Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy
Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền
Editor: Giang Ngan
Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền
Editor: Giang Ngan
Chương 25 :(b)
Hoàng Giác đã sớm chú ý lúc hắn cùng người này nói chuyện, người xung quanh đều nghe, diễn cảm rục rịch, hiển nhiên cũng muốn xây phòng gạch mộc.
Để cho nô lệ của hắn dạy những người này, có thể.
Muốn cho hắn đem nô lệ cho mượn, không được.
Người bộ lạc chủ yếu đều đem nô lệ sai sử như gia súc, nghĩ cũng biết nếu hắn cho mượn nô lệ, người nọ sẽ áp bức nô lệ làm việc như thế nào. Hắn không có cách nào thay đổi ý tưởng của người bộ lạc, nhưng có thể ở trong phạm vi đủ khả năng đối xử tử tế nô lệ của mình.
Hai nô lệ cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới mình có một ngày có thể dạy học cho người trong bộ lạc, một đám hưng phấn lại khẩn trương, còn có chút sợ hãi, xoa xoa tay ấp úng:
- Lỡ, lỡ chúng tôi dạy không tốt làm sao bây giờ?
Vạn nhất làm mất mặt chủ nhân, chủ nhân sẽ không trừng phạt bọn họ đi?
Nếu lỡ gặp phải người có tính khí nóng nảy sẽ không đánh bọn họ đi?
Nô lệ trong bộ lạc không có địa vị, chỉ cần đánh không chết mọi người nhiều lắm bồi thường cho chủ nhân một miếng thịt, sự tình liền giải quyết.
Hoàng Giác làm yên lòng nói:
- Không có việc gì, bình thường các ngươi làm như thế nào, cứ làm y như vậy, làm cho bọn họ ở một bên nhìn là được. Nếu bọn hắn hỏi, các ngươi nói, nếu không hỏi các ngươi không cần quản gì khác, chỉ làm việc là được. Yên tâm, các ngươi là nô lệ của ta, không ai dám đánh các ngươi.
Tuy con người nguyên chủ người ngại chó ghét, nhưng có một điểm rất tốt, chính là bao che khuyết điểm.
Nô lệ của hắn thì hắn có thể mỗi ngày tùy ý gây sức ép, nhưng không cho người khác đánh. Nếu ai dám đánh nô lệ của hắn, hắn sẽ kêu Phong cùng nhau đến nhà người ta gây họa.
Lúc ban đầu người bộ lạc chướng mắt nguyên chủ nhưng không dám động thủ với hắn, mượn hai nô lệ của hắn trút giận. Sau khi nguyên chủ biết, tìm Phong cáo trạng. Phong cưng chiều đệ đệ, nghe vậy không nói hai lời cùng nguyên chủ đi đánh người, cuối cùng cũng không cần nhận lỗi, trực tiếp đem người kia hung hăng đánh cho một trận.
Từ sau lúc đó người bộ lạc đã biết Giác không dễ chọc, cũng không thể khi dễ hai nô lệ của Giác.
Nhưng lúc đó hai nô lệ này còn chưa bị mua về, không biết việc này, trong lòng lo lắng là chuyện bình thường.
- Sau này các ngươi giúp ta làm việc sẽ ngày càng nhiều, không có tên gọi người rất phiền toái, như vậy đi, sau này ngươi kêu a Đại, ngươi kêu a Nhị.
Hoàng Giác trầm ngâm một chút nói.
Hắn sớm muốn đặt tên cho hai người này, nhưng tùy tiện đặt tên quá đột ngột, dù sao nô lệ trong bộ lạc đều không có tên, người khác kêu họ chỉ là "nô lệ nhà xx" "Nô lệ cao cao", "Nô lệ thấp lùn", "Nô lệ có vết sẹo trên tay"..
Hai nô lệ kích động, môi run run muốn chảy nước mắt:
- Chủ nhân ban tên cho chúng tôi, chủ nhân ban tên cho chúng tôi..
Bọn hắn rốt cục đã có tên!
Phác thông một tiếng quỳ xuống, muốn đi hôn mu bàn chân của Giác.
Hoàng Giác xấu hổ liên tiếp lui ra sau nói:
- Được rồi, các ngươi chỉ cần sau này làm việc cho tốt là được, đi xuống đi.
A Đại a Nhị liên tục cảm kích, cam đoan sau này mình nhất định càng thêm nỗ lực làm việc, vui sướng bỏ đi.
Hoàng Giác thở phào, hắn thật không quen hành vi động một chút lại quỳ xuống hôn chân, quay đầu liền nhìn thấy biểu tình khát vọng lại tội nghiệp của hai nô lệ khác.
Hai nô lệ này là công cộng trong nhà, một nam một nữ, đều là cần cù chịu làm, kiên định thật thà lại phúc hậu.
Hoàng Giác nghĩ nghĩ:
- Các ngươi cũng muốn cần tên?
Hai nô lệ lập tức lộ vẻ vui mừng, vội vàng gật đầu, thật cẩn thận hỏi:
- Có thể chứ, chủ nhân?
Hoàng Giác cười nói:
- Có gì mà không thể, các ngươi có tên, sau này ta gọi cũng phương tiện, như vậy..
Nhìn qua nam nô lệ:
- Ngươi kêu a Tam.
Lại nhìn qua nữ nô lệ:
- Ngươi kêu a Mai.
A Tam cùng a Mai niệm tên mình mấy lần, càng niệm càng thích, kích động cũng muốn quỳ xuống hôn chân Giác.
Hoàng Giác vội xua tay đuổi người:
- Đất vườn cần tưới nước, các ngươi đi tưới nước đi.
Phong vừa đi tới nhìn thấy dáng vẻ của Giác, cười nói:
- Bọn hắn cảm kích đệ, đệ cứ nhận được, trước kia cũng không thấy đệ thẹn thùng như vậy a.
Hoàng Giác cầm quả cà chua cắn, che dấu vẻ chột dạ:
- Không phải thẹn thùng. Nếu đệ quyết định cần thay đổi, tự nhiên phải cùng trước kia hoàn toàn phân chia rõ mới tốt.
Trong lòng âm thầm cảnh giác, thật sự không chú ý liền lòi đuôi, sau này mình càng phải cẩn thận hơn mới được.
Phong lắc đầu:
- Đệ thay đổi cũng quá hoàn toàn, trước kia đệ hoàn toàn không thèm để ý những nô lệ này.
Phong cũng chỉ là thuận miệng than thở một câu, đối với Giác thay đổi, nàng vẫn thích nghe ngóng.
Lại dặn dò Hoàng Giác:
- Đệ đặt tên cho nô lệ nhớ nói với cha một tiếng.
Hoàng Giác gật đầu:
- Đó là nhất định.
Sau khi Diễm xây nhà xong, trong bộ lạc dâng lên một cỗ phong trào suất gạch mộc xây nhà.
Gạch mộc chế tạo đơn giản, không có bao nhiêu kỹ xảo, có khí lực là được.
Cứ hơn mười ngày là xây xong một căn nhà, chưa qua hai tháng thời gian, trên cơ bản trong bộ lạc phủ lên không ít nhà, đều là gạch mộc phòng.
Để cho nô lệ của hắn dạy những người này, có thể.
Muốn cho hắn đem nô lệ cho mượn, không được.
Người bộ lạc chủ yếu đều đem nô lệ sai sử như gia súc, nghĩ cũng biết nếu hắn cho mượn nô lệ, người nọ sẽ áp bức nô lệ làm việc như thế nào. Hắn không có cách nào thay đổi ý tưởng của người bộ lạc, nhưng có thể ở trong phạm vi đủ khả năng đối xử tử tế nô lệ của mình.
Hai nô lệ cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới mình có một ngày có thể dạy học cho người trong bộ lạc, một đám hưng phấn lại khẩn trương, còn có chút sợ hãi, xoa xoa tay ấp úng:
- Lỡ, lỡ chúng tôi dạy không tốt làm sao bây giờ?
Vạn nhất làm mất mặt chủ nhân, chủ nhân sẽ không trừng phạt bọn họ đi?
Nếu lỡ gặp phải người có tính khí nóng nảy sẽ không đánh bọn họ đi?
Nô lệ trong bộ lạc không có địa vị, chỉ cần đánh không chết mọi người nhiều lắm bồi thường cho chủ nhân một miếng thịt, sự tình liền giải quyết.
Hoàng Giác làm yên lòng nói:
- Không có việc gì, bình thường các ngươi làm như thế nào, cứ làm y như vậy, làm cho bọn họ ở một bên nhìn là được. Nếu bọn hắn hỏi, các ngươi nói, nếu không hỏi các ngươi không cần quản gì khác, chỉ làm việc là được. Yên tâm, các ngươi là nô lệ của ta, không ai dám đánh các ngươi.
Tuy con người nguyên chủ người ngại chó ghét, nhưng có một điểm rất tốt, chính là bao che khuyết điểm.
Nô lệ của hắn thì hắn có thể mỗi ngày tùy ý gây sức ép, nhưng không cho người khác đánh. Nếu ai dám đánh nô lệ của hắn, hắn sẽ kêu Phong cùng nhau đến nhà người ta gây họa.
Lúc ban đầu người bộ lạc chướng mắt nguyên chủ nhưng không dám động thủ với hắn, mượn hai nô lệ của hắn trút giận. Sau khi nguyên chủ biết, tìm Phong cáo trạng. Phong cưng chiều đệ đệ, nghe vậy không nói hai lời cùng nguyên chủ đi đánh người, cuối cùng cũng không cần nhận lỗi, trực tiếp đem người kia hung hăng đánh cho một trận.
Từ sau lúc đó người bộ lạc đã biết Giác không dễ chọc, cũng không thể khi dễ hai nô lệ của Giác.
Nhưng lúc đó hai nô lệ này còn chưa bị mua về, không biết việc này, trong lòng lo lắng là chuyện bình thường.
- Sau này các ngươi giúp ta làm việc sẽ ngày càng nhiều, không có tên gọi người rất phiền toái, như vậy đi, sau này ngươi kêu a Đại, ngươi kêu a Nhị.
Hoàng Giác trầm ngâm một chút nói.
Hắn sớm muốn đặt tên cho hai người này, nhưng tùy tiện đặt tên quá đột ngột, dù sao nô lệ trong bộ lạc đều không có tên, người khác kêu họ chỉ là "nô lệ nhà xx" "Nô lệ cao cao", "Nô lệ thấp lùn", "Nô lệ có vết sẹo trên tay"..
Hai nô lệ kích động, môi run run muốn chảy nước mắt:
- Chủ nhân ban tên cho chúng tôi, chủ nhân ban tên cho chúng tôi..
Bọn hắn rốt cục đã có tên!
Phác thông một tiếng quỳ xuống, muốn đi hôn mu bàn chân của Giác.
Hoàng Giác xấu hổ liên tiếp lui ra sau nói:
- Được rồi, các ngươi chỉ cần sau này làm việc cho tốt là được, đi xuống đi.
A Đại a Nhị liên tục cảm kích, cam đoan sau này mình nhất định càng thêm nỗ lực làm việc, vui sướng bỏ đi.
Hoàng Giác thở phào, hắn thật không quen hành vi động một chút lại quỳ xuống hôn chân, quay đầu liền nhìn thấy biểu tình khát vọng lại tội nghiệp của hai nô lệ khác.
Hai nô lệ này là công cộng trong nhà, một nam một nữ, đều là cần cù chịu làm, kiên định thật thà lại phúc hậu.
Hoàng Giác nghĩ nghĩ:
- Các ngươi cũng muốn cần tên?
Hai nô lệ lập tức lộ vẻ vui mừng, vội vàng gật đầu, thật cẩn thận hỏi:
- Có thể chứ, chủ nhân?
Hoàng Giác cười nói:
- Có gì mà không thể, các ngươi có tên, sau này ta gọi cũng phương tiện, như vậy..
Nhìn qua nam nô lệ:
- Ngươi kêu a Tam.
Lại nhìn qua nữ nô lệ:
- Ngươi kêu a Mai.
A Tam cùng a Mai niệm tên mình mấy lần, càng niệm càng thích, kích động cũng muốn quỳ xuống hôn chân Giác.
Hoàng Giác vội xua tay đuổi người:
- Đất vườn cần tưới nước, các ngươi đi tưới nước đi.
Phong vừa đi tới nhìn thấy dáng vẻ của Giác, cười nói:
- Bọn hắn cảm kích đệ, đệ cứ nhận được, trước kia cũng không thấy đệ thẹn thùng như vậy a.
Hoàng Giác cầm quả cà chua cắn, che dấu vẻ chột dạ:
- Không phải thẹn thùng. Nếu đệ quyết định cần thay đổi, tự nhiên phải cùng trước kia hoàn toàn phân chia rõ mới tốt.
Trong lòng âm thầm cảnh giác, thật sự không chú ý liền lòi đuôi, sau này mình càng phải cẩn thận hơn mới được.
Phong lắc đầu:
- Đệ thay đổi cũng quá hoàn toàn, trước kia đệ hoàn toàn không thèm để ý những nô lệ này.
Phong cũng chỉ là thuận miệng than thở một câu, đối với Giác thay đổi, nàng vẫn thích nghe ngóng.
Lại dặn dò Hoàng Giác:
- Đệ đặt tên cho nô lệ nhớ nói với cha một tiếng.
Hoàng Giác gật đầu:
- Đó là nhất định.
Sau khi Diễm xây nhà xong, trong bộ lạc dâng lên một cỗ phong trào suất gạch mộc xây nhà.
Gạch mộc chế tạo đơn giản, không có bao nhiêu kỹ xảo, có khí lực là được.
Cứ hơn mười ngày là xây xong một căn nhà, chưa qua hai tháng thời gian, trên cơ bản trong bộ lạc phủ lên không ít nhà, đều là gạch mộc phòng.