Chương 1
[BOOK]Lúc ấy là khoảng hơn 2 giờ sáng, một đêm mùa hè ở Sài Gòn..
Bà Cần choàng tỉnh dậy, ngồi bật lên, bàng hoàng nhìn quanh căn nhà, bà đã ú ớ kêu gào trong giấc mơ, vùng vẫy một cách kinh hãi đến mấy phút mới mở được mắt để thức giấc. Bà ngồi tựa lưng vào vách, mồ hôi vãi ra đầm đài trên mặt, bà thở hổn hển một lúc rồi mới bình tâm nhớ lại tất cả mọi chi tiết vừa mới diễn ra trong cơn ác mộng.
Bên cạnh bà, trong cái mùng rộng màu trắng đục, ông Cần vẫn ngủ một cách bình lặng. Ông nằm ngửa, miệng hơi há ra, hai tay đặt trên ngực ngay ngắn như một cái xác chết đã liệm vào hòm, chờ đen chôn.
Bà Cần vớ cái quạt giấy ở đầu giường, xòe ra phe phẩy rồi lại gấp ngay lại và đập nhẹ vào vai ông chồng, bà gọi:
- Ông ơi, dậy.. dậy đi ông, dậy tôi bảo cái này.
Ông Cần cố nhíu mắt nhìn vợ rồi lại nhắm ngay và lè nhè hỏi:
- Mấy giờ rồi? Vẫn còn sớm mà bà, thức dậy làm gì sớm thế?
Bà Cần quăng cái quạt, khom người nắm cánh tay chồng giật mạnh mấy cái và nói:
- Dậy, dậy mau, tôi kể ông nghe cái này, ghê lắm ông ơi!
Ông Cần xoay người nằm nghiêng và nhăn mặt đáp:
- Thì bà cứ kể đi, tôi đang nghe đây, mà sao không đợi đến sáng mai thì kể? Giữa nửa đêm, đánh thức người ta là thế nào?
Bà Cần nhoài người nằm xuống bên cạnh chồng và lo âu nói:
- Ông à, lâu rồi con Trinh nó không về thăm nhà, mà chẳng có thư từ gì cả. Đến cả năm rồi ấy chứ.
Ông Cần tặc lưỡi cắt ngang:
- Tưởng cái gì, con gái lấy chồng thì phải theo chồng, tết nhất nó về thăm, mỗi năm một lần, thế là đủ rồi. Còn thư từ, không có việc gì cần thì nó viết thư cho mình làm gì? Thôi, bà ngủ đi.
Bà Cần bực bội tiếp bằng giọng lớn hơn:
- Tôi không ngủ được, tôi vừa nằm mơ thấy nó đây này.
Ông cần cũng gắt nhẹ:
- Bà nhớ nó thì bà mơ thấy nó, có gì lạ đâu. Tôi cũng hay nằm mơ thấy nó chứ riêng gì bà. Ngủ đi, sáng mai tôi sẽ viết ngay cho nó mấy chữ để bà yên lòng, ngủ đi.
Bà Cần lại ngồi lên và kiên nhẫn kể:
- Không, ông ơi, không phải là chiêm bao thường đâu. Nếu mà chỉ nằm mơ thấy nó thì tôi đánh thức ông làm gì? Tôi sợ có chuyện gì không may rồi ông ơi!
Câu cuối cùng bà nói trong nước mắt nghẹn ngào làm ông Cần mủi lòng, không dám ngủ nữa, ông thở mạnh, mệt mỏi ngồi dậy, cầm quạt quạt mồ hôi cho vợ và giải thích để trấn an: "Tại trời nóng quá nên bà mới nằm mơ đấy. Tôi cũng thế, hễ trời nóng là hay chiêm bao rồi hay nói lảm nhảm y như là có gì đè trên ngực ấy".
Bà Cần lau nước mắt, cố lấy giọng bình tĩnh và nói:
"Lạ lắm ông ạ, tôi thấy rõ ràng là con Trinh nhà mình nó đứng thập thò ngoài cửa, nó gọi tôi. Hình như trời lúc đó nhá nhem tối, tôi không thấy rõ mặt nó, tôi mới hỏi:" Aii đấy? "Mà nó cứ cúi mặt, đứng co ro ở cửa như là sợ cái gì ấy. Tôi nhìn kĩ thì hóa ra là nó. Lúc ấy tôi mừng quá, tôi bảo:" Con về bao giờ thế? Vào đây với mẹ, nhà con có về không? ". Tôi hỏi đến 2, 3 lần mà nó không trả lời, chỉ có cúi nhìn xuống chân. Tôi định chạy kéo nó vào thì nó cứ lui dần, lui dần, rồi nó quay lưng bỏ chạy. Rõ ràng nó ở ngay trước mặt tôi mà tôi đuổi mãi không kịp, tôi mới thét lên hỏi nó:" Ô hay, con đi đâu đấy? Sao không vào nhà với mẹ "thì nó lại cứ 'cắm đầu' chạy đi. Đến khi tôi đuổi gần kịp, toan níu lấy vạt áo nó thì bất chợt nó quay lại. Ôi giời đất ơi, con tôi, sao sắc mặt của nó lại xanh như tàu lá chuối.
Lúc ấy, nó mới bảo tôi là:
- MẸ ƠI.. CON C. H. Ế. T RỒI CÒN ĐÂU..
Tôi sợ quá, tôi mới choàng tỉnh dậy."
Bà Cần ngưng lại, bật lên khóc rồi kết luận:
- Tôi.. tôi e là điềm gở ông ạ. Mấy hôm nay trong người tôi cứ nóng như lửa đốt, hai mí mắt lại giật lia giật lịa. Rồi, không biết con Trinh nhà mình nó có làm sao không đây.
Ông Cần lại tặc lưỡi đáp:
- Tôi đã nói rồi, chuyện mộng mị thì biết thế nào được. Chẳng qua vì bà nhớ nó quá thì sinh ra chiêm bao ấy thôi. Nếu có chuyện gì thì thằng chồng nó phải báo tin cho mình rồi chứ.
Bà Cần lắc đầu cắt ngang: "Không, ông ạ. Đời tôi gần năm mươi năm nay, có bao giờ tôi nằm mơ thấy việc kinh hãi như thế đâu. Tôi sợ quá đi mất thôi".
Ông Cần vén mùng chui ra để xuống nhà đi tiểu, ông dặn một câu để vợ đừng làm thêm nữa: "Bà nằm nghỉ đi, sáng sớm mai tôi sẽ chạy ra bưu điện, đánh điện tín cho nó. Thư đi, thư lại thì sốt ruột. Nghỉ đi, và tiếng nữa trời sáng là tôi đi ngay".
Bà Cần không nói gì, chờ chồng ra phía sau, bà xuống giường, bước lại thắp nhang trên bàn thờ và khấn vái cho con được bình an.
Một lúc sau, ông Cần trở lên thì bà cũng theo vào và nằm xuống bên nhau. Nằm vậy thôi, chứ từ giờ phút ấy cho đến sáng, bà không tài nào ngủ được nũa. Cứ nhắm mắt lại, bà lại thấy hình ảnh hãi hùng của cô con gái hiện ra rõ mồn một, ánh mắt đau đớn, nhìn bà như cầu khẩn.
Bà rón rén vén mùng chui ra, đi thơ thẩn quanh nhà rồi lại đứng trước bàn thờ khấn vái.
Thời gian trôi qua rất chậm, mãi đến khi vừa mới nghe tiếng gà bên nhà hàng xóm gáy lần thứ nhát, bà vội vén mành cửa trông ra.. Ngoài đường vẫn vắng ngắt, chưa có tiếng giao hàng bán quà sáng. Bà bồn chồn chờ thêm một lúc nữa rồi đánh thức chồng dậy.
Ông Cần ngủ chưa đã giấc nhưng nể vợ, đành dụi mắt ngồi lên. Vừa bước ra sau nhà rửa mặt, ông vừa nói: "Bưu điện 8 giờ mới mở cửa, tôi đi sớm cũng phải chờ mở cửa, chứ ai cho vào giờ này".
Bà Cần lủi thủi bước theo chồng và nói: "Thì.. ông chịu khó chờ ở cửa bưu điện một lát cũng được, đánh điện tín ngay cho vợ chồng nó, vắn tắt mấy chữ cho con Trinh, cứ đánh là" Mẹ ốm nặng, con về gấp ".
Ông Cần không nói gì vì vợ ông vừa dặn ông những điều không cần thiết, dĩ nhiên ông biết phải viết gì trong điện tín. Ông ra vòi nước ở sân sau, ngồi xổm đánh răng.
Để đỡ sốt ruột, bà Cần đun nước, pha trà bưng lên cho chồng.
Ông Cần loay hoay một lúc ở sân sau rồi vào buồng thay quần áo, mắt ông vẫn còn cay nhức vì thiếu ngủ. Nhưng thấy vợ lo âu quá mới đành phải đi sớm, ghé đầu ăn bát phở rồi ra bưu điện. Ông không tin chuyện mộng mị có thể là điềm báo trước một biến cố. Huống chi, đường từ Vũng Tàu vào Sài Gòn cũng chẳng xa bao nhiee, nếu con ông có chuyện thì thằng rể đã phải báo tin cho ông bà biết rồi. Ông bưng tách trà, uống một hớp lớn rồi đẩy Honda ra cửa. Ngồi lên xe, đạp máy xong, ông sực nghĩ ra một điều mà ông cho là hợp lí, ông ngoái cổ lại, bảo vợ:
- Bà, tôi thấy không nên đánh điện tín cho con là" mẹ ốm nặng, con về gấp ". Tự dưng mình lại làm cho con lo lắng, vợ chồng nó cũng neo người, gọi nó về làm gì? Chả nhẽ nó bỏ công bỏ việc, lặn lội vào Sài Gòn, rồi bà gặp nó, bà ăn nói làm sao? Bà bảo là tại bà nằm mơ thấy nó chết nên phải gọi nó về à? Không nên, bà ạ. Tôi chỉ cần nhắn nó vắn tắt một câu" Trinh, viết thư ngay cho bố mẹ ", thế là được rồi.
Bà Cần nghe chồng nói có lí nhưng vẫn nóng lòng bảo:" Thư từ thì bao giờ mới đến? Nhưng mà thôi, tùy ông. Tôi sốt ruột lắm rồi ".
Ông Cần sang số xe, lao ra đường lớn. Câu chuyện mộng mị của vợ khiến ông nhớ lại một lần chơi dại thời niên thiếu, lúc ông cùng mấy người bạn còn học ở ngoại ô Hà Nội.
* * *
Tuổi mới lớn đọc sách Tây, kể chuyện ma cho nhau nghe về những lâu đài kì bí có những oan hồn thường hiện về quấy phá. Trong bốn đứa trọ học, Cần là chàng trai trẻ tuổi nhất, nhỏ con nhất nhưng luôn luôn bướng bỉnh, quả quyết không tin ma, hoặc có ma thì cũng chẳng dáng sợ.
Một hôm, có bà hàng xóm chết vì bệnh ho lao, chôn xác tại nghĩa trang gần đó. Ba đứa kia thách Cần: Nếu nửa đêm dám một mình cầm con dao ra cắm trên ngôi mộ mới đắp thì cả đám mới phục. Trong lòng Cần cũng hoang mang lắm, nhưng ngoài mặt thì cố tỏ ra điềm tĩnh và bình thản nhận lời. Đêm hôm ấy, trời mưa hiu hắt, không nặng hạt nhưng sấm chớp lập lòe liên hồi. Ngoại ô Hà Nội thuở đó tăm tối chứ không như sau này.
Đêm hôm ấy, cả bọn xúm lại chơi cầu cơ để giết thì giờ, chờ đúng giờ Tí, Cần sẽ cầm con dao hiên ngang xuất hành. Có lúc Cần yếu lòng, muốn bỏ cuộc nhưng cái tự ái làm Cần không đủ can đảm vì đã lỡ mạnh miệng.
Cần di rồi, ba thằng bạn cũng vội vã khoác áo, đội nón đi theo ra nghĩa trang. Nhưng dĩ nhiên không để cho Cần thấy. Họ đứng núp trong những gốc cây, sau những bia mộ theo dõi Cần. Quả nhiên, họ thấy Cần bước nhanh tới ngôi mộ mới chôn hôm qua. Họ hồi hộp lắm, quay đầu nhìn nhau ngầm bày tỏ lòng cảm phục sự can đảm vô biên của Cần. Phen này về sẽ đãi Cần một chầu to.
Về phần Cần, đặt chân vào nghĩa địa vắng vẻ giữa một đêm mưa gió, đầu đội nón vải, khoác chiếc áo mưa cũ, tay cầm con dao. Cần thấy rõ bàn tay mình run lên bần bật, mặc dù đầu óc luôn tự nhủ" làm gì có ma". Giá như Cần biết mấy thằng bạn đang núp sau gốc cây theo dõi thì Cần còn đỡ sợ, vì ít ra còn có người bên cạnh. Nhưng Cần cứ tưởng toàn khu đất thánh mù mịt này, chỉ có một mình Cần với hàng hàng, lớp lớp mộ bia xung quanh nên Cần mỗi lúc một kinh hoàng hơn.
Tới gần ngôi mộ mới, Cần mở to mắt đăm dăm nhìn. Hình ảnh bà hàng xóm vẫn đi nagng nhà Cần, bây giờ nằm dưới mộ từ sáng hôm qua làm Cần rùng mình, té ngã xuống.
Cần chần chừ một lúc rồi lấy hết can đảm, lao lại, giơ dao cắm phập xuống ngôi mộ. Cắm con dao xong, Cần quay lưng bỏ chạy nhưng từ dưới mộ, một bàn tay thò lên níu chặt lấy vạt áo mưa của Cần. Cần kinh sợ, vùng vẫy, trượt chân trên vũng bùn, ngã bật ra và ngất đi.
Khi Cần tỉnh dậy do ba thằng bạn dìu đỡ, mặt Cần vẫn còn tái ngắt và tin chắc chuyện người chết hiện về là có thật. Ba thằng bạn chỉ biết nhìn nhau, không nói một lời..
Còn nữa..[/BOOK]