo đơn côi giờ chỉ bằng không.
Khoảng trống tuyệt tình vơi,
Chơi vơi nhiều thứ thiết chẳng màng.
Lúc ta bàng hoàng vì sự thật,
Bất khẩu tri âm thế cơ mà.
Thôi ra xin là hình ảnh đã rời xa,
Để ta mãi là ta,
Ngã rẽ đây đã hết
Xin kết thúc từ đây,
Vây giữ lại mà chẳng được gì
Thôi thì bỏ qua cho nhau đi.
Giờ ta chọn chữ chia li,
Hai ngã hai đường hai đoạn phân li.
Ánh mắt buồn giờ không còn rơi lệ
Kệ đi chợ nhẹ lòng đi.
Lục tiểu Hồng
Mấy mùa xuân đến nắng đã nhạt nhòa,
Hương sắc đã tàn nhẫn mà quên đi hoa,
Hoa đợi gió mà sao gió nỡ heo tàn.
Ngàn lần rơi ngàn lần hận,
Tiếc chi thấy kẻ vô tình với mình chi!
Gieo cho hi vọng rồi người lại đi,
Mình chỉ là thứ vô tri trong đôi mắt của họ.
Làm sao đổi khó thay bình yên đây,
Cây đã im lìm tự bao giờ,
Lòng chờ người đợi người biết chi?
Bóng hình xa mờ nơi bến cũ,
Tình ta lạnh tan tanh hơn máu,
Bạc trắng nhạt hơn cả vôi,
Gieo đơn côi giờ chỉ bằng không.
Khoảng trống tuyệt tình vơi,
Chơi vơi nhiều thứ thiết chẳng màng.
Lúc ta bàng hoàng vì sự thật,
Bất khẩu tri âm thế cơ mà.
Thôi ra xin là hình ảnh đã rời xa,
Để ta mãi là ta,
Ngã rẽ đây đã hết
Xin kết thúc từ đây,
Vây giữ lại mà chẳng được gì
Thôi thì bỏ qua cho nhau đi.
Giờ ta chọn chữ chia li,
Hai ngã hai đường hai đoạn phân li.
Ánh mắt buồn giờ không còn rơi lệ
Kệ đi chợ nhẹ lòng đi.
Lục tiểu Hồng