Thực ra đối với Tô Thanh Nhi mà nói, mỗi ngày trôi qua bình an là đã đủ rồi, không cầu xa vời cũng không cần cao sang. Nên mỗi ngày, đúng giờ đi làm đúng giờ về nhà, tiền lương đúng ngày nhận, vậy là đủ. Nhiều người bảo cô không có chí tiến thủ, thực ra là không dám mơ cao.
Lúc còn ở trường học, cũng từng có người thích cô, theo đuổi cô, nhưng cô không muốn và cũng không dám thích ai cả. Cô từng tự nhủ lòng trước khi tốt nghiệp thì sẽ không bàn đến chuyện yêu đương. Thế nên cô luôn coi tất cả là bạn. Nhưng điều đó cũng thành công khiến cô trôi qua bốn năm đại học không có tình yêu và thậm chí là không có bạn bè khác giới. Kết quả cô chỉ có mỗi cô bạn là Nguyệt Thy Loan đồng hành đến khi ra trường. Thời điểm thất nghiệp này, cô hầu như chẳng còn bạn nào.
Đang trong giờ làm tại quán cà phê thì Tô Thanh Nhi nhận được điện thoại của Nguyệt Thy Loan, cô báo hôm nay có việc bận nên sẽ không đi làm, cho nên hôm nay Tô Thanh Nhi phải đến phòng trà một mình.
Trong quầy bar, Tô Thanh Nhi lại đang làm công việc thường ngày. Hôm nay cô đi làm một mình, nhưng không sao cả, đã quen với mấy ngày được Nguyệt Thy Loan huấn luyện nên Tô Thanh Nhi có thể tự trang điểm nhẹ.
Đang cắm cúi rửa ly tách, chuẩn bị lau bàn và cắt trái cây thì cậu nhóc Tiểu Bảo lại xuất hiện, lần này vì còn sớm và không có đông người, nên khi Tiểu Bảo cất tiếng gọi thì Tô Thanh Nhi cũng bị bất ngờ mà nhìn lên, sau đó thì đứng hình mất hai giây.
Bạn thắc mắc tại sao hả? Bởi vì nụ cười của Tiểu Bảo, Tô Thanh Nhi chưa từng luyến ái nhưng cũng đã gặp nhiều người, soái ca cũng thấy không ít, nên khi nhìn Tiểu Bảo lần đầu, cô nàng không hề ấn tượng gì bởi vì cũng bình thường mà thôi, nhưng mà khi nhìn thấy nụ cười tươi của Tiểu Bảo, khác hẳn kiểu cười chòng ghẹo ngày hôm trước thì thực sự bất ngờ.
Tiểu Bảo không phải là người quá soái, chỉ là nhờ vào làn da trắng và tuổi trẻ, cộng với nụ cười tỏa nắng với chiếc răng khểnh trắng đều đặc trưng. Tiểu Bảo rất dễ hút hồn người đối diện nhờ nụ cười đó. Và lần này Tô Thanh Nhi đã bị bất ngờ, nhìn thấy tiểu đệ đệ trước mặt cũng đáng yêu, Tô Thanh Nhi bất giác nghĩ nếu có đứa em trai như vầy cũng tốt.
Hảo cảm tăng lên nên Tô Thanh Nhi cũng đáp lại bằng một nụ cười thân thiện: "
Nhóc cần gì? Đá bị trong thùng đấy."
Tiểu Bảo chỉ cười không trả lời ngay, sau khi xúc gần đầy xô đá, Tiểu Bảo mới ngẩng đầu lên hỏi: "Em cho anh số điện thoại nhé."
Tô Thanh Nhi không còn gắt gỏng như hôm trước nhưng vẫn chỉnh cậu: "Gọi chị chứ, chị lớn hơn cậu đó."
Tiểu Bảo vẫn không thèm đáp về đề tài tuổi tác mà cố chấp đưa điện thoại đến trước mặt Tô Thanh Nhi. Tô Thanh Nhi không hiểu lắm, cô nàng ít khi dùng điện thoại để nhắn tin hay có bạn khác giới, nên không hiểu tại sao phải chấp nhất lấy số để làm gì, có thể gặp nhau ở chỗ làm mà đúng không?
Tiểu Bảo thấy Tô Thanh Nhi có vẻ không muốn nên mới nói: "Chỉ là đôi khi anh sẽ không đi làm hoặc là đi làm trễ, lúc đó sẽ nhờ em báo với Phong ca, như vậy có thể cho anh số điện thoại không?"
Người ta nói đến mức này thì cũng thua rồi, có điều cậu nhóc có tổ trưởng mà, sao lại cần cô thông báo. Tô Thanh Nhi đành nhận lấy máy rồi bấm số cá nhân vào, Tiểu Bảo nhận lại điện thoại thì lập tức ấn nút gọi qua, hiển nhiên là cũng muốn Tô Thanh Nhi lưu số mình lại. Để lưu tên thì phải biết tên đối phương đã chứ.
Tô Thanh Nhi hỏi: "Em tên gì vậy?"
Câu này thành công làm Tiểu Bảo tròn mắt. Đừng đùa chứ, cậu vào đây chưa được bao mươi phút thì tất cả con gái ở đây đều biết cậu tên gì, thậm chí là nhà ở đâu, thế mà Tô Thanh Nhi được cậu chủ động bắt chuyện lại không biết?
Tiểu Bảo hỏi lại: "Em không biết anh tên gì sao? Mấy bạn làm cùng không nói với em à? Anh tên Tiểu Bảo, nhũ danh là Bảo Bảo, anh biết em tên Tô Thanh Nhi luôn đó."
Tô Thanh Nhi hơi ngại nên lại nhắc với Tiểu Bảo đừng gọi cô là em và xưng anh nữa, vì cô lớn hơn anh chàng năm tuổi, cậu nhóc chỉ bằng tuổi em của Tô Thanh Nhi, xưng anh như vậy làm Tô Thanh Nhi thấy không quen.
Tiểu Bảo thì lại không thích, mãi sau này Tô Thanh Nhi mới biết, từ lần đầu gặp Tiểu Bảo đã thích cô, chủ đích muốn thu phục cô nên sống chết không chấp nhận chuyện gọi cô là chị.
Tiểu Bảo nói: "Anh thích gọi vậy, em cứ gọi như thế nào cũng được, hôm nay chắc nhóm phục vụ sẽ có liên hoan nhỏ, anh mời em đi được chứ?"
Tô Thanh Nhi không cần nghĩ nhiều liền từ chối, cô không có tiền để chi cho những cuộc vui. Tiểu Bảo chỉ cười cười rồi rời đi. Hiện tại cũng còn khá sớm nên cả hai cô bạn làm cùng vẫn chưa vào, Tô Thanh Nhi cũng không bị truy hỏi về chuyện soái đệ đã hỏi gì.