Diepvanchiha
Chỉ muốn làm người trầm tính
Bài viết: 109 

Chương 40: Sự xuất hiện của công chúa Tây Vực
Quá nhàm chán, Kiều Huệ sau khi diễn xong một màng ân ân ái ái với Hạ Vũ, nàng điềm đạm nghe ngóng những lời tán chuyện của các vị quan viên.
"Ta nghe nói hôm nay có sự xuất hiện của công chúa Tây Vực. Nói đâu nàng ấy rất xinh đẹp, mỹ nhân có tiếng ở cái vùng đất hoang sơ đó."
"Cho dù nàng ta có xinh đẹp đến đâu thì cũng rơi vào tay cái vị vương gia. May mắn hơn thì được hoàng thượng nhìn trúng."
"Suỵt.. nhỏ tiếng thôi."
Kiều Huệ nhăn mày nhẹ: "Công chúa Tây Vực?"
Hạ Vũ luôn luôn chú ý đến biểu cảm khuôn mặt của nàng, bất giác nâng tay vuốt đôi mày đang nhíu, dịu dàng: "Đừng nhíu mày, sẽ có nếp nhăn đấy, sẽ xấu."
"Nếu ta xấu, chàng sẽ bỏ ta?" Kiều Huệ nâng mắt nhìn vào đôi mắt đen huyền của Hạ Vũ, cười nửa miệng.
Hạ Vũ không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nâng cốc rượu uống cạn, nhẹ nhàng lại tao nhã thu hút biết bao ánh nhìn của các vị tiểu thư khuê các.
"Lời bổn vương đã nói, sẽ không nói lại lần hai, cũng sẽ không thay đổi."
Kiều Huệ sững người, chàng đây là giận dỗi ta rồi sao? Đây là lần đầu tiên y dùng từ "bổn vương" xưng hô với nàng. Chẳng lẽ nàng đã làm y giận? Kiều Huệ rối rắm kéo nhẹ tay áo của Hạ Vũ, đôi mắt long lanh: "Đừng giận ta, ta biết tâm ý của chàng mà. Ta chỉ là tò mò về vị công chúa Tây Vực kia thôi. Còn lời nói kia, chỉ là thuận miệng thôi."
Hạ Vũ vẫn im lặng thưởng rượu, khuôn mặt bình đạm. Kiều Huệ khó xử, nàng thì thầm một hồi lâu thì ngừng lại, bất đắc dĩ nâng cốc rượu y mới vừa dùng lên uống. Nàng mặt không biến sắc uống hết nó. Hạ Vũ bất tri bất giác vỗ lưng cho Kiều Huệ, lấy khăn tay lau bên khoé miệng nàng. Y biết rõ nàng không biết uống rượu, lại là loại rượu mạnh này. Gọi một cung nữ lại, y nhỏ giọng dặn dò.
"Đã không biết uống rượu thì đừng uống."
"Ta chỉ muốn biết rượu này ngon như thế nào mà có thể khiến chàng làm lơ ta."
Hạ Vũ cười cười cốc đầu nàng: "Ngốc à, ta đâu có làm lơ nàng, chỉ có điều, nàng không nhận thấy ánh mắt của ai kia âm thầm quan sát chúng ta à?"
Kiều Huệ gật gật đầu nhỏ: "Ta biết, nhưng mà chàng làm lơ ta thật khó chịu. Đừng không quan tâm đến ta có được không?" Nàng phóng ánh mắt long lanh vô tội về phía y. [COLOR=rgb(0, 0, 0) ]Hạ Vũ bất đắc dĩ thở dài, bẹo nhẹ má nàng.[/COLOR]
Tể tướng bên này âm thầm thu ánh mắt, đôi mắt thoáng chốc trầm lặng. Ông ta nhanh chóng trở lại như cũ mà uống rượu với các quan viên.
Đợi khi trường bắn đã chật người, vị hoàng đế anh minh thần võ kia mới xuất đầu lộ diện. Lão hiên ngang bước lên vị trí trung tâm mà an tọa, cùng với lão là hoàng hậu - Nhật Đồng Đồng cũng uy nghiêm không kém an tọa vào bên phải.
Bên dưới đồng nhất quỳ rạp: "Chúng thần cung nghênh hoàng thượng, hoàng hậu nương nương. Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế. Hoàng hậu nương nương cát tường."
Hoàng đế - Hạ Chính phất tay: "Chúng khanh bình thân. Không cần đã lễ, hôm nay trẫm đã làm phiền chúng ái khanh rồi." Lão cười ha hả vang vọng khắp trường bắn.
"Hôm nay ta có một vị khách quý từ Tây Vực xa xôi đến đây dự hội săn bắn với chúng ta. Nàng là công chúa cao quý của Tây Vực." Sau đó, một nữ tử vận hồng y, yêu kiều, mị hoặc. Nàng ta không ăn mặc kín kẽ như những nữ nhân ở nơi đây mà có phần hở hang. Chiếc bụng trắng ngần, tinh tế được nàng phô bày ra.
Các vị quan viên trầm trồ vì sắc đẹp nhiêng nước khiêng thành, kiều diễm, mị hoặc của nàng. Có vị còn nuốt nước bọt. Nàng khinh bỉ, bỏ lơi những ánh mắt thèm thuồn của đám quan thần. Nàng chỉ chú ý vị công tử mãi lo thưởng rượu, một ánh mắt cũng không cho nàng.
Ở thảo nguyên, nam nhân thường đen, khoẻ nào có vẻ đẹp thư sinh như nam nhân kia. Chàng trắng trẻo, tuấn tú, ánh mắt trấn định, là một đấng phu quân mà nàng mơ ước nhưng tiếc là đã có phu nhân. Nàng chuyển dời ánh mắt sang Kiều Huệ, bí mật ca ngợi vẻ đẹp không dung tục nhưng vẫn dịu dàng như nước. Nàng và nàng ấy, khác một trời một vực. Nếu nàng ấy là hoa mẫu đơn, vậy nàng chính là hoa hồng.
Nàng uyển chuyển hành lễ: "Tham kiến hoàng thượng."
"Công chúa không cần đa lễ, bình thân." A Tát La thẳng người ngẩn đầu, nhẹ nhàng yểu điệu bước đến chỗ ngồi dành riêng cho mình.
"Nghe nói công chúa đã lâu, không ngờ lại đẹp hơn trong lời đồn." Hoàng đế ca ngợi A Tát La một hồi, nàng cũng im lặng lắng nghe từng lời ca ngợi của ông nhưng ánh mắt lại âm thầm dỗi theo đôi phu thê đối diện, đặc biệt là Hạ Vũ. Từng cử chỉ ân cần, dịu dàng của y dàng cho Kiều Huệ, nàng đều thu vào mắt. A Tát La cành thêm mến mộ Hạ Vũ, y là một đấng trượng phu mà nằng hằng mơ ước.
"Ta nghe nói hôm nay có sự xuất hiện của công chúa Tây Vực. Nói đâu nàng ấy rất xinh đẹp, mỹ nhân có tiếng ở cái vùng đất hoang sơ đó."
"Cho dù nàng ta có xinh đẹp đến đâu thì cũng rơi vào tay cái vị vương gia. May mắn hơn thì được hoàng thượng nhìn trúng."
"Suỵt.. nhỏ tiếng thôi."
Kiều Huệ nhăn mày nhẹ: "Công chúa Tây Vực?"
Hạ Vũ luôn luôn chú ý đến biểu cảm khuôn mặt của nàng, bất giác nâng tay vuốt đôi mày đang nhíu, dịu dàng: "Đừng nhíu mày, sẽ có nếp nhăn đấy, sẽ xấu."
"Nếu ta xấu, chàng sẽ bỏ ta?" Kiều Huệ nâng mắt nhìn vào đôi mắt đen huyền của Hạ Vũ, cười nửa miệng.
Hạ Vũ không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nâng cốc rượu uống cạn, nhẹ nhàng lại tao nhã thu hút biết bao ánh nhìn của các vị tiểu thư khuê các.
"Lời bổn vương đã nói, sẽ không nói lại lần hai, cũng sẽ không thay đổi."
Kiều Huệ sững người, chàng đây là giận dỗi ta rồi sao? Đây là lần đầu tiên y dùng từ "bổn vương" xưng hô với nàng. Chẳng lẽ nàng đã làm y giận? Kiều Huệ rối rắm kéo nhẹ tay áo của Hạ Vũ, đôi mắt long lanh: "Đừng giận ta, ta biết tâm ý của chàng mà. Ta chỉ là tò mò về vị công chúa Tây Vực kia thôi. Còn lời nói kia, chỉ là thuận miệng thôi."
Hạ Vũ vẫn im lặng thưởng rượu, khuôn mặt bình đạm. Kiều Huệ khó xử, nàng thì thầm một hồi lâu thì ngừng lại, bất đắc dĩ nâng cốc rượu y mới vừa dùng lên uống. Nàng mặt không biến sắc uống hết nó. Hạ Vũ bất tri bất giác vỗ lưng cho Kiều Huệ, lấy khăn tay lau bên khoé miệng nàng. Y biết rõ nàng không biết uống rượu, lại là loại rượu mạnh này. Gọi một cung nữ lại, y nhỏ giọng dặn dò.
"Đã không biết uống rượu thì đừng uống."
"Ta chỉ muốn biết rượu này ngon như thế nào mà có thể khiến chàng làm lơ ta."
Hạ Vũ cười cười cốc đầu nàng: "Ngốc à, ta đâu có làm lơ nàng, chỉ có điều, nàng không nhận thấy ánh mắt của ai kia âm thầm quan sát chúng ta à?"
Kiều Huệ gật gật đầu nhỏ: "Ta biết, nhưng mà chàng làm lơ ta thật khó chịu. Đừng không quan tâm đến ta có được không?" Nàng phóng ánh mắt long lanh vô tội về phía y. [COLOR=rgb(0, 0, 0) ]Hạ Vũ bất đắc dĩ thở dài, bẹo nhẹ má nàng.[/COLOR]
Tể tướng bên này âm thầm thu ánh mắt, đôi mắt thoáng chốc trầm lặng. Ông ta nhanh chóng trở lại như cũ mà uống rượu với các quan viên.
Đợi khi trường bắn đã chật người, vị hoàng đế anh minh thần võ kia mới xuất đầu lộ diện. Lão hiên ngang bước lên vị trí trung tâm mà an tọa, cùng với lão là hoàng hậu - Nhật Đồng Đồng cũng uy nghiêm không kém an tọa vào bên phải.
Bên dưới đồng nhất quỳ rạp: "Chúng thần cung nghênh hoàng thượng, hoàng hậu nương nương. Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế. Hoàng hậu nương nương cát tường."
Hoàng đế - Hạ Chính phất tay: "Chúng khanh bình thân. Không cần đã lễ, hôm nay trẫm đã làm phiền chúng ái khanh rồi." Lão cười ha hả vang vọng khắp trường bắn.
"Hôm nay ta có một vị khách quý từ Tây Vực xa xôi đến đây dự hội săn bắn với chúng ta. Nàng là công chúa cao quý của Tây Vực." Sau đó, một nữ tử vận hồng y, yêu kiều, mị hoặc. Nàng ta không ăn mặc kín kẽ như những nữ nhân ở nơi đây mà có phần hở hang. Chiếc bụng trắng ngần, tinh tế được nàng phô bày ra.
Các vị quan viên trầm trồ vì sắc đẹp nhiêng nước khiêng thành, kiều diễm, mị hoặc của nàng. Có vị còn nuốt nước bọt. Nàng khinh bỉ, bỏ lơi những ánh mắt thèm thuồn của đám quan thần. Nàng chỉ chú ý vị công tử mãi lo thưởng rượu, một ánh mắt cũng không cho nàng.
Ở thảo nguyên, nam nhân thường đen, khoẻ nào có vẻ đẹp thư sinh như nam nhân kia. Chàng trắng trẻo, tuấn tú, ánh mắt trấn định, là một đấng phu quân mà nàng mơ ước nhưng tiếc là đã có phu nhân. Nàng chuyển dời ánh mắt sang Kiều Huệ, bí mật ca ngợi vẻ đẹp không dung tục nhưng vẫn dịu dàng như nước. Nàng và nàng ấy, khác một trời một vực. Nếu nàng ấy là hoa mẫu đơn, vậy nàng chính là hoa hồng.
Nàng uyển chuyển hành lễ: "Tham kiến hoàng thượng."
"Công chúa không cần đa lễ, bình thân." A Tát La thẳng người ngẩn đầu, nhẹ nhàng yểu điệu bước đến chỗ ngồi dành riêng cho mình.
"Nghe nói công chúa đã lâu, không ngờ lại đẹp hơn trong lời đồn." Hoàng đế ca ngợi A Tát La một hồi, nàng cũng im lặng lắng nghe từng lời ca ngợi của ông nhưng ánh mắt lại âm thầm dỗi theo đôi phu thê đối diện, đặc biệt là Hạ Vũ. Từng cử chỉ ân cần, dịu dàng của y dàng cho Kiều Huệ, nàng đều thu vào mắt. A Tát La cành thêm mến mộ Hạ Vũ, y là một đấng trượng phu mà nằng hằng mơ ước.