Trăng Không Sáng Sóng yên ả vỗ vào bờ Lườn lờ mãi chẳng chịu qua. Ta như ngàn con sóng nhỏ, Đập vào đá, rồi trở lại biển khơi. Ngọn hải đăng sao cứ im lìm vậy? Trăng buồn thiu lặng nhìn mặt biển khơi Ta như vơi đi vạn lời nói dối, Tưởng là thật nhưng chỉ là lời giả dối. Trăng nhìn thấu tất cả mọi việc Gió phảng phất qua mọi nẻo đường Nhìn trăng buồn ai cũng xót Tiếc thương thay phận đời bạc bẽo Ngày dài đâu thấy ngày ngắn tiếc thay Lặng nhìn dòng đời mãi đổi thay Chỉ như sự vật im lặng mà buồn hiu Biết ngày nào gặp lại nhau Để lời chưa nói, điều chưa làm Để không hối hận, tiếc thương chi Còn người ta chỉ một kiếp Trăng ngàn đời mãi tuần hoàn Tiểu Hồng