Bạn được Trương Hàm Rui mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
14,457 ❤︎ Bài viết: 103 Tìm chủ đề
Chương 108: Yêu lại lần nữa

Phía trên Lâm Cốc Tràng, một cơn gió mát thổi qua, lá cây xào xạc.

Gió thổi mái tóc ở thái dương của Khiếu Hoành Tuyết, mặc dù tương tư đau khổ nhưng đôi mắt hắn vẫn động lòng người.

Đồ đen càng khiến thân hình hắn càng thêm thon dài, cao ngất. Hắn bỏ đi lệ khí quanh người, lẳng lặng đứng trước mặt cô, giống như một con thú nhỏ tìm về nhà vậy, dè dặt, nhưng trong lòng lại tràn đầy vui vẻ.

Cố Tần Tần ngạc nhiên khi thấy hắn đồng ý dễ dàng như vậy, ngập ngừng hỏi lại, sau khi nghe được câu trả lời tương tự, cô nói:

"Ta hình như đã quên đi rất nhiều chuyện. Ngươi nhất định đã ở cùng ta rất lâu, nếu không ta cũng sẽ không vừa nhìn thấy ngươi đã có cảm giác như đã quen biết nhiều năm."

Khiếu Hoành Tuyết cười gật đầu, sau đó cau mày nhìn hai chân đang đứng trên không trung của mình, lại nhìn Cố Tần Tần.

Đang lúc do dự, cô chỉ cảm thấy cơ thể mình bị một lực kéo lại - một cánh tay chẳng biết từ lúc nào đã bị Khiếu Hoành Tuyết dắt đi! Hắn kéo cô, rơi xuống Lâm Cốc Tràng!

Cơn gió thổi qua gò má, Cố Tần Tần sợ hãi nhắm chặt hai mắt, nhưng lại cảm giác mình đang ở trong một vòng tay mạnh mẽ! Hắn một tay khoác nhẹ lên bả vai cô, một tay nâng gáy cô, ghé vào bên tai cô nhẹ nhàng nói một câu.

"Đừng sợ. Có ta ở đây."

Trái tim treo lơ lửng của cô lập tức nhẹ nhõm.

Người này thật kỳ lạ, tuy chưa từng gặp mặt nhưng dường như đã ở bên hắn nhiều năm rồi!

Không biết đã rơi bao lâu, cô chỉ cảm thấy tim mình vẫn còn ở trên bờ, chân đã chạm đất ở phía bên kia. Cô vững vàng giẫm lên bãi cát, ngẩng đầu, thấy bầu trời rất xa, ánh sáng cũng rất xa, cô cười nói:

"Nơi này thật tuyệt!"

Nhìn thấy cô vui vẻ, Khiếu Hoành Tuyết cũng không khỏi vui mừng, một tay không nhịn được vuốt ve má cô - mặc dù vết thương đã lâu rồi nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể thấy một vết sau mờ nhạt, thuốc độc khó loại bỏ đã lớn lên cùng với da thịt.

Tim hắn đau đớn như vỡ thành từng mảnh.

"Nếu thích Yêu tộc, từ nay về sau đừng đi Thần giới nữa, có được không?"

Cố Tần Tần có chút kỳ xa lùi lại một bước, xấu hổ nói: "Mặc dù trước dù kia chúng ta rất quen thuộc, nhưng ta thật sự không nhớ rõ ngươi. Thần giới là nhà ta, làm sao có thể nói không về là không về chứ?"

Khiếu Hoành Tuyết si ngốc nhìn cô, không tự chủ được nói ra một câu: "Ta.. Ta sẽ cho nàng một ngôi nhà ở đây."

Cố Tần Tần có chút ngẩn ra, nhưng sau đó lễ phép cười, chuyển ánh mắt đi chỗ khác, quay người lại, tò mò nhìn mọi thứ xung quanh.

Trong bóng tối, vô số cặp mắt đang chặt chẽ nhìn chằm chằm hướng này, nhưng cô hồn nhiên không hay biết, xua tay nhìn xung quanh.

Trong quân doanh hiếm khi có nữ nhân, đặc biệt là Yêu tộc, lúc này vô số binh lính đang nhìn chằm chằm Cố Tần Tần từ trên xuống dưới, nếu không có Khiếu Hoành Tuyết, sợ rằng bây giờ bọn hắn đã sớm nhào tới.

Khiếu Hoành Tuyết hiển nhiên cũng biết điểm này, hắn cởi áo choàng, đi về phía trước, choàng lên người Cố Tần Tần, đội cái nón rộng vành lên cho cô, lặng lẽ ra hiệu cho cô nhìn vào chỗ tối.

Quả nhiên, trong bóng tối im lặng có vô số cặp mắt, cô lại nhìn thấy một đôi mắt đen trắng!

Cô giật mình, nhào vào ngực Khiếu Hoành Tuyết, vùi thật chặt vào người hắn, vùi đầu vào vai hắn.

"Đó là thứ gì!"

Khiếu Hoành Tuyết mỉm cười cưng chìu, học được một chiêu, tương kế tựu kế ôm cô vào lòng, vung tay lên, ánh sáng đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn, nuốt chửng toàn bộ bóng tối.

Vô số yêu binh trợn tròn mắt, giơ khiên lên, giương mắt nhìn hai người.

Cố Tần Tần kinh hãi, Yêu tộc quả thực xấu xí, đầu người thân thú, thân người đầu thú cũng không ít! Cô đang định kêu lên, nhưng lại kinh ngạc phát hiện, hai cánh môi của mình đột nhiên bị hai cánh môi của người khác dính vào!

Cô muốn đẩy ra, nhưng sức mạnh quá khác biệt không thể chống cự! Lại trước mặt nhiều người như vậy, cô xấu hổ đến mức mặt, đầu, cổ đều nóng bừng! Sức lực toàn thân tiêu tán, mềm thành một đoàn, rơi vào trong ngực Khiếu Hoành Tuyết, mặc hắn tùy ý hôn.

Có lẽ nhận ra mình đã thất thố, Khiếu Hoành Tuyết chỉ hôn một lúc rồi dừng lại, mặt đỏ bừng nhìn Cố Tần Tần, vừa xấu hổ vừa áy náy, nhưng nhiều hơn là đắc ý và vui vẻ, hắn nhẹ nhàng nói:

"Bọn họ đều nhìn nàng.. Ta.. Ta muốn nói cho bọn họ biết nàng là người của ta."

Cố Tần Tần lúc này mới phản ứng lại, che mặt nói: "Ai là của người của ngươi!"

"Nàng." Khiếu Hoành Tuyết cười tinh quái.

Lúc này, một con thần thú màu vàng kim từ trên trời giáng xuống, Kỳ Lân đáp xuống một bên vách đá, một chân giơ lên:

"Thần Quân bận bày trận, Ma quân bận nói chuyện yêu dương, trận chiến này không đánh cũng không sao!"
 
14,457 ❤︎ Bài viết: 103 Tìm chủ đề
Chương 109: Yêu lại lần nữa (2)

Chỉ có một tia sáng ban mai chiếu vào Lâm Cốc Tràng, vì để Cố Tần Tần cảm nhận được ánh nắng mặt trời, Khiếu Hoành Tuyết đặc biệt bố trí lều trại ở đây, trong tộc có trưởng lão cho là không ổn, nơi này địa thế cao, dễ bị bại lộ, nhưng lại bị Khiếu Hoành Tuyết từ chối.

Kỳ Lân một bên bất đắc dĩ nói: "Các ngươi cũng quá coi thường Khiếu Hoành Tuyết, có hắn ở đây, có thể có nguy hiểm gì!"

Trưởng lão không còn cách nào khác đành phải bỏ cuộc, sau đó tức giận nhìn Cố Tần Tần, giống như muốn xẻo thịt cô.

Cố Tần Tần nằm trên ghế liễu gai nằm phơi nắng, Khiếu Hoành Tuyết ở một bên chỉ đạo binh lính thu dọn đồ đạc. Cố Tần Tần ngạc nhiên nói:

"Các ngươi làm gì thế?"

Khiếu Hoành Tuyết quay người lại, cười nói: "Về nhà."

Cố Tần Tần cả kinh từ trên ghế liễu nhảy dựng lên: "Không đánh nữa sao?"

Khiếu Hoành Tuyết: "Không đánh nữa."

Đây là lần đầu tiên cô biết thì ra trận chiến giữa hai tộc có thể tùy ý như vậy, nhưng cô vẫn không dám tin tưởng, bước tới nói:

"Lỡ như các ngươi thu dọn đồ đạc, Thần Quân đột nhiên tấn công thì sao?"

Khiếu Hoành Tuyết vuốt lại mái tóc bên thái dương, cười nói: "Một mình ta có thể đánh bại tất cả bọn họ."

Được rồi, ngươi vô địch. Cố Tần Tần hậm hực gật đầu đi sang một bên, đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Thần tộc một người có thể đánh cũng không có?"

Khiếu Hoành Tuyết suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: "Sau khi Chiến Thần lui về ẩn cư, chỉ còn lại Thương Nguyệt, Thương Nguyệt.. Sau đó, chỉ còn lại sát thủ. Sát thủ không được trọng dụng, chiến thắng đối với bọn họ mà nói không có ý nghĩa gì, cần đủ gây sợ hãi."

Cố Tần Tần nhanh chóng ghi nhớ, định dùng nó như một lý do quan trọng để thuyết phục Thanh Hi chấn chỉnh quan lại.

Yêu tộc nhanh chóng rút lui khỏi Lâm Cốc Tràng, nhưng để đổi lấy chiến tranh, Cố Tần Tần bị đưa vào trong kiệu, đưa về yêu tộc.

Trên đường đi, Khiếu Hoành Tuyết cùng cô ngồi chung một chiếc kiệu, gọt hoa quả cho cô, cắt thành từng miếng nhỏ, tự tay đưa cho cô.

Hắn không biết tìm đâu ra đồ ăn vặt, Cố Tần Tần chỉ cảm thấy những món ăn vặt này quen thuộc, nhưng không ngờ đưa vào miệng lại có vị ngon như vậy.

Cô vui vẻ, bưng thức ăn lên, cười nói: "Vừa rồi lúc ta đến đây, nghe Thanh Hi nói ta là vợ hắn, có phải ta và hắn có quan hệ khế ước gì không? Ta ở cùng với ngươi, luôn luôn cảm thấy ngươi hiểu rõ ta hơn, thật giống như ngươi mới là vợ ta!"

Nói xong lời uối cùng, Cố Tần Tần cảm thấy có chút xấu hổ, cố ý đổi chồng thành vợ.

Khiếu Hoành Tuyết cũng không phải không chú ý đến suy nghĩ nhỏ nhặt của cô, đưa đĩa lựu đã bóc hạt, cười nhìn cô nói: "Nếu nàng cảm thấy quên mất nên tiếc, chúng ta không ngại thử lại lần nữa."

Cố Tần Tần ngập ngừng nghiêng người về phía trước hỏi: "Thành thân một lần nữa sao? Ngươi nhìn cũng đẹp trai, yêu lực lại mạnh mẽ, lại thông minh, cũng không tệ! Còn biết nấu ăn, nếu ta và ngươi thật là một đôi, vậy ngày xưa nên là vui vẻ sống không lo lắng!"

Mặt Khiếu Hoành Tuyết đỏ bừng, trong đầu hắn quẩn quanh vô số hình ảnh về thành thân, mặc dù là hiểu lầm, nhưng hắn không muốn vạch trần. Hắn đặt trái cây trong tay xuống, nghiêng người về phía trước, nắm chặt tay Cố Tần Tần, rưng rưng nước mắt, chân thành mà khẩn thiết nói:

"Nàng có thể nghĩ như vậy, ta.. Trời cao rủ lòng thương xót, Khiếu Hoành Tuyết ta, sẽ bảo hộ nàng một đời bình an, cho đến chết!"

Vợ chồng ở nhân gian sống chung như thế nào? Cố Tần Tần không biết nên phản ứng thế nào trước hành động của hắn, cô nhớ lại cốt truyện trong câu chuyện của mình, sau đó nghiêng người về phía trước, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên má trái của Hoành Tuyết.

Trái tim hắn như hàng triệu tảng băng tan chảy trong nháy mắt.

Hai người ở trong xe ngựa bất giác trò chuyện rất lâu, cho đến khi trời đã tối, trăng treo trên cao, Cố Tần Tần mệt mỏi đến mức suýt ngủ quên trong xe ngựa, gối trên chân Khiếu Hoành Tuyết, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ.

"Cho nên, ngươi ở nhân gian đợi ta ba mươi bảy năm, mới đến khi ta mua ngươi, phải không?"

"Ừ." Khiếu Hoành Tuyết khẽ vuốt ve má cô, ôn nhu đáp.

"Nếu ngươi không đợi được ta thì sao?"

"Ta vẫn sẽ đợi." Hắn thành thật trả lời.

Sự chờ đợi nhìn có vẻ dài đằng đẵng nhưng nếu trong lòng có kỳ vọng thì mỗi một ngày, mỗi một giờ đều là khoảnh khắc dẫn đến hạnh phúc.

Ánh trăng vẫn như mọi khi, nhưng ở thời khắc ly biệt, nó thê lương lạnh tanh, khoảnh khắc khắc ngọt ngào và hạnh phúc này lại thực sự ôn nhu và mập mờ.

Khiếu Hoành Tuyết khẽ vuốt ve má Cố Tần Tần, không dám tin tâm nguyện nhiều năm hôm nay đã trở thành sự thật. Trên người hắn có vô số vết thương, quá khứ chịu nhiều khuất nhục, không ngủ không nghỉ vô số ngày đêm, thậm chí còn có lúc mất lý trí.

Mà giờ khắc này liền trở nên đáng giá.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back