Phía trên Lâm Cốc Tràng, một cơn gió mát thổi qua, lá cây xào xạc.
Gió thổi mái tóc ở thái dương của Khiếu Hoành Tuyết, mặc dù tương tư đau khổ nhưng đôi mắt hắn vẫn động lòng người.
Đồ đen càng khiến thân hình hắn càng thêm thon dài, cao ngất. Hắn bỏ đi lệ khí quanh người, lẳng lặng đứng trước mặt cô, giống như một con thú nhỏ tìm về nhà vậy, dè dặt, nhưng trong lòng lại tràn đầy vui vẻ.
Cố Tần Tần ngạc nhiên khi thấy hắn đồng ý dễ dàng như vậy, ngập ngừng hỏi lại, sau khi nghe được câu trả lời tương tự, cô nói:
"Ta hình như đã quên đi rất nhiều chuyện. Ngươi nhất định đã ở cùng ta rất lâu, nếu không ta cũng sẽ không vừa nhìn thấy ngươi đã có cảm giác như đã quen biết nhiều năm."
Khiếu Hoành Tuyết cười gật đầu, sau đó cau mày nhìn hai chân đang đứng trên không trung của mình, lại nhìn Cố Tần Tần.
Đang lúc do dự, cô chỉ cảm thấy cơ thể mình bị một lực kéo lại - một cánh tay chẳng biết từ lúc nào đã bị Khiếu Hoành Tuyết dắt đi! Hắn kéo cô, rơi xuống Lâm Cốc Tràng!
Cơn gió thổi qua gò má, Cố Tần Tần sợ hãi nhắm chặt hai mắt, nhưng lại cảm giác mình đang ở trong một vòng tay mạnh mẽ! Hắn một tay khoác nhẹ lên bả vai cô, một tay nâng gáy cô, ghé vào bên tai cô nhẹ nhàng nói một câu.
"Đừng sợ. Có ta ở đây."
Trái tim treo lơ lửng của cô lập tức nhẹ nhõm.
Người này thật kỳ lạ, tuy chưa từng gặp mặt nhưng dường như đã ở bên hắn nhiều năm rồi!
Không biết đã rơi bao lâu, cô chỉ cảm thấy tim mình vẫn còn ở trên bờ, chân đã chạm đất ở phía bên kia. Cô vững vàng giẫm lên bãi cát, ngẩng đầu, thấy bầu trời rất xa, ánh sáng cũng rất xa, cô cười nói:
"Nơi này thật tuyệt!"
Nhìn thấy cô vui vẻ, Khiếu Hoành Tuyết cũng không khỏi vui mừng, một tay không nhịn được vuốt ve má cô - mặc dù vết thương đã lâu rồi nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể thấy một vết sau mờ nhạt, thuốc độc khó loại bỏ đã lớn lên cùng với da thịt.
Tim hắn đau đớn như vỡ thành từng mảnh.
"Nếu thích Yêu tộc, từ nay về sau đừng đi Thần giới nữa, có được không?"
Cố Tần Tần có chút kỳ xa lùi lại một bước, xấu hổ nói: "Mặc dù trước dù kia chúng ta rất quen thuộc, nhưng ta thật sự không nhớ rõ ngươi. Thần giới là nhà ta, làm sao có thể nói không về là không về chứ?"
Khiếu Hoành Tuyết si ngốc nhìn cô, không tự chủ được nói ra một câu: "Ta.. Ta sẽ cho nàng một ngôi nhà ở đây."
Cố Tần Tần có chút ngẩn ra, nhưng sau đó lễ phép cười, chuyển ánh mắt đi chỗ khác, quay người lại, tò mò nhìn mọi thứ xung quanh.
Trong bóng tối, vô số cặp mắt đang chặt chẽ nhìn chằm chằm hướng này, nhưng cô hồn nhiên không hay biết, xua tay nhìn xung quanh.
Trong quân doanh hiếm khi có nữ nhân, đặc biệt là Yêu tộc, lúc này vô số binh lính đang nhìn chằm chằm Cố Tần Tần từ trên xuống dưới, nếu không có Khiếu Hoành Tuyết, sợ rằng bây giờ bọn hắn đã sớm nhào tới.
Khiếu Hoành Tuyết hiển nhiên cũng biết điểm này, hắn cởi áo choàng, đi về phía trước, choàng lên người Cố Tần Tần, đội cái nón rộng vành lên cho cô, lặng lẽ ra hiệu cho cô nhìn vào chỗ tối.
Quả nhiên, trong bóng tối im lặng có vô số cặp mắt, cô lại nhìn thấy một đôi mắt đen trắng!
Cô giật mình, nhào vào ngực Khiếu Hoành Tuyết, vùi thật chặt vào người hắn, vùi đầu vào vai hắn.
"Đó là thứ gì!"
Khiếu Hoành Tuyết mỉm cười cưng chìu, học được một chiêu, tương kế tựu kế ôm cô vào lòng, vung tay lên, ánh sáng đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn, nuốt chửng toàn bộ bóng tối.
Vô số yêu binh trợn tròn mắt, giơ khiên lên, giương mắt nhìn hai người.
Cố Tần Tần kinh hãi, Yêu tộc quả thực xấu xí, đầu người thân thú, thân người đầu thú cũng không ít! Cô đang định kêu lên, nhưng lại kinh ngạc phát hiện, hai cánh môi của mình đột nhiên bị hai cánh môi của người khác dính vào!
Cô muốn đẩy ra, nhưng sức mạnh quá khác biệt không thể chống cự! Lại trước mặt nhiều người như vậy, cô xấu hổ đến mức mặt, đầu, cổ đều nóng bừng! Sức lực toàn thân tiêu tán, mềm thành một đoàn, rơi vào trong ngực Khiếu Hoành Tuyết, mặc hắn tùy ý hôn.
Có lẽ nhận ra mình đã thất thố, Khiếu Hoành Tuyết chỉ hôn một lúc rồi dừng lại, mặt đỏ bừng nhìn Cố Tần Tần, vừa xấu hổ vừa áy náy, nhưng nhiều hơn là đắc ý và vui vẻ, hắn nhẹ nhàng nói:
"Bọn họ đều nhìn nàng.. Ta.. Ta muốn nói cho bọn họ biết nàng là người của ta."
Cố Tần Tần lúc này mới phản ứng lại, che mặt nói: "Ai là của người của ngươi!"
"Nàng." Khiếu Hoành Tuyết cười tinh quái.
Lúc này, một con thần thú màu vàng kim từ trên trời giáng xuống, Kỳ Lân đáp xuống một bên vách đá, một chân giơ lên:
"Thần Quân bận bày trận, Ma quân bận nói chuyện yêu dương, trận chiến này không đánh cũng không sao!"