Chương 120: Chương tiếp theo của chương trước
Tiếp nối tình huống ở chương trước, khi Long bất ngờ nghe thấy tiếng nói của một ai đó và cậu ta lập tức lao tới để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra. Diễn biến tiếp theo sẽ được tiếp tục ngay bên dưới. Một lưu ý nhỏ là chương này tôi viết với mục đích chỉ nhằm nhắc nhở và hướng dẫn mọi người cách xử lý khi gặp tình huống tương tự, hoàn toàn không có mục đích gì khác.
Tôi lập tức chạy tới xem chuyện gì xảy ra và lúc đến gần, tôi nhận ra đó không phải là tiếng nói bình thường mà là tiếng kêu cứu của một người phụ nữ. Người phụ nữ đó đang đứng ở ban công tầng hai, hoảng hốt vẫy tay kêu gọi sự giúp đỡ (chắc tôi sẽ gọi là chị cho dễ), trong khi khói trắng đang từ từ bốc lên, lan toản từ ngôi nhà đang cháy.
Những người xung quanh cũng nhanh chóng tụ tập lại khi nghe tiếng kêu cứu. Một người lập tức gọi điện cho đội cứu hỏa, trong khi một người khác hối hả chạy vào nhà lấy thang, định dựng lên ban công tầng hai để chị kia có thể thoát ra. Nhưng không may, đường dây điện vướng ngang đã cản trở, khiến thang không thể đặt được đúng vị trí. Vài người khác thử phá cửa chính nhưng lại gặp khó khăn vì đó là cửa cuốn, không thể mở ra dễ dàng. Không khí trở nên căng thẳng hơn và mọi người ai cũng sốt sắng tìm cách giúp chị kia thoát khỏi tình huống nguy hiểm.
Nhìn quanh, tôi thấy một ngôi nhà cách vài mét so với nhà chị kia, tôi liền chạy vào và xin phép chủ nhà cho lên ban công tầng hai. Sau khi nhận được sự đồng ý, tôi lao lên ban công, rồi lùi lại lấy đà. Sau một cú nhảy, tôi bám chắc vào ban công tầng hai của nhà chị kia và nhanh chóng leo lên. Vừa đáp xuống, tôi hỏi ngay chị ấy rằng ngọn lửa bùng lên từ đâu và liệu còn ai trong nhà ngoài chị không. Chị ấy hốt hoảng trả lời là lửa bắt đầu từ tầng một và hai đứa con nhỏ của chị ấy vẫn còn trong phòng gần nơi cháy, van xin tôi cứu giúp. Nói đến đây, chị ấy quỳ xuống, nước mắt tuôn trào.
Tôi vội đỡ chị ấy đứng lên, trấn an chị ấy hãy bình tĩnh và dẫn đường cho mình. Chị ấy gật đầu, đứng dậy và dẫn tôi đi. Khói giờ đã lan lên tầng hai dày đặc, khiến bọn tôi phải vừa đi vừa cúi thấp người xuống, che mũi bằng khăn ướt để tránh hít phải khói độc (chắc ai cũng biết khói vốn nhẹ hơn không khí nên sẽ tích tụ phía trên). Khi đến cầu thang, tôi nhìn xuống và thấy ngọn lửa đang lan rộng. Chị ấy chỉ tay về căn phòng bên phải, nơi hai đứa nhỏ đang mắc kẹt. Tôi dặn chị ấy khi xuống tầng một thì tìm cách mở cửa chính, còn mình sẽ vào cứu các con của chị ấy. Chị ấy gật đầu, đồng ý và nhanh chóng tiến xuống theo hướng dẫn của tôi.
Xuống đến tầng một, chị ấy làm theo lời tôi đi về phía cửa chính. Còn tôi, thấy ngọn lửa đã lan ra chắn ngang lối đi dẫn tới phòng của hai đứa nhỏ. Gần đó có phòng tắm nằm dưới cầu thang nên tôi vội vàng vào trong, dội nước làm ướt toàn thân (hy vọng có thể giảm nguy cơ lửa bén vào quần áo) và lấy theo một chiếc khăn tắm đã được tôi làm ướt. Sẵn sàng, tôi bước ra và cố gắng vượt qua ngọn lửa để đến phòng của hai đứa nhỏ. Chạm vào tay nắm cửa, tôi cảm nhận được sức nóng rát, nên tôi lấy khăn đã che mũi quấn vào tay rồi mở cửa. Trong phòng, tôi thấy hai đứa nhỏ vẫn đang ngủ say, dường như không hay biết gì về đám cháy. Có lẽ do cửa phòng đóng kín nên khói chưa vào được nhưng không khí trong phòng nóng ngột ngạt vì lửa cháy gần sát bên.
Không chần chừ, tôi bế cả hai đứa lên, một tay giữ chắc chúng trước ngực, tay còn lại đắp chiếc khăn tắm lên đầu chúng để chắn khói. Ôm chặt hai đứa trong tay, tôi lao ra khỏi phòng, hướng về phía cửa chính. Cùng lúc đó, chị kia đã mở được cửa và thoát ra ngoài. Vừa bước ra ngoài, tôi trao hai đứa nhỏ lại cho chị, còn chị thì rưng rưng nước mắt, không ngừng cảm ơn tôi. Mọi người xung quanh thấy vậy đã reo lên mừng rỡ, họ bắt đầu ca ngợi tôi là anh hùng và một vài người còn hỏi thông tin liên hệ của tôi như tên, tuổi và nhiều thứ khác nữa. Đang lúng túng không biết trả lời thế nào, may mắn thay, đội cứu hỏa vừa đến kịp lúc. Mọi người lập tức nhường đường để họ vào dập lửa, còn tôi tranh thủ khoảnh khắc ấy lặng lẽ rời đi.
Xin nhắc lại rằng tình huống trên chỉ là tôi hình dung và viết lại theo suy nghĩ của mình. Về mặt lý thuyết, việc dội nước lên người có thể giúp hạn chế nguy cơ lửa bén vào quần áo, nhưng trên thực tế, cách này có thể làm chậm khả năng di chuyển (theo tôi nghĩ) và cũng không phải là biện pháp an toàn nhất. Nếu không may gặp hỏa hoạn, hãy luôn cố gắng cúi thấp người khi di chuyển để tránh hít phải khói và che mũi bằng khăn ướt (vừa đủ ẩm) nếu có thể. Trong trường hợp không thể di chuyển, hãy cố gắng tìm một vị trí an toàn, thực hiện các biện pháp trên và chờ người tới giải cứu. Hy vọng mọi người có thể thoát ra an toàn hoặc tốt hơn hết là sẽ không bao giờ đối mặt với tình huống hỏa hoạn.
Tôi lập tức chạy tới xem chuyện gì xảy ra và lúc đến gần, tôi nhận ra đó không phải là tiếng nói bình thường mà là tiếng kêu cứu của một người phụ nữ. Người phụ nữ đó đang đứng ở ban công tầng hai, hoảng hốt vẫy tay kêu gọi sự giúp đỡ (chắc tôi sẽ gọi là chị cho dễ), trong khi khói trắng đang từ từ bốc lên, lan toản từ ngôi nhà đang cháy.
Những người xung quanh cũng nhanh chóng tụ tập lại khi nghe tiếng kêu cứu. Một người lập tức gọi điện cho đội cứu hỏa, trong khi một người khác hối hả chạy vào nhà lấy thang, định dựng lên ban công tầng hai để chị kia có thể thoát ra. Nhưng không may, đường dây điện vướng ngang đã cản trở, khiến thang không thể đặt được đúng vị trí. Vài người khác thử phá cửa chính nhưng lại gặp khó khăn vì đó là cửa cuốn, không thể mở ra dễ dàng. Không khí trở nên căng thẳng hơn và mọi người ai cũng sốt sắng tìm cách giúp chị kia thoát khỏi tình huống nguy hiểm.
Nhìn quanh, tôi thấy một ngôi nhà cách vài mét so với nhà chị kia, tôi liền chạy vào và xin phép chủ nhà cho lên ban công tầng hai. Sau khi nhận được sự đồng ý, tôi lao lên ban công, rồi lùi lại lấy đà. Sau một cú nhảy, tôi bám chắc vào ban công tầng hai của nhà chị kia và nhanh chóng leo lên. Vừa đáp xuống, tôi hỏi ngay chị ấy rằng ngọn lửa bùng lên từ đâu và liệu còn ai trong nhà ngoài chị không. Chị ấy hốt hoảng trả lời là lửa bắt đầu từ tầng một và hai đứa con nhỏ của chị ấy vẫn còn trong phòng gần nơi cháy, van xin tôi cứu giúp. Nói đến đây, chị ấy quỳ xuống, nước mắt tuôn trào.
Tôi vội đỡ chị ấy đứng lên, trấn an chị ấy hãy bình tĩnh và dẫn đường cho mình. Chị ấy gật đầu, đứng dậy và dẫn tôi đi. Khói giờ đã lan lên tầng hai dày đặc, khiến bọn tôi phải vừa đi vừa cúi thấp người xuống, che mũi bằng khăn ướt để tránh hít phải khói độc (chắc ai cũng biết khói vốn nhẹ hơn không khí nên sẽ tích tụ phía trên). Khi đến cầu thang, tôi nhìn xuống và thấy ngọn lửa đang lan rộng. Chị ấy chỉ tay về căn phòng bên phải, nơi hai đứa nhỏ đang mắc kẹt. Tôi dặn chị ấy khi xuống tầng một thì tìm cách mở cửa chính, còn mình sẽ vào cứu các con của chị ấy. Chị ấy gật đầu, đồng ý và nhanh chóng tiến xuống theo hướng dẫn của tôi.
Xuống đến tầng một, chị ấy làm theo lời tôi đi về phía cửa chính. Còn tôi, thấy ngọn lửa đã lan ra chắn ngang lối đi dẫn tới phòng của hai đứa nhỏ. Gần đó có phòng tắm nằm dưới cầu thang nên tôi vội vàng vào trong, dội nước làm ướt toàn thân (hy vọng có thể giảm nguy cơ lửa bén vào quần áo) và lấy theo một chiếc khăn tắm đã được tôi làm ướt. Sẵn sàng, tôi bước ra và cố gắng vượt qua ngọn lửa để đến phòng của hai đứa nhỏ. Chạm vào tay nắm cửa, tôi cảm nhận được sức nóng rát, nên tôi lấy khăn đã che mũi quấn vào tay rồi mở cửa. Trong phòng, tôi thấy hai đứa nhỏ vẫn đang ngủ say, dường như không hay biết gì về đám cháy. Có lẽ do cửa phòng đóng kín nên khói chưa vào được nhưng không khí trong phòng nóng ngột ngạt vì lửa cháy gần sát bên.
Không chần chừ, tôi bế cả hai đứa lên, một tay giữ chắc chúng trước ngực, tay còn lại đắp chiếc khăn tắm lên đầu chúng để chắn khói. Ôm chặt hai đứa trong tay, tôi lao ra khỏi phòng, hướng về phía cửa chính. Cùng lúc đó, chị kia đã mở được cửa và thoát ra ngoài. Vừa bước ra ngoài, tôi trao hai đứa nhỏ lại cho chị, còn chị thì rưng rưng nước mắt, không ngừng cảm ơn tôi. Mọi người xung quanh thấy vậy đã reo lên mừng rỡ, họ bắt đầu ca ngợi tôi là anh hùng và một vài người còn hỏi thông tin liên hệ của tôi như tên, tuổi và nhiều thứ khác nữa. Đang lúng túng không biết trả lời thế nào, may mắn thay, đội cứu hỏa vừa đến kịp lúc. Mọi người lập tức nhường đường để họ vào dập lửa, còn tôi tranh thủ khoảnh khắc ấy lặng lẽ rời đi.
Xin nhắc lại rằng tình huống trên chỉ là tôi hình dung và viết lại theo suy nghĩ của mình. Về mặt lý thuyết, việc dội nước lên người có thể giúp hạn chế nguy cơ lửa bén vào quần áo, nhưng trên thực tế, cách này có thể làm chậm khả năng di chuyển (theo tôi nghĩ) và cũng không phải là biện pháp an toàn nhất. Nếu không may gặp hỏa hoạn, hãy luôn cố gắng cúi thấp người khi di chuyển để tránh hít phải khói và che mũi bằng khăn ướt (vừa đủ ẩm) nếu có thể. Trong trường hợp không thể di chuyển, hãy cố gắng tìm một vị trí an toàn, thực hiện các biện pháp trên và chờ người tới giải cứu. Hy vọng mọi người có thể thoát ra an toàn hoặc tốt hơn hết là sẽ không bao giờ đối mặt với tình huống hỏa hoạn.