Truyện Ngắn Tình Yêu Không Thành - Tiểu Bạch

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Aquafina, 24 Tháng mười hai 2021.

  1. Aquafina Malchanceux Jeun Richard

    Bài viết:
    240
    Tình yêu không thành

    Tác giả: @Tiểu Bạch

    Thể loại: Truyện ngắn

    Số chương :3 chương

    Link thảo luận góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Kuuhaku

    Đăng Ký

    [​IMG]

    Văn án: Nữ yêu nữ, không được sao?

     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng tám 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. Aquafina Malchanceux Jeun Richard

    Bài viết:
    240
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xình xịch.. xình xịch..

    Xe lửa dời ga. Xe đi qua rặng cây rậm rạp, cao chót vót tối tăm, cuối cùng cũng đến một vùng trời mới. Biển xanh, cát trắng, nắng vàng! Khung cảnh hòa quyện vào nhau tạo thành bức tranh phong cảnh làng biển đẹp tuyệt vời, đẹp đến nỗi người ta quên lối về. Trong toa tàu số 15, có một cô bé đang ngồi. Nhi- tên đầy đủ của em là Nguyễn Linh Nhi, tầm 14 tuổi. Nhi là một cô bé dáng tương đối cao, mái tóc vàng màu hạt dẻ cột đuôi gà. Đôi mắt em màu đen, dài. Đôi mắt buồn; ai nhìn vào đó cũng cảm thấy mình buồn theo. Em mặc một chiếc áo phông trắng tinh, dưới mặc váy ngắn đen tuyền, đôi mắt nhìn xa xăm chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ. Dãy núi trùng trùng điệp điệp nối tiếp nhau, ánh nắng thu nhè nhẹ sà xuống làm màu cho các dãy núi kia. Rồi làn sương sớm biến mất, những chú chim bay nhảy lộn nhào giữa bầu trời trong xanh, cao vút với dải mây trắng như các sợi chỉ đứt đoạn đang cố gắng dính chặt nhau để điểm sắc cho trời..

    - Nè nè, Nhi ơi..

    Tiếng gọi đâu đó vang lên.

    - Nhi ơi..

    Lại tiếng ai đó.

    - Nhi ơi, tớ nè..

    Bóng ai đó hiện lên trong đầu Nhi lúc ẩn lúc hiện.

    - Ai.. ai đấy?

    Giọng nói sợ sệt mang theo một chút cái cảnh giác. Em ngỏm người dậy, nhìn xung quanh, không thấy ai. Đôi mắt vẫn đượm buồn như vậy, chẳng thay đổi được gì chỉ một ít.

    Sợ quá, Nhi nhắm mắt lại. Lông mi dài rung rung theo nỗi sợ của em.

    Con người trong tiềm thức hiện rõ dần lên. Một cô bé, chắc cũng bằng tuổi Nhi, buộc tóc hai bên, đôi mắt to tròn đen láy, nở nụ cười tỏa sáng như ánh nắng mặt trời, đưa tay trước mặt em tựa như muốn dắt đi đâu đó. Nhi đưa tay ra bắt lấy bàn tay bé nhỏ trắng trẻo kia, nhưng lại trượt mất rồi: Cái bóng biến mất. Rồi nó lại xuất hiện bên cạnh Nhi, muốn bắt, cư nhiên, cô bé ẩn mình. Mấy lần, mấy lần như vậy, đều trượt. Không chịu được, Nhi gào to:

    - Này, có phải.. Ly không?

    - Ha ha, hóa ra cậu cũng đoán được rồi à? Đúng, tớ nè.

    Cô bé cười khanh khách, chạy đến bên Nhi.

    - Hic, hic.. Thật là cậu sao? Tớ mừng quá.

    Nhi cười. Nụ cười em thật ấm áp. Khuôn mặt bỗng chốc vui tươi hẳn lên, không giống như lúc trước- đượm buồn. Nước mắt rân rấn chảy ra, lăn dài trên má, Nhi nhanh tay ôm lấy thân hình bé nhỏ quen thuộc kia để cô không bao giờ biến mất khỏi em nữa.

    - Ly à, Nhi rất nhớ cậu. Nhi xoa xoa lưng cô bé tên Ly đã nhiều ngày không gặp, nước mắt thấm đẫm cả một góc áo của cô.

    - Ly cũng nhớ Nhi lắm.

    Ly cũng ôm em. Rồi ngước mắt lên, chớp chớp vài cái, hỏi:

    - Ơ.. sao Nhi lại khóc thế kia? Để Ly lau cho.

    - Cảm ơn Ly.. Cậu vẫn chu đáo như ngày trước. Đáng yêu quá!

    Nhi cốc yêu vào trán Ly, cô bé xoa xoa ngân ngấn nước mắt kêu:

    - Nhi, đau.

    - Đau thì làm gì bây giờ?

    Nhi cười.

    - Xoa xoa.

    - Thôi, không xoa.. hôn.. nhá!

    Bất ngờ!

    Em thật bất ngờ vì cái quyết định táo bạo xuất hiện trong đầu mình. Nhi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này. Em bắt đầu có những suy nghĩ vớ vẩn rồi. Không biết từ lúc nào, Nhi đã có ý định chiếm hữu cô bạn nhỏ nhắn đáng yêu kia..

    Không, Nhi!

    Mày nên kiềm chế lại, không được làm cái chuyện xấu hổ kia. Tỉnh táo lại đi, mày làm thế sẽ khổ đời mày thôi, chả thu về được cái gì đâu. Mà làm thì lại khổ Ly, khiến cô bỏ mình đi mãi mãi, không bao giờ trở về nữa. Rồi còn gia đình.. Nếu yêu thì má có cho đâu, bà căm ghét nhất là gái yêu gái, chứ trai yêu trai, hoặc yêu nhỏ hay lớn hơn vài tuổi thì còn chấp nhận được. Nhi không hiểu vì sao má lại có suy nghĩ như thế. Thật nực cười! Con trai yêu nhau được, cớ sao con gái lại không? Hoàn cảnh chớ trêu người khiến Nhi phải chờ màn đêm buông xuống, khi cả nhà đã chìm vào giấc ngủ, còn má vẫn làm việc, rụt rè xuống bếp hỏi má cho ra nhẽ. Nhưng, Nhi chỉ nhận về một câu trả lời thật ngớ người: "Bọn con gái chúng mày í, lớn lên bắt buộc phải đi lấy chồng, không có chuyện yêu nhau được đâu". Em cười mỉa, hỏi vặn lại: "Thế tại sao.. lúc nhỏ.. má.."

    Bốp!

    Chát, chát!

    - Má.. ha ha.. Tại sao chứ..

    Nhi ôm bên má vừa bị đánh, nước mắt tuôn ra, em vẫn cười, nụ cười tối lập lòe trong cái bóng của chiếc đèn dầu, che đi sự khinh thường của em.

    - Mày.. mày láo thật đấy. Tao chưa bao giờ thấy đứa nào láo như mày.

    - Ha ha, không phải vậy sao?

    Nhi lại cười. Nu cười bắt đầu man rợ hơn, biểu hiện sự thất vọng tràn trề và sự chán nản tột độ về cái giả dối được bộc lộ rất rõ của má. Má Nhi hoảng sợ, bà trỏ tay vào mặt Nhi, run kịch liệt, trợn tròn mắt lên tưởng như sắp lòi ra:

    - Mày.. mày.. sao mày lại biết? Tao.. tao chưa..

    - Sao lại biết ư? Ha ha.. chả nhẽ.. bà quên rồi?
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng mười hai 2021
  4. Aquafina Malchanceux Jeun Richard

    Bài viết:
    240
    Chương 2

    (chương này có hơi nhiều từ đả kích một tí, mong mọi người thông cảm T. T)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Má Nhi- một bà mẹ ở tuổi 41, bà già trước tuổi, người ta thường nói phụ nữ luôn già trước tuổi mà. Trông bà chừng như đã 49, 50 rồi. Khuôn mặt đầy những vết nhăn của nỗi lo âu, của sự chịu đựng những nhục nhã, cay nghiệt, khắt khe bên nhà chồng. Mái tóc bù xù cháy nắng, lất phất có vài sợi tóc bạc; da sạm đen vì phải chạy ngược chạy xuôi lo toan việc gia đình, vay tiền, kiếm tiền để mau thuốc cho ông, để chăm chồng bị nghiện, rồi cho bà tiền mua trang sức, quần áo, giày dép, mĩ phẩm. Má lầm lui, đầu tắt mặt tối, khác hẳn với bà áo quần tươm tất, mặt đẹp như hoa. Có khi hai người đi với nhau, người ta lầm rằng má là mẹ còn bà là con; hoặc tưởng má là con hầu đi theo khiến họ khen bà nhàu giàu.. Mặc dù vất vả đến như thế, làm việc cật lực đến như thế, nhưng bà hay đánh má túi bụi. Bà toàn có những nguyên cớ lí do rất vớ vẩn không đâu vào đâu để hòng tra tấn má, kiểu như má về nhà này để mau vui cho bà vậy. Bà đánh không chừa một chỗ nào: Về cả vật chất lẫn tinh thần. Bà đánh vào thân thể, cũng được, không sao hết, đi bệnh viện có thể chữa khỏi. Nhưng, còn về tinh thần.. bà cà khịa hết mức có thể, ví dụ như ' Này, con kia, ra đây xem này. Cái bình đựng nước vối của tao bẩn rồi, sao mày không đem đi rửa. Còn cái nữa, hư rồi sao không vứt đi, mày để đó trang trí làm đồ cổ hay là để rác nhà, hử? Rồi đây, áo tao rách rồi, mày đưa tao trăm đồng mua áo mới đây, nhanh không còn bảo. Rồi nữa, chân tao bẩn rồi, cũng có mùi, mày đi đun nước nóng rửa cho tao, phải thật sạch nhá'. Má làm trong sự nhẫn nhục, câm nín, im lặng, trong lòng tức tối, nhưng không thể làm gì được. Má bất lực, nhưng chẳng thể nào cất lên tiếng lòng mình muốn được giải thoát khỏi nơi đen tối này.

    Rồi có hôm, tự nhiên, má đi chợ về, bà xồng xộc ở đâu ra túm lấy mái tóc dài của má, kéo dựng lên, rồi giật, rồi kéo tóc xuống bắt đầu má phải hướng lên cao làm má đau điếng kêu trời kêu đất hỏi tại sao bà lại làm như vậy, vì má chưa hiểu chuyện đang xảy ra gì cả. Bà dùng một lực kha khá lớn đẩy má xuống nền đất đầy sỏi đá, má của má xuất hiện vài vệt máu đỏ, rồi ứa ra, rơi xuống đất. Mái tóc từ mượt sang rối, bù xù lên. Quần áo rách bươm, quần không ra quần, áo không ra áo. Lúc đó, trông má như một con điên, một con ăn xin ngồi ở đầu đường xó chợ khiến ai ai nhìn vào cũng khiếp sợ, kinh tởm mà khinh bỉ, muốn nhanh chóng tránh ra xa để không bị nhiễm bẩn tầm nhìn. Bà cong tỡn cái môi tô son đỏ chót lên, mắt trợn thị ra, mở mồm to làm các vết nhăn nhóm nhó lại trông bà y như con quỷ dữ, giọng chua loe chua loét đậm chất mấy bà dì ghẻ trong truyện cổ tích, nước bọt bắn tung tóe, lên tiếng đầy miệt thị, chắc cái lời đó khiến má Nhi căm hận suốt đời không thể nào quên đi được:

    - Cái con kia, mày ghê nhờ! Mày lấy chồng rồi, có con rồi mà còn thất tiết, đi chơi đêm với mấy thằng lông nha lông nhông ở ngoài đường mỗi đêm luôn. Ghê thật đấy! Con gái con đứa, chả nhẽ tao lại nói mày là con điếm. Ha ha ha, chuẩn không cần chỉnh luôn. Con điếm! Với cả con hồ ly tinh nữa. Nhan sắc của mày, xấu như con ma, rồi thân thể mày, chậc chậc, cũng gọi là tạm ổn. Nói chung là ai nhìn vào mày là thấy xấu xí, không muốn lại gần. Chả hiểu bọn kia mắt quáng hay sao mà vớ phải cái đứa vừa xấu vừa quê kệch vừa b, thôi không kể nữa. À mà, trước kia có ai đó bảo mày đẹp nhất vùng, nhưng tại sao tao lại không thấy nhở? Chả nhẽ mắt chúng bị hư hay là tao già rồi mắt kém không nhìn thấy gì? Thôi, nói chung là không nghĩ đến vấn đề này nữa. Mày ghê quá đấy, tao phải về bảo ba nó mới được, đuổi mày ra khỏi nhà, hưu thê luôn, mất công nhà tao nuôi mày mấy chục năm trời mà chả được cái tích sự gì, vô dụng. Còn chồng mày nữa, ôi đứa con trai của tôi, con bất hạnh quá, đáng nhẽ má phải cưới cho con cô nàng khác, khiếp chứ con đĩ này nó mà ở nhà mình thêm vài năm nữa thì cả nhà sẽ trắng tay vì con hồ ly này mất. Ôi, ông ơi, xem cái con này rồi xử cho tôi đi..

    - Con đâu có làm như vậy ạ. Xin ông trời xét cho con. Con làm gì có đi chơi đêm, má hiểu lầm rồi- Má Nhi hoảng sợ, chống tay đứng dậy để nói cho bà, nhưng bà cứ đạp thùm thụp vào người má, lưng má, bụng má.

    - Mày còn chối? Này thì cho chối này, chối tiếp đi, tao cho mày chối đấy!

    - Không phải.. má.. má hiểu.. hiểu lầm con.. con rồi. A a a a. Xin má đừng đánh.. đánh con nữa. Con có tội tình chi.. con.. Má bảo con làm điếm, thế bằng.. - Má nói trong cái đau túi bụi, má nhẫn nhục trong cái đánh của bà, má khóc trong cái tức tưởi, bất lực, má khóc..

    - Á à, vẫn chối được. Tao đánh tiếp xem mày có chối được nữa không! Bằng chứng ư? Tất nhiên là tao biết nhưng tao đéo nói cho mày đấy, vì tao lười, được chứ? - Bà ngắt lời má luôn ngay tức khắc, không để má nói hết câu.

    Bà đánh mạnh hơn, nào thì túm tóc, nào thì đạp, rồi đấm, thụi; xé luôn cả quần áo má đang mặc, hiện lên lớp da vẫn còn giữ được độ trắng hồng của tuổi trẻ, bây giờ đỏ ửng lên từng mảng. Má đau đớn, nằm quặn quại, ôm bụng giữa sân. Dáng của má Nhi lúc đó, hệt một giun bị người ta giẫm đạp lên, chắc chắn, một lúc nào đó, giống con giun, má sẽ vùng lên mà chống trả..

    Tiếng nói to lanh lảnh của bà khiến mọi người trong xóm nhanh chóng chạy đến xem bà lại làm gì con dâu rồi. Hỏi ra, mới biết là đi chơi đêm với mấy bọn trai mà trong khi đó đã có chồng con rồi. Họ nửa tin nửa ngờ, hỏi bằng chứng. Bà không nói cho, bảo là không cần thiết, bây giờ chỉ cần đuổi cái con này- má Nhi ra khỏi nhà là được. Mọi người trong xóm khuyên ngăn mà bà vẫn cứ đánh đập. Họ giải thích kĩ càng để bà hiểu là con dâu bà không bao giờ thất tiết như thế. Họ lên tiếng mở đường máu cho má Nhi chạy nhưng chẳng thể thành công được. Bà vẫn đánh cho đến khi má ngất mới thôi. Má phải nhờ hàng xóm bế vào phòng, băng bó, thay quần áo mới, nấu cháo ăn cho.

    Đêm đó, má Nhi tỉnh dậy, khóc rất nhiều, rất nhiều là đằng khác. Tiếng khóc xé tan lồng ngực, tiếng khóc của sự căm phẫn, tiếng khóc tỉ tê đau đến dứt lòng dứt ruột, tiếng khóc của người phụ nữ quá mệt mỏi vì gia đình. Lúc đó, mặc dù vẫn còn nhỏ, nhưng Nhi rất cảm thông, yêu thương má, nhưng, cũng như má, chẳng thể làm gì được. Từ hôm ấy, má của Nhi đột ngột thay đổi tính cách, trở thành một người đàn bà vô cảm, độc ác, độc địa, hay quát mắc, hay nóng giận, hay đánh đập và rất hồ đồ, ngu ngốc, quê kệch. Xã hội phong kiến nửa thực dân đã đưa con người vào bước đường cùng, không có lối thoát thân, con đường mòn đi đến ánh sáng chói lọi cũng nhỏ dần nhỏ dần rồi mất hút vào hư không, chỉ có một thế giới tối tăm..

    * * * Chống trả ư? Đời như thế thì chống sao được. Nực cười..

    - Mày..
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng sáu 2022
  5. Aquafina Malchanceux Jeun Richard

    Bài viết:
    240
    Chương 3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    -Nhi, sao mặt bần thần thế?

    Tiếng gọi làm Nhi ra khỏi cái suy nghĩ trong đầu.

    - À, không sao đâu.

    - Thế là tốt rồi, Nhi làm Ly lo quá.

    Cô bé thở phào.

    - Cậu sẽ không bỏ tớ mà đi chứ?

    Nhi chợt lóe ra trong đầu một cái suy nghĩ 'Nếu cậu ấy.. bỏ mình đi thì sao?', liền cười gở mà hỏi.

    Biết lo lắng của người mình yêu quý, Ly giơ tay lên, cười tươi, nói:

    - Không, không đời nào tớ bỏ cậu, ngoắc tay đi.

    - Ừm.

    Nhi đưa tay ra ngoắc. Nhưng em biết rằng, điều đó là một điều viển vông, điều mà không bao giờ có thể thực hiện được, điều mà nó mỏng manh như từng đám mây giống các sợi chỉ kia trên bầu trời. Em buồn thảm.

    Đúng thật vậy, sau câu nói ' Thế là hết bỏ cậu rồi nhá, hi hi', Ly đã biến mất trong tích tắc, để lại một mình em ở thế giới trắng tinh không có cái gì cả. Chỉ có một màu trắng đơn điệu, buồn tẻ, cô đơn, cô quạnh đến đáng ghét. Nhi ngồi thụp xuống nền đất, đôi mắt hững hờ như người mất hồn mở to ra, dòng lệ rơi, em bật khóc. Nhi ôm mặt, từng giọt nước mắt tuôn lã chã rơi xuống được nửa vời rồi biến mất khi chưa kịp chạm đất. Rồi, chợt cái cảnh gặp má lại xuất hiện. Nhưng không phải là người đàn bà ngu ngốc, tàn độc, xấu xí như vừa nãy, mà là một thiếu nữ tựa thiên sứ với đôi mắt màu nâu trong veo, mái tóc đen dài xõa ra thật ngầu, cách ăn mặc hợp thời trang và đặc biệt- có một nụ cười tỏa nắng. Hình như.. đó là má ngày xưa, thời mà Nhi chưa được nhìn và ao ước được nhìn thấy. Lúc em tám hay chín tuổi, bạn của má em qua thăm nhà, thế là bảo em đi cùng cô ấy đến một nơi, gọi là nơi kỉ niệm ngọt ngào nhất của má để kể cho Nhi nghe chuyện tình ngọt ngào bị vùi dập bởi người lớn của má em.

    Ngày xưa, má cũng yêu một người con gái. Cô ấy đẹp lắm, sự trong sáng, ngây thơ, nhí nhảnh của người ấy khiến má Nhi bị hớp hồn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cô bé đó cũng thích má Nhi. Thế là vào một ngày chủ nhật đẹp trời, cả hai đến nhà nhau rủ nhau đi lên rừng chơi. Chơi được một lúc, một cái gì đó, hình như là con gì đó, không, không nhớ lắm, em nhớ mang máng là con sóc hay con chim đập vào lưng làm cho má đẩy cô gái đó xuống đất rồi má cũng ngã xuống luôn bởi không đứng vững. Môi chạm môi, cả hai cùng ngạc nhiên. Nhưng được một lúc, họ chìm vào trong sự ngọt ngào quyến rũ không thể không thoát ra khỏi được. Thật không may, hôm ấy hai người bị theo dõi. Và kết cục là.. gia đình hai bên họp lại để xử việc này. Tình hình rất tình hình, không khí thật bức bách, ngột ngạt đến khó thở! Cuối cùng, họ quyết định, sẽ giết chết cô bé và mang má đi gả cho đứa cháu nhà bên kia, tức là ba của Nhi bây giờ. Họ cùng sốc, cùng nhìn nhau, cùng chứa chan nước mắt, cùng bất bình, cùng muốn nói ra điều mình muốn nói. Nhưng không! Tất cả đều không thể, cổ họng nghẹn ứ lại, những ánh mắt thâm độc kai nhìn chằm chằm vào mình như sự cắn nuốt, như cái áp lực, như cái lệnh bắt buộc phải làm theo dù có khó khăn, dù gian khổ, dù tốn xương máu nhiều người đến đâu đi chăng nữa, như mấy tên độc tài vậy. Dù có những suy nghĩ thật mãnh liệt, dù những tiếng chửi thầm ghê gớm, họ cũng phải chấp nhận, không thì mấy con cọp kia ăn tươi nuốt sống các cô mất. Cô bé lên một ngọn núi cao trên cánh rừng, chon một địa điểm nhiều đá vấp vênh nhọn hoắt nhất rồi nhảy xuống, hoàn thành kiếp đời của mình. Má đau xót, sầu thảm đau nhói tận con tim như có ngàn phát dao đâm thủng nát trái tim vậy. Nhanh thôi, má cũng phải đi lấy chồng theo chỉ định của mấy con người kia. Từ khi đó, má đã trở thành một con người mới, một con người, không, đó là một hậu quả của lễ giáo phong kiến hết mực suy tàn thối rữa đến đáng căm phẫn lên án.

    Thời phong kiến, chính ra là nửa phong kiến, nó khiến tình yêu giữa người và người không thành, nó đã chặt đứt mối quan hệ đẹp đẽ nhất của cuộc đời người; nó làm cho con người ta có những suy nghĩ thật hồ đồ ngu ngốc, tạo con người ta cái tính cách bạo tàn thâm độc. Nó cướp đi, đánh mất, nó đập tan tành, nó cắn nuốt, xâu xé, nó nghiến, nó gặm cho kì vỡ vụn, cho biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc đời người mới thôi. Vì vậy, hỡi các bạn, chúng ta- những con người trân trọng tôn, thờ tình yêu, phải xé đôi bộ mặt của nó, rồi để mở ra một thời đại của hạnh phúc, của yêu thương, không còn những kẻ xấu xa muốn chà đạp, chôn vùi, vùi dập những tình cảm thiêng liêng cao cả đó.

    -Hết-​
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...