La Thiên đi vào phòng làm việc. Cầm bản hợp đồng dưới khe của máy fax lên. Trên đó có chữ ký của Tần Mạc. Nói vọng qua điện thoại: "Anh Mạc, anh nghỉ ngơi sớm đi, mai sáng bảy giờ anh đến dưới công ty Phong Hoa. Em sẽ cho người đại diện ra đón anh."
La Thiên: "Nếu anh không còn chuyện gì nữa thì em tắt máy nha." Bên kia, Tần Mạc ho một tiếng nói: "Tôi còn một chuyện muốn hỏi cậu, cậu lợi dụng tôi."
La Thiên kéo chiếc ghế ra ngồi xuống, không ngờ được mới đó mà anh Mạc đã biết mình cố ý lợi dụng anh ấy rồi, xem ra sau này cần phải cẩn thận hơn. Cậu giả ngu nói:
"Lợi dụng, anh nói gì vậy anh Mạc sao em nghe không hiểu gì hết, em chỉ là muốn giúp anh trở thành Idol thôi mà, em vô tội." Tần Mạc híp mắt, ánh mắt anh thâm thúy như bầu trời đêm, ngồi trên ghế trước ban công mà như đang ngồi trên bảo tọa tôn quý, trên tay anh là một xấp tài liệu về La Thiên.
"Tôi không rãnh để đùa với cậu, theo tôi được biết cậu vốn có ý định phát triển ở Anh, nhưng vì một vài lý do khó nói mà cậu về nước. Và cậu đã lên một kế hoạch, bước đầu thực hiện kế hoạch là dụ dỗ tôi vào công ty cho cậu vì khi tôi đầu quân cho cậu rồi thì chắc chắn cậu sẽ có một hậu trường rất vững chắc."
La Thiên cười khổ khi nghe Tần Mạc kể về tiến trình của cậu, trêu đùa nói: "Anh Mạc à, em tuy chỉ lợi dụng anh một chút xíu nhưng em biết có chừng mực mà, sẽ không lôi kéo anh vào vũng nước đục này đâu." Lúc này mà cậu không giả nai thì lúc nào đi giả nai nữa, trong bụng cậu đang suy tính nên tìm cách nào làm cho Tần Mạc cho qua chuyện này thì nghe Tần Mạc nhắc lại chuyện xưa:
"Chừng mực, hừ, cậu mà biết chừng mực thì tôi cũng mừng, tôi nhớ rất rõ lúc nhỏ cậu đã chọc tôi bao nhiêu lần, thậm chí tôi còn bị ông nội phạt, cậu nghĩ tôi sau lần đó tôi có còn nên tin vào cậu nữa hay không, La Thiên." Lúc nói đến hai chữ chừng mực, Tần Mạc như là nghiến hai hàm răng phun ra.
La Thiên "..."
Lần thứ một ngàn lẻ một lần, cậu muốn nhắc lại < Tần Mạc quá thù dai>.
Tần Mạc: "Tính của tôi vốn thù dai nên khi có cơ hội tôi đều sẽ tìm cách lại cả vốn lẫn lời, cậu định lấy gì ra trả cho việc cậu lợi dụng tôi."
La Thiên phù một tiếng bật cười, bông đùa nói: "Anh cái gì cũng có hết rồi, hay là em bán thân cho anh nha, hay là tình một đêm nhỉ, anh Mạc, anh có chịu cách trả ơn này hay không?"
Tần Mạc bấu chặt vào điện thoại, anh phải dùng hết sự tự chủ để cố gắng không chạy xe tới nhà tên này dạy dỗ cho tên này một bài học, gằn giọng nói: "La Thiên, nếu cậu cảm thấy cậu sống lâu quá thì tôi sẽ rất sẵn lòng tiễn cậu về cõi âm."
La Thiên cười lăn lộn trong phòng làm việc, chọc ghẹo Tần Mạc đúng là vui mà. (Thất Tịch: Ừ, giờ con cứ vui thoải moái đi, sau này con sẽ khổ cho xem <Tác giả: "Cười gian tà", La Thiên: , tác giả chúng ta ra bàn bạc lại một chút >).
"Tút, tút, tút." Tần Mạc cúp máy, cố gắng hít thở để ổn định lại cảm xúc của mình, nếu không anh lại có những ý nghĩ như muốn quăng ai đó vào bao bố rồi kêu trực thăng chở ra biển quăng xuống nuôi cá nhà anh ăn.
Bên kia, sau khi Tần Mạc cúp ngang, La Thiên xử lý vài chuyện của công ty liền đi ngủ, nhưng trước khi ngủ cậu mỉm cười nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, dưới công ty Phong Hoa, Tần Mạc đúng giờ đến trước cửa. Phải nói Hoa quốc là cái nôi của âm nhạc, có một câu nói thế này: "Nếu bạn muốn làm một ca sĩ thực thụ và được toàn thế giới công nhận thì hãy đến với Hoa quốc." Điều đó quả không sai bởi trên con đuờng này các bạn sẽ thấy một sự khác biệt so với các con đường khác, người dân Hoa quốc ví con đuờng này là con đường âm nhạc.
Nơi đây hội tụ các công ty giải trí lớn có tiếng khắp thế giới. Nhiều công ty bạn sẽ thấy các dụng cụ họ trang trí trước sảnh. Ở Phong Hoa, từ trên lầu cao trải dài xuống tận mặt đất là các nốt nhạc đồ, rê, mi...xen kẽ với đó là các dòng kẻ gạch trong ô giấy, hãy hình dung như này, một trang giấy viết nhạc, trên đó là các nốt nhạc được nhạc sĩ thêm vào.
Ở Hoa quốc có tổng cộng ba công ty đứng đầu, Phong Hoa, Nhật Hạ, Adela. Thì Phong Hoa nhỉnh hơn hai công ty còn lại, cho nên Tần Mạc chọn công ty của La Thiên cũng là lẻ đó. (Thất Tịch: Ừ, bây giờ anh nói hay lắm, sau này anh còn phải cảm ơn vì trước đây anh quyết định đầu quân cho công ty Phong Hoa "tác giả lặn tiếp đi viết truyện đây, tác giả spoil trước cho các bạn độc giả đấy").
Không đợi lâu lắm, khoảng năm phút sau khi Tần Mạc xuống xe, thì có một người đàn ông trẻ tuổi, mặc vest, đeo kính bước lại gần Tần Mạc nói: "Cậu là Tần Mạc, tôi là An Sinh, sẽ là người đại diện kiêm trợ lý của cậu, tôi có nghe cậu từ La Thiên, mong hai ta sẽ hợp tác vui vẻ."
Tần Mạc cười, nói: "La Thiên đúng là xem trọng tôi, cho tôi hẳn một người đại diện hạng S - đại diện chiêu bài của công ty, tôi có nghe qua về anh, mong hai ta sẽ hợp tác vui vẻ."
An Sinh dẫn Tần Mạc đến phòng tổng giám đốc - La Thiên, vừa đi vừa hỏi thăm Tần Mạc: "Hiện tại tôi chỉ biết tôi sẽ là người đại diện cho cậu nhưng tôi không biết rõ cậu giỏi ở lĩnh vực gì, tôi nghe La Thiên nói là cậu chỉ muốn đi con đường ngắn nhất để giành được cúp Liên Đoàn Nghệ thuật - Âm nhạc."
Tần Mạc không nói gì chứng tỏ điều An Sinh nói là đúng thì An Sinh dừng lại, quay qua nhìn Tần Mạc, tay anh đẩy mắt kiếng bảo: "Nếu cậu có ý định như vậy thì tôi khuyên cậu nên từ bỏ ý định đó đi, cậu quá xem thường cuộc thi Liên Đoàn Nghệ thuật - Âm nhạc rồi."
Tần Mạc nheo mắt nguy hiểm nhìn An Sinh, lần đầu tiên có người dám dùng giọng điệu đó để nói chuyện với anh: "Tôi muốn như vậy thì có gì sai." Nghe Tần Mạc nói vậy, An Sinh bật cười.
"Tôi thấy cậu nói vậy thì biết chắc cậu không hiểu biết gì về âm nhạc và giới giải trí rồi, thật là tiếc, cậu có khuôn mặt đẹp, có gia thế khủng nhưng cậu lại dùng sai cách suy nghĩ về giới giải trí này cùng với cuộc thi Liên Đoàn, nếu cậu không thay đổi thì không biết ngay cả vòng sơ loại của Liên Đoàn có qua được hay không thì khó nói. Còn nữa, khi cậu làm việc với tôi, làm ơn cậu từ bỏ tính khí đại thiếu gia quân phiệt con nhà giàu của cậu đi, cậu đã ký hợp đồng rồi, thì phải nghe theo sự chỉ dẫn của công ty, không thì tôi đành nói La Thiên bảo người khác làm người đại diện cho cậu."
"Anh!" Tần Mạc bực tức phát ra tiếng anh, đôi mắt cậu đỏ lên, tay cậu nổi lên những đường gân xanh nhìn rất ghê tợn. Chắc do khí tràng của hai người quá kinh khủng nên xung quanh hai người không ai dám lại gần, lại gặp khu vực này hai người chưa đi ra khỏi sảnh của công ty nên lúc này có rất nhiều người, một vị thực tập sinh gần đó nói với những người bạn đi cùng: "Ui, người mới đó là ai mà lại dám lên giọng với Trợ lý kim bài hạng S? Bộ người mới đó không biết là được anh An dẫn dắt là sẽ một phát được lên trời sao, là ai đã sắp xếp anh An cho tên người mới đó vậy? Tôi có cảm giác bị phân lập đối xử, làm sao bây giờ."
Xung quanh hai người ngày càng có nhiều người chỉ chỏ Tần Mạc, làm cho mặt Tần Mạc càng ngày càng đen, còn An Sinh thì dửng dưng nhìn mọi thứ. Lúc La Thiên xuống sảnh nhìn thấy đầu tiên chính là cảnh này, cậu thấy hai người lâu quá chưa lên thì chủ động đi xuống.
Nhìn tình cảnh này, La Thiên chỉ biết nhìn trời cười khổ, cậu quên mất, tính khí của anh An và anh Mạc chắc sẽ không hợp nhau, sau này sẽ còn nhiều cuộc cãi vã xảy ra đây.
Cậu thiết nghĩ nên hốt hai người này lên lầu trước, dù sao hai người ai cũng là tinh anh mà lại đứng đây để cho người khác đàm tiếu thì làm mất mặt công ty quá. La Thiên quát lớn: "Các cô cậu đứng ở đây làm gì, sao không đi phòng học, hay là giáo sư cho các người ít bài vở quá nên các người có rất nhiều thời gian, tôi muốn trong vòng năm phút, tôi sẽ không còn thấy ai đứng ở đây tán dóc nữa, nếu không thì đừng trách công ty cắt hợp đồng làm thực tập sinh với các cô cậu."
Hôm nay La Thiên bận vest, tóc mái được vuốt ra hai bên, nhìn cậu lúc này ai sẽ nghĩ chỉ mới là một học sinh trung học mười lăm tuổi đâu chứ. La Thiên: "Hai người kia, còn đứng ở đấy làm gì, lên phòng làm việc của tôi mau."
Nghe La Thiên quát, hai người liền dừng lại cuộc đấu mắt, đi theo La Thiên lên phòng làm việc.
Ting, thang máy chạy đến giữa tòa nhà, do công ty phân chia khu vực chính giữa tòa nhà sẽ là lầu dành cho các vị giám đốc có địa vị cao, điều đó sẽ tiện hơn cho các vị giám đốc đi họp hành hoặc đi thanh tra. Vừa ra khỏi thang máy, nhìn ba người bước đi, nhiều người đang làm việc buộc phải dừng tay lại, nhất là các cô gái mới hai mươi lăm tuổi nhìn thấy Tần Mạc thì hai mắt biến thành trái tim luôn rồi.
Trong phòng làm việc, ba người ngồi xuống, La Thiên đưa cho Tần Mạc và An Sinh một sấp giấy nói về kế hoạch ra mắt của Tần Mạc. Khi nhìn vào bảng phân bố cách tiến hành, An Sinh lạnh mặt nói: "La Thiên, tôi thiết nghĩ mục A này cậu nên sửa đổi lại."
La Thiên chưa kịp hỏi tại sao thì Tần Mạc đã lên tiếng: "Tại sao, tôi nghĩ cho tôi đóng một vai phụ trong bộ phim Huyết Chiến được mà."
Nghe vậy, con ngươi của An Sinh liền tập trung nhìn vào Tần Mạc, phản bác lại ý của anh: "Cậu nghĩ được, cậu nghĩ bộ phim này công ty Phong Hoa đầu tư vào bao nhiêu tiền hay không? Với lại tính cách của cậu không thích hợp để đóng vai phụ này, tính cách của cậu quá là con nhà đại thiếu gia trong khi vai này lại yêu cầu cao đối với người diễn phải thể hiện rõ được bản chất của sự yếu đuối nhưng lại không quá yếu đuối."
Nói rồi An Sinh quay qua nhìn La Thiên và đưa cho cậu một sấp tài liệu khác: "Đây là bản kế hoạch tôi đã viết vào tối qua, cái Tần Mạc muốn là giành được cúp Liên Đoàn, cậu không nên hấp tấp cho anh ấy tham gia đóng phim khi chưa có đầy đủ kĩ năng, điều cần làm hiện giờ là rèn giũa cho cậu ấy."
Lật qua lật lại sấp tài liệu An Sinh đưa cho, La Thiên quay qua nhìn Tần Mạc nhẹ giọng bảo: "Anh Mạc trước anh cứ đến phòng học trước đi, em sẽ xem lại bản kế hoạch này rồi chúng ta bàn sau, anh An, anh dẫn Tần Mạc đến phòng học của Lạp lão sư đi."
An Sinh: "Lạp lão sư?" Anh hướng ánh mắt lên nhìn vào mắt La Thiên, thấy cậu không trả lời liền không nói gì nữa, dù sao La Thiên làm gì cũng có lý do của nó.
An Sinh ra khỏi phòng làm việc trước, La Thiên liền kéo tay Tần Mạc bảo: "Anh Mạc, anh đừng chấp nhất với anh An, tuy tính tình anh ấy có hơi không được tốt cho lắm nhưng anh ấy rất chăm lo cho các thực tập sinh, anh đừng nghĩ sai về anh ấy, em sắp xếp cho anh mọi thứ đều là tốt nhất nên anh đừng có phụ lòng em nha." La Thiên tội nghiệp nhìn Tần Mạc, ý đồ muốn khuyên anh quên chuyện vừa xảy ra ở dưới sảnh đi, dù sao sau này hai người sẽ có một chặng đường dài phải đi cùng nhau.
Tần Mạc vốn muốn quay lại dạy dỗ La Thiên thì khi nhìn vào mắt cậu tự nhiên anh lại mủi lòng, ngạo kiều xoay lưng rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc. Còn về phía La Thiên thì ngơ ngác nhìn theo Tần Mạc, ơ, có ai tới nói cho cậu biết đây là Tần Mạc đồng ý hay không đồng ý bỏ qua chuyện này. Mà thôi bỏ đi, cậu còn có một cuộc họp nữa.
Sảnh B lầu 8, phòng học của Lạp lão sư. Ở công ty Phong Hoa, tổng cộng có mười hai vị lão sư tài giỏi hạng S, hai mươi vị lão sư hạng A, còn lại là các lão sư phổ thông. Do lúc sáng chuyện của Tần Mạc đã bị đồn thổi khắp công ty, vừa được trợ lý kim bài hạng S dẫn dắt, lại vừa được học tập dưới tay vị lão sư hạng S nên khi vừa thấy anh xuất hiện ở phòng Lạp lão sư thì ai cũng nhìn anh bằng một ánh mắt ghen ghét.
Có một người gần đó vừa học xong nhìn thấy thì không khỏi lớn tiếng nói bâng quơ: "Ơ kìa, từ khi nào công ty Phong Hoa dành cho người mới sự ưu đãi của các học viên tài giỏi hạng A thế nhỉ, chắc là lại đi cửa sau rồi."
(Còn tiếp)