

Giống như mọi ngày Bi thức dậy vào lúc 6h sáng, vệ sinh cơm nước xong nó đi học.
Hôm nay có tiết kiểm tra văn mà nó thì dốt đặc, thằng ngồi cạnh cũng chẳng hơn gì. Hai thằng thủ sẵn hai quyển văn mẫu, chờ thời cơ tốt sẽ mở ra viết. Bi bàn với Bo một đứa coi cô đứa còn lại mở, mọi chuyện cứ tiếp diễn êm xuôi trong khi bà cô văn đã biết tỏm hai thằng học giỏi văn từ dưới lên của lớp. Trong lúc Bi đang đọc cho Bo viết, nó nhìn lên thấy cô cười, mặt nó xanh mét, thằng Bo thấy lạ, giục Bi.
Ê thằng này đọc đi chứ, Bi ậm ừ im lặng, tiếng bà cô nhỏ nhẹ đọc cho Bo viết đến nửa đoạn nó thấy lạ. Nó biểu Bi, mày bê đê à, đọc ngứa cả tai, có nhanh lên không hết giờ rồi. Bi vừa sợ vừa mắc cười. Thằng Bo chết chắc, rồi bà cô nhìn Bi ý biểu nó đọc cho Bo chép. Bi đọc to cả lũ bấm bụng cười trong khi thằng Bo hăng say chép chẳng để ý. Chép xong nó đắc ý nói: Kiểu này điểm cao ngút trời. Bà cô sau lưng vỗ vai nó, nó quay lại, mặt cắt không còn giọt máu. Nộp bài xong cô ghi lời phê cho hai đứa..'Cố gắng chép 10 lần nữa', cộng thêm hai bản kiểm điểm. Riêng thằng Bo thì phải chép 15 lần, nó hỏi cô?
Thưa cô, cô cho em xin lại bài văn. Rồi cô đưa cho nó với Bi, thằng Bi sợ kiểu này về thì tét mông với mama. Về tới nhà nó cắm đầu cắm cổ chép phạt. Thấy con chăm học mẹ nó vui, ai dè sự tình quá quắt.. Còn thằng Bo thì khỏi nói, nó ham chơi quên cả chép phạt, nó nghĩ ra một cách duy nhất, nhanh nhất, photo.. hôm sau hai thằng mang lên nộp. Cô ngữ văn, vừa bực vừa tức cười, trong đầu cô nghĩ thằng Bo đầu đất hết thuốc rồi. Nó photo quên không xóa lời bình, thế là nó phải mời phụ huynh lên. Nó không biết phải nói sao với mẹ, bèn viện cớ trường tổ chức cuộc họp gấp, mẹ nó đi nhưng chẳng thấy ai ngoài mình, tới nơi mẹ nó biết chuyện về đánh cho nó một trận thừa sống thiếu chết.. May mà hôm đó Bi không qua nhà nó không cũng sẽ thực hiện kế sách có một không hai.
Hôm nay có tiết kiểm tra văn mà nó thì dốt đặc, thằng ngồi cạnh cũng chẳng hơn gì. Hai thằng thủ sẵn hai quyển văn mẫu, chờ thời cơ tốt sẽ mở ra viết. Bi bàn với Bo một đứa coi cô đứa còn lại mở, mọi chuyện cứ tiếp diễn êm xuôi trong khi bà cô văn đã biết tỏm hai thằng học giỏi văn từ dưới lên của lớp. Trong lúc Bi đang đọc cho Bo viết, nó nhìn lên thấy cô cười, mặt nó xanh mét, thằng Bo thấy lạ, giục Bi.
Ê thằng này đọc đi chứ, Bi ậm ừ im lặng, tiếng bà cô nhỏ nhẹ đọc cho Bo viết đến nửa đoạn nó thấy lạ. Nó biểu Bi, mày bê đê à, đọc ngứa cả tai, có nhanh lên không hết giờ rồi. Bi vừa sợ vừa mắc cười. Thằng Bo chết chắc, rồi bà cô nhìn Bi ý biểu nó đọc cho Bo chép. Bi đọc to cả lũ bấm bụng cười trong khi thằng Bo hăng say chép chẳng để ý. Chép xong nó đắc ý nói: Kiểu này điểm cao ngút trời. Bà cô sau lưng vỗ vai nó, nó quay lại, mặt cắt không còn giọt máu. Nộp bài xong cô ghi lời phê cho hai đứa..'Cố gắng chép 10 lần nữa', cộng thêm hai bản kiểm điểm. Riêng thằng Bo thì phải chép 15 lần, nó hỏi cô?
Thưa cô, cô cho em xin lại bài văn. Rồi cô đưa cho nó với Bi, thằng Bi sợ kiểu này về thì tét mông với mama. Về tới nhà nó cắm đầu cắm cổ chép phạt. Thấy con chăm học mẹ nó vui, ai dè sự tình quá quắt.. Còn thằng Bo thì khỏi nói, nó ham chơi quên cả chép phạt, nó nghĩ ra một cách duy nhất, nhanh nhất, photo.. hôm sau hai thằng mang lên nộp. Cô ngữ văn, vừa bực vừa tức cười, trong đầu cô nghĩ thằng Bo đầu đất hết thuốc rồi. Nó photo quên không xóa lời bình, thế là nó phải mời phụ huynh lên. Nó không biết phải nói sao với mẹ, bèn viện cớ trường tổ chức cuộc họp gấp, mẹ nó đi nhưng chẳng thấy ai ngoài mình, tới nơi mẹ nó biết chuyện về đánh cho nó một trận thừa sống thiếu chết.. May mà hôm đó Bi không qua nhà nó không cũng sẽ thực hiện kế sách có một không hai.
Last edited by a moderator: