Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy
Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền
Editor: Giang Ngan
Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền
Editor: Giang Ngan
Chương 35 :(b)
Đương nhiên những điều này cũng không cần giải thích với Thăng cùng Thú, vì làm yên lòng đối phương, Hoàng Giác lại nói:
- Đây là trước khi đi đại hội ta cùng cha còn có vu đều thương lượng trước rồi.
Điều này cũng không tính nói dối, trước khi hắn đi ra quả thật cùng vu còn có Mộc nhắc tới việc mình có nên bại lộ ra thần lực hay không. Mộc lo lắng bại lộ sẽ làm nguy hiểm cho sự an toàn của Giác, không đồng ý, vu thì bị Hoàng Giác thuyết phục, cảm thấy được sớm muộn gì đều sẽ bại lộ, còn không bằng sớm một chút làm cho người ngoài hay biết đâu.
Vu cùng Mộc ý kiến khác nhau, ai cũng không thể thuyết phục ai, vẫn luôn giằng co.
Thăng cùng Thú theo bản năng lý giải thành Mộc cùng vu đã biết hơn nữa còn đồng ý việc này, thần sắc buộc chặt trầm tĩnh lại:
- Vậy là tốt rồi, nhưng ngươi cần cẩn thận mới được.
Phong không kiên nhẫn đem bọn họ kéo qua một bên:
- Có Diễm ở, hơn nữa năng lực của Giác, ai có thể thương tổn bọn hắn? Hơn nữa còn có Đại Địa chi thần nhìn thấy đâu. Không phải còn có ta sao? Các ngươi cứ yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không có việc!
Trên đoạn đường kế tiếp, lục tục đi tới mấy đoàn người cỡ trung bộ lạc.
Nguyên bản những bộ lạc này bởi vì chuyện xảy ra trong đại hội giao dịch lần trước nên không quá để ý Thổ bộ lạc, kết quả nghe được những bộ lạc khác nghị luận, lập tức có đổi mới với Thổ bộ lạc, ách, chủ yếu là đổi mới với Hoàng Giác.
Không nhìn ra được a, phế vật này còn được Đại Địa chi thần cho phép!
Chẳng lẽ Đại Địa chi thần lớn tuổi, ánh mắt không dùng được?
Tùy tiện lựa chọn một chiến sĩ trong bộ lạc, cũng mạnh hơn Giác a.
Loại ý nghĩ này đều là thờ Sâm Lâm chi thần cùng Thủy thần.
Bộ lạc thờ Đại Địa chi thần tuy rằng không dám lên tiếng, nhưng trong lòng cũng không vui, còn khó hiểu, tên hèn nhát Giác rốt cục có điểm nào vào mắt của Đại Địa chi thần? Chẳng lẽ Đại Địa chi thần thật thích kẻ hung hăng càn quấy ngu xuẩn như Giác sao?
Đây là ý nghĩ của Mãng bộ lạc.
Vì thế, càng tiến gần, đoàn người Thổ bộ lạc bị nhìn chăm chú càng mãnh liệt.
Ban đầu người Thổ bộ lạc còn cảm thấy thật kiêu ngạo, nhưng càng về sau càng cảm thấy không ý nghĩa gì.
- Bọn hắn vì sao cứ nhìn chằm chằm chúng ta a? Cảm giác khó chịu.
Một chiến sĩ nhỏ giọng oán hận với Thú.
Thú cũng bực mình, miễn cưỡng nói:
- Muốn nhìn thì cứ nhìn, không cần để ý tới. Dù sao xem vài lần cũng không thiếu khối thịt.
Vẻ mặt chiến sĩ đau khổ:
- Nói dễ quá, bản thân ta tình nguyện theo chân bọn họ đánh một trận, thiếu mấy khối thịt cũng được thôi.
Thú lườm hắn:
- Tiền đồ! Làm sao lại không nghĩ làm cho đối phương thiếu mấy khối thịt?
Chiến sĩ ấp úng:
- Vậy cũng phải đánh thắng được bọn hắn đi, bọn hắn nhiều người như vậy.
Xung quanh đều là người!
Thú trừng mắt:
- Ngươi xem Giác, cùng Giác học một chút!
Hoàng Giác đi tới, vẻ mặt bình tĩnh, còn có tâm tư hàn huyên với Phong, còn cách thật xa đều nghe được tiếng cười khanh khách của Phong.
Thú đau đầu xoa trán:
- Cười thật khó nghe, giống như là con vịt hoang kêu ầm ĩ.
Không phải, đều là anh em ruột, vì sao hai người kia tâm lớn như vậy đây? Bị nhiều người vây quanh như vậy, bọn hắn sẽ không sợ hãi?
Lại một đội ngũ đi tới, người cầm đầu như thật quen thuộc với Thú, thật xa liền cười chào hỏi:
- Thú, lần này đội ngũ do ngươi dẫn đội sao? Lần này các ngươi mang theo hàng hóa gì tốt vậy?
Thú ha ha cười:
- Vẫn như những năm qua, đến đại hội giao dịch ngươi sẽ biết.
Ánh mắt người nọ liếc quanh một vòng lên hàng hóa của Thổ bộ lạc:
- Nhìn thấy năm nay bộ lạc các ngươi mang theo đồ vật không nhiều a? Không phải nói bộ lạc các ngươi ra một thần sử sao? Đại Địa chi thần sẽ không chiếu cố các ngươi, cho các ngươi thêm nhiều con mồi?
Dù sao chuyện Giác thành thần sử người nào cũng đã biết, lần này đại hội giao dịch còn muốn điệu thấp cũng không được, sau khi suy nghĩ cẩn thận Thú liền cao điệu, liếc mắt nhìn hàng hóa của đối phương đắc ý nói:
- Luôn dùng thịt trao đổi hàng hóa thật không có ý nghĩa, cõng tới cõng lui còn thật nặng nề. Đại Địa chi thần phù hộ chúng ta, ý đặc biệt truyền cho chúng ta một ít thứ tốt, nhìn xem có cảm thấy mặt của ta còn sạch sẽ hơn trước kia hay không?
Đi lại trên mặt đất vàng, ai cũng phong trần mệt mỏi, trên mặt che một tầng bụi, có trời mới biết nhìn đâu ra mặt hắn sạch sẽ.
Không đợi đối phương phản bác, Thú liền nói tiếp:
- Đại Địa chi thần nói cho chúng ta biết một phương pháp tẩy sạch phi thường tốt, dù là dàn tế dơ bẩn nhiều năm cũng có thể tẩy sạch, nhìn như là mới tinh!
- Trừ bỏ này, còn ban cho chúng ta rất nhiều dược liệu! Các ngươi có ai cần, đợi tới đại hội giao dịch tranh thủ đổi, chậm sẽ không còn!
- Đại Địa chi thần ban thưởng thần vật, số lượng có hạn, tới trước được trước nga!
Dẫn đầu đối diện nghe vậy tức giận mà cười:
- Nga? Vậy là thần vật gì vậy? Ngươi lấy ra cho chúng ta nhìn xem, chúng ta mới quyết định có trao đổi hay không chứ.
- Gấp làm gì, tới đại hội giao dịch chẳng phải sẽ biết. Nếu ngươi cảm thấy hứng thú, đến lúc đó tới chỗ bộ lạc chúng ta đi dạo. Xem giao tình của hai ta, ta lưu một phần cho ngươi.
Giữa hai bộ lạc bình thường cũng không có lui tới, có giao tình cái rắm!
Nụ cười trên mặt dẫn đầu đối diện không giữ được, nói:
- Nghe nói, bộ lạc các ngươi ra một thần sử?
Biểu tình Thú kiêu ngạo:
- Không kém bao nhiêu đâu, chờ kế nhiệm vị trí của vu, chính là thần sử.
Trong bộ lạc có quy củ được ước định, được thần minh ban cho thần lực, sẽ trở thành vu, chính là thần sử.
Vu của Thổ bộ lạc luôn vì bộ lạc lo lắng hết lòng, tận tâm tận lực, tự nhiên không thể vì việc Hoàng Giác có thần lực mà bắt hắn nhường ngôi, huống hồ, hành vi mười mấy năm trước của Giác cũng làm cho vu lo lắng sớm đem vị trí vu tặng cho hắn.
Cho nên mới nói hắn là thần sử tương lai.
Dẫn đầu kia còn chưa nhìn thấy Giác sử dụng dị năng, cảm thấy chỉ là lời khuếch đại của mọi người.
- Đây là trước khi đi đại hội ta cùng cha còn có vu đều thương lượng trước rồi.
Điều này cũng không tính nói dối, trước khi hắn đi ra quả thật cùng vu còn có Mộc nhắc tới việc mình có nên bại lộ ra thần lực hay không. Mộc lo lắng bại lộ sẽ làm nguy hiểm cho sự an toàn của Giác, không đồng ý, vu thì bị Hoàng Giác thuyết phục, cảm thấy được sớm muộn gì đều sẽ bại lộ, còn không bằng sớm một chút làm cho người ngoài hay biết đâu.
Vu cùng Mộc ý kiến khác nhau, ai cũng không thể thuyết phục ai, vẫn luôn giằng co.
Thăng cùng Thú theo bản năng lý giải thành Mộc cùng vu đã biết hơn nữa còn đồng ý việc này, thần sắc buộc chặt trầm tĩnh lại:
- Vậy là tốt rồi, nhưng ngươi cần cẩn thận mới được.
Phong không kiên nhẫn đem bọn họ kéo qua một bên:
- Có Diễm ở, hơn nữa năng lực của Giác, ai có thể thương tổn bọn hắn? Hơn nữa còn có Đại Địa chi thần nhìn thấy đâu. Không phải còn có ta sao? Các ngươi cứ yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không có việc!
Trên đoạn đường kế tiếp, lục tục đi tới mấy đoàn người cỡ trung bộ lạc.
Nguyên bản những bộ lạc này bởi vì chuyện xảy ra trong đại hội giao dịch lần trước nên không quá để ý Thổ bộ lạc, kết quả nghe được những bộ lạc khác nghị luận, lập tức có đổi mới với Thổ bộ lạc, ách, chủ yếu là đổi mới với Hoàng Giác.
Không nhìn ra được a, phế vật này còn được Đại Địa chi thần cho phép!
Chẳng lẽ Đại Địa chi thần lớn tuổi, ánh mắt không dùng được?
Tùy tiện lựa chọn một chiến sĩ trong bộ lạc, cũng mạnh hơn Giác a.
Loại ý nghĩ này đều là thờ Sâm Lâm chi thần cùng Thủy thần.
Bộ lạc thờ Đại Địa chi thần tuy rằng không dám lên tiếng, nhưng trong lòng cũng không vui, còn khó hiểu, tên hèn nhát Giác rốt cục có điểm nào vào mắt của Đại Địa chi thần? Chẳng lẽ Đại Địa chi thần thật thích kẻ hung hăng càn quấy ngu xuẩn như Giác sao?
Đây là ý nghĩ của Mãng bộ lạc.
Vì thế, càng tiến gần, đoàn người Thổ bộ lạc bị nhìn chăm chú càng mãnh liệt.
Ban đầu người Thổ bộ lạc còn cảm thấy thật kiêu ngạo, nhưng càng về sau càng cảm thấy không ý nghĩa gì.
- Bọn hắn vì sao cứ nhìn chằm chằm chúng ta a? Cảm giác khó chịu.
Một chiến sĩ nhỏ giọng oán hận với Thú.
Thú cũng bực mình, miễn cưỡng nói:
- Muốn nhìn thì cứ nhìn, không cần để ý tới. Dù sao xem vài lần cũng không thiếu khối thịt.
Vẻ mặt chiến sĩ đau khổ:
- Nói dễ quá, bản thân ta tình nguyện theo chân bọn họ đánh một trận, thiếu mấy khối thịt cũng được thôi.
Thú lườm hắn:
- Tiền đồ! Làm sao lại không nghĩ làm cho đối phương thiếu mấy khối thịt?
Chiến sĩ ấp úng:
- Vậy cũng phải đánh thắng được bọn hắn đi, bọn hắn nhiều người như vậy.
Xung quanh đều là người!
Thú trừng mắt:
- Ngươi xem Giác, cùng Giác học một chút!
Hoàng Giác đi tới, vẻ mặt bình tĩnh, còn có tâm tư hàn huyên với Phong, còn cách thật xa đều nghe được tiếng cười khanh khách của Phong.
Thú đau đầu xoa trán:
- Cười thật khó nghe, giống như là con vịt hoang kêu ầm ĩ.
Không phải, đều là anh em ruột, vì sao hai người kia tâm lớn như vậy đây? Bị nhiều người vây quanh như vậy, bọn hắn sẽ không sợ hãi?
Lại một đội ngũ đi tới, người cầm đầu như thật quen thuộc với Thú, thật xa liền cười chào hỏi:
- Thú, lần này đội ngũ do ngươi dẫn đội sao? Lần này các ngươi mang theo hàng hóa gì tốt vậy?
Thú ha ha cười:
- Vẫn như những năm qua, đến đại hội giao dịch ngươi sẽ biết.
Ánh mắt người nọ liếc quanh một vòng lên hàng hóa của Thổ bộ lạc:
- Nhìn thấy năm nay bộ lạc các ngươi mang theo đồ vật không nhiều a? Không phải nói bộ lạc các ngươi ra một thần sử sao? Đại Địa chi thần sẽ không chiếu cố các ngươi, cho các ngươi thêm nhiều con mồi?
Dù sao chuyện Giác thành thần sử người nào cũng đã biết, lần này đại hội giao dịch còn muốn điệu thấp cũng không được, sau khi suy nghĩ cẩn thận Thú liền cao điệu, liếc mắt nhìn hàng hóa của đối phương đắc ý nói:
- Luôn dùng thịt trao đổi hàng hóa thật không có ý nghĩa, cõng tới cõng lui còn thật nặng nề. Đại Địa chi thần phù hộ chúng ta, ý đặc biệt truyền cho chúng ta một ít thứ tốt, nhìn xem có cảm thấy mặt của ta còn sạch sẽ hơn trước kia hay không?
Đi lại trên mặt đất vàng, ai cũng phong trần mệt mỏi, trên mặt che một tầng bụi, có trời mới biết nhìn đâu ra mặt hắn sạch sẽ.
Không đợi đối phương phản bác, Thú liền nói tiếp:
- Đại Địa chi thần nói cho chúng ta biết một phương pháp tẩy sạch phi thường tốt, dù là dàn tế dơ bẩn nhiều năm cũng có thể tẩy sạch, nhìn như là mới tinh!
- Trừ bỏ này, còn ban cho chúng ta rất nhiều dược liệu! Các ngươi có ai cần, đợi tới đại hội giao dịch tranh thủ đổi, chậm sẽ không còn!
- Đại Địa chi thần ban thưởng thần vật, số lượng có hạn, tới trước được trước nga!
Dẫn đầu đối diện nghe vậy tức giận mà cười:
- Nga? Vậy là thần vật gì vậy? Ngươi lấy ra cho chúng ta nhìn xem, chúng ta mới quyết định có trao đổi hay không chứ.
- Gấp làm gì, tới đại hội giao dịch chẳng phải sẽ biết. Nếu ngươi cảm thấy hứng thú, đến lúc đó tới chỗ bộ lạc chúng ta đi dạo. Xem giao tình của hai ta, ta lưu một phần cho ngươi.
Giữa hai bộ lạc bình thường cũng không có lui tới, có giao tình cái rắm!
Nụ cười trên mặt dẫn đầu đối diện không giữ được, nói:
- Nghe nói, bộ lạc các ngươi ra một thần sử?
Biểu tình Thú kiêu ngạo:
- Không kém bao nhiêu đâu, chờ kế nhiệm vị trí của vu, chính là thần sử.
Trong bộ lạc có quy củ được ước định, được thần minh ban cho thần lực, sẽ trở thành vu, chính là thần sử.
Vu của Thổ bộ lạc luôn vì bộ lạc lo lắng hết lòng, tận tâm tận lực, tự nhiên không thể vì việc Hoàng Giác có thần lực mà bắt hắn nhường ngôi, huống hồ, hành vi mười mấy năm trước của Giác cũng làm cho vu lo lắng sớm đem vị trí vu tặng cho hắn.
Cho nên mới nói hắn là thần sử tương lai.
Dẫn đầu kia còn chưa nhìn thấy Giác sử dụng dị năng, cảm thấy chỉ là lời khuếch đại của mọi người.