Tiên Môn - Tà Nguyệt Lâu Chủ

Discussion in 'Truyện Drop' started by Tà Nguyệt Lâu Chủ, Nov 10, 2018.

  1. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 310: Quyết định của Cơ Thành Tử

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lần đầu tiên trong suốt bốn trăm năm, Hình Đài mới có kẻ phải bước lên. Và, đây cũng là lần đầu tiên trong mấy ngàn năm Thiên Kiếm truyền lưu, Xá hình mới được người khẩn cầu.

    Những gì xảy ra hôm ấy, tràng cảnh chẳng thể nào dùng ngôn từ mà tả hết. Nhân tâm, ai nấy đều rung động.

    Lăng Tiểu Ngư? Không nhiều lắm đâu. Hắn cấu kết ma nữ, sát hại đồng môn, chết là đáng tội. Khiến trên dưới môn nhân phải ngạc nhiên, kinh thán, có chăng là Lăng Thanh Trúc. Chính sự cố chấp, hành vi đứng ra bảo vệ đồ nhi của nàng mới dấy lên nhiều nghi hoặc. Bận lòng nhất, chẳng ai khác ngoài các vị cao tầng Thiên Kiếm Môn.

    * * *

    Kim Kiếm Phong.

    Nghị sự đường.

    Hiện giờ, bên trong đại sảnh, trừ bỏ chủ nhân Cơ Thành Tử ra thì ba vị phong chủ còn lại là Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử đều đang có mặt. Nơi ghế chủ tọa, Cơ Thành Tử buông chén trà trên tay xuống, nói:

    "Lý do của buổi triệu tập này, ta nghĩ mọi người hẳn đều biết rõ".

    Cơ Thành Tử dừng trong giây lát, rồi tiếp tục: "Các vị sư đệ, sư muội, mọi người cảm thấy nên xử trí phản đồ Lăng Tiểu Ngư thế nào?".

    * * *

    Ba vị phong chủ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Lý Ngọc Thường đứng ra: "Chưởng môn sư huynh, tội của Lăng Tiểu Ngư theo lý phải bị xử tử, nhưng Thanh Trúc sư tỷ đã vì hắn mà khẩn cầu Xá hình, hiện cũng đã chịu xong. Căn cứ môn quy, chúng ta không được phép tổn hại đến tánh mạng hắn nữa".

    "Lý sư tỷ nói phải." - Bên cạnh, Ngọc Vân Tử cũng gật gù lên tiếng - "Thanh Trúc sư tỷ đã cam nguyện thay Lăng Tiểu Ngư chịu tội, nay thần hồn tổn thương nghiêm trọng, hiện vẫn hôn mê.. Đệ nghĩ chúng ta nên tôn trọng ý muốn của tỷ ấy, tha cho Lăng Tiểu Ngư".

    Trên ghế chủ tọa, Cơ Thành Tử nghe xong thì bảo: "Ngọc Thường, Vân Tử, ta cũng đâu nói sẽ tổn hại Lăng Tiểu Ngư..".

    "Tội Lăng Tiểu Ngư mặc dù đáng chết, nhưng với việc Thanh Trúc sư muội đứng ra gánh chịu Xá hình, sinh môn đã mở ra cho hắn rồi. Chỉ là..".

    Cơ Thành Tử bỗng thở dài, gương mặt hằn những suy tư.

    Thấy hắn như vậy, Dịch Bất Dịch mới hỏi: "Chưởng môn sư huynh, không biết sư huynh đang lo ngại điều gì?".

    "Chuyện này..".

    Cơ Thành Tử có chút do dự, nhưng rồi cũng quyết định nói ra: "Các vị sư đệ, sư muội, mọi người lẽ nào không cảm thấy Thanh Trúc có phần khác lạ sao?"

    Khác lạ?

    Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử cúi đầu trầm tư.

    Ngẩng lên, Lý Ngọc Thường hỏi: "Chưởng môn sư huynh, huynh hẳn đang lo ngại về tâm cảnh của Thanh Trúc sư tỷ?".

    "Ừm.".

    Cơ Thành Tử gật đầu: "Thanh Trúc sư muội tuy bình thường tỏ ra tùy tiện, hơi thiếu đứng đắn, nhưng thực chất vốn là kẻ cơ trí hơn người, tâm cảnh rất chi vững vàng. Theo lý, đối với chuyện xử tử Lăng Tiểu Ngư, muội ấy sẽ không can thiệp mới đúng. Đằng này..".

    "Kể cả khi Lăng Tiểu Ngư đã tự mình thừa nhận, Thanh Trúc sư muội vẫn cố chấp không chịu hiểu, vẫn tin rằng đệ tử của mình vô tội. Chẳng những năm lần bảy lượt cố trì hoãn níu kéo, muội ấy thậm chí còn đứng ra khẩn cầu Xá hình..".

    "Các vị sư đệ, sư muội, mọi người lẽ nào không cảm thấy Thanh Trúc sư muội đối xử với Lăng Tiểu Ngư quá đặc biệt?".

    "Sư huynh, ý huynh là Thanh Trúc sư tỷ..".

    Tới đó thì Ngọc Vân Tử liền chuyển ý: "Không thể nào đâu. Thanh Trúc sư tỷ thân là một đại tu sĩ, một trong những người đứng đầu chính giáo, há có khả năng..".

    * * *

    "Vân Tử, ta cũng chỉ là có chút lo lắng".

    Cơ Thành Tử nhanh chóng tiếp lời: "Lần trước, Thanh Trúc sư muội vì lời hứa với Lăng Tiểu Ngư mà mạo hiểm tiến nhập Ô Long Cốc, để rồi trúng phải độc thủ của Đồ Tam Nương. Thời gian gần đây, cũng lại vì muốn luyện chế Trường Sinh Đan cho Lăng Tiểu Ngư mà Thanh Trúc sư muội rơi vào hiểm cảnh. Còn lần này, cũng vì hắn mà muội ấy khẩn cầu Xá hình, tình nguyện bị tiên kiếm trảm hồn..".

    "Xâu chuỗi lại, dễ thấy tất cả những lần Thanh Trúc sư muội xảy ra chuyện đều có dính dáng, thậm chí có thể nói đều bắt nguồn từ Lăng Tiểu Ngư. Rõ ràng, đứa trẻ Lăng Tiểu Ngư này chỉ đưa đến tai họa cho muội ấy. Nói không chừng Lăng Tiểu Ngư chính là kiếp nạn của Thanh Trúc sư muội".

    * * *

    "Năm xưa sư phụ ta từng tiên đoán Thanh Trúc chính là nhân tố quan trọng nhất để giải trừ kiếp nạn hung linh; trong dự ngôn tổ sư gia lưu lại, tiên tử được đề cập rất có khả năng là Thanh Trúc sư muội. Vai trò của muội ấy hết sức đặc biệt, vì lẽ đó, chúng ta phải cố gắng bảo vệ, tránh cho muội ấy gặp điều bất trắc".

    "Bấy lâu chúng ta đã quá lơ là. Thanh Trúc sư muội mấy lần xảy ra chuyện, mấy người chúng ta khó tránh khỏi một phần trách nhiệm.. Các vị sư đệ, sư muội, sai lầm không thể tiếp nối, kể từ bây giờ chúng ta cần can thiệp. Và việc đầu tiên phải giải quyết là cái tên Lăng Tiểu Ngư".

    "Chưởng môn sư huynh, ý huynh là?".

    Hồi đáp Lý Ngọc Thường - người vừa hỏi, Cơ Thành Tử nói ra quyết định của mình: "Lăng Tiểu Ngư tội chết có thể miễn, tuy nhiên, chúng ta không thể để hắn tiếp tục ở lại Thiên Kiếm Môn, cũng không thể cứ đơn giản trả hắn về Đào Hoa thôn. Chúng ta phải đưa hắn đi thật xa, tránh khỏi tầm mắt của Thanh Trúc sư muội".
     
  2. Hạ Mẫn Go away

    Messages:
    574
    Chương 311: Lặng lẽ rời đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử cùng nhau trầm mặc. Đối với quyết định của Cơ Thành Tử, thú thực bọn họ cũng chả biết là đúng hay sai. Nhưng chí ít..

    Thở nhẹ một hơi, sau tất cả, Ngọc Vân Tử là người đầu tiên lên tiếng: "Chưởng môn sư huynh, tâm ý của sư huynh, đệ nghĩ là mình hiểu được.. Đệ đồng ý".

    Cơ Thành Tử khẽ gật đầu, chuyển mắt nhìn qua hai vị phong chủ còn lại.

    "Bất Dịch đệ tán thành".

    * * *

    Không được như hai vị sư đệ của mình, Lý Ngọc Thường lại có phần do dự. Thay vì trả lời, nàng hỏi: "Chưởng môn sư huynh, việc cách ly Lăng Tiểu Ngư khỏi Thanh Trúc sư tỷ muội không có ý kiến, nhưng mà.. Theo muội biết thì Lăng Ngọc Yến - cô cô của Lăng Tiểu Ngư - hiện chỉ sống một mình, nhiều năm qua vẫn một lòng ngóng trông hắn trở về..".

    Lý Ngọc Thường dù nói chưa hết ý nhưng Cơ Thành Tử vẫn dễ dàng nghe ra được. Hắn thở dài: "Tính mệnh phàm nhân mong manh, cái đó ta đương nhiên biết. Nhưng chúng ta phải lấy đại cục làm trọng".

    "Trước mắt, chúng ta cũng chỉ đành ủy khuất cho Lăng Ngọc Yến, đợi một thời gian nữa, chờ cho tâm cảnh Thanh Trúc sư muội bình ổn trở lại rồi tính tiếp".

    * * *

    Cứ như vậy, mọi chuyện đã được định đoạt, theo ý Cơ Thành Tử. Lăng Tiểu Ngư, hắn sẽ bị đưa đến một nơi rất xa, ra khỏi tầm mắt của Lăng Thanh Trúc. Lăng Ngọc Yến thì càng khỏi phải nói, muôn trùng diệu vợi.

    Thời gian?

    Có thể là năm năm. Có thể là mười năm. Hoặc, cũng có thể là hai mươi năm, ba mươi năm.. Chuyện mai sau, nào ai biết được.

    Đáng bận tâm, nên là hiện tại..

    Bên trong ngục thất, lúc này, Lăng Tiểu Ngư vẫn đang còn hôn mê chưa tỉnh.

    Phải. Tội chết đã miễn nhưng tội sống thì vẫn còn. Tự do căn bản là chuyện xa vời. Tốt hơn trước, có chăng là thân thể hắn đã không bị xiềng xích trói buộc nữa. Thương tích cũng là như thế, được người cứu chữa. Dù vậy, bộ y phục dính đầy máu kia thì như cũ, đang khoác trên người hắn.

    "Tiểu Ngư..".

    Chợt, một thanh âm khe khẽ cất lên. Rất nhanh sau đấy, chủ nhân thanh âm đã hoàn toàn lộ diện.

    Nó khá là nhỏ nhắn, chỉ cao khoảng một thước hai tấc dư, mặc một bồ đồ màu trắng, tóc màu vàng sẫm, hết sức đáng yêu. Nhất là khi nhìn vào khuôn mặt bầu bĩnh và cặp mắt đen láy to tròn kia, kết hợp cùng mái tóc dày cộm giống một chiếc mũ rộng vành với phần đỉnh nhô lên thì thật khó lòng để quay mặt đi hướng khác.

    Chẳng phải Gia Gia thì còn ai?

    Hai tay ôm quả cầu màu tím, Gia Gia bước nhanh về phía Lăng Tiểu Ngư. Nó nhìn nhìn một lúc thì bật khóc.

    "Híc.. Bọn họ đúng là xấu xa, lại đánh ngươi thành ra như vầy..".

    "Tiểu Ngư, đám người đó nhất định vẫn chưa buông tha cho ngươi đâu. Ngươi không thể ở lại đây được".

    * * *

    "Tiểu Ngư, chúng ta là bằng hữu tốt, ta sẽ không bỏ mặc ngươi đâu. Gia Gia sẽ mang ngươi rời khỏi đây".

    Sau những gì đã chứng kiến, nay lại thấy Lăng Tiểu Ngư vẫn tiếp tục bị giam cầm, Gia Gia hiểu nếu để Lăng Tiểu Ngư ở lại Thiên Kiếm thì cuộc sống sau này của hắn cũng sẽ chẳng tốt đẹp gì. Do đó, nó quyết định đưa Lăng Tiểu Ngư đi khỏi chỗ này.

    Khả năng thành công?

    Nếu ai đó đang lo ngại thì thật sự là dư thừa. Hãy nhìn xem, chẳng phải Gia Gia nó đã vô thanh vô tức có mặt ở đây rồi sao? Nên nhớ, ngục thất này được canh giữ rất cẩn mật, cấm chế được bố trí hết sức cao minh.

    Gia Gia nó tiến vào được thì lý gì lại không ra được. Mang thêm một Lăng Tiểu Ngư, đấy chả phải vấn đề. Bởi lẽ nó đâu có di chuyển theo cách thông thường, độn quang hay là ẩn nặc tiềm hành. Gia Gia, nó có phương thức kỳ diệu hơn nhiều: Dịch chuyển bằng thông đạo không gian.

    Nếu là trước kia, điều đó căn bản là không thể. Nhưng còn bây giờ, hết thảy đều nằm trong khả năng của Gia Gia rồi. Thần thông mà nó vừa mới thức tỉnh cho phép nó mở ra một thông đạo không gian.

    * * *

    "Tiểu Ngư..".

    Gia Gia hết nhìn Lăng Tiểu Ngư lại nhìn viên tử tinh cầu trong tay, nói nhỏ: "Thật ra.. ta chỉ vừa thức tỉnh năng lực này thôi, cũng không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối được. Nhưng ngươi yên tâm, Gia Gia sẽ bảo vệ ngươi".

    "Được rồi, chúng ta phải đi nhanh lên".

    Nói đoạn, Gia Gia hít mạnh một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc lên hẳn. Nó nâng viên tử tinh cầu trong tay lên, để trôi nổi giữa hư không, bắt đầu vẽ vẽ.

    Sau tầm chục giây, một chút ba động nổi lên. Kế đấy, một điểm sáng màu tím xuất hiện. Rồi, từ điểm sáng ấy, một thông đạo dần nới rộng.

    Một bên giữ cho thông đạo tiếp tục duy trì, một bên Gia Gia thi triển đạo thuật, đem cả người Lăng Tiểu Ngư nâng lên.

    "Tiểu Ngư, chúng ta đi thôi".

    Chẳng chút luyến lưu, với tâm ý đã quyết, Gia Gia cứ thế đưa Lăng Tiểu Ngư vào thông đạo, cùng nhau rời khỏi Thiên Kiếm Môn.

    Kể từ đây, số phận Lăng Tiểu Ngư rồi sẽ ra sao?

    Duyên với Thiên Kiếm đã tận; tình với ân sư, liệu có còn?
     
  3. Hạ Mẫn Go away

    Messages:
    574
    Chương 312: Nghi hoặc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Soạt soạt..".

    Bên dưới lòng đất, trên hành lang thông đạo, Cao Ân - một tên đệ tử thuộc chi mạch Kim Kiếm Phong đang bước đi, dáng vẻ trông có phần uể oải.

    Há miệng ngáp dài, hắn cúi nhìn chiếc hộp đang cầm, khẽ than: "Mộng Kiều sư muội cũng thật là, việc gì phải quan tâm đến một tên phản đồ như vậy chứ".

    "Cấu kết ma nữ, sát hại đồng môn, Lăng Tiểu Ngư hắn chết còn chưa hết tội, vậy mà..".

    "Lăng sư thúc vì cứu hắn mà cam chịu Xá hình, Mộng Kiều sư muội thì hướng mình và Đồ Tự sư huynh quỳ gối cầu xin được gặp mặt.. Haizz..".

    Cao Ân thở dài. Hắn thật là không sao hiểu được.

    "Mà thôi, dù sao cũng đâu phải việc của mình".

    Nhẹ lắc đầu, Cao Ân thôi không suy nghĩ vẩn vơ nữa. Mang theo chiếc hộp mà Mộng Kiều nhờ trao gửi, hắn tiến về căn ngục thất hiện đang giam giữ Lăng Tiểu Ngư.

    * * *

    "Lăng Tiểu Ngư, có người..".

    Trước cửa ngục, Cao Ân lơ đễnh gọi, nhưng nói còn chưa hết câu thì hắn đã phải dừng lại. Vẻ uể oải tan biến tự khi nào, bằng nét mặt khẩn trương, hắn đảo quanh tìm kiếm.

    Chưa thấy, Cao Ân lập tức triển khai pháp nhãn, thả ra thần thức..

    Với tình trạng của Lăng Tiểu Ngư hiện tại, khi tu vi đã bị phế, theo lý Cao Ân chả cần phải làm như vậy, sử dụng đạo thuật dò tìm. Nhưng sự biến mất của Lăng Tiểu Ngư, nó là một việc hệ trọng, cho nên hắn không thể không làm.

    Thực tế, Cao Ân hắn chẳng những đã làm mà còn làm rất triệt để, bằng tất cả năng lực mình có, chỉ là kết quả..

    Không có, vẫn là không có. Lăng Tiểu Ngư đã thật sự biến mất rồi.

    "Nguy rồi..".

    Dạ thầm hô bất ổn, Cao Ân vứt luôn chiếc hộp đang cầm, chạy thẳng ra ngoài, vừa chạy vừa gọi lớn: "Đồ Tự sư huynh! Đồ Tự sư huynh!".

    * * *

    Vốn đang đứng đợi bên ngoài, Đồ Tự nghe tiếng gọi cấp thiết của Cao Ân thì cũng liền khẩn trương chạy vào. Vừa thấy mặt hắn liền hỏi ngay: "Cao sư đệ, đã xảy ra chuyện gì?".

    "Lăng Tiểu Ngư.. Lăng Tiểu Ngư hắn..".

    "Lăng Tiểu Ngư làm sao?".

    "Hắn.. hắn biến mất rồi!".

    "Cái gì?".

    Đồ Tự càng thêm sửng sốt. Hắn lập tức buông Cao Ân ra, chạy luôn vào bên trong xem xét.

    Dừng trước cửa ngục thất, giống với Cao Ân ban nãy, Đồ Tự cũng triển khai pháp nhãn, sử dụng thần thức. Và, lẽ hiển nhiên, kết quả vẫn chẳng thu được gì. Chạy ngang chạy dọc trong ngục thất một hồi, cuối cùng thì Đồ Tự đành chấp nhận sự thật, rằng Lăng Tiểu Ngư đã không còn ở đây nữa.

    Nhưng..

    Nếu Lăng Tiểu Ngư không ở đây thì đang ở đâu?

    Bên ngoài vốn dĩ được bố trí cấm chế, lại có hắn ngày đêm canh giữ, rốt cuộc Lăng Tiểu Ngư làm sao ra được? Hắn đi bằng ngõ nào chứ?

    * * *

    "Sư huynh..".

    Giữa lúc Đồ Tự đang hoang mang tự hỏi thì sau lưng hắn, giọng của Cao Ân truyền đến.

    Tạm dẹp đi suy tư, Đồ Tự quay đầu lại, hướng sư đệ mình căn dặn: "Cao Ân, đệ ở lại đây trông chừng. Ta phải đi báo cho sư phụ biết".

    "Vâng, đệ biết rồi".

    * * *

    Cao Ân trông theo thân ảnh Đồ Tự cho tới khi khuất hẳn, xong lại quay nhìn ngục thất trống không, dạ bất giác lo âu: "Để cho phản đồ trốn thoát, lần này chỉ sợ mình sẽ bị trách tội..".

    * * *

    * * *

    Một lúc sau.

    Đồ Tự - người rời đi trước đó hiện đã trở về. Tất nhiên là không chỉ một mình. Trừ bỏ hắn ra thì Cơ Thành Tử cũng đang có mặt.

    Bỏ qua màn chào hỏi của Cao Ân, Cơ Thành Tử vừa đáp xuống liền đi thẳng vào bên trong căn ngục thất từng giam giữ Lăng Tiểu Ngư, tự mình xem xét. Xem xong, hắn mới hỏi:

    "Đồ Tự, Cao Ân, hai người các ngươi thực sự không hề phát hiện thấy điểm gì bất thường khi Lăng Tiểu Ngư biến mất sao?".

    "Bẩm sư phụ." - Đồ Tự bước ra, cung kính thưa trình - "Kể từ khi Lăng Tiểu Ngư bị đưa vào ngục thất, đệ tử và Cao Ân vẫn luôn túc trực canh chừng. Chúng đệ tử thật sự chưa từng phát hiện thấy có điểm bất thường nào".

    "Vậy thì kỳ lạ thật..".

    Cơ Thành Tử tỏ vẻ thâm trầm: "Ngục thất vẹn nguyên, cấm chế xung quanh cũng không có dấu hiệu bị người tác động, rốt cuộc thì Lăng Tiểu Ngư làm sao lại biến mất..".

    Im lặng suy tư một đỗi, Cơ Thành Tử quay sang Đồ Tự, bảo: "Đồ Tự, Cao Ân, hai ngươi đi mời các vị sư thúc tới đây".

    "Vâng, sư phụ".

    "Vâng, sư phụ".

    * * *

    Đồ Tự, Cao Ân đi rồi, trước ngục thất lúc này chỉ còn mỗi mình Cơ Thành Tử. Hắn vuốt nhẹ chòm râu, nhìn vào bên trong mà lẩm bẩm: "Coi bộ Lăng Tiểu Ngư này cũng không hề đơn giản".

    * * *

    * * *

    Sự biến mất của Lăng Tiểu Ngư đã làm dấy lên nhiều mối nghi ngại trong lòng Cơ Thành Tử. Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, ba người bọn họ cũng ita nhiều sinh tâm ngờ vực.

    Đã có một vài suy đoán được nêu ra. Trong số đó, Gia Gia cũng được đề cập. Đương nhiên vẫn với thân phận "cao nhân thần bí" giống trước kia.

    Nhưng.. như thế đã sao?

    Đừng nói mới chỉ là suy đoán, một trong những khả năng, kể cả khi chắc chắn kẻ giải cứu Lăng Tiểu Ngư là vị "cao nhân" ở Phị Tinh Đới Nguyệt Động kia đi nữa thì mấy người bọn họ cũng chỉ đành bất lực mà thôi.

    Người đã đi rồi, dễ gì tìm được?
     
  4. Hạ Mẫn Go away

    Messages:
    574
    Chương 313

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rất khó tìm, nhưng dù vậy, Cơ Thành Tử cũng không thể không hạ lệnh truy tìm. Nói sao thì Lăng Tiểu Ngư cũng là từ Kim Kiếm Phong hắn chạy mất, hắn há có thể bàng quan đứng nhìn? Hắn còn phải ăn nói với Lăng Thanh Trúc nữa đấy.

    Thực tâm cũng được, làm cho có lệ cũng được, Cơ Thành Tử đều cần "thể hiện". Và thực tế thì hắn đã thể hiện rất tốt. Không chỉ hạ lệnh cho môn nhân Thiên Kiếm, cho các tông môn phụ thuộc ráo riết truy tìm tung tích Lăng Tiểu Ngư mà ngay chính bản thân hắn cũng tự thân xuất mã.

    Bắt đầu từ Phị Tinh Đới Nguyệt Động, rồi Đào Hoa thôn, Cơ Thành Tử hắn đã đi tới rất nhiều nơi. Tiếc rằng kết quả.. Giống như hết thảy mọi người, chỉ là hoài công vô ích.

    Sau một khoảng thời gian tìm kiếm, "bất đắc dĩ", Cơ Thành Tử buộc lòng phải thu hồi mệnh lệnh, thôi tra xét, lùng sục chi nữa.

    Trong khi ấy, phần Lăng Tiểu Ngư - đối tượng từng bị tông môn chính giáo truy tìm khắp nơi..

    Sau hơn một tháng cùng Gia Gia trốn chạy, hiện tại hắn đã ở cách Thiên Kiếm Môn rất xa. Trong một hang động, hắn đang nằm nghỉ. Hệt như đã "nghỉ" suốt một tháng qua vậy.

    Phải. Lăng Tiểu Ngư hắn vẫn chưa hồi tỉnh. Vẫn luôn mê man.

    Đối với việc này, khỏi phải nghĩ, Gia Gia đương nhiên là rất bận lòng. Nó cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

    Bên đống lửa vừa mới nhóm xong, Gia Gia chống cằm bằng cả hai tay, nhìn nam nhân đang nằm bất động sát bên, cau mày lẩm bẩm: "Kỳ quái thật. Thương tích của Tiểu Ngư đã được mình dùng tử tinh cầu chữa khỏi rồi mà, tại sao vẫn còn chưa tỉnh..".

    "Nghĩ lại coi nào..".

    "Hmm.. Hôm đó Tiểu Ngư bị bọn họ dùng mộc côn đánh đập, sau đó thì bị phế hẳn tu vi, đều là thương tích thân thể. Thần hồn hắn cũng không có tổn hại, theo lý sớm nên tỉnh lại rồi mới đúng..".

    "Tại sao lại không tỉnh nhỉ?".

    "Haizz..".

    Thở ra một hơi phiền muộn, trong hình hài một cô bé nhỏ nhắn đáng yêu, Gia Gia dùng bàn tay bé xíu xiu của mình vỗ nhẹ lên má Lăng Tiểu Ngư, đoạn nói: "Tiểu Ngư à Tiểu Ngư, ngươi không thể cứ mãi như vậy được a. Gia Gia chăm sóc ngươi lâu như vậy rồi, thật là vất vả lắm..".

    "Cả tháng nay, bởi phải liên tục trốn chạy nên Gia Gia chẳng có lấy một bữa ăn đàng hoàng nữa, toàn phải ăn quả dại.. Haizz.. Người ta thèm ăn thịt lắm. Cũng thèm uống rượu nữa..".

    Chán nản lắc đầu, Gia Gia nằm luôn trên bụng Lăng Tiểu Ngư. Hai mắt lim dim, nó tiếp tục lẩm bẩm: "Bây giờ Gia Gia đang rất đói. Ta muốn ăn thịt, muốn uống rượu.. Tiểu Ngư, ngươi mau tỉnh lại nấu cho ta ăn đi..".

    * * *

    Một câu tiếp một câu, Gia Gia đã liên tục than vãn, và càng than thì thanh âm của nó càng nhỏ dần. Nó đang chìm vào giấc ngủ. Có lẽ việc phải lo âu, trốn chạy suốt hơn một tháng trời qua đã làm nó kiệt quệ.

    Ngẫm mà thương thay..

    * * *

    "Ưm..".

    Thời gian dần trôi, khi toàn bộ những thanh củi đều biến hẳn thành than hồng thì một tiếng ưm khẽ bỗng chợt vang lên. Điều đáng nói ở đây là cái thanh âm này, nó lại không phải của Gia Gia - kẻ đang say ngủ.

    Mà ở đây, trong hang động này, ngoại trừ Gia Gia thì cũng chỉ còn lại duy nhất một người..

    Đúng vậy. Cái thanh âm kia chính xác là của Lăng Tiểu Ngư. Có vẻ như điều Gia Gia hằng mong mỏi đã thực sự xảy ra. Lăng Tiểu Ngư, hắn đang hồi tỉnh.

    Quá trình thanh tỉnh này diễn ra khá chóng vánh, chỉ sau tầm chục giây thì liền kết thúc.

    Đôi mắt đã mở ra, Lăng Tiểu Ngư cựa mình. Ngay tức thì, đang nằm trên bungh hắn, Gia Gia té luôn xuống đất.

    "Ai da!".

    Lấy tay xoa đầu, Gia Gia mơ mơ màng màng ngó qua.

    "Tiểu Ngư, chào ngươi".

    Nói xong, Gia Gia che miệng ngáp dài, nhưng hơi còn chưa ra hết thì nó đã nhảy dựng lên. Tay chỉ vào Lăng Tiểu Ngư, nó lắp bắp: "Tiểu Ngư, ngươi ngươi..".

    "Oa ha ha ha! Tiểu Ngư ngươi tỉnh rồi!".

    "Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi! Ha ha ha!".

    * * *

    Một bộ sốt sắng, Gia Gia áp sát: "Tiểu Ngư, ngươi cảm thấy trong người thế nào rồi? Có chỗ nào không khoẻ không?".

    "Ngươi..".

    Trái với sự vui vẻ nhiệt tình của Gia Gia, Lăng Tiểu Ngư lại đang vô cùng nghi hoặc. Hắn nhíu mày, hỏi: "Ngươi là ai?".

    * * *

    Không thể phủ nhận đó là một câu hỏi rất bất ngờ dành cho Gia Gia, khiến nó im lặng.

    "Ngươi là ai?", chào hỏi gì kỳ vậy?

    Sau một thoáng đờ ra vì "kinh ngạc", Gia Gia chu môi biểu thị sự bất mãn của mình: "Tiểu Ngư, như thế không vui a".

    "Ngươi là ai?".

    Một lần nữa, câu hỏi ấy lại được cất lên. Và Lăng Tiểu Ngư - người thốt ra, hắn càng tỏ rõ sự ngờ vực của mình.

    Cảm giác có gì đó không ổn, Gia Gia nghi hoặc: "Tiểu Ngư, ngươi.. ngươi thực không biết ta là ai?".

    Lăng Tiểu Ngư lắc đầu, lặp lại câu hỏi: "Ngươi là ai?".

    "Này..".

    Gia Gia bắt đầu lo lắng: "Tiểu Ngư à, ngươi cũng đừng có dọa ta a. Ta là Gia Gia. Là Gia Gia nè".

    "Gia Gia?".

    Lăng Tiểu Ngư vẫn như cũ, hoàn toàn lạ lẫm: "Ta không biết ngươi".

    Không biết?

    Giọng Gia Gia càng gấp hơn trước: "Vậy.. Vậy ngươi có biết mình là ai không?".

    "Ta? Ta là..".

    "Ta.. Ta là ai?".
     
  5. Hạ Mẫn Go away

    Messages:
    574
    Chương 314: Truy hỏi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ta là ai?".

    "Ta là ai?".

    "Tiểu Ngư, ngươi là Lăng Tiểu Ngư. Lăng Tiểu Ngư, nhớ không?".

    "Lăng Tiểu Ngư?".

    Lăng Tiểu Ngư vừa ôm đầu, vừa lẩm bẩm: "Lăng Tiểu Ngư.. Lăng Tiểu Ngư.. Lăng Tiểu Ngư..".

    "A.. Đầu ta đau quá.. Đầu ta..".

    "Tiểu Ngư! Ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng dọa ta a..".

    "Đau quá.. Đầu ta đau quá..".

    Mặc cho Gia Gia ở bên kêu gọi, thậm chí dùng đạo thuật trợ giúp, cơn đau của Lăng Tiểu Ngư vẫn chẳng thuyên giảm chút nào. Trái lại, sự đau đớn, nó càng lúc càng tăng.

    Thế rồi, sau tầm một phút kêu la, Lăng Tiểu Ngư đã bị chính cơn đau của mình đánh ngất, triệt để hôn mê.

    * * *

    "Tiểu Ngư ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy..".

    Lo lắng kiểm tra một hồi, Gia Gia đem viên tử tinh cầu thu lại, ngồi bệt xuống. Nó mếu máo: "Híc.. Tại sao ngươi lại không nhớ Gia Gia chứ? Ngay cả tên mình mà ngươi cũng không nhớ nữa.. Híc.. Ta không muốn ngươi biến thành đần độn đâu..".

    * * *

    Lăng Tiểu Ngư bị mất trí nhớ, Gia Gia thực chưa bao giờ trông đợi. Nó thậm chí còn chưa từng nghĩ tới. Từ trong thâm tâm, nó mong đó chỉ là một khoảnh khắc nhất thời, bởi do Lăng Tiểu Ngư đã chịu đả kích quá lớn, đã hôn mê quá lâu nên mới biến thành như vậy, nhanh thôi sẽ khỏi.

    Tiếc rằng.. Mong muốn cuối cùng cũng chỉ là mong muốn.

    Lần thứ hai hồi tỉnh, Lăng Tiểu Ngư vẫn không nhớ được chút gì. Lần thứ ba cũng y như vậy, ôm đầu kêu la một hồi thì ngất xỉu. Rồi lần thứ tư, thứ năm, nó cũng vậy mà tiếp diễn..

    May sao, qua khoảng chục lần tỉnh lại rồi ngất đi, rốt cuộc đến một ngày Lăng Tiểu Ngư cũng phần nào ổn định, không còn quá đau đớn khi nghĩ đến tên tuổi, gốc gác của mình nữa. Tuy nhiên, ký ức của hắn, chúng vẫn hoàn toàn thất lạc. Chuyện quá khứ, Lăng Tiểu Ngư hắn vẫn chả nhớ được chút gì.

    Mới đầu, Gia Gia rất thất vọng, hết sức lo âu. Nhưng dần dà, khi thấy ngoại trừ không nhớ được chuyện trước kia ra thì Lăng Tiểu Ngư vẫn ăn uống, sinh hoạt bình thường, nó đã từ từ đón nhận. Bởi với nó, chỉ cần Lăng Tiểu Ngư không trở nên đần độn, còn biết nấu nướng thì đã tốt lắm rồi. Thêm nữa, ký ức cũ mất đi, chẳng phải vẫn có thể tạo ra những ký ức mới ư?

    Còn nếu Lăng Tiểu Ngư bận lòng, muốn biết quá khứ trước kia của mình thì Gia Gia nó có thể kể lại được mà.

    * * *

    Dưới trời đêm đầy sao, trên một phiến đá ngoài thạch động, Gia Gia cầm một xâu thịt nướng thơm phức, vừa ăn vừa nói: "Tiểu Ngư ngươi cũng đừng quá nhọc lòng, từ từ rồi ký ức của ngươi sẽ khôi phục lại thôi".

    "Thật sẽ khôi phục sao?".

    Khuôn mặt chẳng rõ buồn vui, Lăng Tiểu Ngư chả buồn đụng đến xiên thịt nướng của mình. Hắn hướng Gia Gia, đột nhiên hỏi: "Gia Gia, ngươi có phải là người không?".

    "Khục khục..".

    Sặc sụa mấy tiếng, Gia Gia cố nuốt trôi miếng thịt trong họng, rồi nói: "Tiểu Ngư, ngươi hỏi cái gì đấy? Gia Gia ta đương nhiên.. không phải người rồi".

    Vốn tưởng đối phương chối bỏ, thật không ngờ lại nghe thừa nhận, thành ra trong lòng mình, Lăng Tiểu Ngư khó tránh hơi ngoài ý muốn. Hắn im lặng vài giây, rồi mới hỏi tiếp:

    "Gia Gia, ngươi nếu không phải người, vậy.. ngươi là con gì?".

    "C-Con?".

    Gia Gia triệt để ngừng nhai. Nó đem xiên thịt đặt luôn xuống phiến đá.

    "Tiểu Ngư, khả năng ngôn ngữ của ngươi có phải đã có chút vấn đề rồi không?".

    "Tại sao ngươi lại nói vậy?".

    "Ngươi còn hỏi.." - Gia Gia chỉ ra - "Vừa rồi Tiểu Ngư ngươi đã gọi ta là" con "a".

    Lăng Tiểu Ngư vẫn chưa hiểu lắm: "Ta gọi sai rồi sao?".

    "Sai. Tất nhiên là sai".

    Gia Gia mau chóng tiếp lời: "Tiểu Ngư, mặc dù ta không phải người thật, nhưng ngươi cũng không thể coi ta như chim như thú mà gọi con này con kia như vậy. Ngươi nhìn kỹ đi, ta có chỗ nào giống thú vật?".

    "Hmm.." - Sau một hồi quan sát, Lăng Tiểu Ngư thành thật gật đầu - "Gia Gia ngươi đúng là không giống chim thú. Ngươi giống một đứa trẻ. Chỉ là.. ngươi hơi nhỏ một chút".

    "Thì đấy." - Gia Gia tự mình bổ sung - "Gia Gia ta xinh đẹp, khả ái như vầy, so với nhân loại các ngươi còn tốt hơn a. Chưa kể, lúc ta vừa sinh ra thì đã có bản lãnh hơn người rồi.. Tóm lại, Gia Gia ta khẳng định thuộc chủng loài cao cấp hơn nhân loại các ngươi nhiều. Vì vậy cho nên Lăng Tiểu Ngư ngươi không được phép dùng chữ" con "kia để nói về ta".

    "Ta hiểu rồi. Sau này ta sẽ không gọi ngươi là" con "nữa".

    "Thế thì ta yên tâm rồi".

    Đã giải quyết xong vấn đề, Gia Gia lúc này mới lại vui vẻ cầm lên xiên thịt nướng của mình. Chỉ là nó vừa đưa lên miệng, vẫn chưa kịp ăn thì kế bên, giọng Lăng Tiểu Ngư đã lại cất lên.

    "Gia Gia". - Hắn nói - "Ngươi kể thêm cho ta nghe về những chuyện trước kia đi. Lần trước ngươi mới chỉ cho ta biết ta là đệ tử Thiên Kiếm Môn, gặp ngươi ở Phị Tinh Đới Nguyệt Động".

    "Gia Gia, ngươi nói cho ta biết. Ta bây giờ còn người thân nào không? Còn nữa, tại sao ta lại ở đây, tại sao ta mất đi ký ức? Đã có chuyện gì xảy ra với ta?".
     
  6. Hạ Mẫn Go away

    Messages:
    574
    Chương 315

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chẹp..".

    Gia Gia lau miệng, thoáng cân nhắc rồi mới bảo: "Tiểu Ngư à, ngươi đừng có gấp. Đợi khi nào ngươi hoàn toàn ổn định dã rồi ta sẽ kể hết cho ngươi nghe".

    "Ngươi không kể luôn bây giờ được sao?".

    Gia Gia lắc đầu: "Không được.. Cũng không phải ta không muốn kể, nhưng mà..".

    "Tiểu Ngư, ta cảm thấy vẫn nên đợi thêm vài hôm nữa đi. Mà ngươi cũng đừng có ép ta, ngươi cố ép là ta bịa chuyện nói dối đấy".

    "Được rồi, Tiểu Ngư ngươi cũng đừng có thừ người ra nữa, mau ăn đi. Thịt ngon lắm..".

    * * *

    Bởi sợ kể ra một lượt sẽ khiến cho Lăng Tiểu Ngư kích động, phât sinh tâm lý tiêu cực nên Gia Gia mới lựa chọn kéo dài thời gian, đợi cho tình hình ổn định rồi mới thuật lại hết những chuyện trọng yếu trong quá khứ.

    Nhưng, ý định là ý định, thực tế thì đôi khi vẫn thường vùi chôn những ý định. Ngày thứ ba tính từ sau đêm hôm ấy, một biến cố nho nhỏ đã bất ngờ phát sinh..

    Trong lúc Gia Gia đang say ngủ thì ở nơi gần đó, sát vách đá của hang động, Lăng Tiểu Ngư chợt giật mình tỉnh giấc. Trán đẫm mồ hôi, tiếng thở nặng nề, hắn quay nhìn Gia Gia.

    "Quảng Hàn..".

    Từ trong miệng hắn, thanh âm trầm thấp cất lên. Giọng điệu, nó rành rành là oán hận.

    Thế rồi, với thần tình hung dữ, ánh mắt ngập tràn sát ý, hắn nhấc chân hướng chỗ Gia Gia tiến lại.

    Nơi lòng bàn tay phải hắn, dấu ấn hắc ngư vốn im lìm suốt cả tháng trời qua nay bỗng vụt sáng. Từ bên trong, những quang điểm li ti màu đen tuôn ra, nhanh chóng tụ lại thành một thanh trủy thủ.

    "Ưm..".

    Chừng như cảm nhận được có điều bất thường, đang nằm ngủ bên dưới, Gia Gia lập tức mở mắt ra.

    Chưa xem chưa biết, vừa xem xong, Gia Gia liền kinh hoảng.

    Thiên địa quỷ thần ơi! Lăng Tiểu Ngư đang muốn giết nó a!

    "Soạt!".

    Đứng trước mũi dao đang nhắm vào đầu mình mà đâm thẳng xuống, Gia Gia nào dám nghĩ nhiều, vội vàng dùng thần thông dịch chuyển.

    Thoát qua một kiếp, lúc này, với viên tử tinh cầu đã được gọi ra, Gia Gia hướng Lăng Tiểu Ngư chất vấn ngay: "Tiểu Ngư, ngươi làm cái quỷ gì vậy?".

    "Quảng Hàn..".

    Câu hỏi của Gia Gia, cũng chả rõ Lăng Tiểu Ngư có nghe được hay không, chỉ thấy hắn vẫn giống y như cũ, oán hận nhìn nó.

    Thanh âm khàn khàn, hắn nói tiếp:

    "Tại sao?".

    "Quảng Hàn, tại sao?".

    Tại sao?

    Ở phía bên này, Gia Gia càng nhìn, càng nghe thì trong lòng càng nghi hoặc.

    "Tiểu Ngư, ngươi.. ngươi lại làm sao nữa rồi?".

    "Cái gì mà Quảng Hàn? Ta là Gia Gia mà".

    Chẳng chút để tâm đến lời đính chính của Gia Gia, Lăng Tiểu Ngư vẫn tiếp tục chìm trong những ký ức hỗn loạn của mình.

    Hắn nghiến răng căm hận: "Quảng Hàn.. Rốt cuộc là tại sao?".

    "Ngươi là đứa trẻ mà ta yêu quý nhất. Sinh mệnh của ngươi là do ta ban cho.. Ngươi muốn có thế giới riêng của mình, ta đã cho ngươi một đại thế giới. Ngươi muốn chưởng khống luân hồi Bắc Uyển, kiểm soát Thái Huyền Âm, ta đã cho ngươi chưởng khống luân hồi Bắc Uyển, cũng cho ngươi kiểm soát Thái Huyền Âm.. Nhưng tại sao? Tại sao ngươi lại muốn giết ta?".

    "Quảng Hàn.. Tại sao ngươi lại cùng với bọn họ.. Tại sao các ngươi đều phản bội ta? Tại sao các ngươi đều muốn giết ta?".

    "Quảng Hàn..".

    "Quảng Hàn! Tại sao?".

    Cùng với tiếng hét đinh tai, thân ảnh của Lăng Tiểu Ngư cũng liền biến mất. Đến khi lần nữa hiện ra thì hắn đã đứng ngay trước mặt Gia Gia. Trủy thủ vung lên, hắn hướng Gia Gia đâm mạnh!

    "A!".

    Xém tí thì bị đâm trúng, Gia Gia nào còn dám hỏi han gì nữa, tức khắc quay đầu bỏ chạy.

    Nó vẫn chưa muốn chết a!

    Lại nói, đây cũng đâu phải chết bình thường. Đó là chết oan!

    Quảng Hàn? Quảng Hàn cái khỉ gì? Nó là Gia Gia!

    "Tiểu Ngư hắn phát điên rồi.. Ta phải chạy nhanh lên, không thể để cho hắn bắt..".

    * * *

    "Quảng Hàn! Ngươi chạy đi đâu!".

    Gia Gia một lòng trốn chạy hòng bảo toàn tánh mạng, trong khi đó, ở phía sau, Lăng Tiểu Ngư lại quyết tâm truy đuổi để giết cho bằng được.

    Cứ thế, cảnh tượng kẻ truy người trốn đã diễn ra suốt từ đêm khuya cho tới tận hừng đông mới dừng lại.

    Giữa một cánh rừng vô danh, Lăng Tiểu Ngư vẫn như cũ nắm chặt trủy thủ màu đen, dùng đôi mắt hung ác tìm kiếm chung quanh.

    "Quảng Hàn.. Ngươi ra đây cho ta..".

    "Mau ra đây cho ta!".

    "Xẹt!".

    "Xẹt!".

    * * *

    "Ầm!".

    "Ầm!".

    * * *

    Trong cơn phẫn nộ, Lăng Tiểu Ngư vung trủy thủ hướng bốn phương chém loạn. Và, cứ sau mỗi nhát chém của hắn, đất đá, cây cối xung quanh liền thi nhau đổ ngã. Chỉ trong thoáng chốc, một góc trời um tùm rậm rạp đã bị san thành bình địa. Kinh khủng vô cùng.

    Lực lượng kia, nó rõ ràng lớn hơn vấn đỉnh trung kỳ - mức tu vi trước kia của Lăng Tiểu Ngư rất nhiều. Thậm chí, so với thứ sức mạnh dùng để hạ sát Lưu Cảnh Thiên, nó còn ghê gớm hơn. Dường như từ sau khi đan điền bị phế, trải qua quãng thời gian hôn mê, cơ thể Lăng Tiểu Ngư hắn đã lại có gì đó thay đổi.

    Thần trí, linh hồn, đoán chừng cũng là như vậy.
     
  7. Hạ Mẫn Go away

    Messages:
    574
    Chương 316

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Quảng Hàn.. Tại sao?".

    "Tại sao?".

    Trong tiếng thở nặng nhọc, Lăng Tiểu Ngư đã liên tiếp hỏi, và càng hỏi thì thanh âm của hắn càng nhỏ dần.. nhỏ dần rồi tắt hẳn.

    "Bịch" một tiếng, cả người hắn đã gục ngã. Một lần nữa, Lăng Tiểu Ngư hắn lại ngất đi.

    * * *

    Qua hơn mười phút sau.

    Từ trên thương khung, một chút ba động nổi lên. Kế đấy, một thân ảnh nhỏ nhắn dần lộ rõ.

    Chẳng phải "Quảng Hàn" đã bị Lăng Tiểu Ngư đuổi giết thì ai?

    * * *

    "Tiểu Ngư hắn xỉu thật chưa nhỉ?".

    Bởi trong lòng còn sợ hãi nên Gia Gia chưa dám tiến lại gần. Một cách chậm rãi, nó rón rén bước từng bước một, vừa bước vừa cảnh giác đề phòng, tùy thời bỏ chạy.

    May sao, mọi chuyện suôn sẻ. Lăng Tiểu Ngư thật sự đã ngất đi rồi.

    * * *

    "Phù.. ù..".

    Thở phảo một hơi, Gia Gia xác nhận tình hình xong, lúc này mới dám đem viên tử tinh cầu cất vào trong túi áo. Nó ngồi bệt luôn xuống đất, tựa vào người Lăng Tiểu Ngư mà than trách:

    "Tiểu Ngư à Tiểu Ngư, rốt cuộc là ngươi bị làm sao vậy chứ? Ban đêm ban hôm ngươi đột nhiên lại cầm dao chạy tới đâm ta, còn đuổi giết ta..".

    "Vụ Quảng Hàn kia nữa. Ta là Gia Gia mà, có phải Quảng Hàn gì đâu..".

    * * *

    ".. Kỳ quái. Bộ dạng lúc đó của Tiểu Ngư ngươi hình như không đúng lắm. Trông hung dữ, đáng sợ lắm..".

    * * *

    "Mà.. Tiểu Ngư ngươi chẳng phải đã bị phế tu vi rồi ư? Tại sao lại có thể đánh ra lực lượng đáng sợ như vậy chứ?".

    "Tiểu Ngư ngươi còn cổ quái hơn ta. Hmm.. Ngươi nhất định cũng giống như Gia Gia, không phải con người".

    * * *

    "Haizz.. Nhưng nếu không phải người thì Tiểu Ngư ngươi là gì chứ?".

    "Thôi. Để chờ ngươi tỉnh lại rồi hỏi thử..".

    * * *

    Miệng thì nói vậy, tuy nhiên, sáng hôm sau, lúc mà Lăng Tiểu Ngư hồi tỉnh ấy, Gia Gia đã chẳng hề truy hỏi. Đừng nói hỏi, ngay cả đứng gần nó còn chả dám nữa là.

    Ở khoảng cách xa xa, tay cầm viên tử tinh cầu, trong tư thế sẵn sàng bỏ chạy, nó hướng Lăng Tiểu Ngư bên kia, nói lớn: "Ê! Ngươi đừng có qua đây a!".

    "Gia Gia, ngươi sao vậy?".

    Nghe Lăng Tiểu Ngư gọi mình là "Gia Gia" chứ không phải Quảng Hàn, trong dạ Gia Gia cũng phần nào thả lỏng. Tuy vậy, nó vẫn bảo trì khoảng cách như cũ.

    "Nói cho ta biết, bây giờ ngươi là ai?".

    "Ta?".

    Lăng Tiểu Ngư hơi khó hiểu: "Gia Gia, sao ngươi lại hỏi vậy? Ta chẳng phải là Lăng Tiểu Ngư..".

    "Lăng Tiểu Ngư? Ngươi mới nói ngươi là Lăng Tiểu Ngư?".

    Trông vẻ kích động kia của Gia Gia, Lăng Tiểu Ngư lại càng thêm nghi hoặc: "Thì ta là Lăng Tiểu Ngư mà..".

    Nghi hoặc mặc người nghi hoặc, phía bên này, Gia Gia tiếp tục dò xét: "Ngươi nói ngươi là Lăng Tiểu Ngư đúng không? Vậy hãy trả lời ta. Nữ nhân đáng sợ, à không, sư phụ ngươi tên gì, nắm giữ chức vụ gì ở Thiên Kiếm Môn?".

    "Sư phụ ta? Đương nhiên gọi Lăng Thanh Trúc, là phong chủ Trúc Kiếm Phong".

    "Tốt. Bây giờ tới câu thứ hai. Tiểu Ngư, cho ta biết, sư huynh mập mập của ngươi tên gì?".

    "Chu Đại Trù".

    "Tên cô cô của ngươi?".

    "Lăng Ngọc Yến".

    "Ta từng đưa cho ngươi một quyển công pháp, ngươi có nhớ không?".

    "Dĩ nhiên ta còn nhớ. Đó là Đại Bi Thiên Diệp mà tổ sư gia đã để lại bên trong không gian cửa động thứ tư của Phị Tinh Đới Nguyệt Động".

    * * *

    "Tiểu Ngư, ngươi.. ngươi thực sự là Lăng Tiểu Ngư?".

    "Gia Gia, ta đương nhiên là Lăng Tiểu Ngư. Ngươi làm sao vậy, tự dưng lại hỏi tới hỏi lui..".

    Nói đoạn, Lăng Tiểu Ngư lần nữa nhấc chân, toan bước tới.

    "Đứng lại!".

    Gần như lập tức, Gia Gia lên tiếng ngăn chặn ngay.

    Trước ánh mắt ngờ vực của ai kia, nó xác nhận lần cuối: "Tiểu Ngư, ta hỏi ngươi thêm một câu nữa: Những chuyện xảy ra trên Hình Đài hôm đó, ngươi có nhớ hay không?".

    "Hình Đài?".

    Khác trước, lần này Lăng Tiểu Ngư không thể đáp ngay được. Hắn phải cúi đầu trầm tư, cố gắng nghĩ ngợi.

    Và, càng nghĩ, khuôn mặt Lăng Tiểu Ngư hắn càng nhăn lại. Vẻ đau đớn, nó đang dần bộc lộ.

    "Hình Đài.. Hình Đài..".

    "Ta.. Ta là phản đồ.. Không phải.. Không phải..".

    "Ta không phải phản đồ.. Ta không phải..".

    * * *

    "Tiểu Ngư, ngươi.. ngươi..".

    Biết lại sắp có chuyện chẳng lành xảy ra, Gia Gia giữ chặt viên tử tinh cầu trong tay, chân bước thụt lùi.

    Không thể không nói, đó là một sự cẩn trọng cần thiết. Đơn giản là bởi chỉ ít phút sau, Lăng Tiểu Ngư đã lại một lần nữa "phát điên".

    Hệt như đêm hôm qua, trong bộ dạng hung ác, Lăng Tiểu Ngư dùng đôi mắt hận thù nhìn chằm Gia Gia. Từ miệng hắn, giọng nói khàn đục cất lên:

    "Quảng Hàn..".

    * * *

    "Thôi chết..".

    Nghe được cái danh tự "thân quen" kia, nội tâm Gia Gia tức thì nhảy dựng. Nó vội vàng thúc động tử tinh cầu, vắt chân lên cổ mà chạy.

    "Quảng Hàn! Ngươi chạy đi đâu?".

    * * *

    "Quảng Hàn! Tại sao lại phản bội ta?".

    "Ta.. Ta phản bội ngươi hồi nào?".

    * * *

    "Tại sao lại muốn giết ta?".

    "Giết cái đầu ngươi! Ta không có a!".

    * * *

    "Quảng Hàn, ngươi đứng lại!".

    "Đứng lại cho ngươi đâm à?".
     
  8. Hạ Mẫn Go away

    Messages:
    574
    Chương 317: Kiếp trước - kiếp này

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ cánh rừng này qua cánh rừng kia, cuộc truy đuổi cứ vậy mà tiếp diễn. Một người cố chạy, một kẻ thì cố truy, thật đúng là như mèo bắt chuột.

    Khỏi phải nghĩ, Gia Gia tất nhiên chẳng hào hứng gì với việc phải đóng vai một con chuột. Nó rất không nguyện a. Ngặt một điều là.. nó không có lựa chọn tốt hơn. Nó cũng đâu thể bỏ Lăng Tiểu Ngư lại một mình được. Lương tâm của nó sẽ cắn rứt lắm.

    Bất đắc dĩ, Gia Gia nó chỉ đành cố gắng "thích nghi", ngày qua ngày sống chung với "chứng bệnh" kia của Lăng Tiểu Ngư. Và, như một điều kiện tất yếu để đảm bảo sinh tồn, nó luôn luôn phải cảnh giác đề phòng. Thậm chí kể cả trong giấc ngủ..

    Thú thực, đã có nhiều đêm Gia Gia nó không tài nào bình yên chợp mắt được. Hễ cứ mỗi lần ngả lưng nằm xuống là nó phải nhắm một con mắt, mở một con mắt để trông chừng Lăng Tiểu Ngư. Thật là vất vả ghê lắm. Cái khổ, đúng là chẳng biết để đâu cho hết.

    Vẫn còn may, ông trời có mắt. Trải qua hai tháng trời luôn phải sống trong thấp thỏm lo âu, rốt cuộc thì "chứng bệnh" của Lăng Tiểu Ngư cũng từ từ thuyên giảm, cho tới hôm nay thì đã hoàn toàn khỏi hẳn. Hắn không chỉ khỏi bệnh mà còn nhớ lại được tất cả mọi chuyện trước kia nữa.

    * * *

    Giữa không gian vắng lặng, dưới trời đêm tăm tối chẳng có lấy một vì sao, Lăng Tiểu Ngư đưa mắt nhìn một thân ảnh cảnh giác ở gần đó, thấp giọng bảo: "Gia Gia, ngươi không cần sợ. Ta bây giờ đã hoàn toàn thanh tỉnh rồi".

    "Cái đó.. ta không chắc lắm đâu".

    Lăng Tiểu Ngư nhếch môi cười nhạt: "Có vẻ ta đã để lại bóng ma trong lòng ngươi rồi".

    * * *

    "Gia Gia..".

    Lăng Tiểu Ngư nói trong khi hai mắt vẫn nhìn chằm vào đống lửa đang cháy trước mặt: "Ngươi có biết tại sao những ngày vừa qua, thỉnh thoảng ta lại đuổi giết ngươi không?".

    "Cái đó mà cũng hỏi. Tất nhiên là do Tiểu Ngư ngươi phát bệnh rồi." Gia Gia chả cần nghĩ, đáp ngay.

    Nghe xong, Lăng Tiểu Ngư lắc đầu: "Gia Gia, ngươi lầm rồi. Ta không hề mắc bệnh".

    "Không mắc bệnh? Tiểu Ngư ngươi không mắc bệnh thì tại sao lại đuổi giết ta? Còn gọi ta là Quảng Hàn gì đó nữa".

    Gia Gia tặc lưỡi: "Chậc.. Cái bộ dạng lúc đó của ngươi, nó đáng sợ lắm a. Cứ như ta với ngươi có mối thù sâu đậm lắm ấy".

    * * *

    Lăng Tiểu Ngư im lặng, một lúc sau mới lên tiếng: "Gia Gia, rất có thể.. ta với ngươi chính là kẻ thù".

    Gia Gia trợn mắt: "Tiểu Ngư, ngươi đùa gì vậy? Chúng ta sao có thể là kẻ thù được. Có phải bệnh của ngươi vẫn chưa khỏi không?".

    "Gia Gia, ta nói rồi. Ta không bị bệnh".

    Thở ra một hơi, Lăng Tiểu Ngư giải thích: "Gia Gia, bộ dạng hung ác mà ngươi nhìn thấy, những gì hắn đã nói với ngươi, đó có thể là ký ức kiếp trước của ta".

    "Ký ức kiếp trước? Là sao?".

    Lăng Tiểu Ngư nói rõ hơn: "Kể từ sau khi ta bị phế tu vi, cơ thể, linh hồn ta dường như đã có gì đó thay đổi. Có thứ gì đó đã bắt đầu thức tỉnh trong ta..".

    "Những lúc hôn mê, trong đầu ta đã xuất hiện rất nhiều hình ảnh, có vô số ký ức mà ta không hề biết. Chúng rất hỗn loạn.. Sự đan xen, chồng chéo ký ức, đó là nguyên nhân khiến ta có biểu hiện hệt như một kẻ điên".

    "Gia Gia, ngươi sẽ không thể nào tưởng tượng được những đoạn ký ức vừa xa lạ lại vừa quen thuộc kia kinh khủng thế nào đâu. Tất cả đều là những cảnh tượng khiến cho thế nhân phải rung động..".

    "Mặc dù bây giờ vô số ký ức kia đã lặng lẽ chìm sâu, nhưng ta vẫn còn nhớ rõ một vài đoạn. Trong đó, có một đoạn ký ức liên quan đến ngươi. Nó cũng chính là đoạn ký ức khiến ta căm hận, muốn đuổi giết ngươi".

    * * *

    "Tiểu Ngư, ý ngươi là.. kiếp trước chúng ta có quen biết nhau?".

    Đáp lại Gia Gia là một cái gật đầu: "Nếu như đó thật là ký ức tiền kiếp của ta".

    "Vậy.. Ngươi kể ta nghe xem. Rốt cuộc ta đã làm gì ngươi mà ngươi lại căm hận ta".

    "Gia Gia, ngươi có chắc là mình muốn nghe không?".

    "Thì ngươi cứ kể đi. Ta đang nghe nè".

    "Vậy được rồi..".

    Và như thế, Lăng Tiểu Ngư bắt đầu kể lại..

    ".. Đó là một không gian kỳ lạ, khác xa thế giới này. Ta thấy mình đứng giữa muôn vạn thi thể, có nhân loại, có yêu ma, thậm chí cũng có thần tiên, phật đà, đủ mọi sinh linh.. Lúc đó, cơ thể ta đã bị trọng thương. Đứng đối diện với ta là ba nữ nhân, và một trong số đó chính là ngươi".

    "Ta?" Gia Gia chỉ vào mình, hỏi lại.

    Lăng Tiểu Ngư "Ưm" nhẹ, rồi kể tiếp: "Tuy rằng bộ dạng của ngươi lúc đó lớn hơn bây giờ, đã là một nữ nhân thành thục, nhưng ta biết đó chính là ngươi. Trong những đoạn ký ức hỗn loạn kia, ta thấy ngươi cũng từng mang hình dạng nhỏ bé như bây giờ..".

    "Dĩ nhiên, tên của ngươi không phải là Gia Gia. Quảng Hàn, đó mới là danh tự của ngươi".

    * * *

    "Lúc đó, trong tay ngươi cũng cầm một viên tử tinh cầu. Ngươi đã cùng với hai nữ nhân kia hợp sức đối phó với ta".

    "Trận chiến ấy vô cùng ác liệt. Những đạo thuật được thi triển, mỗi một cái đều mang theo lực lượng kinh khủng vô cùng.. Trong trận chiến ấy, có rất nhiều thế giới bị phá hủy. Thời gian, không gian cũng trở nên hỗn loạn..".

    "Ta không xác định được chúng ta đã đánh nhau bao lâu, ta chỉ biết cuối cùng ta đã bị các ngươi giết chết. Rồi.. linh hồn ta chìm vào trong một thế giới tối tăm..".

    * * *

    Chuyển dời tầm mắt, Lăng Tiểu Ngư nhìn thẳng vào khuôn mặt hoang mang của Gia Gia, chốt hạ: "Gia Gia, bây giờ thì ngươi đã hiểu tại sao ta lại đuổi giết ngươi trong những lúc thần trí bất minh rồi chứ?".
     
  9. Hạ Mẫn Go away

    Messages:
    574
    Chương 318: Nụ cười ấy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu Ngư, có thể.. có thể những đoạn ký ức đó cũng không phải thật đâu".

    "Không." - Lăng Tiểu Ngư lắc đầu, ý tứ khẳng định - "Gia Gia, ta cảm nhận được. Ta biết những ký ức đó đều là thật, đều là chuyện đã từng xảy ra với mình. Ta biết, đó là tiền kiếp của ta".

    Gia Gia chẳng cho là đúng: "Tiểu Ngư, đó cũng chỉ là ngươi nằm mơ thấy thôi, sao mà ngươi dám chắc là thật được chứ".

    Lần này Lăng Tiểu Ngư chưa vội trả lời. Hắn xoè rộng cả hai bàn tay, đưa về phía trước rồi mới nói: "Gia Gia, ngươi thấy hai dấu ấn hắc - bạch song ngư này chứ? Người mà ta nhìn thấy trong đoạn ký ức kia, lòng bàn tay hắn cũng giống y như vầy".

    "Thì.. chắc đấy chỉ là trùng hợp thôi".

    Gia Gia vẫn như cũ, chưa muốn tin: "Tiểu Ngư, ngươi cũng biết đấy, chuyện người giống người đâu phải không có".

    Lăng Tiểu Ngư không cho ý kiến. Thay vì nói thì hắn đã triển khai hành động. Đầu tiên, hắn nâng tay phải lên, chỉ đơn giản nhìn chằm một lúc thì bất ngờ, dị biến liền phát sinh. Từ bên trong lòng bàn tay hắn, dấu ấn hắc ngư rực sáng, rồi từ từ chuyển động, cuối cùng bơi hẳn ra bên ngoài.

    Trong lúc Gia Gia còn đang há mồm kinh ngạc thì từ lòng bàn tay bên trái của Lăng Tiểu Ngư, một con cá màu trắng cũng nhanh chóng bơi ra.

    Hắc ngư, bạch ngư, một con bơi lên, một con bơi xuống, chúng cùng nhau nối thành một vòng tròn. Khá là đẹp mắt.

    "Gia Gia, ngươi thấy không?".

    "Nếu là trước đây, ta thật không biết phải làm sao để điều khiển chúng. Nhưng kể từ khi xuất hiện những ký ức hỗn loạn kia, chỉ cần chiếu theo cách thức mà người kia đã làm, ta liền có thể tùy nghi thao túng chúng.. Điều này phải làm sao để giải thích?".

    "Gia Gia, đáp án chỉ có một: Ta chính là kẻ kia. Hắn chính là kiếp trước của ta".

    * * *

    "Tiểu Ngư, nhưng mà..".

    Gia Gia thốt được bấy nhiêu thì ngưng, không nói được nữa. Nó muốn phủ nhận lắm, nhưng.. có thể phủ nhận được sao?

    Nếu những đoạn ký ức kia không phải tiền kiếp của Lăng Tiểu Ngư thì hai dấu ấn hắc - bạch song ngư, phương thức thi triển chúng, nó giải thích thế nào đây?

    * * *

    Thấy Gia Gia trầm mặc, Lăng Tiểu Ngư mới nói tiếp: "Gia Gia, ta cũng không muốn tin, nhưng đó là sự thật. Ta đã từng ở chốn không gian xa lạ kia, đã từng cùng ngươi giao chiến, đã từng chết dưới tay ngươi..".

    "Tiểu Ngư..".

    Chẳng rõ từ bao giờ Gia Gia đã tiến lại gần. Dáng vẻ ngập ngừng, nó bảo: "Tiểu Ngư à, chuyện kiếp trước ta không nhớ được. Nếu thực sự ta đã từng làm chuyện có lỗi với ngươi thì.. ta xin lỗi".

    "Tiểu Ngư, ta thật sự quý ngươi lắm. Ngươi cũng từng nói chúng ta là bằng hữu tốt mà".

    Bàn tay bé xíu đưa qua, Gia Gia nắm lấy ngón tay của nam nhân bên cạnh, chân tâm tỏ bày: "Hmmm.. Chuyện của kiếp trước bỏ qua đi được không? Ta không muốn bị ngươi ghét bỏ. Ta vẫn muốn chúng ta là bằng hữu tốt, giống như trước kia vậy".

    "Gia Gia..".

    Cử chỉ dịu dàng, Lăng Tiểu Ngư đặt tay lên đầu "cô bé" trước mặt, nhè nhẹ xoa: "Hãy tin ta. Ta cũng muốn chúng ta mãi là bằng hữu tốt. Nhưng.. Gia Gia, ta không thể đảm bảo bất cứ điều gì. Ta không chắc rồi mình sẽ trở thành thứ gì".

    "Tiểu Ngư, người nói làm ta không hiểu gì hết".

    Lăng Tiểu Ngư cúi đầu, thanh âm có chút buồn bã: "Gia Gia, ta.. đã bắt đầu thay đổi rồi".

    * * *

    "Thay đổi? Tiểu Ngư, ngươi nói vậy là sao?".

    Lăng Tiểu Ngư ngẩng đầu lên, rồi chậm rãi đứng dậy. Hắn đi ra một đoạn, trong cái nhìn xa xăm, hé môi cất lời: "Gia Gia, trước đây có lần ta đã từng kể cho ngươi nghe về tai kiếp hung linh rồi phải không?".

    "Hmm.. Đúng là ngươi có từng kể. Hình như là dự ngôn của thái sư bá ngươi".

    "Phải." - Lăng Tiểu Ngư gật đầu - "Là dự ngôn của thái sư bá Thanh Hà Tử của ta".

    "Ông nói, chính giáo thiên hạ sẽ phải đương đầu với một đại tai kiếp vô cùng đáng sợ. Tai kiếp này bắt nguồn từ một đứa trẻ, đặc điểm nhận dạng là lưng tàng thái cực, mắt ẩn hoàng lân..".

    "Gia Gia, kẻ mà ta nhìn thấy trong ký ức, cũng chính là ta của kiếp trước, trên lưng hắn có một đồ hình thái cực, trong mắt hắn có một cặp hoàng lân".

    * * *

    Gia Gia kinh ngạc: "Tiểu Ngư, nói vậy ngươi chính là?".

    "Phải. Rất có thể ta chính là kẻ sẽ đem đến tai kiếp cho chính giáo thiên hạ mà thái sư bá Thanh Hà Tử đã nói. Rất có thể ta chính là mối họa Song Ngư mà tổ sư gia Lý Bất Tri đã tiên liệu".

    * * *

    "Đại họa Song Ngư, tai kiếp hung linh, khi nhận thức được điều đó, nếu là ta của trước kia thì khẳng định đã vô cùng hoang mang, lo sợ. Nhưng.. Gia Gia, ngươi nhìn xem. Kể từ lúc thanh tỉnh đến giờ, ta vẫn rất bình tĩnh. Đây vốn đâu phải tâm cảnh mà ta có thể có".

    "Ta đã thay đổi rồi. Kể từ khi ký ức tiền kiếp bắt đầu thức tỉnh, tâm trí ta cũng lặng lẽ chuyển biến theo. Nói không chừng một ngày nào đó, ta sẽ chẳng còn là Lăng Tiểu Ngư mà ngươi biết nữa".

    Quay đầu nhìn lại, Lăng Tiểu Ngư khẽ cười. Một nụ cười buồn bã, đẫm vị tang thương: "Gia Gia, ta cảm nhận được. Sự thay đổi này sẽ không dừng lại. Từng tháng, từng năm, những ký ức của kiếp trước sẽ dần dần dung hợp với ký ức của kiếp này. Tâm tính ta, nó rồi sẽ khác đi. Tới chừng đó, biết đâu chừng ta sẽ làm hại ngươi, làm hại thương sinh thiên hạ giống như dự ngôn kia nói".
     
  10. Hạ Mẫn Go away

    Messages:
    574
    Chương 319

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu Ngư, ngươi đừng nghĩ nhiều. Ta sẽ cùng ngươi nghĩ cách".

    Cách ư?

    Lăng Tiểu Ngư lắc đầu không đáp.

    Trên thế gian này, chẳng một ai có thể ngăn chặn điều đó - sự thức tỉnh kia cả. Hắn biết là như thế. Thậm chí.. hắn nghĩ cho dù hắn có chết đi, những ký ức kia cũng sẽ không biến mất, linh hồn hắn vẫn sẽ như cũ tồn tại, tiếp tục đi trên con đường mà nó phải đi..

    Một ngày nào đó, hắn sẽ trở lại là "hắn" - kẻ được gọi Chí thượng kia.

    Phải. Lăng Tiểu Ngư hắn không thể làm gì được, ngoài đón nhận. Và đó cũng là lý do vì sao mà bây giờ hắn rất muốn quay trở lại Đào Hoa thôn. Hắn muốn gần gũi Yến cô cô của mình thêm một chút, chăm sóc người nhiều hơn một chút, trước khi hắn hoàn toàn thay đổi.

    Chỉ là..

    Trời lắm lúc rất biết trêu ngươi. Bất kể Lăng Tiểu Ngư có mong muốn thế nào đi nữa thì hôm nay cũng chỉ đành từ bỏ.

    Sau gần nửa tháng ẩn nặc tiềm hành, mạo hiểm trở lại chốn xưa thì hắn mới hay rằng Yến cô cô của mình hiện đã không còn sống tại Đào Hoa thôn nữa. Người đã được Lăng Thanh Trúc - sư phụ hắn - đưa lên đỉnh Trúc Kiếm Phong rồi.

    Đứng trước mái nhà tranh nay đã vắng lặng tiêu điều, trong tiết trời se lạnh, Lăng Tiểu Ngư nhìn quanh bốn phía, khẽ thở dài: "Tất cả đều đã đi rồi".

    "Tiểu Ngư.".

    Đứng sát bên chân Lăng Tiểu Ngư, trong bộ bạch y có phần quá cỡ, Gia Gia ngước lên nói: "Ngươi tính thế nào? Có muốn lên núi gặp Yến cô cô của ngươi không?".

    Lăng Tiểu Ngư chẳng mất quá nhiều thời gian để đưa ra quyết định. Hắc nhẹ lắc đầu: "Năng lực của ngươi còn rất hạn chế, thời điểm khai mở thông đạo không gian vốn không thể định vị được đích đến. Tiến nhập Thiên Kiếm lúc này chắc chắn sẽ bị phát hiện".

    "Vậy.. Tiểu Ngư ngươi sẽ không gặp Yến cô cô nữa hả?".

    "Coi như là ý trời".

    * * *

    "Tiểu Ngư, ngươi có muốn vào trong nhà xem một chút không?".

    Lần này, hồi đáp Gia Gia như cũ vẫn là một cái lắc đầu nhè nhẹ: "Xung quanh căn nhà đều đã được bố trí trận pháp truyền tin, ta vào sẽ lập tức bị phát hiện ngay".

    "Ờ, ta quên mất".

    Gia Gia gãi đầu, hỏi ý: "Tiểu Ngư, thế ngươi có muốn lấy thứ gì không, để ta vào đó lấy cho ngươi? Ta có khả năng qua mặt được cấm chế a".

    Lăng Tiểu Ngư nghĩ một chút, lại lắc đầu: "Không cần đâu".

    Nói đoạn, hắn quay mặt bước đi.

    Phía sau, Gia Gia đứng nhìn mái nhà tranh thêm một lúc, rồi cũng nhanh chóng bước theo.

    "Tiểu Ngư, bây giờ chúng ta đi đâu?".

    "Bất cứ đâu".

    * * *

    Đích đến của Lăng Tiểu Ngư chính là ba chữ ấy: "Bất cứ đâu". Hắn không hề có mục tiêu cố định. Cũng giống như tâm tình của hắn lúc này vậy, rất đỗi mờ mịt.

    Một cánh chim lạc loài cô độc..

    * * *

    Trong khi đó, tại Trúc Kiếm Phong..

    Trái với Lăng Tiểu Ngư, những người ở đây ai nấy cũng đều có định hướng rõ ràng. Bọn họ biết mình cần gì, đang trông đợi điều gì. Ví như Mộng Kiều, Lâm Chí Viễn, bọn họ mong mỏi cho Lăng Tiểu Ngư hắn được bình an; ví như Lăng Ngọc Yến, nàng tận tâm chăm sóc Hoa Tư Mệnh, chờ ngày cành lá chuyển xanh, cánh hoa biến đỏ; hoặc ví như Chu Đại Trù..

    Là thái cực hoàn toàn đối lập với Lăng Ngọc Yến hiện vẫn đang bị che giấu sự thật, chẳng hay biết chút gì về thảm cảnh của Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù đã tường minh tất thảy. Không chỉ sự thể xảy ra tại Hình Đài mà còn cả những gì đã phát sinh bên trong mật cảnh kia nữa. Kiếm linh Thiên Tà, nó đã kể rõ đầu đuôi cho hắn.

    Nhưng, cũng chính vì đã tường minh mọi lẽ mà giờ đây Chu Đại Trù mới đau đớn, mới tự dằn vặt bản thân.

    Bên trong Phị Tinh Đới Nguyệt Động, Chu Đại Trù hiện đang ngồi tựa lưng vào vách đá, dáng vẻ trầm mặc. Nếu để ý kỹ, không khó để nhận ra hai hàng mi hắn đã ướt..

    * * *

    Năm phút.. Mười phút.. Rồi hai mươi phút.. Thời gian chậm rãi trôi qua..

    Mặc cho áp lực nghiền ép của Phị Tinh Đới Nguyệt Động, Chu Đại Trù như cũ vẫn cứ ngồi im, tay không buồn nhích, mắt chẳng buồn đưa. Cảm giác cứ như thể hắn đã hóa thành một pho tượng vậy.

    Có điều.. cũng chỉ gần như. Thực tế, hắn vẫn là Chu Đại Trù, một con người bằng xương bằng thịt. Biết cười, biết khóc, biết tiếc thương, biết oán hận..

    Phải, hắn hận. Hắn hận chính bản thân mình. Tới độ muốn tự mình kết liễu.

    * * *

    "Tiểu Ngư..".

    Trải qua cả buổi trời ngồi im bất động, rốt cuộc thì tiếng của Chu Đại Trù cũng lần nữa cất lên. Thần niệm khẽ động, từ không gian giới chỉ, hắn đem bảo kiếm Thiên Tà gọi ra.

    Cùng với động tác nâng kiếm, Chu Đại Trù cũng từ từ đứng dậy. Nhìn ngắm một lúc, chợt, Chu Đại Trù đem thanh kiếm ném mạnh về phía bức tường đối diện, miệng quát:

    "Khốn kiếp!".

    Bất ngờ bị đối xử mạnh tay như vậy, kiếm linh Thiên Tà khó tránh hoang mang. Hắn mở miệng nói: "Chủ nhân..".

    "Câm miệng!".

    Nhưng, Thiên Tà hắn mới nói được hai chữ thì đã bị Chu Đại Trù sấn tới, ra sức giẫm đạp.

    "Tại sao?".

    "Tại sao ngươi không bảo vệ Tiểu Ngư? Tại sao ngươi không giúp hắn?".

    "Ngươi đã ở đó! Ngươi rõ ràng đã ở đó!".

    "Đáng ra ngươi phải thay Tiểu Ngư giết tên chó má Lưu Cảnh Thiên kia! Đáng ra ngươi phải làm như vậy!".

    "Tại sao?".

    "Tại sao Tiểu Ngư lại phải bị đối xử như vậy?".

    "Tại sao?".
     
Trả lời qua Facebook
Loading...