Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy
Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền
Editor: Giang Ngan
Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền
Editor: Giang Ngan
Chương 20 :(b)
Không nhớ lúc trước xương sườn của Giác bị đánh gãy, ăn thánh dược, ngủ một đêm, ngày hôm sau liền vui vẻ sao?
Nguyên bản "con khỉ" diện mạo đặc thù trong mắt mọi người lập tức biến thành cao lớn hơn.
Lúc này không cần Mộc nói, đều không ai dám đi đụng vào Thanh Hạnh, chỉ dám vây quanh xem, chỉ sợ không chú ý đồ chơi này lại bỏ chạy – không nhìn thấy vừa rồi suýt nữa bị chạy thoát sao!
Hoàng Giác bị phản ứng của bọn họ chọc cười, nói:
- Không có việc gì, bị trói chặt đâu, không chạy được.
Hắn đi qua xách một gốc Thanh Hạnh lên đánh giá, vị trí đầu là một khối hình tròn, phía dưới có thân hình dài nhỏ, còn có chân tay, chợt nhìn thật sự giống con khỉ.
- Bộ lạc của ngươi có nhìn thấy qua vật này không?
Hoàng Giác giơ Thanh Hạnh lên hỏi.
Diễm lắc đầu, tiếp nhận Thanh Hạnh nhìn kỹ xem, kinh ngạc:
- Đây là thực vật?
Tinh tế nhìn lại, có thể chứng kiến mạch màu xanh biếc trên người Thanh Hạnh, xúc cảm thô sáp, giống như cầm một khối đầu gỗ, rất kỳ quái đồ vật cứng như vậy thế nhưng có thể chạy linh hoạt như thế.
Hoàng Giác khẽ nhíu mày, không quá xác định:
- Hẳn là đi.
- Hẳn là?
- Ngươi cũng biết, Đại Địa chi thần ban cho ta.. thần lực, có thể khống chế toàn bộ thực vật. Nhưng vừa rồi ta cùng vài gốc Thanh Hạnh này câu thông nửa ngày, nhưng không thu được hiệu quả gì, cũng không có cảm ứng khống chế được Thanh Hạnh, cho nên ta cũng không quá xác định chúng nó có phải là thực vật hay không.
Mộc cầm một gốc Thanh Hạnh nhìn xem:
- Không sai, chính là Thanh Hạnh, hơn hai mươi năm trước ta gặp qua vật này. Sau khi mài thành phấn cũng giống như là bột gỗ, không có máu không có thịt, là thực vật. Về phần tại sao con không có phản ứng, hẳn là vì Thanh Hạnh đặc thù?
Hoàng Giác nhất thời cũng không rõ, không tiếp tục suy nghĩ, đem ba gốc Thanh Hạnh buộc chặt bỏ vào trong giỏ.
Đã phát hiện Thanh Hạnh, mọi người cũng không còn tâm tư săn bắn, vội vàng bắt vài con mồi điền đầy bụng, liền quay về bộ lạc.
Vừa đi vào bộ lạc liền chứng kiến vu nổi giận đùng đùng đi tới.
Kể từ khi biết Giác được Đại Địa chi thần ban cho thần lực, vu không cách nào tĩnh tâm làm việc gì khác, thường thường gọi nô lệ ra ngoài tìm hiểu tin tức, xem Giác đã trở về hay chưa – cho dù biết đội săn bắn không có khả năng nhanh như vậy trở về, vu vẫn mang theo ảo tưởng, vạn nhất Mộc đột nhiên suy nghĩ tầm quan trọng của Giác, không cho Giác đi theo săn bắn thì sao?
Nô lệ chạy nhiều lần, dứt khoát canh giữ ở cửa bộ lạc, rất xa chứng kiến Mộc cùng Chiến dẫn đầu trở lại, lập tức chạy về thông tri vu:
- Thủ lĩnh bọn họ đã trở lại.
Vu đứng lên đi ra ngoài:
- Mộc cùng Giác?
Trong lòng hài lòng, Mộc cuối cùng thông minh một lần.
- Còn có đội ngũ của Chiến.
Vu vui mừng:
- Nhanh như vậy đều trở về sao? Có Giác đi theo quả nhiên là không giống như bình thường, xem ra thu hoạch thật nhiều a!
Bằng không đội săn bắn không có khả năng về sớm như vậy.
Nô lệ do dự:
- Không phải, không thấy được bọn họ vác theo con mồi.
Bước chân vu khựng lại, quay đầu nhìn nô lệ:
- Ngươi nói bọn hắn không săn được con mồi?
- Cũng có thể là phóng ở phía sau, tôi không thấy được?
- Lần nào bọn hắn săn bắn trở về không tự mình khuân vác? Làm sao có thể phóng tới mặt sau!
Vu hơi suy nghĩ một chút, nghĩ tới một loại khả năng, nhất thời trắng mặt:
- Không phải là Giác bị thương đi?
Chỉ có Giác bị thương, Mộc cùng Chiến mới bỏ qua việc săn thú, trước tiên trở về. Nhưng chỉ cần phái hai người hộ tống người bị thương là đủ rồi, vì sao những người khác đều trở lại?
- Chẳng lẽ là tổn thương vô cùng nặng?
Vu càng não bổ, trong lòng càng nặng nề, bước chân càng nhanh hơn, đồng thời vạn phần căm tức – tên hỗn đản Mộc, dám để cho Giác bị thương, xem mình làm sao thu thập hắn!
Sờ sờ thánh dược bỏ trong lồng ngực, trong lòng hắn mới an tâm một ít.
May mắn còn có thánh dược, chỉ cần Giác không chết là có thể cứu về.
Mộc còn đang cao hứng, âm thầm nghĩ đợi gặp vu làm sao khoe khoang con của mình – con mình chính là thần sử! Là duy nhất từ khi bộ lạc thành lập cho tới nay!
Kết quả vừa đi vào bộ lạc, liền nhìn thấy vu đang tức giận bừng bừng đi tới.
Trong lòng Mộc căng thẳng, chẳng lẽ trong bộ lạc đã xảy ra chuyện?
Hắn vội vàng tiến lên:
- Vu, phát sinh..
Vu hung hăng trừng mắt liếc hắn, trong lỗ mũi phát ra tiếng hừ tức giận, lướt qua hắn nhìn phía sau:
- Giác đâu? Giác thế nào..
- Vu, ngài tìm ta?
Hoàng Giác ở sau người Chiến vươn đầu ra, mang theo nụ cười tươi tắn nhìn đôi mắt hơi đục của vu.
Trong một đám chiến sĩ thân cao hai thước, thể trạng cường tráng, hình thể Hoàng Giác gầy yếu, thân chỉ cao 1m78 giống như con thỏ ngộ nhập vào bầy sói, tùy tiện một người đều có thể đem hắn che chắn hoàn toàn.
Vu nghẹn một chút:
- Ngươi không có việc gì?
Hoàng Giác gãi đầu, nghi hoặc:
- Ta có chuyện gì?
Sau đó chợt hiểu, cười nói:
- Ý ngài là hỏi chuyện Đại Địa chi thần.. ban thần lực cho ta đi?
Vẻ mặt Mộc còn đang ngẩn ngơ vì bị vu trừng mắt, nhưng không ảnh hưởng tâm tình khoe khoang đứa con của hắn, cười a a vỗ bả vai vu, đắc ý nói:
- Ta nói cho ngươi nghe, Đại Địa chi thần ban thần lực này cho Giác dùng rất tốt, có thể khống chế toàn bộ thực vật ngươi có biết không?
Nguyên bản "con khỉ" diện mạo đặc thù trong mắt mọi người lập tức biến thành cao lớn hơn.
Lúc này không cần Mộc nói, đều không ai dám đi đụng vào Thanh Hạnh, chỉ dám vây quanh xem, chỉ sợ không chú ý đồ chơi này lại bỏ chạy – không nhìn thấy vừa rồi suýt nữa bị chạy thoát sao!
Hoàng Giác bị phản ứng của bọn họ chọc cười, nói:
- Không có việc gì, bị trói chặt đâu, không chạy được.
Hắn đi qua xách một gốc Thanh Hạnh lên đánh giá, vị trí đầu là một khối hình tròn, phía dưới có thân hình dài nhỏ, còn có chân tay, chợt nhìn thật sự giống con khỉ.
- Bộ lạc của ngươi có nhìn thấy qua vật này không?
Hoàng Giác giơ Thanh Hạnh lên hỏi.
Diễm lắc đầu, tiếp nhận Thanh Hạnh nhìn kỹ xem, kinh ngạc:
- Đây là thực vật?
Tinh tế nhìn lại, có thể chứng kiến mạch màu xanh biếc trên người Thanh Hạnh, xúc cảm thô sáp, giống như cầm một khối đầu gỗ, rất kỳ quái đồ vật cứng như vậy thế nhưng có thể chạy linh hoạt như thế.
Hoàng Giác khẽ nhíu mày, không quá xác định:
- Hẳn là đi.
- Hẳn là?
- Ngươi cũng biết, Đại Địa chi thần ban cho ta.. thần lực, có thể khống chế toàn bộ thực vật. Nhưng vừa rồi ta cùng vài gốc Thanh Hạnh này câu thông nửa ngày, nhưng không thu được hiệu quả gì, cũng không có cảm ứng khống chế được Thanh Hạnh, cho nên ta cũng không quá xác định chúng nó có phải là thực vật hay không.
Mộc cầm một gốc Thanh Hạnh nhìn xem:
- Không sai, chính là Thanh Hạnh, hơn hai mươi năm trước ta gặp qua vật này. Sau khi mài thành phấn cũng giống như là bột gỗ, không có máu không có thịt, là thực vật. Về phần tại sao con không có phản ứng, hẳn là vì Thanh Hạnh đặc thù?
Hoàng Giác nhất thời cũng không rõ, không tiếp tục suy nghĩ, đem ba gốc Thanh Hạnh buộc chặt bỏ vào trong giỏ.
Đã phát hiện Thanh Hạnh, mọi người cũng không còn tâm tư săn bắn, vội vàng bắt vài con mồi điền đầy bụng, liền quay về bộ lạc.
Vừa đi vào bộ lạc liền chứng kiến vu nổi giận đùng đùng đi tới.
Kể từ khi biết Giác được Đại Địa chi thần ban cho thần lực, vu không cách nào tĩnh tâm làm việc gì khác, thường thường gọi nô lệ ra ngoài tìm hiểu tin tức, xem Giác đã trở về hay chưa – cho dù biết đội săn bắn không có khả năng nhanh như vậy trở về, vu vẫn mang theo ảo tưởng, vạn nhất Mộc đột nhiên suy nghĩ tầm quan trọng của Giác, không cho Giác đi theo săn bắn thì sao?
Nô lệ chạy nhiều lần, dứt khoát canh giữ ở cửa bộ lạc, rất xa chứng kiến Mộc cùng Chiến dẫn đầu trở lại, lập tức chạy về thông tri vu:
- Thủ lĩnh bọn họ đã trở lại.
Vu đứng lên đi ra ngoài:
- Mộc cùng Giác?
Trong lòng hài lòng, Mộc cuối cùng thông minh một lần.
- Còn có đội ngũ của Chiến.
Vu vui mừng:
- Nhanh như vậy đều trở về sao? Có Giác đi theo quả nhiên là không giống như bình thường, xem ra thu hoạch thật nhiều a!
Bằng không đội săn bắn không có khả năng về sớm như vậy.
Nô lệ do dự:
- Không phải, không thấy được bọn họ vác theo con mồi.
Bước chân vu khựng lại, quay đầu nhìn nô lệ:
- Ngươi nói bọn hắn không săn được con mồi?
- Cũng có thể là phóng ở phía sau, tôi không thấy được?
- Lần nào bọn hắn săn bắn trở về không tự mình khuân vác? Làm sao có thể phóng tới mặt sau!
Vu hơi suy nghĩ một chút, nghĩ tới một loại khả năng, nhất thời trắng mặt:
- Không phải là Giác bị thương đi?
Chỉ có Giác bị thương, Mộc cùng Chiến mới bỏ qua việc săn thú, trước tiên trở về. Nhưng chỉ cần phái hai người hộ tống người bị thương là đủ rồi, vì sao những người khác đều trở lại?
- Chẳng lẽ là tổn thương vô cùng nặng?
Vu càng não bổ, trong lòng càng nặng nề, bước chân càng nhanh hơn, đồng thời vạn phần căm tức – tên hỗn đản Mộc, dám để cho Giác bị thương, xem mình làm sao thu thập hắn!
Sờ sờ thánh dược bỏ trong lồng ngực, trong lòng hắn mới an tâm một ít.
May mắn còn có thánh dược, chỉ cần Giác không chết là có thể cứu về.
Mộc còn đang cao hứng, âm thầm nghĩ đợi gặp vu làm sao khoe khoang con của mình – con mình chính là thần sử! Là duy nhất từ khi bộ lạc thành lập cho tới nay!
Kết quả vừa đi vào bộ lạc, liền nhìn thấy vu đang tức giận bừng bừng đi tới.
Trong lòng Mộc căng thẳng, chẳng lẽ trong bộ lạc đã xảy ra chuyện?
Hắn vội vàng tiến lên:
- Vu, phát sinh..
Vu hung hăng trừng mắt liếc hắn, trong lỗ mũi phát ra tiếng hừ tức giận, lướt qua hắn nhìn phía sau:
- Giác đâu? Giác thế nào..
- Vu, ngài tìm ta?
Hoàng Giác ở sau người Chiến vươn đầu ra, mang theo nụ cười tươi tắn nhìn đôi mắt hơi đục của vu.
Trong một đám chiến sĩ thân cao hai thước, thể trạng cường tráng, hình thể Hoàng Giác gầy yếu, thân chỉ cao 1m78 giống như con thỏ ngộ nhập vào bầy sói, tùy tiện một người đều có thể đem hắn che chắn hoàn toàn.
Vu nghẹn một chút:
- Ngươi không có việc gì?
Hoàng Giác gãi đầu, nghi hoặc:
- Ta có chuyện gì?
Sau đó chợt hiểu, cười nói:
- Ý ngài là hỏi chuyện Đại Địa chi thần.. ban thần lực cho ta đi?
Vẻ mặt Mộc còn đang ngẩn ngơ vì bị vu trừng mắt, nhưng không ảnh hưởng tâm tình khoe khoang đứa con của hắn, cười a a vỗ bả vai vu, đắc ý nói:
- Ta nói cho ngươi nghe, Đại Địa chi thần ban thần lực này cho Giác dùng rất tốt, có thể khống chế toàn bộ thực vật ngươi có biết không?