Ngôn Tình Tiểu Lục Lạc – Paradoxical Hán Việt: Tiểu linh đang [giáo viên]

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi thanhPhuong 1505, 16 Tháng chín 2023.

  1. thanhPhuong 1505 Editor

    Bài viết:
    0
    Tiểu Lục Lạc – Paradoxical

    [​IMG]



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Paradoxical

    Tình trạng: Đang cập nhập

    [ORG][PROTECT][/PROTECT][/ORG]


    Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Song khiết, Vườn trường, 1v1, Thị giác nử chủ, Đơn hướng yêu thầm


    Văn án

    Chuyển trường nửa năm, Lâm Đang bị học sinh trong ban theo dõi.

    Học sinh đó lại là bạn cùng lớp với cô, tên là Trình Diễm, giả làm họ hàng hỏi cô vay tiền.

    Tuy bị coi là nhu nhược, bất quá cô không phải kẻ, không phân biệt ra được

    Cô sợ nói ra bí mật sẽ bị bắt nạt, chỉ có thể đưa tiền.

    Càng không nghĩ tới đòi tiền, chỉ muốn bình an vô sự

    Lại không nghĩ rằng học sinh Trình Diễm đem tiền vay trả lại.

    Hôm đó tiền toàn bộ được trả lại, Lâm Đang nhịn không được nói với Trình Diễm:

    "Trình Diễm bạn học, tôi nhận ra cậu, trên người cậu có một mùi hương chanh nhàn nhạt".

    Cậu có phải đang gặp chuyện khó khăn, tôi có thể giúp cậu, không cần gạt tôi "

    Trình Diễm cảm thấy Lâm Đang không phải nhu nhược, mà là mẹ nó có vấn đề.

    Cái gì hương chanh, đó là hắn bỏ ra mười đồng mua một túi lớn bột giặt không chính hiệu.

    Cái gì gặp khó khăn, hắn chính là đi ra ngoài không có tiền;

    Cái gì cố gắng đọc sách về sau có thể thay đổi vận mệnh, hắn không phải không có năng lực thi đậu đại học tốt nhất, nhưng con mẹ nó hắn đời này đem sách đọc chết, cũng không xứng với cô – đại tiểu thư được nuông chiều từ bé **.

    Hắn chịu không được cô lại quấn lấy, kiên quyết cự tuyệt:

    " Là bởi vì hắn không có năng lực, về sau ngay cả tìm việc đều rất khó. "

    Nàng khóc, hắn hối hận.

    Hắn chưa từng có ghét bỏ cô là trói buộc, chỉ hận chính mình không có bản lĩnh chiếu cố cái trói buộc này.

    Vở kịch nhỏ:

    Trình Diễm và Lâm Đang cãi nhau, đem cô bỏ lại bên đường, quay đầu liền đi, hắn đi rất nhanh, không tính sẽ quay đầu lại.

    Trên đường người rất nhiều, Lâm Đang bị âm thâm ồn ào làm cho sợ tới mức khóc, vẫn luôn kêu hắn:" Trình Diễm, cậu ở đâu? Tôi không thấy được cậu. "

    Hắn kỳ thật không đi xa, chỉ cách cô không đến mười bước chân.

    Ngày hôm sau, hắn bỏ rráoos tiền lớn 15 đồng mua một cái lục hồng nhạt, treo ở cặp sách cũ nát của mình,

    Lục lạc leng keng leng keng rung động, đừng nói mười bước, cho dù hơn một trăm bước, mọi người cũng đều biết là hắn tới.

    1vs1hesc

    Dính nhân tinh tiểu khóc bao nữ chính × tối tăm bất thường nam chính

    Nam chủ yêu thầm

    Bấm để xem
    Đóng lại



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 1

    Ngay sau tết nguyên tiêu, trường học sẽ bắt đầu khai giảng.

    Sau bảy giờ sáng, rất nhiều người chen chúc ở cổng trường, xếp hàng để lần lượt về trường.

    Lâm Lạc đứng xa hơn một chút, muốn đợi ít người hơn rồi mới vào trường, dù sao hôm nay trường học mới bắt đầu, buổi học sáng sớm đại khái không ai quản.

    Tháng giêng ở thành phố Cảnh Lăng vẫn còn rất lạnh, chỉ mới nửa năm kể từ khi cô đến đây, Lâm Lạc vẫn không quen, cô cất cây gậy mù dò đường đi, treo trên cổ tay, đút tay vào túi áo khoác.

    Không có cây gậy mù bắt mắt, cô trông giống như một người bình thường.

    Đội một chiếc mũ sang trọng, trắng như tuyết và một chiếc khăn quàng cổ màu vàng nhạt, chỉ lộ ra một cặp kính nhưng không ai biết rằng sau cặp kính là đôi mắt đẹp như mèo con đó chỉ có thể nhìn thấy những cái bóng mờ ảo.

    Cô đứng đó chờ, dỏng tai lắng nghe âm thanh xung quanh. Đủ loại tiếng động, tiếng bước chân, tiếng còi xe lẫn vào nhau, trong âm thanh ồn ào, một tiếng bước chân tiến lại gần và dừng lại bên cạnh cô.

    Một mùi chanh thoang thoảng truyền đến, có mùi thơm, nhưng rất xa lạ.

    Tuy nhiên, cô không sợ.

    Cô chuyển đến trường trung học số 1 Cảnh Lăng được nửa năm, đó là nửa năm hạnh phúc nhất kể từ khi cô được chẩn đoán mắc chứng nhược thị, các bạn học và giáo viên đối xử với cô rất tốt, không ai bắt nạt hay chế giễu cô.

    Lúc trở về thành phố Vân Vân vào dịp năm mới, cô cũng mang theo một ít đồ ăn, chuẩn bị phân phát cho bạn học, bây giờ đang để bên trong túi.

    Cô không lên tiếng, vẫn ở đứng đó, nghĩ rằng mọi người có thể tùy ý tìm một nơi để đứng.

    " Lâm Lạc. "

    Cô hơi giật mình, đó là giọng của một nam sinh, hơi khàn, giọng mũi, dường như rất lạnh.

    " Cậu biết tôi? "Cô không ngạc nhiên lắm, cô không nhận ra tất cả các bạn cùng lớp, có một số bạn học biết cô, nhưng cô không biết họ, đó là điều bình thường.

    " Không nhận ra sao? Tôi là anh họ của cô, Từ Phúc Triều. "

    Lông mày Lâm Lạc giấu dưới mũ nhíu lại, bàn tay giấu trong túi cũng hơi siết chặt.

    Cô có một người anh họ không có quan hệ huyết thống và cũng đang học cấp hai đầu tiên, cũng là cha mẹ cô đã yêu cầu cô chuyển đến đây vì có những người bạn cũ có mối quan hệ rất tốt ở đây, và muốn họ chăm sóc lẫn nhau.

    Nhưng mùi trên người Từ Phúc Triều hoàn toàn không phải như thế này, cho dù Từ Phù Triêu có bị cảm lạnh đi chăng nữa, giọng nói của hắn cũng khác với người trước mặt.

    Người này là bạn học sao? Hay những người bên ngoài trường?

    Trái tim cô thắt lại, không dám khi dễ vạch trần đối phương, cô nghe theo lời anh nói:" Anh có bị cảm lạnh không? "Tại sao giọng nghe có vẻ lạ?"

    "Ừm, hơi lạnh."

    Giọng nói của người này không hề yếu ớt, điều này càng khiến cô sợ hãi hơn: "Anh tìm tôi có việc gì à?" Sắp đến giờ vào học rồi, chúng ta phải nhanh chóng vào trong trường. "

    Nàng vừa nói vừa duỗi tay ra, duỗi cây gậy mù ra có chút hoảng hốt, cầm cây gậy mù chuẩn bị rời đi.

    Người bên cạnh không ngăn cản mà đi theo cô:" Lâm c, cô có thể cho tôi mượn chút tiền không?""

    Cô thở phào nhẹ nhõm, xin tiền là được rồi, chỉ cần đưa tiền là được.

     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười 2023
Trả lời qua Facebook
Đang tải...