Truyện Ngắn Thương Hải Tang Điền - Doãn Vu Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi VyLaura123, 13 Tháng sáu 2021.

  1. VyLaura123 A Nguyệt

    Bài viết:
    125
    [​IMG]

    Thương Hải Tang Điền

    Tác giả: Doãn Vu Nguyệt

    Thể loại: Truyện ngắn, cổ đại, ngược

    Số chương: 1

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Laura

    ***

    "Tri giả lạc thủy, nhân giả lạc sơn.

    Tri giả động, nhân giả tĩnh.

    Tri giả lạc, nhân giả thọ."

    "Người còn sống cần phải biết cảm nhận và vui vẻ với vẻ đẹp sông núi, nước non. Biết hòa mình vào các âm thanh động, tĩnh của sự vật xung quanh. Không những thế cần biết chấp nhận, thấy đủ và vui thú với những thứ bên cạnh, thì mới sống thọ."

    Sẽ chẳng còn ý nghĩa nếu cuối đời không có ai tận hưởng niềm vui lạc thú, bên ta đến sơn cùng thủy tận, người con gái ấy- tất cả đều do chính ta một tay phá hủy. Hối hận thì đã sao, người đã đi, linh hồn cũng theo gió cuốn đi rồi. Chỉ còn một thân xác cô đơn, lẻ loi nơi cõi đời, người ở lại như cái xác không hồn, trải qua thương hải tang điền. Sống, chỉ vì bách tính muôn dân trăm họ, một lòng chờ ngày nhắm mắt lìa xa nhân thế, kiếp sau nguyện vì nàng từ bỏ tất cả.

    Nhìn giang sơn gấm vóc trước mặt, quan thần cung hô, mỹ nữ vờn quanh, hắn hiểu ra cao xứ bất thắng hàn* chỉ mới tứ tuần hắn lúc này chỉ còn trái tim trống rỗng, ánh mắt đầy ưu thương, mái tóc cũng vì nàng rời đi mà một đêm trắng xóa.

    (*) Người chức cao quyền lớn không tránh khỏi cô đơn, lạnh lẽo.

    Hắn ba tuổi, đã có thể xuất khẩu thành thơ, biết đọc trị quốc bình thiên hạ, vẫn luôn được phụ hoàng sủng ái. Vào đêm sinh nhật năm hắn tròn năm tuổi, tận mắt thấy mẫu phi bị ép uống rượu độc mà phụ thân lại là người ban thưởng. Lí do mà người chết lại là vì bà muốn đổi cho hắn sống cuộc đời vô ưu vô lo, bởi lẽ hắn quá nổi trội trước các hoàng tử khác, rước lấy sự nghi kị của hoàng hậu. Dù chỉ năm tuổi nhưng hắn hiểu nỗi khổ tâm của mẫu phi, bắt đầu thu mình lại, ở trong tối cố gắng rèn luyện, ngoài sáng bình bình đạm đạm, không màn phân tranh sống qua ngày. Mới đầu thấy hắn thay đổi phụ hoàng còn quan tâm chăm sóc, nhưng cung tần mỹ nữ xung quanh, hoàng tử công chúa ngày một nhiều, dần dà hắn lẻ loi không thế lực, trở thành một hoàng tử thất sủng.

    Năm hắn chín tuổi, lúc ấy nàng bảy tuổi được phụ thân mang tiến cung tham gia yến tiệc. Nàng trong lúc đi ra ngoài, lại cùng tì nữ lạc đường.

    Hôm ấy là ngày giỗ mẫu phi, hắn một mình tìm chỗ vắng lặng nơi có loài hoa bạch linh hương mà khi còn sống người rất thích. Nàng từ đâu chạy tới nắm lấy tay áo hắn, cái miệng nhỏ nhắn phát ra những âm thanh ngọt ngào.

    - Tiểu ca ca, huynh đang làm gì ở đây vậy? Oa, hoa này là hoa gì, thật là đẹp! Đây là lần đầu tiên muội thấy á!

    - Ngươi là ai, sao lại đi đến đây?

    - Hửm? Muội.. Cùng phụ thân đến, nhưng bị lạc đường. À, Muội là Nhạc Sở Hoan, ngụ ý cả đời luôn vui vẻ. Còn tiểu ca ca?

    "Thật phiền!" Hắn nghĩ nhưng vẫn trả lời lại đầy lãnh đạm.

    - Thanh Sở!

    "Sở Sở Hoan Hoan, nơi nào có Sở nơi đó có Hoan" bỗng nhiên hắn nghĩ đến câu này bèn lắc đầu, cười khẽ là hắn nghĩ nhiều.

    - Tiểu ca ca, vậy thì muội gọi huynh Sở ca ca, huynh gọi muội Hoan Hoan nha, được không?

    Tiểu muội muội trước mắt thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt trắng trẻo, mũm mĩm, khi nói chuyện đôi mắt sáng rực như trăng rằm, nụ cười với lúm đồng tiền như có sức mạnh xua tan băng giá trong lòng hắn.

    Sau đó, hắn dẫn nàng rời khỏi và đó cũng là nơi bọn họ lần đầu tiên gặp nhau.

    Lần thứ hai gặp nàng- mười tuổi, hắn - mười hai tuổi một lời không hợp bị đám huynh đệ vây đánh, nàng bộ dạng xinh xắn, lanh lợi, đáng yêu không hề thay đổi nhưng lại có thêm chút gì đó ngang bướng, xen lẫn kiên quyết.

    - Các huynh đang làm gì đó?

    - Sở Hoan muội, bọn ta.. Là đang luận bàn với nhau thôi.

    - Đúng, ngũ ca nói không sai!

    Nàng giúp hắn giải vây với lý do thái phó đến, đang chuẩn bị vô lớp. Còn hắn nhân lúc bọn họ rời đi, nàng không để ý lẳng lặng bỏ đi nhưng một tiếng nói như hoàng oanh xuất cốc, lại ngập phẫn uất níu hắn lại.

    - Sở ca ca huynh lại trốn không gặp muội nữa hả?

    Từ lúc đó hắn không trốn tránh nàng nữa. Lần đầu tiên trong kế hoạch của đời hắn có thêm nàng, tự nhủ sau khi hoàn thành bá nghiệp sẽ cùng nàng trụ ủng giang sơn. Nhưng có một người khác lúc bắt đầu gặp Sở Hoan Hoan chỉ muốn giữ mãi nụ cười ấy trên môi nàng.

    Thật ra đây hẳn là lần thứ tư Thanh Sở- hắn cùng nàng gặp. Hai lần trước, hắn biết trong yến hội nàng lén đi đến chỗ vườn hoa bạch linh hương, nhưng hắn lại phi lên gốc cây ở xa trộm nhìn nàng.

    Thật ra hắn biết nàng được nhập cung để làm bạn học với cửu công chúa - Vân Ngọc, đây cũng là một loại hoàng ân vì nàng là con gái duy nhất của đại tướng quân đương triều, lập nhiều chiến công hạng mã.

    Hắn nhận ra rằng nàng chúng tinh phủng nguyệt*, các vị hoàng tử hay thế gia công tử đều thích nàng. Nàng vừa tài mạo, lại thấu hiểu lòng người, còn hắn chỉ là vị hoàng tử thất sủng, hắn nghĩ kế hoạch cần phải đẩy nhanh hơn. Có một lần, trong cung có thích khách, mũi tên nhắm lấy phụ hoàng, không bàng hoàng hay sợ hãi cứ thế chắn giúp người mũi tên, vì hắn biết cơ hội đã đến, chỉ là trả giá một chút.

    (*) Nhiều người vây quanh, ủng hộ ai đó mà họ trân trọng, tôn kính.

    Quả thật như thế, phụ hoàng nhớ lại ngày xưa, ban cho hắn cung điện, để hắn cùng học với các vị hoàng tử khác. Còn nàng ngoại trừ lúc bồi công chúa học tập, tán gẫu, bình thường đều cùng hắn. Trái tim của hắn lấp đầy hình bóng của nàng, nhưng giang sơn cùng với mối hận vẫn lớn hơn tất cả. Hắn lại tỉ mỉ bày bố thiên la địa võng.

    Nàng- mười bốn tuổi, hắn mười sáu tuổi mặc dù tài hoa nhưng phải thu liễm không quá giới hạn. Nàng sắp cặp kê như một điềm báo trước cũng như cho hắn biết nàng không thật sự như vẻ bề ngoài ngây thơ, có phần kiêu căng không hiểu những tranh đấu.

    - Sở ca ca, huynh cũng muốn làm hoàng đế đúng không? Huynh là thích giang sơn hơn hay là muội hơn?

    - Sao muội lại hỏi như vậy?

    Lúc đó nàng nhìn ta thật sâu, ta không phản bác chỉ hỏi ngược lại, nàng cười đến mức động lòng người, nhưng lại đầy bi ai.

    - Muội hiểu rồi!

    - Xem mặt huynh kìa, muội chỉ tùy tiện hỏi.

    Hắn răn dạy nàng một chút cũng không lại để tâm. Biên cương có giặc phương Bắc tràn qua, phía Tây lại xảy ra bạo động. Phụ hoàng ra đạo chỉ kêu hắn phụ trợ đại tướng quân lãnh binh càn quét. Hai năm sau trở về, nàng thành nương tử của người khác, người này không ai khác chính là người khả năng cản trở hắn nhất- Lăng Tư Viễn- Tứ hoàng tử con trai hoàng hậu.

    Nhưng hắn đã không nhớ lần nọ uống say những tâm tư kín đáo, cả những dự mưu đều một năm một mười nói với nàng. Sau đó nàng bắt đầu quan sát, trợ hắn những việc "nhỏ nhặt" mà cả bản thân hắn cũng không biết.

    Sau đó hắn suy sụp rồi lại thống hận, ra tay với các thế lực cản trở hắn cũng tàn nhẫn hơn. Chỉ muốn cướp lại nữ nhân thuộc về mình.

    Hắn không biết rất nhiều, lúc hắn ở biên quan các thế lực bên phía hoàng hậu đã được mệnh lệnh, để hắn có đi mà không có về, nhưng phụ thân nàng cũng ở đó, nàng không dám mạo hiểm. Đúng lúc ấy, Lăng Tư Viễn nguyện ý vì nàng nghịch ý hoàng hậu, điều kiện nàng phải gả cho y. Nàng biết y tài hoa không thua kém Lăng Thanh Sở, chỉ là tâm không mang thiên hạ, thứ y muốn là nàng nhưng trái tim nàng đã trao cho hắn rồi.

    Phải, nàng chấp nhận gả, nhưng với một điều kiện, hôn sự này chỉ hữu danh vô thực, chỉ là Lăng Thanh Sở không biết.

    Hắn mưu tính sâu xa, lẽ nào không biết người Lăng Tư Viễn thích là ai. Hắn đều là như vậy, bất luận làm gì, đều tựa hồ định liệu trước và nằm trong kế hoạch, vĩnh viễn sẽ không có ngoài ý muốn. Thế nên hắn vẫn để nó diễn ra vì nghĩ sau khi đăng cơ, hắn vẫn có thể giành lại nàng.

    Đúng là mọi chuyện đều theo ý hắn, chỉ là hắn mãi mãi mất đi nàng.

    Khi nàng biết hắn không giữ lời hứa mà lại sai người truy sát Lăng Tư Viễn, bỗng thất hồn lạc phách, nhìn hắn lạnh lùng, thất vọng lẫn đau xót. Đột nhiên Lăng Thanh Sở cũng giật mình, hiểu ra trong lòng nàng từ lúc nào đã có bóng hình Lăng Tư Viễn, dù bọn họ thành thân, hắn tin tưởng trái tim nàng vĩnh viễn thuộc về hắn nhưng thật không ngờ, hóa ra bấy lâu nay thứ hắn đánh mất không chỉ nàng mà còn cả tâm của nàng.

    Vào cái đêm ấy, mưa to sấm chớp, Lăng Tư Viễn mạo hiểm đột nhập hoàng cung, muốn dẫn nàng cùng đi. Hắn như chuẩn bị trước cho vệ binh, tiễn thủ bao vây. Nàng một thân rối loạn, xông ra thê lương nhìn hắn.

    - Lăng Thanh Sở, chàng tha cho huynh ấy đi!

    Rõ ràng hắn đã triệt cung thủ nhưng mũi tên từ đâu bay tới, nàng vì y chắn, hắn sững sờ nhìn nó đâm xuyên qua nàng.

    - Tư Viễn, xin lỗi trước giờ ta luôn lợi dụng chàng.

    Sở ca ca, huynh tha cho Tư Viễn đi, là muội có lỗi không giữ được tâm mình.

    Lăng Tư Viễn thất thần, tự nói

    - Hoan nhi, chỉ vì đó là nàng.. Nếu không phải, ta cần gì phải.. nàng chờ ta! Xẹt..

    - Khôngggg! Ta sai rồi!

    Sau khi nàng ngưng thở Lăng Tư Viễn cũng một kiếm qua tim. Lăng Thanh Sở, trong tiếng kêu tuyệt vọng, nhưng người hắn yêu, mãi mãi rời xa. Hắn cũng muốn theo nàng như y mà đi nhưng giang sơn xã tắc, bá tánh cần hắn chăm lo. Một đêm tóc hóa trắng, hắn lại chỉ còn một mình không biết niềm vui nơi nhân thế gặm nhắm nỗi đau, trong tuyệt vọng cho đến cuối đời.

    - Hoan Hoan, nguyện kiếp sau chỉ cùng nàng tận hưởng niềm vui nhân thế.


    [​IMG]

    ***Hết***

    Cảm ơn các bạn đã đọc.
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng mười 2022
  2. VyLaura123 A Nguyệt

    Bài viết:
    125
    Phiên ngoại: Tương Tư Một Thoáng - Cả Đời Mộng Mơ

    Góc Khuất Lăng Tư Viễn- Nhạc Sở Hoan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giây phút mũi tên không tiếng động vút nhanh qua màn đêm cô tịch chẳng chút do dự tiến vào tâm khảm của người con gái ấy, máu trong người hắn dường như bị rút sạch, chẳng khác một rối gỗ vô tri vô giác là mấy, cố lê bước chân nặng trịch về phía nàng.

    Trong đầu hắn ầm ầm sụp đổ, mấp máy đôi môi tái nhợt cất lên ba chữ mà xót xa đến nao lòng "Nhạc. Sở. Hoan"

    Từng thước phim tua đi tua lại từ giây phút lần đầu gặp gỡ ấy, Lăng Tư Viễn hắn lần đầu tiên căm hận vận mệnh, lại hận chính bản thân mình không bảo vệ được nàng..

    Năm ấy niên ngô thập hữu ngũ* rời xa hoàng quyền suốt năm năm, hắn một lần nữa được lệnh Mẫu hậu rời Giác Lăng tự, từ đây cuốn vào vòng xoáy tranh đấu tại kinh thành, và cũng nơi đây hắn niên thiếu gặp nàng mới chớm nở vừa tổng giác chi niên*.

    (*) Ý nói nam mười lăm, nữ tám tuổi

    Thuở ấy, nơi hoàng quyền chí cao vô thượng, minh tranh ám đấu* ai nấy tay đều nhiễm máu tươi, muốn giành lấy riêng mình phần đất ngon màu mỡ nhất. Riêng hắn cứ ngỡ có Đại ca Lăng Tư Hàn, hắn yên tâm sau này chỉ làm một Vương gia nhàn tản về già, ấy thế mà người Ca Ca kính mến ấy từ giã cõi đời do âm mưu hãm hãi.

    Không biết nên vui hay buồn, rõ ràng chỉ là một tiểu hài nhưng trời ban trí tuệ khai sáng, biết rõ thế cục trước mắt nhưng chí tại lòng ta một lòng tránh xa thị phi, mảng tối nơi Hoàng cung lạnh lẽo.

    Chớp mắt một cái đã qua năm năm, ngày trở lại tâm bình thản như nước, chỉ vì một lần vô tình mà khuấy động hồ nước thu.

    (*) Ý chỉ những mâu thuẫn, tranh đấu gay gắt, không khoan nhượng nhau, ví như hai bên ở ngoài sáng thì tranh nhau, trong tối thì đánh nhau, tranh giành đánh chiếm mọi nơi, mọi lúc.

    Trong mắt hắn lúc ấy nàng tựa tiểu tinh linh từ trên cao hạ xuống còn hắn chỉ biết trơ mắt nhìn cái miệng nhỏ xinh không ngừng líu ríu bên tai.

    - Á cứu với.. Đại mỹ nhân ca ca, mau bắt lấy ta!

    - Phù, đa tạ Đại mỹ nhân ca ca nhiều thật nhiều lắm luôn, nếu không là cái thân thể mủm mỉm đáng yêu này của muội phải chịu tội rồi.

    Hắn vì lời nói đồng ngôn vô kị mà bất tri bất giác cười, cùng nàng trêu đùa.

    - Đại mỹ nhân ca ca cười rộ lên thật đẹp, huynh phải cười nhiều lên nha, như Hoan Hoan nà, mỗi ngày phải vui.

    - Nhưng ca ca không vui sao có thể cười

    Nhìn bộ dáng ông cụ non, đang nghiêm túc tự hỏi, rồi mắt nàng sáng lên tựa sao trên trời.

    - Vậy hãy nói với Hoan Hoan, muội kêu phụ thân đánh bay chuyện không vui giúp huynh, muội còn chơi cùng huynh nữa.

    Giây phút ấy, cảm giảc ngột ngạt nơi lồng sơn son thiếp vàng bỗng xuất hiện một nguồn sáng hồn nhiên không nhiễm tạp niệm, khiến hắn giơ tay muốn nắm giữ rồi lại trân quý, thầm lặng dõi theo, bảo vệ từ xa.

    Từ tổng giác bắt đầu đến bích ngọc niên hoa*, hắn một đường hộ nàng rời xa vũng nước lầy, nhưng nàng một hai phải vì Lăng Thanh Sở ngày một tiến sâu hơn.

    (*) Ý nói từ năm tám tuổi- mười sáu tuổi đều lẳng lặng bên nàng

    Trong mắt nàng luôn nghĩ hắn một thân bạch y không nhiễm khói lửa nhân gian, không mưu cầu danh lợi nào biết rằng vì nàng hắn sa đọa, tay hắn trong tối đã nhiễm đầy máu tươi..

    Người ta thường nói quan tâm quá ắt loạn. Hắn đủ hiểu được điều nàng muốn, cũng biết nàng quan tâm, bảo vệ điều gì. Hắn muốn thủ hộ mọi thứ giúp nàng nhưng Mẫu hậu hắn lần nữa tính kế.

    Dù rằng có thể như mọi khi âm thầm đáp ứng thỉnh cầu của nàng hoặc giả như tự chủ trương phá vỡ thế cục mà Mẫu hậu hắn bày ra khiến bà tức điên, xử phạt hắn, chẳng cầu hồi đáp từ nàng.

    Nhưng lần này sự lương thiện bấy lâu bị nỗi niềm xấu xa chiếm đóng, từ lâu ánh mắt hắn nhìn nàng từ trìu mến của một vị ca ca mẫu mực đã chuyển sang thành ánh mắt dục vọng của nam nhân nhìn nữ nhân tàn nhẫn đưa ra yêu cầu.

    - Hoan Nhi, nàng Hoàng đệ từ biên quan trở lại. Cứu hắn, nàng gả cho ta..

    - Viễn ca ca, huynh.. huynh biết rõ trong lòng muội..

    - Nàng chỉ cần trả lời đồng ý hay không đồng ý!

    Hắn mãi mãi khắc sâu ánh mắt đầy khiếp sợ, pha chút bối rối, liệu có phải may mắn một xíu là nàng không oán hận hắn đã dùng thủ đoạn bức ép nàng.

    Đã hạ quyết tâm là thế, nhưng mà lòng hắn cũng thấp thỏm, sợ nàng từ chối thà ngọc nát đá tan. Hắn đánh cược một ván duy nhất trong đời để có được nàng, cuối cùng hắn thắng

    Hắn biết rõ bản thân ngày một tham lam hơn đã có hôn lễ, lại càng muốn toàn bộ thể xác lẫn trái tim nàng. Nội tâm hắn tranh đấu dữ dội, đêm về hắn căm ghét dục vọng bành trướng của bản thân.

    Suốt năm năm, nội tâm hắn tranh đấu dữ dội, đêm về hắn căm ghét dục vọng mỗi lúc bành trướng của bản thân.

    Và rồi một ngày kia, trong dạ yến sắc phong biết rõ đối phương hạ xuân dược nhưng hắn vẫn uống. Hắn muốn xem thái độ nàng đối hắn. Nhưng nàng a, lại giam mình trong phòng kêu hạ nhân mời cô nương khác đến phòng hắn.

    Đám nữ nhân kia là nàng một hai phải nhét vào cạnh hắn, nhưng đầu ngón tay một người hắn cũng chưa chạm. Nàng a, thật là nương tử tốt, nàng dâu hiểu lý lẽ muốn phu quân được thỏa mãn, như vậy cũng nghĩ ra.

    Mà nàng tại sao lại bày vẻ mặt ủy khuất đó để hắn hão huyền cho rằng nàng để tâm đến hắn.

    Tính khí Lăng Tư Viễn hắn lần đầu tiên suốt năm năm lần nữa vì nàng trở nên mất bình tĩnh như vậy. Hắn tức điên đá bay đám nữ nhân kia tìm nàng.

    Trong cơn tức giận, lẫn dược tính phát tán hắn thô bạo chiếm lấy nàng.

    Thế nhưng nàng khóc rồi, thần trí điên cuồng trong đêm tối táo bạo phút chốc trở về.

    Hắn thẩn thờ, tự cười nhạo bản thân, chỉ một bước cuối thôi nàng đã là người của hắn, người mà hắn triều tư mô tưởng*.

    (*) Ý là người ngày nhớ đêm mong, cả trong mơ vẫn nhớ.

    Ai mà ngờ tên đã trên dây hắn lại kiềm nén thu lại chỉ vì bộ dạng lê hóa đái vũ, ánh mắt tuyệt vọng khép kín mặc người dày xéo làm tim hắn đau.

    Hắn a, vẫn là không nỡ, khép lại bộ váy lăng vân đã có phần rách tươm, rồi đắp chăn cho nàng sau một loạt động tác lặng lẽ rời tẩm cung.

    Một đêm đó hắn ngồi trong dục thanh trì* cả đêm.

    (*) Ý chỉ bể tắm tư nhân.

    Nhạc Sở Hoan nàng có tài đức gì mà khiến cho cả hai người nam nhân ưu tú vĩ đại là thế, lại trầm luân không lối thoát, kể cả y phải trả giá như thế. Nếu nguồn gốc nguyên căn bắt đầu từ nàng hãy để nàng kết thúc nó.

    Phải tất cả nàng đều cảm nhận được nhưng tâm nàng lại dành hết cho hắn rồi

    Trên yến tiệc thành hôn năm đó, y không chút mảy may do dự tuyên bố toàn thể quan khách có mặt "đời này duy nàng là ái thê, nếu nạp thiếp nguyện chết không toàn thây" khiến toàn trường khiếp đảm trong đó có cả nàng.

    Nàng niên thiếu như ngọn lửa nhiệt huyết bằng lòng trả giá hết thảy vì ánh mắt đầu tiên với Thanh Sở đã nhận định là cả đời. Thế nhưng ngọn lửa ấy từng chút bị dòng thời gian vì cái gọi là địa vị tối cao, oán thù xưa cũ mà dập tắt chỉ còn chút tro tàn, còn y như dòng nước suối thanh mát từng chút len lõi, bất tri bất giác thấm nhuần mạch máu, chiếm đóng một cách vững vàng trong tim của nàng, đến khi phát hiện, dù tàn nhẫn chặt đứt đến máu me đầy người vẫn là không thể toàn thân trở ra. Hóa ra giao dịch ban đầu không chỉ có Tư Viễn bị lúng sâu, mà ngay cả nàng cũng ngày càng không lối thoát

    Nàng vạn suy vạn tính cũng không ngờ tới sau khi nàng xui tay rời nhân thế, Tư Viễn cũng theo nàng mà đi như chính lời nói mà y đã nói trong đêm thành hôn.

    - Nàng có thể chưa yêu ta, nhưng từ thời khắc nàng gả cho ta, thì kiếp này dù chết nàng cũng đừng hòng quăng ta ở lại.

    Lúc ấy Tư Viễn rất nghiêm túc, nhưng nàng chẳng để trong lòng.

    Nàng biết mình đã gả ra ngoài, đã phản bội lời ước, với Thanh Sở dù còn yêu thì đã sao, tình cảm nàng và hắn giờ đây chỉ là quá khứ.

    Thứ nàng có thể giữ bây giờ chỉ là tấm thân và trái tim trọn vẹn mà thôi.

    Chàng ấy đối xử với nàng đặc biệt tốt, hoàn toàn là một tướng công mà bao nữ nhân hằng mơ ước.

    Rõ ràng có thể vì bản thân mình một chút nhưng lại luôn lo nghĩ cho cảm xúc của nàng. Đôi lúc tính tình chàng ấy như một đứa trẻ, giả bộ say khướt chỉ vì muốn chiếm chút tiện nghi từ nàng, rồi đôi lúc vì vết thương bé xíu dính lấy một mực đòi nàng chịu trách nhiệm chăm sóc mình. Nàng chưa từng thấy chàng ấy biểu lộ mặt này trước mặt người bên ngoài.

    Chàng ấy từng nổi giận nhưng chưa từng quay lưng mặc kệ nàng.

    Câu nói quở trách của chàng ấy rất nhẹ nhưng từng chút gõ đến tim

    - Tim nàng là sắt đá sao? Vì sao ta ủ mãi à vẫn không ấm lên được

    - Nàng có thể công bằng một chút với ta không.

    - Thích ta một chút thôi, khó như vậy sao? Ta rất lâu rồi không muốn làm ca ca của muội nữa..

    Có lúc bản thân tự thấy mình tại sao lại nhẫn tâm đến vậy. Nàng cứ nghĩ bản thân che giấu rất khá nhưng nàng sai rồi hóa ra Thanh Sở thậm chí ngay cả Tư Viễn cũng biết.

    Cả hai quá giỏi suy đoán lòng người, khác biệt ở đây một người kéo nàng xuống, một người lại nguyện ý sa vào vũng bùn để kéo nàng ra.

    Phải những gì Tư Viễn làm cho nàng, có lẽ kiếp này nàng chẳng thể trả nỗi.

    Chính vì thế nàng luôn cố gắng tìm một cô nương tốt khác có thể yêu Tư Viễn hết mình. Thế nhưng cái suy nghĩ điên rồ đẩy phu quân mình cho nữ nhân khác hết lần này lần khác đến khi thực hiện được tâm nàng đều nát.

    Chàng ấy cuối cùng cũng chấp nhận cho cô nương vào phủ ở.

    Rõ ràng đó là điều nàng muốn nhưng nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, cảm giác bất lực ủy khuất này là sao.

    Đến khi nàng bàng hoàng nhận rõ tâm mình thì cũng là lúc cả hai không thể trở về ngày tháng trước nữa.

    Ở giữa họ còn có Thanh Sở có mối thù hận mãi không thể buông.

    Thật ra mũi tên ấy là nàng sắp đặt, nàng mệt mỏi giữa việc bị kẹt trong cái vòng lẩn quẩn giữa hai người.

    Trên dưới trăm mạng người nàng một mực dùng sức lực nhỏ bé bảo vệ toàn Nhạc tướng phủ, cuối cùng vẫn không thoát được rơi vào trận âm mưu lừa gạt của Lăng Thanh Sở để diệt Mục gia nhà mẹ đẻ của Lăng Tư Viễn.

    Nàng không còn gì nữa hết, trước giờ nàng chưa từng hận ai, lần đầu tiên nàng hận một người đến như vậy.

    Mà cách tốt nhất chính là yêu mà không có được. Nhưng lần này nàng không nghĩ kéo theo Tư Viễn xuống vũng lầy giữa nàng và hắn nữa.
     
    LỤC TIỂU HỒNGLieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...