Bài viết: 46 

Chương 30 – Lòng người
Sau khi nghe điện thoại, Linda đã không còn buồn ngủ nữa. Cô ta đứng dậy, nhanh chóng sửa soạn để đi ra ngoài. Linda bực bội nên muốn đi mua sắm giải trí một chút. Lại nói về Linda, một cô gái có dáng người đầy đặn, do chiều cao khiêm tốn nên lúc nào Linda cũng mang một đôi giày cao gót. Cô ta là dân thành thị ở thành phố A, cũng là cùng một quốc gia với Tô Thanh Nhi. Linda lớn hơn Tô Thanh Nhi hai tuổi, có một đứa con gái ở trong nước đang để cho mẹ ruột nuôi dưỡng. Linda trước khi sang đây cũng là một thành phần dân thành thị ăn chơi, cô ta cặp kè với một gã tay chơi yêu đương như thế nào mà có thai rồi sinh con gái. Sau khi sinh xong thì cũng không lo lắng gì cho con gái, qua tháng ở cữ, Linda đã sang đây để đi làm. Cô ta là người không tim không phổi, cũng chẳng quan tâm đến con gái. Suốt ngày chỉ quen hết người này đến người kia, thậm chí còn vào những trang mạng đen để tìm bạn tình.
Sau khi thay đồ xong, đứng ngắm bản thân trước gương. Áo yếm ngắn, quần bò ngắn, chỗ cần khoe thì đều khoe đủ. Linda hài lòng cầm túi xách đi ra ngoài. Ra khỏi phòng thì cô thấy Tô Thanh Nhi đang ngồi ở sô pha, Linda nghĩ đến cuộc gọi của A Ý rồi cất tiếng gọi: "Chị đi ra ngoài chiều sẽ về, em đi làm chung với chị, nhớ chuẩn bị sẵn tầm năm giờ đi, không được trễ nếu không chị không chờ em đâu."
Vừa dứt lời, Linda liền đi thẳng, không đợi Tô Thanh Nhi trả lời.
Tô Thanh Nhi đang bận tiêu hóa những câu Linda vừa nói, nội dung chính là cô sẽ đi làm với Linda vào lúc năm giờ. Nhìn đồng hồ thì mới một giờ trưa, Tô Thanh Nhi lại quyết định "tiếp tục ngẩn người".
Nói cho dễ nghe thì là đi làm, nói khó nghe một chút là đi tiếp khách làng chơi. Cuộc đời Tô Thanh Nhi thật đáng cười. Khi còn bé thì vừa học vừa làm, lên đại học vừa học vừa lo đủ thứ, tốt nghiệp rồi lại không có được việc làm, hiện giờ Tô Thanh Nhi có việc làm rồi. Tô Thanh Nhi không biết "đi làm" ở đây thì mặc cái gì mới đúng nên cứ định quần đùi áo bó rồi sẽ tính sau.
Linda sau khi ra khỏi nhà thì bắt đầu đi dạo xung quanh, vung tiền mua quần áo hở hang khoe da thịt. Sau đó đi vào quán nước sang trọng ngồi. Mục đích của Linda là cứ ngồi những nơi sang trọng, biết đâu lại câu được rùa vàng. Đắc ý nhịp chân, Linda lấy điện thoại ra bắt đầu nhắn tin cho những người khác làm cùng chỗ với cô. Người đầu tiên Linda nhắm vào là Tiểu Mật, thành viên nhỏ nhất trong nhà chung.
"Tiểu Mật Mật à, em đâu rồi? Từ hôm qua giờ không gặp nhớ muốn chết."
"Thôi dẹp đi, đang mệt gần chết ở đó thảo mai. Nhắn tin có chuyện gì không?" Đây là cách nói chuyện của Tiểu Mật. Một cô bé chưa được mười tám tuổi mà phải đi làm cái nghề này, cũng không hiểu nguyên nhân tại sao. Tiểu Mật cũng chưa bao giờ kể lý do. Không ai hiểu hay biết gì về Tiểu Mật. Cô bé cứ đi về một mình, lầm lũi không quan tâm đến ai cũng không cần ai làm bạn. Mục đích Linda chọn Tiểu Mật để rủ rê là vì Tiểu Mật không đứng về phía ai, nên Linda cũng tranh thủ để Tiểu Mật có ấn tượng xấu về Tô Thanh Nhi, như vậy cũng sẽ không có ai có tiềm năng để chơi với Tô Thanh Nhi. Tô Thanh Nhi cô độc bị bắt nạt nhất định sẽ rất thảm.
"Ai da, thì người ta nhớ em mà. Em gặp người mới nhà mình chưa? Coi bộ có vẻ kênh kiệu chảnh choẹ lắm. Mỗi câu nói ra đều ra vẻ dân học thức."
"Có học thì được gì? Chẳng phải cũng đều phải sống bằng vốn tự có sao?" Tiểu Mật không đồng ý lắm
"Thì đúng rồi đó, chiều nay chị phải dẫn bạn đó đi làm cùng chị nè. Lo lắng quá, Tiểu Mật Mật em nhất định phải bảo vệ chị nha."
"Thôi đi, chị làm nhưng không ai biết chị như thế nào á. Em bận việc rồi. Cứ thế nhé. Bye."
Linda sau khi đóng cuộc trò chuyện với Tiểu Mật thì bắt đầu chuyển qua Lan Phương: "Sao rồi cô gái, dậy chưa? Lúc nãy đi ra ngoài mà quên mất gọi em."
Lan Phương đọc tin nhắn nhưng chưa trả lời vội. Lúc này Lan Phương đang ở trong phòng, đừng tưởng cô không biết gì. Muốn lôi kéo cô lập người mới, chiêu này cô không lạ gì. Sống ở trong cái môi trường này, phải biết tự bảo vệ mình. Đó là bài học nhập môn đầu tiên "đừng nghe cave kể chuyện". Sau đó môi mỏng khẽ nhếch, Lan Phương chậm rãi ấn bàn phím trả lời: "Ôi em vừa ngủ dậy, nãy chị mà có gọi sợ em cũng không nghe á chứ."
"Sáng nay chị Ý mới gọi cho chị, bảo chị phải dẫn bạn mới đi làm rồi còn phải bảo vệ bạn ấy nữa."
"Ôi chao thật ạ? Bạn mới sướng quá ta. Được đặc biệt quan tâm, không như chị em mình lúc mới qua chị nhỉ?"
"Đúng rồi đó em, nghĩ mà thấy tủi thân quá." Linda thấy Lan Phương trả lời như vậy thì cũng coi như mục đích đạt thành. Linda không muốn làm quá lộ liễu, chỉ giả vờ than vãn để người khác có ấn tượng không tốt đẹp về Tô Thanh Nhi.
Cô ta đối với Tô Thanh Nhi cũng không phải vì đặc biệt không ưa thích hay là muốn ra vẻ gì. Tâm lý Linda có chút biến thái. Cô thích nhìn người khác phải khổ sở đau đớn. Niềm vui sướng nhất của Linda là khi nhìn thấy người khác chịu khổ, khi đó cô ta sẽ có một cảm giác thỏa mãn cùng giải tỏa.
Sau khi thay đồ xong, đứng ngắm bản thân trước gương. Áo yếm ngắn, quần bò ngắn, chỗ cần khoe thì đều khoe đủ. Linda hài lòng cầm túi xách đi ra ngoài. Ra khỏi phòng thì cô thấy Tô Thanh Nhi đang ngồi ở sô pha, Linda nghĩ đến cuộc gọi của A Ý rồi cất tiếng gọi: "Chị đi ra ngoài chiều sẽ về, em đi làm chung với chị, nhớ chuẩn bị sẵn tầm năm giờ đi, không được trễ nếu không chị không chờ em đâu."
Vừa dứt lời, Linda liền đi thẳng, không đợi Tô Thanh Nhi trả lời.
Tô Thanh Nhi đang bận tiêu hóa những câu Linda vừa nói, nội dung chính là cô sẽ đi làm với Linda vào lúc năm giờ. Nhìn đồng hồ thì mới một giờ trưa, Tô Thanh Nhi lại quyết định "tiếp tục ngẩn người".
Nói cho dễ nghe thì là đi làm, nói khó nghe một chút là đi tiếp khách làng chơi. Cuộc đời Tô Thanh Nhi thật đáng cười. Khi còn bé thì vừa học vừa làm, lên đại học vừa học vừa lo đủ thứ, tốt nghiệp rồi lại không có được việc làm, hiện giờ Tô Thanh Nhi có việc làm rồi. Tô Thanh Nhi không biết "đi làm" ở đây thì mặc cái gì mới đúng nên cứ định quần đùi áo bó rồi sẽ tính sau.
Linda sau khi ra khỏi nhà thì bắt đầu đi dạo xung quanh, vung tiền mua quần áo hở hang khoe da thịt. Sau đó đi vào quán nước sang trọng ngồi. Mục đích của Linda là cứ ngồi những nơi sang trọng, biết đâu lại câu được rùa vàng. Đắc ý nhịp chân, Linda lấy điện thoại ra bắt đầu nhắn tin cho những người khác làm cùng chỗ với cô. Người đầu tiên Linda nhắm vào là Tiểu Mật, thành viên nhỏ nhất trong nhà chung.
"Tiểu Mật Mật à, em đâu rồi? Từ hôm qua giờ không gặp nhớ muốn chết."
"Thôi dẹp đi, đang mệt gần chết ở đó thảo mai. Nhắn tin có chuyện gì không?" Đây là cách nói chuyện của Tiểu Mật. Một cô bé chưa được mười tám tuổi mà phải đi làm cái nghề này, cũng không hiểu nguyên nhân tại sao. Tiểu Mật cũng chưa bao giờ kể lý do. Không ai hiểu hay biết gì về Tiểu Mật. Cô bé cứ đi về một mình, lầm lũi không quan tâm đến ai cũng không cần ai làm bạn. Mục đích Linda chọn Tiểu Mật để rủ rê là vì Tiểu Mật không đứng về phía ai, nên Linda cũng tranh thủ để Tiểu Mật có ấn tượng xấu về Tô Thanh Nhi, như vậy cũng sẽ không có ai có tiềm năng để chơi với Tô Thanh Nhi. Tô Thanh Nhi cô độc bị bắt nạt nhất định sẽ rất thảm.
"Ai da, thì người ta nhớ em mà. Em gặp người mới nhà mình chưa? Coi bộ có vẻ kênh kiệu chảnh choẹ lắm. Mỗi câu nói ra đều ra vẻ dân học thức."
"Có học thì được gì? Chẳng phải cũng đều phải sống bằng vốn tự có sao?" Tiểu Mật không đồng ý lắm
"Thì đúng rồi đó, chiều nay chị phải dẫn bạn đó đi làm cùng chị nè. Lo lắng quá, Tiểu Mật Mật em nhất định phải bảo vệ chị nha."
"Thôi đi, chị làm nhưng không ai biết chị như thế nào á. Em bận việc rồi. Cứ thế nhé. Bye."
Linda sau khi đóng cuộc trò chuyện với Tiểu Mật thì bắt đầu chuyển qua Lan Phương: "Sao rồi cô gái, dậy chưa? Lúc nãy đi ra ngoài mà quên mất gọi em."
Lan Phương đọc tin nhắn nhưng chưa trả lời vội. Lúc này Lan Phương đang ở trong phòng, đừng tưởng cô không biết gì. Muốn lôi kéo cô lập người mới, chiêu này cô không lạ gì. Sống ở trong cái môi trường này, phải biết tự bảo vệ mình. Đó là bài học nhập môn đầu tiên "đừng nghe cave kể chuyện". Sau đó môi mỏng khẽ nhếch, Lan Phương chậm rãi ấn bàn phím trả lời: "Ôi em vừa ngủ dậy, nãy chị mà có gọi sợ em cũng không nghe á chứ."
"Sáng nay chị Ý mới gọi cho chị, bảo chị phải dẫn bạn mới đi làm rồi còn phải bảo vệ bạn ấy nữa."
"Ôi chao thật ạ? Bạn mới sướng quá ta. Được đặc biệt quan tâm, không như chị em mình lúc mới qua chị nhỉ?"
"Đúng rồi đó em, nghĩ mà thấy tủi thân quá." Linda thấy Lan Phương trả lời như vậy thì cũng coi như mục đích đạt thành. Linda không muốn làm quá lộ liễu, chỉ giả vờ than vãn để người khác có ấn tượng không tốt đẹp về Tô Thanh Nhi.
Cô ta đối với Tô Thanh Nhi cũng không phải vì đặc biệt không ưa thích hay là muốn ra vẻ gì. Tâm lý Linda có chút biến thái. Cô thích nhìn người khác phải khổ sở đau đớn. Niềm vui sướng nhất của Linda là khi nhìn thấy người khác chịu khổ, khi đó cô ta sẽ có một cảm giác thỏa mãn cùng giải tỏa.