Lâm Hàn đang sắp xếp lại bài tập thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Lâm Hàn nhìn thấy Uyên Như lấp ló ngoài cửa không vào thì cậu biết cô qua tìm cậu là vì lí do gì.
"Lâm Hàn ơi, tớ đói. Chúng ta đi ăn không?" Uyên Như nói với giọng đáng thương. Cô định tìm mì ăn tạm nhưng nhà Lâm Hàn lại không có gói nào nên cô chỉ còn cách rủ Lâm Hàn ra ngoài ăn thôi.
Bà ngoại có việc nên tối nay không về. Lúc chiều dọn dẹp xong, bà Thái nói bọn họ ở lại ăn cơm. Nhưng ăn từ chiều đến giờ nên Uyên Như cảm thấy hơi đói.
"Tớ ăn thịt cậu hả? Mà lấp ló ngoài đó không vào." Lâm Hàn nhìn cô mỉm cười đúng là cô nhóc chỉ là cô nhóc mà thôi. Nhưng sau một giây thì nụ cười biến mất thay vào đó là cái nhăn mày khó chịu. Áo trễ vai màu trắng nhẹ nhàng. Kết hợp với quần jeans ngắn cá tính, năng động tổng thể thấy thanh xuân tươi mát. Nhưng quần jeans đó không phải ngắn quá rồi sao.
Uyên Như nhìn Lâm Hàn chuyển đổi sắc mặt liên tục từ vui vẻ sang khó chịu chỉ trong chớp nhoáng thì trong lòng thấp thỏm. Nên Uyên Như rón rén đến trên giường ngồi thì nhận cái liếc mắt sắc lẹm, tự biết nên cô quay người đến ghế ngồi cạnh cậu rồi nở nụ cười vô tội.
"Cậu không khỏe sao?" Uyên Như không hiểu chuyện gì nhưng nhìn mặt cậu âm trầm như thế thì cô chỉ còn cách giả ngu thôi.
"Uyên Như cậu định mặc quần này ra ngoài?" Lâm Hàn nhìn quần Uyên Như với ánh mắt ghét bỏ. Chân cô vừa trắng vừa thon thả như vậy, ra ngoài không phải sẽ bị người khác nhìn ngó sao.
"Sao vậy? Cậu thấy không đẹp hả?" Uyên như vừa nói vừa nhìn xuống, càng nhìn càng thấy dễ thương mà.
Cô nói xong nhìn mặt cậu ngày càng đen. Là cậu khó chịu nãy giờ là vì cô mặc quần này, nhưng nó không ngắn lắm mà.
Uyên Như có nói như thế nào thì Lâm Hàn vẫn nhìn quần cô với ánh mắt càng ngày càng ghét như thể cô không thay thì cậu không đi. Nên không còn cách nào cô bất lực đành đi thay. Quần thì có thể bỏ nhưng đồ ăn thì không thể bỏ được.
Khi cô thay xong thì thấy Lâm Hàn đã đợi cô ở dưới nhà.
Nhưng quan trọng vấn đề là cô và cậu giống mặc đồ đôi thế nhỉ. Cậu áo sơ mi trắng với quần đen sạch sẽ. Còn cô áo trắng, quần đen nhẹ nhàng mà năng động.
Hai người bước vào quán ăn thì có nhiều ánh mặt dõi theo họ. Mấy người con trai nhìn chăm chú vào Uyên Như đến khi cảm nhận được ánh mắt sắc như dao phóng qua thì mới thu hồi tầm mắt mình.
Uyên Như thích ăn cay nên trên bàn toàn là đồ cay, Lâm Hàn nhìn Uyên Như ăn hình như rất thỏa mãn. Hắn nhìn cô cười, tâm trạng của hắn cũng vui theo.
Uyên Như đang định gắp thêm miếng tôm sốt thái chua cay*, nhưng đũa chưa kịp động thì đã bị Lâm Hàn ngăn lại. Cô nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu, gì vậy cô đang định gắp mà.
*Tôm sốt thái chua cay:
"Đừng ăn cay nữa, không tối lại đau bụng." Lâm Hàn gắp cho cô món ăn thanh đạm, có lẽ Uyên Như không nhớ, cô có thói quen ăn cay nhiều sẽ bị đau bụng.
Nghe cậu nói cô mới hiểu ra, cô quên mất. Nên toàn bộ món cay cô đều cho vào chén của Lâm Hàn, mặc dù tiếc nuối nhưng ánh mắt cậu ấy đáng sợ quá.
Suốt bữa ăn hắn quan tâm cô như một người anh trai chăm sóc em gái, nhưng lại không giấu được ánh mắt dung túng cho đó.
Lúc sắp về Uyên Như nói đi vệ sinh. Cô vừa đi thì có một người đi theo cô vào trong, Lâm Hàn vừa lúc trả tiền nên không để ý.
Uyên Như rửa tay định ra ngoài thì bị người ta chặn lại. Cô ghét bỏ liếc mắt nhìn hắn ta, là học sinh trường Bắc Hoa. Hóa ra là Gia Khôi một tên hư hỏng nổi tiếng của Bắc Hoa.
"Biến đi." Uyên Như đẩy hắn ra bước đi, cô ghét nhất là loại người này. Đến nói cũng cảm thấy phí lời.
Đi chưa được vài bước thì bị Gia Khôi túm tay lại:
"Vội thế làm gì, làm quen chút đi." Cô từ chối làm Gia Khôi sinh ra chút nộ khí. Hắn mặt dù ăn chơi, nhưng có ngoại hình nổi bật cùng gia thế khá giả nên con gái nhiều đứa muốn tiếp cận hắn.
Gia Khôi đã để ý từ lúc Uyên Như bước vào. Khí chất thanh tao cùng phong cách năng động. Cô khác với những đứa con gái khác không màu mè, không lố lăng mà rất giản dị. Tất nhiên, cậu cũng để ý đến người đi cùng cô.
Uyên Như ghét nhất là vô duyên vô cớ bị cầm tay, trong khoảnh khắc ánh mắt cô chuyển sang lạnh lùng. Đừng nhìn cô dễ thương mà lầm tưởng là dễ chọc. Uyên Như thuộc dạng khó chơi như Lâm Hàn nhưng không bộc lộ ra khi không cần thiết.
"Mau buông tay, cậu không buông đừng trách tôi." Uyên Như cảnh cáo Gia Khôi khi hắn không có ý định buông tay cô.
Gia Khôi nhìn Uyên Như với ý khiêu khích, tôi không buông cậu làm gì tôi. Hắn không tin một đứa con gái làm gì được hắn.
Đúng lúc này Lâm Hàn gọi tới hỏi đi lâu vậy mà sao chưa ra. Cô chưa kịp trả lời thì điện thoại bị giật lấy và bị ngắt điện thoại.
"Cậu bị điên sao?" Uyên Như hoàn toàn tức giận không nói lời nào. Đưa chân lên chuẩn xác đá trúng mặt hắn ta. Cú đá này cô dồn toàn lực nên miệng cậu ta thấy có máu chảy ra. Sẵn chân đạp cho cậu ta một đạp không thương tiếc.
"Tôi nói rồi mà. Tôi là người tính không tốt đâu." Cô nói xong không thèm nhìn hắn ta mà bước ra ngoài.
Bên này, Lâm Hàn bỗng nhiên nghe tiếng cô hét rồi điện thoại bị ngắt. Cậu đoán có chuyện không hay nên chạy vội vào đúng lúc Uyên Như đi ra, Uyên Như kể toàn bộ cho cậu chuyện vừa xảy ra. Mặt Lâm Hàn càng nghe càng lạnh xuống khiến cô cảm giác tự nhiên thấy lạnh.
Hắn bảo cô đứng ngoài này đợi hắn, dám đụng tới người của Lâm Hàn cậu không dễ qua như vậy đâu. Dám bắt nạt cô ấy thì tôi cho cậu lần sau không dám đụng.
Bên này Gia Khôi vừa mới lấy lại tinh thần chưa lâu, thì một cú đấm đánh tới mặt cậu. Hắn nổi điên quát cái quần què gì vậy. Chưa kịp nói xong lại bị đấm tới tấp.
"Không phải mày giỏi lắm sao? Dám đụng vào người của tau. Đi chết đi." Lâm Hàn vừa đánh vừa mắng. Càng nhớ lại lời cô nói, càng đánh càng không nương tay. Mẹ kiếp, mày dám bắt nạt cô ấy thì đi chết đi.
Uyên Như đứng ngoài nghe thấy tiếng đánh nhau không ngừng thì chạy vào xem. Cảnh tượng khiến cô hết hồn, mặt Gia Khôi bị đánh đến bầm tím, chảy máu nhưng Lâm Hàn vẫn chưa dừng tay.
"Lâm Hàn, đừng đánh nữa. Đau tay bây giờ." Ôi cô không mở miệng thì thôi, sao mở miệng lại khiến người ta đau càng thêm đau thế này. Không lo người bị đánh bị gì mà lo người đánh tay đau là sao.
Lâm Hàn nghe tiếng cô quát thì dừng tay lại. Uyên Như thấy cậu dừng tay thì nắm tay cậu kéo ra ngoài. Không ngoảnh mặt ngó ngàng gì đến cậu ta.
Suốt đường đi Uyên Như không nói lời nào với Lâm Hàn. Khiến Lâm Hàn lo lắng cô giận rồi sao? Tới cửa hàng tiện lợi Uyên Như nói cậu đứng ngoài đợi cô. Cậu ngoan ngoãn làm theo đến lúc thấy cô bước ra trong tay cầm thuốc sát trùng với băng cá nhân thì mỉm cười.
Lúc đi Uyên Như thấy tay cậu bị chảy máu, dường như cậu không để ý đến. Điều đó, khiến cô thấy không vui cho dù cậu đánh nhau là vì mình.
Uyên Như dẫn cậu đến công viên gần đấy ngồi. Cô lôi bịch thuốc ra rồi cẩn thận bôi thuốc sát trùng rồi nhẹ nhàng thổi thổi cuối cùng dán băng cá nhân vào.
Quá trình cô làm Lâm Hàn đều nhìn cô, cậu thấy cô thổi thổi thì phì cười.
"Tớ rất vui khi cậu bảo vệ tớ như thế!" Thật sự Uyên Như rất cảm động khi có Lâm Hàn bảo vệ mình như thế. Cậu như người anh trai luôn luôn khiến cô an tâm khi ở bên cạnh.
"Dù có xảy ra chuyện gì, tớ cũng sẽ bảo vệ cậu." Đúng thế cậu không chỉ bảo vệ cô hiện giờ. Mà cậu muốn cả đời này cậu là người bảo vệ duy nhất của cô.