3 người đang xem
Bài viết: 16 Tìm chủ đề
108 0
Bộ Truyện: Trường Lưu – Huyền Thoại Và Duyên Số

Phần 1 – Huyền Thoại Trường Lưu

54746872987_3c23548798_o.png

Tác giả: Thời Không

Thể loại: Thần Thoại – Huyền Thoại – Sử Thi

Văn án:

Trước khi trời đất phân ranh, trước khi núi non, sông suối và rừng già hình thành, vũ trụ chỉ là một biển hỗn mang vô tận, nơi ánh sáng, bóng tối, lửa, nước và gió hòa lẫn mà chưa có trật tự. Trong khoảng không vô biên ấy, những Cổ Thần đời đầu xuất hiện – những sinh linh tối cổ, mỗi vị mang trong mình một quyền lực nguyên sơ, nắm giữ ánh sáng, bóng tối, thời gian và các nguyên tố cơ bản.

Những Cổ Thần trầm mặc quan sát hỗn mang, nhận ra rằng nếu không can thiệp, năng lượng nguyên sơ sẽ tự hủy chính nó. Họ hợp lực, tạo ra các cột sáng sơ khai và xoáy năng lượng, dần định hình các vùng đất, núi non, sông suối, và những sinh linh tinh thể, gió sống, ngọn lửa thuần khiết – tiền thân của mọi sinh linh sau này. Trong khoảnh khắc thiêng liêng ấy, các Cổ Thần tiên đoán về một sinh linh đặc biệt – Hoa Tiên, người sẽ là cầu nối giữa quyền lực cổ xưa và thế gian, vừa mang ánh sáng và hy vọng, vừa tự do lựa chọn con đường riêng.

Giữa những Cổ Thần, Thần Quân – Cổ Thần thứ hai – được giới thiệu gián tiếp như một quyền lực vĩ đại nhưng tiềm ẩn, biểu tượng của trí tuệ, công lý và sức mạnh nguyên sơ. Ngài chưa xuất hiện trực tiếp, nhưng hào quang quyền lực và dự cảm về vai trò quan trọng trong tương lai đã được gieo trong các cột sáng và Trường Lưu Thần Trụ. Đây là nhân tố tạo dự cảm và gợi mở cho mối liên kết thần bí sau này với Hoa Tiên.

Qua hàng thiên niên kỷ, các Cổ Thần tiếp tục ổn định năng lượng, hình thành Trường Lưu Thần Trụ – trụ ánh sáng vĩnh hằng, là điểm neo quyền lực và trật tự vũ trụ. Núi non, rừng già, suối nguồn và các vùng đất thần bí dần xuất hiện, tạo nên một thế giới vừa hùng vĩ, vừa linh thiêng. Các trung tâm hội tụ năng lượng được thiết lập, nơi những dấu hiệu của Hoa Tiên bắt đầu hình thành, báo hiệu rằng một sinh linh tinh khiết sẽ xuất hiện và mang theo định mệnh của trật tự và sự sống.

Nhân vật chính:

Cổ Thần đời đầu: Những sinh linh tối cổ, mỗi vị mang khía cạnh riêng (ánh sáng, bóng tối, thời gian, nguyên tố), uy nghiêm, xa cách nhưng luôn hướng tới trật tự.

Thần Quân – Cổ Thần thứ hai: Quyền lực tiềm ẩn, biểu tượng trí tuệ, công lý, sức mạnh nguyên sơ; xuất hiện gián tiếp như một mầm mống cho tương lai, tạo dự cảm và kết nối với Hoa Tiên.

Hoa Tiên (dấu hiệu) : Chưa xuất hiện trực tiếp, nhưng là dự cảm trong Trường Lưu Thần Trụ, tượng trưng cho ánh sáng, hy vọng và tự do lựa chọn.

[Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Thời Không
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 16 Tìm chủ đề
Chương 1. Hư vô vô tận

Trước khi trời đất phân ranh, trước khi núi non dựng đứng, sông suối uốn lượn và rừng già ngợp bóng hình thành, vũ trụ là một biển hư vô vô tận. Không gian trải dài không giới hạn, mênh mông đến mức không thể nhìn thấy tận cùng, nơi thời gian chưa khởi động, nơi mọi định luật còn chưa tồn tại, và nơi chưa một sinh linh nào xuất hiện. Trong hư không vô biên ấy, các nguyên tố sơ khai ánh sáng, bóng tối, lửa, nước và gió tồn tại nhưng hoàn toàn tự do, chưa có sự hòa hợp, chưa hình thành trật tự, và chưa tạo ra một vật chất nào.

Ánh sáng bừng lên như những tia lóe mơ hồ, lung linh nhưng chập chờn, va vào bóng tối sâu thẳm và lập tức bị nuốt chửng. Nó không phải vô nghĩa; mỗi tia sáng là một khả năng, một tiềm năng sinh tồn, một mầm sống chưa được định hình, đang tìm đường để tồn tại trong biển hư vô. Bóng tối thì trầm tĩnh, mênh mông, cuộn xoáy, nuốt lấy ánh sáng rồi hòa lẫn, tạo ra những khoảng âm u vừa hiểm nguy vừa đầy tiềm năng. Khi ánh sáng va chạm bóng tối, những tia lóe lên, vụt tắt và biến mất trong hư không, như nhịp tim chưa định hình của vũ trụ sơ khai.

Lửa bùng lên giữa hư không, nhảy múa nhưng không thiêu đốt, lao vào không gian nhưng không bị giam cầm. Nó là quyền năng thuần khiết, không phải để hủy diệt, mà để tạo nhịp điệu, tạo nhiệt, tạo động lực trong hư vô. Dòng nước uốn lượn, chảy ngược chảy xuôi, nhưng không tìm thấy bờ, không tạo ra vật chất để chứa đựng; nước là năng lượng chuyển động, mượt mà nhưng mạnh mẽ, luôn tìm cách hòa hợp với các nguyên tố khác mà chưa thành hình. Gió xoay vần, cuốn theo ánh sáng, bóng tối, lửa và nước, tạo ra những cơn xoáy năng lượng hỗn mang, như nhịp thở đầu tiên của vũ trụ, vô hình nhưng tràn đầy sức sống.

Trong hư vô, mọi nguyên tố đều tồn tại với sức mạnh vô hạn, nhưng vẫn mong manh và chưa được định hình. Ánh sáng quá mạnh có thể xé nát bóng tối, bóng tối quá sâu có thể nuốt chửng ánh sáng, lửa lao vào nước có thể bùng nổ rồi vụt tắt, gió xoáy mạnh quá mức có thể xé rách các luồng năng lượng nhỏ hơn. Mọi thứ đều tồn tại ở trạng thái tiềm năng, một cảnh tượng hùng vĩ nhưng hỗn loạn, đầy nguy cơ nhưng cũng đầy khả năng sinh tồn.

Hỗn mang vô tận ấy không chỉ là sự va chạm của nguyên tố; nó còn là một nhịp điệu sơ khai của vũ trụ, một khúc ca chưa định hình, nơi mọi khả năng tồn tại nhưng chưa được khai sinh. Ánh sáng bừng lên rồi tắt, bóng tối uốn lượn, lửa nhảy múa, nước chảy vòng quanh, gió xoáy quanh các xoáy năng lượng, tất cả hòa vào một bản nhạc không lời, vang vọng khắp hư không, không ai nghe thấy nhưng vũ trụ cảm nhận được.

Trong biển hỗn mang ấy, trật tự chưa tồn tại, nhưng tiềm năng trật tự đã hiện hữu. Mỗi nguyên tố đều có bản thể riêng, sức mạnh riêng, nhưng đều mang trong mình khả năng dẫn dắt, tạo nhịp điệu, và hình thành trật tự trong tương lai. Ánh sáng, bóng tối, lửa, nước và gió vẫn đang tìm nhịp điệu của chính mình, tạo ra những vòng xoáy năng lượng mà chưa biết rằng một ngày nào đó, nhịp điệu ấy sẽ hợp nhất để hình thành Trường Lưu Thần Trụ trung tâm quyền lực và trật tự của vũ trụ.

Dòng năng lượng chập chờn xoay tròn, lao vào nhau, rồi tan biến; ánh sáng lóe lên giữa bóng tối, bùng lên rồi vụt tắt; lửa lao vào nước, bùng nổ nhưng không bị thiêu đốt; gió thổi qua mọi luồng năng lượng, xoay vần tạo ra những cơn xoáy nhịp điệu hỗn mang. Tất cả đang tìm kiếm sự cân bằng, nhưng chưa có sinh linh hay trí tuệ nào để dẫn dắt. Đây là giai đoạn sơ khai tuyệt đối, nơi mọi thứ vẫn là tiềm năng, chưa có hình hài, chưa có định luật, chưa có sinh linh.

Trong khoảnh khắc vô tận này, vũ trụ như một đứa trẻ sơ sinh đang mở mắt lần đầu tiên: Đầy tiềm năng, mong manh, bấp bênh nhưng hùng vĩ. Mỗi ngọn lửa, mỗi dòng nước, mỗi luồng gió, mỗi tia sáng, mỗi khoảng bóng tối đều mang dấu ấn quyền lực nguyên sơ, nhưng chưa biết cách kết nối, chưa biết cách phối hợp, chưa biết cách dẫn dắt để hình thành trật tự.

Những xoáy năng lượng xuất hiện, biến mất, chập chờn, va chạm và hòa trộn, tạo ra những hình thái tạm thời nhưng chưa vững chắc. Hỗn mang này là tiềm năng của mọi vật chất, mọi sinh linh, và mọi quyền lực; nhưng nếu không có sự dẫn dắt, nếu không có trí tuệ hay ý thức, nó sẽ tự hủy. Sự va chạm quá mạnh sẽ phá hủy nhịp điệu; sự lệch pha giữa ánh sáng và bóng tối sẽ làm mất cân bằng; lửa và nước nếu không điều hòa sẽ nổ tung; gió cuốn xoáy quá mức sẽ xé rách mọi thứ.

Trong hư không vô tận, nhịp điệu sơ khai vẫn vang vọng. Nó không phải tiếng nói, không phải suy nghĩ, mà là bản năng nguyên sơ của vũ trụ, một khúc ca tiềm năng, báo hiệu rằng một ngày nào đó, sinh linh sẽ xuất hiện, trật tự sẽ hình thành, và các quyền lực nguyên sơ sẽ được dẫn dắt. Mầm sống chưa sinh, nhưng vũ trụ đã bắt đầu học cách thở, học cách chuyển động, học cách tạo nhịp điệu giữa hỗn mang vô tận.

Và chính trong khoảnh khắc thiêng liêng này, các xoáy năng lượng, các tia sáng và bóng tối, lửa, nước, gió, tất cả đều dường như rung động theo một nhịp điệu tiềm ẩn, một nhịp điệu mà chỉ Cổ Thần khi thức tỉnh mới có thể nhận ra và dẫn dắt. Vũ trụ vẫn còn sơ khai, nhưng tiềm năng trật tự, tiềm năng quyền lực, và tiềm năng sinh linh đã hiện hữu, chỉ chờ một ý thức tinh khiết xuất hiện để khai sinh mọi thứ.

Biển hỗn mang vẫn tiếp tục chuyển động, không ngừng nghỉ. Ánh sáng lóe lên, bóng tối cuộn xoáy, lửa bùng lên rồi tắt, nước chảy vòng quanh, gió xoay vần tất cả tạo ra một nhịp điệu hùng vĩ nhưng chưa định hình. Hỗn mang này là vườn ươm của vũ trụ, nơi mọi tiềm năng được nuôi dưỡng, nhưng vẫn mong manh, chưa có sinh linh hay trí tuệ để kiểm soát.

Trong những khoảnh khắc hiếm hoi, một dự cảm mơ hồ lóe lên: Rằng một sinh linh đặc biệt, một thực thể tinh khiết, một mầm sống chưa xuất hiện sẽ nối kết quyền lực nguyên sơ với thế gian trong tương lai xa xôi. Tiềm năng ấy nằm trong nhịp điệu hỗn mang, trong các xoáy năng lượng, trong từng luồng ánh sáng, bóng tối, lửa, nước và gió.

Hỗn mang vô tận vẫn tiếp tục, nhưng không còn là hỗn mang thuần túy. Một nhịp điệu sơ khai đã hình thành, mầm sống tiềm năng đã xuất hiện trong dự cảm, và vũ trụ dù vẫn chưa định hình đã sẵn sàng cho bước nhảy vọt tiếp theo: Sự thức tỉnh của các Cổ Thần, những sinh linh tối cổ, mỗi vị mang một khía cạnh quyền lực nguyên sơ, chuẩn bị dẫn dắt hỗn mang và hình thành trật tự, mở đường cho Trường Lưu Thần Trụ và Hoa Tiên hàng thiên niên kỷ sau.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 16 Tìm chủ đề
Chương 2. Sự thức tỉnh của Cổ Thần

Biển hỗn mang vẫn trôi chảy, ánh sáng va chạm bóng tối, lửa lao vào nước, gió uốn lượn quanh các xoáy năng lượng. Hỗn mang ấy, dù đầy bùng nổ, đã bắt đầu có nhịp điệu sơ khai, nhưng vẫn chưa hình thành trật tự, chưa định hình vật chất hay sinh linh. Chính trong khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên, những Cổ Thần đời đầu, những sinh linh tối cổ thức tỉnh.

Không ai biết họ đến từ đâu, bởi họ tồn tại ngoài không gian và thời gian, vượt trên mọi khái niệm về sinh và tử. Khi năng lượng nguyên sơ chạm nhau, bùng lên trong hỗn mang, từng hình hài, từng luồng hào quang của các Cổ Thần dần hiện ra thoáng ẩn thoáng hiện giữa ánh sáng và bóng tối, như những mầm sống tinh khiết trong lòng vũ trụ.

Mỗi Cổ Thần đại diện cho một quyền lực nguyên sơ, một khía cạnh cơ bản của vũ trụ. Vị Cổ Thần đầu tiên là Người Ánh Sáng, tỏa ra hào quang trắng tinh thuần khiết, soi rọi hư không. Tia sáng của Ngài không chỉ chiếu rọi mà còn lan truyền trí tuệ và ý chí, nhắc nhở rằng quyền năng đi kèm trách nhiệm. Khi Ngài chuyển động, các xoáy năng lượng quanh mình bừng sáng, như nhịp tim đầu tiên của vũ trụ, tạo ra những rung động có trật tự sơ khai.

Bên cạnh ánh sáng, Người Bóng Tối xuất hiện, hào quang đen sâu thẳm và mênh mông. Bóng tối của Ngài không hủy diệt mà điều hòa; nó hút ánh sáng, dạy cho hỗn mang rằng cân bằng là cần thiết. Khi ánh sáng và bóng tối va chạm, những tia chớp lóe lên rồi tan biến vào hư không, tạo ra nhịp điệu vừa hỗn loạn, vừa trầm tĩnh, là nền tảng cho trật tự tương lai.

Một Cổ Thần khác xuất hiện như Dòng Gió Sống, vô hình nhưng mạnh mẽ, xoay vần khắp hư không, điều hòa các nguyên tố. Mỗi cơn gió mà Ngài tạo ra như nhịp thở của vũ trụ, giúp ánh sáng và bóng tối, lửa và nước tìm thấy nhịp điệu riêng mà không mất tự do. Gió của Ngài cũng thổi qua các cột năng lượng chưa thành hình, tạo ra những luồng nhịp động mềm mại nhưng uy nghiêm.

Ngọn lửa nguyên sơ – Người Lửa – nhảy múa giữa hỗn mang, bùng lên mà không thiêu đốt. Ngọn lửa ấy mang khả năng biến đổi, tạo nhịp điệu năng lượng và kết nối các yếu tố. Khi lửa chạm nước, không có sự hủy diệt; khi chạm bóng tối, nó không bị nuốt. Lửa này dạy vũ trụ rằng quyền lực nguyên sơ không chỉ là phá hủy, mà còn là khả năng khởi tạo, điều hòa và sinh tồn.

Trong khi đó, Người Nước xuất hiện dưới dạng dòng năng lượng mềm mại nhưng mạnh mẽ, uốn lượn, kết nối các nguyên tố hỗn mang lại với nhau. Dòng nước này chảy qua các cột năng lượng, hòa hợp ánh sáng và bóng tối, lửa và gió, giúp hỗn mang tìm thấy nhịp điệu của mình. Mỗi chuyển động của nước đều tinh tế, vừa nuôi dưỡng vừa điều hòa, khiến vũ trụ sơ khai trở nên có mạch lạc.

Các Cổ Thần đứng giữa hư không, quan sát, cảm nhận quyền năng của nhau và của vũ trụ. Họ nhận ra rằng nếu không hợp lực, hỗn mang sẽ tự hủy, dòng năng lượng sẽ tan biến, mọi tiềm năng sẽ bị nghiền nát. Không một lời nói nào được thốt ra, bởi quyền lực của họ truyền đạt ý chí một cách tự nhiên: Từng luồng năng lượng, từng xoáy ánh sáng, từng đợt gió hay ngọn lửa đều mang thông điệp về trật tự, trách nhiệm và sự cân bằng.

Thần Quân, Cổ Thần thứ hai xuất hiện gián tiếp giữa hỗn mang, không rực rỡ nhưng tiềm ẩn, trầm mặc và uy nghiêm. Ngài quan sát từng Cổ Thần, từng dòng năng lượng, từng xoáy hỗn mang, và phát ra nhịp điệu tiềm ẩn, nhắc nhở rằng quyền lực không chỉ là sức mạnh, mà còn là trí tuệ và công lý. Hào quang của Ngài như gieo mầm cho một dự cảm xa xăm: Một sinh linh tinh khiết, một thực thể đặc biệt sẽ xuất hiện để nối kết quyền lực cổ xưa với thế gian đó chính là Hoa Tiên hàng thiên niên kỷ sau.

Các Cổ Thần bắt đầu thử va chạm quyền lực, thử tạo nhịp điệu riêng, rồi quan sát tác động. Ánh sáng chạm bóng tối, lửa lao vào nước, gió cuốn tất cả, và trong những khoảnh khắc ấy, sinh linh tinh thể đầu tiên lóe lên những tia sáng nhỏ, những mầm sống tiềm năng, như nhịp tim sơ khai của vũ trụ. Dù chưa thành hình, chúng báo hiệu rằng vũ trụ đã sẵn sàng cho sự tồn tại của trật tự, cho những bước tiếp theo: Hợp lực, tạo cột sáng, và hình thành Trường Lưu Thần Trụ.

Trong quá trình thức tỉnh, từng Cổ Thần nhận ra vai trò riêng của mình nhưng cũng hiểu rằng họ không thể đơn độc. Quyền lực nguyên sơ phải kết hợp, nhịp điệu riêng của từng nguyên tố phải hòa vào nhịp điệu chung. Ánh sáng không thể tự chiếu, bóng tối không thể tự điều hòa, lửa không thể tự biến đổi, nước không thể tự nuôi dưỡng, gió không thể tự ổn định tất cả cần sự hợp lực.

Và trong khoảnh khắc thiêng liêng đó, một dấu hiệu tinh khiết xuất hiện: Một ánh sáng mờ nhạt, mềm mại nhưng chắc chắn, lóe lên giữa hỗn mang, báo hiệu về sự xuất hiện của Hoa Tiên – sinh linh sẽ nối kết quyền lực cổ xưa với thế gian, mang ánh sáng, hy vọng và quyền tự do lựa chọn con đường riêng. Các Cổ Thần cảm nhận được mầm sống ấy, hiểu rằng sứ mệnh của họ chưa kết thúc: Họ phải chuẩn bị hỗn mang, ổn định năng lượng, và tạo nền tảng cho trật tự vĩnh hằng.

Hỗn mang dần yên lặng hơn. Ánh sáng và bóng tối vẫn va chạm, nhưng theo nhịp điệu hài hòa; lửa và nước hòa vào nhau; gió uốn lượn mềm mại. Vũ trụ sơ khai bừng lên một nhịp điệu sinh động, nơi từng nguyên tố, từng sinh linh tinh thể và từng Cổ Thần đã ghi dấu ấn quyền lực của mình.
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Back