Tôi Từng Là Một Người Hướng Ngoại Thể loại: Tản văn: Tác giả: Tuyettuyetlanlan Có nhiều quan điểm cho rằng hướng nội và hướng ngoại là trời sinh nhưng với tôi thì đó là do môi trường sống xung quanh và những người bạn tiếp xúc ảnh hưởng nhiều hơn là bẩm sinh. Bản thân tôi lúc nhỏ nói rất nhiều nói rất nhiều rất thích đi chơi đây đó dù chỉ là qua nhà hàng xóm chơi thôi. Khi còn nhỏ đối với tôi thế giới xung quanh đều mới lạ Mỗi ngày tôi có cả hàng đóng câu hỏi và cả đống câu chuyện lông gà bỏ tỏi nói nhiều tới người khác phiền lòng. Tôi cần bị chê không phải một lần vì nó quá nhiều cũng không phải một người duy nhất chê. Chẳng biết từ lúc nào từ một đứa hay nói bây giờ biến thành một đứa trầm mặc ít nói ít cười. Không phải không nói không phải không thích cười mà làm ít đi thôi. Với tôi mà nói sinh ra là một đứa thích nói và nói nhiều là điển hình của người hướng ngoại nhưng bây giờ lại thành một người hướng nội trong mắt người khác. Có một đứa bạn mới của tôi nó nhận xét tôi là một đứa Ít nói ít cười lúc nào cũng nghiêm túc mặc nhìn buồn rười rượi tôi mới chợt nhận ra từ lúc nào tôi trở thành như vậy rồi. Từ một đứa mà cứ cười ngây ngô từ những câu chuyện lông gà bỏ tỏi trong cuộc sống mà thành ra một người nghiêm túc chính tôi cũng nhận không ra mình nữa rồi. Điều khiến tôi thay đổi như vậy từ gia đình của mình Mỗi lần tôi cười ngây ngô hay nói nhiều quá thì đều bị quát nạt có khi chỉ là những câu nhắc nhở thôi nhưng nó khiến tôi không dám nói nữa. Cha mẹ đi làm ở ngoài vất vả về nhà thì con cái nó hỏi hoài líu ríu nghe nhức cả đầu cho nên la nó vài câu chẳng có chuyện gì cả đúng không. Nhưng chẳng ai nghĩ rằng những câu nói tưởng chừng không có lực sát thương đó lại là một loại vũ khí tổn thương hơn cả đòn roi. Đánh bằng đòn roi khi vết thương lành rồi thì sẽ không để lại sẹo. Tuy sợ nhưng nó sẽ hết đau thôi nhưng những lời nói nó còn tổn thương hơn thế nữa. Những lời nói tưởng chừng vô hại thế mà gây ám ảnh cả đời có lẽ sau này tôi sẽ quên những lời đó đi nhưng vết thương trong lòng lại không làm nổi. Bởi vì ta chẳng nhớ mình bị tổn thương như thế nào thì sao có thể chữa lành tổn thương đó được. Có nhiều người lúc nhỏ thì rất ghét cha mẹ la mắng mình hay đánh mình vì mình sai lầm và âm thầm thề sau này mình có con sẽ không như thế. Mình sẽ yêu thương con mình thật nhiều không dạy nó bằng cách thương con cho roi cho vọt. Mình sẽ nhẹ nhàng sẽ nói năng lịch sử sẽ cho con những cái ôm ấm áp những lời nói nhẹ nhàng để con hiểu lòng mình để con hiểu lỗi sai của mình con sửa. Nhưng hứa thì nhiều chứ tới khi mình làm cha mẹ có mấy người giữ được đâu. Bản thân mình cũng rất nhiều năm rồi không bị đánh bằng roi rồi nhưng thấy rồi vẫn sợ nha. Nó cứ ám ảnh thấy người khác vung roi hay là vung ghế lên là bản thân mình đã thấy sợ rồi. Mặc dù biết nó sẽ không đánh vào người mình nhưng vẫn sợ. Dù từ lúc 10 tuổi tới giờ là đã không bị đánh bằng roi rồi nhưng bây giờ vẫn rất sợ. Cứ thấy roi vung lên là sợ. Dù biết nó không đánh mình nhưng vẫn muốn rớt nước mắt. Cha mẹ sẽ đem những gì cha mẹ mình dạy lại cho mình lúc lên người con của mình một cách vô thức mình không biết mình đọc thông tin này ở đâu nhưng mình tin điều đó. Mình thường hay bị la hay bị chê này nọ cho nên mình thậm chí nghĩ tới sau này không cần sinh con. Nếu không mình sinh ra nó rồi quát nạt nó thì tội nó lắm. Cho dù chính mình không ý thức được nhưng ít nhiều thì mình cũng bị ảnh hưởng từ cha mẹ mình. Mình của bây giờ rất ít tâm sự với gia đình người thân về chuyện riêng tư của mình bởi vì mình sợ. Sợ câu chuyện ngày hôm nay tâm sự trút hết nỗi lòng ngày mai lại thành trò cười của gia đình hay bị phán xét soi mói những tâm tư tình cảm của bản thân. Có ai trải qua cảm giác này không. Rất mệt mỏi và bất lực Từ khi bắt đầu những lần đầu tiên mình không nhớ là khi nào mình đã rất buồn và rất ngại ngùng muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống hay tìm cây cầu nào đó Nhảy xuống cho khuất mắt người nhà nhưng mà mình sợ chết cho nên còn sống tới bây giờ sợ bộ dáng mình chết nó xấu xí và cũng rất sợ đau cho nên không dám tới Bây giờ nhiều khi quen miệng nói chuyện với gia đình để lộ ra chuyện riêng tư của mình rồi nó trở thành trò cười của người nhà hay trở thành chủ đề phán xét soi mói thì mình có thể dừng chân như vậy ngồi đó nghe hết câu chuyện cứ thấy như đó là chuyện của người ta chứ không phải là chuyện của mình vậy. (Còn tiếp)
Cũng nhờ người nhà mình mà da mặt mình nó cũng dày thêm mấy tầng đó. Lý do mà người nhà của mình phán xét mình thì là để tao chửi mày cho mày quen. Sau này mày đi ra làm mày bị chửi không bỡ ngỡ. Ừ đi làm cũng được một năm rồi mà không có ai chửi đâu. Chỉ có ở nhà là bị chửi như tát nước vào mặt thôi. Là sự thật cũng như thế chẳng hơn chẳng quen ai chửi mình làm gì. Có sai thì người ta nhắc nhở thôi đi làm chứ bộ đi ăn xin ha không được chỗ này thì đi làm chỗ khác. Lương chưa được 5 triệu nữa ai dám chửi chửi ngày hôm nay ngày mai nó nghỉ việc liền. Bản thân mình thuộc thế hệ gen Z thế hệ được nhận xét là tính xấu nhiều và thích nhảy việc. Mình làm một năm nhưng mà đã nhảy tới 3 chỗ làm rồi. Nhưng mà mình thừa nhận mỗi lần nhảy là mỗi lần tốt hơn. Không hợp chỗ này thì mình đi chỗ khác chứ không nhất thiết phải ở liền một chỗ cho người ta chà đạp. Thế hệ của mình nó khác với những thế hệ trước ở chỗ này đó là không có nhẫn nhục chịu đựng đâu. Không hợp chỗ này thì ta đi chỗ khác. Bởi một điều quan trọng nhất là không có công việc này mình vẫn không chết đói. Sau lưng không có mẹ già cần nuôi cũng không có con thơ còn chăm. Không phải sống chết trước mắt thì chuyện gì cũng là chuyện nhỏ cả. Nghĩ việc hôm nay ngày mai chưa chết đói được. Có một chút tiết kiệm là có thể có thời gian tìm việc mới thì tội gì chà đạp bản thân ở một nơi người ta không tôn trọng mình. Nếu không phải người thân không đổi được thì chắc đã đổi từ lâu. Nhưng công việc nó không giống với người nhà sinh ra là định rồi. Không có công việc này ta đi chỗ khác. Không nhất thiết phải làm đúng chuyên môn nhưng nhất thiết phải sống sao cho ra con người chứ không phải là con trâu. Tôi không phải Mị đâu. Cho dù bề ngoài mình thay đổi trở thành một người nghiêm túc hơn ít nói ít cười hơn. Nhưng bản chất của mình cũng là một con người hướng ngoại chứ không phải hướng nội. Tuy bây giờ là nửa nội nữa ngoại nữa, nữa thịt nữa mở chứ không phải là triệt để người hướng ngoại như trước nữa. Viết lách đã trở thành một trò giải trí của mình là một nơi để mình trúc bầu tâm sự để mình thư giãn. Bởi vì viết trên này không ai biết mình là ai sẽ không có người nhận xét soi mói. Mà cũng chẳng có ai để rảnh để soi mói một người mình không quen biết. Thường thì ta chỉ tổn thương những người bên cạnh mình mà thôi mặc dù nó mang tên giúp đỡ. Sợ nhất là sự giúp đỡ mà mình không cần rồi phải nhận ơn huệ của người khác. Mình không trả thì bị chửi là mất dạy là đồ vô ơn bạch nhãn lang. Nhưng thực chất là xin làm ơn đừng giúp con con không cần những việc đó. Dù vậy cũng chẳng thể nói ra bởi vì nói ra là không lịch sự là không có giáo dục. Nhiều lúc rất hi vọng được sự trợ giúp thì lại chẳng chịu vươn tay. Mình là một con mù đường tìm đường thì 10 lần có chính lần lạc. Cho nên cũng từng hỏi đường trước khi đi. Nếu mình hỏi người ngoài những người lạ bên đường thì người ta sẽ chỉ đường cho mình mặc dù chưa chắc nó sẽ đúng. Nhưng mà nếu như hỏi gia đình thì trước khi chỉ đường sẽ một bài diễn văn soi mói mày lớn rồi cũng không biết đường rồi dốt nát này nọ. Có khi thì chỉ có khi thì nói xong rồi quên luôn chủ đề chính chẳng chỉ luôn. Những lúc này thì chỉ có thể nhờ Google Maps mà thôi. Những lúc mình không hi vọng nhận được sự giúp đỡ thì lại giúp mình làm. Có ngày đó mình ôn bài để để test nhân viên bán phụ ở nhà thuốc thì nấu cơm nấu luôn thêm một món mới để mình đem đi làm. Nhưng mà không cần đâu một bữa cơm con không phải không mua nổi. Con học xong con tự nấu cũng được. Chứ đừng nấu giùm con đợi con học xong lại la con. Mày tới nấu bữa cơm cũng không biết nấu. Mày ăn cơm người ta nấu mà không biết phụ một tay. Không biết rửa chén không biết dọn dẹp. Bình thường mình vẫn làm việc nhà chỉ có hôm đó là ôn bài hơi nhiều thôi cho nên không làm một ngày. Mọi người có thể xem đây là nhật ký của mình khá là tiêu cực cảm ơn những ai đã dành thời gian ra đọc bản văn này. Viết tới đây thôi mình còn chuẩn bị đi làm nữa. (Hết) [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của tuyettuyetlanlan