Chương 20: Chiến đấu với Lam Hoa Độc Giao Xà 1.
"Thiên Loan cô nương đệ đệ ngươi có ý gì, chỉ xin một miếng thịt có cần phải ra tay đánh ngươi không?"
Hoàng Phong tức giận nói. Hắn không ngờ chỉ vì một miếng thịt nhỏ mà tên nhóc này ra dám ra tay với muội muội bảo bối của hắn.
"Đệ đệ ta không thích đồ ăn của đệ ấy bị lấy đi khi đệ ấy không cho phép, ta cũng không thể làm gì được." Thiên Loan vừa nướng thịt vừa lạnh lùng nói.
'Ngươi.. "
Khi Hoàng Phong đang chuẩn bị nói thì một hộ vệ vội vã chạy đến.
" Đại.. Đại thiếu gia không xong rồi.. xuất hiện Lam Hoa Xà Vương. "
Hoàng Thanh và Hoàng Phong kinh ngạc hô lên, không thể nào, Lam Hoa Xà Vương khổng thể xuất hiện ở đây, chỉ có những thì huống như đi tìm thức ăn, hay bị người khác chọc giận mới ra khỏi hang, bọn họ cho chọc gì đến nói đâu.
Thiên Loan cảm thấy ông trời thật tốt với mình mà. Khóe miệng khẽ cười, mắt ôn nhu nhìn Tiểu Cương, nàng xoa đầu Tiểu Cương khẽ nói.
" Đệ ở đây ăn thịt, tỷ đi lấy thịt Lam Hoa xà Vương cho đệ tẩm bổ. "
Tiểu Cương chớp chớp mắt nhìn nàng gật cái đầu nhỏ, nhìn Thiên Loan rời đi, rồi tiếp tục ăn thịt nướng của mình.
" Đại ca làm sao đây, con ma thú này cấp năm đó. "Hoàng Phong lo lắng nhìn Hoàng Thanh.
Trong lòng của Hoàng Thanh cũng lo lắng lắm chứ, ma thú cấp năm tương đương với một lam cấp vũ sư, mà trong đoàn của hắn cao nhất chỉ có hạ cấp lục sư. Trong lúc Hoàng Thanh đang lo lắng thì Thiên Loan không lời nào đã bay xuống đối diện với Lam Hoa Xà vương.
" Này, nếu ngươi giao lam hoa ta sẽ tha cho ngươi một mạng. "
Nghe lời nói của Thiên Loan Lam Hoa xà vương tức giận gầm lên. Tên loài người này thật to gan mà dám đánh chủ ý lên lam hoa của đó, hừ mất lam hoa tu vi của mó sẽ lùi một cấp.
Mọi người trên thuyền cũng ngạc nhiên nhìn thiếu nữ vừa mở miệng là muốn lấy lam hoa của người ta kia. Nàng ấy là quái vật à, đối diện với mộ ma thú cấp năm mà lại cao ngạo như thế.
" Không cho, cướp! "
Nói xong Thiên Loan lao về phía Lam Hoa xà vương. Tốc độ nhanh vô cùng không ai nhìn thấy hình bóng của nàng. Lam Hoa xà vương tức giận gầm lên. Nó há cái miệng như chậu máu của nó phun một dòng nước lấp lánh xinh đẹp, đừng hình nó lấp lánh xinh đẹp nhưng lại chứa cực độc chết người.
Thiên Loan nhanh chóng nhảy sang một bên. Một thanh kiếm mỏng xuất hiện trên tay nàng đánh về phía cái miệng của Lan Hoa xà vương. Cảm thấy nguy hiểm Lam Hoa xà vương lập tức ngậm miệng thành hình nhanh chóng lặn xuống nước.
Thiên Loan nhìn thấy Lam Hoa xà lặng xuống nước, trên tay đồng thời xuất hiện một viên đan dược màu xanh lam, nàng nhanh chóng nuốt xuống lao mình xuống mặt biển.
Tưởng lặn xuống nước thì ta không đánh được sao. Vừa xuống nước nàng không ngừng công kích về phía Lam Hoa xà vương. Trước thế công dồn dập của Thiên Loan Lam Hoa xà chật vật né tránh. Nó cứ nghĩ nước là lợi thế của nó, cho dùng nhân loại kia có xuống nước cũng sẽ gặp bất lợi, nhưng không ngờ khi nhân loại kia xuống nước chả khác gì trên bờ. Tu vi yếu hơn nó cả hai tiểu cấp nhưng nó không thể nào đánh trả được.
Nhân loại đáng chết. Lam Hoa xà vương tức giận gầm lên Lam hoa trên đầu nó tỏa ra một ánh sáng mê người bao trùng cả một không gian xung quanh Thiên Loan.
" Không Xong, lam hoa ảo ảnh."
Mọi người trên thuyền cả kinh hô lên, đôi mắt hoảng sợ nhìn về phía dưới, nhìn cô nương xinh đẹp bị nhấn chìm trong làn khói xanh. Lam hoa ảo ảnh là chiêu thức lợi hại nhất của Lam Hoa xà vương. Khi bị làn khói xanh bao phủ, đối phương sẽ lâm vào ảo giác, phải đối diện với tâm ma, nếu thoái ra được thì sau này khi vô tình đối diện với tâm, cho dù không vượt qua được cũng sẽ không mất mạng, cùng lắm chỉ tu vi giảm xuống, nhưng nếu như bình thường không vượt qua được nhẹ thì mất hết tu vi trở thành một ngốc tử, nặng thì mất mạng.
Khi Thiên Loan rơi vào ảo ảnh đối diện nàng không có cái gì ngoài một màu trắng. Nghe nói tâm ma là thứ mà họ sợ đối mặt nhất, nhưng nàng có sợ gì đâu mà có tâm ma chứ.
Thiên Loan tiến về phía trước, thì bỗng nhiên khoảng không màu trắng biến thành một con đường, trên con đướng đó tên Nam đang cầm cái cây gậy đầy máu độc ác nhìn cô.
Khóe miệng Thiên Loan cong lên, cái con Lam Hoa Xà Vương có phải bí quá hóa liều hay không mà tưởng tên này là người nàng không muốn gặp nhất. Mà thôi kệ, có đánh là được.
Nghĩ xong, nàng không chờ đối phương hành động mà chủ động đánh tới. Nhưng nàng phát hiện trong ảo ảnh không dùng được ma pháp, cũng không sử dụng được nội lực.
Hoàng Phong tức giận nói. Hắn không ngờ chỉ vì một miếng thịt nhỏ mà tên nhóc này ra dám ra tay với muội muội bảo bối của hắn.
"Đệ đệ ta không thích đồ ăn của đệ ấy bị lấy đi khi đệ ấy không cho phép, ta cũng không thể làm gì được." Thiên Loan vừa nướng thịt vừa lạnh lùng nói.
'Ngươi.. "
Khi Hoàng Phong đang chuẩn bị nói thì một hộ vệ vội vã chạy đến.
" Đại.. Đại thiếu gia không xong rồi.. xuất hiện Lam Hoa Xà Vương. "
Hoàng Thanh và Hoàng Phong kinh ngạc hô lên, không thể nào, Lam Hoa Xà Vương khổng thể xuất hiện ở đây, chỉ có những thì huống như đi tìm thức ăn, hay bị người khác chọc giận mới ra khỏi hang, bọn họ cho chọc gì đến nói đâu.
Thiên Loan cảm thấy ông trời thật tốt với mình mà. Khóe miệng khẽ cười, mắt ôn nhu nhìn Tiểu Cương, nàng xoa đầu Tiểu Cương khẽ nói.
" Đệ ở đây ăn thịt, tỷ đi lấy thịt Lam Hoa xà Vương cho đệ tẩm bổ. "
Tiểu Cương chớp chớp mắt nhìn nàng gật cái đầu nhỏ, nhìn Thiên Loan rời đi, rồi tiếp tục ăn thịt nướng của mình.
" Đại ca làm sao đây, con ma thú này cấp năm đó. "Hoàng Phong lo lắng nhìn Hoàng Thanh.
Trong lòng của Hoàng Thanh cũng lo lắng lắm chứ, ma thú cấp năm tương đương với một lam cấp vũ sư, mà trong đoàn của hắn cao nhất chỉ có hạ cấp lục sư. Trong lúc Hoàng Thanh đang lo lắng thì Thiên Loan không lời nào đã bay xuống đối diện với Lam Hoa Xà vương.
" Này, nếu ngươi giao lam hoa ta sẽ tha cho ngươi một mạng. "
Nghe lời nói của Thiên Loan Lam Hoa xà vương tức giận gầm lên. Tên loài người này thật to gan mà dám đánh chủ ý lên lam hoa của đó, hừ mất lam hoa tu vi của mó sẽ lùi một cấp.
Mọi người trên thuyền cũng ngạc nhiên nhìn thiếu nữ vừa mở miệng là muốn lấy lam hoa của người ta kia. Nàng ấy là quái vật à, đối diện với mộ ma thú cấp năm mà lại cao ngạo như thế.
" Không cho, cướp! "
Nói xong Thiên Loan lao về phía Lam Hoa xà vương. Tốc độ nhanh vô cùng không ai nhìn thấy hình bóng của nàng. Lam Hoa xà vương tức giận gầm lên. Nó há cái miệng như chậu máu của nó phun một dòng nước lấp lánh xinh đẹp, đừng hình nó lấp lánh xinh đẹp nhưng lại chứa cực độc chết người.
Thiên Loan nhanh chóng nhảy sang một bên. Một thanh kiếm mỏng xuất hiện trên tay nàng đánh về phía cái miệng của Lan Hoa xà vương. Cảm thấy nguy hiểm Lam Hoa xà vương lập tức ngậm miệng thành hình nhanh chóng lặn xuống nước.
Thiên Loan nhìn thấy Lam Hoa xà lặng xuống nước, trên tay đồng thời xuất hiện một viên đan dược màu xanh lam, nàng nhanh chóng nuốt xuống lao mình xuống mặt biển.
Tưởng lặn xuống nước thì ta không đánh được sao. Vừa xuống nước nàng không ngừng công kích về phía Lam Hoa xà vương. Trước thế công dồn dập của Thiên Loan Lam Hoa xà chật vật né tránh. Nó cứ nghĩ nước là lợi thế của nó, cho dùng nhân loại kia có xuống nước cũng sẽ gặp bất lợi, nhưng không ngờ khi nhân loại kia xuống nước chả khác gì trên bờ. Tu vi yếu hơn nó cả hai tiểu cấp nhưng nó không thể nào đánh trả được.
Nhân loại đáng chết. Lam Hoa xà vương tức giận gầm lên Lam hoa trên đầu nó tỏa ra một ánh sáng mê người bao trùng cả một không gian xung quanh Thiên Loan.
" Không Xong, lam hoa ảo ảnh."
Mọi người trên thuyền cả kinh hô lên, đôi mắt hoảng sợ nhìn về phía dưới, nhìn cô nương xinh đẹp bị nhấn chìm trong làn khói xanh. Lam hoa ảo ảnh là chiêu thức lợi hại nhất của Lam Hoa xà vương. Khi bị làn khói xanh bao phủ, đối phương sẽ lâm vào ảo giác, phải đối diện với tâm ma, nếu thoái ra được thì sau này khi vô tình đối diện với tâm, cho dù không vượt qua được cũng sẽ không mất mạng, cùng lắm chỉ tu vi giảm xuống, nhưng nếu như bình thường không vượt qua được nhẹ thì mất hết tu vi trở thành một ngốc tử, nặng thì mất mạng.
Khi Thiên Loan rơi vào ảo ảnh đối diện nàng không có cái gì ngoài một màu trắng. Nghe nói tâm ma là thứ mà họ sợ đối mặt nhất, nhưng nàng có sợ gì đâu mà có tâm ma chứ.
Thiên Loan tiến về phía trước, thì bỗng nhiên khoảng không màu trắng biến thành một con đường, trên con đướng đó tên Nam đang cầm cái cây gậy đầy máu độc ác nhìn cô.
Khóe miệng Thiên Loan cong lên, cái con Lam Hoa Xà Vương có phải bí quá hóa liều hay không mà tưởng tên này là người nàng không muốn gặp nhất. Mà thôi kệ, có đánh là được.
Nghĩ xong, nàng không chờ đối phương hành động mà chủ động đánh tới. Nhưng nàng phát hiện trong ảo ảnh không dùng được ma pháp, cũng không sử dụng được nội lực.