Bài viết: 62 

Chương 10: Tớ có thể bắt đầu rồi, đúng không?
Một ngày mới nữa lại đến, những tia nắng len lỏi khắp căn phòng tạo nên một sắc vàng rực rỡ. Lâm Hàn tỉnh dậy sau khi nghe những âm thanh dưới nhà.
"Bà ơi. Vào ăn sáng ạ!" Uyên Như đem phần cuối cùng lên bàn, cô nhìn cũng không tệ lắm.
Bà ngoại: "Ừ, bà vào ngay."
Nhưng vừa vào, bà lại thấy thiếu thiếu cái gì đó. Đến khi ngồi xuống bàn, bà mới nhớ ra là không thấy Lâm Hàn.
Bà ngoại: "Lâm Hàn chưa xuống hả con?"
Uyên Như nghe bà ngoại nói mới để ý, hình như hồi giờ cô chưa thấy Lâm Hàn xuống.
"Để con lên kêu cậu ấy cho ạ." Uyên Như nói xong, thì chạy lên lầu gọi Lâm Hàn.
"Lâm Hàn, Lâm Hàn ơi. Cậu dậy chưa?" Nhưng làm cô cảm thấy lạ lùng, thế mà cậu không trả lời. Thường ngày, cậu ấy ít khi dậy muộn, không phải ngủ quên rồi chứ.
Lâm Hàn vệ sinh cá nhân xong thì nghe tiếng Uyên Như gọi. Nên hắn vừa trả lời, vừa bước đến mở cửa.
"Tớ dậy rồi."
Vì Không nghe thấy Lâm Hàn trả lời, nên Uyên Như dán toàn bộ người vào cửa.
Khi nghe Lâm Hàn lên tiếng, khiến cô thở ra một hơi. Nhưng chưa kịp thu người lại, thì cửa bất ngờ được mở ra. Làm cô mất trọng lực ngã thẳng người vào trong.
Uyên Như nghĩ lần này ôm đất chắc rồi. Nhưng cô lại không thấy đau, mà cảm nhận được có một vòng tay đang ôm mình. Có phải trong phim, bây giờ nữ chính được nam chính đỡ, sau đó ép sát vào tường để hôn không nhỉ? Nhìn tình cảnh hiện giờ giữa cô và Lâm Hàn làm cô không khỏi nghĩ đến tình tiết trong phim đó a.
"Cậu nghĩ gì mà mặt đỏ thế!" Cậu vẫn đang ôm Uyên Như, nhìn mặt cô tự nhiên đỏ lên thì cậu có cảm giác, không phải cô nghĩ đến những cảnh trong phim đó chứ.
"Tớ đang nghĩ trong phim nam chính sẽ đỡ nữ chính, sau đó sẽ ép nữ chính vào tường để hôn đúng không nhỉ?" Theo phản xạ tự nhiên cô trả lời lại. Nhưng nói xong, mới ý thức được mình vừa nói gì. A, hôn cái gì cơ? Xấu hổ chết mất.
Uyên Như còn đang xấu hổ thì nghe thấy tiếng cười của Lâm Hàn. Điều đó, làm cô thấy xấu hổ hơn.
"À, hóa ra cậu có ý nghĩ như thế." Hắn vừa nói xong, xoay người ép cô vào cửa. Ánh mắt nhìn cô có chút khác thường.
Uyên Như chưa kịp định thần đã bị Lâm Hàn ép vào cửa, khiến cô hoảng hốt.
Cô nhìn cậu với gương mặt ngượng ngùng, tư thế của hai người thật mập mờ. Không phải cậu định hôn đó chứ, vừa nghĩ đến điều đó làm cho cô giật mình.
Lâm Hàn thấy Uyên Như nhìn chằm chằm vào mình, làm cậu sắp không chế được cảm xúc của mình mà thật sự hôn cô.
"Uyên Như, cậu thấy cậu đã lớn chưa?" Cậu nhìn cô với ánh mắt chăm chú, hỏi một câu không đầu không đuôi khiến Uyên Như khó hiểu.
Uyên Như thấy cậu hỏi như thế thì trả lời ngay lập tức: "Tất nhiên rồi, tớ mười sáu tuổi rồi mà."
Cô vừa nói xong thì nghe cậu thở phào một hơi rồi gục đầu xuống vai cô, làm cả người cô cứng nhắc không thoải mái.
"Vậy tớ có thể bắt đầu rồi, đúng không?"
Uyên Như nhìn thấy trong mắt cậu có sự mong chờ xen lẫn sự vui vẻ, như vừa trút được một chuyện nặng lòng.
"Bắt đầu cái gì cơ?" Thật sự, cô vẫn chưa hiểu cậu đang nói gì. Trong những năm quen nhau, đây là lần đầu tiên cô thấy cậu khó hiểu đến thế.
"Xem như cậu đồng ý rồi đấy." Lâm Hàn nói bằng giọng bá đạo, không cho cô con đường lui nào.
Bà ngoại ngồi dưới nhà, hồi lâu không thấy Uyên Như và Lâm Hàn xuống. Không phải con bé lên kêu Lâm Hàn sao, mà giờ cũng không thấy đâu.
"Uyên Như, Lâm Hàn. Hai con chưa xuống sao?"
Uyên Như nghe tiếng bà gọi thì giật mình, cô quên mất là còn ăn sáng. Nhưng Lâm Hàn vẫn đang ôm cô, làm sao xuống đây. Đầu cô vẫn đang hỗn loạn khi bị cậu xoay vòng vòng đây.
"Ờ, bà ngoại gọi. Chúng ta xuống thôi!" Cô cố gắng phá vỡ sự lúng túng, cử động người để thoát khỏi vòng tay của Lâm Hàn.
Lâm Hàn nhìn bóng Uyên Như đi xuống với đôi mắt dịu dàng, cô nhóc ngốc. Chẵng lẽ, cậu không cảm nhận được những hành động mà tớ dành cho cậu sao.
* * *
* * *
"A, đau quá." Uyên Như đau tới mức ngồi luôn xuống sàn, mồ hôi toát ra ngày càng nhiều.
Cả lớp thấy vậy thì chạy tới đỡ cô, nhìn người đá Uyên Như với ánh mắt khó chịu. Chắc chắn là cố ý, không phải nói chỉ giao hữu thôi sao. Thế mà, cậu ta lại dùng toàn lực đấu với Uyên Như.
Môn taekwondo là môn học bắt buộc của trường Lâm Gia, nên mọi khối đều sẽ học. Vậy nên, khối này sẽ học chung với khối khác.
Chính vì taekwondo là môn bắt buộc, nên giáo viên có cách kiểm tra cũng đặc biệt, đó chính là thi đấu chéo, lớp này đấu với lớp khác. Nhưng lớp bọn họ lại đấu chung với lớp 11/8, hai lớp không thích nhau một lần nữa lại đụng mặt. Nên mọi chuyện mới dẫn đến tình huống hiện tại.
Người đấu với Uyên Như nhìn cô như thế, thì gương mặt hiện lên sự đắc ý. Cậu ta đang trả thù cho trận thi đấu bóng rổ mất mặt lần trước. Nhưng cậu ta lại không phát hiện ra, một đôi mắt chứa đầy sự hung ác đang nhìn vào hắn.
Thấy tình huống không ổn, giáo viên cho dừng trận đấu. Cảnh cáo hắn, chỉ thi đấu giao hữu không cần dùng toàn lực như thế, vã lại người ta lại là con gái.
"Chẳng phải là thi đấu sao? Thi đấu thì nên dùng toàn lực chiến đấu mới đúng." Cậu ta nói với giọng kiêu ngạo. Lớp của hắn nghe thế thì ồn ào ủng hộ, thật ra bọn họ cũng đang rất vui vì đã trả thù được lớp 10/7.
"Vậy sao? Vậy tôi sẽ đấu với cậu." Một âm thanh phát ra, khiến mọi người ở đó thấy sợ hãi. Âm thanh mang theo sự băng lãnh, cùng sự tức giận không cách nào che giấu.
Mọi người lớp 10/7 trên mặt đều là sự hoảng hốt. Lâm Hàn, cậu ấy thật sự tức giận. Khuôn mặt cậu ấy đúng là dọa người, người ngoài có thể không biết. Nhưng Lâm Hàn là người đáng sợ nhất của lớp bọn họ, nhất là những chuyện liên quan tới Uyên Như thì tính cách đáng sợ của cậu ấy đều bộc lộ ra ngoài.
Thế mà người 11/8 lại đụng trúng Uyên Như, xem như lần này cậu ta chết chắc rồi.
"Ngốc. Vào đó ngồi trước đi, tớ sẽ đấu thay cậu." Cậu lại gần Uyên Như nói với giọng nhẹ nhàng, nở nụ cười dỗ dành. Khi xoay người nụ cười đó biến mất, thay vào đó là gương mặt không có tia cảm xúc.
Sau tiếng hô bắt đầu, người 11/8 bắt đầu tấn công. Nhưng đều bị Lâm Hàn ngăn chặn lại, sau đó liên tục bị Lâm Hàn ra đòn, đánh không nương tay chút nào. Tiếng kêu của hắn ta liên tiếp vang lên, cảnh tượng này khiến mọi người khiếp sợ. Không ai phản ứng kịp, đến khi một tiếng kêu đau đớn vang lên, kéo mọi người quay trở về.
"Đau quá."
Giáo viên thấy thế, chạy tới kéo Lâm Hàn ra. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng đó, giáo viên không thể nói ra lời nào.
"Thế nào? Lần sau còn dám động tới cô ấy thì không chỉ dừng lại như ngày hôm nay đâu." Lâm Hàn cởi đồ bảo hộ, bước tới buông lời cảnh cáo hắn ta. Lời nói chỉ riêng hai người nghe thấy, nhưng nhìn thấy hành động hung hăng này không ai dám cản Lâm Hàn lại.
Người 11/8 nghe thế thì sợ hãi, nhìn khí thế Lâm Hàn áp bức, làm hắn ta khiếp sợ không nói nên lời.
"Tớ đưa cậu tới phòng y tế." Lâm Hàn ôm Uyên Như trước mặt mọi người nhanh chóng đến phòng y tế, trước khi đi còn liếc cậu ta thêm một lần nữa.
Lớp 10/7 thấy Lâm Hàn ôm Uyên Như đi, thì nhanh chóng đi theo. Trước khi đi, mọi người đều nhìn lớp 11/8 với ánh mắt khinh bỉ.
"Bà ơi. Vào ăn sáng ạ!" Uyên Như đem phần cuối cùng lên bàn, cô nhìn cũng không tệ lắm.
Bà ngoại: "Ừ, bà vào ngay."
Nhưng vừa vào, bà lại thấy thiếu thiếu cái gì đó. Đến khi ngồi xuống bàn, bà mới nhớ ra là không thấy Lâm Hàn.
Bà ngoại: "Lâm Hàn chưa xuống hả con?"
Uyên Như nghe bà ngoại nói mới để ý, hình như hồi giờ cô chưa thấy Lâm Hàn xuống.
"Để con lên kêu cậu ấy cho ạ." Uyên Như nói xong, thì chạy lên lầu gọi Lâm Hàn.
"Lâm Hàn, Lâm Hàn ơi. Cậu dậy chưa?" Nhưng làm cô cảm thấy lạ lùng, thế mà cậu không trả lời. Thường ngày, cậu ấy ít khi dậy muộn, không phải ngủ quên rồi chứ.
Lâm Hàn vệ sinh cá nhân xong thì nghe tiếng Uyên Như gọi. Nên hắn vừa trả lời, vừa bước đến mở cửa.
"Tớ dậy rồi."
Vì Không nghe thấy Lâm Hàn trả lời, nên Uyên Như dán toàn bộ người vào cửa.
Khi nghe Lâm Hàn lên tiếng, khiến cô thở ra một hơi. Nhưng chưa kịp thu người lại, thì cửa bất ngờ được mở ra. Làm cô mất trọng lực ngã thẳng người vào trong.
Uyên Như nghĩ lần này ôm đất chắc rồi. Nhưng cô lại không thấy đau, mà cảm nhận được có một vòng tay đang ôm mình. Có phải trong phim, bây giờ nữ chính được nam chính đỡ, sau đó ép sát vào tường để hôn không nhỉ? Nhìn tình cảnh hiện giờ giữa cô và Lâm Hàn làm cô không khỏi nghĩ đến tình tiết trong phim đó a.
"Cậu nghĩ gì mà mặt đỏ thế!" Cậu vẫn đang ôm Uyên Như, nhìn mặt cô tự nhiên đỏ lên thì cậu có cảm giác, không phải cô nghĩ đến những cảnh trong phim đó chứ.
"Tớ đang nghĩ trong phim nam chính sẽ đỡ nữ chính, sau đó sẽ ép nữ chính vào tường để hôn đúng không nhỉ?" Theo phản xạ tự nhiên cô trả lời lại. Nhưng nói xong, mới ý thức được mình vừa nói gì. A, hôn cái gì cơ? Xấu hổ chết mất.
Uyên Như còn đang xấu hổ thì nghe thấy tiếng cười của Lâm Hàn. Điều đó, làm cô thấy xấu hổ hơn.
"À, hóa ra cậu có ý nghĩ như thế." Hắn vừa nói xong, xoay người ép cô vào cửa. Ánh mắt nhìn cô có chút khác thường.
Uyên Như chưa kịp định thần đã bị Lâm Hàn ép vào cửa, khiến cô hoảng hốt.
Cô nhìn cậu với gương mặt ngượng ngùng, tư thế của hai người thật mập mờ. Không phải cậu định hôn đó chứ, vừa nghĩ đến điều đó làm cho cô giật mình.
Lâm Hàn thấy Uyên Như nhìn chằm chằm vào mình, làm cậu sắp không chế được cảm xúc của mình mà thật sự hôn cô.
"Uyên Như, cậu thấy cậu đã lớn chưa?" Cậu nhìn cô với ánh mắt chăm chú, hỏi một câu không đầu không đuôi khiến Uyên Như khó hiểu.
Uyên Như thấy cậu hỏi như thế thì trả lời ngay lập tức: "Tất nhiên rồi, tớ mười sáu tuổi rồi mà."
Cô vừa nói xong thì nghe cậu thở phào một hơi rồi gục đầu xuống vai cô, làm cả người cô cứng nhắc không thoải mái.
"Vậy tớ có thể bắt đầu rồi, đúng không?"
Uyên Như nhìn thấy trong mắt cậu có sự mong chờ xen lẫn sự vui vẻ, như vừa trút được một chuyện nặng lòng.
"Bắt đầu cái gì cơ?" Thật sự, cô vẫn chưa hiểu cậu đang nói gì. Trong những năm quen nhau, đây là lần đầu tiên cô thấy cậu khó hiểu đến thế.
"Xem như cậu đồng ý rồi đấy." Lâm Hàn nói bằng giọng bá đạo, không cho cô con đường lui nào.
Bà ngoại ngồi dưới nhà, hồi lâu không thấy Uyên Như và Lâm Hàn xuống. Không phải con bé lên kêu Lâm Hàn sao, mà giờ cũng không thấy đâu.
"Uyên Như, Lâm Hàn. Hai con chưa xuống sao?"
Uyên Như nghe tiếng bà gọi thì giật mình, cô quên mất là còn ăn sáng. Nhưng Lâm Hàn vẫn đang ôm cô, làm sao xuống đây. Đầu cô vẫn đang hỗn loạn khi bị cậu xoay vòng vòng đây.
"Ờ, bà ngoại gọi. Chúng ta xuống thôi!" Cô cố gắng phá vỡ sự lúng túng, cử động người để thoát khỏi vòng tay của Lâm Hàn.
Lâm Hàn nhìn bóng Uyên Như đi xuống với đôi mắt dịu dàng, cô nhóc ngốc. Chẵng lẽ, cậu không cảm nhận được những hành động mà tớ dành cho cậu sao.
* * *
* * *
"A, đau quá." Uyên Như đau tới mức ngồi luôn xuống sàn, mồ hôi toát ra ngày càng nhiều.
Cả lớp thấy vậy thì chạy tới đỡ cô, nhìn người đá Uyên Như với ánh mắt khó chịu. Chắc chắn là cố ý, không phải nói chỉ giao hữu thôi sao. Thế mà, cậu ta lại dùng toàn lực đấu với Uyên Như.
Môn taekwondo là môn học bắt buộc của trường Lâm Gia, nên mọi khối đều sẽ học. Vậy nên, khối này sẽ học chung với khối khác.
Chính vì taekwondo là môn bắt buộc, nên giáo viên có cách kiểm tra cũng đặc biệt, đó chính là thi đấu chéo, lớp này đấu với lớp khác. Nhưng lớp bọn họ lại đấu chung với lớp 11/8, hai lớp không thích nhau một lần nữa lại đụng mặt. Nên mọi chuyện mới dẫn đến tình huống hiện tại.
Người đấu với Uyên Như nhìn cô như thế, thì gương mặt hiện lên sự đắc ý. Cậu ta đang trả thù cho trận thi đấu bóng rổ mất mặt lần trước. Nhưng cậu ta lại không phát hiện ra, một đôi mắt chứa đầy sự hung ác đang nhìn vào hắn.
Thấy tình huống không ổn, giáo viên cho dừng trận đấu. Cảnh cáo hắn, chỉ thi đấu giao hữu không cần dùng toàn lực như thế, vã lại người ta lại là con gái.
"Chẳng phải là thi đấu sao? Thi đấu thì nên dùng toàn lực chiến đấu mới đúng." Cậu ta nói với giọng kiêu ngạo. Lớp của hắn nghe thế thì ồn ào ủng hộ, thật ra bọn họ cũng đang rất vui vì đã trả thù được lớp 10/7.
"Vậy sao? Vậy tôi sẽ đấu với cậu." Một âm thanh phát ra, khiến mọi người ở đó thấy sợ hãi. Âm thanh mang theo sự băng lãnh, cùng sự tức giận không cách nào che giấu.
Mọi người lớp 10/7 trên mặt đều là sự hoảng hốt. Lâm Hàn, cậu ấy thật sự tức giận. Khuôn mặt cậu ấy đúng là dọa người, người ngoài có thể không biết. Nhưng Lâm Hàn là người đáng sợ nhất của lớp bọn họ, nhất là những chuyện liên quan tới Uyên Như thì tính cách đáng sợ của cậu ấy đều bộc lộ ra ngoài.
Thế mà người 11/8 lại đụng trúng Uyên Như, xem như lần này cậu ta chết chắc rồi.
"Ngốc. Vào đó ngồi trước đi, tớ sẽ đấu thay cậu." Cậu lại gần Uyên Như nói với giọng nhẹ nhàng, nở nụ cười dỗ dành. Khi xoay người nụ cười đó biến mất, thay vào đó là gương mặt không có tia cảm xúc.
Sau tiếng hô bắt đầu, người 11/8 bắt đầu tấn công. Nhưng đều bị Lâm Hàn ngăn chặn lại, sau đó liên tục bị Lâm Hàn ra đòn, đánh không nương tay chút nào. Tiếng kêu của hắn ta liên tiếp vang lên, cảnh tượng này khiến mọi người khiếp sợ. Không ai phản ứng kịp, đến khi một tiếng kêu đau đớn vang lên, kéo mọi người quay trở về.
"Đau quá."
Giáo viên thấy thế, chạy tới kéo Lâm Hàn ra. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng đó, giáo viên không thể nói ra lời nào.
"Thế nào? Lần sau còn dám động tới cô ấy thì không chỉ dừng lại như ngày hôm nay đâu." Lâm Hàn cởi đồ bảo hộ, bước tới buông lời cảnh cáo hắn ta. Lời nói chỉ riêng hai người nghe thấy, nhưng nhìn thấy hành động hung hăng này không ai dám cản Lâm Hàn lại.
Người 11/8 nghe thế thì sợ hãi, nhìn khí thế Lâm Hàn áp bức, làm hắn ta khiếp sợ không nói nên lời.
"Tớ đưa cậu tới phòng y tế." Lâm Hàn ôm Uyên Như trước mặt mọi người nhanh chóng đến phòng y tế, trước khi đi còn liếc cậu ta thêm một lần nữa.
Lớp 10/7 thấy Lâm Hàn ôm Uyên Như đi, thì nhanh chóng đi theo. Trước khi đi, mọi người đều nhìn lớp 11/8 với ánh mắt khinh bỉ.