Trăm Nghìn Mỹ Nhân Chỉ Yêu Nàng - Diepvanchiha

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Diepvanchiha, 21 Tháng ba 2020.

  1. Diepvanchiha Chỉ muốn làm người trầm tính

    Bài viết:
    110
    Chương 30: Kim Lan và Hạ Bắc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bách Liên cung kính quỳ dưới đất, báo cáo tình hình của Bát vương phủ: "Thưa vương gia, tỳ nữ Xuân Mai bên cạnh Bát trắc phi là người của tể tướng, ả âm thầm bỏ thuốc vào thức ăn của Bát vương phi khiến nàng không thể omang nhi tử. Trắc phi lại cố tình để lộ sơ hở cho Bát vương phi phòng trừ."

    Hạ Bắc vẫn tĩnh lạnh múa bút, trên giấy là những dòng chữ đẹp tuyệt vời. Hắn thờ ơ chống tay trên bàn tựa đầu vào, giọng điệu ngạt nhiên cất lên: "Ồ! Hai nữ nhân không đấu đá với nhau lại phụ trợ lẫn nhau. Đúng là chuyện lạ hiếm thấy." Trong đáy mắt hắn chẳng có một tia bất ngờ mà là bình tĩnh, tĩnh lặng đến mức không ai thấy được tâm tình của hắn trong đó.

    Bách Liên âm thầm buồn rầu, hắn chẳng hiểu sao mình lại phải lòng một nam nhân âm trầm như vậy. Chàng thông minh, giỏi mưu lược, tính kế nhưng hắn biết chàng quả thực không thoải mái, không có một chút sung sướng nào. Hắn lặng lẽ nhìn chàng từ từ đi vào vũng bùn, chầm chậm bị vũng bùn bao lấy mà nuốt chửng, đến lúc đó sẽ không ai có thể cứu chàng.

    Hắn lại không có tư cách gì để kéo chàng ra khỏi vũng bùn đó. Hắn có muốn kéo cũng chẳng kéo được. Chỉ duy nhất nữ nhân mà chàng yêu thương nhất mới có thể giúp chàng. Hắn đặt nhiều kì vọng vào người nữ chủ nhân này, hi vọng nàng ấy có thể kéo chủ nhân ra khỏi vực sâu vạn trượng.

    Hạ Bắc không để tâm nam nhân còn quỳ dưới đất, chậm rãi nhấc chân rời khỏi thư phòng, để lại Bách Liên với nền đất trống không, lạnh lẽo. Hắn biết ý mà quỳ ở đó không nhúc nhích. Chàng trách hắn tùy ý hành động, đây là hình phạt.

    Trong lúc lơ đễnh, Bách Liên nhớ đến một nữ nhân. Nàng xinh đẹp, nàng trẻ con, nàng tỉ mỉ, nàng dịu dàng với hắn. Nàng là nữ nhân đầu tiên khiến hắn rung động. Nàng đối xử tốt với hắn như vậy bảo sao hắn lại không yêu nàng.

    Có câu nói: Khi yêu dù đang đau khổ cũng thấy hạnh phúc. Trong lúc chịu hình phạt, Bách Liên không quên cong khoé môi. Quỳ hết hai canh giờ, hắn như một tiểu hài tử ba tuổi chập chững bước đi rời khỏi thư phòng còn không quên tươi cười vui vẻ.

    * * *

    Xích Liên cung kính quỳ dưới đất không dám ngẩng đầu nhìn nữ nhân uy quyền đang bùng nổ đại khí. Nhật Đồng Đồng không nương tay mà bước xuống đạp thật mạnh vào lòng ngực của nam nhân đang quỳ. Hắn vẫn sừng sững như không bị thương nhưng miệng lại phun ra một búng máu nhiệm đỏ một mảng nhỏ thảm dưới đất chứng tỏ những gì hắn tỏ ra đều là giả.

    "Cút." Bà lạnh lẽo phun ra một chữ, ánh mắt nổi lên sát khí nồng đậm khiến người khác sợ hãi. Xích Liên cung kính hành lễ với bà rồi vác thân thể trọng thương rời khỏi Từ Ninh cung.

    Nhật Đồng Đồng lạnh lẽo nhìn sung quanh cung điện của mình, nó trống không, vô cùng vắng lạnh. Cô đơn đã khiến bà trở thành như bây giờ. Một con người lại có thể có trăm nghìn lớp mặt nạ trên mặt, bôi son trét phấn. Bà lẳng lạng nhìn vào gương đồng, vẫn dung mạo xinh đẹp, nhan sắc không hề suy giảm chỉ là thêm vài nếp nhăn trên mặt mà thôi.

    Nhật Đồng Đồng đưa tay lên sờ má, dòng nước mắt lạnh lẽo chậm rãi rơi xuống. Nếu phụ thân không mất sớm, bà cũng không vì bị bán mà ở trong nơi này. Nước mắt rơi xuống xóa đi bớt những lớp trang điểm trên mặt bà. Nó vẫn rạng ngời nhưng không còn vương nét ngây thơ nữa. Một hoàng hậu có quyền có thế lại rơi lệ chỉ vì sự cô đơn. Phải chăng cái gì cũng phải có cái giá. Vinh hoa phú quý cả đời đổi lại thanh xuân, bình yên của bà. Một đời thương tiếc.

    * * *

    Sau mấy ngày trốn tránh, Kim Liên cũng quyết định gặp phu quân của mình. Ra đến ngồi cửa nàng lại gặp bóng dáng quen thuộc. Đôi mắt hắn tiều tụy, dưới là một tầng quầng thâm.

    "Chàng, vào đi." Nhìn người yêu như vậy, Kim Lan thương xót.

    Hạ Vũ như được ân xá, sợ nàng đổi ý nên vội bước vào ngay. Kim Lan như có như không chú ý đến động tác của hắn, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua. Hạ Vũ trầm tĩnh nhìn nàng, thật lâu sau mới lên tiếng: "Ta không thể bỏ đi mối thù này cũng không thể ngừng yêu nàng." Hắn nói ra khó chịu trong lòng mình nên thoải mái lên không ít.

    Kim Lan cứng đờ người, nàng biết sẽ có kết quả như thế này nhưng tâm vẫn đau. Tình yêu với nàng không bằng thù hận. Nàng vẫn không thể xóa bỏ được thù hằn trong hắn. Trong lúc bối rối, Hạ Bắc đã lẳng lặng tiến đến cửa. Nàng nhìn thấy động tác của hắn vội đuổi nhanh ôm lấy tấm lưng to lớn từ đằng sau: "Chàng làm gì ta cũng ủng hộ, kể cả việc trả thù."

    Hạ Bắc vui mừng xoay người ôm chầm lấy Kim Lan, cái ôm ấm áp nhưng người được ôm lại không dễ chịu. Nước mắt Kim Lan lăn trên gò má xinh đẹp của nàng, ở nơi hắn không thấy nàng nhanh nhẹn lau đi nó. Nàng yêu hắn, không muốn hắn rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục nhưng tình yêu của nàng rồi sẽ ra sao khi nàng không chấp nhận lời đề nghị của hắn?

    Nàng không dám nghĩ càng không dám suy đoán. Một người vui một người buồn, cảm xúc lẫn lộn. Hai người ôm nhau một hồi lâu mới chịu buông. Kim Lan giả vờ mình cực kì cao hứng: "Bây giờ chàng đợi ở đây, ta đi làm điểm tâm cho chàng nha." Nàng đặt hắn ngồi trên ghế rồi sờ cằm: "Để xem, thủy giảo hay thang viên còn có hồn đồn?" Nàng tinh nghịch chống nạnh hỏi ý kiến hắn.

    Hạ Vũ cười ha hả trả lời: "Cái gì nàng làm, ta đều thích."

    Kim Lan lấy ngón tay điểm nhẹ lên môi hắn, khẽ nhăn mày nói: "Cái miệng này chỉ biết nói lời ngon ngọt." Bộ dạng nàng khó chịu khiến khắn cũng không vui vẻ nổi, môi mấp mái thì bị chặn lại bởi bờ môi mềm mại của ai kia. Nàng dùng lưỡi mình quấn quýt lấy lưỡi hắn. Một hồi dây dưa, nàng vui vẻ rời khỏi Thư Hiền các, để lại hắn với hương vị ngọt ngào chưa tan ở trong miệng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng tư 2020
  2. Diepvanchiha Chỉ muốn làm người trầm tính

    Bài viết:
    110
    Chương 31: Âm mưu (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ***

    Kì Na đang ngồi trong phòng luyện thêu thì một tờ giấy từ cửa sổ bay vào, nàng tò mò cầm nó lên đọc. "Chiều nay, giờ Hợi (*), sau vương phủ." Nàng đọc thầm, ai lại hẹn nàng ra riêng? Nàng nhớ mình đâu có quen ai lại thần thần bí bí như vậy.

    (*) Giờ Hợi hay còn gọi là canh bốn tức 1 đến 3 giờ sáng.

    "Trắc phi, tới giờ dùng thiện rồi ạ." Xuân Mai như thường lệ cùng các nha hoàn khác bê thức ăn vào. Kì Na nhanh chóng cất mảnh giấy vào tay áo, tránh người khác thấy được nội dung của nó. Sau khi ăn xong, nàng cho đám hạ nhân lui xuống, trong phòng bây giờ chỉ còn riêng mình nàng. Nàng thấp thỏm ngồi trên giường đợi đến giờ hẹn.

    Kì Na cầm theo mảnh giấy đi đến chỗ hẹn, một nam nhân mặc lục y, tư chất tao nhã, hắn đứng nhìn vầng trăng sáng chói trên trời. Nhìn bóng lưng đó, sao nàng lại không nhận ra là ai chứ. Mắt ngấn nước, Kì Na lại gần người nam nhân đó. Khi chỉ còn cách hắn hai bước, nàng dang rộng vòng tay ông lấy bóng lưng kia.

    "Tuấn ca ca." Nàng xúc động cái tên mà mình hằng mong nhớ, tham lam hít vào mùi hương nam tính của hắn, trong lòng là bao nhiêu cảm xúc thõa mãn.

    Minh Tuấn xoay người ôm lấy nữ nhân mà hắn yêu, vùi đầu vào cổ nàng. Bao đêm hắn mất ngủ, bao ngày hắn đau khổ. Cuối cùng cũng gặp được nàng. Ôm người mình đêm ngày nhớ nhung, tâm tâm niệm niệm vào lòng. Không khí giữa hai người cực kì ngọt ngào.

    Ở một góc tối không ai thấy, Kiều Huệ cùng Hạ Vũ trầm ngâm nhìn đôi uyên ương đang ngọt ngào. Lúc sau, Kiều Huệ mới ngỏ giọng lên tiếng: "Tội nghiệp tướng công của thiếp, cái mũ xanh trên đầu được đội ngay trước mắt mà chàng vẫn bình thản được, thật sự báy phục." Nàng trêu ghẹo chấp tay tỏ vẻ báy phục hắn rồi bật cười, phá vỡ không gian yên tĩnh.

    "Nàng có ý gì? Nàng dám?" Hạ Vũ không vui trừng mắt nhìn nàng, hai chữ cuối được hắn gừ nhẹ mà bật thốt ra.

    "Chàng làm gì vậy chứ? Thiếp chỉ giỡn chút thôi mà." Nàng tức giận đấm ngực hắn. Nàng nào hiểu ý nghĩa trong câu nói của hắn. Hai má nàng phòng lên chấp vấn: "Chàng có tình ý gì với trắc phi hay sao mà phản ứng như vậy." Nàng không thèm nhìn khuôn mặt đang tươi cười của hắn, tay rút ra khỏi bàn tay to lớn ấm áp của hắn.

    Hạ Vũ đang thoải mái, cảm nhận được vật mềm mại mịn màng rời khỏi tay mình không khỏi tiếc nuối. Xem ra nàng hiểu lầm hắn thật rồi. Hắn đưa tay nâng cằm nàng bá đạo cúi xuống chiếm môi nàng. Quậy phá thõa mãn rồi, hắn ôm nàng vào lòng thì thầm, giọng hắn nho nhỏ: "Vi phu không phải là tức giận khi thấy trắc phi hẹn hò với nam nhân khác mà là vì nàng."

    Nàng bĩu môi: "Là vì thiếp, khi nào chứ?"

    "Vi phu vốn chỉ có mình phu nhân là nàng, đội mũ xanh cho ta chỉ có nàng mới có thể. Nàng nói như vậy là đã.." Hắn không nói bốn chữ cuối nhưng nàng vẫn hiểu được ý của hắn.

    "Thiếp không bao giờ làm vậy." Nàng nũng nịu nói khiến tay chân hắn mềm nhũn. Âm thầm cảm thấy man mắn vì có được nàng, nữ nhân thông minh, hiền tuệ. Hôm nay nếu không phải nàng tình cờ nhìn thấy một hắc y nhân vào Hòa Đạo các thì thực sự bất lợi cho hắn.

    * * *

    Hai canh giờ trước

    Kiều Huệ dạo xung quanh vương phủ hóng gió bởi dạo này nàng cảm thấy ngột ngạc cả người, thường xuyên nôn thóc nôn tháo, chán ăn lại hay buồn ngủ. Không khí quanh phủ rất tốt khiến nàng thư thái. Do thính giác nhạy bén của người học võ, nàng phát hiện một âm thanh cực kì nhỏ ở cách đó không xa. Lần theo đến đấy, Kiều Huệ nhìn thấy một bóng đen đang thập thò trước Hòa Đạo các.

    Âm thầm quan sát hắc y nhân, nàng phát hiện hắn định lẽn vào phòng của trắc phi nên mới kịp thời đánh ngất. Lục lội khắp người tên này Kiều Huệ phát hiện mảnh giấy ghi thời gian, địa điểm. Hồi tưởng lại cốt truyện, nàng cảm thấy may mắn. Hôm nay là ngày mà nữ chính gặp mặt nam phụ thâm tình - Minh Tuấn.

    Tất cả đều là một kế hoạch nhằm lật đổ tể tướng, giá họa cho trắc phi là nữ nhân không giữ lễ tiết khiến phu quân nàng mất đi một lực lượng hỗ trợ lớn. Một việc quan trọng như vậy mà nàng có thể quên. Hoàng huynh Hạ Bắc của phu quân đã vạch ra kế hoạch quá hoàng mỹ như vậy, chính nàng sẽ phá hủy nó. Kiều Huệ tỉ mỉ cẩn thận đặt mảnh giấy vào tay hắc y nhân. Sau khi đích thân cho hắc y nhân uống thuốc lãng quên. Nàng nhìn chính mắt nhìn hắn rời khỏi Hòa Đạo các mới yên tâm cùng Hạ Vũ núp trong bóng tối đợi Minh Tuấn đến.

    Quả nhiên đúng như trong cốt truyện đã kể, Minh Tuấn được hai cái hắc y nhân đưa đến. Nàng cùng Hạ Vũ nhanh chóng đánh ngất hai hắc y nhân, lợi dụng thời gian chúng ngất xỉu giải thích ngọn nguồn cặn kẽ sự việc. Sau khi hiểu rõ những gì mình phải làm Minh Tuấn gật đầu. Kiều Huệ nhanh nhẹn đút cho hai cái hắc y nhân thuốc lãng quên mà nàng nhờ sư phụ điều chế rồi kéo Hạ Vũ cùng nhau núp lại chỗ cũ nhìn tình huống sẽ xảy ra tiếp theo.

    Hai hắc y nhân ngu ngơ gãy đầu hỏi Minh Tuấn chuyện gì đã xảy ra. Hắn nhẹ nhàng nói những gì Kiều Huệ đã dặn dò thật hợp lí. Hai hắc y nhân tin ngay, cảm thấy mình đã hoàng thành tốt nhiệm vụ chủ nhân giao cho vui vẻ mà rời đi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng tư 2020
  3. Diepvanchiha Chỉ muốn làm người trầm tính

    Bài viết:
    110
    Chương 32: Âm mưu (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau một màn ngọt ngào ân ái, Kiều Huệ cùng Hạ Vũ mới theo kế hoạch đưa Minh Tuấn vào mật thất trốn. Kì Na nhanh chóng về Hòa Đạo các. Không để họ đợi lâu, lão hoàng đế đã viếng thăm phủ với lí do nhớ nhi tử.

    Lão ngồi ngay ngắn uống trà, tư thế tao nhã nhưng lại khiến người ta thán phục. Thán phục bởi tư chất uy nghiêm của một bậc đế vương trên người ông. Nhẹ nhàng đặt tách trà trên tay xuống, ông trầm giọng nói: "Trắc phi của con đâu rồi? Trẫm chỉ mới gặp mặt qua một lần đã sớm không nhớ mặt vị thê thiếp của nhi tử này rồi. Hôm nay có thể cho trẫm gặp nó được không?" Ông cợt nhã nhưng không khiến không khí chung quanh ấm lên.

    Đám gia nhân âm thầm run rẫy. Bọn họ chưa bao giờ gặp người nào có tư chất cao quý như vậy, lại còn là một đế vương. Một chữ không vừa lòng vị này cũng có thể chém đầu họ như chơi.

    Hạ Vũ không run, không mất bình tĩnh mà như thường trả lời lại ông: "Trắc phi đang nghĩ ngơi, vì phụ hoàng đến phủ của nhi thần quá bất chợt khiến nhi thần trở tay không kịp. Nhi thần sẽ gọi người đến Hòa Đạo các báo cho trắc phi." Hắn cũng cười vui nói với ông, không có một chút sợ sệt nào khiến ông thêm đánh giá cao con của mình.

    Kiều Huệ bên cạnh cũng chẳng có một chút nào bị dọa sợ, nàng thoải mái uống trà. Hạ Vũ quay sang Bắc Đường, ghé sát tai hắn thì thầm: "Đến Hòa Đạo các gọi trắc phi." Bắc Đường hành lễ xong liền tuân mệnh mà đi ngay.

    Hắn dùng khinh công bay một mạch đến Hòa Đạo các. Nhìn tì nữ thân cận của trắc phi đứng bên ngoài hắn lạnh giọng thông báo: "Vương gia muốn trắc phi đến chính điện có chuyện cần gặp." Không đợi Xuân Mai có cơ hội mở miệng, hắn phi một cái liền biến mất tắm. Xuân Mai âm thầm mắng mỏ hắn.

    Mặc dù rất chán ghét Bắc Đường nhưng Xuân Mai vẫn nghe theo lời hắn mà báo với chủ tử nhà mình. Kì Na nhanh nhẹn thay nữ trang, nhẹ nhàng khoan khoái mà đi vào đại điện.

    "Thần thiếp tham kiến hoàng thượng." Kì Na theo quy cũ mà hành lễ, được lão hoàng đế miễn lễ nàng mới khép nép ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Kiều Huệ.

    Lão hoàng đế không lộ ra bất kì thần sắc gì, đã là một người trên vạn người ông ta có thể đơn giản sao? Hôm nay, ông đến đây là muốn vu oan cho trắc phi ép tể tướng cáo lão hồi hương, giao ra tất cả quyền lực. Nào ngờ lại không như ý, ông lại không biết người gửi bức thư kia là ai. Trong lòng là một mớ âm mưu nhưng ngoài mặt ông lại tươi cười vui vẻ trò chuyện luyên thuyên với Hạ Vũ.

    Không khí giữa bọn họ đáng lẽ phải có ấm áp của một gia đình nhưng đám gia nhân lại không cảm thấy điều này. Họ khó hiểu, một cuộc đời chỉ có làm việc như họ thì làm sao mà hiểu các loại đấu đá trong hoàng tộc và thứ tình thân xa xỉ không bao giờ tồn tại trong hoàng cung lạnh lẽo.

    Sau khi cánh cửa Bát vương phủ được đóng lại, Hạ Vũ vẫn đứng im bất động như một pho tượng. Ánh mắt dán chặt lên cánh cửa lạnh lẽo. Kiều Huệ dịu dàng ôm hắn, nhẹ nhàng nói: "Chàng đừng như vậy, đau thì cứ nói ra. Chàng như vậy thiếp càng thêm đau lòng."

    Hạ Vũ lấy hai tay ôm thiên hạ của mình, trầm giọng: "Đồ ngốc, nàng chính là người đã kéo vi phu ra khỏi nơi lạnh lẽo không tình người đó." Hắn đưa tay lên sờ đầu Kiều Huệ rồi mệt mỏi vùi đầu vào cổ nàng. Hắn sắp không chịu được cảm giác đau thương đó. Khi ở trước mặt phụ thân mình, người thân mình hắn cũng phải diễn trò.

    Kiều Huệ không nói gì mà dịu dàng vỗ lưng an ủi hắn, nàng cũng không biết nên làm gì vào giờ phút này nữa. Hắn khó chịu nàng cũng không dễ chịu là mấy. Nàng khi ở đời trước là cô nhi, vốn dĩ không biết tình thân gia đình là gì. Nhưng nàng may mắn hơn hắn vì được sinh ra một lần nữa, được yêu thương bởi phụ mẫu của mình.

    Cô đơn có thể giết chết một con người. Nàng hiểu cảm giác đó và cũng không muốn người mình yêu phải chịu giằng xé đau đớn bởi nó một mình. Hai người cứ như vậy ôm nhau, nhẹ nhàng trị vết thương lòng của đối phương.

    * * *

    Lão hoàng đế không lên xe ngựa mà đứng im tại trước Bát vương phủ. Hai tay ông chấp sau lưng, lạnh lẽo dần dần trà trộn vào người nhưng ông lại chả có chút phản ứng gì. Một lúc sau, một công công với dáng vẻ xấu xí, già nua, không có gì đặc nhưng ánh mắt linh hoạt và sắc bén của lão khiến người ta phải đánh giá lại: "Hoàng thượng gọi lão ra đây có việc gì sao?"

    "Giúp ta tra rõ người đã gửi bức thư hôm qua." Ông không xưng hô bằng trẫm nữa mà thay bằng ta chứng tỏ vị công công này không phải người tầm thường. Công công nghe xong không nói gì chỉ vuốt râu, sau một giây lão đã đổi lại bộ dáng xấu xí, đê tiện của mình lúc ban đầu, cung cung kính kính thúc ngực hướng hoàng cung mà đến.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng tư 2020
  4. Diepvanchiha Chỉ muốn làm người trầm tính

    Bài viết:
    110
    Chương 33: Nuôi gian phu trong phủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Huệ cùng Hạ Vũ quên đi việc Minh Tuấn vẫn còn trong mật thất, riêng Kì Na thì khác, sau khi đưa tiễn lão hoàng đế xong, nàng vội theo Bắc Đường đến mật thất. Lục tìm một hồi, Kì Na mới mở được cửa của mật thất, nhìn người nam nhân trên người đầy cát bụi nàng đau lòng, nhanh nhẹn phủi hết chúng trên người Minh Tuấn.

    Bắc Đường không muốn nhìn họ ân ái trước mặt mình chỉ đành xoay người lại, trong lòng than vãn, ai cũng có đôi, có cặp chỉ riêng mình hắn vẫn cô đơn. Nỗi đau này ai thấu chứ? Hắn lớn lên tuấn tú lại giỏi võ nghệ nên được rất nhiều nha hoàn trong phủ dòm ngó, nào ngờ chỉ vì là thuộc hạ đắc lực nhất của chủ nhân nên bọn nha hoàn đều tưởng hắn đoạn tụ, rút lui không còn một người. Từ đó hắn độc thân cho đến bây giờ, nghĩ tới lại thấy đau lòng.

    Âm thầm than khóc một mình nhưng hắn không quên nhiệm vụ của mình, hắn giữ nguyên tư thế không xoay người mà trực tiếp nói: "Vương gia dặn dò thuộc hạ nói với trắc phi, người cùng Minh Tuấn công tử là loại quan hệ gì vương gia không để ý. Người tự mình mang Minh Tuấn công tử vào Hòa Đạo các, còn bằng cách nào thì tự người nghĩ."

    Bắc Đường nhỏ giọng nói với mình: "Cho hai người ân ái thoải mái." Hắn biễu môi dẫn Minh Tuấn cùng Kì Na rời mật thất. Đến Hòa Đạo các, Bắc Đường không nói một lời mà chán nản nhanh chóng rời đi.

    Kì Na cho Minh Tuấn trốn vào một cái cây, một mình ứng phó với Xuân Mai. Xuân Mai thấy chủ tử nhà mình là lạ nhưng lại không biết chỗ nào nên âm thầm bỏ qua. Nàng cầm thao nước trên tay hất thẳng vào cây hoa gần đó, báo một tiếng với Kì Na liền trở về phòng ngủ.

    Kì Na quan sát thấy nàng đã vào phòng mới yên tâm gọi Minh Tuấn ra. Hắn với bộ dạng ướt nhẹp bước ra trước mặt Kì Na khiến nàng mắc cười. Nhịn xuống một bụng cười nàng nhanh chóng dẫn hắn vào sương phòng của mình, lấy cho hắn một bộ nữ trang khá rộng.

    Minh Tuấn ngơ ngác nhìn cái váy phấn phấn hồng hồng được đặt trên tay mình, bộ dáng ngơ ngác đó được Kì Na thu vào mắt, nàng cười ha hả.

    "Ta, phải mặt cái này?" Minh Tuấn ngơ ngác hỏi nàng, biểu cảm của hắn không khác thỏ con là mấy. Nàng che miệng quay mặt đi chỗ khác, tiếng cười xen lẫn: "Đúng rồi, ha ha." Đưa tay đẩy hắn vào sau mành che, nàng mới thoải mái cười.

    Sau một thời gian kì cọ thân thể, Minh Tuấn khoát lên mình bộ váy xinh đẹp, vẻ mặt không thoải mái là mấy đi ra. Kì Na nhìn nữ phục xinh đẹp của mình được hắn mặc vô cùng xấu xí lại tức cười nhưng nàng cố gắng nhẫn nhịn, bước đến chỉnh sửa lại y phục cho hắn.

    Xong hết tất cả, nàng lấy hai ngón tay trỏ của mình sờ lên đôi chân mày đang nhăn nhó của Minh Tuấn khiến nó giãn ra, nhân tiện nàng đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên môi hắn. Kì Na nghịch ngợm tháo gỡ trang sức trên người mình, mái tóc dài mượt cứ thế dần được thả ra.

    Minh Tuấn vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, tim hắn đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi người, đưa tay lên nhẹ nhàng sờ môi mình. Những động tác của hắn đều được phản chiếu lên gương đồng của Kì Na, nàng câu khoé môi thành một độ cong vừa phải.

    Lớn tiếng đánh thức con người còn ngơ ngác kia: "Mau đi ngủ thôi." Nàng kéo tay hắn về chiếc giường êm ấm của mình, đắp chăn cho cả hai rồi chui vào lòng ngực hắn làm ổ, hai mắt khép hờ. Nói nàng không phụ đạo cũng được. Nơi này không thuộc về nàng. Nàng vốn dĩ không muốn gả qua đây, là do phụ thân lấy tính mạng của người yêu ra ép nàng.

    Minh Tuấn ấm áp ôm lấy nữ nhân mình yêu, trằn trọc khó ngủ. Hắn rất nhớ nàng. Từ nhỏ nàng cùng hắn đã vô cùng thân thiết lại còn có hôn ước. Nếu không phải.. Minh Tuấn nhìn xa xăm, trong lòng tràn đầy hình ảnh mà hắn mãi mãi muốn quên. Từng người, từng người của Lăng phủ đều đầu lìa khỏi cổ, máu tươi không ngừng trào ra. Nếu không phải phụ mẫu liều mình cứu nguy cho hắn chắc bây giờ bản thân đã là một cổ thi thể không đầu.

    Kì Na nhắm nghiền mắt nhưng vẫn cảm nhận được người bên cạnh trằn trọc không chịu ngủ, nàng giả vờ mộng đưa tay ôm ngang hông hắn thật chặt, đôi môi anh đào chép chép: "Minh Tuấn ca ca." Giọng nàng ngọt ngào như một đứa trẻ đang làm nũng. Minh Tuấn cong khoé môi, thì thầm: "May mắn vẫn còn nàng."

    Hắn cảm thấy may măn khi nàng còn ở cạnh mình. Tất cả người thân của hắn đều mất hết rồi, chẳng còn một ai trên đời. Cảm giác ảm đạm lại cô đơn mấy ai thấu hiểu được chứ? Là nàng đã đưa hắn khỏi bóng tối mờ mịt, ánh mặt trời của hắn chính là nàng. Mãi mãi cũng là nàng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng tư 2020
  5. Diepvanchiha Chỉ muốn làm người trầm tính

    Bài viết:
    110
    Chương 34: Trợ giúp từ vương phi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, Kì Na tỉnh dậy như thường lệ nhưng hôm nay nàng cảm thấy hạnh phúc hẳn lên. Thường ngày nàng tỉnh dậy là lại phải bước đến địa ngục, phải giả vờ độc ác, tô son trét phấn, làm một loại nữ nhân mà mình vốn ghét chỉ vì một nguyên nhân là hắn. Hôm nay, nàng thức dậy liền gặp người mình thầm thương trộm nhớ, được ở trong vòng tay của hắn còn gì hạnh phúc hơn.

    Mỹ nam đang say giấc nồng bỗng thức dậy bởi ánh nhìn trần trụi của ai kia. Thủ phạm vẫn không phát hiện điều gì bất thường mà mặt dày liên tục nhìn ngắm mỹ nam tử. Mỹ nam cười khẽ, bật dậy đè nữ nhân không tiết tháo kia xuống, che đi đôi mắt đang tràn ngập bất ngờ và ngạc nhiên của nàng, hắn chậm rãi đặt môi mình xuống đôi môi mềm mại ngọc ngà kia. Hai người trao nhau một nụ hôn nồng nàn và tràn đầy ngọt ngào.

    Kì Na không hề ngượng ngùng mà nhìn thẳng vào người nam nhân đang liếm môi tà mị kia. Minh Tuấn thư sinh của nàng sao lại trở thành cái loại này rồi? Bá đạo, ngọt ngào và biết cách khiến nàng không thể nào làm lơ hắn. Cho dù hắn có thay đổi ra sau thì tình yêu của họ cũng mãi chẳng phai nhòa.

    Cốc.. cốc.. cốc

    Kì Na giật mình nhìn ra cửa, nơi có hình bóng một thiếu nữ. Nàng hết hoảng bảo hắn trốn vào phía sau bình phong rồi nhanh chóng giả vờ. Trong suốt quá trình nàng dẫn dắt câu chuyện để lừa gạt Xuân Mai hắn đều thu vào mắt, kể cả tính cách nàng cố tình bày ra cho mọi người xem. Bên cạnh nàng gần mười mấy năm, hắn có thể không nhận ra sự khó chịu trong mắt nàng sao? Tất cả nàng làm đều vì hắn. Hắn càng không thể phụ người nữ nhân ấy.


    Ánh mắt Minh Tuấn tràn đầy áy náy và sự yêu thương, chiều chuộng, cứ thế phân lượng của nàng trong lòng hắn được tăng lên đáng kể, đã đạt đến vị trí không thể nào thiếu. Xuân Mai không nghi ngờ mà theo thói quen rời khỏi phòng, Kì Na mệt mỏi thở dài ngồi trên giường ngầm ra hiệu bảo Minh Tuấn có thể ra ngoài.

    Hắn bước đến gần nàng, ôm cả thế hăn của mình vào lòng âu yếm: "Là ta hại nàng." Minh Tuấn chỉ nói một câu nhưng lại khiến Kì Na cảm động, bao nhiêu uất ức nàng phải chịu đựng lúc bấy giờ bạo phát, từng giọt nước mắt nóng hỏi rơi trên gò má nàng, ướt đẫm vạt áo hồng phấn của hắn.

    Minh Tuấn không nói gì mà yên lặng làm chỗ dựa vững chắc để nàng giải tỏa, mặc dù lòng rất đau nhưng hắn cũng phải chịu đựng vì tất cả những gì nàng nhẫn nhịn đều là vì hắn. Kì Na với đôi mắt đỏ xoè thoát khỏi vòng tay của Mình Tuấn, chỉ là nàng không ngờ hắn lại dùng môi mình hôn lên hàng lông mi ướt ướt của nàng.

    "Đừng cố chịu một mình, ta sẽ mãi ở nơi nào mà nàng cần. Ta sẽ là một nam nhân mạnh mẽ để nàng tựa vào." Ánh mắt hắn kiên định, như một lời thề mà sắc son thốt nên. Vào chục năm sau, hắn mới biết, mình chưa bao giờ vi phạm vào lời thề hôm nay, nhưng chuyện này là của tương lai.

    "Vương phi, người không thể vào Hòa Đạo các, trắc phi còn đang nghỉ ngơi." Tiếng nói hốt hoảng của Xuân Mai phá vỡ bầu không khí lãng mạng của hai người. Kiều Huệ phủi tay Xuân Mai ra khỏi người mình, hiên ngang mà mở cửa vào Hòa Đạo các, nhanh chóng đóng cửa lại. Theo đó là tiếng nói âm lãnh của nàng: "Ai dám bước chân vào đây dù chỉ nửa bước, xử tử không tha."


    Bên ngoài thoát chốc im bặt, Kiều Huệ vừa lòng tiến đến gần đôi nam nữ có vẻ mặt hốt hoảng, nàng nhẹ giọng: "Không cần phải nhìn ta như vậy, ta đến đây là để giúp hai người."

    Minh Tuấn cùng Kì Na bấy giờ mới phát hiện biểu tình của mình vừa rồi có chút phi lễ, vội gập người định hành lễ. Kiều Huệ nhìn ra, ngăn cản họ, nhẹ nhàng ngồi xuống: "Bây giờ ta sẽ cho Minh Tuấn công tử ở lại phủ với tư cách là thị vệ riêng của trắc phi." Nàng vừa nhấp một ngụm trà, nói ra kế hoạch của mình.

    Cảm thấy một dòng nước ấm trượt xuống cổ họng, nàng mới thoải mái nói tiếp: "Xuân Mai âm thầm mưu đoạt giết chủ tử, đại tội bất kính."

    Minh Tuấn cùng Kì Na đều là người thông minh, sao có thể không hiểu Kiều Huệ nói gì. Hai người vui mừng trong lòng, đồng tha cảm tạ: "Đa tạ vương phi giúp đỡ, đại ân, đại đức này thần thiếp/ta mãi không quên."

    Kiều Huệ đạt được mục đích, vén váy nhấc chân rời khỏi Hòa Đạo các, nàng chưa đi được ba bước đã có người gọi: "Vương phi xin dừng bước." Kiều Huệ nhìn Kì Na: "Còn chuyện gì sao?" Nàng thật không hiểu nữ chủ đại nhân lại muốn gì nữa. Kế hoạch này nàng phải nghĩ một canh giờ mới ra đấy.

    "Mong người nhân nhượng cho Xuân Mai, nàng ấy cũng có nổi khổ riêng của mình." Mặc dù bị đối xử không tốt nhưng Kì Na vẫn cảm thấy Xuân Mai là người vô tội. Nàng ta cũng có nổi khổ riêng mới trở thành con người hám lợi như vậy.

    Kiều Huệ âm thầm ca ngợi Kì Na, ngoài miệng lại đạm mạc: "Được." Nàng không nán lại lâu mà tiếp tục rời khỏi Hòa Đạo các dưới sự hoảng hốt và tò mò của hạ nhân.
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng sáu 2020
  6. Diepvanchiha Chỉ muốn làm người trầm tính

    Bài viết:
    110
    Chương 35: Mâu thuẫn giữa Kim Hạo và Tú Lan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng năm 2020
  7. Diepvanchiha Chỉ muốn làm người trầm tính

    Bài viết:
    110
    Chương 36: Kế hoạch hoàn hảo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm sau, khi Tú Lan hầu hạ Hạ Vũ cùng Kiều Huệ, đôi mắt nàng xưng húp vì đêm qua liên tục khóc. Kiều Huệ rặng hỏi có chuyện gì, nàng lại bảo: "Nô tì vẫn bình thường, đa tạ vương phi quan tâm." Kiều Huệ chưa kịp ngăn cản thì nàng đã chạy trối chết.

    Kiều Huệ nghiêng đầu nhìn về phía cửa nơi Tú Lan mới vừa đi, khó hiểu: "Nàng ấy bị sao thế nhỉ?"

    Hạ Vũ bật dậy ôm nàng từ phía sau, tham lam hít hết hương thơm từ cơ thể nàng: "Nương tử à, nàng cần gì nghĩ nhiều như vậy. Chuyện bây giờ nàng nên làm là sắp xếp kế hoạch của mình kìa." Hắn như có như không nhắc nhở nàng về kế hoạch giúp Kì Na và Minh Tuấn.

    "Được rồi, chuyện đó là chuyện nhỏ, còn Tú Lan thì.." Nàng thầm dự định sẽ rặng hỏi Tú Lan, vị muội muội này luôn luôn lạc quan, yêu đời. Sao lại có thể khóc đến xưng cả mắt, chắc chắn có ẩn khúc trong chuyện này.

    "Nàng không thương vi phu nữa sao?" Hạ Vũ cọ cọ chiếc đầu to của mình vào cổ Kiều Huệ khiến nàng khó chịu: "Chàng nên nghiêm túc một chút nha." Tuy vậy nhưng giọng điệu của nàng giống giỡn cợt hơn là khó chịu.

    "Vi phu chỉ không nghiêm túc với mình nàng thôi, nương tử." Hai chữ cuối được hắn ngân dài đầy ngọt ngào. Kiều Huệ xoay người: "Đầu lưỡi chàng thật ngọt nga." Nàng hôn lên đôi môi xinh đẹp của hắn: "Thiếp thích chàng như vậy, mãi yêu chàng." Nói xong, nàng cửa động thân thể thay y phục và trang điểm.


    Hạ Vũ cũng theo đó mà thay triều phục, như thường lệ lên đường lâm triều. Kiều Huệ theo kế hoạch gọi Bắc Đường ra, nói gọn gàng nhưng cặn kẽ việc hắn phải làm. Bắc Đường chỉ có thể cung kính nghe theo, bởi vị này là phu nhân của chủ nhân hắn, cãi lệnh nàng chỉ có thể chịu phạt.

    Theo kế hoạch của Kiều Huệ, vào tối ở Hòa Đạo các đã oanh động cả phủ. Đám nha hoàn xanh, đỏ, tím, vàng xì xào: "Nghe nói nha hoàn thân cận trắc phi có ý định giết chủ tử đấy."

    "Đã khuya khuất rồi mà nàng ta còn làm ồn ào như vậy." Một nha hoàn vận lục y ngáp dài ngáp ngắn tỏ vẻ phiền phức.

    Nha hoàn áo tím cốc đầu nhan hoàn lục y: "Chuyện chính là việc nàng ta muốn giết trắc phi. Ngươi chỉ biết ngủ."

    "Hả, cái gì?" Nha hoàn lục y bừng tỉnh lỡ miệng hét to, các nha hoàn còn lại cùng nhau dùng tay bịch kín miệng nàng ta.

    "Cô làm gì nói lớn thế." Nha hoàn vận hồng y rực rỡ nhăn mày trách móc.

    Mọi người trong phủ không ngừng bàn về đài tài này. Họ thấy may mắn khi vương gia kịp thời cứu trắc phi. Cũng thật trùng hợp làm sao, nữa đêm vương gia lại qua Hòa Đạo các chỗ trắc phi. Trước giờ họ luôn nghĩ vị trắc phi đnah đá ở Hòa Đạo các kia mãi mãi thất sủng bởi nàng không bằng vương phi của bọn họ, nào ngờ lại như vậy.


    ***

    Trong nhà lao bí mật của vương phủ

    "Thả ta ra, thả ta ra." Xuân Mai không ngừng la hét thất thanh. Nàng chỉ mới ngục một chút mà chuyện gì đã xảy ra? Nàng nhớ mình bị ai đó đánh ngất nên mới thiếp đi. Cộp.. cộp.. cộp, tiếng giày ma sát trên mặt đất làm ngưng lại tất cả suy nghĩ của Xuân Mai, hai tay nàng cầm xong sắt, đôi mắt đưa đến hướng phát ra tiếng động mà quan sát.

    Thân ảnh nam nhân tuấn tú dần lộ ra trước mắt nàng. Hắn cao một mét tám mươi lăm, thân hình chuẩn. Khuôn mật tuy lạnh lùng nhưng không che đậy được nét nam tính, tuấn tú của hắn mà càng tô điểm thêm cho nó.

    "Bắc Đường, huynh mau thả ta ra đi." Xuân Mai sao có thể không nhận ra ai, nàng ngay lặp tức nhận ra vị này là người vương gia phái đến mời trắc phi lần trước.

    "Trí nhớ tốt thật, chuyện mà cô nói không có khả năng." Bắc Đường mặt không thần sắc nhưng giọng điệu của hai chữ cuối lại giống như hắn đang trêu ghẹo nàng.

    Xuân Mai tức giận hét: "Không thả thì không thả, mắc mớ gì phải chọc tức người khác, có tin ta đá huynh không?" Đây đâu phải câu vấn đáp, nó là một câu khẳng định. Xuân Mai giơ chân đạp một đạp vào người nam nhân đứng hiên ngang kia khiến hắn trở tay không kịp.

    Chân của nàng đặt rất gần ngay bộ vị của hắn, chỉ cách một khoảng nhỏ nữa thôi, hắn là người học võ, trừ bộ hạ thì tứ chi bị đánh hay bị thương là chuyện thường, huống chi nàng chỉ là một tiểu cô nương bình thường.

    "Cô.." Bắc Đường lấy ngón tay trỏ của mình chỉ sát vào mặt Xuân Mai. Nàng hất cằm: "Ta thì làm sao." Nàng âm thầm cảm thấy xui xẻo, sao lúc nãy không đạp trúng bộ hạ cho hắn tuyệt tự tuyệt tôn.

    "Cô là nữ nhân vô liêm sỉ." Bắc Đường không thể nào khoát lên bộ dạng lạnh lùng khi ở gần một cô nương như Xuân Mai.

    "Liêm sỉ của ta cũng không dùng cho huynh." Xuân Mai khẳng định chắc nịnh, nàng nào biết chỉ vì câu nói này, tương lai mình thay đổi.

    "Hừ." Bắc Đường hừ lạnh tức giận rời đi, để lại Xuân Mai ở một mình trong đại lao. Nàng sợ hãi thu mình vào một gốc nhìn chung quanh.
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng năm 2020
  8. Diepvanchiha Chỉ muốn làm người trầm tính

    Bài viết:
    110
  9. Diepvanchiha Chỉ muốn làm người trầm tính

    Bài viết:
    110
    Chương 38: Yêu từ đâu mà ra?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Huệ cùng Hạ Vũ cũng ngọt ngào ân ái như thường. Đám hạ nhân lại thắc mắc rằng, vì sao vương gia lại yêu vương phi đến mức như vậy? Họ không nghe được câu trả lời nhưng nàng lại nghe được. Chẳng biết hôm đó là ngày gì, Hạ Vũ lại phá lệ cùng Bắc Đường và một số huynh đệ khác uống rượu thưởng hoa. Mang thân thể đầy mùi rượu của mình vào Tri Âm các. Kiều Huệ vừa đỡ thân thể nặng nề của hắn vừa nghe hắn luyên thuyên: "Nương tử, ta nói nàng nghe. Ta không biết lí do như nào lại có thể vừa gặp đã yêu nàng nhưng ta biết tại sao mình lại yêu nàng sâu đậm như vậy."

    Hắn tựa đầu vào cổ nàng, tay không ngừng quớ loạn: "Ta yêu nàng. Không cần lí do, chỉ cần là nàng, Kiều Huệ, nương tử của ta."

    "Ta nói nàng nghe một bí mật." Hắn cười mỉm chi, đôi mắt mơ hồ như tưởng nhớ lại kí ức gì rất vui vẻ: "Khi đó, nàng đẹp lắm. Ta đã loạn nhịp vì nàng chỉ qua cái liếc nhìn. Nàng.. lúc đó rất đẹp, rất giống nàng của bây giờ. Chỉ khác.. chỉ khác.." Hạ Vũ đang nói giữa chừng thì đột nhiên lại ngừng lại. Kiều Huệ đỡ thân thể nặng nề của hắn thả xuống giường, lẩm bẩm: "Nói cái gì vậy chứ? Thật là." Nàng xoa xoa cái tay tâm rần của mình, gọi người mang vào một thao nước ấm, đích thân lau thân thể cho hắn.

    Lau tay cho hắn xong, nàng cố tình ở lại bên giường chậm chạp không đi. Đôi mắt ánh lên sự hạnh phúc: "Ta không biết đôi ta yêu nhau từ lí do gì. Chỉ biết đôi ta sẽ mãi mãi yêu nhau, cho dù là đi nơi nào, ta vẫn sẽ yêu chàng. Không cần biết lí do, đã loạn nhịp là yêu, vậy thì cứ thuận theo con tim, cần gì lại phải xem xét lí do." Nàng vui vẻ mang theo thao nước rời đi.

    Tình yêu từ đâu mà ra? Hàng nghìn năm, hàng nghìn kiếp luôn có người vì yêu là chết, vì tình mà say. Vậy, yêu có cần lí do? Nếu biết lí do, vậy sao kẻ si tình lại lao đầu vào yêu dù người mình yêu chưa chăc đã là lựa chọn tốt nhất. Phải chăng chỉ vì một điều tốt đẹp gì ở người đó?

    Tình yêu thật phức tạp. Những con người đều vì tình mà đau khổ lại cùng nhau đắm chìm trong mật ngọt nhưng lại bất cứ lúc nào cũng có thể hóa đắng ngắt kia.

    Vứt bỏ suy nghĩ vẩn vơ của mình đằng sau, nàng cởi bỏ xiêm y trên người, nhẹ nhàng bước đên giường, chui vào chăn ôm chặc người nam nhân đang mê man, khóa môi không quên cong lên thành nụ cười.

    * * *

    Bắc Đường quỳ trên đất, dáng vẻ nghiêm trang: "Bẩm vương gia, lễ săn bắn hằng năm còn hai ngày nữa là cử hành, ngài.. dự định sẽ tham gia không ạ?" Ánh mắt Bắc Đường liếc liếc thăm dò ý kiến của Hạ Vũ.

    Nhận được cái gật đầu của y, hắn hành lễ cẩm thận rồi sảy bước rời đi. Kiều Huệ tay cầm bát tổ yến, uyển chuyển bước vào không một chút kiêng kị.

    "Có phải nên ăn một chút để bồi bổ rồi không?" Nàng nở nụ cười hiền hòa, nhanh tay cầm thìa đút cho hắn: "Há miệng ra."

    Hạ Vũ vâng lời phu nhân, há miệng ra như một đứa trẻ. Một người đút, một người ăn, không khí hết sức hài hòa.

    Sau khi dùng thiện xong, Kiều Huệ dịu dàng lau miệng cho Hạ Vũ. Lúc này, y mới mở lời: "Lần săn băn này, nàng có muốn đi không?" Vừa nói, y vừa nhìn nàng triều mến, ánh mắt say đắm chứa đầy mật ngọt khiến bất cứ nữ nhân nào cũng tình nguyện say trong ánh mắt đó.

    Nàng vẫn không ngừng động tác trên tay, miệng chậm chạp trả lời: "Chàng nghĩ.. ta có đi không?" Nàng khéo léo trả lại câu hỏi cho hắn, môi nở một nụ cười đầy ẩn ý.

    Hạ Vũ không nói gì, gật đầu xem như đã hiểu rõ. Phu nhân của hắn đã muốn xem bọn họ diễn trò như vậy, hắn còn ngại gì nữa? Lần này chắc chắn sẽ rất thú vị. Đôi mắt Hạ Vũ dần ảm đạm, rất nhanh lại khôi phục bình thường.

    Trong phủ Bát vương gia vẫn bình đạm nhưng phủ tể tướng lại náo loạn liên hồi.

    Cung Nhật thoải mái dùng trà. Khuôn mặt tuấn tú đã có nếp nhăn theo năm tháng không biểu cảm, ông uy nghiêm chiễm chện ngồi trên vị trí cao nhất. Ánh mắt đặt trên đám hắc y nhân bí ẩn, mắt thâm thẩm: "Ồ! Không thấy Minh Tuấn nữa, đã để hắn chạy mất hay là nói Bát vương gia và Bát vương phi bày kế các ngươi?" Ông vẫn điềm nhiên dùng trà, không có bất luận thanh sắc nào là dư thừa hay tức giận.

    Một trong những hắc y nhân lên tiếng: "Thuộc hạ biết tội, tùy tể tướng trách phạt." Đám còn lại cũng nhất mật cung kính thốt nên: "Thuộc hạ nhận tội." Khuôn mặt họ không có sợ, chỉ có sự lạnh nhạt. Từng người bị lôi đi, họ đều nhắm mắt lại chờ lúc mình chết, không một lời oán thán. Đến khi trong điện không còn ai, Cung Tuấn nương theo ánh sáng yếu ớt của mặt trời, vẻ mặt u sầu: "Nếu ta không là tể tướng, có lẽ sẽ không như hôm nay. Nhưng ta lại là tể tướng, lại mất đi.. nàng."

    Cuộc đời ông không có quyền lựa chọn, ông không muốn trở thành một con người như hôm nay. Quyền lực là thứ khiến con người bắt buộc phải thay đổi nếu không sẽ phải mất đi thứ quan trọng nhất trong đời, giống như ông từng mất đi.. nàng ấy. Cung Tuấn lặng người thở dài, hai tay chấp sau lưng. Cô đơn một mình đứng trong điện tối, chỉ có duy nhất một ánh sáng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng sáu 2020
  10. Diepvanchiha Chỉ muốn làm người trầm tính

    Bài viết:
    110
    Chương 39: Lễ săn bắn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai ngày sau, lễ săn bắn như thường lệ cử hành. Hạ Vũ cùng Kiều Hệ vận phục sức, cùng đoàn người rời phủ rất sớm. Kì Na vẫn nhốt mình trong Hòa Đạo các, ít nhất là trong mắt người ngoài, nàng vì bi lụy mà tự mình hành hạ bản thân. Lại nói, Kì Na thật đang hạnh phúc cùng Minh Tuấn. Trong mắt đám hạ nhân nàng có bao nhiêu đáng thương thì nàng càng có bấy nhiêu hạnh phúc.

    Không hiểu tại sao, Kim Hạo lại có trong đoàn người, Tú Lan lạnh lùng ngoảnh mặt khi bắt gặp ánh mắt của y. Chỉ có nàng mới biết, tim mình đập loạn nhịp chỉ vì một các liếc nhìn của y. Kim Hạo lại không biết, lòng đau nhói nhìn người mình thương lạnh nhạt với bản thân mà không biết làm gì.

    Kiều Huệ luôn chú ý đến Tú Lan, nhận thấy sắc mặt của nàng có vẻ khác thường, nàng âm thầm đánh giá Kim Hạo. Gật gật cái đầu nhỏ của mình, nàng rất hài lòng với đấng lang quân tương lai của Tú Lan, ngoại trừ bề ngoài có vẻ xấu xí, hắn ta lại rất có khí chất. Hạ Vũ thu hết tất cả biểu cảm của nàng vào mắt, âm thầm không vui.

    Hạ Vũ đưa tay kéo y phục của Kiều Huệ nhằm thu hút sự chú ý của nàng. Kiều Huệ không chịu phối hợp, làm ngơ không để ý đến hắn, khoé môi âm thầm cong lên không ai thấy. Hạ Vũ nhẹ nhàng xoay người gối đầu lên đùi nàng, đôi mắt chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt của Kiều Huệ. Nàng lúc này mới chịu nhìn hắn, nở lên một nụ cười vô cùng vui vẻ, tay nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu không ngừng nghịch ngợm cọ cọ vào bụng nàng.

    Hai người không nói gì với nhau, chỉ đơn thuần thể hiện tình cảm bằng hành động.

    "Thưa vương gia, đã đến trường bắn." Bắc Đường nghiêm trang. Hạ Vũ lạnh lùng bật dậy, khuôn mặt lạnh như tiền nào còn dáng vẻ khi nãy. Sau khi được phép cho lui, Bắc Đường trốn vào nơi vắng, âm thầm che miệng cười. "Hâhhaha. Cười chết ta mất." Hắn thật không nhờ vương gia lạnh lùng, quyết đoán mà hắn quen mười mấy năm nay lại có thể trẻ con đến mức.. như vậy.

    "Đưa tay cho ta." Hạ Vũ vươn tay ra, ánh mắt mang theo hàng vạn cưng chiều. Kiều Huệ vâng lời đưa tay nắm lấy bàn tay ấm áp to lớn kia. Bàn tay hắn bao lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, hai người ngọt ngào bước vào khiến ai ai cũng phải ghen tị vì tình cảm phu thê mặn nồng của mình.

    Kim Lan lo lắng nhìn thân ảnh hai người, ánh mắt đăm chiêu. Hạ Bắc bên cạnh phát hiện nàng thoáng chốc đờ người khi thấy Hạ Vũ và Kiều Huệ, ánh mắt lạnh băng như tên phóng đến hai người, không đợi họ phát hiện, hắn nhanh chóng thu lại, đeo lên một bộ mặt vui vẻ: "Nương tử, nàng lại thờ thẩn nhìn gì thế? Dạo này nàng không quan tâm đến vi phu." Hạ Bắc ra vẻ hờn dỗi nhìn nàng. Kim Lạc tim đập lệch nhịp, cố gắng nở lên một nụ cười nàng cho là đúng mực: "Làm gì chứ? Ta sao có thể làm lơ chàng." Nàng thuận tay nâng đũa đút cho một món ăn được bày biện trên bàn.

    Hạ Bắc nhanh chóng mở miệng đón nhận thức ăn mà nương tử mình đút, lòng tràn ngập hạnh phúc. Nếu thời gian này có thể lưu giữ, khoảnh khắc đẹp giữa hắn và nàng mãi là hồi ức tuyệt với nhất. Chỉ là trong tương lai, hắn sẽ biết hồi ức này chẳng thể nào giữ lại khi người nữ nhân ấy ra đi..

    Hạ Vũ cùng Kiều Huệ nhanh chân an tọa. Kiều Huệ ghé sát môi vào tai Hạ Vũ, khẽ nói: "Khi nãy ta có hơi lạnh sống lưng, chàng có cảm thấy như thế không phu quân?" Hạ Vũ cười nhẹ, đôi mắt nhìn vào trong không trung lơ đễnh liếc nhìn nàng: "Nàng nghĩ là ai dám dùng ánh mắt nhìn thi thể nhìn chúng ta?" Hắn ra vẻ bí mật thách thức nàng, hai người trao đổi ánh mắt với nhau.

    Kiều Huệ thoáng chốc hiểu rõ, không ngờ đại hoàng tử có thể trần trụi như vậy phóng ánh mắt lạnh như băng đó nhìn nàng và phu quân, quả nhiên, thật sự quá gấp gáp tuyên chiến đấy. Lòng thì thầm nghĩ trăm nghìn chiến lược đối chọi, ngoài mặt nàng lại không ngờ làm mấy động tác phối hợp với Hạ Vũ làm một đôi uyên ương, chính thức thả "cẩu lương" cho các quan thần, quân vương.

    Hội bộ thượng thư: "Ta thực sự quâ khổ mà, tuổi đã già vẫn độc thân, lại thấy cảnh phu thê vương gia, vương phi ân ái như thế, thật ganh tị." Lão vuốt vuốt chòm râu muối tiêu của mình, đau khổ mà nói với vị quan bên cạnh.

    "Ông đừng để ý làm gì, họ là như vậy. Ta đã vốn nhìn mà quen, mặc kệ họ, chúng ta uống rượu, ăn thức ăn đi." Lễ bộ thượng thư đưa tay nâng ly rượu, hội bộ thượng thư cũng không khách sáo mà đáp lễ.

    Không khí trường bắn nhộn nhịp hẳn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng bảy 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...