

Chương 1: Tỏ tình
Tôi đã ngủ quên mất, khi chuông báo thức reo đến lần thứ 5 tôi mới lờ mờ mở mắt nhìn vào điện thoại. "Chết rồi". Còn 30 phút nữa Huy Văn bay sang Mĩ. Tôi bật người dậy, vscn nhanh nhất có thể, với tay lấy chiếc váy hôm sinh nhật vừa rồi cậu ấy tặng tôi. Chiếc váy màu đỏ - màu tôi thích nhất, thiết kế trông rất đẹp và thời trang, đúng mẫu váy tôi thích. Thay váy xong tôi luống cuống vớ lấy đôi giày cao gót định lấy đôi thấp nhất nhưng tìm không thấy tôi liền vớ tạm đôi khá cao, tầm 10c m (vì trong tủ giày tôi toàn những đôi cao tới 15cm) rồi lao nhanh ra đường bắt taxi. Đoạn đường từ nhà đến sân bay khá xa nên dù bác Tài có phóng rất nhanh mà vẫn tốn gần 15 phút. "Vậy chỉ còn khoảng 10 phút thôi ư?" Tôi như điên như cuồng chạy đến tìm chỗ Huy Văn đang ngồi chờ. Do bố mẹ và họ hàng đều bên Mĩ với lại cũng ít bạn bè bên này nên cậu ấy đến đây một mình. Mắt cậu ấy đang nhìn chằm chằm vào điện thoại rồi nhìn ngó xung quanh như đang mong chờ ai đó. Tim tôi đập mạnh hơn, và thầm mong người cậu ấy đang chờ là tôi.. Chạy tới nơi tôi thở dốc, cậu ấy cũng đứng bật dậy đôi mắt hơi lé lên tia mừng rỡ:
- Cậu đến rồi à?
Tôi không đáp lại lao tới ôm chầm lấy cậu, cậu ấy không nói gì, để cho tôi ôm một lát rồi nói
- Cậu sao thế?
Im lặng một lúc, tôi vẫn ôm cậu ấy và cảm nhận được nhịp đập cậu ấy có vẻ nhanh hơn, như một động lực để tôi tỏ tình:
- Đừng đi mà, đừng bỏ tớ ở lại, đừng đi có được không, bởi vì.. tớ thích cậu!
Vừa nói vừa khóc, cố ôm cậu ấy chặt hơn, tôi sợ phải nghe những lời mình không muốn. Nhịp tim của Huy Văn đã đập mạnh hơn rất nhiều nên tôi càng hi vọng. Nhưng cậu ấy đã đẩy nhẹ tôi ra. Tai hơi ù ù, nhưng tôi đang cố tập trung nghe câu trả lời. Một lúc sau cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi:
- Tớ không thích cậu.
Lời nói rõng rạc như cứa lòng. Tôi nghèn nghẹn không nói được câu gì nên quay lưng chạy đi, vừa đi vừa khóc, dù tôi đã cố kiềm chế, nhưng nước mắt cứ không ngừng tuôn ra. Nó làm mờ mọi thứ trước mắt tôi. Nghe thấy tiếng gọi từ đằng sau cùng tiếng bước chân:
- Điệp Nhi, đợi đã!
Tôi càng luống cuống chạy nhanh hơn, không phải là tôi không muốn mà là tôi không dám đối mặt với sự thật phũ phàng đó. Tiếng bước chân kia càng gần tôi càng cố chạy nhanh hơn và rồi bước chân của tôi bỗng loạn nhịp và trở nên lảo đảo.. thì ra giày bên trái bị gãy. Nhưng tôi vẫn cố đi những bước chân khập khễnh. Trụ chưa được 3 bước thì gót giày gãy hẳn và tôi cũng ngã xuống. Chưa bao giờ tôi thấy căm ghét bản thân đến thế, ngay lúc này tôi không muốn ai nhìn thấy bộ dạng yếu đuối này. Huy Văn chạy đến nhẹ nhàng đỡ tôi ngồi dậy rồi lấy tay xoa xoa mắt cá chân tôi:
- Cậu có sao không?
Nước mắt vẫn chảy dài, hình như còn nhiều hơn khi nãy, tôi không rõ những giọt nước mắt này là do đau chân hay là vì câu nói vừa rồi nữa. Vội lấy tay lau nước mắt, tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy:
- Cậu muốn gì?
- "Mình xin lỗi" -Ánh mắt toát lên vẻ hối lỗi và lo lắng, bàn tay ấm áp đặt lên vai tôi, tay còn lại đưa khăn cho tôi lau nước mắt.
Nhưng đấy không phải là lời tôi muốn nghe bây giờ. Tôi lấy gạt chiếc khăn rơi xuống đất, dù chân vẫn đau nhưng tôi cố vùng vẫy thoát khỏi vòng tay ấy cố chạy đi. Nhưng vừa định đứng dậy thì Huy Văn cản lại:
- Cậu muốn đi đâu?
Tôi hét toáng lên:
- Tránh ra!
Mọi người xung quanh nhìn tôi và xì xào điều gì đó, nhưng tôi chẳng quan tâm. Cậu ấy vẫn không phản ứng gì, tôi đang định hét lên một lần nữa thì.. MỘT NỤ HÔN.. Huy Văn khẽ cúi xuống nhẹ nhàng đặt lên đặt lên môi tôi. Nhịp tim bắt đầu đập nhanh như 1000 lần/1 phút. Tôi định xô ra thì bị cậu ấy kéo lại và nụ hôn đó kéo dài cho tới khi có thông báo chuyến bay sang Mỹ sắp cất cánh. Trong đầu tôi với hàng trăm câu hỏi, nhưng chưa kịp mở lời thì Huy Văn khẻ xoa đầu tôi âu yếm:
- Anh yêu em!
Tôi ôm anh một lúc rồi thì thầm vào tai anh:
- Em sẽ chờ, anh đi mạnh giỏi.
<<còn tiếp>>
Nhớ like ủng hộ để tớ có động lực nha!
- Cậu đến rồi à?
Tôi không đáp lại lao tới ôm chầm lấy cậu, cậu ấy không nói gì, để cho tôi ôm một lát rồi nói
- Cậu sao thế?
Im lặng một lúc, tôi vẫn ôm cậu ấy và cảm nhận được nhịp đập cậu ấy có vẻ nhanh hơn, như một động lực để tôi tỏ tình:
- Đừng đi mà, đừng bỏ tớ ở lại, đừng đi có được không, bởi vì.. tớ thích cậu!
Vừa nói vừa khóc, cố ôm cậu ấy chặt hơn, tôi sợ phải nghe những lời mình không muốn. Nhịp tim của Huy Văn đã đập mạnh hơn rất nhiều nên tôi càng hi vọng. Nhưng cậu ấy đã đẩy nhẹ tôi ra. Tai hơi ù ù, nhưng tôi đang cố tập trung nghe câu trả lời. Một lúc sau cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi:
- Tớ không thích cậu.
Lời nói rõng rạc như cứa lòng. Tôi nghèn nghẹn không nói được câu gì nên quay lưng chạy đi, vừa đi vừa khóc, dù tôi đã cố kiềm chế, nhưng nước mắt cứ không ngừng tuôn ra. Nó làm mờ mọi thứ trước mắt tôi. Nghe thấy tiếng gọi từ đằng sau cùng tiếng bước chân:
- Điệp Nhi, đợi đã!
Tôi càng luống cuống chạy nhanh hơn, không phải là tôi không muốn mà là tôi không dám đối mặt với sự thật phũ phàng đó. Tiếng bước chân kia càng gần tôi càng cố chạy nhanh hơn và rồi bước chân của tôi bỗng loạn nhịp và trở nên lảo đảo.. thì ra giày bên trái bị gãy. Nhưng tôi vẫn cố đi những bước chân khập khễnh. Trụ chưa được 3 bước thì gót giày gãy hẳn và tôi cũng ngã xuống. Chưa bao giờ tôi thấy căm ghét bản thân đến thế, ngay lúc này tôi không muốn ai nhìn thấy bộ dạng yếu đuối này. Huy Văn chạy đến nhẹ nhàng đỡ tôi ngồi dậy rồi lấy tay xoa xoa mắt cá chân tôi:
- Cậu có sao không?
Nước mắt vẫn chảy dài, hình như còn nhiều hơn khi nãy, tôi không rõ những giọt nước mắt này là do đau chân hay là vì câu nói vừa rồi nữa. Vội lấy tay lau nước mắt, tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy:
- Cậu muốn gì?
- "Mình xin lỗi" -Ánh mắt toát lên vẻ hối lỗi và lo lắng, bàn tay ấm áp đặt lên vai tôi, tay còn lại đưa khăn cho tôi lau nước mắt.
Nhưng đấy không phải là lời tôi muốn nghe bây giờ. Tôi lấy gạt chiếc khăn rơi xuống đất, dù chân vẫn đau nhưng tôi cố vùng vẫy thoát khỏi vòng tay ấy cố chạy đi. Nhưng vừa định đứng dậy thì Huy Văn cản lại:
- Cậu muốn đi đâu?
Tôi hét toáng lên:
- Tránh ra!
Mọi người xung quanh nhìn tôi và xì xào điều gì đó, nhưng tôi chẳng quan tâm. Cậu ấy vẫn không phản ứng gì, tôi đang định hét lên một lần nữa thì.. MỘT NỤ HÔN.. Huy Văn khẽ cúi xuống nhẹ nhàng đặt lên đặt lên môi tôi. Nhịp tim bắt đầu đập nhanh như 1000 lần/1 phút. Tôi định xô ra thì bị cậu ấy kéo lại và nụ hôn đó kéo dài cho tới khi có thông báo chuyến bay sang Mỹ sắp cất cánh. Trong đầu tôi với hàng trăm câu hỏi, nhưng chưa kịp mở lời thì Huy Văn khẻ xoa đầu tôi âu yếm:
- Anh yêu em!
Tôi ôm anh một lúc rồi thì thầm vào tai anh:
- Em sẽ chờ, anh đi mạnh giỏi.
<<còn tiếp>>
Nhớ like ủng hộ để tớ có động lực nha!
Last edited by a moderator: