Chương 10: Tuyệt chiêu nụ hôn sấm sét.
Nhà của Minh Thư vốn là chung cư cao cấp, vô cùng rộng rãi. Nhưng cô chỉ sống một mình nên cũng chỉ có độc một phòng ngủ, các phòng khác được trưng dụng vào việc khác.
Nhất Nguyên dù miễn cưỡng được cho ở ké cũng chỉ có thể trải chăn ngủ ở sô pha phòng khách. Dù vậy vẫn tốt hơn trước kia nhiều, đã không phải ngày ngày hít gió nằm sương.
Nhất Nguyên trải qua cuộc sống đầy ý vị, nhân sinh đời người cũng chỉ đến thế mà thôi.
Dù sao ở âm giới Nhất Nguyên cũng là một thiếu gia, đương nhiên không chịu được khổ. Mà muốn sinh hoạt ở nhân gian thì phải có tiền, vừa hay Minh Thư lại là người có rất nhiều tiền, nhân gian hay gọi là phú bà gì gì đó.
Nhất Nguyên biết chắc mình phải ôm bằng được cái đùi này, bao nhiêu mỹ nam kế đều mang ra dùng.
Có điều người phụ nữ này quá nóng tính, đối với hắn lúc nóng lúc lạnh, nhiều khi Nhất Nguyên không thể nắm bắt.
Khi Minh Thư trở về nhà, Nhất Nguyên đang nằm thẳng cẳng trên sô pha xem ti vi bỗng bật dậy, thoắt cái đã xuất hiện trước mặt cô với khuôn mặt đắc ý.
Minh Thư giật mình chưa kịp hiểu chuyện gì thì Nhất Nguyên nắm chặt chiếc cằm nhỏ của cô, lấy thái độ sét đánh không kịp bưng tai cúi xuống gặm lấy đôi môi nhỏ mềm mại. Xúc cảm lạnh lẽo truyền đến, đóng băng suy nghĩ của Minh Thư trong nháy mắt.
Nhất Nguyên hết liếm rồi gặm, hắn còn đang nghĩ sao Minh Thư còn chưa gục thì đã được cô tặng cho cái bạt tai.
"Anh làm cái quái gì vậy?"
Nhất Nguyên ôm má không thể tin nổi nhìn Minh Thư.
Không phải nói chiêu này rất hiệu quả với con gái sao? Không phải nói con gái vừa trúng chiêu này thì đều bị hạ gục, tất cả sức lực đều bị rút cạn, từ nay về sau sẽ chỉ ngoan ngoãn nghe lời răm rắp sao?
Cái tát vừa rồi của cô phải mạnh gấp mười lần bình thường ấy chứ. Hắn cũng chỉ nhìn người ta làm qua ti vi có một lần, cũng chỉ biết nhìn lá vẽ hoa. Chẳng lẽ hắn làm chưa đúng cách?
"Chúng ta làm lại lần nữa."
"Cái gì?" Minh Thư trợn ngược mắt không hiểu mình đang nghe cái gì, nghiến răng nghiến lợi nhìn Nhất Nguyên đang tính lặp lại hành động vừa rồi một lần nữa: "Quỳ xuống!"
Nhất Nguyên ngay tức khắc thẳng gối mà quỳ, ngẩng đầu lên hắn có thể cảm nhận được ngọn lửa đang bùng phát dữ dội trong người Minh Thư.
"Anh học cái này ở đâu?"
Nhất Nguyên lỗ tai dựng thẳng, sao hắn như đang nghe thấy tiếng từ âm phủ truyền tới.
Nhất Nguyên vội chỉ về phía chiếc ti vi đang chạy: "Là nó." Hiệu quả đâu không thấy, còn một phen kích phát sức mạnh to lớn của cô.
Minh Thư lấy tay đỡ trán, hít thở không thông, nụ hôn đầu của cô lại để cái tên người không ra người quỷ không ra quỷ này cướp mất.
"Thần chết gì mà chỉ có ăn không ngồi rồi. Chuyện của người giúp việc kia có phải là do anh?" Minh Thư hỏi vậy nhưng cô biết chín phần mười là do Nhất Nguyên, cô với lấy cái chén sứ trên bàn giơ lên: "Không phải trước đó tôi có dặn anh rồi sao?"
"Tại.. Thì tại bà ta dọn dẹp mà còn ồn ào, lại còn nói cô.." Nói đến đây Nhất Nguyên dừng lại, hắn không thể mở miệng thốt ra những lời lẽ bẩn thỉu đó. Người phụ nữ dữ dằn đó vừa bước vào đã sổ ra một tràng dài, mụ ta không nhìn thấy Nhất Nguyên, nhưng tâm tình hắn bị ảnh hưởng rất nhiều.
Đặc biệt là mụ ta còn buông những lời nói thô tục với Minh Thư mà đến Nhất Nguyên nghe vào tai cũng không thể chịu nổi.
Minh Thư đương nhiên biết người giúp việc đó chẳng tốt lành gì, cô dung túng cho bà ta lâu như vậy cũng là có lí do.
Có lẽ vì Nhất Nguyên thay mình bất bình nên khuôn mặt Minh Thư trở nên hòa hoãn một chút, mặt lạnh ngồi xuống ghế.
Nhất Nguyên sáp đến rót nước vào chén sứ cô mới cầm trên tay, Minh Thư hừ lạnh cầm lên uống, khóe mắt liếc nhìn khuôn mặt tươi cười của Nhất Nguyên rồi không tự chủ mà liếc xuống đôi môi đỏ mọng kia, nước đến cổ họng bị sặc phun ra.
Có lẽ cô nên đi súc miệng trước?
Nhất Nguyên ân cần đưa khăn giấy tới, Minh Thư híp mắt nhìn, chờ Nhất Nguyên nói chuyện.
Nhất Nguyên cười hì hì nhìn Minh Thư, sau đó rút điện thoại ra chỉ vào bộ đồ niêm yết giá mười con số: "Tôi muốn mua cái này."
Nội tâm Minh Thư hiện tại thật sự không biết diễn tả ra sao.
Trước đó Nhất Nguyên lên mạng đặt một đống đồ về, không biết có phải hắn giả ngô giả ngốc hay không, những thứ hắn đặt đều là đồ hiệu đắt tiền, không trúng một thứ đồ dởm, phải nói là rất biết cách nhìn.
Điều không thể chấp nhận nhất là, chỉ cần hắn khẽ chớp chớp mắt, giọng hạ xuống nói "không được sao" là Minh Thư đã tự giác mang thẻ ra quẹt.
Làm chút việc thì không xong, chuyện điều tra không có tí kết quả, chỉ biết ăn không ngồi rồi lại còn tiêu tiền như nước.
Hắn đã quên mất bản thân mình là thứ gì rồi sao?
Càng ngày càng sa đọa, cũng chỉ được mỗi cái khuôn mặt đẹp trai.
Nhất Nguyên nhìn Minh Thư với ánh mắt mong chờ. Lúc trước hắn đặt một đống đồ, mặc dù được cô thanh toán nhưng cũng đã bị ăn đập một trận. Bây giờ muốn mua thứ đồ gì cũng phải xin phép cô trước.
Minh Thư nhắm mắt lại, dứt khoát nói: "Không được." Mắt không nhìn thì tay sẽ không quẹt thẻ.
Nhất Nguyên sốc vì bị từ chối, đằng sau hắn còn một đống đồ muốn mua nữa cơ.
Nhất Nguyên ngồi xuống bên chân Minh Thư, đặt tay lên đùi cô rồi lắc lắc: "Tại sao? Mua cho ta đi mà."
Minh Thư hít một hơi thật sâu, dứt khoát đứng dậy trở về phòng.
Nhất Nguyên đuổi theo: "Ê, thế tối nay ăn gì vậy?"
"Nhịn!" Chỉ nghe thấy một tiếng đóng cửa thật mạnh vang lên.
Nhất Nguyên khẽ vuốt bụng, mặc dù hắn không ăn cũng không chết nhưng đã sớm quen ngày ba bữa, giờ hắn không ăn thì không thể chịu được.
Minh Thư đang xem một số báo cáo vừa được gửi đến, Nhất Nguyên ở bên ngoài liên tục gõ cửa làm phiền. Từ ngày lập khế ước, hắn đã bị cấm bước vào phòng ngủ nửa bước nên chỉ có thể ở bên ngoài lắc lư làm đủ trò gây sự chú ý.
"Đã nói là không ăn uống gì hết.." Minh Thư không chịu được Nhất Nguyên lải nhải, mở cửa ra đang nói thì khựng lại.
Nhất Nguyên ngạc nhiên nhìn Minh Thư, ánh mắt vô tội.
Nhất Nguyên trời sinh khuôn mặt yêu nghiệt, nhất là ở cặp mắt vốn mang vẻ thanh lãnh lạnh lùng, vậy mà đôi mắt ấy khẽ trùng xuống, lông mi thoáng run rẩy nhè nhẹ lại giống như một bông hoa mỏng manh thanh khiết vừa bị người chà đạp qua. Đúng là tạo nghiệt.
Nhất Nguyên nhanh chóng vào trạng thái tủi thân, giọng lí nhí nơi cổ họng: "Ta đâu phải lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ăn chứ."
Minh Thư đương nhiên có thể nghe thấy, cô nhíu mày: "Chuyện gì?"
Nhất Nguyên bộ dáng tủi thân, oan ức: "Chuyện là ta mới nghe ngóng được có một quán trọ ma chuyên cung cấp nơi ăn chốn ở cho những linh hồn lang thang. Những linh hồn của mấy vụ hỏa hoạn gần đây cũng đều tập trung về đó."
Nhất Nguyên nói xong thấy khuôn mặt Minh Thư chẳng có chút điểm ngạc nhiên nào thì thắc mắc: "Cô không thấy lạ sao?"
"Tôi nói này, anh chỉ có lượn lờ suốt ngày mà giờ mới biết chuyện đó sao?"
".. Chẳng lẽ cô đã biết." Nhất Nguyên mới vừa rồi còn tự cho là mình lợi hại, còn nghĩ rằng bắt được một tin tức đáng giá thì có thể mặc cả chút đồ với Minh Thư. Giờ khắc này liền mím chặt môi chớp mắt nhìn Minh Thư chột dạ: "Mặc dù cô đã biết rồi, nhưng chuyện điều tra nhà trọ đó chắc chắn không đơn giản, ta có thể giúp cô."
Minh Thư phũ phàng: "Không cần."
Nhất Nguyên thở dài: "Ta thật sự muốn giúp cô. Dù sao thì cô cũng đã hứa sẽ giúp ta tìm cách trở về âm giới." Còn chuyện dẫn hồn Minh Thư, Nhất Nguyên đã sớm vứt sau đầu từ lâu.
Minh Thư nhìn Nhất Nguyên như kẻ ngốc. Là thần mà dễ dàng tin lời nói gió bay của con người như vậy? Trước nay chỉ thấy người cầu thần chứ trường hợp ngược lại đúng là lần đầu tiên gặp.
Thấy trạng thái Minh Thư không đúng, Nhất Nguyên liền chớp lấy thời cơ: "Thế giờ tối nay chúng ta ăn gì vậy?"
Minh Thư: "..."
Đúng là chỉ biết ăn.
"Ta muốn ăn đùi gà rán, bún bò, phở cuốn, khoai tây lắc phô mai, sườn chua ngọt.." Nhất Nguyên đang nói hăng say thì dừng lại nhìn Minh Thư: "À ừm, hay là cô chọn đi, ta ăn gì cũng được."
Minh Thư gọi đồ ăn mang đến, đương nhiên cô sẽ không nấu ăn vì căn bản cô cũng đâu có biết.
Đang ăn thì Minh Thư nhận được một cuộc gọi, Nhất Nguyên thấy sắc mặt Minh Thư trở nên khó coi thì cố nuốt miếng thịt trong miệng rồi hỏi: "Sao vậy?"
"Gần đây lại có vụ cháy lớn." Giọng Minh Thư nghe như bình thản nhưng Nhất Nguyên có thể nhạy cảm phát hiện một chút phẫn nộ.
Hắn cũng không hiểu sao Minh Thư lại rất quan tâm đến chuyện này: "Vậy.. Giờ chúng ta đến đấy?"
"Không kịp." Lúc người kia gọi báo cáo cho Minh Thư thì ngọn lửa đã mất kiểm soát. Cô đã biết đây là một vụ phóng hỏa hàng loạt nhưng lại không thể ngăn được vụ tiếp theo xảy ra.
Mấy vụ cháy này không bình thường. Dù dạo này thời tiết có nóng bức thì cũng không thể xảy ra liên tiếp trong thời gian ngắn như vậy, đặc biệt còn không điều tra được nguyên nhân vụ cháy là gì. Nó giống như là tự bùng phát vậy.
Minh Thư không biết nó có liên quan gì đến thứ mà cô đang tìm kiếm không. Mặc dù vậy, cô cũng không mong muốn có một vụ tiếp theo xảy ra nữa. Ngón tay cô cầm chặt chiếc thìa trong tay, gân xanh nổi lên.
Nếu chuyện này vẫn còn tiếp tục, bằng mọi giá cô phải ngăn chặn lại.
Nhất Nguyên dù miễn cưỡng được cho ở ké cũng chỉ có thể trải chăn ngủ ở sô pha phòng khách. Dù vậy vẫn tốt hơn trước kia nhiều, đã không phải ngày ngày hít gió nằm sương.
Nhất Nguyên trải qua cuộc sống đầy ý vị, nhân sinh đời người cũng chỉ đến thế mà thôi.
Dù sao ở âm giới Nhất Nguyên cũng là một thiếu gia, đương nhiên không chịu được khổ. Mà muốn sinh hoạt ở nhân gian thì phải có tiền, vừa hay Minh Thư lại là người có rất nhiều tiền, nhân gian hay gọi là phú bà gì gì đó.
Nhất Nguyên biết chắc mình phải ôm bằng được cái đùi này, bao nhiêu mỹ nam kế đều mang ra dùng.
Có điều người phụ nữ này quá nóng tính, đối với hắn lúc nóng lúc lạnh, nhiều khi Nhất Nguyên không thể nắm bắt.
Khi Minh Thư trở về nhà, Nhất Nguyên đang nằm thẳng cẳng trên sô pha xem ti vi bỗng bật dậy, thoắt cái đã xuất hiện trước mặt cô với khuôn mặt đắc ý.
Minh Thư giật mình chưa kịp hiểu chuyện gì thì Nhất Nguyên nắm chặt chiếc cằm nhỏ của cô, lấy thái độ sét đánh không kịp bưng tai cúi xuống gặm lấy đôi môi nhỏ mềm mại. Xúc cảm lạnh lẽo truyền đến, đóng băng suy nghĩ của Minh Thư trong nháy mắt.
Nhất Nguyên hết liếm rồi gặm, hắn còn đang nghĩ sao Minh Thư còn chưa gục thì đã được cô tặng cho cái bạt tai.
"Anh làm cái quái gì vậy?"
Nhất Nguyên ôm má không thể tin nổi nhìn Minh Thư.
Không phải nói chiêu này rất hiệu quả với con gái sao? Không phải nói con gái vừa trúng chiêu này thì đều bị hạ gục, tất cả sức lực đều bị rút cạn, từ nay về sau sẽ chỉ ngoan ngoãn nghe lời răm rắp sao?
Cái tát vừa rồi của cô phải mạnh gấp mười lần bình thường ấy chứ. Hắn cũng chỉ nhìn người ta làm qua ti vi có một lần, cũng chỉ biết nhìn lá vẽ hoa. Chẳng lẽ hắn làm chưa đúng cách?
"Chúng ta làm lại lần nữa."
"Cái gì?" Minh Thư trợn ngược mắt không hiểu mình đang nghe cái gì, nghiến răng nghiến lợi nhìn Nhất Nguyên đang tính lặp lại hành động vừa rồi một lần nữa: "Quỳ xuống!"
Nhất Nguyên ngay tức khắc thẳng gối mà quỳ, ngẩng đầu lên hắn có thể cảm nhận được ngọn lửa đang bùng phát dữ dội trong người Minh Thư.
"Anh học cái này ở đâu?"
Nhất Nguyên lỗ tai dựng thẳng, sao hắn như đang nghe thấy tiếng từ âm phủ truyền tới.
Nhất Nguyên vội chỉ về phía chiếc ti vi đang chạy: "Là nó." Hiệu quả đâu không thấy, còn một phen kích phát sức mạnh to lớn của cô.
Minh Thư lấy tay đỡ trán, hít thở không thông, nụ hôn đầu của cô lại để cái tên người không ra người quỷ không ra quỷ này cướp mất.
"Thần chết gì mà chỉ có ăn không ngồi rồi. Chuyện của người giúp việc kia có phải là do anh?" Minh Thư hỏi vậy nhưng cô biết chín phần mười là do Nhất Nguyên, cô với lấy cái chén sứ trên bàn giơ lên: "Không phải trước đó tôi có dặn anh rồi sao?"
"Tại.. Thì tại bà ta dọn dẹp mà còn ồn ào, lại còn nói cô.." Nói đến đây Nhất Nguyên dừng lại, hắn không thể mở miệng thốt ra những lời lẽ bẩn thỉu đó. Người phụ nữ dữ dằn đó vừa bước vào đã sổ ra một tràng dài, mụ ta không nhìn thấy Nhất Nguyên, nhưng tâm tình hắn bị ảnh hưởng rất nhiều.
Đặc biệt là mụ ta còn buông những lời nói thô tục với Minh Thư mà đến Nhất Nguyên nghe vào tai cũng không thể chịu nổi.
Minh Thư đương nhiên biết người giúp việc đó chẳng tốt lành gì, cô dung túng cho bà ta lâu như vậy cũng là có lí do.
Có lẽ vì Nhất Nguyên thay mình bất bình nên khuôn mặt Minh Thư trở nên hòa hoãn một chút, mặt lạnh ngồi xuống ghế.
Nhất Nguyên sáp đến rót nước vào chén sứ cô mới cầm trên tay, Minh Thư hừ lạnh cầm lên uống, khóe mắt liếc nhìn khuôn mặt tươi cười của Nhất Nguyên rồi không tự chủ mà liếc xuống đôi môi đỏ mọng kia, nước đến cổ họng bị sặc phun ra.
Có lẽ cô nên đi súc miệng trước?
Nhất Nguyên ân cần đưa khăn giấy tới, Minh Thư híp mắt nhìn, chờ Nhất Nguyên nói chuyện.
Nhất Nguyên cười hì hì nhìn Minh Thư, sau đó rút điện thoại ra chỉ vào bộ đồ niêm yết giá mười con số: "Tôi muốn mua cái này."
Nội tâm Minh Thư hiện tại thật sự không biết diễn tả ra sao.
Trước đó Nhất Nguyên lên mạng đặt một đống đồ về, không biết có phải hắn giả ngô giả ngốc hay không, những thứ hắn đặt đều là đồ hiệu đắt tiền, không trúng một thứ đồ dởm, phải nói là rất biết cách nhìn.
Điều không thể chấp nhận nhất là, chỉ cần hắn khẽ chớp chớp mắt, giọng hạ xuống nói "không được sao" là Minh Thư đã tự giác mang thẻ ra quẹt.
Làm chút việc thì không xong, chuyện điều tra không có tí kết quả, chỉ biết ăn không ngồi rồi lại còn tiêu tiền như nước.
Hắn đã quên mất bản thân mình là thứ gì rồi sao?
Càng ngày càng sa đọa, cũng chỉ được mỗi cái khuôn mặt đẹp trai.
Nhất Nguyên nhìn Minh Thư với ánh mắt mong chờ. Lúc trước hắn đặt một đống đồ, mặc dù được cô thanh toán nhưng cũng đã bị ăn đập một trận. Bây giờ muốn mua thứ đồ gì cũng phải xin phép cô trước.
Minh Thư nhắm mắt lại, dứt khoát nói: "Không được." Mắt không nhìn thì tay sẽ không quẹt thẻ.
Nhất Nguyên sốc vì bị từ chối, đằng sau hắn còn một đống đồ muốn mua nữa cơ.
Nhất Nguyên ngồi xuống bên chân Minh Thư, đặt tay lên đùi cô rồi lắc lắc: "Tại sao? Mua cho ta đi mà."
Minh Thư hít một hơi thật sâu, dứt khoát đứng dậy trở về phòng.
Nhất Nguyên đuổi theo: "Ê, thế tối nay ăn gì vậy?"
"Nhịn!" Chỉ nghe thấy một tiếng đóng cửa thật mạnh vang lên.
Nhất Nguyên khẽ vuốt bụng, mặc dù hắn không ăn cũng không chết nhưng đã sớm quen ngày ba bữa, giờ hắn không ăn thì không thể chịu được.
Minh Thư đang xem một số báo cáo vừa được gửi đến, Nhất Nguyên ở bên ngoài liên tục gõ cửa làm phiền. Từ ngày lập khế ước, hắn đã bị cấm bước vào phòng ngủ nửa bước nên chỉ có thể ở bên ngoài lắc lư làm đủ trò gây sự chú ý.
"Đã nói là không ăn uống gì hết.." Minh Thư không chịu được Nhất Nguyên lải nhải, mở cửa ra đang nói thì khựng lại.
Nhất Nguyên ngạc nhiên nhìn Minh Thư, ánh mắt vô tội.
Nhất Nguyên trời sinh khuôn mặt yêu nghiệt, nhất là ở cặp mắt vốn mang vẻ thanh lãnh lạnh lùng, vậy mà đôi mắt ấy khẽ trùng xuống, lông mi thoáng run rẩy nhè nhẹ lại giống như một bông hoa mỏng manh thanh khiết vừa bị người chà đạp qua. Đúng là tạo nghiệt.
Nhất Nguyên nhanh chóng vào trạng thái tủi thân, giọng lí nhí nơi cổ họng: "Ta đâu phải lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ăn chứ."
Minh Thư đương nhiên có thể nghe thấy, cô nhíu mày: "Chuyện gì?"
Nhất Nguyên bộ dáng tủi thân, oan ức: "Chuyện là ta mới nghe ngóng được có một quán trọ ma chuyên cung cấp nơi ăn chốn ở cho những linh hồn lang thang. Những linh hồn của mấy vụ hỏa hoạn gần đây cũng đều tập trung về đó."
Nhất Nguyên nói xong thấy khuôn mặt Minh Thư chẳng có chút điểm ngạc nhiên nào thì thắc mắc: "Cô không thấy lạ sao?"
"Tôi nói này, anh chỉ có lượn lờ suốt ngày mà giờ mới biết chuyện đó sao?"
".. Chẳng lẽ cô đã biết." Nhất Nguyên mới vừa rồi còn tự cho là mình lợi hại, còn nghĩ rằng bắt được một tin tức đáng giá thì có thể mặc cả chút đồ với Minh Thư. Giờ khắc này liền mím chặt môi chớp mắt nhìn Minh Thư chột dạ: "Mặc dù cô đã biết rồi, nhưng chuyện điều tra nhà trọ đó chắc chắn không đơn giản, ta có thể giúp cô."
Minh Thư phũ phàng: "Không cần."
Nhất Nguyên thở dài: "Ta thật sự muốn giúp cô. Dù sao thì cô cũng đã hứa sẽ giúp ta tìm cách trở về âm giới." Còn chuyện dẫn hồn Minh Thư, Nhất Nguyên đã sớm vứt sau đầu từ lâu.
Minh Thư nhìn Nhất Nguyên như kẻ ngốc. Là thần mà dễ dàng tin lời nói gió bay của con người như vậy? Trước nay chỉ thấy người cầu thần chứ trường hợp ngược lại đúng là lần đầu tiên gặp.
Thấy trạng thái Minh Thư không đúng, Nhất Nguyên liền chớp lấy thời cơ: "Thế giờ tối nay chúng ta ăn gì vậy?"
Minh Thư: "..."
Đúng là chỉ biết ăn.
"Ta muốn ăn đùi gà rán, bún bò, phở cuốn, khoai tây lắc phô mai, sườn chua ngọt.." Nhất Nguyên đang nói hăng say thì dừng lại nhìn Minh Thư: "À ừm, hay là cô chọn đi, ta ăn gì cũng được."
Minh Thư gọi đồ ăn mang đến, đương nhiên cô sẽ không nấu ăn vì căn bản cô cũng đâu có biết.
Đang ăn thì Minh Thư nhận được một cuộc gọi, Nhất Nguyên thấy sắc mặt Minh Thư trở nên khó coi thì cố nuốt miếng thịt trong miệng rồi hỏi: "Sao vậy?"
"Gần đây lại có vụ cháy lớn." Giọng Minh Thư nghe như bình thản nhưng Nhất Nguyên có thể nhạy cảm phát hiện một chút phẫn nộ.
Hắn cũng không hiểu sao Minh Thư lại rất quan tâm đến chuyện này: "Vậy.. Giờ chúng ta đến đấy?"
"Không kịp." Lúc người kia gọi báo cáo cho Minh Thư thì ngọn lửa đã mất kiểm soát. Cô đã biết đây là một vụ phóng hỏa hàng loạt nhưng lại không thể ngăn được vụ tiếp theo xảy ra.
Mấy vụ cháy này không bình thường. Dù dạo này thời tiết có nóng bức thì cũng không thể xảy ra liên tiếp trong thời gian ngắn như vậy, đặc biệt còn không điều tra được nguyên nhân vụ cháy là gì. Nó giống như là tự bùng phát vậy.
Minh Thư không biết nó có liên quan gì đến thứ mà cô đang tìm kiếm không. Mặc dù vậy, cô cũng không mong muốn có một vụ tiếp theo xảy ra nữa. Ngón tay cô cầm chặt chiếc thìa trong tay, gân xanh nổi lên.
Nếu chuyện này vẫn còn tiếp tục, bằng mọi giá cô phải ngăn chặn lại.
Chỉnh sửa cuối:

