

Mùa Lạc Năm Ấy
Tác giả: Lục Tiểu Hồng
Thể loại: Truyện Ngắn
Nội dung:
Năm ấy, tôi bước sang 10 tuổi, có lẽ tuổi này là tuổi ngây ngốc nhất của đời người. Nhưng số phận mỗi con người thì không phải ai cũng giống nhau cả. Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo, bố mất sớm mẹ phải gánh vác cả gia đình để nuôi chị em tôi.
Cuộc sống cơ cực là vậy, ở nông thôn chúng tôi ngày nào cũng như ngày nào trẻ con thì đi chăn trâu, người già thì đi trồng ngô, trồng lạc.. quanh năm để lo cho bát cơm qua ngày. Năm nào được mùa thì ấm no, còn năm nào đói kém thì thiếu thốn gạo ăn. Cũng bởi vậy, mà mỗi ai trong chúng tôi cũng khao khát "Một ngày thoát khỏi cảnh nghèo" không phải đong đếm từng đồng nào cả.
Lúc ấy, chị tôi tròn 15 tuổi nhưng hay bị bạn bè trong lớp bắt nạt. Có lần tôi vô tình thấy chị ấy khóc, nhưng là khóc trong vô vọng. Ngày ấy, tôi còn bé nên không hiểu được chuyện người lớn, tôi chỉ biết là trong một buổi chiều nọ chị bị một người đàn bà kéo tay đi lôi đi trong tức giận. Thấy vậy, tôi liền gọi mẹ ra, mẹ chưa hiểu chuyện gì, vội chạy ra. Người đàn bà ấy quát lớn: "Bà dạy lại con mình đi, đến lớp đến trường học thói ăn cắp đồ của người khác thế này à?" Mẹ tôi đứng ngây người ra, rồi nói lớn: "Ở nhà tao dạy thế nào mà mày lại ăn trộm đồ của người khác", rồi vội đi lấy cái cây ngay gần đó đánh cho chị tôi mấy phát.
Chị ấy, van xin trong tiếng nấc, rồi thốt lên rằng: "Con không lấy, mẹ.. mẹ phải phải tin con", nhưng mẹ tôi không chịu dừng tay cứ liên tục vụt lên người chị ấy. Tôi không hiểu tại sao mẹ không tin chị ấy, mà lại nỡ lòng đánh chị nhiều đến vậy. Chị tôi cố gắng giải thích, nhưng cùng chẳng ai chịu nghe cả. Tôi biết rằng chị không khóc vì đau đớn mà chị còn khóc vì không ai chịu tin chị. Lúc đó, khi chị đã không chịu nổi những cú doi vọt của mẹ, chị ấy đã quỳ xuống, khóc gào lên, rồi nói: "Lần sau con không vậy nữa, con xin lỗi mẹ!" Mặt mẹ trở nên lắng xuống một chút rồi cúi đầu xin lỗi người phụ nữ kia.
Sau vài phút người phụ kia rời đi trong ánh mắt của mẹ tôi. Giờ tôi mới dám đỡ chị dậy, trên khuôn mặt đó sưng lên vì khóc quá nhiều tôi không biết làm gì hơn rồi. Nhưng tôi tin chị ấy không lấy nhưng mẹ tôi thì không. [COLOR=rgb(0, 0, 0) ]Bố tôi mất từ khi tôi mới được hai tuổi, mẹ phải gồng gánh nuôi chị em tôi ăn học, nên người. Cũng bởi vậy, mà ai cũng nói rằng: "Chị em tôi không có bố, nói mẹ tôi là quả phụ, khắc chồng". Những lúc như vậy tôi thấy mẹ dửng dưng, vô cảm bỏ ngoài tai những lời đàn tiếu củ thiên hạ. Tôi biết và chị tôi cũng biết mẹ tôi có nỗi khổ vì lúc đó bố tôi bị bệnh lao phổi mẹ đã đi xin việc khắp nơi nhưng vì không đủ tiền chạy chữa nên bố đã ra đi mãi mãi.[/COLOR]
Để lại trên bờ vai đã chai sạn của người phụ ấy những gánh nặng, những uất ức khó lòng mà vơi đi.
Còn tiếp..
Tác giả: Lục Tiểu Hồng
Thể loại: Truyện Ngắn
Nội dung:
Năm ấy, tôi bước sang 10 tuổi, có lẽ tuổi này là tuổi ngây ngốc nhất của đời người. Nhưng số phận mỗi con người thì không phải ai cũng giống nhau cả. Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo, bố mất sớm mẹ phải gánh vác cả gia đình để nuôi chị em tôi.
Cuộc sống cơ cực là vậy, ở nông thôn chúng tôi ngày nào cũng như ngày nào trẻ con thì đi chăn trâu, người già thì đi trồng ngô, trồng lạc.. quanh năm để lo cho bát cơm qua ngày. Năm nào được mùa thì ấm no, còn năm nào đói kém thì thiếu thốn gạo ăn. Cũng bởi vậy, mà mỗi ai trong chúng tôi cũng khao khát "Một ngày thoát khỏi cảnh nghèo" không phải đong đếm từng đồng nào cả.
Lúc ấy, chị tôi tròn 15 tuổi nhưng hay bị bạn bè trong lớp bắt nạt. Có lần tôi vô tình thấy chị ấy khóc, nhưng là khóc trong vô vọng. Ngày ấy, tôi còn bé nên không hiểu được chuyện người lớn, tôi chỉ biết là trong một buổi chiều nọ chị bị một người đàn bà kéo tay đi lôi đi trong tức giận. Thấy vậy, tôi liền gọi mẹ ra, mẹ chưa hiểu chuyện gì, vội chạy ra. Người đàn bà ấy quát lớn: "Bà dạy lại con mình đi, đến lớp đến trường học thói ăn cắp đồ của người khác thế này à?" Mẹ tôi đứng ngây người ra, rồi nói lớn: "Ở nhà tao dạy thế nào mà mày lại ăn trộm đồ của người khác", rồi vội đi lấy cái cây ngay gần đó đánh cho chị tôi mấy phát.
Chị ấy, van xin trong tiếng nấc, rồi thốt lên rằng: "Con không lấy, mẹ.. mẹ phải phải tin con", nhưng mẹ tôi không chịu dừng tay cứ liên tục vụt lên người chị ấy. Tôi không hiểu tại sao mẹ không tin chị ấy, mà lại nỡ lòng đánh chị nhiều đến vậy. Chị tôi cố gắng giải thích, nhưng cùng chẳng ai chịu nghe cả. Tôi biết rằng chị không khóc vì đau đớn mà chị còn khóc vì không ai chịu tin chị. Lúc đó, khi chị đã không chịu nổi những cú doi vọt của mẹ, chị ấy đã quỳ xuống, khóc gào lên, rồi nói: "Lần sau con không vậy nữa, con xin lỗi mẹ!" Mặt mẹ trở nên lắng xuống một chút rồi cúi đầu xin lỗi người phụ nữ kia.
Sau vài phút người phụ kia rời đi trong ánh mắt của mẹ tôi. Giờ tôi mới dám đỡ chị dậy, trên khuôn mặt đó sưng lên vì khóc quá nhiều tôi không biết làm gì hơn rồi. Nhưng tôi tin chị ấy không lấy nhưng mẹ tôi thì không. [COLOR=rgb(0, 0, 0) ]Bố tôi mất từ khi tôi mới được hai tuổi, mẹ phải gồng gánh nuôi chị em tôi ăn học, nên người. Cũng bởi vậy, mà ai cũng nói rằng: "Chị em tôi không có bố, nói mẹ tôi là quả phụ, khắc chồng". Những lúc như vậy tôi thấy mẹ dửng dưng, vô cảm bỏ ngoài tai những lời đàn tiếu củ thiên hạ. Tôi biết và chị tôi cũng biết mẹ tôi có nỗi khổ vì lúc đó bố tôi bị bệnh lao phổi mẹ đã đi xin việc khắp nơi nhưng vì không đủ tiền chạy chữa nên bố đã ra đi mãi mãi.[/COLOR]
Để lại trên bờ vai đã chai sạn của người phụ ấy những gánh nặng, những uất ức khó lòng mà vơi đi.
Còn tiếp..