Chương 320: Thanh Hoa trấn Bấm để xem "Hức hức.. Tại sao chứ..". Nước mắt cuối cùng cũng không thể kiềm thêm được nữa, Chu Đại Trù bật khóc. "Là ta.. Chính ta đã hại Tiểu Ngư..". "Đáng ra hôm đó Chu Đại Trù ta mới là kẻ phải bước lên Hình Đài, đáng ra ta mới là kẻ phải gánh chịu Tam Hình..". "Tiểu Ngư.. Hức hức.. Là ta đã hại ngươi..". * * * "Tiểu Ngư, sao ngươi lại ngốc như vậy.. Vì sao phải cố chấp bảo vệ ta.. Ngươi chỉ cần nói ra sự thật, cho bọn họ biết ta chính là Thao Thiết chuyển thế là được mà..". "Tiểu Ngư, dù ngươi có làm vậy thì ta cũng đâu có trách ngươi.. Tại sao phải tự mình nhận lấy tội danh phản đồ..". * * * "Chủ nhân, xin người đừng quá bi thương. Có thể.. có thể Lăng Tiểu Ngư đã được cao nhân cứu đi..". "Ngươi im miệng cho ta!". Chu Đại Trù chẳng chút nể nang, lần nữa đem Thiên Tà ném đi. "Cái gì Đại bảo kiếm chứ? Ngươi chỉ là thứ vô dụng!". "Thiên Tà, ngươi nghe cho kỹ. Nếu Tiểu Ngư mà có mệnh hệ gì.. ta nhất định sẽ ăn tươi nuốt sống ngươi!". * * * * * * Kẻ ra đi tâm tư mờ mịt, người ở lại dằn vặn ngóng trông. Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù, số phận đã để cho bọn họ gặp nhau, đấy là duyên; Lăng Tiểu Ngư vì che giấu cho Chu Đại Trù mà mang danh phản đồ, gánh chịu Tam Hình, âu chính là nợ. Duyên nợ giữa hai người bọn họ, xét ra thật không hề nhỏ. Hôm nay chia biệt, dẫu duyên có hết thì nợ kia chắc chắn vẫn còn. Ngày sau gặp lại, đấy sẽ là tràng cảnh dạng gì? Liệu Lăng Tiểu Ngư vẫn còn là Lăng Tiểu Ngư? Liệu Chu Đại Trù vẫn như cũ, là Chu Đại Trù? Nợ kia sẽ được trả? Hay rồi nợ lại chồng thêm nợ? Khó mà nói trước được. Chuyện mai sau thôi thì để cho mai sau trả lời. Đáng nói nên chăng là hiện tại.. Kể từ lúc Lăng Tiểu Ngư rời khỏi nơi chôn nhau cắt rốn của mình, tính tới nay cũng đã được gần ba tháng. Suốt quãng thời gian ấy, hắn và Gia Gia cứ hướng con đường trước mặt mà bước đi, chẳng cần biết nơi đến sẽ là đâu. Theo nghĩa nào đó, có thể nói bọn họ là những cánh lục bình trôi dạt giữa dòng đời ồn ào, huyên náo. Hết núi, tới sông, qua cô thôn, lại đến thành trấn, Lăng Tiểu Ngư và Gia Gia đã in dấu chân ở khắp chốn. Địa bàn tông môn, hoang sơn dã lĩnh, rồi cả chốn thế tục phàm nhân, nơi nào cũng đã đi qua. Đi nhiều là vậy, nhưng.. Sau tất cả, bọn họ vẫn chưa tìm được một chỗ để dừng chân. * * * * * * "Cải xanh đây! Mua cải xanh đi!". "Bánh bao đây! Bánh bao nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây!". * * * Trấn Thanh Hoa, trên con đường lớn, tiếng người nối nhau vang lên không dứt. Kẻ mua, người bán, ai nấy cũng đều đang bận rộn. Khung cảnh nhộn nhịp vô cùng. Trong bầu không khí náo nhiệt ấy, thấp thoáng có một thân ảnh hiện ra. Là một nam nhân bề ngoài tuổi độ hai bốn hai lăm, mặc bộ đồ màu đen, dáng vẻ có phần trầm lắng. Đi bên cạnh hắn là một bé gái tuổi cỡ năm, sáu, có mái tóc màu vàng, nhìn rất khả ái. Khoác trên mình bộ bạch y thanh thuần, cô bé hết chạy bên đông lại đảo sang bên tây, chiếc miệng nhỏ xinh liên hồi kêu gọi. "Tiểu Ngư, cái này là bánh bao nè. Ngươi mua cho ta một cái đi". * * * "Tiểu Ngư, kẹo hồ lô! Gia Gia muốn ăn kẹo hồ lô!". * * * "Tiểu Ngư, ngươi coi ngươi coi! Cái tượng gỗ này đáng yêu quá! Ngươi mua cho ta đi!". * * * "Tiểu Ngư, cái này nữa..". * * * Một câu "Tiểu Ngư", hai câu "Tiểu Ngư", trên con đường lớn, Gia Gia cứ kêu réo mãi không thôi. Quả thật rất là phiền toái. Đối với sự háo hức quá độ ấy của Gia Gia, những tưởng Lăng Tiểu Ngư sẽ cau mày chê trách hoặc lên tiếng phê bình thì không, hắn đã để cho nó tự do làm loạn. Thậm chí kể cả khi nó có vô tình làm đổ vỡ thứ gì đó, Lăng Tiểu Ngư hắn cũng chẳng hề nặng nhẹ câu nào, chỉ lẳng lặng móc hầu bao ra bồi thường. Lẽ tất nhiên là tiền ấy không phải của hắn. Hết thảy đều là lấy trên người kẻ khác. Còn nếu hỏi đối tượng là ai thì.. thú thật là hắn cũng không biết. Hắn chỉ tùy tiện mượn dùng thôi. * * * "Tiểu Ngư, chúng ta có ở lại đây không?". Cúi nhìn Gia Gia hiện đang trong hình hài một cô bé năm tuổi với hai xâu kẹo hồ lô trên tay, Lăng Tiểu Ngư không đáp mà hỏi lại: "Ngươi có muốn ở lại không?". "Hmm..". Gia Gia ngâm dài, rồi bảo: "Đồ ăn ở đây rất được, hay là cứ lưu lại vài hôm đi". Chẳng ý kiến, Lăng Tiểu Ngư chiều theo: "Vậy cứ ở lại vài hôm". "Hì hì.. Vậy bây giờ chúng ta đi tìm khách điếm đi. Ta muốn có một căn phòng thật là rộng". "Đi thôi". * * * Chân bước đều đặn, Lăng Tiểu Ngư dẫn theo Gia Gia kiếm tìm một chỗ nghỉ chân. Không mất quá nhiều thời gian, trước mặt hắn, một khách điếm đã vừa mới hiện ra. "Gia Gia, chỗ này thế nào?". "Hmm.." - Gia Gia chống cằm quan sát, hồi lâu thì gật đầu - "Cũng được". "Vậy vào thôi". Lời vừa dứt, chân Lăng Tiểu Ngư cũng liền nhấc chân bước tới. Nhưng hắn đi còn chưa được bao lâu thì đã bị người thò tay cản lại. "Đại nhân, xin hãy bố thí chút đỉnh..".
Chương 321: Cố nhân lâm nạn (1) Bấm để xem Thì ra là một bà lão ăn xin. Lăng Tiểu Ngư chẳng bận tâm gì mấy, tùy tiện lấy ra một nén bạc cho vào tay bà lão. "Đa tạ đại nhân! Đa tạ đại nhân..". "Ta không phải đại nhân." Lăng Tiểu Ngư chỉ lưu lại một câu như vậy liền lướt qua người bà lão, đi thẳng vào bên trong khách điếm. Dừng lại trước quầy, hắn hỏi, một cách lịch thiệp: "Ông chủ, ở đây còn phòng không?". Lão chưởng quầy nghe khách hỏi phòng thì lập tức tươi cười đáp lại: "Thưa khách quan, bổn điếm vẫn còn hai phòng. Một phòng thượng hạng và một phòng bình thường. Không biết khách quan muốn lấy phòng nào?". "Thượng hạng! Thượng hạng!" Chẳng đợi cho Lăng Tiểu Ngư kịp mở lời thì đứng sát bên chân hắn, Gia Gia đã vội vàng lên tiếng. Lúc này, lão chưởng quầy mới bắt đầu chú ý đến nó. Và, càng nhìn thì hắn càng cảm thấy Gia Gia kỳ lạ. Làn da trắng mịn, mặt mày tinh xảo, đặc biệt là mái tóc màu vàng dày tới độ bất thường.. "Đứa bé này.. trông là lạ nhỉ..". Trong lúc lão chưởng quầy đang âm thầm đánh giá thì trước quầy tính, Gia Gia bị người soi mói nên khó tránh sinh ra bất mãn. Nó kháng nghị: "Này, tại sao ngươi lại nhìn ta chằm chằm như vậy? Thế là rất bất lịch sự có biết không?". "A.. Xin lỗi! Xin lỗi..". Lão chưởng quầy có vẻ là một người hiểu chuyện, nhận được phản ứng của Gia Gia liền nhận lỗi, dừng ngay lại hành vi soi mói của mình. Hắn giải thích: "Tiểu cô nương xin đừng trách, ta cũng chỉ là có chút hiếu kỳ.. Ha ha..". "Hiếu kì gì chứ.." Gia Gia bĩu môi, không thèm chấp. Đương nhiên, Lăng Tiểu Ngư thì lại càng không bận tâm. Hắn lấy ra hai nén bạc rồi đặt lên quầy tính, bảo: "Hãy đưa chúng ta lên phòng". Nhanh tay đem hai nén bạc thu lại, lão chưởng quầy lập tức hướng một tên tiểu nhị gọi tới: "A Man, qua đây một chút!". Đợi cho tên tiểu nhị chạy qua, lão chưởng quầy căn dặn: "A Man, ngươi hãy đưa hai vị khách quan đây lên căn phòng thượng hạng ở lầu ba, kế đấy vào bảo đầu bếp làm ít món ngon rồi mang lên luôn". "Vâng, ông chủ". Tiếp nhận "trọng trách", A Man bắt tay luôn vào việc. Hắn đi trước dẫn đường, miệng không quên hướng Lăng Tiểu Ngư và Gia Gia nói: "Hai vị khách quan, xin mời đi theo tiểu nhân". * * * Lát sau. Bên trong căn phòng. Cửa phòng vừa đóng, Gia Gia đã ngay lập tức giải trừ đạo thuật, biến lại thành hình dạng nhỏ nhắn giống trước kia. Cong chân búng một phát lên giường, nó ngả lưng nằm dài, thở phào nhẹ nhõm. "Thật là thoải mái a". Trông thấy cảnh ấy, Lăng Tiểu Ngư không khỏi lắc đầu: "Gia Gia, không phải đã nói sau khi tiến vào địa phận của thế tục phàm nhân thì ngươi phải cải trang ư? Sao chưa gì đã hiện nguyên hình rồi?". "Tiểu Ngư, ngươi lo gì chứ. Cửa phòng đóng lại rồi, sẽ không bị người ta nhìn thấy đâu. Thêm nữa.. Aizz.. Ta vẫn thích nhỏ nhỏ như thế này hơn. Rất thoải mái a". "Được rồi. Tùy ngươi vậy". Lăng Tiểu Ngư nhanh chóng cho qua. Mặc kệ Gia Gia, hắn một mình tiến lại cửa sổ phía đông, từ tốn đem nó mở ra. Tiếp đấy, hắn lặng lẽ đứng nhìn cảnh vật bên ngoài.. Lăng Tiểu Ngư, hắn đã đứng ở đấy rất lâu. Từ lúc Gia Gia ngủ cho tới khi thức dậy, hắn như cũ vẫn chưa hề dời đi, dù chỉ một bước. * * * "Oáp..". Trên chiếc giường rộng, Gia Gia che miệng ngáp dài. Nó đảo mắt một lượt, chừng trông thấy đống bát đĩa đựng đầy thức ăn đã dọn sẵn trên bàn thì mới hướng Lăng Tiểu Ngư hỏi: "Tiểu Ngư, thức ăn mang tới lúc nào vậy? Nó nguội hết rồi". "Chịu dậy rồi sao?". Dưới ánh tà dương, Lăng Tiểu Ngư đáp trong khi mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ: "Số thức ăn đó đã là đợt thứ hai. Chỗ lần trước sớm đã được tiểu nhị mang xuống. Cũng hơn một canh giờ rồi". "Một canh giờ?" - Gia Gia tiếc rẻ - "Chẹp.. Thế thì không thể dùng nữa rồi". Lăng Tiểu Ngư chẳng cho là phải: "Chúng vẫn chưa hỏng, nếu muốn ngươi vẫn có thể ăn". Gia Gia lè lưỡi, rất thẳng thắn: "Không muốn a. Trên thức ăn không biết đã có bao nhiêu ruồi muỗi bâu vào rồi..". Nhảy luôn xuống giường, Gia Gia tiến lại gần khung cửa. "Tiểu Ngư, chúng ta ra ngoài ăn đi. Ngoài đường bán nhiều đồ ăn lắm". "Đợi lát nữa hẵng đi". Nghe vậy, Gia Gia mới nghi hoặc: "Tiểu Ngư, sao vậy?". Lăng Tiểu Ngư lắc đầu: "Không có gì. Ta chỉ là muốn ngắm hết hoàng hôn thôi". Hoàng hôn? Gia Gia phóng lên ngồi luôn trên vai nam nhân trước mặt. Nó nhìn nhìn một lúc, rồi lẩm bẩm: "Cũng đâu có cái gì đẹp..". * * * Tâm khác nhau, cái nhìn cũng sẽ khác nhau. Đối với Gia Gia, hoàng hôn bất quá chỉ là cảnh mặt trời từ từ khuất bóng, chả có gì đáng xem. Tuy nhiên, qua đôi mắt Lăng Tiểu Ngư, hắn lại thấy được rất nhiều điều. Khung cảnh ấy, nó đủ sức để hấp dẫn hắn. Hơn hẳn một nữ nhân mĩ miều gợi cảm.. Hắn đã đứng đó, quan sát từ đầu đến cuối, tận cho tới khi tia dương quang cuối cùng cũng tắt hẳn mới chịu rời đi. Cùng với Gia Gia, hắn chậm rãi dạo quanh một vòng Thanh Hoa trấn..
Chương 322: Cố nhân lâm nạn (2) Bấm để xem Hết cửa tiệm này, rồi tới quầy hàng khác, suốt cả đoạn đường, Lăng Tiểu Ngư và Gia Gia đã ghé qua rất nhiều nơi. Chính lộ có, hẻm nhỏ cũng có nốt. Khỏi phải nghĩ, kẻ dẫn đường dĩ nhiên vẫn luôn là Gia Gia. Thực sự thì nó đã ăn rất nhiều. Cũng chẳng biết với thân hình bé xíu ấy, nó làm sao có thể chứa hết được. * * * "Shhh.. Cay quá! Cay quá!". Nắm mấy xiên thịt nướng, Gia Gia vừa ăn vừa xuýt xoa. Nó hào phóng đưa hẳn cho Lăng Tiểu Ngư hai xâu, bảo: "Tiểu Ngư, ngươi cũng ăn thử đi. Cay, nhưng mà ngon lắm". Lăng Tiểu Ngư lắc đầu không nhận: "Ngươi cứ ăn đi. Ta không đói". "Ngươi thật không muốn ăn?". "Không". "Được rồi. Vậy ta sẽ ăn hết luôn vậy". * * * Đi thêm một đoạn, khi gần tới một ngã ba, Gia Gia chợt gia tăng cước bộ. Bỏ luôn Lăng Tiểu Ngư lại đằng sau, nó nhanh chân hướng phía trước chạy tới. Vừa chạy vừa hô: "Kẹo hồ lô! Bán cho ta kẹo hồ lô!". "Đứa trẻ này..". Phía sau, Lăng Tiểu Ngư nhẹ lắc đầu, lặng lẽ bước theo. "Ui da!". Bỗng nhiên, một tiếng kêu đau truyền đến tai Lăng Tiểu Ngư. Đúng là giọng của Gia Gia. Lăng Tiểu Ngư bước nhanh hơn, tiếp cận liền hỏi: "Sao vậy?". Chỉ tay vào thân ảnh đang nằm sát bên, Gia Gia nói: "Ta đụng phải người này". "Để ta xem". Lăng Tiểu Ngư ngồi hẳn xuống. Hắn cẩn thận xem xét kẻ đang nằm bất động. Thì ra đó là một phụ nhân tóc bạc. Dựa vào bộ y phục rách rưới mà nàng ta đang mặc, Lăng Tiểu Ngư nghĩ nàng hẳn cũng giống như bà lão gặp ở trước cửa khách điếm, là một hành khất. Chỉ có điều là người hành khất này.. So với bà lão nơi khách điếm thì còn thảm hơn gấp chục lần. Hai chân nàng bị què, hai tay cũng đã bị cùi. Chưa hết, đôi mắt nàng, chúng hiện cũng đã mù. Tàn khuyết đến thế là cùng. "Tiểu Ngư, nàng ta..". Dường như cảm nhận được có gì đó không ổn, Gia Gia nhìn vẻ mặt sững sờ của Lăng Tiểu Ngư, hỏi: "Tiểu Ngư, ngươi làm sao vậy?". Lăng Tiểu Ngư nghe rõ, nhưng chẳng đáp. Thay vì hồi đáp Gia Gia thì hắn vội vàng kiểm tra cơ thể phụ nhân hành khất, truyền lực lượng sang cho nàng. Là bởi do lòng trắc ẩn ư? Thật ra.. nó là một loại tình cảm khác. Tâm của Lăng Tiểu Ngư đích xác đã động, nhưng không phải do thương hại mà là vì.. ngỡ ngàng, đau xót. Người phụ nhân tàn khuyết đang nằm bất động đây, nàng là một cố nhân. Nhớ lúc ấy, khi sư phụ Lăng Thanh Trúc của hắn trúng phải độc thủ của Đồ Tam Nương, hai người bọn hắn đã lưu lạc đến thôn Tô Hạ, đã từng nương náu trong nhà của một thôn nữ thiện lương. Tên của nàng.. là Tô Phúc Đường. Phải. Người phụ nhân tàn khuyết đang nằm đây, nàng chẳng phải ai khác, chính là Tô Phúc Đường! Tuy rằng diện mạo đã ít nhiều đổi thay, nhưng những đường nét thân quen kia, Lăng Tiểu Ngư há có thể không nhận ra? Nàng là Tô Phúc Đường. Chắc chắn là Tô Phúc Đường. Chỉ là.. Tại sao? Tại sao nàng lại biến thành bộ dạng này, tàn tạ tới như vậy? Rốt cuộc nàng đã gặp phải tai ương gì? * * * "Gia Gia, chúng ta về khách điếm". Thông báo xong, cũng chẳng buồn ngó xem phản ứng của Gia Gia thì Lăng Tiểu Ngư đã đem Tô Phúc Đường bế lên, cấp tốc rời đi. * * * Một đỗi lâu sau. Trong khách điếm. Gia Gia đứng bên giường, đưa mắt nhìn cơ thể tàn tạ của Tô Phúc Đường, thương cảm nói ra: "Tiểu Ngư, nàng ấy thật đáng thương. Hai chân bị người ta đánh què, hai bàn tay cũng bị chặt đứt, mắt bị móc, lưỡi cũng bị cắt nữa.. Đúng là quá độc ác..". Xoay đầu nhìn lại, nó nắm lấy tay áo Lăng Tiểu Ngư, hỏi: "Tiểu Ngư, tình trạng bây giờ của nàng có phải là rất tệ không? Ta thấy sinh cơ của nàng..". "Phải. Sinh cơ của nàng đã cạn kiệt rồi". Lăng Tiểu Ngư nói tiếp: "Thân thể của nàng đã bị tổn hại tới độ không cách nào còn cứu chữa được nữa. Trừ phi được phục dụng tiên đan thì may ra mới có hi vọng. Chỉ là tiên đan..". Thế giới này, hiện nay tiên nhân còn chẳng có thì kiếm đâu ra tiên đan chứ? * * * "Tiểu Ngư, nàng sẽ chết sao?". "Chỉ sợ nàng sẽ không thể sống qua hết đêm nay". Gia Gia nghe vậy thì cúi đầu, bảo trì im lặng. Đúng lúc này, một bàn tay đặt lên đầu nó, nhè nhẹ xoa: "Chúng ta sẽ giúp nàng thanh tỉnh trong chốc lát, hỏi xem ai đã hại nàng, hỏi xem nàng còn tâm nguyện gì không rồi giúp nàng thực hiện". "Ưm". Gia Gia gật đầu. Và như vậy, cả hai bắt đầu thi triển đạo thuật. Chữa trị là vô phương, nhưng giúp Tô Phúc Đường thanh tỉnh thì lại chẳng phải việc gì quá khó khăn. Nói chuyện với nàng cũng là như thế. Thông qua đạo thuật, Lăng Tiểu Ngư và Gia Gia có thể trao đổi với nàng thông qua thần niệm. Chỉ cần nàng nghĩ, bọn họ sẽ liền nghe được. Bên trong kết giới màu tím được tạo ra từ tử tinh cầu của Gia Gia, Lăng Tiểu Ngư mở đầu cuộc nói chuyện. "Tô Phúc Đường, tỷ nghe ta nói chứ?". Đang nằm bên dưới, Tô Phúc Đường mấp máy đôi môi, nhưng do lưỡi đã bị cắt nên thanh âm phát ra chỉ là những tiếng ú ớ vô nghĩa. Lập tức, Lăng Tiểu Ngư bảo: "Tỷ không cần mở miệng, muốn nói gì chỉ cần nghĩ đến thì ta sẽ liền nghe được". Lựa chọn tin theo, Tô Phúc Đường trao đổi bằng ý nghĩ: "Ngươi là ai? Sao lại biết tên ta?". "Phúc Đường tỷ, ta là Lăng Tiểu Ngư. Tỷ nhớ không?".
Chương 323: Lòng người bạc bẽo Bấm để xem "Lăng Tiểu Ngư? Ngươi là Lăng Tiểu Ngư?". "Phải, là đệ, người đã từng nương náu trong nhà của tỷ đây". Đôi bên đã nhận thức, Lăng Tiểu Ngư đi thẳng vào đề: "Phúc Đường tỷ, nói cho đệ biết. Là ai đã hại tỷ ra nông nỗi này?". Khuôn mặt nhăn lại vì đau khổ, Tô Phúc Đường chua xót nói ra: "Là Tô Sáng. Chính hắn đã biến ta thành như vầy". * * * Thêm một lần nữa, Lăng Tiểu Ngư sững sờ. Thông tin mà hắn vừa nghe được, thực quá ngoài ý muốn rồi. Tô Sáng? Có nghĩ thế nào Lăng Tiểu Ngư cũng không thể hình dung ra được kẻ hại Tô Phúc Đường lại là Tô Sáng - tướng công của nàng. Hắn còn nhớ rõ, trong những tháng ngày nương nhờ tại nhà họ Tô, hắn và sư phụ đã có không ít lần tận mắt chứng kiến những cử chỉ, hành vi thân mật của phu thê Tô Phúc Đường. Tình cảm của bọn họ vô cùng thắm thiết. Dẫu nghèo nhưng hai vợ chồng luôn hết mực thương yêu nhau.. Một đôi phu thê đã từng hạnh phúc như thế, tại sao bây giờ lại thành ra như vầy? Tô Sáng kia, hắn vì sao lại phải hại nương tử của mình? Nếu như Tô Sáng là kẻ hung hăng, bặm trợn thì chẳng nói làm gì, đằng này.. Hắn là thư sinh, một kẻ dùi mài kinh sử. Đạo nghĩa, luân thường, Tô Sáng hắn là kẻ rõ hơn ai hết. Vậy thì tại sao? "Phúc Đường tỷ, nói cho đệ biết. Tại sao Tô Sáng lại hại tỷ?". Khóc không thành tiếng, Tô Phúc Đường kể lại: "Từ sau khi đệ và Thanh Trúc rời đi, nhờ vào số kim ngân hai người để lại, ta và Tô Sáng đã quyết định lên huyện mua một căn nhà để ở, tiện cho Tô Sáng trau dồi kinh sử, chuẩn bị kỳ thi sắp tới..". "Cách đây ít lâu, sau bao năm miệt mài kinh sử, Tô Sáng rốt cuộc cũng đỗ trạng nguyên, được hoàng thượng quý mến tài năng, ban thưởng rất trọng.. Ta cứ tưởng đó là may mắn, nhưng thật không ngờ..". "Có được công danh địa vị, Tô Sáng hắn đã liền thay lòng đổi dạ. Hắn vì muốn cưới con gái quan thượng thư nên rắp tâm hại ta.. Hắn cho người gọi ta lên đây, rồi móc mắt để ta không thể nhìn, cắt lưỡi để ta không thể nói, chặt đứt tay để ta không thể viết, đánh què chân để ta không thể đi..". "Tô Sáng hắn để cho ta sống, nhưng sống không bằng chết. Không có lưỡi, cũng không có tay, ta chẳng cách nào đi tố cáo tội ác của hắn. Không có mắt, chân lại què, ta muốn trở về thôn Tô Hạ gặp phụ thân cũng chẳng được..". Cánh tay cùi run run đặt lên bụng, Tô Phúc Đường nghẹn ngào: ".. Nếu như không vì đứa con trong bụng, có lẽ ta đã buông xuôi lâu rồi..". * * * Bên giường, Lăng Tiểu Ngư càng nghe thì nấm tay càng siết chặt. Trong đôi mắt hắn, hơi nước cũng phủ giăng tự bao giờ. Hắn đâu có ngờ Tô Phúc Đường lại có những tháng ngày khổ sở tới như vậy. Hỡi ôi, chỉ vì công danh địa vị, chỉ vì muốn cưới con gái một tên quan thượng thư nào đó mà Tô Sáng kia lại đan tâm hại nương tử của mình ra nông nỗi này, người chẳng ra người ma chẳng ra ma.. Không có mắt, không có lưỡi, tay đã cùi, chân cũng bị què, với thân thể tàn khuyết ấy, Tô Phúc Đường nàng sống được tới hôm nay quả đã là một kỳ tích. Là vì đứa con trong bụng nàng. Phải, Tô Phúc Đường nàng nghĩ thế, rằng đứa con trong bụng vẫn còn, nhưng thực tế.. Đứa bé kia, nó sớm đã mất rồi. Có lẽ Tô Phúc Đường nàng cũng biết, chỉ là nàng không thể tiếp nhận được thực tại quá đỗi tàn khốc nên mới tự mình lừa dối bản thân. "Tô Sáng..". Căm hận thốt ra, Lăng Tiểu Ngư nắm lấy cánh tay đã cùi của Tô Phúc Đường: "Phúc Đường tỷ hãy yên tâm. Đệ nhất định sẽ thay tỷ đòi lại công đạo". * * * "Phúc Đường tỷ, tỷ còn có tâm nguyện gì nữa không? Cứ nói với đệ. Đệ sẽ giúp tỷ hoàn thành". "Tâm nguyện sao..". Trong ý nghĩ, thanh điệu của Tô Phúc Đường cũng trở nên xa xăm vô định: "Tiểu Ngư, ta muốn quay về thôn Tô Hạ.. Ta muốn về nhà..". * * * "Phúc Đường tỷ?". "Phúc Đường tỷ..". * * * "Tiểu Ngư, nàng đi rồi". Mặt đầy nước mắt, Gia Gia đem kết giới triệt hồi. Nó vừa dùng tay lau vừa nghẹn ngào nói: "Nàng ấy thật đáng thương.. Tiểu Ngư, chúng ta nhất định phải đòi lại công đạo cho nàng". Lăng Tiểu Ngư xoay đầu qua, thần tình kiên định: "Gia Gia, ngươi yên tâm. Ta sẽ không để nàng ấy phải chết oan uổng đâu". * * * Sau khi thi triển đạo thuật để bảo quản thi thể Tô Phúc Đường, Lăng Tiểu Ngư chậm rãi đứng lên, nhìn một lúc rồi xoay lưng đi về phía cửa phòng. Đằng sau, Gia Gia hỏi: "Tiểu Ngư, ngươi đi đâu vậy?". "Giết người". * * * * * * Một cô gái thiện lương như Tô Phúc Đường, đáng ra nên có một cuộc sống êm đềm, hạnh phúc mới đúng; thế mà hôm nay, kết cục của nàng lại vô cùng bi thảm. Trong khi đó, Tô Sáng - kẻ bạc tình bạc nghĩa, táng tận lương tâm kia - thì lại lấy được một tiểu thư đài các, đang sống trong giàu sang nhung lụa, thử hỏi đạo lý ở đâu? Trời không có mắt. Nếu đã vậy, nếu trời đã không nhìn thấy thì Lăng Tiểu Ngư hắn sẽ thay trời hành đạo. Người đáng sống thì nên được sống, những kẻ đáng chết.. thì đều phải giết. Tô Sáng, đó sẽ là điểm bắt đầu trong hành trình đồ sát của Lăng Tiểu Ngư hắn..
Chương 324: Tìm tới tận cửa Bấm để xem Thông qua một ít thủ đoạn, Lăng Tiểu Ngư đã rất dễ dàng tra ra nơi ở của Tô Sáng hiện giờ. Hắn cũng chẳng định cư đâu xa, ngay tại trấn Thanh Hoa này thôi. Lẽ hiển nhiên là sống cùng với người vợ quyền quý, đứa con gái của quan thượng thư kia. Trước đại môn Tô phủ, Lăng Tiểu Ngư đứng nhìn một lúc, chợt nhếch môi cười lạnh: "Nhà thật là lớn. Coi bộ Tô Sáng sống rất tốt". "Hừ, cái tên bạc bình bạc nghĩa, còn tệ hơn cầm thú..". Gia Gia căm hận, xung phong tiến đến. Tới gần cửa lớn, ngay lập tức, bốn tên quan binh liền tuốt đao ngăn lại. Một tên quát: "Đứng lại!". "Ngươi là ai?". "Ta là ai a?". Trong hình hài cô bé năm tuổi, Gia Gia co tay thành nấm đấm, đưa lên miệng thổi nhẹ: "Các ngươi thật muốn biết? Được, ta cho các ngươi biết". "Binh! Binh!". "Binh! Binh!". Cúi nhìn bốn tên quan binh đã nằm bất động bên dưới, Gia Gia hừ khẽ: "Giờ thì các ngươi đã biết ta là ai rồi chứ?". * * * "Đánh ngất.. Ta còn tưởng ngươi sẽ giết bọn họ". Gia Gia quay lại nhìn Lăng Tiểu Ngư - kẻ vừa mới nói, đáp: "Làm chuyện ác là Tô Sáng, bọn họ cũng đâu có tội gì. Gia Gia ta là người hiểu lý lẽ a". "Được rồi Tiểu Ngư, chúng ta mau vào trừng trị cái tên lòng lang dạ thú kia đi". Nói rồi, Gia Gia giơ chân đạp tung cánh cửa, hiên ngang tiến vào. "Đứng lại!". * * * "Hừm..". Đảo quanh một vòng binh lính hơn trăm người, Gia Gia bặm môi, rất không kiên nhẫn: "Cái đám các ngươi đứng qua một bên hết đi, đừng có làm phiền ta". "Lớn mật!" Tiếng Gia Gia vừa dứt thì một giọng khác liền cất lên. Kế đấy, một tên quan binh tuổi độ bốn mươi cầm đại đao bước ra. Hắn nhìn Lăng Tiểu Ngư, kẻ mới tiến qua đại môn, nói lớn: "Oắt con! Dám xông vào Tô phủ, đúng là chán sống!". "Shhh..". Vẻ bực bội hằn in trên khuôn mặt nhỏ nhắn, Gia Gia chỉ thẳng tên quan binh nọ: "Cái tên kia, bộ mắt ngươi bị mù à? Người vừa phá cửa là ta a!". "Dám xem thường ta, để Gia Gia cho các ngươi biết tay". Dứt câu, Gia Gia liền xuất ra thủ đoạn. Đối phó với một đám thế tục phàm nhân, nó tất nhiên chẳng cần dùng nhiều sức lực, chỉ tùy tiện hoa tay múa chân vài cái liền xong. Rất nhanh, hơn trăm tên quan binh đều nằm bất động trên đất. Một tiếng rên rỉ thậm chí còn không nghe được. Trong lúc đó, tại một căn phòng lớn.. Phòng này, xét ra thực rất đỗi xa hoa. Từ bàn ghế cho tới rèm che, chăn đệm, cái nào trông cũng đẹp đẽ, quý giá. Đồ vật đã vậy, con người lại càng bắt mắt hơn. Đôi nam nữ có mặt trong căn phòng, bọn họ ai nấy đều mặc y phục rất đỗi sang trọng, thắt lưng vắt ngọc, cổ đeo trân châu.. Thật.. khác xa so với hình ảnh tàn tạ người không ra người ma không ra ma của Tô Phúc Đường. Bên chiếc bàn bày biện cao lương mỹ vị, Tô Sáng - kẻ đã phụ bạc Tô Phúc Đường - cau mày nhìn ra cửa chính, lẩm bẩm: "Vừa rồi bên ngoài có chuyện gì mà ồn ào thế nhỉ?". "Tướng công, không cần lo lắng". Ngồi nơi đối diện, Cao Mỹ Mỹ - nương tử hiện tại của Tô Sáng - cười nhẹ, trấn an: "Thiếp nghĩ chắc là mấy tên dân đen không biết sống chết ấy mà.. Chàng yên tâm, Lý Bính trước đây từng là một cao thủ ngang dọc giang hồ, có hắn bảo vệ Tô phủ thì chẳng ai gây hại được cho chúng ta đâu". "Chàng xem, ồn ào không phải đã dứt rồi sao? Mấy tên dân đen kia khẳng định đã bị Lý Bính giải quyết hết rồi". Cầm lên bình rượu, Cao Mỹ Mỹ rót hai ly đầy, một cho mình, một cho Tô Sáng. Tình ý ngập tràn, nàng thấp giọng, nói khẽ: "Tướng công, rượu nồng kính tri kỷ, cạn". Tô Sáng mỉm cười: "Cạn". * * * "Tướng công..". Miệng nói chân đưa, Cao Mỹ Mỹ tiến ra sau lưng Tô Sáng, vòng tay qua cổ hắn, cất lời mời gọi: "Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng. Trời cũng đã muộn, chúng ta.. đi nghỉ thôi". "Ừm". "Tướng công, để thiếp giúp chàng cởi y phục". "Ừm". Tô Sáng ứng tiếng, khép hờ hai mắt. Bộ dáng khá là hưởng thụ. Công danh địa vị, quyền cao chức trọng, lại có người vợ đẹp hết lòng hầu hạ cho mình, cuộc sống này.. Tô Sáng thật cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Trong đầu mình, hắn thầm nghĩ: "Phải. Sống như vầy mới gọi là sống. Một người tài ba, bậc trí thức như ta há có thể cả đời gắn bó với loại thôn nữ quê mùa như Tô Phúc Đường kia được. Tô Phúc Đường kia rõ ràng không xứng với ta..". "Ta đã lưu cho nàng ta một con đường sống, coi như là niệm tình lắm rồi". * * * Lòng dạ của Tô Sáng, chính là như vậy đấy. Bạc. Bạc đến độ khiến người căm phẫn. Thật không hiểu hắn đọc sách để làm gì, luân thường đạo nghĩa đã để ở đâu. Nhớ thuở nào cha con Tô Phúc Đường tốt bụng cưu mang, nuôi cho hắn ăn học, vậy mà giờ.. Công thành danh toại, nghĩa ân chưa đền hắn đã vội trở mặt quay lưng. Loại người như Tô Sáng hắn, sống tiếp thì đúng là làm nhơ chữ "luân thường", làm bẩn câu "đạo nghĩa". Còn may, dù trời không tru, đất không diệt thì hôm nay, Tô Sáng hắn cũng đừng mong sống tiếp được.
Chương 325: Lấy mắt trả mắt, lấy tay trả tay (1) Bấm để xem "Rầm!". Hết sức đột ngột, khi mà lớp trường y bên ngoài của Tô Sáng vừa được nương tử mình cởi ra thì một tiếng đổ vỡ liền vang lên. Cửa phòng, nó vừa mới bị người đạp ngã. Giật mình bật dậy, Tô Sáng theo bản năng thoái lui ra sau. Đợi khi thấy rõ dáng hình Gia Gia, lúc này hắn mới chất vấn, nét mặt chưa hết khẩn trương: "Ngươi là ai?". Bên cạnh hắn, Cao Mỹ Mỹ trông còn gấp hơn. Thay vì hỏi, nàng hướng bên ngoài hô gọi: "Lý Bính! Thị vệ đâu!". "Ngươi khỏi cần gọi, sẽ không có ai tới đâu." Cao Mỹ Mỹ còn chưa kịp nói trọn câu thì đã bị người cắt ngang. Theo sau câu nói, chủ nhân thanh âm cũng từ từ lộ rõ. Đó là một nam nhân mặc hắc y, tuổi độ hai bốn hai lăm, dáng người thanh mảnh, tướng mạo bình phàm.. Tất nhiên đó là một gương mặt hoàn toàn xa lạ với Cao Mỹ Mỹ. Nàng chưa từng nhận thức. Có điều, Tô Sáng thì khác. "Ngạc nhiên" còn nhiều hơn trước, Tô Sáng chỉ vào kẻ mới bước qua cửa lớn, miệng hơi lắp bắp: "Ngươi.. Ngươi là.. Ngươi là Lăng Tiểu Ngư?". "Vẫn còn nhớ sao?". Lăng Tiểu Ngư nhếch môi, tiếp lời: "Ta đối với ngươi xét cho cùng cũng chỉ là người dưng nước lã, thế mà ngươi vẫn nhớ rõ. Ấy vậy mà người vợ hiền lương hết lòng chăm lo cho ngươi, Tô Sáng ngươi lại quên mất tự lúc nào. Lạ lùng thay..". * * * "Lý Bính! Thị vệ đâu!". Liếc qua Cao Mỹ Mỹ vẫn còn "ngoan cố" hô gọi quân binh, Lăng Tiểu Ngư mất đi kiên nhẫn, bảo Gia Gia: "Giúp nàng ta im lặng đi". "Cứ để ta". Tiếp nhận trọng trách xong, Gia Gia liền triển khai hành động. Nó bước thẳng tới chỗ Cao Mỹ Mỹ.. "Ngươi.. Ngươi muốn làm gì?". Kêu gọi mãi lại chẳng thấy quân binh đâu, nội tâm Cao Mỹ Mỹ đã bắt đầu phát hoảng, nay thấy Gia Gia sấn tới thì càng thêm hoảng, vội vã thoái lui. Chỉ là nàng có thể lui được đi đâu? Phòng dẫu rộng thì diện tích có thể lớn được bao nhiêu? Không ngoài ý muốn, Cao Mỹ Mỹ rất nhanh đã đụng phải vách tường. Chính lúc này, thân ảnh nhỏ nhắn của Gia Gia bất ngờ gia tăng cước bộ. "Á không!". * * * Tầm chục giây sau. Đúng như yêu cầu của Lăng Tiểu Ngư, Gia Gia đã làm cho Cao Mỹ Mỹ hoàn toàn im lặng. Không những phong bế huyệt đạo mà nó còn xé hẳn một miếng vải to, cuộn lại rồi nhét luôn vào miệng Cao Mỹ Mỹ. Chứng kiến tất thảy, Lăng Tiểu Ngư không khỏi lắc đầu: "Gia Gia, ngươi đã phong bế huyệt đạo rồi, hà tất còn dùng vải bịt miệng". "Thì ta có lý do mà" - Nở một nụ cười khả ái, Gia Gia đáp tỉnh queo - "Ta muốn hành hạ nàng ta a". "Ồ.. Ngươi ghét nàng ta sao?". "Dĩ nhiên rồi." - Gia Gia gật đầu cái rụp - "Nàng ta đã cướp chỗ của Phúc Đường a". "Cướp?". Lăng Tiểu Ngư chẳng cho là đúng: "Gia Gia, một kẻ bạc tình bạc nghĩa như Tô Sáng, ngươi nghĩ hắn xứng với Phúc Đường sao?". "À.. Đúng đúng! Cái thứ không bằng cầm thú này sao mà xứng với Phúc Đường được. Hắn đáng bị xẻ thịt moi tim rồi ném cho chó ăn". * * * Ở gần đó, Tô Sáng càng nhìn, càng nghe thì trong lòng càng sợ hãi. Hắn chợt nhớ đến lời Tô Phúc Đường từng nói trước đây. Nàng từng nói rằng Lăng Thanh Trúc và Lăng Tiểu Ngư rất có thể là người tu tiên trong truyền thuyết. Tu sĩ, đấy là hạng người nào chứ. Một phàm nhân như hắn, trước mặt tu sĩ thì chắc cũng chỉ như con sâu cái kiến mà thôi.. "Tiểu Ngư huynh đệ, ngươi.. ngươi đã..". Thừa hiểu họ Tô đang muốn hỏi gì, Lăng Tiểu Ngư chủ động giải đáp luôn: "Phải. Ta đã gặp Phúc Đường. Trong tình trạng thân thể tàn khuyết, người không ra người ma chẳng ra ma". "Tiểu Ngư huynh đệ, hẳn ngươi đã hiểu lầm gì đó..". Thầm nghĩ với chiếc lưỡi đã bị cắt, đôi tay bị cùi thì Tô Phúc Đường không thể nào vạch trần tội ác của mình được, Tô Sáng cố gắng trấn định, tìm cách biện minh. "Tiểu Ngư huynh đệ, ngươi mau nói cho ta biết. Phúc Đường bây giờ ở đâu? Ta lập tức đi đón nàng". "Huynh đệ ngươi không biết đâu, ta đã cho người tìm kiếm nàng bấy lâu mà vẫn..". "Chát!". Sau khi cho Tô Sáng một cái tát như trời giáng, khiến hắn té lăn, Lăng Tiểu Ngư mới cười lạnh: "Tô Sáng à Tô Sáng, tới nước này rồi mà ngươi vẫn chưa chịu hối cải". "Ngươi muốn trang nhân nghĩa, muốn biện minh?". Lăng Tiểu Ngư lắc đầu: "Ngươi không cần phải tốn công. Tất cả những gì nên biết ta đều đã biết". * * * "Tô Sáng, ngươi vốn dĩ là một kẻ cơ nhỡ. Trong lúc ngươi khó khăn nhất, không ai khác, chính cha con Tô Phúc Đường đã cưu mang ngươi. Dẫu gia cảnh nghèo khó, bọn họ vẫn cố lo cho ngươi ăn học, đối với ngươi chưa từng lớn tiếng nặng lời. Thế thì tại sao..". "Tô Sáng ngươi vừa đỗ trạng nguyên đã liền quay lưng trở mặt. Vì muốn cưới con gái quan thượng thư, vì muốn có cuộc sống sang giàu, Tô Sáng ngươi lại đan tâm bức hại nương tử của mình..". "Ngươi móc mắt để nàng không thể nhìn, cắt lưỡi để nàng không thể nói, chặt tay để nàng không thể viết, đánh gãy chân để nàng không thể đi. Chưa hết, thậm chí ngay đến đứa con trong bụng nàng mà ngươi cũng không tha..". Lăng Tiểu Ngư cúi người đem Tô Sáng dựng dậy, nói tiếp. "Tô Sáng à Tô Sáng, ngươi đọc sách để làm gì? Luân thường đạo nghĩa ngươi đã để ở đâu?". "Tô Sáng. Ngươi có còn là con người không?". "A a a!".
Chương 326: Lấy mắt trả mắt, lấy tay trả tay (2) Bấm để xem Nâng lên cánh tay vừa bị mình kéo đứt, Lăng Tiểu Ngư lạnh lùng vứt sang một bên. Trong tiếng kêu la, cầu khẩn của Tô Sáng, hắn mỉm cười: "Rất đau sao?". "Tô Sáng, lúc bị ngươi bức hại, Phúc Đường tỷ chắc chắn còn đau hơn gấp trăm lần. Bị chính tướng công mình yêu thương bức hại, cái cảm giác đó, nó thống khổ thế nào ngươi có hiểu không?". Nhẹ lắc đầu, Lăng Tiểu Ngư nắm lấy cánh tay còn lại của Tô Sáng, giọng khinh miệt: "Ta đoán hẳn là không. Một kẻ như ngươi thì làm sao hiểu được tình cảm cao quý của Phúc Đường tỷ. Tô Sáng, ngươi không xứng!". "A a a!". Lần thứ hai, tiếng hét thất thanh của Tô Sáng cất lên. Đầy đau đớn. Nhưng, ai quan tâm chứ? Gia Gia có chút ái ngại đấy, tuy nhiên, sự chán ghét, lòng căm phẫn của nó còn lớn hơn rất nhiều. Cao Mỹ Mỹ ư? Sau khi nghe qua đầu đuôi cớ sự thì trong thâm tâm nàng, ngọn lửa yêu đương đã vụt tắt rồi. Đối với Tô Sáng, nàng thậm chí còn sinh ra khiếp hãi. Vì phú quý vinh hoa, vì quyền uy danh vọng mà Tô Sáng hắn lại nhẫn tâm bức hại nương tử của mình, đem nàng biến thành một kẻ tàn khuyết, quả vô cùng độc ác. Nhân phẩm của hắn, phải nói là cầm thú cũng không bằng. Ngẫm một chút, hôm nay Tô Sáng hắn vì nàng, vì địa vị mà bội bạc Tô Phúc Đường, có gì đảm bảo ngày sau hắn sẽ không vì ai đó hay là vì cái gì khác mà biến nàng thành Tô Phúc Đường thứ hai? Ghê tởm, sợ hãi, đấy là tất cả những gì mà Cao Mỹ Mỹ có thể dành cho tướng công của mình lúc này. Đừng nói là đang bị phong bế, chẳng giúp được gì, cho dù có khả năng giúp đỡ thì nàng cũng tuyệt đối sẽ không cứu Tô Sáng. Loại người như hắn, cứu mà làm chi? * * * Gia Gia dửng dưng, Cao Mỹ Mỹ cũng chẳng màng, như vậy thì chỉ còn duy nhất mỗi mình Lăng Tiểu Ngư. Nhưng Lăng Tiểu Ngư, hắn sẽ đại phát từ bi sao? Hắn đâu phải Phật. Tùy tiện đem cánh tay còn đang nhiễu máu vứt đi, mặc cho Tô Sáng cố vùng vẫy kêu la, Lăng Tiểu Ngư vẫn không chút động tâm. Hắn nói, một cách lãnh đạm: "Lấy mắt trả mắt, lấy tay trả tay. Tô Sáng ngươi đối với Phúc Đường tỷ thế nào thì ta sẽ đối với ngươi giống y thế ấy". "Để xem. Hai tay ngươi đã đoạn, bây giờ.. hẳn nên tới mắt nhỉ?". "Không! Không!..". ".. Van xin ngươi! Đừng!". "A a a a!". * * * "Tiểu Ngư..". "Gia Gia, ngươi đừng nhìn". Đợi cho Gia Gia quay mặt sang hướng khác, Lăng Tiểu Ngư mới lại tiếp tục. Hắn thả cặp mắt của Tô Sáng xuống nền nhà, đoạn giơ chân phải của mình lên. "Tay ngươi đã đoạn, mắt ngươi đã mù, tiếp theo.. nên đến chân ngươi rồi". Dứt câu, Lăng Tiểu Ngư dụng lực đạp mạnh vào chân Tô Sáng, làm nó gãy đôi. "A a a!". "Lăng Tiểu Ngư! Giết ta đi! Giết ta đi!". * * * "Sao?". "Ngươi đã không thể chịu đựng thêm nữa ư?". Lăng Tiểu Ngư khinh thị: "Tô Sáng, ngươi kém cỏi quá đấy. Ngươi có biết Phúc Đường tỷ đã lê cơ thể tàn khuyết kia mà sống không?". "Hẳn rồi. Chính ngươi đã để cho nàng sống. Nhưng.. là sống không bằng chết". "A a a!". * * * "Tô Sáng, ngươi cảm nhận được rồi chứ? Đây chính là nỗi đau mà Phúc Đường tỷ đã gánh chịu. Mới chỉ một phần thôi". Nói đoạn, Lăng Tiểu Ngư thi triển chút đạo thuật đem cơ thể máu me của Tô Sáng đính lên vách tường, rồi "trấn an" : "Tô Sáng, ngươi yên tâm. Ta đã dùng một ít thủ đoạn lên mình ngươi, đảm bảo dù ngươi có đau đớn thế nào thì thần trí cũng vẫn sẽ thanh tỉnh. Ngươi có muốn ngất cũng không thể ngất đi được đâu". "Giết ta..". "Giết ta..". * * * "Giết ngươi? Còn quá sớm". Chân chuyển di, Lăng Tiểu Ngư hướng cửa lớn bước ra. Chừng khi tới cửa, hắn chợt dừng lại, hé môi bảo: "Suýt nữa ta quên. Lưỡi Tô Sáng ngươi vẫn còn nhỉ?". "Phốc!". "A.. ư ư!". * * * "Gia Gia, chúng ta đi thôi". * * * Màn báo thù cho Tô Phúc Đường cứ vậy mà chấm dứt. Lăng Tiểu Ngư và Gia Gia, hai người bọn họ hiện đã hoàn toàn khuất dạng. Bên trong Tô phủ, giữa căn phòng rộng rãi xa hoa lúc này chỉ còn lại Tô Sáng và Cao Mỹ Mỹ. Cao Mỹ Mỹ tất nhiên vẫn được an toàn. Lăng Tiểu Ngư và Gia Gia đều bỏ qua cho nàng. Riêng phần Tô Sáng.. Thân thể hắn còn đang bị đính trên vách tường, máu me chảy đầy. Chân gãy, tay đoạn, hốc mắt trống không, tình trạng khá ư kinh dị. Càng khiến người sởn gai óc hơn nữa là miệng hắn, nơi đó có một chiếc đũa đang ghim chặt, xuyên hẳn qua bên kia đầu. Ấy vậy mà.. chẳng hiểu sao hắn vẫn còn sống. Đúng là một cảnh tượng làm người khiếp đảm. * * * * * * Hôm sau. Lăng Tiểu Ngư, Gia Gia, hai kẻ đã rời khỏi Tô phủ sau khi bắt Tô Sáng đền tội, thân ảnh bọn họ đã lại một lần nữa hiện ra. Có điều vị trí, nó đã không phải địa bàn Thanh Hoa trấn nữa rồi. Chỗ mà bọn họ đang đứng là thôn Tô Hạ, thuộc huyện Thanh Châu, phủ Hoài Nam, ngay trước nhà Tô Phúc Đường. Cúi nhìn hai nấm mộ, một cũ một mới, Gia Gia có phần thương cảm: "Thật không ngờ phụ thân Tô Phúc Đường cũng đã mất rồi". "Tiểu Ngư, ngươi có nghĩ là do Tô Sáng hại không?". "Đã không còn quan trọng nữa rồi". Lăng Tiểu Ngư nhìn làn khói trắng đang phiêu phù giữa không trung, khẽ thốt: "Tô bá, Phúc Đường tỷ, hãy yên nghỉ".
Chương 327: Người thành khất thành La Xương (1) Bấm để xem "Haizz.. Bọn họ là người tốt, vậy mà phải chịu kết cục thế này. Ông trời thật đúng là không có mắt". "Giờ nghĩ lại, với thân thể tàn khuyết kia, thật không biết Tô Phúc Đường làm sao có thể sống được những mấy tháng trời..". * * * "Thân thể tàn khuyết, trên người dẫu có ngân lượng e cũng sớm không giữ được. Nàng ấy hẳn đã phải khất thực người qua đường". Ngước nhìn Lăng Tiểu Ngư - kẻ vừa giải đáp cho mình, Gia Gia hỏi: "Tiểu Ngư, làm một hành khất thì cảm giác thế nào? Ngươi có biết không?". Lăng Tiểu Ngư lắc đầu: "Không biết. Nhưng hẳn là rất tệ". "Gia Gia, ngươi có muốn trải nghiệm một lần không?". "Trải nghiệm? Trải nghiệm cái gì?". "Làm một hành khất". * * * * * * Thời gian thấm thoát thoi đưa, rất nhanh, một tháng nữa đã lại trôi qua. Tại thành La Xương, kinh đô nước Việt.. Quả đúng như cái danh thiên hạ đệ nhất thành của Trung nguyên, La Xương rộng lớn và trù phú vô cùng. Ở đây có đủ thứ xa xỉ trên đời. Từ cảnh vật, kiến trúc cho tới con người. Sự giàu có, thật chẳng biết kể đâu cho hết. Tuy nhiên, đã nhìn trước thì cũng nên ngó sau. La Xương rất đỗi xa hoa, điều đó không giả. Nhưng, đường có nhiều ngả, người có nhiều hạng, cuộc sống bao giờ cũng có hai mặt, dù bất kỳ đâu. La Xương không phải ngoại lệ. Đằng sau sự giàu có của đế đô này, mặt tối vẫn luôn hiện hữu. Cái nghèo, cái đói, hàng trăm thứ tệ nạn trên đời. So với những nơi khác, chúng thậm chí còn nhiều hơn gấp chục, gấp trăm lần. Đó là cái giá của văn minh. Sự đen tối kia, nếu muốn nhìn đến tận cùng, chỉ e sẽ rất tốn thời gian. Nhưng không sao, có một cách khác để giúp con người ta cảm nhận dễ dàng hơn: Những khu ổ chuột - bãi rác của văn minh. Tây thành, một góc nhỏ. Trái hẳn với vẻ phồn hoa của đế đô nói chung, tại khu vực này, nó trông bẩn thỉu vô cùng. Hiện hữu nơi đây không phải là những vị thương gia đeo đầy trang sức hay những vị công tử, tiểu thư mình là áo lụa trắng nõn thơm nồng. Hiện hữu nơi đây, duy nhất chỉ có khổ sở, nghèo đói và bệnh tật. Sặc mùi hôi tanh. Góc tây thành này, nó thực sự là một bãi rác không hơn. Và giữa bãi rác khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy buồn nôn ấy, ngay lúc này đây, có hai thân ảnh đang lặng lẽ bước ra. Là hai lão nhân tóc bạc da nhăn, nom bộ dạng thì xem chừng cũng đã gần đất xa trời rồi. Tay chống gậy, đi phía bên trái, trong bộ đồ rách rưới có phần bẩn thỉu, bà lão ngó sang ông lão đồng hành, hỏi nhỏ: "Tiểu Ngư, bây giờ chúng ta đi đâu?". "Tùy tiện đi". "Thế khi gặp người khác, chúng ta có phải ngửa tay ra xin tiền không?". Trong bộ dạng một lão nhân bảy tám mươi tuổi, tóc tai rối bù, Lăng Tiểu Ngư tạm ngưng bước chân: "Chúng ta cải trang thành ăn mày, không xin tiền thì làm gì?". "Nhưng mà.. chúng ta xin tiền làm gì? Tiểu Ngư ngươi đâu có thiếu tiền". Khẽ lắc đầu, Lăng Tiểu Ngư kiên nhẫn giải thích: "Gia Gia, thứ chúng ta xin không phải tiền, là lòng tốt của con người". "Lòng tốt?" - Gia Gia vẫn chưa hiểu mấy - "Xin lòng tốt làm gì?". "Chẳng phải Gia Gia ngươi nói muốn biết làm một hành khất thì cảm giác sẽ thế nào sao?". Lăng Tiểu Ngư chuyển mình cất bước. Vừa đi vừa nói: "Gia Gia, làm một hành khất thật ra cũng có cái hay. Nhất là loại hành khất gần đất xa trời như chúng ta. Thế nhân chẳng ai lại tốn công che đậy trước mắt những kẻ hành khất già nua yếu ớt cả". "Đi thôi. Đi xem thế gian này còn bao nhiêu người tốt; và kẻ xấu, họ lại có những bao nhiêu". * * * Kể từ hôm ấy, Lăng Tiểu Ngư và thêm cả Gia Gia, hai người bọn họ vậy mà thực sự sống cuộc đời hành khất. Gia Gia thì ít nhiều vẫn có những giới hạn của mình, nhưng riêng Lăng Tiểu Ngư.. Phải công nhận, Lăng Tiểu Ngư đã vô cùng nhập vai. Hắn không chỉ ngày ngày ngửa tay xin tiền, chịu bị miệng đời thóa mạ mà còn thản nhiên tiếp nhận thức ăn thừa của người khác ban cho rồi bốc ăn ngon lành. Đáng nói, đó lại chẳng phải một hai lần. Tháng này qua tháng nọ, hầu như mỗi ngày Lăng Tiểu Ngư hắn đều ăn thức ăn thừa của kẻ khác. Khi thì bát cơm dư, khi thì tô mì âm ấm, hoặc có khi là một chiếc bánh đã hoàn toàn nguội lạnh.. Tương tự, phương thức tiếp nhận cũng khá đa dạng. Có người tốt bụng đưa tận tay cho hắn, cũng có kẻ dùng sức mà ném rồi cười lên khoái trá. Đủ hình. Đủ dạng. * * * Thu qua đông tới, xuân tàn hạ sang, thời gian cứ vậy mà trôi. Cho đến hôm nay, sau một năm làm người hành khất, rốt cuộc thì Lăng Tiểu Ngư cũng quyết định hoàn nguyên thân phận. Trút đi lớp ngụy trang già nua, hắn lại trở về là một thanh niên tướng mạo bình phàm như trước. Khác, có chăng nằm ở tâm tính. Trải qua một năm trời lặng lẽ quan sát thế nhân, tâm hắn thực đã cải biến rất nhiều rồi. Bằng đôi mắt già nua của người hành khất, hắn đã thấy và đã nghe vô số chuyện. Tốt có, nhưng xấu thì nhiều hơn.
Chương 328: Người thành khất thành La Xương (2) Bấm để xem Nếu như trước đây Lăng Tiểu Ngư hắn chỉ mới hình dung được thì bây giờ, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ thế nào gọi là "nhân tình ấm lạnh". Hắn nhận ra trên cõi đời này có không ít người hiền lành phải gánh chịu tai ương như Tô Phúc Đường, càng không thiếu phường bội bạc, kẻ bất lương giống Tô Sáng. Hắn nhận ra tội ác đâu đâu cũng có. Chẳng riêng một tầng lớp nào. Muốn diệt tận gốc, căn bản chỉ là người si nói mộng. Nhưng, kể cả là như vậy, hắn vẫn muốn quét dọn đi đám rác dơ bẩn này. Chí ít, con đường hắn đi, nó phải gọn gàng hơn một chút. Có bẩn thì cũng nên là máu.. Tự tay vứt đi bộ đồ rách rưới nồng nặc mùi hôi, Lăng Tiểu Ngư ngửa mặt, nhắm nghiền hai mắt. Hắn hít vào rồi thở mạnh một hơi, hạ đầu xuống thì bảo: "Gia Gia, chúng ta đi thôi". "Tiểu Ngư, chúng ta đi đâu?" Kế bên, Gia Gia hỏi lại. Hồi đáp nó là một giọng bình thản: "Giết người". * * * Tầm chục phút sau. Trước của Mạc phủ. "Tiểu Ngư, chúng ta tới nhà tên Mạc Tử Chi này làm gì?". "Ngươi vẫn nhớ tên hắn à?" Lăng Tiểu Ngư không trả lời mà hỏi lại. Gia Gia đáp ngay: "Nhớ sao không. Cái tên tham quan này lần trước đã đạp ta một cái a". "Vì vậy cho nên ngươi ghi hận?". "Phải ghi chứ". Gia Gia nói ra suy đoán: "Tiểu Ngư, ngươi dẫn ta tới đây có phải là để cho ta báo thù không?". "Xuy" khẽ một tiếng, Lăng Tiểu Ngư có chút buồn cười: "Hai hôm trước, cái mông của hắn còn không phải đã bị Gia Gia ngươi giẫm đạp đến độ thừa sống thiếu chết?". "Tội ác" bị người vạch trần, Gia Gia khó tránh ngại ngùng. Nó thấp giọng hỏi: "Cái đó.. Sao mà Tiểu Ngư ngươi biết hay vậy? Ta chỉ hành động một mình thôi mà". "Muốn người khác không biết thì trừ phi mình đừng làm". Tưởng Lăng Tiểu Ngư có ý trách cứ, Gia Gia biện minh: "Tiểu Ngư, đó cũng đâu phải lỗi của ta. Người ta nói có ân phải trả, có nợ phải đòi a.. Lại nói, cái tên Mạc Tử Chi này cũng đâu phải tốt đẹp gì. Hắn ỷ mình là trọng thần triều đình, hễ mỗi khi ra đường đều hung hăng hống hách, bình thường còn hay nhận hối lộ nữa..". "Ngươi thanh minh cái gì chứ? Ta nói trách cứ ngươi bao giờ?". Lăng Tiểu Ngư dời tầm mắt, chuyển từ người Gia Gia lên đại môn Mạc phủ. "Gia Gia, chuyện ác tên Mạc Tử Chi này làm tính ra thật không ít. Ngươi sao có thể chỉ tính sổ với mỗi cái mông hắn được. Đầu hắn cũng cần được tính đấy". "Tiểu Ngư, ngươi.. ngươi muốn giết hắn?". "Không phải ta đã bảo chúng ta đi giết người rồi sao". Dứt câu, Lăng Tiểu Ngư bỏ lại Gia Gia phía sau, hướng đại môn Mạc phủ tiến lại. "Đứng lại!". Trước cửa lớn, hai tên thị vệ thấy người lạ tiến đến thì liền dang tay cản lối. Một tên hỏi: "Ngươi là ai?". "Ta sao?". Lăng Tiểu Ngư cười nhẹ, tiếp tục bước đi. "Là kẻ giết người". * * * Lăng Tiểu Ngư bước qua đại môn, lúc này Gia Gia mới đi tới. Nó tò mò nhìn hai tên thị vệ hiện đã toàn thân bất động, âm thầm tặc lưỡi: "Thủ đoạn của Tiểu Ngư ngày càng lợi hại a. Với thiên nhãn của mình mà lúc nãy cũng chỉ lờ mờ trông thấy chút đỉnh". Cánh tay nhỏ nhắn vỗ vỗ lên chân hai tên thị vệ, Gia Gia bảo: "Các ngươi nhớ sau này phải làm người tốt a. Làm người xấu thì sẽ sống không thọ đâu". Nhắn gửi xong, nó nhấc chân bước vào bên trong.. * * * Lát sau. Giữa tư phòng Mạc Tử Chi. Trong phòng lúc này, trừ bỏ Lăng Tiểu Ngư, Gia Gia và gia chủ là Mạc Tử Chi ra thì còn có ba người nữa. Toàn bộ đều là nữ nhân, còn rất trẻ. Vừa rồi, chính ba người bọn họ đã ngồi bên cạnh thoa thuốc cho cái mông vốn bị Gia Gia đánh bầm dập của Mạc Tử Chi. Đoán chừng là thê thiếp hay tì nữ gì đó. Đảo mắt một vòng, khi trông thấy ba nữ nhân trẻ đẹp kia ai nấy đều bất động, Gia Gia khỏi cần nghĩ cũng thừa biết nguyên do. Nó bỏ qua bọn họ, tập trung sự chú ý lên người Mạc Tử Chi. Nở nụ cười khả ái, nó hỏi: "Ê, còn nhớ ta không?". Nếu là khi khác, trước gương mặt xinh xắn kèm theo nụ cười khả ái của Gia Gia, Mạc Tử Chi khẳng định sẽ rất vui lòng bắt chuyện. Nhưng trong hoàn cảnh này.. Nhớ lại sự tình phát sinh hai hôm trước, Mạc Tử Chi vừa giận vừa sợ. Hắn chỉ tay vào mặt Gia Gia, theo phản xạ lùi lại phía sau: "Ngươi.. Là ngươi! Chính là ngươi!". "Ồ.. Dựa vào phản ứng này của ngươi, ta có thể khẳng định ngươi vẫn còn nhớ rõ". Liếc xuống cái mông của Mạc Tử Chi, Gia Gia quan tâm hỏi: "Cái mông ngươi sao rồi?". "Ngươi.. Các ngươi muốn làm gì?". Mạc Tử Chi tiếp tục thoái lui: "Ta là trọng thần của triều đình, các ngươi dám làm hại ta thì triều đình sẽ không tha cho các ngươi đâu!". "Triều đình?". Lăng Tiểu Ngư khinh miệt: "Mạc Tử Chi, coi bộ ngươi cũng không được thông minh lắm". Ngó thấy Lăng Tiểu Ngư hướng chỗ mình tiến lại, Mạc Tử Chi càng thêm khẩn trương: "Ngươi.. Ngươi muốn làm gì?". "Mạc Tử Chi." - Đối lập với vẻ khẩn trương của Mạc Tử Chi, Lăng Tiểu Ngư lại vô cùng bình tĩnh - "Ngươi làm quan hai mươi ba năm, cống hiến thì ít mà tham ô thì nhiều. Nhất là trong mấy năm gần đây, việc ác ngươi làm càng khó có thể tha thứ. Vụ gần đây nhất là khoảng hai tháng trước, Mạc Tử Chi ngươi đã cho người bắt cóc dân nữ Trương Thị Xuân vốn đã có chồng..". "Mạc Tử Chi, ta không nói oan cho ngươi chứ?". "Ngươi.. Ngươi.. Ngươi sao.. sao lại?". "Tại sao ta lại biết?". Lăng Tiểu Ngư chậm rãi xoay đầu, vừa hướng cửa lớn bước ra vừa nói: "Muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm". "Bịch!" Chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng Lăng Tiểu Ngư thì bên trong tư phòng, một thanh âm trầm thấp vang lên. Đầu của Mạc Tử Chi, nó đã vừa mới rơi xuống.
Chương 329: Chấn động đế đô (1) Bấm để xem Một góc phía nam thành La Xương, trong hẻm nhỏ.. Lăng Tiểu Ngư - kẻ đã rời khỏi Mạc phủ ban nãy hiện đang ở đây. Gia Gia tất nhiên cũng đang đồng hành cùng hắn. Nó liếc trái phải một vòng, rồi mới hỏi: "Tiểu Ngư, người ngươi muốn giết sống chỗ này sao?". "Ừm". Nhận được câu trả lời, Gia Gia lại càng thêm nghi hoặc: "Nhưng mà.. người sống ở đây ai cũng đều rất nghèo a". Lăng Tiểu Ngư nhẹ lắc đầu, vừa đi vừa nói: "Người nghèo không có nghĩa không làm chuyện ác". * * * Chân bước đều đặn, tầm hai phút sau thì Lăng Tiểu Ngư đã đứng trước một căn nhà lụp xụp, trông như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Khá tùy nhiên, hắn đưa tay đẩy cánh cửa mục ra. "Két..". Ngay lập tức, một mùi hôi nồng nặc xông thẳng vào mũi hắn. Và cả Gia Gia - kẻ đang đi bên cạnh. "Di..". Đối với hương vị khó tả kia, Gia Gia vừa ngửi qua đã liền nhăn mày. Nó vội dùng tay bịt mũi mình lại. Thanh điệu có chút biến dạng, nó nói: "Tiểu Ngư, mùi này kinh khủng quá". "Gia Gia ngươi chẳng phải cũng từng làm hành khất, ngươi ngại gì chứ?". "Trước khác giờ khác. Huống hồ.. Thời điểm ta làm hành khất, trên người cũng đâu có phát sinh mùi hương kinh khủng như vầy". "Nếu vậy thì ngươi phải trách kẻ đang nằm kia rồi". Theo hướng tay Lăng Tiểu Ngư chỉ, Gia Gia nhanh chóng bước lại. Cúi nhìn gã trung niên râu ria rậm rạp đang ngả lưng ngáy khò khò, nó quan sát một lúc thì quay đầu lại hỏi: "Tiểu Ngư, hắn là người ngươi muốn giết à?". "Phải." Chẳng có gì cần che giấu, Lăng Tiểu Ngư gật đầu xác nhận ngay. Thấy vậy, Gia Gia mới đem thắc mắc nói ra: "Nhưng sao Tiểu Ngư ngươi lại muốn giết hắn? Hắn là người tàn tật a". Mấy lời này, Gia Gia nó không nói ngoa. Cái gã trung niên say xỉn đang nằm ngáy đây, thân thể quả đúng đã có khiếm khuyết. Chân trái của hắn đã bị què rồi. Di chứng xem ra còn không nhẹ. Một kẻ như vậy thì có thể gây ra tội ác gì chứ? Gia Gia thực thấy khó hiểu. Có vẻ cũng đoán được tâm tư của Gia Gia nó, Lăng Tiểu Ngư chủ động giải đáp. Hắn đem chuyện quá khứ nói ra: "Gia Gia, ngươi có điều còn chưa biết. Trước khi bị người đánh tàn phế, tên Chu Khảng này đã làm không ít chuyện xấu. Tội ác lớn nhất của hắn là vào khoảng hai năm trước..". "Đêm lễ Trùng Khánh năm ấy, Chu Khảng hắn đã từng cưỡng bức một thiếu nữ, khiến nàng phải treo cổ tự vẫn. Phụ thân nàng bởi quá đau lòng trước cái chết của nữ nhi nên cũng lâm trọng bệnh, một tháng sau thì qua đời". "Còn có chuyện như vậy?". Gia Gia tròn mắt: "Tiểu Ngư, mấy chuyện này làm sao ngươi biết được?". "Làm sao biết ư..". Lăng Tiểu Ngư tiến lại chỗ chiếc bàn sứt mẻ đặt giữa căn nhà, lấy vạt áo lau qua ghế rồi hạ mông ngồi xuống. Thay vì trực tiếp trả lời, hắn bỗng hỏi: "Gia Gia, ngươi còn nhớ bà lão ăn xin chúng ta thường gặp trong con hẻm gần Thanh Hương lầu chứ?". "Bà lão.." - Gia Gia thoáng ngẫm, rất nhanh liền nhớ ra - "Tiểu Ngư, có phải là Liên bà bà có vết sẹo trên trán đó không?". "Ừm, là bà ấy". Lăng Tiểu Ngư tiếp lời: "Tội ác của Chu Khảng là do bà ấy kể cho ta nghe". "Làm sao bà ấy biết được?". "Rất đơn giản. Vào cái đêm Chu Khảng cưỡng bức thiếu nữ kia, bà ấy đã nhìn thấy". * * * "Gia Gia, nếu ngươi không thường xuyên chạy đi lung tung, chịu khó tiếp xúc với những người bần cùng của thành La Xương này, ngươi nhất định sẽ nghe được rất nhiều thứ, biết được rất nhiều điều". "Không chỉ Chu Khảng, từ miệng bà lão kia, hàng tá cái tên cùng tội ác đã được tường thuật lại. Nhưng trong số đó, ta vẫn thấy tên Chu Khảng này là đáng chết nhất". "Tại sao?". "Bởi vì hắn không biết hối cải". Lăng Tiểu Ngư cầm lên bình rượu hiện chỉ còn chưa đầy một phần năm đang nằm nghiêng trên bàn, tiếp lời: "Mặc dù chân đã bị què, Chu Khảng hắn vẫn chưa hết hung hăng. Tội lớn hắn không đủ sức gây, nhưng tội nhỏ thì vẫn thường xuyên được hắn thực hiện. Đa phần là ức hiếp những người già nua, thân cô thế cô. Liên bà bà kia từng không ít lần bị hắn dùng gậy đánh đập..". "Gia Gia, ta đã quan sát tên Chu Khảng này một thời gian. Hắn căn bản đã không còn cái gọi là" lương tâm "nữa rồi. Loại người như hắn, sống tiếp chỉ càng làm cho thế gian vẩn đục thêm thôi". "Tiểu Ngư ngươi nói đúng, cái tên Chu Khảng này đáng bị giết". Gia Gia tỏ rõ sự chán ghét của mình. Nó mím môi, nét mặt hầm hầm nhìn kẻ đang nằm ngáy sát bên: "Hừm.. Đã làm việc ác mà vẫn có thể lăn ra ngủ ngon lành như vậy..". "Gia Gia". Gia Gia nghe gọi thì xoay đầu lại. Vừa lúc, bình rượu trong tay được Lăng Tiểu Ngư ném tới. Hắn bảo: "Dùng nó đánh thức hắn đi". "Tốt". Gia Gia gật cái rụp, kế đấy, nó bóp mũi Chu Khảng kéo lên rồi trút luôn cả bình rượu vào trong miệng đối phương. Quả nhiên, hiệu quả tức thì. Phần vì bị ngạt, phần vì vị rượu cay nồng, Chu Khảng choàng tỉnh ngay.