Tôi trở về để yêu em Thể loại tu tiên, xuyên không, tình cảm Tác giả: Yatsuya Phần giới thiệu Giới thiệu nhân vật: Nhân vật chính Trần Vĩnh Duệ, là thành viên chủ chốt của của một đại tông môn tà giáo có tên là Huyết Diệt Môn. Nàng là một người xinh đẹp, cao ráo, lạnh lùng, trầm tính, thông minh nhưng có tính chiếm hữu lớn. Tu vi Luyện Hư cảnh nhị tầng, cao hơn cha mình bốn tiểu cảnh giới. Cha nàng, Trần Viên Hoàng là trưởng lão của đệ nhất tông môn phe chính giáo có tên là Thanh Huyền Vân Tông có tu vi Hóa Thần cảnh bát tầng. Sở thích: Tĩnh tâm, thiền, tu luyện, học. Giang Nguyệt Khả Linh, con gái của tông chủ Thanh Huyền Vân Tông, Giang Kỳ. Cô là một mỹ nữ với tính cách dễ thương, tinh nghịch, nhưng tính khí hay thất thường, là thanh mai trúc mã với Trần Vĩnh Duệ. Sở thích: Những thứ dễ thương, mẫu người yêu là người trưởng thành và tự do. Nhân vật phụ: Lưu Khanh Đoan: Thích thầm Giang Nguyệt Khả Linh từ nhỏ, cậu là con trai của Lưu Hạc Viên, đại trưởng lão nội môn Thanh Huyền Vân Tông. Đoan có tính cách nhỉ nhảnh hài hước nên được Khả Linh coi như bạn thân, ngoài ra cậu có nhân cách thứ hai, chỉ xuất hiện khi Đoan gặp nguy hiểm. Viêm Hà: Vốn công chúa của đế quốc Minh Kha hùng mạnh nhưng bị xâm lược bởi các cường quốc và các tông môn khác và được Vĩnh Duệ cứu giúp ân cần nên thích thầm Duệ. Cô là thiếu nữ đoan trang, mạnh mẽ, nhưng vì mục đích báo thù cô xin đi theo Duệ tu luyện kiêm hầu nữ tâm đắc. Tóm tắt mở đầu: Cảm thấy tu vi đã lớn mạnh, Trần Vĩnh Duệ quyết định quay lại Thanh Huyền Vân Tông để thực hiện lời hứa lúc nhỏ với Giang Nguyệt Khả Linh, đó là cùng nàng kết phu thê trăm năm. Tuy nhiên, vì bản thân Trần Vĩnh Duệ là người tà giáo có máu mặt trong giang hồ nên phải cải trang thành người người khác để có thể được vào Thanh Huyền Vân Tông và gặp phải không ít chông gai để tán Giang Nguyệt Khả Linh. Cốt truyện: Hành trình đi chinh phục trái tim Giang Nguyệt Khả Linh và thay đổi bản thân của Trần Vĩnh Duệ. (nếu có gì sai sót mong bạn bình luận góp ý)
Chương 1: Quyết định ra ngoài Bấm để xem "Quác quác quác" Tiếng quạ kêu đầy đáng sợ vang khắp bầu trời đen. Đó là một trong những tiếng kêu đánh sợ ở Huyết Diệt Môn, là nơi đáng sợ nhất cũng là nơi có vẻ đẹp huyền bí nhất của Thiên Vấn lục địa. Tại đây trú ngụ những kẻ tàn ác, những cao thủ tà giáo, ác ôn nhất lục địa. Bên ngoài vùng đất này, đầu lâu xương xọ không đếm nổi, cỏ cây héo tàn, những loài độc dược quý mọc tràn lan như cỏ dại. Những con quái thú nguy hiểm có tu vi đều trên trúc cơ trở lên. Muốn vào được Huyết Diệt Môn phải trải qua con đường máu, cây cầu gai, động Viên Hàng và thứ đáng sợ ám ảnh nhất khi đặt chân đến đây, mê cung cổ thụ. Mê cung cổ thụ khi đã bước vào thì phải thoát ra thật nhanh chóng nếu không tu vi sẽ bị hàng trăm triệu cây cổ thụ biết dịch chuyển và có tu vi trên nguyên anh cảnh này sẽ rút sạch và chết khô, đến cả những cao thủ nguyên anh cảnh còn phải sợ hãi khi nghe đến. Tuy vậy, những cường giả phe chính giáo lại lấy nơi này làm địa điểm tu luyện, điều này làm tông chủ Huyết Diệt Môn, Chu Hàn Liệt phải đau đầu tìm cách xua đuổi những ruồi muỗi phiền phức này. Trái ngược với khung cảnh đáng sợ bên ngoài, tông môn này có rất nhiều nơi sâu trong nội địa được gọi là kỳ vĩ nhân gian, đẹp mê hồn. Vùng đất này là nơi tọa lạc của những nhân vật chủ chốt trong tông môn, trong đó có Trần Vĩnh Duệ, một trong ba phó tông chủ của Huyết Diệt Môn. Nàng ngồi trên ghế, khăn che đi gương mặt lạnh lùng sắc sảo không kém phần xinh đẹp trên khuôn mặt của nàng. Tay nàng cầm sách, mắt nàng nhìn quanh căn phòng ảm đạm, bình dị. Bên cạnh nàng là trợ thủ đắc lực nhất Viêm Hà đang rót độc dược ưu thích của nàng vào ly trà như hàng ngày. "Ta quyết định rồi!" Nàng bật dậy, đứng lên, nói: "Ta sẽ rời tông môn một thời gian" Câu nói này làm Viêm Hà bất ngờ, nàng hỏi: "Ngài sẽ đi trong bao lâu?" "Ta nghĩ chắc sẽ là 20 năm hoặc hơn thế chăng?" Trần Vĩnh Duệ đáp trong sự nghĩ ngợi, nghĩ nàng vừa cầm tách trà mang tên cực độc thủy tiến đến ban công ngắm nhìn khuôn viên bên dưới. Quyết định của nàng không phải do sự bộc phát mà có, nó nảy lên từ lâu rồi, nàng nghĩ đến nó rất nhiều lần, mỗi lần nghĩ đến nàng là lúc nàng nhớ những ký ức đó, kỷ niệm ấy, lời hứa cùng với người ấy. Trong lòng Viêm Hà cũng biết rõ điều này. Nàng biết dù có nỗ lực như thế nào, cố gắng ra sao, Trần vĩnh Duệ chỉ mãi coi nàng là cánh tay phải trung thành mà thôi. Môi nàng mím lại, Hà đã cố gắng viện lý do để Duệ không đi bao lần, tạo ra những thứ để níu kéo Trần Vĩnh Duệ lại, nhưng tất cả đều trở nên vô nghĩa cho đến hôm nay, khi nàng nhìn thấy sự quyết tâm trong đôi mắt của Duệ. "Thuộc hạ có thế đi theo không ngài không?" Nàng dùng ánh mắt chân thành hướng về phía Vĩnh Duệ. "Không cần thiết ngươi đi theo ta, nhưng những lúc ta cần, ta sẽ báo" Nàng triệu hồi một cái vòng tay màu xanh lá mạ từ bên trong chiếc nhẫn bạc đính hồng ngọc đưa cho Viêm Hà. "Ngươi hãy giữ lấy thứ này bên người mọi lúc để tiện liên lạc, hãy nhớ ta có thể sẽ liên lạc với ngươi mọi lúc, nên hãy sẵn sàng tiếp nhận bất cứ lúc nào." Trần Vĩnh Duệ kỹ càng dặn dò. "Vâng, thuộc hạ tuân lệnh" Viêm hà nửa vui nửa buồn tiếp nhận. Nếu Duệ không dặn thì Hà cũng không dám lơ là, càng là vật của Duệ đưa thì nàng càng trân quý, càng không dám dể nó khỏi tầm tay. Nàng rất vui vì có thể giúp Duệ, buồn vì không được ở bên cạnh nàng suốt ngày, nhưng nàng có thể cam đoan rằng chỉ cần Duệ lên tiếng Hà sẽ bất chấp thực hiện. Trần Vĩnh Duệ yên tâm, nàng gật đầu, bay đến thánh điện nơi cư ngụ của tông chủ Chu Hàn Liệt làm việc. Nàng nhìn hắn làm việc mà thở dài. Công việc của Chu Hàn Liệt rất nhiều, nó nhiều đến nỗi nhìn thấy tông chủ đầu xù tóc rối là chuyện hết sức bình thường. Thoạt nhìn Liệt như một cậu nhóc đáng yêu sáu tuổi nhưng thực chất anh năm nay đã hơn 1056 tuổi rồi cũng đã điều hàn cái tông môn chiết tiệt này được 500 năm. "Tông chủ, ta muốn rời tông môn 20 năm." Trần Vĩnh Duệ nói bình thản trong nét mặt lạnh lùng nhìn Chu Hàn Liệt xử lý tài liệu. Nghe được câu này, Liệt bừng tỉnh khỏi công việc, mắt lóe sáng, nhanh nhảu nói: "Được, nhưng ngươi phải nhận nhiệm vụ ta giao." "Nhiệm vụ gì?" Duệ chán nản, đáp. Trong lòng nàng mỗi lần nghe thấy nhiệm vụ từ Liệt là lại ớn lạnh, rùng mình bởi lẽ, hắn toàn giao những nhiệm vụ có thời hạn rất lâu. "Yên tâm, nếu là ngươi thì ta nghĩ chắc sẽ hoàn thành nhanh thôi, vì ngươi khá tài đó chứ đó, và nhiệm vụ đó là.." Hắn đang chống cằm, cười và nói chậm. "Bao lâu" Nàng cắt ngang. "Từ từ để ta nói nói hết đã chứ." Hàn Liệt khó chịu trước thái độ của nàng, hắn nhăn mặt nói tiếp: "Ngươi đến Băng Xuyên cung của Băng Thiên tông thuyết phục cung chủ An Vĩ Dương gia nhập Huyết Diệt Môn, đó thế thôi." "Được! Diện mạo người đó thế nào?" Trần Vĩnh Duệ chấp nhận, hỏi Chu Hàn Liệt. "Tóc trắng, mắt lam, có vết bớt hình hoa sen bên cằm trái." Hàn Liệt hài lòng hỏi tiếp: "Khi nào ngươi đi?" Trần vĩnh Duệ không trả lời, quay đi tay giơ ba ngón. Tông chủ cũng hiểu ý, hắn gật đầu, tiếp tục làm việc. (còn tiếp)
Chương 2: Phế vật quay trở về Bấm để xem Trên bầu trời u tối, bên cạnh hồ Hoàng Long, Duệ trong tư thế thiền định, nàng đang lẩm bẩm một thứ phép thuật tà giáo. Nó làm cho xung quanh nàng tỏa ra nguồn năng lượng vừa thuần khiết vừa u ám. Nội đan bên trong cuộn trào đang dần dần nén lại, năng lượng đang biển đổi. Trong suốt quá trình niệm chú, xung quanh nàng trở nên dần sinh động hơn. Bất chợt, nàng trừng mắt, cả không gian yên tĩnh sau một cơn gió mạnh vụt qua nhanh chóng. Nàng đứng dậy, tu vi nàng thay đổi, là tu vi của 100 năm trước, kim đan cảnh tầng sáu. "Nhiêu đây là đủ rồi, đi thôi." Duệ gật gù. Tu vi thay đổi khí chất thì không, nàng ra khỏi Huyết Diệt Môn bằng pháp bảo chuyên dụng, tiến thẳng về phía Thanh Huyền Vân Tông Hôm nay là đại hội chiêu sinh, tề tựu của rất nhiều thí sinh muốn gia nhập Thanh Huyền Vân Tông. Không khí nơi đây náo nhiệt vô cùng, lời ra tiếng vào, kẻ háo hức người mong chờ. "Quả là trái ngược với Huyết Diệt Môn nhỉ." Vĩnh Duệ nhếch môi cám thán trước sự nhộn nhịp của nơi đây. Nàng không phải đến đây để làm thí sinh, mà là trở về. Nàng nghiêm mặt tiến thẳng đến trước cổng nội môn. Hai đệ tử gác cổng thấy vậy vội ngăn nàng lại. "Ngươi là thí sinh à, không có phận sự không được vào đây đâu." "Ta không phải thí sinh." Nàng nói, tay giơ lệnh bài màu trắng có khắc chữ Thanh Vân màu vàng. Hai kẻ gác cổng nhìn thấy vậy liền nghi ngờ nàng. "Ngươi là ai, sao lại cầm lệnh bài nội môn, ta chưa thấy ngươi bao giờ." Hắn nghi hoặc, cảnh giác hỏi nàng. "Ta, Trần Vĩnh Duệ đã trở về, hãy đi báo với trưởng lão các ngươi Trần Viên Hoàng mở thông đạo." Nàng trừng mắt, sát khí thoáng nồng khiến tên đó sợ hãi liềm chạy vào tông môn thông báo với cha nàng. Nàng đứng ngoài chờ đợi, bất giác nhìn về một thiếu nữ tóc trắng đang đứng nhìn nàng với vẻ mặt ngạc nhiên đến nỗi đơ cả người, rồi chợt tỉnh chạy nhanh đi. "Không phải nhìn nhầm đâu." Vĩnh Duệ vừa dứt câu rồi rời đi, vì thông đạo vào nơi cha nàng ở đã mở rồi. Giang Nguyệt Khả Linh quay đầu lại nhưng chỉ còn lại hai tên gác cổng và một khoảng không trống yên tĩnh. Cô thầm nghĩ đây chỉ là áo giác thôi, hụt hẫng tiếp tục đi đến bàn giám khảo. Trong lòng nàng thầm vui, thì thầm: "Có vẻ nàng ấy không thay đổi gì mấy." Lúc nàng ra khỏi thông đạo, trước mắt nàng là Trần Viên Hoàng, cha nàng. Ông ta nửa tin nửa ngờ nhìn nàng. "Ngươi thực sự còn sống?" "Tôi đương nhiên còn sống, ông già, ông biết không bao năm qua tôi không ngày nào không nhớ đến sự bỏ mặc của ông." nàng mỉm cười. "Ông già, bao năm qua ông còn nhớ tôi không?" Nàng ngồi vào ghế. "Hỗn láo, nếu không phải ngươi là con gái ta thì ta đã bóp cổ ngươi từ lâu rồi." Trần Viên Hoàng lạnh lùng nói, ông cảm thấy ớn lạnh từ lời nói nàng phát ra. "Năm nay ngươi bao nhiêu rồi nhỉ?" Hoàng hỏi. "156 tuổi." Nàng trả hờ hững. "Xem ra so với một trăm năm trước ngươi cũng có tiến bộ nhỉ." Ông ta nhìn vào tu vi của nàng. Một trăm năm trước nàng tu thế nào cũng không thể lên nổi kim đan cảnh, bị xem là phế vật không bằng phế vật, là kẻ bị cả tông môn coi thường. Nhưng thực chất thì không do tư chất nàng không đủ mà là do tu sai đường. Vĩnh Duệ vốn có tư chất tu luyện về tà thuật tuyệt đỉnh, nên khi luyện các công pháp chính thuật bị phản phệ dẫn đến bị liệt tu vi, trở thành phế vật bị cả tông môn coi thường. Sau lần bị rơi vào mê cung cổ thụ, nàng được cựu tông chủ của Huyết Diệt môn nhìn thấy tư chất xuất sắc mà nhận nàng làm đệ tử, vì thế mà nàng mới có được tu vi vàđịa vị hùng mạnh trong Huyết Diệt Môn. "Phải cảm ơn ông đó ông già, nhờ ông mà ta mới có được cuộc gặp mặt như thế này." Ánh mắt của Trần Viên Hoàng lạnh lùng nhìn nàng, như những cơn gió lạnh lẽo thổi qua bóng tối trong tâm hồn ông. Hình ảnh mà nàng mang đến trước mắt hoàn toàn khác xa một trăm năm trước, con gái ông thay đổi rồi. "Ngươi trở về không phải chỉ để hàn huyên, đúng không? Ngươi muốn gì?" Trần Viên Hoàng hỏi một cách lạnh nhạt. "Ông già," Vĩnh Duệ cười nhẹ, nhưng bên trong là sự bi thương và căm phẫn, "Tôi chưa bao giờ là gánh nặng của ông. Chỉ là ông không đủ thông minh để nhận ra giá trị của tôi." Nàng dừng lại, để cho lời nói thấm vào lòng ông, như một mũi tên bắn trúng giữa tâm điểm. "Tôi không cần sự chấp thuận của một người cha đã bỏ rơi con gái mình. Tôi trở về vì có việc cần phải làm." Lời nàng như một cơn bão nổi lên, áp lực từ những năm tháng chờ đợi và đau khổ, nén lại thành động lực mà nàng đã thu luyện với Huyết Diệt Môn. Những kẻ đã từng coi thường nàng, đã từng cười nhạo nàng như một phế vật, giờ sẽ phải ngậm ngùi nhìn thấy sự mạnh mẽ của nàng. Vĩnh Duệ thả lỏng cơ thể, cảm giác nhẹ nhàng dường như lấp đầy trong không khí nặng nề. Nàng hiểu tâm tư của người cha, nhưng chính điều đó càng thúc đẩy quyết tâm trong nàng. "Ông lúc đó không quan tâm gì tới tôi, thì bây giờ tôi hy vọng ông cũng đừng xỉa vào chuyện tôi làm và tôi cũng cam đoan rằng sẽ không có gì ông phải hối tiếc khi nghe lờ tôi đâu" Một sự im lặng đột ngột bao trùm không gian. Trần Viên Hoàng hít một hơi thật sâu, không muốn phản bội cảm xúc của mình, bởi ông không còn biết được bây giờ cô đang nghĩ gì. "Ông sai rồi, cha ơi. Tôi không chỉ trở về với sức mạnh. Tôi trở về để chỉ để lấy lại những thứ tôi để lại và dồi lại những thú của tôi mà thôi." Vĩnh Duệ mỉm cười, ánh mắt nàng rực sáng nhưng lại chất chứa mục đích sâu sắc. Nàng ngừng lại, để những lời nói đó chậm rãi thấm dần vào tâm hồn Trần Viên Hoàng. Nàng biết rằng ông sẽ không bao giờ chấp nhận sự thật rằng chính nàng sẽ trở thành kẻ mạnh mẽ nhất mà ông từng biết. "Tôi sẽ không bao giờ là phế vật mà ông từng coi thường. Cái định nghĩa về tôi đã chết cùng với quá khứ." Trần Viên Hoàng không thể tin được cô con gái ngây thơ của ông đã thay đổi, một cảm giác khác lạ chớm nở trong ông, ông đang hoài nghi chình mình, ông không thể hiểu, không thể tin, không thể ngờ nó thay đổi rồi. (còn tiếp)
Chương 3: Náo loạn đại hôi chiêu sinh Bấm để xem Trần vĩnh duệ đắc ý rời đi. Nàng cước ra khỏi căn phòng ngột ngạt đó, cảm thấy sảng khoái vô cùng, nhìn bầu trời, các tầng mây bông bềnh lơ lửng trôi dạt trên khoảng không yên bình, một cảm giác thoái mái lan tỏa bên trong. Nàng bay đến chỗ hai tên gác cổng hồi nãy, dùng tà thuật xóa đi ký của chúng về nàng rồi bỏ đi. Chợt đầu nàng nghĩ đến hôm nay là đại hội chiêu sinh đang diễn ra ngoài kia. "Sao không tạo chút niềm vui nhỉ?" Nàng nhếch mép cười, điệu bộ có chút quỷ quái. Dứt lời nàng hóa phép cải trang thành thí sinh, thay đổi diện mạo thành một nam thí sinh có diện mạo tuấn tú, bí hiểm. Nàng đeo lên mình chiếc nhẫn ngọc anh tím để che giấu tu vi. Chiếc nhẫn này lợi hại đến nỗi cường giả nguyên anh cảnh cũng chỉ nhận ra được nàng mới tu vi luyện khí cửu tầng. Cảm giác hưng phấn cùng một chút ý nghĩ đen tối nảy sinh, nàng dịch chuyển đến chỗ báo danh. "Xin chào, ngươi tên gì?" người ghi danh hỏi. "Duệ Vĩnh Nguyệt" Duệ ngập ngừng trả lời. "Bao nhiêu tuổi" "28 tuổi" nàng nghĩ mình nên nói tuổi tre trẻ một chút "Ngươi trẻ vậy, hẳn có thiên phú cao nhỉ, đây thể lệ cuộc thi, cầm đi" Hắn vừa đưa cho nàng tờ thể lệ cuộc chiêu sinh vừa nhìn nàng với vẻ mặt bất ngờ. Hai mươi tám tuổi với tu vi luyện khí cửu tầng. Đây là một tên rất có thiên phú. Nàng mang tên giả Duệ Vĩnh Nguyệt, bước vào vùng rừng trúc rộng lớn, nơi diễn ra cuộc thi sinh tồn đầu tiên. Ánh sáng nhạt nhòa từ những tia nắng xuyên qua tán trúc, tạo nên một không gian đầy bí ẩn. Dù trước mắt là một thử thách cam go, nhưng đối với nàng chỉ như trò chơi con nít. Ngược lại, sự hồi hộp và hứng thú tràn ngập trong lòng, như thể từng nhịp đập đều hướng về phía trước. Khi nàng đang tìm nơi dừng chân để nhóm lửa, tiếng cười nhạo và tiếng đe dọa vang lên từ phía xa. Duệ vươn cổ lên, cả dáng vẻ bình tĩnh vẫn không thể ngăn được sự tò mò. Hắn, Lý Tân, con trai của Lý Hồng Hoa, đang áp đảo một nhóm thí sinh yếu thế, những người mới nhập môn và còn nhiều run sợ trong rừng sâu. "Chà! Ta thật sự không hiểu các ngươi đang nghĩ gì, yếu như vậy mà cũng muốn gia nhập thanh huyền vân tông à!" Lý Kiên Thành gầm lên, tay nắm chặt gậy, ánh mắt đầy kiêu ngạo khi hắn dễ dàng hạ gục một kẻ bất lực. Hắn hả hê trong sự áp bức, mở rộng thế lực của bản thân qua những nỗi sợ hãi mà hắn gieo rắc. Duệ ghi nhận tình huống và cảm thấy ngứa ngáy trong lồng bởi sự tàn nhẫn này, nhưng nàng không vội vã hành động. Với tính khí điềm tĩnh của mình, nàng biết rằng những lời nói và hành vi ấy có thể dẫn đến một cơ hội tốt để dạy cho tên đó một bài học Cuối cùng, nàng quyết định xuất hiện. Nhẹ nhàng bước ra khỏi bóng râm, âm thầm quan sát Lý Kiên Thành. "Xem ra cuộc thi này không đơn giản nhỉ." nàng lên tiếng, gương mặt tươi cười nhưng ánh mắt lại sắc bén như dao. Lý Tân quay lại, ánh mắt gần như bừng lên với sự thú vị khi thấy một thí sinh mới tinh đến gần. "Ngươi là ai?" Hắn hỏi, đã bị cuốn hút bởi phong thái tự tin của nàng. "Tại hạ là Duệ Vĩnh Nguyệt. Không biết các hạ có thể bỏ qua cho tên này được không nhỉ." Nàng nói, tay chắp sau lưng, điệu bộ bình thản "Tại hạ sẽ thay tên này chơi cùng các hạ." "Ha ha, ngươi thú vị nhỉ, ta nghĩ ngươi không phải dạng tầm thường, tên này chẳng đáng để ngươi làm thế thân đâu." Hắn khẽ mỉm cười. Nhờ có trấn bảo trong tay hắn biết rằng nàng không phải dạng nên bỏ qua. "Chắc chắn ngươi đã nghe nhiều về sức mạnh của cha ta. Sao ngươi không tham gia vào tổ đổi của ta nhỉ?" Kiên Thành bày tỏ sự hứng thú trên người tên tóc trắng anh tú này. Những lời nói nhẹ nhàng của Kiên Thành cố gắng thuyết phục nàng gia nhập tổ đội hắn nghe thật nực cười làm sao, nó gợi lên những suy nghĩ trong lòng Trần Vĩnh Duệ. Kiên Thành dù mang danh là con trai của một cường giả, nhưng chưa bao giờ cảm thấy yên lòng thật sự. Vì thế, hắn rất coi trọng và muốn kết thân với những người có sức mạnh, ngược lại với những kẻ yếu kém, hắn sẽ nảy sinh ham muốn xóa sổ. "Tại hạ nói thế thôi chứ thật ra thì trò chơi mà tại hạ chuẩn bị nảy giờ xong rồi." Dứt lời nàng thi triển một thứ phép thuật đen tối, ảo diệu vào đầu tên Lý Kiên Thành. Hắn bất tinh nhân sự, chìm trong ảo mộng đáng sợ do nàng gây dựng. Còn tên bị hắn bắt nạt, nàng xóa ký ức rồi dịch chuyển tên đó ra bìa rừng. Động tác nàng dứt khoát, không để thừa thời gian, nàng niệm chú tạo ra quả cầu không gian khoỏng lồ, biến rừng trúc thành động băng tuyết đầy quy mô. Nàng đang biến nơi này trở nên đầy thử thách hơn cho các thí sinh. "Thêm chút niềm vui vậy là đủ rồi." Nàng hài lòng biến mất. Các giám khảo bên ngoài nhận thấy điều bất thường, liền lập tức xông vào. Khung cảnh trở nên hỗn loạn khi các giám khảo của đại hội chiêu sinh xông vào khu rừng trúc, vừa lúc những thí sinh khác đang hoảng hốt trước sự thay đổi đột ngột của môi trường. Trong sau lưng nàng, tiếng kêu hoảng loạn vang lên, nhưng Trần Vĩnh Duệ đã hòa mình vào bóng tối, biết rằng mình vẫn đang an toàn trong lớp cải trang của một nam thí sinh. "Có chuyện gì xảy ra ở đây?" Một giám khảo rắn rỏi, Hồng Vân, quát lớn, ánh mắt đảo qua các thí sinh đang hoảng loạn. Hắn từng là cường giả Huyền Khí Cảnh, và lúc này, sự hiện diện của hắn như một nguồn năng lượng áp đảo trong không khí. "Chúng ta phải đánh giá tình hình ngay lập tức." Giang Nguyệt Khả Linh tiến lại gần, vẻ mặt đầy nghiêm túc. Họ không thể hiểu nổi tại sao một khu vực yên tĩnh bỗng chốc lại trở nên hỗn loạn và đáng sợ như vậy. Trong khi đó, Duệ Vĩnh Nguyệt trốn phía bên trong một bụi cây dày đặc, lén nhìn các giám khảo chuẩn bị xử lý tình hình. Nàng không chỉ muốn tạo ra sự náo loạn mà còn muốn kiểm tra phản ứng của những kẻ được coi là cường giả. Đó là lý do nàng cảm thấy hài lòng với những gì mình tạo ra. "Nguy hiểm đang rình rập khắp nơi. Tất cả các thí sinh phải nhanh chóng tập trung lại đây! Các ngươi không được tách rời!" Hồng Vân ra lệnh, nhưng giọng nói của ông không đủ mạnh để khiến tất cả thí sinh nghe lời ngay tức khắc. Duệ nhếch mép cười, trong lòng nàng đang tràn ngập niềm vui. "Đúng rồi, đây mới chính là trò chơi mà ta muốn tham gia," nàng thầm nghĩ, trong khi các thí sinh xung quanh đã bắt đầu hoảng loạn, chạy đi tìm nơi trú ẩn. Từ xa, Lý Kiến Thành, tiếp tục nằm trong sự ảo mộng của phép thuật mà Duệ đã tạo ra, chỉ mơ mơ màng màng trong nỗi sợ hãi của bản thân. Hắn không thể đối diện với hình ảnh đáng sợ mà Duệ đã khắc sâu trong tâm trí hắn, về những sinh vật gớm ghiếc và những thế lực bóng tối. Nàng cảm thấy chút hứng phấn, quay về, khong muốn phá nữa còn có một số việc với cha nàng mà chưa giải quyết xong. Nàng bay đi để lại một mớ lộn xộn cho các giám khảo nhưng thực chất động hàn băng đó lại là một thứ hữu ích và quý giá với Khả Linh, đây coi như là một món quà mà Duệ chuẩn bị cho nàng. (còn tiếp)