Chúng ta có thể nhận biết một người là trẻ con hay đã trưởng thành trước hết thông qua lứa tuổi và tiếp đến là hình thái sinh học bên ngoài của họ. Với một người trưởng thành bình thường, k có bệnh tật bẩm sinh hay dị tật bất thường thì sẽ cao lớn, phát triển đầy đủ các bộ phận cơ thể trong khi trẻ con sẽ có cơ thể nhỏ bé, một vài bộ phận chưa phát triển hoặc phát triển chưa hoàn thiện. Xét về mặt nhận thức cuộc sống, kinh nghiệm sống thì trẻ con kém xa người trưởng thành vì chúng k có nhiều trải nghiệm ngoài đời và bộ não phát triển còn khá non nớt để hiểu mọi thứ. Xét về trí tưởng tượng thì người lớn lại kém xa trẻ nhỏ về những ý tưởng bay bổng và mới mẻ đến bất ngờ.
Một khía cạnh khác mà nhiều người thường băn khoăn và cảm thấy khó phân biệt giữa người trưởng thành và trẻ con đó chính là những quan điểm về mặt tính cách. Quay trở lại phân tích lúc nãy về nhận thức thì trẻ nhỏ có tầm nhận thức kém hơn người lớn, điều đó đồng nghĩa với việc người ta cho rằng người trưởng thành cần có nhân sinh quan rõ ràng và một hình tượng phù hợp với những khuôn mẫu, định kiến trong xã hội. Tuy nhiên, nếu chúng ta đặt mình vào một vị trí, một hoàn cảnh hay một vai trò khác chúng ta sẽ cảm nhận được khi nào mình là người lớn và khi nào mình vẫn chỉ là một đứa trẻ. Đối với cha mẹ, con cái luôn là những đứa trẻ dại khờ, dù con có lớn thế nào thì trong mắt họ chúng chỉ là trẻ nhỏ khi về nhà. Đối với xã hội bên ngoài, chứng minh thư của chúng ta cho biết chúng ta đã là người thành hay chưa bằng việc có được tham gia một số hoạt động nhất định phụ thuộc vào độ tuổi. Nếu chúng ta là một người cha, một người mẹ thì trong mắt con cái chúng ta là người trưởng thành. Đôi khi chúng ta nhận thấy bản thân mình hay 1 ai đó có những nét tính cách đặc trưng như ngây thơ, hồn nhiên, vô tư lự hay quyết đoán, bản lĩnh, chính chắn và chúng ta sẽ thường cho rằng họ có nét tính cách trẻ con hoặc người lớn. Tuy nhiên, điều đó k thật sự là như thế. Trước khi chúng ta là người lớn, chúng ta từng trải qua giai đoạn ấu thơ và là những đứa trẻ. Sự nuôi dạy của cha mẹ sẽ góp phần quan trọng trong việc hình thành nên nhân cách sau này ở mỗi người, điều mà chúng ta có thể dễ dàng thấy ở đây là những người được nuông chiều từ bé hay những đứa con út trong gia đình sẽ có nét tính cách khá trẻ con như một dấu vết sót lại của việc thường được bảo bọc, nuông chiều. Những người con cả sẽ có xu hướng độc lập hơn vì họ được gia đình kỳ vọng là người nối nghiệp hoặc làm gương cho các em. Ngay từ đầu những nét tính cách này đã được hình thành một cách vô thức mà dù có cố gắng thay đổi chúng ta cũng k thể làm được. Thật ra tính cách trẻ con hay người lớn đều phản ánh cho ta thấy cuộc sống mà mình đã sống từ quá khứ cho đến hiện này để trong tương lai chúng ta biết mình nên làm gì và sống thế nào để cuộc sống của ta có ý nghĩa và luôn tươi đẹp.