

Tôi không phải là tiểu tam
Tác giả: Hương sad
Thể loại: Truyện ngắn
Link [Thảo luận - Góp ý] các truyện của Hương Sad
Chương 1
Hai chúng tôi gạt bỏ mọi định kiến của xã hội, mọi cấm đoán của gia đình mà quyết tâm đến với nhau. Người ta nói tôi lì lợm, tôi trơ trẽn, tôi không biết xấu hổ, ôsin mà đòi yêu cậu chủ, đũa mốc mà đòi sánh với mâm son hay dù như thế nào tôi cũng không quan tâm. Tôi yêu Dương không phải vì cậu ấy xuất thân từ gia đình giàu có, cũng không phải vì cậu ấy điển trai hay học giỏi mà từ chính tấm lòng nhân hậu của cậu ấy. Dù tôi là phận tôi tớ, là ôsin thấp kém, cậu vẫn không lạnh lùng hay khinh rẻ, cậu vẫn đối xử với tôi như những tiểu thư cao quý khác, ngày cậu tỏ tình với tôi, trái tim tôi cũng rối bời, đáy lòng tôi cũng đặt vô vàn câu hỏi nhưng đầu tôi lại vô thức gật mạnh, hai má tôi đỏ hồng và nụ cười hạnh phúc ấy đã trả lời tất cả, rằng tôi yêu cậu, rất yêu cậu. Thế nhưng gia đình cậu không cho phép, quyết ngăn cản và cấm chúng tôi yêu nhau. Dù cậu mạnh mẽ đưa ra ý kiến của bản thân mình và quyết bảo vệ tôi nhưng số phận phũ phàng đẩy tôi xa cậu vào đúng cái đêm định mệnh ấy. Tôi không ngờ Ly, người mà ba mẹ cậu muốn nhận làm con dâu lại độc ác đến vậy, đó là một tiểu thư danh giá ở làng bên, ba cô cũng là địa chủ giàu có như ba anh, bởi vì mối quan hệ thân quen và cũng vì lợi ích của mỗi bên mà cả hai gia đình đã có hôn ước cho Dương và Ly từ lâu. Và tối hôm ấy, một buổi tối không trăng không sao, tôi đang ngủ thì nghe tiếng gõ cửa, cứ ngỡ là mẹ từ nhà bố dượng về thăm tôi, tôi chạy ra mở cửa thì đám người áo đen chạy đến, bịt kín miệng tôi..
Tối hôm ấy đã hủy hoại cuộc đời tôi, tôi cứ ngỡ chỉ có anh mới là người đàn ông duy nhất xứng đáng để tôi trao tặng, thế mà đến tôi cũng chả thể quyết định nổi. Tôi run run nhớ lại khuôn mặt Ly tối hôm đấy:
- Con ôsin kia, nếu mày nói ra chuyện này cả nhà mẹ mày sẽ bị giết, mày tin không?
Tin chứ, cô ta là tiểu thư mà, ba cô ta có quyền lực đến vậy cơ mà, mẹ tôi dù lấy chồng cũng gọi là có chút tiền của nhưng cũng vẫn còn phải khép nép bên cha cô, tôi có thể làm gì đây..
Hôm sau tôi vẫn đến nhà cậu để làm việc, lúc ấy đúng lúc Ly đến chơi, cô ngạc nhiên khi thấy tôi vẫn ở đây, chắc cô ta nghĩ tôi sẽ trốn chui trốn lủi ở đâu đấy, co ro một mình mà khóc lóc hay tự tử nhưng tôi không thể làm vậy, tôi phải mạnh mẽ lên mới được:
- Con tiện tì này sao còn..
Mẹ anh ấy bước lại, vỗ vai cô:
- Con đừng lo, cô sẽ đuổi việc nó ngay bây giờ.
Tôi trừng mắt nhìn hai người họ, tay nắm chặt.
- Mày láo, dám..
Dương chạy lại cầm chặt tay tôi:
- Thôi đi, hai người quá đáng rồi đấy!
Dương nhìn tôi trìu mến, ngọt ngào hỏi:
- Em không sao chứ? Em cứ ở đây, chả ai đuổi được em đi cả, có tôi đây rồi.
Những hình ảnh từ đêm hôm qua in sâu vào mắt tôi, hiện ra rõ mồn một, nước mắt tôi chảy dài, tôi thật muốn ôm chặt lấy anh rồi kể hết tất cả nhưng tôi chẳng thể làm gì ngoài bất lực chịu đựng, anh nhẹ nhàng lau giọt nước mắt đang chảy trên má tôi, hôn nhẹ lên mí mắt tôi, nhìn thấy cảnh tượng ấy chắc hẳn Ly rất ngứa mắt và tức giận, cô cười mỉa mai:
- Vậy anh có chịu lấy một cô gái đã mất thứ ngàn vàng không?
Dương giật mình, quay lại nhìn Ly:
- Cô muốn thừa nhận với tôi điều gì? Tất nhiên tôi sẽ không bao giờ động đến những cô gái hư hỏng bừa bãi đến vậy!
Ly cười to rồi nhìn tôi vẻ hả hê, vui sướng còn tôi từ bất ngờ đến ngạc nhiên rồi hoang mang, tôi lùi lại phía sau, cắn chặt môi, lòng tôi rối bời, tôi cứ ngỡ dù như thế nào anh cũng sẽ hiểu cho tôi mà yêu thương tôi, che chở cho tôi, thế mà anh bảo tôi bẩn thỉu, hôi hám, hư hỏng? Dương nhìn tôi ngơ ngác như không hiểu chuyện gì xảy ra, Dương chạy theo tôi nhưng bây giờ tôi đã không đủ cam đảm để đối mặt với anh ấy nữa rồi, tôi không dám nghĩ đến lúc anh ấy biết được sự thật sẽ như thế nào, sẽ ghét bỏ, khinh thường và sỉ nhục tôi như đám người kia?
Tác giả: Hương sad
Thể loại: Truyện ngắn
Link [Thảo luận - Góp ý] các truyện của Hương Sad
Chương 1
Hai chúng tôi gạt bỏ mọi định kiến của xã hội, mọi cấm đoán của gia đình mà quyết tâm đến với nhau. Người ta nói tôi lì lợm, tôi trơ trẽn, tôi không biết xấu hổ, ôsin mà đòi yêu cậu chủ, đũa mốc mà đòi sánh với mâm son hay dù như thế nào tôi cũng không quan tâm. Tôi yêu Dương không phải vì cậu ấy xuất thân từ gia đình giàu có, cũng không phải vì cậu ấy điển trai hay học giỏi mà từ chính tấm lòng nhân hậu của cậu ấy. Dù tôi là phận tôi tớ, là ôsin thấp kém, cậu vẫn không lạnh lùng hay khinh rẻ, cậu vẫn đối xử với tôi như những tiểu thư cao quý khác, ngày cậu tỏ tình với tôi, trái tim tôi cũng rối bời, đáy lòng tôi cũng đặt vô vàn câu hỏi nhưng đầu tôi lại vô thức gật mạnh, hai má tôi đỏ hồng và nụ cười hạnh phúc ấy đã trả lời tất cả, rằng tôi yêu cậu, rất yêu cậu. Thế nhưng gia đình cậu không cho phép, quyết ngăn cản và cấm chúng tôi yêu nhau. Dù cậu mạnh mẽ đưa ra ý kiến của bản thân mình và quyết bảo vệ tôi nhưng số phận phũ phàng đẩy tôi xa cậu vào đúng cái đêm định mệnh ấy. Tôi không ngờ Ly, người mà ba mẹ cậu muốn nhận làm con dâu lại độc ác đến vậy, đó là một tiểu thư danh giá ở làng bên, ba cô cũng là địa chủ giàu có như ba anh, bởi vì mối quan hệ thân quen và cũng vì lợi ích của mỗi bên mà cả hai gia đình đã có hôn ước cho Dương và Ly từ lâu. Và tối hôm ấy, một buổi tối không trăng không sao, tôi đang ngủ thì nghe tiếng gõ cửa, cứ ngỡ là mẹ từ nhà bố dượng về thăm tôi, tôi chạy ra mở cửa thì đám người áo đen chạy đến, bịt kín miệng tôi..
Tối hôm ấy đã hủy hoại cuộc đời tôi, tôi cứ ngỡ chỉ có anh mới là người đàn ông duy nhất xứng đáng để tôi trao tặng, thế mà đến tôi cũng chả thể quyết định nổi. Tôi run run nhớ lại khuôn mặt Ly tối hôm đấy:
- Con ôsin kia, nếu mày nói ra chuyện này cả nhà mẹ mày sẽ bị giết, mày tin không?
Tin chứ, cô ta là tiểu thư mà, ba cô ta có quyền lực đến vậy cơ mà, mẹ tôi dù lấy chồng cũng gọi là có chút tiền của nhưng cũng vẫn còn phải khép nép bên cha cô, tôi có thể làm gì đây..
Hôm sau tôi vẫn đến nhà cậu để làm việc, lúc ấy đúng lúc Ly đến chơi, cô ngạc nhiên khi thấy tôi vẫn ở đây, chắc cô ta nghĩ tôi sẽ trốn chui trốn lủi ở đâu đấy, co ro một mình mà khóc lóc hay tự tử nhưng tôi không thể làm vậy, tôi phải mạnh mẽ lên mới được:
- Con tiện tì này sao còn..
Mẹ anh ấy bước lại, vỗ vai cô:
- Con đừng lo, cô sẽ đuổi việc nó ngay bây giờ.
Tôi trừng mắt nhìn hai người họ, tay nắm chặt.
- Mày láo, dám..
Dương chạy lại cầm chặt tay tôi:
- Thôi đi, hai người quá đáng rồi đấy!
Dương nhìn tôi trìu mến, ngọt ngào hỏi:
- Em không sao chứ? Em cứ ở đây, chả ai đuổi được em đi cả, có tôi đây rồi.
Những hình ảnh từ đêm hôm qua in sâu vào mắt tôi, hiện ra rõ mồn một, nước mắt tôi chảy dài, tôi thật muốn ôm chặt lấy anh rồi kể hết tất cả nhưng tôi chẳng thể làm gì ngoài bất lực chịu đựng, anh nhẹ nhàng lau giọt nước mắt đang chảy trên má tôi, hôn nhẹ lên mí mắt tôi, nhìn thấy cảnh tượng ấy chắc hẳn Ly rất ngứa mắt và tức giận, cô cười mỉa mai:
- Vậy anh có chịu lấy một cô gái đã mất thứ ngàn vàng không?
Dương giật mình, quay lại nhìn Ly:
- Cô muốn thừa nhận với tôi điều gì? Tất nhiên tôi sẽ không bao giờ động đến những cô gái hư hỏng bừa bãi đến vậy!
Ly cười to rồi nhìn tôi vẻ hả hê, vui sướng còn tôi từ bất ngờ đến ngạc nhiên rồi hoang mang, tôi lùi lại phía sau, cắn chặt môi, lòng tôi rối bời, tôi cứ ngỡ dù như thế nào anh cũng sẽ hiểu cho tôi mà yêu thương tôi, che chở cho tôi, thế mà anh bảo tôi bẩn thỉu, hôi hám, hư hỏng? Dương nhìn tôi ngơ ngác như không hiểu chuyện gì xảy ra, Dương chạy theo tôi nhưng bây giờ tôi đã không đủ cam đảm để đối mặt với anh ấy nữa rồi, tôi không dám nghĩ đến lúc anh ấy biết được sự thật sẽ như thế nào, sẽ ghét bỏ, khinh thường và sỉ nhục tôi như đám người kia?
Last edited by a moderator: