Hiện tại cô đang ở một không gian đầy.. ngọt ngào. Đúng thật là ngọt ngào đấy, toàn màu hồng thì không phải ngọt ngào hay sao hả! Nhìn cái không gian này mà tâm tình cự kì nhức nhối.
Rõ ràng mới một phút trước cô vẫn còn đang hăng say mắng chửi tên tác giả thiểu năng, cùng với cái tình tiết đầy cẩu huyết ấy. Thế mà, chớp mắt một cái cô liền ở đây.
Hừ, bà đây muốn về nhà, ta còn chưa mắng người xong cơ mà.
Nữ chính Nguyệt Du do có phụ thân và mẫu thân đều là Thượng Thần nên sinh ra cũng chính là Thượng Thần sẵn rồi. Do được bảo bọc và cưng chiều không cho tiếp xúc với bên ngoài nhiều nên hình thành tính cách ngây thơ, trong sáng. Đó là lý do khiến cho tên truyện là "Thượng Thần là tiểu bạch thỏ.".
Nam chính Minh Phượng chính là Thái tử trên thiên giới, tuy là con thứ nhưng được yêu thương nên nên dễ dàng làm Thái tử. Tính cách nếu nói theo thời hiện đại thì chắc gọi là phúc hắc, không xem ai ra gì.
Lúc nam nữ chính gặp nhau thì nhất kiến chung tình, nữ ngại không dám nói ra, nam thì cứ trêu chọc nữ, cứ ngọt ngọt ngào ngào.
Ngọt ngào xong thì phải ngược, nữ hiểu lầm nam nên đi theo phản diện là Tịnh Diễm. Ngược qua ngược lại một chút thì lại bắt đầu lăn giường. Thế lại mọi chuyện ổn thỏa.
"Có chắc không vậy, ngài ấy đã ở ẩn ở Cung Thanh Hoa bao nhiêu lâu rồi, tại sao bây giờ lại muốn ra ngoài thế?".
"Tin này chắc chắn là đúng, chính tai ta nghe cung nữ của Cung Thanh Hoa truyền ra cơ mà, không sai vào đâu được".
"Từ khi ngài ấy nhường ngôi lại cho Thiên Quân để sống cuộc sống an nhàn thì đã không quan tâm chuyện thế sự nữa, bây giờ đi ra ngoài chắc có chuyện lớn đấy".
"Ta nghĩ rằng chuyện chúng ta phải lo là về Thái Tử Minh Phượng đấy chứ".
"Đúng đấy, ai trên Thiên giới này không biết rằng Thượng Thần Hạ Tịch chính là ánh trăng sáng trong lòng Thái Tử Minh Phượng."
"Haha, đúng đấy"
Chúng tiên nhân cứ mãi buôn chuyện mà không phát hiện ra, ở phía xa xa có người đã nghe hết toàn bộ câu chuyện. Người đó không ai khác chính là Hạ Tịch.
Hạ Tịch vẫn là một bộ dạng cao quý lãnh diễm nói: "Lễ mừng thọ của Thiên Quân quan trọng như vậy, ta không đến không phải quá thất lễ hay sao".
"Không dám, không dám. Thượng Thần Hạ Tịch đây chúc mừng thật sự là điều đáng vinh hạnh. À, sẵn đây xin giới thiệu với Thượng Thần đây là con trai thứ của ta, Thái Tử Thiên Giới Minh Phượng."
Hạ Tịch nhìn chàng trai đang đi đến, thân mang bạch y, gương mặt vẫn còn chút non nót nhưng đầy ý cười. Nam nhân đó khẽ mở miệng: "Bái kiến Hạ Tịch Thượng Thần, nghe danh đã lâu".
"Người này chắc là Thái Tử Minh Phượng đi, người con thứ ở đây rồi vậy xin hỏi con trai cả đâu.". Bổn cô nương vẫn chưa quên nhiệm vụ hôm nay của mình đâu.
Nghe câu hỏi của Hạ Tịch, nét cười trên mặt Thiên Quân hơi dừng lại nhưng vẫn tiếp túc tươi cười: "Hạ Tịch Thượng Thần hỏi về con trai cả của ta là do có việc gì à".
"Có chút việc, ta muốn gặp hắn chẳng lẽ Thiên Quân không đồng ý". Khi nói Hạ Tịch cố tình nhấn mạnh từ Thiên Quân, hừ ông ta quên là ai nhường lại cho ông ta à.
"Ta không có ý đó, người đâu mau mời Tịnh Diễm đến đây". Thiên Quân có vẻ không hài lòng ra lệnh.
Đợi một lúc, có một nam nhân từ từ tiến tới, nhìn kỹ lại chính là một người cực kỳ cực kỳ xinh đẹp. Từ xinh đẹp để hình dung nam nhân thì có chút không hợp lý, nhưng Hạ Tịch cảm thấy, chỉ có từ này mới có thể hình dung hắn phù hợp nhất.
Hệ thống, ngươi đưa nhầm thông tin cho ta đúng không, hắn không được yêu thương cơ mà, nhưng tại sao ăn mặt còn hoành tráng hơn cả tên Minh Phượng kia vậy hả?