Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy
Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền
Editor: Giang Ngan
Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền
Editor: Giang Ngan
Chương 30 :(b)
Ba con gấu chó vừa lớn vừa nặng, mang theo đi săn không thực tế, Quang nghĩ nghĩ:
- Ta nhớ được cách đây không xa có sơn động, trước tiên đem gấu chó bỏ vào trong sơn động, dùng tảng đá chặn cửa động, chờ trở lại tiếp tục mang về bộ lạc.
Mọi người không có dị nghị:
- Làm theo lời ngươi.
Quang chỉ phương hướng sơn động vừa lúc trái ngược phương hướng Hoàng Giác nhìn thấy kén tằm.
Hoàng Giác nhíu mày, chỉ chỉ phương hướng kén tằm:
- Ta nghĩ trước tiên qua bên kia nhìn một chút. Diễm sẽ đi với ta, các ngươi không cần xen vào ta. Chờ ta vội xong tiếp tục đi tìm các ngươi.
Nhiều người đi ra săn bắn, Hoàng Giác cũng không tiện cho mọi người đi cùng mình khắp nơi.
- Không được!
Không đợi người khác nói chuyện, Thú đứng ra phản đối, nhíu mày nhìn Giác:
- Nơi này quá nguy hiểm, chỉ có đệ cùng Diễm hai người ta lo lắng, muốn đi, ta đi cùng đệ.
Thú nghĩ Hoàng Giác lại được Đại Địa chi thần chỉ thị, cho nên không có ngăn cản hắn không cho đi.
- Đúng rồi, muốn đi mọi người cùng nhau đi, dù sao đi tới bên này săn bắn, đi nơi nào đều giống nhau. Ngươi đã cảm thấy bên kia tốt, vậy chúng ta đi qua bên kia, đem gấu chó cất trong sơn động rồi chúng ta liền đi qua.
Mọi người đồng thanh phụ họa.
Hoàng Giác:
-!
Ta không phải, ta chỉ là muốn đi nhìn xem bên kia có phải có kén tằm hay không, cũng không có nói bên kia tốt!
Đáng tiếc mọi người cũng không biết suy nghĩ của Hoàng Giác, nhất trí thay hắn làm quyết định, chậm rãi đi hướng địa phương Hoàng Giác phát hiện kén tằm.
Ở trên tàng cây nhìn qua thì địa phương kia không xa, trên thực tế đi bộ không gần. Mọi người đi suốt hai giờ mới đi tới mục đích.
Hoàng Giác nhìn lại, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, thật sự là cây dâu cùng tằm!
- Di, đây là cái gì? Mọc từ trên cây sao?
- Đây là cây gì vậy? Vì sao lại mọc ra thứ này? Thật kỳ quái.
- Không phải là mọc ra đi? Xem ra chỉ là bị treo trên cây.
Người bộ lạc lần đầu tiên thấy cây dâu cùng tằm, một đám thật tò mò, có người còn đưa tay xoa bóp kén tằm, vẻ mặt vui vẻ:
- Mềm!
Hoàng Giác vui vẻ ra mặt, kêu gọi mọi người:
- Mau đem những kén tằm màu trắng này hái xuống, nếu thấy không có miệng vỡ thì động tác nhẹ một chút, bên trong có tằm bảo bảo đang ngủ. Đợi mùa hè tằm bảo bảo biến thành thiêu thân, chúng ta sẽ có càng nhiều tằm bảo bảo!
Biết Giác mỗi lần đi ra bộ lạc đều sẽ mang rất nhiều dược liệu trở về, mọi người nghĩ những kén trắng này đều là dược liệu, nhất thời động tác mềm nhẹ hơn rất nhiều.
Phiến rừng dâu này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, tằm cùng kén luôn không bị người phát hiện, tích lũy năm này tháng nọ mỗi cây đều kết đầy rậm rạp kén trắng, thậm chí còn có kén trắng rơi xuống đất.
Mọi người một bên bận rộn, một bên nói chuyện với Hoàng Giác:
- Giác, kén tằm màu trắng này cũng là dược liệu sao? Có thể trị cái gì?
Hoàng Giác nghiêm trang:
- Có thể trị hàn chứng.
-?
Hoàng Giác giải thích:
- Kén tằm có thể chế thành tơ lụa mặc lên người, trời lạnh có thể chống lạnh, không phải là có thể trị bệnh sợ lạnh sao?
Mọi người ngây dại.
Đồ chơi gì?
Kén tằm? Tơ lụa?
Nói gì? Vì sao nghe không hiểu đây?
- Không phải, ngươi nói thứ này dùng mặc?
Một chiến sĩ giơ lên kén tằm nho nhỏ, diễn cảm khó nói nên lời:
- Vật này làm sao mà mặc a? Dùng dây thừng xuyên lại cúp trên người?
Ngẫm lại toàn thân treo đầy kén tằm, chiến sĩ run run:
- Hay, hay là không dùng được không? Ta cảm thấy được mặc da thú rất tốt.
Hoàng Giác cười nói:
- Chờ chế tạo ra tơ lụa, các ngươi sẽ biết chỗ tốt của nó, còn thoải mái hơn là mặc vải bố.
Mọi người không tin.
Theo bọn hắn xem ra, vải bố đã là đồ rất tốt, làm sao còn có đồ vật nào còn tốt hơn vải bố đây?
Hoàng Giác cũng không cần bọn họ lập tức tin tưởng, dù sao đem kén tằm làm trở về, chờ dệt ra tơ lụa, bọn hắn sẽ biết.
Cẩn thận khống chế dị năng lướt qua trong rừng cây, dây mây xanh nhạt đi theo dị năng vũ động, những nơi đi qua kén tằm chà chà rơi xuống, bên dưới có một dây mây bện thành võng gắt gao đi theo, giữ lấy kén tằm không cho rơi xuống đất.
Không bao lâu sau một thân cây đã được lấy xong kén tằm, lại tiếp tục qua một thân cây khác.
Cho dù mọi người đã biết thần lực của Hoàng Giác phi thường thần kỳ, nhưng lúc này nhìn thấy vẫn bị kinh hãi há to mồm:
- Thật là.. thật sự là quá thần kỳ rồi đi?
Thần lực còn có thể dùng như vậy!
Nhất thời mọi người nhìn cảnh tượng này đến ngây người.
Hoàng Giác:
-!
Đột nhiên có cảm giác đầu đường làm xiếc là sao vậy?
Diễm nhìn thấy vẻ mặt Hoàng Giác hiện lên một tia không được tự nhiên, nháy mắt trở nên buồn bực, lại gượng chống lên, nhịn không được buồn cười một tiếng, hắng giọng nghiêm mặt cao giọng nói:
- Tốt lắm, mọi người đừng ngây người, nhanh chóng làm việc! Làm xong chúng ta còn đi săn bắn!
Tuy Diễm ít nói, nhưng bởi vì có chiến lực cường hãn, ở trong lòng mọi người vẫn rất có uy tín.
Mọi người cũng không tiện tiếp tục nhìn chằm chằm Hoàng Giác, vội vàng làm việc.
Chiến cùng Thú liếc nhau, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo, Giác là huynh đệ của bọn họ, ruột thịt!
Bận nửa ngày thời gian kén tằm mới ngắt lấy sạch sẽ.
- Ta nhớ được cách đây không xa có sơn động, trước tiên đem gấu chó bỏ vào trong sơn động, dùng tảng đá chặn cửa động, chờ trở lại tiếp tục mang về bộ lạc.
Mọi người không có dị nghị:
- Làm theo lời ngươi.
Quang chỉ phương hướng sơn động vừa lúc trái ngược phương hướng Hoàng Giác nhìn thấy kén tằm.
Hoàng Giác nhíu mày, chỉ chỉ phương hướng kén tằm:
- Ta nghĩ trước tiên qua bên kia nhìn một chút. Diễm sẽ đi với ta, các ngươi không cần xen vào ta. Chờ ta vội xong tiếp tục đi tìm các ngươi.
Nhiều người đi ra săn bắn, Hoàng Giác cũng không tiện cho mọi người đi cùng mình khắp nơi.
- Không được!
Không đợi người khác nói chuyện, Thú đứng ra phản đối, nhíu mày nhìn Giác:
- Nơi này quá nguy hiểm, chỉ có đệ cùng Diễm hai người ta lo lắng, muốn đi, ta đi cùng đệ.
Thú nghĩ Hoàng Giác lại được Đại Địa chi thần chỉ thị, cho nên không có ngăn cản hắn không cho đi.
- Đúng rồi, muốn đi mọi người cùng nhau đi, dù sao đi tới bên này săn bắn, đi nơi nào đều giống nhau. Ngươi đã cảm thấy bên kia tốt, vậy chúng ta đi qua bên kia, đem gấu chó cất trong sơn động rồi chúng ta liền đi qua.
Mọi người đồng thanh phụ họa.
Hoàng Giác:
-!
Ta không phải, ta chỉ là muốn đi nhìn xem bên kia có phải có kén tằm hay không, cũng không có nói bên kia tốt!
Đáng tiếc mọi người cũng không biết suy nghĩ của Hoàng Giác, nhất trí thay hắn làm quyết định, chậm rãi đi hướng địa phương Hoàng Giác phát hiện kén tằm.
Ở trên tàng cây nhìn qua thì địa phương kia không xa, trên thực tế đi bộ không gần. Mọi người đi suốt hai giờ mới đi tới mục đích.
Hoàng Giác nhìn lại, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, thật sự là cây dâu cùng tằm!
- Di, đây là cái gì? Mọc từ trên cây sao?
- Đây là cây gì vậy? Vì sao lại mọc ra thứ này? Thật kỳ quái.
- Không phải là mọc ra đi? Xem ra chỉ là bị treo trên cây.
Người bộ lạc lần đầu tiên thấy cây dâu cùng tằm, một đám thật tò mò, có người còn đưa tay xoa bóp kén tằm, vẻ mặt vui vẻ:
- Mềm!
Hoàng Giác vui vẻ ra mặt, kêu gọi mọi người:
- Mau đem những kén tằm màu trắng này hái xuống, nếu thấy không có miệng vỡ thì động tác nhẹ một chút, bên trong có tằm bảo bảo đang ngủ. Đợi mùa hè tằm bảo bảo biến thành thiêu thân, chúng ta sẽ có càng nhiều tằm bảo bảo!
Biết Giác mỗi lần đi ra bộ lạc đều sẽ mang rất nhiều dược liệu trở về, mọi người nghĩ những kén trắng này đều là dược liệu, nhất thời động tác mềm nhẹ hơn rất nhiều.
Phiến rừng dâu này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, tằm cùng kén luôn không bị người phát hiện, tích lũy năm này tháng nọ mỗi cây đều kết đầy rậm rạp kén trắng, thậm chí còn có kén trắng rơi xuống đất.
Mọi người một bên bận rộn, một bên nói chuyện với Hoàng Giác:
- Giác, kén tằm màu trắng này cũng là dược liệu sao? Có thể trị cái gì?
Hoàng Giác nghiêm trang:
- Có thể trị hàn chứng.
-?
Hoàng Giác giải thích:
- Kén tằm có thể chế thành tơ lụa mặc lên người, trời lạnh có thể chống lạnh, không phải là có thể trị bệnh sợ lạnh sao?
Mọi người ngây dại.
Đồ chơi gì?
Kén tằm? Tơ lụa?
Nói gì? Vì sao nghe không hiểu đây?
- Không phải, ngươi nói thứ này dùng mặc?
Một chiến sĩ giơ lên kén tằm nho nhỏ, diễn cảm khó nói nên lời:
- Vật này làm sao mà mặc a? Dùng dây thừng xuyên lại cúp trên người?
Ngẫm lại toàn thân treo đầy kén tằm, chiến sĩ run run:
- Hay, hay là không dùng được không? Ta cảm thấy được mặc da thú rất tốt.
Hoàng Giác cười nói:
- Chờ chế tạo ra tơ lụa, các ngươi sẽ biết chỗ tốt của nó, còn thoải mái hơn là mặc vải bố.
Mọi người không tin.
Theo bọn hắn xem ra, vải bố đã là đồ rất tốt, làm sao còn có đồ vật nào còn tốt hơn vải bố đây?
Hoàng Giác cũng không cần bọn họ lập tức tin tưởng, dù sao đem kén tằm làm trở về, chờ dệt ra tơ lụa, bọn hắn sẽ biết.
Cẩn thận khống chế dị năng lướt qua trong rừng cây, dây mây xanh nhạt đi theo dị năng vũ động, những nơi đi qua kén tằm chà chà rơi xuống, bên dưới có một dây mây bện thành võng gắt gao đi theo, giữ lấy kén tằm không cho rơi xuống đất.
Không bao lâu sau một thân cây đã được lấy xong kén tằm, lại tiếp tục qua một thân cây khác.
Cho dù mọi người đã biết thần lực của Hoàng Giác phi thường thần kỳ, nhưng lúc này nhìn thấy vẫn bị kinh hãi há to mồm:
- Thật là.. thật sự là quá thần kỳ rồi đi?
Thần lực còn có thể dùng như vậy!
Nhất thời mọi người nhìn cảnh tượng này đến ngây người.
Hoàng Giác:
-!
Đột nhiên có cảm giác đầu đường làm xiếc là sao vậy?
Diễm nhìn thấy vẻ mặt Hoàng Giác hiện lên một tia không được tự nhiên, nháy mắt trở nên buồn bực, lại gượng chống lên, nhịn không được buồn cười một tiếng, hắng giọng nghiêm mặt cao giọng nói:
- Tốt lắm, mọi người đừng ngây người, nhanh chóng làm việc! Làm xong chúng ta còn đi săn bắn!
Tuy Diễm ít nói, nhưng bởi vì có chiến lực cường hãn, ở trong lòng mọi người vẫn rất có uy tín.
Mọi người cũng không tiện tiếp tục nhìn chằm chằm Hoàng Giác, vội vàng làm việc.
Chiến cùng Thú liếc nhau, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo, Giác là huynh đệ của bọn họ, ruột thịt!
Bận nửa ngày thời gian kén tằm mới ngắt lấy sạch sẽ.