Tiên Môn - Tà Nguyệt Lâu Chủ

Discussion in 'Truyện Drop' started by Tà Nguyệt Lâu Chủ, Nov 10, 2018.

  1. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 290: Nguy Nan (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trừ phi ở khoảnh khắc sinh tử tồn vong, bằng không khẳng định sẽ chả có "sự bất ngờ" nào xuất hiện. Lăng Tiểu Ngư sẽ không câu thông với lực lượng ẩn chứa trong lòng bàn tay; và Chu Đại Trù, hắn cũng sẽ không tiến vào trạng thái hóa hình nọ.

    May mắn, tình cảnh vẫn cho phép bọn họ che đậy bí mật của mình. Chí ít là ở thời điểm hiện tại..

    * * *

    "Phù.. Mệt chết ta..".

    Bên dưới tàn cây, những tiếng than vừa mới cất lên. Là của Chu Đại Trù. Hắn đang rất mệt.

    Cũng đúng thôi. Một mình hắn phải đương đầu với ba con quái thú, lại còn từ cấp bậc vấn đỉnh hậu kỳ cho đến chân nhân trung kỳ, không mệt làm sao được? Còn sống đã xem như kỳ tích rồi.

    Cố gắng bình ổn khí huyết, Chu Đại Trù ngó sang Lăng Tiểu Ngư, hỏi: "Tiểu Ngư, ngươi vẫn ổn chứ? Có bị thương tích gì không?".

    Nhận được sự quan tâm của huynh đệ, Lăng Tiểu Ngư liền đáp: "Sư huynh, đệ không sao. Chỉ là mấy vết thương ngoài da thôi".

    "Lệ sư tỷ, sư tỷ thì sao?".

    "Ta vẫn ổn. Cũng nhờ Tiểu Ngư bảo vệ cho ta." Ngồi tựa lưng bên một hòn đá, Lệ Thắng Nam trả lời.

    Nắm rõ tình hình, Chu Đại Trù lúc này mới yên tâm gật đầu: "Các ngươi không sao thì tốt rồi".

    * * *

    "Đại Trù sư huynh." Dáng vẻ có phần áy náy, Lăng Tiểu Ngư bày tỏ lòng cảm kích - "Lần này may nhờ có sư huynh, nếu không e rằng đệ và Lệ sư tỷ đã chết dưới tay đám quái thú kia rồi".

    "Tiểu Ngư, ngươi nói gì vậy chứ..".

    Chu Đại Trù xua tay: "Tiểu Ngư, chúng ta là hảo huynh đệ, không cần khách sáo. Huống hồ.. Lúc nãy đoạn hậu cũng đâu phải ta, là kiếm linh Thiên Tà đó chứ".

    "Nhưng Thiên Tà là bảo vật của sư huynh..".

    "À, nói vậy cũng đúng".

    Tâm ý khẽ động, Chu Đại Trù đem thanh Đại bảo kiếm của mình gọi ra.

    Giơ kiếm lên ngang tầm mắt, hắn hỏi: "Thiên Tà, mau nói ta nghe một chút về tình hình ban nãy, khi ngươi ngăn chặn quái thú kia đi".

    "Vâng, chủ nhân".

    Từ bên trong Thiên Tà, giọng kiếm linh cất lên: "Hồi bẩm chủ nhân, quái thú kia thực sự rất lợi hại. Theo như tiểu nhân thấy thì nó còn ghê gớm hơn một tu sĩ chân nhân trung kỳ bình thường rất nhiều. Lúc nãy tiểu nhân cùng nó giao đấu, đại khái đã nhìn ra mấy loại thần thông, cụ thể như sau..".

    * * *

    Đợi cho kiếm linh Thiên Tà liệt kê hết, Chu Đại Trù mới hỏi tiếp: "Thiên Tà, theo như ngươi nói thì chúng ta tuyệt không có khả năng thắng được quái thú kia, thậm chí kể cả khi âm thầm mai phục, bất ngờ tập kích?".

    Lầm tưởng chủ nhân mình đang ẩn tàng, cố tình che giấu thân phận, kiếm linh Thiên Tà rất biết điều mà phối hợp: "Vâng, thưa chủ nhân".

    "Hừm..".

    Mặc dù đã sớm biết trước đáp án nhưng nghe kiếm linh Thiên Tà khẳng định như vậy, họ Chu vẫn không khỏi có chút phiền lòng. Hắn bĩu môi chê trách: "Trước đây còn tưởng Thiên Tà ngươi ghê gớm lắm, thì ra cũng chỉ có bấy nhiêu bản lãnh. Cái gì mà Đại bảo kiếm chứ? Ta thấy ngươi nên đổi thành Tiểu bảo kiếm luôn đi".

    Nếu như đang ngồi trước mặt, kẻ vừa chê bai mình chẳng phải Chu Đại Trù thì với tính khí của kiếm linh Thiên Tà, hắn chắc chắn đã sớm bạo động rồi.

    Thiên Tà hắn có lợi hại mấy thì bất quá cũng chỉ là kiếm linh thôi a!

    Thiên địa pháp tắc đã định sẵn, một kiếm linh thì không thể nào đem uy lực bảo kiếm phát huy hết được. Kiếm rèn ra vì người, chỉ có người cầm kiếm mới có thể phát huy đến tận cùng.

    Đánh không lại quái thú, đấy há đâu là lỗi của Thiên Tà hắn, đều là do chủ nhân cố tình che giấu thực lực đấy chứ.

    "Thôi, cứ làm theo ý chủ nhân vậy".

    * * *

    Xuất phát từ sự kính sợ, kiếm linh Thiên Tà đã tận lực kìm nén, để mặc cho Chu Đại Trù phê bình, chỉ trích.

    May sao, khoảnh khắc ấy đã không kéo dài quá lâu.

    Đem Thiên Tà cất đi, họ Chu nhanh chóng lấy từ giới chỉ ra một viên đan dược rồi cho luôn vào miệng, đoạn quay sang Lăng Tiểu Ngư, dặn: "Tiểu Ngư, bây giờ ta phải tập trung luyện hóa dược lực để khôi phục lại chân nguyên, ngươi cảnh giới nhé".

    "Vâng, sư huynh. Đệ sẽ chú ý".

    * * *

    Bởi do hoàn cảnh nên Chu Đại Trù chẳng dám ngồi điều tức quá lâu. Sau hơn một khắc, khi lực lượng đã phần nào khôi phục thì hắn liền đình chỉ ngay.

    Vừa thấy hắn mở mắt, Lăng Tiểu Ngư liền hỏi: "Sư huynh, thế nào rồi?".

    "Đã khôi phục được một chút".

    "Đại Trù, hay là huynh tiếp tục củng cố thêm đi".

    Đối với đề nghị này của Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Từ lắc đầu từ chối ngay. Hắn bảo: "Tình cảnh hiện giờ của chúng ta vẫn chưa phải an toàn. Mặc dù Thiên Tà đã giúp chúng ta đánh lạc hướng quái thú kia nhưng khả năng nó lại tìm được không phải không có".

    "Tiểu Ngư, Lệ sư tỷ, mấy người chúng ta nghỉ thêm một lúc rồi sau đó sẽ tiếp tục di chuyển. Trước mắt phải cách quái thú kia càng xa càng tốt..".
     
  2. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 291: Hoa tư mệnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đối với đề xuất của Chu Đại Trù, Lăng Tiểu Ngư và Lệ Thắng Nam đều hoàn toàn nhất trí. Qua thêm chừng độ năm bảy phút gì đấy, bọn họ đã đồng loạt đứng lên, chuẩn bị rời đi.

    Chỉ là trước khi đi, Lăng Tiểu Ngư lại đột nhiên dừng lại.

    "Tiểu Ngư, sao vậy?".

    Đáp lại Chu Đại Trù, Lăng Tiểu Ngư chỉ tay về vách núi: "Sư huynh, huynh nhìn".

    "Cái gì đấy?".

    Theo hướng tay người huynh đệ của mình, Chu Đại Trù ngước mắt nhìn lên.

    "Tiểu Ngư, ngươi chỉ cái gì vậy? Sao ta không nhìn thấy?".

    "Sư huynh, nó ở ngay kia, ngay bên dưới mỏm đá nhô ra".

    Quan sát thêm một lần nữa, Chu Đại Trù rốt cuộc cũng phát hiện được. Thì ra thứ mà sư đệ hắn chỉ là một đóa hoa màu đen tuyền.

    "Tiểu Ngư, là bông hoa màu đen đó hả?".

    "Phải".

    Nói đoạn, Lăng Tiểu Ngư đem Lệ Thắng Nam đặt xuống, tiếp đấy thì hướng vách núi bay lên. Từ tốn và tỉ mỉ, hắn im lặng xem xét đóa hoa.

    Lạ lùng thay, Lăng Tiểu Ngư hắn càng xem thì ánh mắt càng sáng lên, nét mặt càng lộ rõ vui mừng.

    Hết sức cẩn thận, hắn đem đóa hoa kia hái xuống, cả gốc lẫn cành, cho vào trong hộp.

    * * *

    "Tiểu Ngư, đó là hoa gì vậy? Sao trông ngươi có vẻ phấn khích thế?".

    "Sư huynh, đây là kỳ hoa, rất đặc biệt".

    "Kỳ hoa?".

    Lăng Tiểu Ngư gật đầu: "Nếu đệ không lầm thì đây chính là Hoa Tư Mệnh".

    "Hoa Tư Mệnh?" - Chu Đại Trù nghi hoặc - "Nó rất trân quý à?".

    "Ừm.. Cũng không hẳn trân quý".

    Lăng Tiểu Ngư nói rõ hơn: "Theo như cổ tịch ghi chép thì Hoa Tư Mệnh chỉ có duy nhất một công dụng, đó là giúp con người khôi phục ký ức, còn đối với những vấn đề khác.. Hmm.. Nó hoàn toàn vô dụng".

    "Thế thì cũng đâu có gì ghê gớm lắm..".

    Chu Đại Trù hơi khó hiểu: "Tiểu Ngư, Hoa Tư Mệnh này hình như cũng không có trợ giúp gì cho ngươi a, ngươi tại sao lại vui mừng quá vậy?".

    "Sư huynh, hoa này không phải cho đệ".

    "Thế ngươi hái cho ai?".

    "Cái này.. Hmm.. Đệ định tặng cho sư phụ".

    "Lão nhân gia?".

    Chu Đại Trù vẫn chưa thể thông suốt: "Tiểu Ngư, ngươi đưa cho lão nhân gia làm gì? Lão nhân gia tuy rằng hơi lớn tuổi một chút nhưng trí nhớ vẫn còn rất tốt mà".

    "Sư huynh, không liên quan tới công dụng".

    Lăng Tiểu Ngư đem đầu đuôi kể rõ: "Sư huynh có lẽ không biết, nhưng sư phụ đối với Hoa Tư Mệnh này đặc biệt yêu thích. Có lần đệ cùng người luyện đan, người đã nói rất mong được tận mắt nhìn thấy nó".

    "Cũng chả phải thứ thiên tài địa bảo trân quý gì, lão nhân gia cớ gì lại khao khát. Thật khó hiểu".

    * * *

    "Mà thôi, lão nhân gia xưa giờ vốn đã rất cổ quái rồi. Đôi khi người cũng đâu có được bình thường..".

    Đem vấn đề Hoa Tư Mệnh gạt sang một bên, Chu Đại Trù xung phong đi trước, tiếp tục lên đường.

    Còn lại phía sau, Lăng Tiểu Ngư cũng nhanh chóng đem chiếc hộp cất vào giới chỉ, cúi xuống bế Lệ Thắng Nam lên.

    Trong lòng mình, hắn thầm nghĩ..

    "Sư phụ rất muốn một lần được tận mắt nhìn thấy Hoa Tư Mệnh, nếu ta tặng nó cho người, người nhất định sẽ rất vui".

    "Hy vọng ta có thể sớm thoát ra khỏi không gian tối tăm này..".

    * * *

    Lăng Thanh Trúc, một con người tính tình quái dị, ẩn sau bộ dáng ngang ngược, đôi khi có phần vô sỉ là sự thâm trầm cơ trí. Theo nghĩa nào đó, Lăng Thanh Trúc nàng cũng là loại người rất đáng sợ. Giống như Gia Gia từng nhận định.

    Một kẻ như thế, đồ vật có thể khiến nàng chân tâm yêu thích, thật dạ mong cầu, nó chắc chắn không nhiều. Hoa Tư Mệnh lọt vào danh sách đó, dĩ nhiên là phải có chỗ vượt xa "lẽ thường".

    Khôi phục ký ức, trong một số trường hợp có lẽ rất bức thiết, nhưng hầu hết thì đều vô dụng. Tu sĩ chẳng mấy người cần đến. Lẽ dĩ nhiên, Lăng Thanh Trúc không thể vì lý do này mà yêu thích được. Khiến nàng lưu tâm, nó nằm ở khía cạnh khác.

    Thật ra.. Hoa Tư Mệnh gắn liền với một câu chuyện. Rất cảm động.

    Truyền thuyết kể, vào thuở xa xưa, có một đôi trai gái rất mực yêu nhau. Người nam tên Lý Tử, người nữ gọi Tư Mệnh. Một hôm, Lý Tử nhận lệnh gia tộc, phải ra ngoài làm nhiệm vụ. Nơi đến rất xa, tính cả đi lẫn về cũng mất gần ba tháng. Trước khi đi, Lý Tử có đưa cho Tư Mệnh một chậu hoa, bảo khi nào hoa nở thì mình sẽ về tới.

    Ban đầu, Tư Mệnh chẳng nghĩ nhiều, chỉ đơn giản chăm hoa. Nhưng rồi sau đó, khi hung tin báo về, rằng Lý Tử gặp nạn, đã mất tích thì nàng mới bắt đầu suy sụp..

    Ngày qua ngày, nàng mỏi mòn ngóng trông tin tức. Bên chậu hoa, hằng đêm nàng nỉ non than khóc. Nàng nhìn hoa nở, rồi lại nhìn hoa tàn. Tháng này sang tháng khác, năm này qua năm khác..

    Thế rồi chuyện gì đến cũng phải đến. Bảy năm sau, Tư Mệnh chết.

    Kể từ hôm đó trở đi, bông hoa kia cũng phát sinh biến đổi. Cành, lá và cả hoa của nó đều chuyển thành màu đen. Chu kỳ sinh trưởng cũng là như vậy. Bảy năm hoa mới nở một lần, nở xong, đóa hoa ấy sẽ tồn tại bảy năm rồi mới tàn lụi..

    Người ta nói linh hồn Tư Mệnh đã quyện cùng bông hoa. Nàng vẫn tiếp tục chờ đợi. Cái ngày Lý Tử trở về, bông hoa tự khắc sẽ trở về nguyên dạng. Cành lá sẽ xanh, cánh hoa sẽ đỏ..
     
  3. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 292: Đưa tới tai họa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong màu đen tăm tối, ba người Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù, Lệ Thắng Nam lặng lẽ bước đi, khá là thận trọng.

    Cứ thế, bọn họ đi mãi.. đi mãi, tận đến khi phát hiện ra một hạp cốc với một hang động bên trong. Không lớn nhưng được cái kín đáo khó tìm. Quả thực rất thích hợp để làm nơi trú ẩn.

    Sau khi thăm dò hạp cốc bên dưới một đỗi, Chu Đại Trù quay lên, nói với Lăng Tiểu Ngư và Lệ Thắng Nam: "Tiểu Ngư, Lệ sư tỷ, ta cảm thấy hạp cốc này rất được, có thể dùng làm nơi trú ẩn".

    "Đại Trù." - Lệ Thắng Nam nghe xong thì hỏi - "Liệu có an toàn không?".

    "Sư tỷ đừng quá lo lắng. Vị trí bây của chúng ta hiện giờ đã cách chỗ cũ rất xa rồi, tin tưởng quái thú kia sẽ chẳng dễ dàng gì mà lần ra được đâu".

    "Lệ sư tỷ, Đại Trù sư huynh nói đúng đấy. Sư tỷ đừng quá lo lắng".

    Trước sau được hai vị sư đệ trấn an, trong lòng Lệ Thắng Nam cũng đã phần nào buông lỏng. Nàng nhẹ gật đầu: "Vậy cứ theo ý hai vị sư đệ đi".

    Đã có được sự đồng thuận của Lệ Thắng Nam, Chu Đại Trù chính thức quyết định dừng chân. Vẫn là người dẫn đầu, hắn xoay người, lần nữa tiến xuống hạp cốc bên dưới.

    Nhưng chính lúc này, tại khoảnh khắc Chu Đại Trù hắn vừa xoay lưng thì chuyện ngoài ý muốn đã phát sinh. Phía bên trái, trong màn đêm sâu thẳm, một vệt lưu quang đang hướng bên này tiến lại. Tốc độ cực nhanh!

    Nếu là bình thường, ở bên ngoài mật cảnh, đám người Chu Đại Trù hẳn đã sớm nhận ra. Đáng tiếc, đây lại là bên trong. Bởi do thần thức, linh giác bị hạn chế rất nhiều cộng thêm tốc độ quá nhanh của đạo lưu quang nên khi bọn họ vừa phát hiện được thì nó cũng đã chính thức tiếp cận.

    Dưới những ánh mắt khẩn trương, một thân ảnh quen thuộc đáp xuống.

    * * *

    "Lưu Cảnh Thiên, là ngươi?" Chu Đại Trù nhìn kẻ vừa hiện thân, ngạc nhiên cất tiếng.

    Hắn thật sự không ngờ kẻ sống sót đầu tiên mà mấy người bọn hắn gặp được lại là cái tên đệ tử chân truyền của Kim Kiếm Phong này.

    Tại sao không phải là Dương Tiểu Ngọc hay Lâm Oánh, hay Công Tôn Nhược Thủy? Đồ Tự sư huynh cũng được a.

    Lưu Cảnh Thiên? Cái tên này sống hay chết Chu Đại Trù hắn nào có bận tâm..

    "Thôi kệ, tình cảnh hiện giờ không được tốt, có thêm tên Lưu Cảnh Thiên này giúp vẫn hơn là chẳng có ai. Gặp người dù sao cũng tốt hơn là gặp quái thú".

    Nghĩ vậy, Chu Đại Trù mới tạm thời gạt đi thành kiến, đang toan mở miệng hỏi han thì thần tình chợt biến. Giống như Lưu Cảnh Thiên, hắn ngẩng đầu nhìn về hướng đối phương vừa từ đó chạy qua.

    Tiếp tục là một đạo lưu quang. Tốc độ so với Lưu Cảnh Thiên vừa rồi có hơn không kém.

    Lại một vị đồng môn khác?

    Nếu đúng thế thật thì đã may. Khổ nỗi.. đó không phải! Kẻ đến, "hắn" không phải con người!

    Thân thể lõa lồ, cái đầu trọc lóc, sau mông ngoe nguẩy một cái đuôi.. Đây rành rành là quái thú - thứ đã săn đuổi mấy người Chu Đại Trù hắn!

    Duy nhất khác biệt là quái thú này, nó chẳng phải nam tính như những con đã tấn công bọn họ. Nó là nữ tính, thuộc về giống cái.

    Nhưng đực hay cái, lúc này lại có nghĩa lý gì. Quái thú thì vẫn là quái thú, há lại thiện lương lên được?

    Lại nói, con quái thú giống cái vừa xuất hiện đây, nó còn khủng bố hơn cả năm con lần trước cộng lại a!

    Phỏng đoán? Là chính miệng kiếm linh Thiên Tà mới nói đấy!

    "Chủ nhân, quái thú kia có thực lực tương đương tu sĩ chân nhân cảnh hậu kỳ..".

    Đấy. Kiếm linh Thiên Tà, nó đã cảnh báo như thế.

    Chân nhân hậu kỳ? Là chân nhân hậu kỳ!

    Chu Đại Trù, hắn thực là khóc không ra nước mắt. Mới tránh được vở dưa giờ lại đụng trúng vỏ dừa..

    Tâm tình kích động, Chu Đại Trù siết chặt nấm tay, giáng thẳng vào mặt Lưu Cảnh Thiên.

    "Bốp!".

    Sau thanh âm vang dội, Chu Đại Trù giận dữ hét to: "Con mẹ ngươi Lưu Cảnh Thiên! Ta muốn giết ngươi!".

    "Đại Trù sư huynh!".

    "Tiểu Ngư, đừng có cản ta!".

    Gạt phắt người huynh đệ của mình qua một bên, Chu Đại Trù xách theo Thiên Tà sấn tới, vậy mà thực sự bổ xuống đầu Lưu Cảnh Thiên.

    Đứng trước đại địch, còn chưa đánh đã phát sinh xung đột nội bộ, đây vốn là điều đại kỵ. Hành động của Chu Đại Trù, nó rõ ràng chẳng lý trí chút nào. Tuy nhiên..

    Không thỏa thì sao? Chu Đại Trù hắn vẫn cứ muốn làm như thế đấy. Cái tên khốn Lưu Cảnh Thiên kia, hắn vốn đang bị quái thú truy đuổi, vậy mà còn đáp xuống chỗ này. Đáp xuống xong cũng không thèm tri hô một chữ nào..

    Đây là ý gì? Hắn muốn lôi mấy người bọn họ vào! Nói không chừng còn tính dùng bọn họ để thay hắn cản chân quái thú!

    Khó khăn lắm.. Khó khăn lắm mấy người bọn họ mới qua được một kiếp, vậy mà giờ.. Chân nhân hậu kỳ, đấy đâu phải cấp bậc mà bọn họ có khả năng chống lại..
     
  4. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 293: Từng người gục ngã

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lưu Cảnh Thiên, cái tên khốn nhà ngươi!".

    "Keng!".

    Đứng trước cơn giận của họ Chu, Lưu Cảnh Thiên cũng vội vàng vung gươm chống đỡ. Mượn dư lực từ đòn va chạm, hắn thoái lui về sau, kế đấy thì.. quay đầu bỏ chạy.

    Phải, đúng như những gì Chu Đại Trù nghĩ, mục đích của Lưu Cảnh Thiên hắn chỉ là muốn lợi dụng các đồng môn của mình để giữ chân quái thú mà thôi. Vốn dĩ hắn còn tính đợi thêm một chút, chờ cho mấy người Chu Đại Trù cùng quái thú giao chiến rồi mới âm thầm đào tẩu, nhưng với tình huống hiện tại.. Sau khi nghe cảnh báo của kiếm linh Thiên Tà và chứng kiến cơn giận của Chu Đại Trù, Lưu Cảnh Thiên hắn đã thay đổi chủ ý. Hắn phải thay đổi chủ ý.

    Chân nhân cảnh hậu kỳ? Thực lực quái thú còn hơn xa so với những gì hắn nghĩ. Đừng nói một Lưu Cảnh Thiên, cho dù cả tá Lưu Cảnh Thiên cộng lại cũng tuyệt chẳng thể nào đối phó được.

    Để bảo toàn tánh mạng của mình, Lưu Cảnh Thiên hắn phải chạy. Chạy càng xa càng tốt.

    Ý thức được hung hiểm lớn tới độ nào, Lưu Cảnh Thiên đâu còn dám bảo lưu chút gì, lập tức xuất ra đại thủ đoạn. Chỉ thấy hắn hô khẽ một tiếng, cả người đã liền tan ra, hóa thành một đám máu tươi. Thần thông rất giống với huyết độn của Âm Tiểu Linh, của Đồ Tam Nương..

    Trông thấy cảnh ấy, ở phía sau, Chu Đại Trù càng thêm căm phẫn. Nhưng chẳng cần hắn ra tay thì một kẻ khác đã thay hắn truy đuổi.

    Là quái thú.

    * * *

    "Tiểu Ngư, mau chạy!".

    Tuy có hơi bất ngờ về động thái của quái thú nhưng Chu Đại Trù đã rất nhanh liền phản ứng. Nhân lúc quái thú đuổi theo Lưu Cảnh Thiên, hắn liền giục Lăng Tiểu Ngư thiêu đốt chân nguyên, dùng tốc độ tối đa chạy về một hướng khác.

    Tất nhiên, Lăng Tiểu Ngư không có ý kiến gì, khẩn trương làm theo.

    Chỉ là.. Bọn họ nhanh, nhưng quái thú, nó còn nhanh hơn.

    Những tưởng sẽ phải mất một khoảng thời gian quái thú mới quay lại thì không, chỉ vài giây ngăn ngủi nó đã tóm gọn Lưu Cảnh Thiên, bất kể hắn có đang thi triển một loại độn pháp rất đỗi cao minh đi nữa.

    Dễ thấy, thời điểm truy đuổi trước đó quái thú vẫn bảo lưu thực lực. Hiện tại mới đúng là tốc độ chân chính của nó. Có lẽ.. nó không muốn để cho bất kỳ con mồi nào chạy thoát.

    "Khúc khúc..".

    Chặn ngay trước mặt ba người Chu Đại Trù, quái thú phát ra những thanh âm quái dị. Miệng cười giễu cợt, nó đem Lưu Cảnh Thiên ném qua.

    Nếu là một vị đồng môn khác, Chu Đại Trù nhất định sẽ dang tay đón lấy, đáng tiếc đây lại là Lưu Cảnh Thiên - kẻ muốn dùng bọn họ làm vật thế mạng..

    Rất không nể tình, Chu Đại Trù vung lên cánh tay tròn trịa, bồi thêm một đấm.

    "Binh!".

    "Ư!".

    Vốn đã bị quái thú tổn thương, nay lại dính thêm một đấm của Chu Đại Trù, Lưu Cảnh Thiên tức thì hộc ra một ngụm máu tươi, rơi thẳng xuống đất.

    * * *

    "Khúc khúc..".

    Chừng như cảm thấy thú vị về những gì mình vừa chứng kiến, quái thú nhe răng ra cười. Cười xong, nó lè lưỡi liếm môi, thèm thuồng nhìn ba người Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù, Lệ Thắng Nam.

    Cực độ khẩn trương, Chu Đại Trù nắm chặt Thiên Tà, bảo: "Tiểu Ngư, ta sẽ giữ chân nó, ngươi hãy mang Lệ sư tỷ chạy trước".

    "Sư huynh không được! Đệ sao có thể để huynh lại chịu chết..".

    "Tiểu Ngư, ngươi nói gì vậy chứ.." - Dù nội tâm đang vô cùng lo lắng nhưng Chu Đại Trù vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười - "Ngươi nghĩ sư huynh ta là ai? Ta sao có thể dễ dàng bị quái thú ăn thịt được. Lần trước còn không phải chính ta đã đoạn hậu..".

    Chuyện lần trước, Lăng Tiểu Ngư đương nhiên nhớ rõ. Nhưng hoàn cảnh hiện giờ đâu giống lúc đó..

    Quái thú lần này có thực lực cao hơn rất nhiều. Chân nhân cảnh hậu kỳ, cấp bậc ấy sư huynh hắn tuyệt vô phương chống đỡ.

    Kẻ ngu cũng biết, Chu Đại Trù đây là đang muốn hi sinh đoạn hậu..

    "Sư huynh, không được. Muốn đi cùng đi, muốn ở cùng ở. Đệ sẽ không bỏ huynh lại một mình đâu".

    "Tiểu Ngư, ngươi.. Cẩn thận!".

    Thanh âm biến đổi, Chu Đại Trù bỏ ngang câu nói, vung tay đem người huynh đệ của mình đẩy ra.

    Quái thú, nó đã bắt đầu tấn công.

    * * *

    "Sư huynh!".

    Trông thấy Chu Đại Trù trúng phải độc thủ của quái thú, Lăng Tiểu Ngư không kịp nghĩ nhiều, vội vàng ứng cứu.

    Lẽ dĩ nhiên, với tu vi vấn đỉnh trung kỳ của mình, hắn sẽ không cách nào ngăn nổi.

    Trên thực tế, Lăng Tiểu Ngư hắn còn chưa kịp tiếp cận Chu Đại Trù thì đã bị quái thú đánh cho một phát khiến phải ngã lăn ra rồi.

    * * *

    "Tiểu Ngư!".

    Nhìn vết máu vừa trào ra khỏi miệng Lăng Tiểu Ngư, Lệ Thắng Nam hốt hoảng hô lên.

    * * *

    "Đừng!".

    Và, lại một lần nữa, Lệ Thắng Nam bất lực kinh hô.

    Lăng Tiểu Ngư, hắn đã vừa mới bị quái thú nắm cổ xách lên.

    * * *

    "Buông hắn ra!".

    Cực độ lo lắng, trong giây phút ý trung nhân cận kề sinh tử, Lệ Thắng Nam dùng tất cả chút sức lực cuối cùng bật dậy. Nhưng.. cũng chẳng để làm gì. Đơn giản là chỉ nháy mắt sau, bụng nàng đã bị quái thú xuyên thủng, gục tại đương trường.
     
  5. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 294: Thao Thiết lại hiện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lệ sư tỷ!".

    "Khúc khúc..".

    Tựa như chế nhạo, trong tiếng hô bất lực của Lăng Tiểu Ngư, quái thú cười to. Thân ảnh gầy gò tiêu thất, đến khi lần nữa hiện ra thì nó đã ở ngay trước mặt hắn, vươn yêu trảo vồ tới.

    "Tiểu Ngư!".

    Những tưởng dưới yêu trảo của quái thú, Lăng Tiểu Ngư sẽ phải chịu thêm thương tổn thì không, có người đã đẩy hắn ra, thay hắn ngăn chặn.

    * * *

    "Grừ..".

    Dường nhu tức giận trước sự can thiệp của Chu Đại Trù, quái thú nhe răng gầm gừ. Với lực đạo đã tăng thêm gấp bội, nó vung tay tát mạnh.

    "Keng!".

    Tức khắc, Thiên Tà bị đánh văng khỏi tay Chu Đại Trù.

    Mất đi vũ khí, Chu Đại Trù cũng chẳng hơn gì miếng đậu hũ mềm trong mắt quái thú. Không quá khó khăn, nó chỉ vung tay lần thứ hai đã liền khiến cho họ Chu trào máu họng.

    "Sư huynh!".

    Há có thể đứng nhìn huynh đệ mình bị sát hại, dù bị trọng thương, Lăng Tiểu Ngư vẫn liều mình lao tới.

    Kết quả thì.. cũng giống y như trước. Hắn lại bị quái thú đánh bay. Gần như gục ngã.

    * * *

    "Khúc khúc..".

    Tiếng cười khoái chí cất lên, quái thú dời mắt lên người Chu Đại Trù. Nó lè lưỡi liếm quanh mấy lượt, rồi đột ngột đem tay áo Chu Đại Trù xé toạc.

    Miệng há rộng, nó cắn, hay có lẽ nên gọi là táp mạnh một cái.

    "A a a!".

    Da thịt bị quái thú cắn ăn, Chu Đại Trù đau đớn kêu lên.

    Nhưng tiếng kêu la, bộ dáng thống khổ, chúng chỉ càng làm cho quái thú thích chí.

    Như không muốn họ Chu ngừng la hét, quái thú giơ ra cánh tay phải gầy gò, đâm vào bụng hắn.

    "A a a!".

    * * *

    "Khúc khúc!".

    "Khúc khúc khúc!".

    * * *

    "Dừng.. lại..".

    Trong tràng thanh âm hỗn tạp, có đau đớn, có khoái trá, đang nằm dưới đất, Lăng Tiểu Ngư khó khăn mở miệng, cố gắng gượng dậy. Lúc này, ẩn dưới Phượng Nghi, hai dấu ấn hắc - bạch song ngư cũng dần sáng lên.

    Không nghi ngờ gì nữa, Lăng Tiểu Ngư, hắn đang tiến hành câu thông với hai cỗ lực lượng kỳ dị bên trong lòng bàn tay mình - thứ đã luôn khiến hắn cảm thấy bất an, lo sợ.

    Nhưng, dẫu có cố kị hơn nữa thì hắn cũng phải làm như vậy. Hắn không thể trơ mắt nhìn Chu Đại Trù chết được. Trên đời này, trừ bỏ Yến cô cô ra thì thân cận với hắn nhất, đối tốt với Lăng Tiểu Ngư hắn nhất chỉ có hai người: Dương Tiểu Ngọc - người bạn thanh mai trúc mã của hắn và Chu Đại Trù - vị sư huynh cùng hắn bái nhập tiên môn một ngày. Hai người bọn họ, cân lượng thậm chí còn nhỉnh hơn cả Lăng Thanh Trúc - sư phụ hắn nữa.

    Chết ư?

    Không. Bất kể trả giá thế nào Lăng Tiểu Ngư hắn cũng phải cứu Chu Đại Trù!

    "Sức mạnh.. Ta cần sức mạnh!".

    "Ong!".

    "Ong!".

    Hưởng ứng lời kêu gọi của Lăng Tiểu Ngư, từ nơi sâu thẳm, những tiếng ngân trầm thấp cất lên.

    Nhưng, chính tại lúc này, khi mà đôi hắc - bạch song ngư sắp chuyển hóa thì dị biến bất ngờ phát sinh. Tất cả đến từ Chu Đại Trù.

    Vốn đang bị quái thú cắn xé, Chu Đại Trù bỗng hét dài một tiếng. Không phải đau đớn thống khổ mà là cuồng nộ. Thanh âm kia, nó đầy giận dữ.

    Một cỗ khí tức hung lệ cấp tốc bành trướng, trong sự kinh ngạc của Lăng Tiểu Ngư, của Lưu Cảnh Thiên, Chu Đại Trù vậy mà đem quái thú chấn bay.

    * * *

    "N-Này.. Này..".

    Chứng kiến cảnh tượng vừa phát sinh, cách đó một đoạn, Lưu Cảnh Thiên trợn mắt há mồm, nói chẳng thành lời.

    Hắn không hiểu. Hắn không biết chuyện gì đang xảy ra..

    Chu Đại Trù - một tiểu tu sĩ vấn đỉnh hậu kỳ - lại đánh bật quái thú - kẻ có thực lực ngang ngửa chân nhân cảnh hậu kỳ? Đây là khái niệm gì?

    May mắn nhất thời ư?

    Nếu đấy là may mắn thì cỗ khí tức khủng bố đang lan tỏa kia, nó làm sao giải thích?

    * * *

    "Sư huynh..".

    Giống như họ Lưu bên kia, Lăng Tiểu Ngư bên này cũng vô phương lý giải được. Hắn chỉ biết là Chu Đại Trù bây giờ dường như đã không còn là vị sư huynh mà hắn biết nữa rồi.

    Trước mắt hắn, đang hiện hữu có chăng là một cỗ khí tức tà ác hung lệ, một con quái vật sặc mùi máu tanh.

    Đừng nghĩ chỉ là ví von. Là thật đấy. Chu Đại Trù, hắn đang dần biến đổi..

    Bắt đầu là đôi mắt chuyển thành màu đen như mực; tiếp đến tay chân, mình mẩy nhanh chóng to ra.. Từ đầu tới chân, từ trước ra sau, tất cả đều biến đổi..

    Và, khi sự chuyển hóa đã xong xuôi..

    Hình ảnh mập mạp quen thuộc của Chu Đại Trù đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó, kẻ đang hiện diện đây lại là một sinh vật vô cùng đáng sợ.

    Sinh vật này mặt mày dữ tợn, hai mắt sáng ngời, dáng vẻ thịnh nộ, mũi lồi ra, hai tai như hai cục thịt; trên đầu có một đôi sừng uốn lượn, khá giống sừng trâu, hai chân cũng uốn lượn vô định phương hướng, móng sắc như móng hổ; miệng lớn nhe ra, răng nhọn như lưỡi cưa..

    Hung thú!

    Đại hung Thao Thiết!
     
  6. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 295: Ăn tươi nuốt sống

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu có ai đó hỏi cảm xúc của Lăng Tiểu Ngư lúc này là gì thì câu trả lời hẳn là.. "Không biết".

    Tâm trí hắn, nó gần như đã đình trệ mất rồi.

    Thao Thiết.. Đại hung chi thú.. Họa của chính giáo..

    Chuyện gì đang xảy ra thế này?

    Vừa mới đứng lên chưa được bao lâu, một lần nữa, Lăng Tiểu Ngư lại ngã xuống. Toàn thân vô lực, hắn nhìn về phía trước, nơi Thao Thiết đang hiện diện..

    * * *

    "Grào.. ào!".

    Trái với vẻ đờ đẫn của Lăng Tiểu Ngư, phía bên này Thao Thiết lại đang vô cùng "sống động". Nó ngửa mặt lên trời, liên tục kêu to.

    Thanh âm vang vọng cả một vùng, thậm chí đã truyền đến tai của một số người. Ví như Âm Tiểu Linh chẳng hạn.

    Cách đó một quãng, Âm Tiểu Linh vốn đang ngồi nghỉ trên một cành cây cao, chợt nghe tiếng kêu gào của Thao Thiết thì không khỏi nhướng mày nghi hoặc: "Thanh âm này..".

    "Khí lực hùng hậu như vậy, lẽ nào là một quái thú kinh khủng nào đó?".

    * * *

    "Nhưng tại sao nó lại bạo động? Chẳng thể nào tự dưng kêu lên như vậy được..".

    "Rất có thể nó đang đánh nhau với ai đó..".

    Chợt nghĩ tới chuyện gì, Âm Tiểu Linh bắt đầu lo lắng: "Cái này.. Sẽ không phải là đầu gỗ đó chứ?".

    "Không được. Ta phải đi xem thử".

    Dạ khẩn trương, Âm Tiểu Linh bật dậy, lần theo phương hướng thanh âm tìm tới.

    * * *

    Trong khi đó, tại một góc khác..

    Trùng hợp làm sao, Tô Đông Vũ - kẻ đã may mắn thoát khỏi tay Âm Tiểu Linh, hắn hiện cũng ở gần vị trí đám người Lăng Tiểu Ngư. Và dĩ nhiên, thanh âm vừa rồi phát ra từ miệng Thao Thiết, hắn cũng nghe được.

    Mà, đâu chỉ hắn, Đồ Tự - người đang đồng hành cùng hắn - cũng đã nghe ra.

    Trông về phương hướng thanh âm, Đồ Tự cân nhắc một hồi thì đưa ra quyết định. Hắn quay sang nhìn Tô Đông Vũ, nói: "Tô sư đệ, chúng ta qua đó xem thử".

    "Sư huynh, chuyện này..".

    Có vẻ còn chưa hết ám ảnh, Tô Đông Vũ tỏ ra lo ngại: "Sư huynh, rất có thể thực lực thứ kia không thấp..".

    Đồ Tự cau mày: "Đông Vũ, có khả năng đồng môn của chúng ta đang ở đó".

    Nói đoạn, Đồ Tự lấy từ trong giới chỉ ra một tấm phù lục, đưa cho Tô Đông Vũ: "Nếu sư đệ e ngại thì hãy dán lá phù này lên người, nó sẽ giúp sư đệ ẩn đi khí tức".

    * * *

    * * *

    Âm Tiểu Linh vì lo lắng cho Lăng Tiểu Ngư mà đi; còn Tô Đông Vũ, hắn lại do bị Đồ Tự cưỡng ép mà đến. Tâm lý đôi bên rõ ràng khác xa.

    Dẫu vậy, bất kể hơn kém nhau thế nào thì kết quả hiện cũng chỉ có một: Bọn họ đang hướng chỗ mấy người Lăng Tiểu Ngư tìm tới. Thiết nghĩ rất nhanh, bọn họ sẽ được chứng kiến một cảnh tượng kinh tâm động phách..

    Có điều, đó là lát nữa. Còn bây giờ.. Lưu Cảnh Thiên, Lăng Tiểu Ngư, hai người họ mới là khán giả.

    Dưới sự theo dõi chăm chú của họ, bên kia, Chu Đại Trù, hay đúng hơn là Thao Thiết đã bắt đầu trút cơn thịnh nộ.

    * * *

    "Grào.. ào!".

    Đột ngột gầm lên, mang theo thân hình to lớn, Thao Thiết nhảy xổ vào tấn công quái thú.

    "Khúc khúc..".

    Trước khí thế cuồng bạo của Thao Thiết, quái thú chừng như khiếp đảm, thay vì kháng cự thì nó lại quay đầu bỏ chạy.

    Nhưng.. nó chạy được sao?

    "Grào.. ào!".

    Mắt long sòng sọc, bằng tốc độ còn khủng bố hơn quái thú gấp mấy lần, Thao Thiết chặn đứng đường lui kẻ địch. Chân trái giơ cao, nó giẫm mạnh xuống.

    "Ầm!".

    * * *

    "Khúc khúc!".

    Hoàn toàn không có ý tứ phản kháng, quái thú vừa né được cú vồ giẫm kia thì liền hóa thành một làn khói đen hòng trốn chạy.

    Tiếc rằng.. vô dụng.

    Bất kể quái thú có cấp bậc chân nhân cảnh hậu kỳ, bất kể thần thông của nó rất đỗi quỷ dị thì hết thảy cũng đều vô dụng. Thao Thiết đã rất dễ dàng khám phá ra.

    Từ trong chiếc miệng đỏ lòm của mình, Thao Thiết phun ra một luồng sáng, buộc cho quái thú phải hiện nguyên hình ngay lập tức.

    "Soạt!".

    Thừa thắng xông lên, quái thú vừa bị thương thì Thao Thiết đã liền áp sát. Nó giẫm đạp mấy cái rồi tiếp tục há miệng, tuy nhiên lần này, thay vì phun ra thứ gì thì nó lại ngoạm luôn nửa người quái thú. Kế đấy, trong sự vùng vẫy yếu ớt của con mồi, nó từ từ nuốt xuống.

    Giải quyết xong, Thao Thiết quay đầu nhìn qua những "khán giả bất đắc dĩ" đang dõi theo mình từ nãy giờ.

    "Grừ.. ừ..".

    "Sư huynh..".

    * * *

    "Grừ.. hừ..".

    Một cách chậm rãi, Thao Thiết hướng chỗ Lăng Tiểu Ngư tiến lại. Càng đi, bước chân nó càng trở nên bất ổn. Chệnh choạng một hồi, cuối cùng.. "Rầm" một tiếng, thân hình đồ sộ của nó ngã xuống. Nháy mắt sau, Thao Thiết đã biến lại thành Chu Đại Trù, trong tình trạng hôn mê bất tỉnh, cả người không mảnh vải che thân..

    "Sư huynh!".

    Trông thấy Chu Đại Trù gục ngã, Lăng Tiểu Ngư lo lắng kêu lên. Cố nén cơn đau nơi lồng ngực, hắn gượng người đứng dậy, lảo đảo bước qua.

    Tuy hiện tại Lăng Tiểu Ngư hắn đã gần như có thể khẳng định Chu Đại Trù chính là Thao Thiết chuyển thế, nhưng nếu kêu hắn tránh xa, bỏ mặc thì hắn thực không sao làm được.

    Phải. Thao Thiết là hung thú chuyên làm chuyện ác; trong dự ngôn của tổ sư gia, nó là đại họa, có cơ hội nên lập tức ra tay tiêu diệt. Nhưng.. Chu Đại Trù là sư huynh, là người huynh đệ chí cốt của hắn. Mới vừa nãy, không ai khác, chính người huynh đệ này đã đứng ra bảo vệ cho hắn. Thử hỏi Lăng Tiểu Ngư hắn làm sao có thể ngoảnh mặt quay lưng?
     
  7. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 296: Nhuốm máu đồng môn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nỗi lòng của Lăng Tiểu Ngư là như vậy, chọn đứng về phía Chu Đại Trù, bất kể Chu Đại Trù có là Thao Thiết chuyển thế đi nữa.

    Nhưng, đó là hắn. Một mình hắn. Những người khác đâu này?

    Lệ Thắng Nam thì thôi chả nói làm gì, vừa nãy nàng đã bị quái thú đâm xuyên qua bụng, sớm bất tỉnh nhân sự rồi. Đáng đề cập đây có chăng là Lưu Cảnh Thiên. Mà Lưu Cảnh Thiên thì..

    "Ha ha ha..".

    * * * hắn cười.

    * * *

    "Thao Thiết.. Không ngờ hắn lại chính là Thao Thiết..".

    * * *

    Nghe ra giọng điệu bất thường của Lưu Cảnh Thiên, Lăng Tiểu Ngư mới quay đầu nhìn lại. Vừa lúc, tiếng Lưu Cảnh Thiên lần nữa cất lên.

    Hắn vừa đi vừa nói: "Trời đã giúp ta.. Trời đã giúp ta..".

    Chứng kiến bộ dạng đáng ngờ ấy, Lăng Tiểu Ngư cảnh giác: "Lưu sư huynh, huynh muốn làm gì?".

    "Làm gì?".

    Lưu Cảnh Thiên chẳng che giấu ý định: "Lăng Tiểu Ngư, cái này ngươi còn hỏi sao?".

    "Huyền Vũ, Cung Đâu, Thao Thiết, Song Ngư, đó là bốn mối họa của chính giáo thiên hạ, cần phải diệt trừ".

    Diệt trừ?

    "Lưu sư huynh, ngươi.. ngươi muốn giết Đại Trù sư huynh?".

    "Hắn không phải Chu Đại Trù. Hắn là Thao Thiết chuyển thế".

    Khuôn mặt lạnh lùng, Lưu Cảnh Thiên yêu cầu: "Lăng Tiểu Ngư, ngươi mau tránh ra".

    "Lưu Cảnh Thiên, ngươi.. khục khục..".

    Một tay giữ lấy ngực, Lăng Tiểu Ngư tỏ rõ bất bình: "Lưu Cảnh Thiên, vừa rồi chính là Đại Trù sư huynh đã cứu chúng ta!".

    "Chúng ta?".

    Lưu Cảnh Thiên chẳng cho là phải: "Lăng Tiểu Ngư, có thể hắn muốn cứu ngươi, nhưng với ta thì không. Lúc nãy ngươi cũng thấy rồi đó, hắn đã định giết ta đấy".

    "Đó không phải do ngươi cố tình đem quái thú dẫn tới, muốn lợi dụng chúng ta làm vật thế mạng?".

    Chả có vẻ gì là ăn năn hối lỗi, Lưu Cảnh Thiên cười nhạt: "Người không vì mình, trời tru đất diệt. Ta chỉ là làm chuyện mà bất kỳ ai cũng sẽ làm thôi".

    "Ta khinh!".

    * * *

    Thoáng trầm mặc, Lưu Cảnh Thiên bất ngờ hỏi: "Lăng Tiểu Ngư, nói vậy là ngươi quyết bảo vệ hắn tới cùng?".

    "Ta sẽ không để ngươi làm hại huynh ấy đâu".

    "Vậy được. Lăng Tiểu Ngư, đây là lựa chọn của ngươi, đừng trách sư huynh ta tuyệt tình".

    Như chẳng muốn kéo dài thêm nữa, Lưu Cảnh Thiên khẽ động thần niệm, xuất ra linh kiếm.

    "Lưu Cảnh Thiên.. Thao Thiết thì sao chứ? Nếu không có Đại Trù sư huynh, ngươi chắc chắn đã bị quái thú ăn mất rồi. Giờ ngươi lại muốn giết huynh ấy..".

    "Đại Trù sư huynh nói đúng. Lưu Cảnh Thiên ngươi là hạng tiểu nhân đê hèn..".

    Liên tiếp bị mắng chửi là vậy nhưng Lưu Cảnh Thiên vẫn rất bình thản đón nhận. Hắn vuốt nhẹ thanh kiếm trong tay, lắc đầu giễu cợt: "Lăng Tiểu Ngư à Lăng Tiểu Ngư, ta thật không hiểu tại sao một kẻ ngốc như ngươi lại có thể tu được đến cảnh giới vấn đỉnh trung kỳ..".

    "Chu Đại Trù chính là Thao Thiết chuyển thế, là đại họa của chính giáo thiên hạ. Sao không thử nghĩ thế này: Ngươi giết Chu Đại Trù rồi mang đầu hắn về trình diện với các vị trưởng bối, như vậy bọn họ sẽ trọng thưởng cho ngươi. Chắc chắn với đại công lập được, danh vọng, địa vị của ngươi sẽ được nâng lên rất rất nhiều. Khi đó, không chỉ Thiên Kiếm Môn mà cả thiên hạ đều sẽ sùng bái, kính ngưỡng ngươi đấy..".

    "Lưu Cảnh Thiên, thì ra.. thì ra đó là mục đích của ngươi".

    Lăng Tiểu Ngư nhắc nhở: "Nhưng mà.. Lưu Cảnh Thiên, ngươi quên mình đang ở đâu rồi sao?".

    Đối với gáo nước lạnh mà Lăng Tiểu Ngư vừa mới dội, Lưu Cảnh Thiên thực rất không vui. Nét mặt trầm đi, hắn nói: "Lăng Tiểu Ngư, cái đó ta không cần ngươi nhắc".

    "Bản thân đang ở đâu, ta đương nhiên biết. Nhưng Lưu Cảnh Thiên ta không tin mình sẽ bị nhốt ở đây cả đời. Sớm hay muộn thì ta cũng sẽ thoát ra khỏi nơi quỷ quái này".

    "Lùi một bước, kể cả khi ta bị kẹt lại đây cả đời đi nữa thì sao? Hôm nay ta vẫn muốn giết hắn. Và giết luôn cả ngươi nữa".

    "Lăng Tiểu Ngư, trận chiến tại Thiên nhân luận pháp ta thật chẳng cam tâm chút nào. Một kỳ tài tu luyện như ta sao có thể bại dưới tay hạng thấp kém như Lăng Tiểu Ngư ngươi được?".

    "Lăng Tiểu Ngư ngươi muốn bảo vệ hắn? Tốt thôi. Để ta tiễn hai huynh đệ các ngươi đi luôn một lượt".

    Chữ cuối cùng vừa ra hết cũng là lúc thanh kiếm trong tay Lưu Cảnh Thiên xuất động. Hắn đã tấn công.

    Lẽ dĩ nhiên, Lăng Tiểu Ngư sẽ không khoanh tay chờ chết. Vì bảo vệ Chu Đại Trù, cũng là để cứu lấy bản thân mình, hắn lại lần nữa tiến hành câu thông với hai cỗ lực lượng kỳ dị ẩn bên trong lòng bàn tay mình.

    * * *

    "Xẹt!".

    "Binh!".

    * * *

    "Ha ha ha.. So với ta thương tích của ngươi còn trầm trọng hơn gấp mấy lần! Ngươi lấy cái gì để chống lại ta?".

    "Binh!".

    Bồi thêm một đá, Lưu Cảnh Thiên thuận đà lao tới. Linh kiếm vung lên, hắn nhắm đỉnh đầu Lăng Tiểu Ngư chém xuống.

    "Chết cho ta!".

    * * *

    Không có thân thể nào bị chẻ đôi như tưởng tượng. Kiếm của Lưu Cảnh Thiên, nó đã bị người nắm giữ.

    Trước sự kinh ngạc của họ Lưu, trong bộ dáng máu me bê bết, hai mắt đỏ ngầu, Lăng Tiểu Ngư gằn từng tiếng một: "Ta không cho phép.. ngươi.. làm hại.. Đại Trù..".

    Cảm nhận được cỗ khí tức tà ác, hung lệ đang tỏa ra từ người Lăng Tiểu Ngư, Lưu Cảnh Thiên trong lòng chả hiểu sao bỗng cực độ bất an. Nghe theo trực giác mách bảo, hắn vội vàng buông chuôi kiếm, khẩn trương thoái lui.

    Chỉ là.. đã quá muộn để quay đầu rồi.

    Nắm lấy thanh kiếm của họ Lưu, Lăng Tiểu Ngư đuổi theo. Bằng tốc độ còn khủng bố hơn so với quái thú mà Chu Đại Trù cắn nuốt ban nãy, chỉ sát na ngắn ngủi thì Lăng Tiểu Ngư hắn đã đứng trước mặt Lưu Cảnh Thiên. Chẳng chút do dự, hắn cầm kiếm đâm tới.

    "Phốc!".

    "Dừng tay!".

    Chính lúc này, một giọng nam nhân truyền tới. Là của Đồ Tự. Theo sau hắn, Tô Đông Vũ cũng đang trợn trừng vì kinh ngạc.

    Nếu là lúc khác, sau khi nghe được tiếng kinh hô kia, Lăng Tiểu Ngư hẳn sẽ lập tức dừng lại. Nhưng trong hoàn cảnh này.. Lăng Tiểu Ngư, hắn dường như đã mất đi kiểm soát. Và đó cũng là lý do vì sao hắn vẫn đang nắm chặt thanh kiếm trong tay.

    Vẻ dữ tợn hằn in trên khuôn mặt, bất chấp Đồ Tự hô hoán, Lăng Tiểu Ngư đem kiếm rút ra, rút xong thì giơ lên.

    "Rẹt!" một tiếng, cả người Lưu Cảnh Thiên đã bị chém làm hai nửa. Chết không toàn thây.

    * * *

    * * *

    "Hừ hừ..".

    Trong tiếng thở nặng nề, hai tay Lăng Tiểu Ngư từ từ nới lỏng. Cùng với thanh kiếm đã nhuộm đầy máu tanh, hắn bắt đầu rơi xuống.

    "Đầu gỗ!".

    * * *

    Đi sau mà tới trước, sớm hơn Đồ Tự và Tô Đông Vũ, Âm Tiểu Linh đã vừa mới dang tay đón lấy Lăng Tiểu Ngư.

    Cúi nhìn thân thể dính đầy máu me trong lòng, nàng lo lắng hô gọi: "Đầu gỗ! Đầu gỗ!..".

    * * *

    "Sư huynh." - Giữa lúc Âm Tiểu Linh đang bận sơ cứu cho Lăng Tiểu Ngư bên kia thì phía bên này, cách một khoảng ngắn, Tô Đông Vũ hướng Đồ Tự vẫn chưa hết bàng hoàng, nói - "Ả ta chính là yêu nữ mà đệ nói: Âm Tiểu Linh".

    Âm Tiểu Linh?

    Rung động phần nào giảm bớt, Đồ Tự dần lấy lại sự trấn định của mình. Hắn di chuyển ảnh mắt, quan sát hồi lâu, cuối cùng mới làm ra phản ứng.

    Bảo kiếm xuất ra, hắn nhìn chằm vào Âm Tiểu Linh và Lăng Tiểu Ngư. Một cái nhìn tràn đầy địch ý.
     
  8. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 297: Tiểu Ngư.. Mau đi..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đông Vũ, ngươi qua xem Đại Trù và Lệ sư muội".

    "Sư huynh..".

    "Mau".

    Trước sự hối thúc của Đồ Tự, Tô Đông Vũ miễn cưỡng hướng hai kẻ đang hôn mê tiến lại.

    Có điều, hắn đi còn chưa được bao nhiêu bước, tay còn chưa kịp chạm vào người Chu Đại Trù thì dị biến đã liền phát sinh.

    Chỉ thấy trên thương khung, một tia sáng bất ngờ loé lên. Ban đầu rất nhỏ, nhưng rất nhanh sau đó, tia sáng đã biến thành nguồn sáng, nới rộng ra hàng trăm thước.

    Chứng kiến dị tượng, Tô Đông Vũ lòng đầy nghi hoặc, ngó sang Đồ Tự thì thấy đối phương cũng đang cau mày cảnh giác. Phần Âm Tiểu Linh, nàng cũng y như vậy.

    Không gian này, nó lại sắp phát sinh chuyện gì? Đó là câu hỏi chung của ba người bọn họ.

    Và câu trả lời thì.. vừa mới có.

    Từ bên trong nguồn sáng kia, một cỗ lực lượng bất thình lình giáng xuống, đem tất cả mọi người hút lên. Tô Đông Vũ, Đồ Tự, Chu Đại Trù, Âm Tiểu Linh, Lăng Tiểu Ngư, hết thảy đều bị hút, toàn bộ chẳng một ai là kháng cự được.

    Cỗ hấp lực kia, nó thật sự quá ghê gớm, giống hệt như thứ đã xuất hiện lần trước, đem mọi người hút vào bên trong mật cảnh.

    Rõ ràng, dị biến vừa mới phát sinh có dính líu tới Vũ. Bởi lẽ, trong không gian tối tăm này, Vũ chính là chúa tể. Trừ Vũ ra thì làm gì còn ai đủ năng lực thao túng thông đạo như thế.

    Vấn đề ở đây là: Tại sao Vũ lại làm vậy? Đưa mọi người ra khỏi lãnh địa của mình?

    Lẽ nào nói Vũ đại phát từ bi, ra tay cứu độ?

    Nghe qua đúng là không được thỏa cho lắm.

    Mà thực tế thì.. nó quả chẳng hề trùng khớp. Đơn giản là bởi người đã ra tay can thiệp, khai mở thông đạo không phải Vũ. Dương Tiểu Ngọc, nàng mới là chủ thể.

    * * *

    Khác với việc sưu hồn, đoạt xá, dung hợp của Vũ và Dương Tiểu Ngọc là một quá trình vô cùng phức tạp, đòi hỏi thời gian rất lâu. Trong quá trình này, không chỉ ý thức mà cả sinh mệnh đôi bên cũng được hợp nhất với nhau. Nói cách khác, Vũ sẽ từ từ biến thành Dương Tiểu Ngọc, còn Dương Tiểu Ngọc thì sẽ từ từ biến thành Vũ. Những gì Dương Tiểu Ngọc có, Vũ rồi sẽ có; ngược lại, những gì Vũ sở hữu, Dương Tiểu Ngọc rồi cũng sở hữu. Năng lực, sức mạnh, chúng nằm trong số ấy.

    Trải qua mấy ngày đêm cùng nhau dung hợp, đến hiện tại, Dương Tiểu Ngọc đã sắp không còn là Dương Tiểu Ngọc nữa rồi. Nàng có được sức mạnh, có được thần thông vô thượng, điều đó là thật; tuy nhiên bù lại, ý thức của nàng, linh hồn của nàng, nó cũng biến chất rồi. Cảm xúc cũng là như vậy, đang dần thay đổi..

    Rồi đây, "Dương Tiểu Ngọc" sẽ biến mất. Cô gái của Đào Hoa thôn, người đệ tử của Thiên Kiếm Môn ấy, nàng sẽ không còn trên đời này nữa. Tiếp tục tồn tại, có chăng là "Dương Tiểu Ngọc" khác, uy nghiêm và cao thượng. Rất có thể, nàng sẽ chẳng còn xem Lăng Tiểu Ngư là thân nhân của mình như trước nay vẫn từng. Bằng hữu? Không chừng cũng mất..

    Nhưng..

    Dẫu là như vậy, cho dù sẽ đổi thay thì hiện tại, Dương Tiểu Ngọc vẫn muốn được làm Dương Tiểu Ngọc - người bạn thanh mai trúc mã của Lăng Tiểu Ngư.

    Mắt nhòe lệ, thần trí nửa tỉnh nửa mê, trong lam quang bao bọc, trong hình dạng một nữ thần với mái tóc xanh xõa dài uốn lượn, Dương Tiểu Ngọc vươn cánh tay phải lên, chừng đang níu kéo.

    Trong nước mắt, nàng thều thào gọi tên: "Tiểu Ngư.. Mau đi..".

    "Tiểu Ngư..".

    "Tiểu Ngư..".

    * * *

    * * *

    Vài phút trước, bên ngoài mật cảnh.

    Bên cạnh Hóa Long Trì sớm đã tan hoang, năm vị phong chủ của Thiên Kiếm Môn là Cơ Thành Tử, Lăng Thanh Trúc, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, toàn bộ hiện đều đang có mặt. Chỉ là khuôn mặt, năm người như một, ai nấy cũng đều đang lộ rõ lo âu..

    Không lo làm sao được khi mà đã qua một khoảng thời gian, đã thử đủ cách rồi mà vẫn vô phương tìm ra manh mối. Nói gì tin tức các đệ tử mất tích, ngay đến thông đạo còn chẳng lần ra được nữa là.

    Vốn lúc nãy, dựa vào tin tức Cơ Thành Tử cấp trước đó cộng thêm trận pháp dày công bày bố, bọn họ cứ nghĩ sẽ tác động được đến chiều không gian kia, ngờ đâu.. Chả ích gì cả. Trận pháp, bảo vật, chúng hoàn toàn vô dụng.

    "Chưởng môn sư huynh." - Cõi lòng nặng trĩu, Lý Ngọc Thường là người đầu tiên lên tiếng sau thất bại - "Liệu có phải chúng ta đã làm sai gì đó không?".

    Nhìn qua sư muội, Cơ Thành Tử lắc đầu: "Tất cả đều đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, mỗi một bước chúng ta đều đã rất thận trọng rồi. Chỉ có thể nói cổ trận này đối với mật cảnh kia vốn không có tác dụng".

    "Nhưng trong cổ tịch tổ sư gia đã nói..".

    Lý Ngọc Thường nói tới đấy thì dừng lại, thôi không tiếp nữa. Thân là một vị chân nhân, nàng há đâu chẳng hiểu đạo lý. Tổ sư gia dù đạo hạnh cao thâm, thần thông quảng đại thì chung quy cũng chỉ là con người. Người.. làm sao có thể am tường hết được?

    Thiên hạ bao la, kỳ nhân dị sự vô số, những thứ ngoài tầm hiểu biết của nhân loại thật sự là nhiều lắm..
     
  9. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 298: Buộc tội

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chưởng môn sư huynh." - Lần này, lên tiếng không phải Lý Ngọc Thường mà là Ngọc Vân Tử - phong chủ Tương Kiếm Phong - "Thật sự không còn cách nào nữa sao?".

    Theo sau tiếng thở dài, Cơ Thành Tử lắc đầu không nói.

    Thế là một lần nữa, bầu không khí lâm vào trầm mặc.

    Tận cho tới khi.. một chút ba động nổi lên.

    "Mọi người mau nhìn!".

    Chỉ vào bên dưới hố sâu - tàn tích của Hóa Long Trì, Lăng Thanh Trúc chợt hô lên.

    Ngay lập tức, bốn vị phong chủ khác cũng bước vội tới xem. Nhưng rồi rất nhanh, tất cả đều phải lùi lại.

    Bên dưới hố sâu, ba động đã tăng lên rất nhiều. Uy áp mạnh tới nỗi khiến cho dù là Cơ Thành Tử - một vị chân nhân hậu kỳ - cũng phải biến sắc.

    Trong sự ngờ vực, một chút hoang mang, tất cả cùng nín thở chờ đợi.

    May mắn, bọn họ đã chẳng phải đợi chờ quá lâu. Đáp án rất nhanh liền có.

    Sau một thoáng ba động, giữa lòng hố sâu, một thông đạo không gian đã vừa mới khai mở. Kế đấy, điều mà bọn họ hằng mong mỏi cuối cùng cũng xảy ra: Những đệ tử mất tích, rốt cuộc trở về.

    Tô Đông Vũ, Đồ Tự, Lệ Thắng Nam, Chu Đại Trù, Âm Tiểu Linh, Lăng Tiểu Ngư, tất cả dần lộ diện.

    Đối với hai người đầu tiên còn tốt, nhưng kể từ thời điểm Lệ Thắng Nam xuất hiện, tình cảnh đã khác. Cảm xúc của năm vị phong chủ, từ vui mừng đã chuyển thành hụt hẫng, lo âu..

    Sớm hơn tất thảy, trong năm người, Lăng Thanh Trúc là người đầu tiên xuất động. Nàng gọi ra một tấm lụa, dùng nó cuốn lấy Chu Đại Trù.

    Không chậm hơn bao nhiêu, bên cạnh, Lý Ngọc Thường cũng nhanh chóng tiếp lấy Lệ Thắng Nam.

    Phần Tô Đông Vũ và Đồ Tự, bọn họ vốn chẳng cần ai dang tay đón tiếp, có thể tự mình đáp xuống.

    Cứ thế, sau vài giây ngắn ngủi, mọi thứ đâu đã vào đấy. Thông đạo biến mất, các đệ tử thì ai về nhà nấy. Duy nhất tách biệt cũng chỉ có mỗi mình Âm Tiểu Linh cùng với Lăng Tiểu Ngư hiện vẫn hôn mê.

    * * *

    "Sư phụ..".

    "Đồ Tự, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Quan sát thấy thông đạo đã đóng mà đệ tử mất tích thiếu hẳn năm người, sáu người xuất hiện thì ba người lại đang trong tình trạng máu me bê bết, Cơ Thành Tử vội hỏi.

    Đáp lại hắn, Đồ Tự nói: "Sư phụ, chuyện này.. Những người khác thì đệ tử không rõ, nhưng riêng Lưu sư đệ..".

    Chỉ thẳng Lăng Tiểu Ngư, Đồ Tự buộc tội: "Sư phụ, Lưu sư đệ chính là bị Lăng Tiểu Ngư sát hại!".

    * * *

    Một câu nói khiến cho tất cả đều sững sờ kinh ngạc.

    Lăng Tiểu Ngư đã giết chết Lưu Cảnh Thiên?

    Sát hại đồng môn đấy là đại tội!

    "Không thể nào!".

    Thân là sư phụ, Lăng Thanh Trúc há có thể đứng nhìn đồ nhi bị người buộc tội mà vẫn câm nín. Nàng phản bác ngay: "Đồ Tự, ngươi đừng có ăn nói hàm hồ! Tiểu Ngư Nhi sao có thể sát hại Lưu Cảnh Thiên được!".

    "Lăng sư thúc, đệ tử không dám nói dối. Lưu sư đệ đúng là bị Lăng Tiểu Ngư giết chết, chính mắt đệ tử đã nhìn thấy".

    Trước thái độ quả quyết của Đồ Tự, Cơ Thành Tử truy hỏi: "Đồ Tự, chuyện là thế nào?".

    "Sư phụ.." - Đồ Tự bắt đầu kể - "Lúc nãy bên trong mật cảnh, khi đệ tử và Tô sư đệ đang dò la tin tức thì chợt nghe những tiếng kêu gào đinh tai của quái thú, lo có đồng môn gặp nạn nên bọn đệ tử mới tìm đến. Không ngờ vừa tới nơi..".

    ".. Đệ tử nhìn thấy Lăng Tiểu Ngư dùng kiếm đâm xuyên qua ngực Lưu sư đệ thì lập tức kinh hô, bảo hắn dừng tay, nhưng Lăng Tiểu Ngư hắn vẫn không chịu dừng. Hắn rút thanh kiếm đang cắm ngập trong người Lưu sư đệ ra, tiếp đấy thì.. Hắn.. hắn đem Lưu sư đệ chẻ làm hai nửa".

    * * *

    "Không thể nào.. Tiểu Ngư Nhi không thể nào lại làm như vậy được..".

    Tạm bỏ qua Lăng Thanh Trúc, Cơ Thành Tử chuyển mắt lên người Tô Đông Vũ: "Đông Vũ, những gì Đồ Tự vừa nói có phải là thật không?".

    Bước ra một bước, Tô Đông Vũ cung kính hồi âm: "Bẩm sư phụ, những gì Đồ Tự sư huynh nói đều là sự thật".

    Hắn nói thêm: "Thời điểm đệ tử và Đồ Tự sư huynh chạy tới thì Chu sư đệ và Lệ sư muội cũng đã hôn mê bất tỉnh. Nói không chừng.. Nói không chừng đều là do Lăng Tiểu Ngư gây ra".

    "Hàm hồ!".

    Tô Đông Vũ vừa dứt câu thì Lăng Thanh Trúc đã liền phủ nhận. Nàng tạm đặt Chu Đại Trù xuống, đứng dậy nói: "Tiểu Ngư Nhi và Chu Đại Trù, hai đứa chúng nó trước giờ thân còn hơn huynh đệ ruột thịt, há lại có chuyện tương tàn?".

    "Còn nữa, Lệ Thắng Nam với Tiểu Ngư Nhi vốn chẳng có xích mích gì, nó tại sao phải ra tay làm hại?".

    Mặt kính, tâm không kính, Tô Đông Vũ phơi bày "sự thật" :

    "Lăng sư thúc, tri nhân tri diện bất tri tâm. Lăng Tiểu Ngư, hắn không tốt như sư thúc nghĩ đâu".

    "Ngươi nói vậy là ý gì?".

    Dưới ánh mắt chăm chú của Lăng Thanh Trúc, cũng là của Cơ Thành Tử, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, Tô Đông Vũ chính thức nói ra: "Lăng sư thúc, có một việc mà đệ tử e là sư thúc còn chưa biết. Lăng Tiểu Ngư - đồ nhi của sư thúc, hắn sớm đã kết giao ma nữ, phản bội chính giáo ta rồi".
     
  10. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 299: Buộc tội (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Kết giao ma nữ, phản bội chính giáo? Tô Đông Vũ, mấy lời này không phải tùy tiện có thể nói ra đâu".

    Tuy có hơi khiếp đảm trước cái nhìn sắc lạnh của Lăng Thanh Trúc nhưng Tô Đông Vũ vẫn kiên trì ý định. Hắn quả quyết: "Lăng sư thúc, những lời đệ tử vừa nói đều là sự thật".

    "Đông Vũ".

    Nghe sư phụ gọi mình, Tô Đông Vũ mới chuyển mắt nhìn qua.

    Vừa lúc, tiếng Cơ Thành Tử lần nữa cất lên: "Kết giao ma nữ, phản bội chính giáo, đó không phải là chuyện có thể nói chơi. Ngươi có bằng chứng không?".

    "Sư phụ, đệ tử có thể chứng minh".

    Đầu xoay về bên trái, Tô Đông Vũ chỉ thẳng vào Âm Tiểu Linh trong hình hài Công Tôn Nhược Thủy: "Sư phụ, các vị sư thúc, nàng ta.. chính là ma nữ mà Lăng Tiểu Ngư đã kết giao".

    * * *

    "Tô Đông Vũ." - Vẫn chưa nhận ra thân phận Âm Tiểu Linh, Ngọc Vân Tử nghe đồ nhi mình bị buộc tội thì không khỏi cau mày - "Ngươi nói vậy là sao? Từ bao giờ mà đệ tử Tương Kiếm Phong ta lại biến thành ma nữ rồi?".

    Khó chịu mặc người khó chịu, họ Tô vẫn bình tĩnh vạch trần. Hắn nói: "Sư thúc bớt giận, đệ tử hoàn toàn có căn cứ chứng minh".

    "Hừ, vậy Tô Đông Vũ ngươi hãy nói ta nghe thử".

    Vẫn giữ thái độ cung kính, Tô Đông Vũ nói ra: "Sư phụ, các vị sư thúc, Công Tôn Nhược Thủy mà mọi người biết, muội ấy thật ra sớm đã bị sát hại rồi. Kẻ đang đứng trước mặt chúng ta bây giờ chỉ là ma nữ giả mạo. Tên thật của nàng là Âm Tiểu Linh - thánh nữ Huyết Sát Giáo".

    Lại thêm một tin tức nữa làm kinh động nhân tâm.

    Cơ Thành Tử, Lăng Thanh Trúc, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, năm người như một, tất cả cùng triển khai pháp nhãn, mở rộng thần thức quét qua Âm Tiểu Linh.

    Kết quả thì.. chả cần nghĩ cũng biết.

    Âm Tiểu Linh tuy rất có bản lãnh nhưng tu vi bất quá cũng mới chỉ chân nhân sơ kỳ, há qua mắt được?

    Nên nhớ, viên đan dược lưu giữ khí tức của Công Tôn Nhược Thủy mà Âm Tiểu Linh nàng nuốt vào, nó sớm đã hết công dụng rồi. Trong khi đó, đám người Cơ Thành Tử, Lăng Thanh Trúc, bọn họ cũng không phải phường tán tu lang bạt. Bị phát hiện, đấy vốn là tất yếu.

    * * *

    "Quả nhiên không phải Công Tôn Nhược Thủy".

    Thu hồi pháp nhãn, Cơ Thành Tử là người đầu tiên đứng ra chất vấn: "Yêu nữ, ngươi rốt cuộc là ai?".

    * * *

    "Hừm..".

    Thân phận dù đã bại lộ nhưng Âm Tiểu Linh vẫn chẳng có vẻ gì là lo lắng, sợ hãi. Nàng hào phóng tự tay tháo luôn chiếc mặt nạ đang đeo xuống, để lộ ra chân diện mục của mình.

    Đảo mắt một vòng, bắt đầu từ Tô Đông Vũ, rồi Đồ Tự, Ngọc Vân Tử, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Lăng Thanh Trúc, cuối cùng dừng lại trên người Cơ Thành Tử, nàng nói:

    "Ta là ai? Cơ Thành Tử ngươi không phải vừa mới gọi ta là" yêu nữ "đó ư?".

    Chân mày khẽ nhíu, Cơ Thành Tử nói tiếp, giọng lạnh đi nhiều: "Xâm nhập Thiên Kiếm Môn ta, sát hại đệ tử chính giáo ta, lá gan của ngươi quả thật không nhỏ".

    Nghe ra ý tứ, Âm Tiểu Linh cười nhạt: "Thế nào? Đã muốn động thủ?".

    "Chưởng môn sư huynh, không cần nhiều lời với ả. Cứ bắt giữ rồi tính".

    Bản tính nóng nảy, còn chưa đợi Cơ Thành Tử hồi âm thì Dịch Bất Dịch - phong chủ Liệt Kiếm Phong - đã xuất ra pháp bảo. Nhưng khi hắn toan động thủ, một bàn tay đã dang ra cản lại.

    Là Lăng Thanh Trúc.

    Nàng nói: "Bất Dịch, đệ tử của ta còn trong tay nàng".

    "Nhưng mà.. Sư tỷ, Lăng Tiểu Ngư là phản đồ".

    "Hàm hồ!".

    Lăng Thanh Trúc như cũ vẫn lựa chọn tin tưởng đồ nhi mình: "Tiểu Ngư Nhi là do một tay ta nuôi lớn, bản tính nó thế nào ta há lại không biết? Nó tuyệt không thể nào đi cấu kết với phường tà ma ngoại đạo được".

    "Sư tỷ, nhưng Tô Đông Vũ đã nói..".

    "Ta không tin!".

    Cắt ngang lời Dịch Bất Dịch, Lăng Thanh Trúc vẫn kiên định lập trường: "Tiểu Ngư Nhi hắn không phải người có thể làm ra những việc như vậy. Trong chuyện này nhất định là có ẩn tình..".

    Ẩn tình?

    Dịch Bất Dịch cho dù muốn cũng khó lòng tin được. Chuyện Lăng Tiểu Ngư xuống tay sát hại Lưu Cảnh Thiên, há lại chỉ mình Tô Đông Vũ nhìn thấy? Đồ Tự, hắn cũng thấy.

    Mà con người Đồ Tự, xưa nay hắn vốn nổi tiếng là công bằng chính trực. Hắn không có khả năng bịa chuyện. Huống hồ đấy lại còn là chuyện lớn tày đình.

    Lại nói, trái với Tô Đông Vũ từng có chút xích mích với Trúc Kiếm Phong, Đồ Tự trước nay vẫn luôn hòa nhã với mọi người. Quan hệ giữa hắn và Trúc Kiếm Phong vốn rất bình thường. Lăng Tiểu Ngư? Càng khỏi phải nói, đôi bên nào đã chạm mặt mấy lần..

    Đồ Tự, hắn không có lý do gì phải làm như thế, dựng chuyện hại người. Việc Lăng Tiểu Ngư ra tay sát hại đồng môn, mười quá chín đã là sự thật. Còn về khoản kết giao ma nữ..

    Dịch Bất Dịch hắn nhớ vừa rồi, lúc thân phận còn chưa bị Tô Đông Vũ vạch trần, Âm Tiểu Linh nàng đã cẩn thận sơ cứu cho Lăng Tiểu Ngư..
     
Trả lời qua Facebook
Loading...