Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy
Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền
Editor: Giang Ngan
Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền
Editor: Giang Ngan
Chương 50 :(b)
Vu cũng bị nhiệt náo đau đầu.
Phòng ở ấm áp, có chậu than, còn có băng cửa sổ sáng sủa, vu còn muốn nhân cơ hội mùa đông rảnh rỗi bào chế càng nhiều dược thảo, kết quả hắn thì rảnh rỗi, nhưng mùa đông này hắn còn bị làm bận rộn còn hơn cả mùa hè!
Mấu chốt đều là chuyện hư hỏng làm chậm trễ thời gian! Làm tới trước mặt hắn, hắn vẫn không thể mặc kệ.
Nhiều lần như vậy, hắn đều trực tiếp đem người oanh ra khỏi nhà.
Nhưng giận thì giận, nên quản còn phải quản, bằng không tùy ý cho bọn hắn phát triển thêm nữa, không cần người ngoài đánh vào, người trong bộ lạc đã trước hết tự đánh nhau.
Thở dài, vu nhìn Mộc:
- Theo ngươi nói, nên làm gì bây giờ?
Mộc cũng không có biện pháp nào:
- Bọn hắn không phải thích đánh nhau sao? Ta xem bọn hắn đều là rỗi rảnh, tìm một ít chuyện cho bọn hắn làm thì tốt rồi!
Hắn thoáng trầm ngâm:
- Hay là làm cho bọn hắn đi đốn cây đi, đem về làm mũi tên, ta thấy Diễm ở nhà không có việc gì làm đều cùng các nô lệ mài tên đâu.
Gỗ cứng còn cứng rắn hơn cả đá hoa cương, chém thập phần tốn sức, đem toàn bộ cây gỗ đều mài thành mũi tên càng thêm phí công phu.
Các chiến sĩ trong bộ lạc luôn không kiên nhẫn làm việc này, thường thường tên cũ bị mòn, liền tước tước, mài mài, nếu không cần thiết tuyệt đối sẽ không làm tên mới.
Mộc cảm thấy được hiện tại làm cho bọn họ đi mài tên, có thể làm hao mòn tinh lực quá dư thừa của bọn họ.
Vu nghĩ nghĩ, gật đầu:
- Đây quả thực là một phương pháp, nhưng cũng không trị tận gốc. Bọn hắn đánh nhau, chủ yếu là vì nhi đồng, chúng ta lại không thể ngăn cản đám nhi đồng cãi nhau.. nếu có thể làm cho đám nhi đồng cũng dừng lại ngoan ngoãn đừng nháo thì tốt rồi.
Việc này đem Mộc làm khó:
- Cũng không thể để nhi đồng đều đi mài tên đi?
Đừng nói nhi đồng có chịu làm hay không, dù là cha mẹ của bọn hắn cũng không đồng ý a.
- Giác luôn có thật nhiều chủ ý, hỏi xem hắn có biện pháp nào hay không.
Trước khi tham dự đại hội giao dịch, Diễm săn được một con trăn lớn, da trăn được lột ra hoàn toàn đầy đủ, đơn giản đặc chế, đặt trong phòng.
Hoàng Giác ghi nhớ chuyện chế tạo bì giáp, cùng Diễm nghiên cứu da trăn.
Ban đầu Diễm mặc bì giáp là dùng da heo rừng đặc chế cùng vảy con tê tê làm thành. Da heo rừng mềm mại, không ảnh hưởng hành động, vảy con tê tê cứng rắn, có thể hữu hiệu ngăn cản công kích của địch nhân, lớp vảy tầng tầng lớp lớp xuyến cùng một chỗ làm phòng hộ, tương tự loại giáp của cổ đại Trung Quốc.
Thổ bộ lạc cũng không thiếu da thú cùng vảy, cho dù không mặc vảy tên tê, dùng phiến gỗ của loại gỗ cứng thay thế cũng có thể tập hợp, duy nhất làm cho Hoàng Giác đau đầu chính là Thổ bộ lạc không có kỹ thuật dã thiết.
Hoàng Giác biết đại khái phương pháp dã thiết, nhưng xung quanh bộ lạc có quặng sắt hay không còn chưa biết đâu.
Không có quặng sắt, làm sao làm thanh sắt? Không có thanh sắt, không thể đem phiến gỗ cứng xỏ xuyên cùng nhau. Chỉ gai có thể xâu chuỗi, nhưng đồ chơi này không dùng được hai ngày liền chặt đứt, căn bản không được.
Cho dù nghiên cứu hiểu được, lại thiếu khâu trọng yếu nhất, cũng không hữu dụng.
Hoàng Giác cùng Diễm mắt to trừng mắt nhỏ.
Hoàng Giác thở dài:
- Nếu có vật gì thay thế dây sắt thì tốt rồi.
Tơ tằm mềm dẻo, nhưng không chịu nổi gây sức ép.
Hai người đang nói chuyện, Mộc tìm tới:
- Giác, con có biện pháp nào đem đám nhi đồng thu phục không?
Hoàng Giác:
-?
- Ý của cha là nói, con có thể nghĩ biện pháp tìm sự tình cho đám nhi đồng làm..
Mộc đem chuyện xảy ra nói một lần, vẻ mặt buồn rầu:
- Đám nhi đồng thật quá nháo sự ầm ĩ!
Cố tình đều là nhi đồng, đánh lại không thể đánh, mắng cũng vô dụng, uy nghiêm của thủ lĩnh ở trước mặt đám nhi đồng cũng không tác dụng gì, từ sau khi Mộc lên làm thủ lĩnh, cũng chưa từng bất đắc dĩ như vậy.
Hoàng Giác nghĩ nghĩ:
- Chờ buổi tối con hỏi Đại Địa chi thần.
Mộc có chút ngẩn ra:
- Không phải, loại chuyện nhỏ nhặt này cũng không cần kinh động Đại Địa chi thần lão nhân gia đi?
Rơi vào trong tai Đại Địa chi thần, có thể làm cho hắn cảm thấy được thủ lĩnh cùng vu rất vô năng không? Vạn nhất Đại Địa chi thần tức giận, không tiếp tục phù hộ Thổ bộ lạc, sửa đi phù hộ bộ lạc khác làm sao bây giờ? Phải biết rằng cũng không chỉ riêng Thổ bộ lạc thờ Đại Địa chi thần!
Hoàng Giác bất đắc dĩ nói:
- Con là muốn hỏi một chút Đại Địa chi thần có thể dạy chúng ta học tập văn tự hay không, cha nghĩ đi đâu vậy?
Kỳ thật Hoàng Giác luôn một mực cân nhắc có nên dạy cho người trong bộ lạc học tập văn tự hay không, nhưng hắn không biết người trong bộ lạc có ý tưởng gì, nên không dám tùy tiện thử. Hơn nữa không có lý do, đột nhiên dạy người học tập văn tư, cũng khó thể lừa gạt qua được.
Dù sao người trong bộ lạc đều mang ý tưởng có ngày hôm nay không có ngày mai, không ai biết chính mình khi nào thì sẽ chết, càng nhiều người đang giãy dụa trong việc ăn no mặc ấm, tình hình như thế ngươi nói với hắn Đại Địa chi thần muốn các ngươi học tập văn tự, bọn hắn nhất định sẽ nghi hoặc. Vì sao Đại Địa chi thần không cho bọn họ ăn no trước đây? Chỉ có không lo ăn, mới có khí lực nghĩ chuyện khác.
Nhưng nếu như không có văn tự, muốn truyền lại một ít tin tức riêng tư lại không phương tiện, điều này làm cho Hoàng Giác phi thường không thích ứng.
Không ngờ lúc này Mộc lại đem lý do đưa tới.
Nghe nói cần dạy nhi đồng học tập văn tự, Mộc kinh hãi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thanh âm không khỏi thay đổi:
- Văn tự? Con là nói muốn Đại Địa chi thần dạy con học tập văn tự?
Đây chính là văn tự a, chỉ có siêu cấp đại bộ lạc mới có văn tự!
Phòng ở ấm áp, có chậu than, còn có băng cửa sổ sáng sủa, vu còn muốn nhân cơ hội mùa đông rảnh rỗi bào chế càng nhiều dược thảo, kết quả hắn thì rảnh rỗi, nhưng mùa đông này hắn còn bị làm bận rộn còn hơn cả mùa hè!
Mấu chốt đều là chuyện hư hỏng làm chậm trễ thời gian! Làm tới trước mặt hắn, hắn vẫn không thể mặc kệ.
Nhiều lần như vậy, hắn đều trực tiếp đem người oanh ra khỏi nhà.
Nhưng giận thì giận, nên quản còn phải quản, bằng không tùy ý cho bọn hắn phát triển thêm nữa, không cần người ngoài đánh vào, người trong bộ lạc đã trước hết tự đánh nhau.
Thở dài, vu nhìn Mộc:
- Theo ngươi nói, nên làm gì bây giờ?
Mộc cũng không có biện pháp nào:
- Bọn hắn không phải thích đánh nhau sao? Ta xem bọn hắn đều là rỗi rảnh, tìm một ít chuyện cho bọn hắn làm thì tốt rồi!
Hắn thoáng trầm ngâm:
- Hay là làm cho bọn hắn đi đốn cây đi, đem về làm mũi tên, ta thấy Diễm ở nhà không có việc gì làm đều cùng các nô lệ mài tên đâu.
Gỗ cứng còn cứng rắn hơn cả đá hoa cương, chém thập phần tốn sức, đem toàn bộ cây gỗ đều mài thành mũi tên càng thêm phí công phu.
Các chiến sĩ trong bộ lạc luôn không kiên nhẫn làm việc này, thường thường tên cũ bị mòn, liền tước tước, mài mài, nếu không cần thiết tuyệt đối sẽ không làm tên mới.
Mộc cảm thấy được hiện tại làm cho bọn họ đi mài tên, có thể làm hao mòn tinh lực quá dư thừa của bọn họ.
Vu nghĩ nghĩ, gật đầu:
- Đây quả thực là một phương pháp, nhưng cũng không trị tận gốc. Bọn hắn đánh nhau, chủ yếu là vì nhi đồng, chúng ta lại không thể ngăn cản đám nhi đồng cãi nhau.. nếu có thể làm cho đám nhi đồng cũng dừng lại ngoan ngoãn đừng nháo thì tốt rồi.
Việc này đem Mộc làm khó:
- Cũng không thể để nhi đồng đều đi mài tên đi?
Đừng nói nhi đồng có chịu làm hay không, dù là cha mẹ của bọn hắn cũng không đồng ý a.
- Giác luôn có thật nhiều chủ ý, hỏi xem hắn có biện pháp nào hay không.
Trước khi tham dự đại hội giao dịch, Diễm săn được một con trăn lớn, da trăn được lột ra hoàn toàn đầy đủ, đơn giản đặc chế, đặt trong phòng.
Hoàng Giác ghi nhớ chuyện chế tạo bì giáp, cùng Diễm nghiên cứu da trăn.
Ban đầu Diễm mặc bì giáp là dùng da heo rừng đặc chế cùng vảy con tê tê làm thành. Da heo rừng mềm mại, không ảnh hưởng hành động, vảy con tê tê cứng rắn, có thể hữu hiệu ngăn cản công kích của địch nhân, lớp vảy tầng tầng lớp lớp xuyến cùng một chỗ làm phòng hộ, tương tự loại giáp của cổ đại Trung Quốc.
Thổ bộ lạc cũng không thiếu da thú cùng vảy, cho dù không mặc vảy tên tê, dùng phiến gỗ của loại gỗ cứng thay thế cũng có thể tập hợp, duy nhất làm cho Hoàng Giác đau đầu chính là Thổ bộ lạc không có kỹ thuật dã thiết.
Hoàng Giác biết đại khái phương pháp dã thiết, nhưng xung quanh bộ lạc có quặng sắt hay không còn chưa biết đâu.
Không có quặng sắt, làm sao làm thanh sắt? Không có thanh sắt, không thể đem phiến gỗ cứng xỏ xuyên cùng nhau. Chỉ gai có thể xâu chuỗi, nhưng đồ chơi này không dùng được hai ngày liền chặt đứt, căn bản không được.
Cho dù nghiên cứu hiểu được, lại thiếu khâu trọng yếu nhất, cũng không hữu dụng.
Hoàng Giác cùng Diễm mắt to trừng mắt nhỏ.
Hoàng Giác thở dài:
- Nếu có vật gì thay thế dây sắt thì tốt rồi.
Tơ tằm mềm dẻo, nhưng không chịu nổi gây sức ép.
Hai người đang nói chuyện, Mộc tìm tới:
- Giác, con có biện pháp nào đem đám nhi đồng thu phục không?
Hoàng Giác:
-?
- Ý của cha là nói, con có thể nghĩ biện pháp tìm sự tình cho đám nhi đồng làm..
Mộc đem chuyện xảy ra nói một lần, vẻ mặt buồn rầu:
- Đám nhi đồng thật quá nháo sự ầm ĩ!
Cố tình đều là nhi đồng, đánh lại không thể đánh, mắng cũng vô dụng, uy nghiêm của thủ lĩnh ở trước mặt đám nhi đồng cũng không tác dụng gì, từ sau khi Mộc lên làm thủ lĩnh, cũng chưa từng bất đắc dĩ như vậy.
Hoàng Giác nghĩ nghĩ:
- Chờ buổi tối con hỏi Đại Địa chi thần.
Mộc có chút ngẩn ra:
- Không phải, loại chuyện nhỏ nhặt này cũng không cần kinh động Đại Địa chi thần lão nhân gia đi?
Rơi vào trong tai Đại Địa chi thần, có thể làm cho hắn cảm thấy được thủ lĩnh cùng vu rất vô năng không? Vạn nhất Đại Địa chi thần tức giận, không tiếp tục phù hộ Thổ bộ lạc, sửa đi phù hộ bộ lạc khác làm sao bây giờ? Phải biết rằng cũng không chỉ riêng Thổ bộ lạc thờ Đại Địa chi thần!
Hoàng Giác bất đắc dĩ nói:
- Con là muốn hỏi một chút Đại Địa chi thần có thể dạy chúng ta học tập văn tự hay không, cha nghĩ đi đâu vậy?
Kỳ thật Hoàng Giác luôn một mực cân nhắc có nên dạy cho người trong bộ lạc học tập văn tự hay không, nhưng hắn không biết người trong bộ lạc có ý tưởng gì, nên không dám tùy tiện thử. Hơn nữa không có lý do, đột nhiên dạy người học tập văn tư, cũng khó thể lừa gạt qua được.
Dù sao người trong bộ lạc đều mang ý tưởng có ngày hôm nay không có ngày mai, không ai biết chính mình khi nào thì sẽ chết, càng nhiều người đang giãy dụa trong việc ăn no mặc ấm, tình hình như thế ngươi nói với hắn Đại Địa chi thần muốn các ngươi học tập văn tự, bọn hắn nhất định sẽ nghi hoặc. Vì sao Đại Địa chi thần không cho bọn họ ăn no trước đây? Chỉ có không lo ăn, mới có khí lực nghĩ chuyện khác.
Nhưng nếu như không có văn tự, muốn truyền lại một ít tin tức riêng tư lại không phương tiện, điều này làm cho Hoàng Giác phi thường không thích ứng.
Không ngờ lúc này Mộc lại đem lý do đưa tới.
Nghe nói cần dạy nhi đồng học tập văn tự, Mộc kinh hãi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thanh âm không khỏi thay đổi:
- Văn tự? Con là nói muốn Đại Địa chi thần dạy con học tập văn tự?
Đây chính là văn tự a, chỉ có siêu cấp đại bộ lạc mới có văn tự!