"
Nhóc con! Mi để ta đợi hơi lâu rồi đấy."
Tại câu lạc bộ hoàng tử của thành phố Jern, trong một căn phòng Vip, làn khói thuốc bay khắp không khí.
Một người đàn ông trung niên đang phì phèo điếu xì gà, hai tay ôm vai, bá cổ những cô gái trang điểm lòe loẹt, ăn mặc thiếu vải để lộ body.
"Khụ khụ."
Hít phải mùi khói nồng nặc, tôi không chịu được mà ho vài cái.
"Ông già. Dập ngay điếu thuốc đi. Muốn tôi bị ung thư phổi... sống mãi ở tuổi mười lăm chắc?"
"Hừ. Thằng nhóc thối này, mi dám hỗn với ta như vậy à?"
Tôi chẳng thèm nếm xỉa, khinh khỉnh nhìn ông ta. Trên mặt tôi thể hiện sự coi thường một cách vô đối. Tôi chọn chỗ ngồi ngay phía đối diện người đàn ông.
"Ông già! Gan ông có vẻ đã to bằng trời rồi đó nhỉ? Đem mấy bé "sugar baby" vào nơi dành cho người "gay". Bộ ông không thể chọn những chỗ bình thường hơn như quán café sao?"
Những cô gái bên cạnh ông trở nên khúm núm, e ngại trước câu nói móc mỉa của tôi.
Ông ta cười lớn:
"Hắc hắc. Mi quả nhiên càng ngày càng mạnh miệng rồi! Nhưng ta đường đường là một lão đại trong giới giang hồ thì làm gì có chuyện chọn những địa điểm kém cỏi thế chứ!"
Mày tôi nhíu lại, liếc nhìn xung quanh.
"... đúng là cái lão già si đần mà. Chỉ biết nghĩ cho bản thân ông mà thôi, chỗ này vốn dĩ không hề phù hợp với đứa mới học cấp trung học như tôi đâu."
"Làm gì có chuyện không phù hợp. Ta dẫn mi đến nơi toàn đàn ông là có chủ đích cả đấy."
Ông ta nở một nụ cười ranh mãnh.
Linh cảm mách bảo tôi chắc chắn có điều gì đó không may sắp xảy ra và nó vô cùng ớn lạnh.
Tôi cảnh giác, tò mò hỏi:
"Lão già Lưu... có gì cứ nói thẳng. Cứ úp úp mở mở mãi làm gì?"
Lão không nói gì, vỗ tay bôm bốp.
Từ bên ngoài, dàn "harem" nam mĩ miều bước vào... chừng mười người.
"Gì vậy, ông già? Tự nhiên đem đám đàn ông ăn mặc hở hang này ra khoe. Trông tởm tởm thế nào ý, khác nào mấy thằng trai bao không?"
"Trai bao đấy!"
"What? Thuê trai bao làm gì?"
"Cho mi làm quen chứ sao."
"Cái gì? Làm quen. Mắc mớ gì phải làm quen với nhiều đàn ông vậy? Tôi có bị gay đâu."
Mắt tôi trợn ngược lên như mắt ếch.
"Xì! Làm gì mà tỏ thái độ dữ. Ta sẽ sắp xếp cho mi vô học trường trung học Britist. Trường đó là trường nam sinh nên ta nghĩ mi sẽ có tình cảm đặc biệt với người cùng giới."
"Thôi đi cha nội. Tôi có bị si đần giống ông đâu mà yêu nam sinh. Đừng có làm mấy trò ba lăng nhăng này."
Mặt tôi đỏ bừng lên như vừa ăn phải một đống ớt cay xè lưỡi, ngọn lửa bùng phát vì tức giận.
Tôi là con người thì cũng có lòng tự ái riêng của mình chứ. Lão già chết tiệt.
Lão Lưu ra hiệu cho dàn harem chất lượng bu lấy tôi.
"Stop! Stop! Các người tránh ra đi, tránh ra đi."
Tôi nhăn mặt như mông khỉ, khó chịu, không ngừng đưa tay xua đuổi những anh chàng điển trai.
"Nhóc con kia! Ta thấy mi hơi bị chảnh cún rồi đấy nhá. Há há."
Trời ạ! Não tôi muốn nổ tung vì lão già chọc tức đến phát điên. Tôi phồng má trợn mắt bắn tia lửa mang áp suất cao ngất ngửa sang ông già.
Các bé sugar baby của lão che miệng lại, cười khanh khách.
Thôi xong! Đời trai của tôi thế là hết. Cảnh nhục nhã thế này mà để con gái trông thấy thì tôi chỉ mong có cái lỗ nào đó để chui xuống...
Lúc tôi định đứng dậy rời đi, anh Lục đã ngăn tôi lại.
Anh ấy là đàn em của lão Lưu, nói chung là cánh tay phải đắc lực.
"Cậu Hứa. Lão gia chỉ muốn tốt cho cậu thôi mà. Cứ ngồi chơi xơi nước với ông ấy một chút nữa."
Tôi lên mặt làm giá.
"Không phải nể mặt anh thì tôi còn lâu mới chịu hít chung cái không khí với ông già đáng ghét ông đâu đấy."
Câu chuyện nên bắt đầu từ đâu nhỉ?
Cái ngày tôi gặp lão già họ Hứa giống như một định mệnh được sắp đặt...
Tôi sinh ra trong một gia đình ấm áp, hạnh phúc. Cuộc sống khá giả, ba tôi là chủ tịch của tập đoàn Hứa thị dòng dõi lâu đời trong thành phố Jern.
Năm tôi mười tuổi, mẹ bị bệnh và không thể chống chọi với nó nữa, bỏ hai ba con tôi mà đi.
Ba yêu mẹ say đắm, chịu cú sốc tinh thần quá lớn, ngày nào cũng uống rượu bia để tập đoàn sa ngã rơi vào tay người em cùng cha khác mẹ.
Tôi giống mẹ, một người con trai còn đẹp hơn cả con gái.
Chính vì thế mà ba ghét tôi, tôi phải chịu sự tra tấn, hành hạ của cha suốt nửa năm sau đó.
Đến khi... tôi cứ nghĩ cuộc đời mình chẳng còn hi vọng, muốn tự sát thì... tôi đã gặp được lão già giang hồ có máu mặt.
Lão giúp tôi thoát khỏi người cha tệ bạc, nhận nuôi tôi, cho tôi một cuộc sống ổn định. Lão chẳng khác nào vị cứu tinh, không biết từ khi nào tôi có một người cha tốt bụng khác dù không phải máu mủ, ruột thịt.
Sống với ông già thì tôi đã trở thành một con người toàn năng.
Nghệ thuật, học vấn... cái gì tôi cũng giỏi, ngoại trừ những thứ liên quan đến vận động vì tôi sinh ra đã yếu ớt. Nhận học bổng đi du học bên Mĩ và trở về Trung Quốc sau ba năm, chuẩn bị học ở trường trung học Britist.
Tôi còn được mệnh danh là "thiên tài nước Mĩ", bao trường săn đón.
Tính cách tôi hiền lành, dễ mến nhưng riêng đối với ông già lại khác. Bởi, lão ta là người tôi thân thiết nhất, tiêm nhiễm cho tôi những kiến thức đen tối. Chính vì thế mà con người thật của tôi luôn biểu hiện trước mặt lão.
Hiện tại, trước mặt tôi, vẽ mặt cợt nhả khi nãy đã đanh lại nghiêm túc.
"Hứa An. Ta mong nhóc có thể tận hưởng niềm vui của quãng thời gian của tuổi học trò. Nên mi đừng lúc nào cũng công việc và công việc. Mọi thứ rồi sẽ khác mà thôi."
"Ừm. Tôi biết rồi, ông già."
Chỉ lát sau, tôi và lão Lưu đã làm lành, cười cười nói nói chuyện phiếm.
Chúng tôi là vậy đấy. Cãi vã rồi rất nhanh lại thân thiết. Đôi khi là những cuộc chiến nhỏ nhưng rồi mọi thứ cũng ổn định như thường.