Tiên Môn - Tà Nguyệt Lâu Chủ

Discussion in 'Truyện Drop' started by Tà Nguyệt Lâu Chủ, Nov 10, 2018.

  1. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 300: Buộc tội (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một người là môn nhân chính giáo, một kẻ là thánh nữ ma tông, thái cực rành rành đối nghịch. Chính - tà xưa nay như nước với lửa, đôi bên gặp nhau dù không chém giết thì cũng tuyệt chẳng thể nào ân cần giúp đỡ được. Hành động của Âm Tiểu Linh, nó rõ ràng không dành cho địch nhân.

    Môn nhân chính giáo với thánh nữ ma tông lại không phải địch nhân, vậy thì quan hệ đôi bên, nó là gì?

    * * *

    "Hưm..".

    Thấu hiểu tâm tư của đám người Dịch Bất Dịch, Cơ Thành Tử, Âm Tiểu Linh nhếch môi khinh miệt. Nàng cúi nhìn nam nhân trong lòng, thầm nghĩ: "Đầu gỗ, xem ra chính giáo đã không còn dung ngươi nữa rồi".

    "Nếu như bọn họ đã không cần ngươi.. Cũng tốt. Ta sẽ đem ngươi về Huyết Sát Giáo".

    Trong lòng đã có quyết định, Âm Tiểu Linh mỉm cười, khảng khái thừa nhận: "Các ngươi muốn biết quan hệ giữa ta và Lăng Tiểu Ngư ư? Được, ta nói cho các ngươi biết".

    "Ngũ đại phong chủ của Thiên Kiếm Môn, các ngươi hãy nghe cho kỹ: Lăng Tiểu Ngư, hắn là ý trung nhân của ta. Giữa chúng ta đã từng có ước hẹn".

    "Nói dối!".

    Ánh mắt như dao, Lăng Thanh Trúc bước lên: "Yêu nữ, ngươi đừng có dựng chuyện hại người. Từ nhỏ tới lớn Tiểu Ngư Nhi đều luôn ở Trúc Kiếm Phong, chưa từng hạ sơn hành tẩu. Cùng ngươi hẹn ước? Nó làm sao có thể cùng ngươi ước hẹn?".

    "Thật là không thể?".

    Âm Tiểu Linh lắc đầu: "Lăng phong chủ, xem ra trí nhớ của ngươi cũng không được tốt lắm. Lẽ nào ngươi đã quên chuyến đi lần trước, khi ngươi cùng Tiểu Ngư ra ngoài?".

    "Lăng phong chủ, trong khoảng thời gian ngươi làm khách tại Thanh Khâu Sơn, Tiểu Ngư chẳng phải đã ở trấn Bắc Hà ư?".

    "Ý ngươi?".

    "Phải. Ta và Tiểu Ngư đã gặp nhau tại Bắc Hà trấn. Ngay từ cái nhìn đầu tiên thì chúng ta đã phải lòng nhau. Mặc dù thời gia ngắn ngủi nhưng chúng ta thực sự đã cùng nhau hẹn ước..".

    "Bịa đặt.." Nấm tay siết lại, Lăng Thanh Trúc nghiến răng.

    Nàng chắc chắn những gì Âm Tiểu Linh nói, tất cả chỉ là bịa đặt. Lăng Tiểu Ngư tuyệt không có chuyện phải lòng đối phương. Bởi vì người mà Lăng Tiểu Ngư yêu thích, chính xác phải là..

    * * *

    "Âm Tiểu Linh, nói vậy Lăng Tiểu Ngư đã trở thành nội gián cho ma giáo các ngươi?".

    Thuận ý Cơ Thành Tử - người mới hỏi, Âm Tiểu Linh điềm nhiên đáp lại: "Cứ cho là vậy".

    "Sư huynh, đó là bịa đặt!".

    Giơ tay biểu thị, Cơ Thành Tử bảo với sư muội mình: "Thanh Trúc, đúng sai thế nào ta tự biết cân nhắc".

    "Nhưng mà sư huynh..".

    "Không cần nói nữa".

    Cơ Thành Tử trầm giọng: "Môn nhân Thiên Kiếm nghe lệnh, mau bắt giữ Lăng Tiểu Ngư và yêu nữ lại".

    * * *

    "Muốn bắt chúng ta? Dễ vậy sao?".

    Thân giữa vòng vây, trước khí thế của các vị phong chủ Thiên Kiếm, những tưởng Âm Tiểu Linh sẽ phải e dè thì không, nàng vẫn như cũ, trấn định như thường. Có thể thấy, Âm Tiểu Linh nàng sớm đã có chuẩn bị rồi.

    Thực tế, nàng đúng là có chuẩn bị thật. Và thủ đoạn của nàng, nó là..

    Hít vào một hơi thật sâu, Âm Tiểu Linh mở miệng gọi to: "Mẫu thân!".

    * * *

    Tiếng hô đã dứt, kết quả thì.. Chẳng có gì xảy ra cả.

    Dưới những ánh mắt nghi hoặc của đám người Cơ Thành Tử, Âm Tiểu Linh âm thầm bực bội: "Mẫu thân này, tại sao còn chưa chịu hiện thân.. Mình đã phát tín hiệu rồi mà..".

    * * *

    "Mẫu thân!".

    Lần thứ hai, Âm Tiểu Linh cất tiếng kêu gọi.

    Và..

    Lần thứ hai, chẳng ai hồi đáp.

    * * *

    Cho là Âm Tiểu Linh chỉ đang cố tình bày trò, Dịch Bất Dịch hừ lạnh: "Yêu nữ, chết tới nơi rồi còn muốn diễn kịch!".

    "Xú mẫu thân! Ngốc mẫu thân! Người còn không chịu ra?".

    "Yêu nữ! Chịu chết đi!".

    * * *

    "Keng!".

    Một kiếm rất mạnh của Dịch Bất Dịch, nó đã vừa mới bị người cản lại. Ra tay không ai khác chính là vị "Xú mẫu thân, ngốc mẫu thân" của Âm Tiểu Linh: Đồ Tam Nương.

    Trông bộ y phục dạ hành, dưới lớp mặt nạ hình quỷ dữ, Đồ Tam Nương bày tỏ sự bất mãn của mình: "Một đám to đầu lại đi ức hiếp một tiểu cô nương, bộ các ngươi không thấy mất mặt à?".

    "Đồ Tam Nương, là ngươi?".

    Liếc qua Lăng Thanh Trúc, Đồ Tam Nương khẽ "Ồ" lên: "Chẳng phải Lăng phong chủ đây sao? Chúng ta thật là có duyên a".

    Tiếu ý thu liễm, nàng dời sang Cơ Thành Tử: "Còn với ngươi, Cơ Thành Tử.. Nợ nần giữa chúng ta cũng thật không ít đâu".

    "Chính - tà bất lưỡng lập. Năm đó để cho Đồ Tam Nương ngươi chạy thoát thật đúng là đã quá sơ suất".

    "Sơ suất?" - Đồ Tam Nương lắc đầu - "Không. Phải nói là ông trời có mắt".

    "Cơ Thành Tử, món nợ năm xưa, hôm nay tới lúc ngươi phải trả rồi!".

    Thanh âm còn chưa kịp dứt thì Đồ Tam Nương đã liền xuất thủ. Từ trong tay áo nàng, hàng tá phù lục được đánh ra.

    Linh phù vừa ra, ngay lập tức đã hóa thành những ác thú to lớn dữ dằn, đồng loạt nhảy xổ vào tấn công đám người Cơ Thành Tử. Quả là một đòn phủ đầu rất có cân lượng.

    Tuy nhiên..

    Giao chiến, đấy lại chẳng phải mục đích chính của Đồ Tam Nương. Nàng còn chưa mất trí.

    Nên nhớ, ở đây là địa bàn của Thiên Kiếm Môn. Ngũ Đại Tiên Kiếm - tất cả đều ẩn giấu tại chỗ này. Hiện tại Đồ Tam Nương nàng còn chưa sẵn sàng đối mặt với chúng.

    Đánh? Chỉ e lành ít dữ nhiều.
     
  2. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 301: Tàn cục

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đồ Tam Nương, nàng sẽ không đánh nhau lúc này. Đấy là hành vi dại dột. Mau chóng rời đi mới là lựa chọn sáng suốt. Mới rồi ném ra linh phù, bất quá chỉ để tung chút hỏa mù mà thôi.

    Và đương nhiên, hỏa mù tung xong, việc tiếp theo nàng làm sẽ là bỏ chạy.

    Vốn đã chuẩn bị sẵn, nàng ôm lấy nữ nhi, thi triển độn thuật hòng đào thoát.

    "Đừng hòng chạy thoát!".

    Nhận ra ý đồ của Đồ Tam Nương, phía bên này, Cơ Thành Tử vội vàng tách khỏi những ác thú do linh phù hóa thánh, chuyển hướng truy đuổi. Cùng với hắn, Lăng Thanh Trúc hiện cũng nối gót theo sau.

    Ra khỏi địa phận Hóa Long Trì, ẩn bên trong huyết quang, Đồ Tam Nương bất ngờ giật lấy Lăng Tiểu Ngư từ tay nữ nhi mình, trước sự kinh hô của nàng đem hắn ném về phía sau.

    "Trả đồ nhi cho các ngươi!".

    "Mẫu thân, không!".

    Âm Tiểu Linh đưa tay muốn giữ, nhưng tiếc rằng đã muộn. Lăng Tiểu Ngư đã bị mẫu thân nàng ném đi rồi.

    Nếu ai đó hỏi cảm xúc của Âm Tiểu Linh lúc này là gì thì câu trả lời của nàng, có lẽ sẽ là.. "Không biết".

    Đầu óc nàng, nó gần như trống rỗng. Lúc này đây, nàng chỉ muốn lao ra đem Lăng Tiểu Ngư đoạt lại, rồi mamg hắn đi..

    Lăng Tiểu Ngư hắn đã giết chết Lưu Cảnh Thiên. Sát hại đồng môn, đấy là đại tội trong chính giáo, chắc chắn sẽ bị trừng phạt. Mạng sống, đó là cái giá phải trả.

    Chưa đủ ư?

    Nếu vậy thì cộng thêm tội kết giao ma nữ, nó chắc chắn đã dư.

    Than ôi, mới vừa nãy, chính miệng Âm Tiểu Linh nàng đã tự mình xác nhận. Tội danh kết giao ma nữ, phản bội chính giáo, không ai khác, chính Âm Tiểu Linh nàng là người đã thắt vào cho Lăng Tiểu Ngư..

    Vốn dĩ nàng muốn mang hắn đi, muốn hắn không còn đường lui, buộc phải gia nhập vào Huyết Sát Giáo, cùng chiến tuyến với mình, ngờ đâu..

    Tại sao?

    Tại sao mẫu thân nàng lại làm như vậy? Để có thêm thời gian đào tẩu ư?

    Hơn ai hết, Âm Tiểu Linh nàng thừa hiểu bản lãnh của mẫu thân mình tới đâu. Bà rõ ràng có thừa năng lực mang tất cả ra khỏi Thiên Kiếm Môn này. Đem Lăng Tiểu Ngư bỏ lại, chỉ có thể giải thích đó là ý muốn cá nhân của bà. Ngay từ đầu, bà đã không định sẽ cứu hắn. Cũng giống như lần trước, trong lúc giao chiến với Lăng Thanh Trúc, bà đã từng muốn ra tay lấy mạng hắn vậy..

    Tất cả.. Tất cả đều là vì Âm Tiểu Linh nàng. Sau này, khi đã bình tâm trở lại, Âm Tiểu Linh đã hiểu ra mọi bề. Bấy lâu, mẫu thân nàng vẫn bận tâm về Lăng Tiểu Ngư, sợ hắn sẽ làm ảnh hưởng đến tâm tình của nàng, sợ nàng sẽ thực sự yêu hắn. Và loại bỏ, đấy là những gì mẫu thân nàng phải làm. Bà muốn mượn tay Thiên Kiếm Môn diệt trừ hắn.

    "Thật tàn nhẫn..", đó là câu nói chưa bao giờ được thốt ra từ miệng Âm Tiểu Linh kể từ thời điểm nàng trở thành thánh nữ của ma tông. Bởi lẽ, đối với người trong giới tà đạo nàng, điều ấy rất đỗi bình thường. Nhưng, có thời khắc, chính Âm Tiểu Linh nàng đã phải chỉ trích người khác bằng câu nói ấy. Đối tượng bị chỉ trích, đấy.. lại là mẫu thân nàng.

    Tất nhiên, thời khắc đó chưa phải bây giờ. Mãi sau này, qua một đoạn thời gian nữa nó mới xảy ra. Còn hiện tại..

    Âm Tiểu Linh không phê bình, cũng chẳng mở lời oán trách ai. Lúc này, nàng chỉ muốn cứu Lăng Tiểu Ngư, muốn mang hắn đi cùng.

    Nhưng.. nàng làm không được. Mẫu thân nàng không cho phép. Rất cương quyết, mặc cho Âm Tiểu Linh nàng cố gắng vùng vẫy, mẫu thân vẫn kéo nàng đi.

    Phản kháng bất thành, cuối cùng, Âm Tiểu Linh nàng chỉ có thể gào lên mấy tiếng.. rồi tắt lịm.

    * * *

    Cuộc truy đuổi cứ thế dần chấm dứt. Bằng vào độn pháp cao minh của mình, Đồ Tam Nương đã thành công mang nữ nhi đào thoát khỏi Thiên Kiếm Môn.

    Phần Lăng Tiểu Ngư, kẻ bị nàng bỏ lại..

    Mang danh kết giao ma nữ, sát hại đồng môn, Lăng Tiểu Ngư dĩ nhiên không thể nào có kết cục tốt được. Theo lệnh Cơ Thành Tử, hắn đã bị tống giam vào ngục, chờ khi tỉnh lại sẽ tiến hành tra khảo.

    Đối với việc ấy, giao ra đồ nhi, Lăng Thanh Trúc vô cùng không nguyện. Nhưng không nguyện thì không nguyện, trước sức ép của Cơ Thành Tử, nàng rốt cuộc cũng phải giao ra, đợi ngày xét xử.

    Thời gian chờ đợi, nó cũng chẳng lâu lắm, chỉ vừa đúng hai hôm.

    Khác với Chu Đại Trù và Lệ Thắng Nam, thương tích của Lăng Tiểu Ngư tuy nặng nhưng chưa tới mức nguy hiểm đến tính mạng. Qua hai ngày đêm thuốc thang nghỉ dưỡng, đến hôm nay thì hắn đã tỉnh lại rồi.

    Chỉ là, xét trong hoàn cảnh hiện tại, thanh tỉnh với hắn mà nói.. nào có tốt đẹp gì. Lăng Tiểu Ngư hắn sẽ phải đối mặt với "hậu quả" việc mình đã gây ra.

    Kết giao ma nữ, sát hại đồng môn, Lăng Tiểu Ngư hắn sẽ phải giải thích thế nào đây?
     
  3. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 302: Lựa chọn của Lăng Tiểu Ngư

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kinh biến Hóa Long Trì đã khép lại, tuy nhiên dư âm thì vẫn đang còn vang vọng trong lòng môn nhân Thiên Kiếm. Bị tác động nhiều nhất, thiết nghĩ chẳng ai khác ngoài năm vị phong chủ.

    Vốn nghĩ mở ra Hóa Long Trì để trợ giúp các đệ tử tu hành, qua đó nâng cao tổng thể thực lực của Thiên Kiếm Môn, coi như một sự chuẩn bị trước khi kiếp nạn chính thức hàng lâm, ai dè..

    Lợi còn chưa kịp thấy thì tai họa đã giáng xuống đầu Thiên Kiếm rồi.

    Hóa Long Trì mở ra chưa được mấy ngày thì dị biến liền phát sinh. Kiến trúc bị hủy, các đệ tử thì bị hút vào bên trong một mật cảnh kỳ bí.. Trải qua một quãng thời gian lo âu chờ đợi, cuối cùng cũng nhìn thấy thông đạo mở ra. Nhưng vui mừng còn chưa được bao lâu thì tin dữ đã nối đuôi nhau xuất hiện.

    Mười một người mất tích, đi ra được chỉ có sáu người. Mà trong sáu người này, có tới ba người mình bê bết máu.. Cứ tưởng đã đủ tổn thất thì không, đấy mới chỉ bề nổi của một tảng băng trôi.

    Công Tôn Nhược Thủy lại biến thành Âm Tiểu Linh - thánh nữ Huyết Sát Giáo; Lăng Tiểu Ngư - người đệ tử chân chất thiện lương của Trúc Kiếm Phong kia - lại trở thành hung thủ sát hại Lưu Cảnh Thiên - đồng môn của mình. Chẳng những thế, hắn còn kết giao với ma nữ, cùng nàng ta hẹn ước..

    Những đệ tử khác có thể miễn cưỡng tiếp nhận được, nhưng còn Lưu Cảnh Thiên và Dương Tiểu Ngọc, bọn họ chính là tương lai của Thiên Kiếm Môn. Đặc biệt là Dương Tiểu Ngọc.

    Hai mươi ba tuổi đã tiến vào chân nhân sơ kỳ đỉnh phong, thành tựu bậc này, cổ kim mấy người có thể so?

    Một hạt giống tốt như thế, một đệ tử tiền đồ rộng mở như thế, vậy mà bây giờ.. chỉ sợ cũng đã lành ít dữ nhiều.

    Thiên Kiếm Môn, thật sự là gặp họa rồi.

    Là ai? Trời hại Thiên Kiếm? Hay là người hại Thiên Kiếm?

    Sau tất cả, mọi sự chú ý đều đổ dồn về Lăng Tiểu Ngư. Tai họa lần này.. cần phải có người chịu trách nhiệm.

    * * *

    Kim Kiếm Phong, bên trong ngục thất.

    Tính đến hôm nay đã là ngày thứ hai Lăng Tiểu Ngư hồi tỉnh. So với hôm qua thì hiện giờ hắn đã bình tĩnh hơn nhiều. Ánh mắt, vẻ mặt, chúng cho thấy điều ấy.

    Nhưng, có thể tĩnh tâm được bao nhiêu?

    Sau những gì hắn đã thấy và nghe? Sau chuyện mà hắn đã làm, tội hắn đã gây?

    GIết Lưu Cảnh Thiên, đó đúng là tình thế bất đắc dĩ, thần trí đã phần nào mất kiểm soát. Nhưng như vậy thì sao chứ? Hắn phải thanh minh thế nào?

    Nói rằng Lăng Tiểu Ngư hắn vì muốn bảo vệ Chu Đại Trù nên mới ra tay sát hại ư?

    Bảo vệ Thao Thiết - mối đại họa của chính giáo, cái tội này, chỉ sợ còn lớn hơn.

    Lùi một bước, cứ cho chưởng môn sư bá, sư phụ, các vị sư thúc của hắn đều hết sức thấu tình đạt lý, mở lượng hải hà mà lưu mạng cho hắn đi nữa, như vậy, Lăng Tiểu Ngư hắn cũng không thể đem sự thật nói ra được.

    Hắn giữ được mạng, nhưng còn Chu Đại Trù? Sư huynh hắn sẽ ra sao?

    Kết cục khẳng định chỉ có một: Chết. Sẽ không ai đứng ra bênh vực cả. Thậm chí là Lăng Thanh Trúc - sư phụ hắn đi nữa.

    Còn nhớ, vì hai dấu ấn hắc - bạch song ngư xuất hiện nơi lòng bàn tay mà Lăng Tiểu Ngư hắn đã không dưới một lần bị Lăng Thanh Trúc nàng chỉa kiếm vào người. Hiềm nghi thôi đã vậy, xác nhận rồi sẽ tới mức nào?

    Không..

    Lăng Tiểu Ngư hắn không thể làm như vậy, đem chân tướng nói ra. Chu Đại Trù dẫu là Thao Thiết chuyển thế thì vẫn là sư huynh của hắn. Từ nhỏ đến lớn, hai huynh đệ hắn đã lớn lên bên nhau, cùng nhau chia sẻ ngọt bùi. Mọi khi có thứ gì tốt thì Chu Đại Trù đều luôn để phần cho hắn, bị tội Chu Đại Trù cũng là người đầu tiên đứng ra gánh nhận, cố tình nhận hết về mình..

    Đa Bảo Hội năm đó, Lăng Tiểu Ngư hắn vô tình đụng trúng Lục Đan của Tam Tiên Đảo, bị nàng thẳng tay tát vào mặt, chính là Chu Đại Trù đã giận dữ xuất kiếm thay hắn đòi công đạo. Những lúc hắn điên cuồng tu luyện, Chu Đại Trù là người đầu tiên đứng ra khuyên nhủ. Mỗi lần hắn đột phá, Chu Đại Trù vui mừng còn hơn hắn. Thậm chí, trong khoảnh khắc ấy, khi hắn bị quái thú bắt giữ, ra tay cứu hắn cũng là Chu Đại Trù..

    Từ nhỏ đến lớn, Chu Đại Trù đã làm cho hắn quá nhiều. Còn Lăng Tiểu Ngư hắn, hắn hầu như lúc nào cũng chỉ biết tiếp nhận, hiếm khi trợ giúp lại được gì.

    Hôm nay, lẽ nào hắn làm kẻ vong ân phụ nghĩa, đem sư huynh, người huynh đệ chí cốt của mình đẩy vào chỗ chết?

    Không. Thà rằng người chết là Lăng Tiểu Ngư hắn..

    * * *

    "Kết giao ma nữ, sát hại đồng môn..".

    Ngồi tựa vào vách tường lạnh lẽo, trong cái nhìn xa xăm vô định, Lăng Tiểu Ngư thấp giọng thều thào: ".. Với tội danh này, có lẽ ta sẽ phải bước lên Hình Đài, trước môn nhân năm mạch gánh chịu đại hình".

    "Có lẽ.. là tử hình..".

    Càng nói, giọng Lăng Tiểu Ngư càng nhỏ lại. Đôi mắt hắn, nó cũng từ từ khép lại. Sau cùng, mọi thứ chỉ còn là một mảng tối tăm sâu thẳm..
     
  4. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 303: Phán quyết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lăng Tiểu Ngư đã khép mắt rất lâu, và sẽ còn lâu hơn nữa nếu như không có người kêu gọi.

    Bên trong ngục thất lúc này đã vừa có thêm hai thân ảnh. Một nam, một nữ. Nam, hắn chẳng ai xa lạ, đúng là chưởng môn nhân đương nhiệm của Thiên Kiếm Môn: Cơ Thành Tử. Còn nữ.. Đối với Lăng Tiểu Ngư lại càng quen thuộc. Nàng chính là ân sư đã nuôi dạy hắn mười tám năm qua: Lăng Thanh Trúc.

    Bước tới trước mặt đồ nhi, Lăng Thanh Trúc nhìn một lúc thì hé môi, nói: "Lăng Tiểu Ngư, ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa. Hãy nói cho ta chân tướng sự thật".

    Lăng Tiểu Ngư ngước mắt nhìn lên, khẽ gọi: "Sư phụ..".

    "Nói cho ta biết, chuyện ngươi ra tay sát hại Lưu Cảnh Thiên, đó có phải là thật hay không?".

    Lăng Tiểu Ngư cúi đầu, gật nhẹ: "Lưu sư huynh.. đúng là do đệ tử giết".

    Hít nhẹ một hơi, trong bộ tử y tinh kỳ, Lăng Thanh Trúc hỏi tiếp: "Lăng Tiểu Ngư ngươi và Lưu Cảnh Thiên xưa nay không oán không thù, tại sao ngươi phải giết hắn?".

    Giống hệt như lần tra hỏi hôm trước, đối với câu hỏi này Lăng Tiểu Ngư cũng chỉ bảo trì im lặng.

    Thấy vậy, ở bên cạnh Lăng Thanh Trúc, Cơ Thành Tử mới lên tiếng: "Lăng Tiểu Ngư, hôm qua chính ngươi đã thừa nhận có quen biết với yêu nữ Âm Tiểu Linh của Huyết Sát Giáo kia. Dựa trên những gì mà Đồ Tự và Tô Đông Vũ thuật lại, ta đoán lý do ngươi giết người hẳn vì muốn che đậy bí mật đi?".

    "Lăng Tiểu Ngư, có phải bởi Lưu Cảnh Thiên đã khám phá ra chuyện ngươi cấu kết với ma nhân, phản bội chính giáo nên ngươi mới xuống tay đoạt mạng?".

    Thêm một lần nữa, Lăng Tiểu Ngư phải đành câm nín.

    Trông bộ dạng cam chịu ấy của hắn, Lăng Thanh Trúc không khỏi tức giận. Nàng vươn tay nắm lấy cổ áo hắn, đem hắn dựng dậy.

    "Lăng Tiểu Ngư! Ngươi mau trả lời cho ta!".

    "Tại sao ngươi phải ra tay giết người? Trong chuyện này rốt cuộc là có ẩn tình gì? Rốt cuộc là ngươi đang muốn che giấu cái gì?".

    Cho tới tận lúc này, Lăng Thanh Trúc nàng vẫn không sao chấp nhận được điều đó, rằng đệ tử của mình đã cấu kết với thánh nữ ma tông, vì đối phương mà xuống tay sát hại đồng môn. Nàng biết, Lăng Tiểu Ngư không phải loại người có thể làm ra những chuyện như vậy. Trước nay hắn vẫn luôn rất chân chất thiện lương..

    Một đứa trẻ vốn trung hậu như thế, hiền lành như thế, làm sao lại trở thành hung thủ giết người, làm sao lại phản bội chính giáo được chứ..

    Nhưng..

    Nếu không phải, nếu hắn vô can, cớ gì Lăng Tiểu Ngư hắn lại cúi đầu thừa nhận?

    Vẫn cho rằng trong chuyện này còn có uẩn khúc, Lăng Thanh Trúc cố truy.

    Nàng kéo đồ nhi sát lại, trong tư thế mặt đối mặt, mắt nhìn tận mắt, lớn tiếng hỏi: "Mau nói cho ta biết! Lăng Tiểu Ngư, rốt cuộc là ngươi đang muốn che giấu cái gì?"

    "Sư phụ..".

    Dạ dù đau, Lăng Tiểu Ngư vẫn cố nén chịu. Hắn hé môi, ngập ngừng hồi đáp: ".. Là đệ tử đã làm sai. Đệ tử đã phụ kỳ vọng của người, đã làm trái lời thề phù trợ chính giáo..".

    Hoàn toàn thất vọng, Lăng Thanh Trúc lặng lẽ buông tay..

    * * *

    "Thanh Trúc sư muội, muội còn muốn hỏi gì nữa không?".

    Đợi một lúc vẫn chưa nghe hồi âm, Cơ Thành Tử chính thức đưa ra quyết định. Hắn nhìn Lăng Tiểu Ngư, nói:

    "Lăng Tiểu Ngư, tội ngươi đã phạm phải là đại tội bất dung. Ba ngày sau, trên Hình Đài, ngươi sẽ phải đền tội trước môn nhân năm mạch".

    * * *

    * * *

    Lăng Tiểu Ngư kết giao ma nữ, sát hại đồng môn, tin tức ấy rất nhanh đã truyền đi khắp ngả. Chuyện hắn sẽ bị đưa lên Hình Đài, trên dưới môn nhân hiện ai nấy cũng đều đã biết.

    Phản ứng thì..

    Một trăm đã có quá chín mươi chín người thốt lời căm hận. Hầu như tất cả đều đồng tình xử tội Lăng Tiểu Ngư. Năm mạch môn nhân, từ hàng chân truyền xuống tới nội môn, ngoại môn, ai ai cũng đều trông cho Lăng Tiểu Ngư bị xử tử hình.

    Cấu kết ma nữ, sát hại đồng môn, thật đúng là chết chưa hết tội.

    Tại Thiên Kiếm Môn lúc này, đang luyến thương Lăng Tiểu Ngư, có chăng là người của Trúc Kiếm Phong. Ví như Mộng Kiều, ví như Lâm Chí Viễn..

    Cũng giống như sư phụ mình, Lâm Chí Viễn và Mộng Kiều rất khó lòng tiếp nhận sự thật ấy, rằng Lăng Tiểu Ngư đã cấu kết ma nữ, sát hại đồng môn..

    Làm sao một con người hiền lành như thế, loáng cái lại biến thành hung thủ sát nhân?

    Bán đứng tông môn, phản bội chính giáo? Nó cứ như một trò đùa. Chỉ là trò đùa này.. đã được xác nhận là sự thật.

    Ba ngày sau, Lăng Tiểu Ngư - người sư đệ thân thiết của bọn họ - sẽ bị giải lên Hình Đài..

    Lâm Chí Viễn, Mộng Kiều, bọn họ thật lòng không mong điều đó xảy ra, rất muốn ngăn chặn. Tiếc rằng.. bọn họ không đủ sức. Hai tên đệ tử chân truyền tu vị vấn đỉnh thì có thể làm được gì đây?

    Đừng nói bọn họ, kể cả có là Lăng Thanh Trúc - sư phụ bọn họ - cũng chỉ đành bất lực mà thôi.
     
  5. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 304: Bước lên hình đài

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặc cho Lăng Tiểu Ngư đã cúi đầu nhận tội, Lăng Thanh Trúc vẫn chưa cam lòng từ bỏ. Nàng đã tìm đến Mặc Kiếm Phong, hướng sư muội Lý Ngọc Thường của mình đề nghị tặng đan cứu chữa cho Lệ Thắng Nam. Mục đích của nàng là sớm giúp Lệ Thắng Nam hồi tỉnh, thông qua Lệ Thắng Nam tìm hiểu đầu đuôi cớ sự, những gì đã xảy ra bên trong mật cảnh.

    Đáng tiếc, Lý Ngọc Thường lại lắc đầu từ chối.

    Trước cửa phòng, Lý Ngọc Thường nhìn Lăng Thanh Trúc, khẽ cau mày: "Thanh Trúc sư tỷ, thương tích của Thắng Nam thật sự rất nặng, kể cả có dùng thánh dược lúc này cũng không thể giúp nó hồi tỉnh được đâu".

    "Sư muội, hãy để ta thử".

    Trước sự kiên trì của Lăng Thanh Trúc, Lý Ngọc Thường không khỏi thở dài: "Thanh Trúc sư tỷ, tới bây giờ mà tỷ còn chưa chịu chấp nhận sự thật ư?".

    "Lăng Tiểu Ngư giết chết Lưu Cảnh Thiên là thật, chuyện hắn kết giao với Âm Tiểu Linh cũng là thật, chính miệng hắn đã thừa nhận. Sư tỷ còn muốn tìm hiểu gì nữa chứ?".

    "Ta không tin".

    Lăng Thanh Trúc vẫn kiên định lập trường: "Lăng Tiểu Ngư hắn là đệ tử của ta, đã lớn lên bên cạnh ta, bản tính hắn thế nào ta há lại chẳng tường? Hắn không phải loại người có thể làm ra những việc như vậy. Bên trong chuyện này nhất định còn có uẩn khúc gì đó".

    "Uẩn khúc?" - Lý Ngọc Thường hỏi lại - "Sư tỷ, uẩn khúc gì có thể khiến cho Lăng Tiểu Ngư cam nguyện dùng mạng sống để che giấu?".

    Nàng lắc đầu: "Thanh Trúc sư tỷ, tri nhân tri diện bất tri tâm. Lòng người chẳng phải là thứ bất di bất biến.. Trước kia Lăng Tiểu Ngư đúng thật rất thiện lương, nhưng không có nghĩa bây giờ hắn vẫn còn thiện lương như vậy. Thứ cho muội nói thẳng, loại người tâm tính mềm yếu như Lăng Tiểu Ngư, sa ngã âu cũng rất dễ dàng".

    "Không.. Hắn không phải loại người đó".

    "Haizz..".

    Thêm một tiếng thở dài nữa cất lên. Lý Ngọc Thường quay mặt đi, nhắn gửi: "Sư tỷ về đi. Lăng Tiểu Ngư đã gây tội thì hắn phải đền tội, không ai có thể thay đổi được".

    * * *

    * * *

    Chu Đại Trù chưa chịu tỉnh, Lệ Thắng Nam thì cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, bất đắc dĩ, Lăng Thanh Trúc chỉ còn biết sống trong muộn phiền, lo âu. Trong đợi chờ.

    Và rồi.. Cái ngày đó - thời khắc nàng phải chờ đợi, nó cuối cùng cũng tới.

    * * *

    Kim Kiếm Phong.

    Hình Đài.

    Chỗ này, xét ra chính là nơi cao nhất, không chỉ của Kim Kiếm Phong mà còn của cả núi Ngũ Đài. Tất nhiên, chả phải tự nhiên mà Hình Đài lại được xây dựng ở đây, đều có lý do cả.

    Năm xưa, Lý Bất Tri - tổ sư gia của Thiên Kiếm - cho dựng Hình Đài ở đây, đã từng có tự tay lưu lại bút tích trên hai thiết trụ, nội dung là:

    "Pháp Bất Vị Thân - Nghĩa Bất Dung Tình".

    Dễ thấy, Lý Bất Tri ông là một người rất công chính. Có lẽ, ông mong muốn hậu nhân Thiên Kiếm cũng sẽ giống như mình, chính trực công minh.

    Thiếu nợ phải trả, gây tội phải đền, đấy là cái đạo thường xưa nay.

    * * *

    Kể từ khi Lý Bất Tri viên tịch, tính đến nay cũng hai ngàn năm có lẻ. Trong suốt quãng thời gian dài đăng đẵng ấy, Hình Đài đã mấy phen nhuốm máu môn nhân. Dĩ nhiên, tất cả đều là những kẻ đã phạm vào đại tội bất dung, cần phải diệt trừ.

    Và hôm nay, sau mấy trăm năm yên ắng, một lần nữa, Hình Đài lại được thắp lên hai ngọn lửa thiêng, đợi chờ xét xử..

    * * *

    Khác với mọi hôm chỉ có một hai người canh giữ, quét tước, Hình Đài hiện tại khá là đông đúc.

    Cơ Thành Tử, Lăng Thanh Trúc, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, năm vị phong chủ đều có mặt. Đệ tử chân truyền của năm chi mạch, nhân số quá nửa hiện cũng đang ở đây. Tất cả cũng chỉ vì một cái tên: Lăng Tiểu Ngư.

    Hôm nay là ngày mà hắn phải đền tội.

    * * *

    "Hình như tất cả đều rất căm hận ta..".

    Chỗ của Kim Kiếm Phong, đứng giữa hai vị chấp pháp giả, Lăng Tiểu Ngư đảo mắt quan sát một lúc thì cúi đầu thầm nghĩ.

    Thú thực, bao nhiêu năm qua, đến mơ hắn cũng chưa từng mơ thấy cảnh này.

    Bước lên Hình Đài.. Không ngờ có một ngày Lăng Tiểu Ngư hắn phải bước lên Hình Đài..

    "Sáu tuổi ta nhập tiên môn , mười tám năm chăm chỉ tu hành, chỉ mong không phụ công ân sư dạy dỗ, không phụ lòng cô cô đêm ngày ngóng trông, thế mà hôm nay..".

    "Sư phụ, Yến cô cô, ơn sâu Tiểu Ngư vẫn chưa đền, chữ" Hiếu "kia con nào đã kịp báo.. Hôm nay mang tiếng bất trung, thành kẻ bất hiếu, mọi người hẳn thất vọng lắm..".

    "Yến cô cô, hãy tha lỗi cho Tiểu Ngư.. Đại Trù là huynh đệ của con, con không thể đẩy huynh ấy vào chỗ chết được. Lúc nhỏ người vẫn luôn dạy con làm người quan trọng nhất là chữ" Nghĩa ". Kẻ bất nghĩa thì chẳng bằng cầm thú..".

    ".. Tha lỗi cho con..".

    * * *

    "Giải hắn lên".

    Giữa lúc Lăng Tiểu Ngư đang hồi tưởng về Lăng Ngọc Yến thì bên tai hắn, một giọng nói cất lên. Đúng là của Cơ Thành Tử.

    Thời khắc đền tội, nó đến rồi.
     
  6. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 305: Tam hình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai tay bị xích, trong sự kìm cặp lạnh lùng của hai vị chấp pháp giả, Lăng Tiểu Ngư lặng lẽ bước đi.

    Hôm nay, thanh y đã bị cởi, từ một vị chân truyền đệ tử hắn đã biến thành một tên tội nhân, người ta đối xử với hắn như thế âu cũng bình thường.

    Tội nhân thì còn có quyền tự do gì nữa?

    * * *

    Nét mặt u buồn, Lăng Tiểu Ngư cúi đầu cất bước. Khoảng độ mười lăm, mười sáu bước chân, hai vị chấp pháp giả đang áp giải hắn bỗng dừng lại. Hắn ngẩng đầu lên..

    "Sư đệ..".

    "Tiểu Ngư..".

    Lăng Tiểu Ngư thoáng nhìn Lâm Chí Viễn và Mộng Kiều, sau cùng ánh mắt dừng trên người Lăng Thanh Trúc.

    "Sư phụ..".

    Lăng Thanh Trúc tiến thêm một bước, mặt gần trong gang tấc, nói: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi vì sao phải như vầy..".

    "Sư phụ, là đệ tử đã phụ kỳ vọng của người".

    "Nói cho ta biết".

    Lăng Thanh Trúc bảo: "Tiểu Ngư Nhi, chỉ cần bây giờ ngươi nói cho ta biết, rằng ngươi không sai, rằng ngươi không phản bội chính giáo, ta sẽ lập tức cứu ngươi".

    * * *

    Chẳng thể đáp lại trông mong, Lăng Tiểu Ngư im lặng vài giây thì cúi đầu: "Sư phụ, xin lỗi người..".

    Triệt để thất vọng, Lăng Thanh Trúc nhất thời không biết phải nói thêm gì nữa.

    Lăng Tiểu Ngư, hắn vẫn nhận tội. Nàng còn có thể làm gì nữa đây?

    * * *

    Hít sâu một hơi, Lăng Thanh Trúc cố gắng kìm nén: "Trường Sinh Đan luyện được, ta sẽ thay ngươi đưa cho Lăng Ngọc Yến".

    "Cảm ơn người".

    Lần nữa ngẩng lên, Lăng Tiểu Ngư đột nhiên hỏi: "Sư phụ, đệ tử có thể xin người một việc không?".

    "Nói đi".

    Lăng Tiểu Ngư nói ra: "Sư phụ, chuyện của đệ tử, xin người đừng kể cho Yến cô cô.. Yến cô cô trước giờ vẫn luôn rất yêu quý đệ tử, nếu người biết đệ tử không còn trên đời này nữa.. chắc sẽ đau lòng lắm".

    "Ta không nói, nàng sẽ tiếp tục mỏi mắt ngóng trông ngươi. Sớm muộn rồi nàng cũng sẽ biết".

    Đã tính qua, Lăng Tiểu Ngư tiếp tục cậy nhờ: "Lúc ở bên trong mật cảnh đệ tử có tình cờ lấy được một gốc Hoa Tư Mệnh, đệ tử đã để nó trong giới chỉ. Sư phụ hãy đưa nó cho Yến cô cô, giúp cô cô vun trồng, bảo với cô cô..".

    "Sư phụ hãy bảo với cô cô là đệ tử hiện đang bế tử quan, chờ đột phá chân nhân xong thì mới hạ sơn. Nói đệ tử nhắn rằng: Cô cô hãy chăm sóc Hoa Tư Mệnh, đợi khi nào cành lá chuyển thành màu xanh, cánh hoa biến thành màu đỏ, lúc ấy.. Tiểu Ngư sẽ quay về".

    Cành lá chuyển xanh, cánh hoa biến đỏ?

    Lăng Thanh Trúc bất giác nghe cõi lòng nhói lên. Hơn ai hết, nàng biết rõ về Hoa Tư Mệnh, về truyền thuyết ấy.

    Tư Mệnh đã chờ đợi Lý Tử suốt bảy năm ròng, rồi tận khi chết đi, nàng vẫn tiếp tục chờ đợi. Người ta nói ngày Lý Tử trở về cành lá của Hoa Tư Mệnh sẽ lại xanh, cánh hoa của Hoa Tư Mệnh sẽ lại đỏ.

    Nhưng.. Người đã chết thì làm sao trở về được nữa?

    Lăng Ngọc Yến, chỉ sợ dù cho nàng có chờ đợi cả đời cũng vô dụng..

    * * *

    "Tiểu Ngư Nhi, ngươi nhẫn tâm để Lăng Ngọc Yến phải biến thành một Tư Mệnh thứ hai ư?".

    Lăng Tiểu Ngư nghe xong thì trầm mặc. Trong thâm tâm hắn nào muốn chứ. Hắn đã từng điên cuồng tu luyện, đã chịu biết bao đau đớn, tất cả không phải vì muốn Yến cô cô của hắn được nối dài tuổi thọ, muốn bản thân sớm ngày thành tựu chân nhân để có thể trở về Đào Hoa thôn bầu bạn, chăm sóc cho người.

    Chỉ là giờ đây..

    "Sư phụ, nếu còn nghĩ tình, xin người hãy giúp đệ tử trông coi Yến cô cô, đừng để cô cô làm điều dại dột. Người nói với Đại Trù sư huynh, kêu huynh ấy những lúc rảnh rỗi thì thường xuyên về thăm người, thay đệ tử bầu bạn với người..".

    Dời qua Lâm Chí Viễn và Mộng Kiều, Lăng Tiểu Ngư tiếp tục khẩn cầu: "Tam sư huynh, tứ sư tỷ, nếu có thể.. hai người hãy giúp đệ chăm sóc cho Yến cô cô..".

    "Tiểu Ngư..".

    Mắt nhoè lệ, Mộng Kiều liên tiếp gật đầu. Bên cạnh nàng, Lâm Chí Viễn cũng đồng ý tiếp nhận.

    "Tam sư huynh, tứ sư tỷ, cảm ơn".

    * * *

    Gửi gắm xong, Lăng Tiểu Ngư lúc này mới quay sang nhìn Lăng Thanh Trúc. Hai chân từ từ khụy xuống, hắn quỳ trước mặt nàng, nghẹn ngào cất tiếng:

    "Sư phụ.. Đây có lẽ là lần cuối cùng đệ tử còn được gọi người là sư phụ..".

    "Mười tám năm ân cần dạy dỗ, thứ cho đệ tử không thể báo đền.. Ba lạy này, coi như cảm tạ công ơn..".

    Nói đoạn, Lăng Tiểu Ngư dập đầu bái lạy.

    * * *

    Chừng khi bái xong, dưới sự kìm cặp của hai vị chấp pháp giả, hắn hướng Hình Đài bước lên.

    Đã đợi sẵn, bên trên Hình Đài, một lão nhân râu tóc bạc phơ dõng dạc tuyên án:

    "Lăng Tiểu Ngư - đệ tử chân truyền của Trúc Kiếm Phong - cấu kết ma nữ, sát hại đồng môn, phản bội chính giáo, tội ác tày đình, không thể dung thứ. Căn cứ ở môn quy Thiên Kiếm, nay định tam hình. Hình thứ nhất: Mộc côn nhục hình; Hình thứ hai: Phế bỏ tu vi; Hình thứ ba: Ngũ kiếm xuyên tâm".

    * * *

    "Tam hình.. Đại hình nặng nhất..".

    Bên dưới Hình Đài, Mộng Kiều nghe lão nhân tuyên án xong thì rụng rời tay chân. Nàng bật khóc, hướng Lăng Thanh Trúc quỳ xin: "Sư phụ, xin người hãy cứu lục sư đệ..".

    "Sư phụ, con cầu xin người..".
     
  7. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 306: Mộc côn nhục hình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cứu?

    Làm sao cứu?

    Lăng Thanh Trúc nàng đâu phải không muốn cứu, chỉ là tội Lăng Tiểu Ngư đã gây, và đã nhận, đó là đại tội bất dung. Cho dù bản thân là một vị phong chủ thì nàng cũng không có quyền can thiệp vào. Trừ phi..

    Nấm tay siết chặt, Lăng Thanh Trúc bảo trì im lặng. Hai mắt nàng, chúng vẫn như cũ đặt trên người Lăng Tiểu Ngư.

    * * *

    Trên Hình Đài.

    Lão nhân sớm đã tuyên án xong. Theo lời ông, hai vị chấp pháp giả đã đem xiềng xích tháo khỏi người Lăng Tiểu Ngư.

    Nhưng, cũng chỉ thoáng chốc. Rất nhanh sau đó, hắn lại mất đi tự do. Và lần này, bị xích lại không riêng gì tay, cả chân hắn cũng bị khóa chặt.

    Hai thiết trụ, một cái là "Pháp Bất Vị Thân", một cái là "Nghĩa Bất Dung Tình", chúng hiện đang trở thành vật kìm tỏa hắn.

    Trong tư thế bị bốn sợi xích vàng giữ chặt, Lăng Tiểu Ngư đưa mắt nhìn khắp lượt môn nhân, bất giác lại thấy chạnh lòng. Hắn chợt nhớ đến Chu Đại Trù - người huynh đệ chí cốt của mình. Hắn nhớ về thuở nhỏ, cái đêm hôm ấy..

    Đó là một đêm sương lạnh, giữa chốn núi rừng hoang vu, tĩnh mịch, cạnh bờ suối, bên dưới gốc cây, có hai đứa trẻ bị sư phụ dùng dây trói chặt. Để ru đứa bé Lăng Tiểu Ngư vào giấc ngủ, đứa bé còn lại là Chu Đại Trù đã ngâm nga một bài hát.

    "Tiểu Ngư là con cá nhỏ

    Đại Trù là cái bếp to

    Chúng ta sinh ra là huynh đệ

    Suốt đời là huynh đệ..

    Tiểu Ngư xếp thứ sáu

    Đại Trù vị thứ năm

    Nhập tiên môn, chung hoạn nạn

    Bên suối nhỏ, dưới tàn cây, mông đau ta ngồi hát..

    Sinh ra là huynh đệ

    Suốt đời là huynh đệ

    Sinh ra là huynh đệ

    Suốt đời là huynh đệ

    Suốt đời là huynh đệ..".

    * * *

    "Sinh ra là huynh đệ, suốt đời là huynh đệ..".

    Ánh mắt xa xăm, giọng buồn vô định, Lăng Tiểu Ngư hé môi hát khẽ. Chỉ duy nhất một câu, cùng một giai điệu..

    ".. Sinh ra là huynh đệ, suốt đời là huynh đệ..".

    * * *

    Chẳng rõ tới câu hát thứ bao nhiêu, bên tai Lăng Tiểu Ngư, giọng uy nghiêm của lão nhân tóc bạc lần nữa truyền đến: "Mộc côn nhục hình".

    Tiếp sau câu nói ấy, ngay lập tức, hai vị chấp pháp giả liền hành động. Bọn họ lấy mỗi người một cây côn gỗ, tiến về phía sau lưng Lăng Tiểu Ngư.

    Thế rồi, bọn họ giơ mộc côn lên, bắt đầu đánh xuống.

    "Ba!".

    "Ba!".

    * * *

    Hết một côn, lại đến một côn, hai vị chấp pháp giả cứ vậy mà luân phiên đánh đập. Lực đạo trong mỗi côn thì.. chẳng nhẹ chút nào. Nếu mà nhẹ nhàng thật, Lăng Tiểu Ngư đã không phải cắn răng, gồng mình chống đỡ.

    Nhưng, thân thể hắn bằng thịt, đâu phải bằng sắt. Miệng hắn có thể không kêu la, nhưng còn da thịt hắn thì sao?

    Theo côn hình giáng xuống, da hắn đã rách, thịt hắn đã nát. Máu đào đã tuôn.

    Bạch y lúc nãy, bây giờ đã hóa huyết y..

    * * *

    "Sư phụ, người bảo họ dừng lại đi.. Lục sư đệ sẽ chết mất..".

    "Sư phụ, đệ ấy không phải loại người có thể phản bội sư môn đâu.. Người hãy cứu đệ ấy..".

    Cứu?

    Lăng Thanh Trúc cúi xuống nhìn Mộng Kiều đang quỳ bên dưới. Nàng vươn tay ra đặt lên trán đồ nhi, chẳng nói gì.

    Vài giây sau, thời điểm nàng thu tay lại thì Mộng Kiều đã ngất đi tự lúc nào.

    "Sư phụ..".

    Đáp lại Lâm Chí Viễn, Lăng Thanh Trúc bảo: "Nó không sao".

    Nói rồi, nàng lại chuyển mắt nhìn lên Hình Đài..

    * * *

    Chịu đủ bảy bảy bốn mươi chín côn hình xong thì lúc này y phục của Lăng Tiểu Ngư cũng đã bê bết máu me. Bản thân mình, hắn đương nhiên đang vô cùng đau nhức. Nhưng, đau thì đau, nhức thì nhức, hắn vẫn cắn răng không kêu lên một tiếng nào. Nó cũng giống như cái cách mà Lăng Thanh Trúc siết tay bảo trì im lặng, Lâm Chí Viễn cúi mặt không dám nhìn vậy.

    Trong khi đó, những người khác..

    Cơ Thành Tử, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, cảm xúc của bọn họ là gì?

    Bất kể có là gì thì hai từ "vui vẻ", nó chắc chắn đã không hề hiện hữu.

    Riêng phần các đệ tử chân truyền.. Thỏa dạ, hả hê, hay gì khác, nó nào có quan trọng chi. Bất quá cũng chỉ là người dưng nước lã mang tiếng đồng môn mà thôi. Đáng để bận tâm đây là một kẻ khác. Thân thuộc và gần gũi hơn với Lăng Tiểu Ngư: Gia Gia.

    Đúng vậy, là sinh vật thần bí đáng yêu từ trong quả trứng chui ra mà Lăng Tiểu Ngư đã có duyên gặp gỡ tại Phị Tinh Đới Nguyệt Động. Lúc này, nó cũng đang dõi mắt nhìn hắn. Tất nhiên là không phải công khai chính diện.

    Hiện tại, Gia Gia đang ẩn mình quan sát. Ở một góc cách xa vừa đủ..

    Nếu là bình thường, Gia Gia nó sẽ không mạo hiểm như thế đâu. Nhưng hôm nay thì khác..

    Thật ra Gia Gia nó đã suy nghĩ rất nhiều. Từ ban sáng, khi ra khỏi Phị Tinh Đới Nguyệt Động rồi lần xuống khu vực nội môn Trúc Kiếm Phong dạo chơi, tình cờ nghe chuyện của Lăng Tiểu Ngư, nó đã vô cùng lo lắng, tự mình dằn vặt.

    Cũng giống như Mộng Kiều, nó rất muốn cứu Lăng Tiểu Ngư. Chỉ là năng lực của nó.. hiện giờ không đủ.

    Giá như Gia Gia nó biết sớm hơn, giá như mấy ngày qua nó đừng say ngủ thì bây giờ, có lẽ nó đã cứu được Lăng Tiểu Ngư rồi. Dựa vào thần thông mới thức tỉnh, cái khả năng mở ra thông đạo không gian kia, nó tin tưởng mình có thể làm được.

    Tiếc rằng.. Nó biết quá trễ.
     
  8. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 307: Hình đài gục ngã

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu Ngư..".

    Thốt lên khe khẽ, thanh âm nhỏ còn hơn cả tiếng muỗi kêu. Rồi, thêm vài giọt nước mắt, một cái bụm môi.. Những gì Gia Gia làm được, tất cả chỉ có bấy nhiêu thôi.

    Nó.. thật đã bất lực rồi.

    * * *

    Khóc, đây có lẽ là lần đầu tiên. Kể từ khi chui ra từ trong trứng, hôm nay Gia Gia nó mới biết thế nào là vị mặn của nước mắt. Lần đầu tiên, nó mới biết thế nào là đau khổ.

    Cảm xúc này.. gọi là gì?

    Gia Gia nó không biết, cũng không muốn biết lúc này. Nó chỉ ước những gì đang diễn ra, hết thảy đều là ác mộng, tỉnh rồi sẽ tan biến.

    Nhưng.. đây là mộng sao?

    * * *

    Sự thật vẫn cứ là sự thật, nó sẽ không vì ai mà biến mất, hoặc thay đổi. Mộng Kiều có nức nở cầu xin, Lăng Thanh Trúc có siết tay đến rỉ máu, Gia Gia có câm lặng khóc thương, cuối cùng cũng chẳng để làm chi. Lăng Tiểu Ngư, hắn đã chịu nhục hình, và vẫn phải tiếp tục gánh chịu cực hình.

    Tam Hình đã định, muốn cũng phải chịu, không muốn cũng phải chịu.

    * * *

    Trên Hình Đài..

    Côn hình vừa xong, Lăng Tiểu Ngư còn chưa kịp bình ổn thì đứng nơi gần đó, lão nhân tóc bạc đã lạnh lùng cất tiếng:

    "Hình thứ hai: Phế bỏ tu vi. Chấp hành".

    Vẫn rất nhanh nhạy, hai vị chấp pháp giả nghe lão nhân nói xong liền di chuyển ngay. Từ sau lưng, bọn họ hiện đã dời ra trước mặt Lăng Tiểu Ngư.

    Thần sắc hờ hững, một người điều động linh lực, xoè rộng bàn tay.

    "Ba!".

    Một chưởng xuất ra, đánh thẳng vào bụng dưới, vị trí đan điền của Lăng Tiểu Ngư.

    Kế đấy, một luồng lực lượng kinh khủng tràn vào, đem đan điền hắn tàn phá..

    * * *

    Đau.

    Lăng Tiểu Ngư thật sự rất đau. Cái cảm giác bị người phá hủy chân nguyên, nó mới khổ sở làm sao.

    Mười tám năm.. Mười tám năm chăm chỉ tu hành, Lăng Tiểu Ngư hắn đã phải nếm trải biết bao nhọc nhằn, cơ cực, vậy mà hôm nay.. Trong thoáng chốc, tất cả đều tan thành mây khói.

    * * *

    "Ư..".

    Miệng rướm máu, lệ nhoè đôi mắt, Lăng Tiểu Ngư thốt ra một tiếng khe khẽ như vậy rồi gục ngã.

    Trước khi chính thức lịm đi, hắn thầm nghĩ..

    "Những gì Thiên Kiếm Môn cho ta, hôm nay coi như ta đều đã trả.. Chân truyền đệ tử, Trường Sinh Tiên Thuật, Đại Bi Thiên Diệp..".

    ".. Mọi thứ.. kết thúc rồi..".

    "Yến cô cô, xin lỗi người.. Nếu có kiếp sau, Tiểu Ngư vẫn muốn được ở bên cạnh người. Tiểu Ngư chỉ nguyện làm một người bình thường, cả đời chẳng nhập tiên môn, chẳng làm tu sĩ..".
     
  9. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 308: Khẩn cầu xá hình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thế sự đa đoan, nào ai có thể lường trước được?

    Năm đó, Lăng Tiểu Ngư bái nhập tiên môn, làm sao nghĩ được sẽ có ngày này. Lăng Ngọc Yến cũng vậy, nàng đâu mường tượng ra được.

    Năm đó, Lăng Ngọc Yến nàng chỉ đơn giản muốn để cháu trai kéo dài mạng sống, nén đau buộc hắn phải tiến nhập tiên môn. Mười tám năm cô đơn chiếc bóng, vào ra trông đợi, tất cả cũng chỉ vì điều ấy..

    Sự hi sinh kia, có đáng hay không?

    Thật ra thì Lăng Ngọc Yến đã có câu trả lời từ lâu rồi. Thời điểm biết Lăng Tiểu Ngư đã bình an vượt qua cái tuổi mười sáu, trong lòng nàng cũng phần nào mãn nguyện.

    Phải. Nàng không trách, không oán, dù cho có bị tháng năm dày vò với muôn nỗi nhớ thương đi nữa.

    Nhưng, đấy là trước kia. Còn bây giờ?

    Nếu biết được thảm cảnh của Lăng Tiểu Ngư hôm nay, Lăng Ngọc Yến nàng sẽ phản ứng ra sao?

    Hẳn nàng cũng sẽ giống như Lăng Tiểu Ngư lúc này, hối hận vì quyết định hôm đó, giây phút định mệnh của mười tám năm về trước.

    Chia ly bởi không muốn sớm ngày vĩnh biệt, vậy mà giờ đây.. Mười tám năm cách trở núi sông, đổi lại là thế này sao? Thế thì thà rằng mười tám năm trước đừng bao giờ ly biệt. Như vậy, chí ít hai cô cháu còn được kề cận sớm hôm trong quãng thời gian mười năm ấy..

    Một người phí hoài thanh xuân mỏi mắt ngóng trông, một kẻ bao phen điên cuồng ngày đêm tu luyện, rốt cuộc hôm nay đổi lại được gì?

    * * *

    Thực tại quá đỗi phũ phàng đã khiến cho Lăng Tiểu Ngư gục ngã. Thân xác lẫn tâm chí. Hắn.. đã nản lòng rồi.

    Nếu có thể, Lăng Tiểu Ngư hắn muốn bắt đầu lại một lần nữa. Và lần này, hắn chắc chắn sẽ kiên quyết ở lại Đào Hoa thôn, không bao giờ tiến nhập tiên môn, càng không bao giờ bái Lăng Thanh Trúc làm sư phụ.

    Hắn thật sự rất muốn quên.. Thật rất muốn quên..

    * * *

    * * *

    "Hình thứ ba: Ngũ kiếm xuyên tâm".

    Lăng Tiểu Ngư mất đi ý thức cũng chẳng làm cục diện đổi thay được chút gì. Trên Hình Đài, lão nhân tóc bạc vẫn lạnh lùng cất tiếng. Hắn hướng mắt về phía Lăng Thanh Trúc, nói: "Môn đồ phản giáo, minh sư trị tội. Chiếu theo môn quy của Thiên Kiếm, mời phong chủ Trúc Kiếm Phong đích thân chấp hình".

    * * *

    "Sư phụ..".

    Tiếng gọi của Lâm Chí Viễn, Lăng Thanh Trúc nghe được, nhưng không hồi đáp. Mà, nàng cũng chẳng buồn liếc nhìn. Một cách chậm rãi, nàng nhấc chân bước lên Hình Đài.

    Đợi nàng đi tới, lúc này lão nhân tóc bạc mới đánh ra một đạo pháp quyết.

    Gần như tức thì, năm trụ đá ở năm hướng Hình Đài sáng lên. Kế đấy, năm thanh kiếm đồng loạt hiện ra.

    "Sư tỷ, xin chấp hình".

    Lăng Thanh Trúc vẫn bảo trì im lặng. Nàng đưa mắt nhìn khắp lượt môn nhân, rồi chầm chậm nâng tay.

    Theo động tác của nàng, năm thanh kiếm cắm trên năm trụ đá cũng từ từ bay lên, mũi kếm hướng về phía Lăng Tiểu Ngư, tùy thời xuyên thủng.

    * * *

    "Sư tỷ, xin chấp hình".

    "Chấp hình?".

    Lăng Thanh Trúc lặp lại, tâm can rất đỗi giằng xé.

    "Được. Ta sẽ chấp hình".

    Nói đoạn, Lăng Thanh Trúc bước tới, đi thẳng tới chỗ kẻ đang bị xiềng xích.

    "Tiểu Ngư Nhi.." Nhìn thân ảnh bê bết máu me, nàng khẽ gọi.

    Gọi xong, nàng khép hờ đôi mắt. Chừng khi mở ra thì hít nhẹ một hơi, chính thức xuất thủ.

    "Keng!".

    "Keng!".

    * * *

    Vừa được chém ra, trước sau tổng cộng là bốn nhát kiếm. Thanh âm trái hẳn so với những gì mà người ta mường tượng. Rõ ràng, đó không phải những vết chém lên thân thể của Lăng Tiểu Ngư.

    Thực tế, nó đúng là như vậy. Thanh kiếm mà Lăng Thanh Trúc dùng vốn của riêng nàng; và đối tượng nàng hướng tới, nó cũng không phải Lăng Tiểu Ngư. Bốn sợi xích vàng đang trói buộc hắn mới là thứ đã bị nàng chém đoạn.

    Trước hành động có thể cho là giải cứu ấy, lão nhân tóc bạc rốt cuộc động dung. Những người khác? Sắc mặt thay đổi còn nhiều hơn.

    Sớm hơn tất thảy, Cơ Thành Tử là người đầu tiên phản ứng. Hắn đứng dậy, ánh mắt uy nghiêm nhìn kẻ vừa ra tay giải cứu Lăng Tiểu Ngư:

    "Lăng Thanh Trúc, muội có biết mình đang làm gì không?".

    Lăng Thanh Trúc tạm đặt đồ nhi nằm xuống, đứng lên hồi đáp: "Chưởng môn sư huynh, muội khẩn cầu.. Xá hình".

    * * *

    Một lần nữa, tất cả môn nhân đều biến sắc. Vẻ ngạc nhiên còn gấp bội lần so với trước.

    Xá hình, đây hình như là lần đầu tiên có người khẩn cầu.

    Trong môn quy của Thiên Kiếm, có một khoản nói về Xá hình. Đại khái là khi có đệ tử phạm vào đại tội bất dung, nếu được một vị phong chủ đứng ra xin tội, cam chịu bị tiên kiếm trảm hồn thì tính mạng của hắn sẽ được giữ lại. Gọi là ân xá.

    Xá hình cũng vì vậy mà thành tên.

    Chỉ là.. Mấy ngàn năm qua, tính từ lúc Thiên Kiếm Môn hình thành, Xá hình chưa bao giờ phải dùng đến. Đối với một tên đệ tử phạm tội tày đình, ai lại cam nguyện hi sinh cứu lấy?

    Xá hình, nó nào phải dễ dàng gánh chịu. Nỗi đau linh hồn bị trảm, dù là chân nhân hậu kỳ cũng chưa chắc kham nổi.
     
  10. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 309: Tiên kiếm trảm hồn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hồ đồ!".

    Không còn giữ được bình tĩnh nữa, Cơ Thành Tử nhìn đài cao quát lớn.

    "Lăng Thanh Trúc, muội có biết mình vừa nói gì không?".

    "Xá hình? Vì một tên phản đồ mà muội khẩn cầu Xá hình?".

    * * *

    "Sư tỷ..".

    Sau Cơ Thành Tử, Ngọc Vân Tử cũng lên tiếng khuyên can: "Xin sư tỷ hãy nghĩ lại".

    "Lăng Tiểu Ngư cấu kết ma nữ, sát hại đồng môn, phản bội chính giáo. Tội hắn phạm phải là đại tội bất dung, chết còn chưa đủ. Sư tỷ vì một tội nhân như hắn mà hi sinh, nó liệu có đáng không?".

    "Sư tỷ, Vân Tử sư đệ nói đúng. Một tên phản đồ không đáng để sư tỷ phải gánh chịu Xá hình." Lần này, người lên tiếng là phong chủ Liệt Kiếm Phong - Dịch Bất Dịch.

    Bọn họ ai nấy đều cùng chung ý nghĩ, cho rằng hành vi của Lăng Thanh Trúc hoàn toàn không đáng. Thậm chí Lý Ngọc Thường, nàng cũng xem đấy là dại dột.

    Thật tình Lý Ngọc Thường nàng chẳng tài nào hiểu được. Hơn ai hết, ở Thiên Kiếm Môn này, Lý Ngọc Thường nàng chính là người hiểu Lăng Thanh Trúc nhất. Theo những gì nàng biết thì vị sư tỷ này tuy ngoài mặt đôi lúc biểu hiện nhỏ nhen vô sỉ nhưng bản chất vốn là người thâm trầm cơ trí.

    Một kẻ sâu sắc như Lăng Thanh Trúc nàng tại sao bây giờ lại biến thành bộ dạng này? Tại sao lại có thể làm ra chuyện ngu ngốc tới độ này? Khẩn cầu Xá hình?

    Không. Đây đã không phải là Lăng Thanh Trúc mà Lý Ngọc Thường nàng biết nữa rồi.

    * * *

    "Chưởng môn sư huynh.." - Qua vài giây im lặng, tiếng Lăng Thanh Trúc lần nữa cất lên - "Muội tin đồ nhi của muội không phải phản đồ".

    "Lăng Thanh Trúc, muội..".

    Cơn giận có tăng không giảm, Cơ Thành Tử chỉ lên đài cao: "Lăng Tiểu Ngư hắn cấu kết ma nữ là thật, chuyện hắn sát hại đồng môn cũng là thật, chính miệng hắn đã thừa nhận.. Muội nói đi, sau những gì Lăng Tiểu Ngư hắn đã gây, hắn không phải phản đồ thì là cái gì?".

    "Sư huynh, Lăng Tiểu Ngư là đệ tử của muội, bản tính hắn thế nào muội hiểu rõ. Vẫn là câu cũ: Muội không tin hắn phản bội Thiên Kiếm".

    "Lăng Thanh Trúc!".

    * * *

    "Ta lấy tư cách chưởng môn Thiên Kiếm ra lệnh cho muội lập tức rời khỏi Hình Đài!".

    Giận dữ mặc người giận dữ, Lăng Thanh Trúc vẫn giữ vững lập trường của mình. Thay vì làm theo lệnh Cơ Thành Tử, nàng chọn nghe theo trái tim mình. Chân nhấc lên, nàng bước tới trước, dừng đúng ngay vị trí mà Lăng Tiểu Ngư bị kìm tỏa ban nãy.

    Từ trong miệng nàng, thanh âm dõng dạc cất lên:

    "Tổ sư tại thượng, đệ tử Lăng Thanh Trúc khẩn cầu Xá Hình".

    Cùng với câu nói, mộc ấn trên trán Lăng Thanh Trúc cũng tức thì sáng lên. Từ bên trong, một thanh tiểu kiếm bay ra, cắm vào một trong năm chiếc lỗ trên thiết trụ bên trái.

    "Dừng lại!".

    * * *

    Có người hô hoán, chẳng biết là ai. Nhưng bất kể là ai đi nữa thì cũng đều đã muộn. Xá hình, nó đã được kích phát rồi.

    Tại thời điểm kiếm ấn cắm vào bên trong thiết trụ thì năm thanh kiếm ban nãy bay lên lập tức trở về chỗ cũ. Tiếp đấy, từ đỉnh đầu năm thanh trụ đá dựng ở năm hướng Hình Đài, năm đạo thanh quang phóng vút lên trời, tụ tại một điểm. Ngay đó, một kiếm ảnh màu xanh dần hiện rõ.

    * * *

    "Chưởng môn sư huynh!".

    "Muộn rồi..".

    Đáp lại các sư đệ, sư muội của mình, Cơ Thành Tử bất lực lắc đầu. Hắn không ngờ Lăng Thanh Trúc lại chấp tới độ này.

    Tội nghiệt Lăng Tiểu Ngư đã gây, sự thật đã rành rành trước mắt, tại sao nàng vẫn không chịu tin? Tại sao vẫn đứng ra bảo vệ cho phản đồ Lăng Tiểu Ngư?

    Giống như Lý Ngọc Thường, Cơ Thành Tử vô pháp hiểu được.

    Mà, đâu riêng gì hắn, đâu riêng gì Lý Ngọc Thường, hai vị phong chủ còn lại là Dịch Bất Dịch và Ngọc Vân Tử, bọn họ cũng y như thế thôi.

    Các chân truyền đệ tử? Tâm tư thì nhiều lắm. Thậm chí, có người còn đặt ra nghi vấn về mối quan hệ của Lăng Tiểu Ngư và phong chủ Lăng Thanh Trúc. Giữa hai người bọn họ, có thật chỉ đơn giản là sư đồ?

    Nếu đúng là vậy thì tình cảm sư đồ này, nó không khỏi quá mức sâu đậm rồi.

    * * *

    Thế đấy, sự đồn đoán đã bắt đầu. Về một mối quan hệ mờ ám, hơi hướng bất luân.

    Sau này, Lăng Thanh Trúc có nghe. Còn hiện tại, nàng thật tình không biết. Trong thời khắc này, nàng đâu thể để tâm quá nhiều.

    Xiềng xích chẳng rõ từ khi nào đã xuất hiện, trong tư thế cả tay lẫn chân đều bị trói giữ, Lăng Thanh Trúc ngẩng đầu nhìn lên.

    * * *

    "Ong!".

    "Ong!".

    Trên thương khung, từng tiếng ngân truyền khắp Hình Đài. Kiếm ảnh màu xanh bắt đầu di chuyển. Mũi kiếm hướng xuống, chuôi kiếm ngược lên..

    Chợt, nơi đầu mũi kiếm, linh quang bất ngờ đại thịnh. Bằng tốc độ không chậm chẳng nhanh, vừa đủ để mắt thường có thể theo kịp, thanh kiếm chém xuống đỉnh đầu Lăng Thanh Trúc.

    "Ư!".

    * * *

    Không có máu chảy, cũng không có giọt nước mắt nào rơi, nghe được chỉ là một thanh âm trầm thấp phát ra từ cổ họng Lăng Thanh Trúc.

    Nàng đau.

    Nỗi đau mà nàng vừa gánh chịu, nó còn lớn hơn khoảnh khắc Lăng Tiểu Ngư bị phá hủy đan điền gấp chục lần, trăm lần. Linh hồn nàng.. tưởng chừng đã vỡ.

    "Thịch".

    Kiếm tan, xích mất, giữa Hình Đài, một thân tử y cứ thế từ từ ngã xuống..
     
Trả lời qua Facebook
Loading...