Bài viết: 3 

Chương 50: Đi chơi
Sau khi cặp đôi Nam Uyên cưới nhau được hai tháng thì bọn mình tổ chức đi chơi. Địa điểm lần này là tỉnh C có biển có núi. Phong qua chở mình đi xe máy của anh, Nam Uyên một xe còn anh Khánh một xe. Vì tỉnh C cách tỉnh mình 6 tiếng đi xe nên bọn mình phải nghỉ chân vài lần. Bọn mình đi nhiều và ăn cũng nhều, chắc mình lại tăng cân nữa rồi, lên 2 cân là ít ấy chứ. Một mình mình một phòng khách sạn nên thích làm gì thì làm. Nhưng tới tối thì chị Uuyên lại sang phòng mình lại còn mang theo mấy chai bia với mấy con mực và o-xi nữa chứ. Rồi xong bà này lại thích nhậu rồi đây. Mình ngồi uống với chị.
- Sao anh Phong không đưa vợ sắp cưới đi cùng nhỉ, em muốn biết mặt người đó.
- Cái gì? Sao em lại nghĩ nó có vợ sắp cưới?
Chị cười lăn ra làm mình không hiểu gì cả.
- Thì không phải anh ấy mua nhà và xe để cưới vợ à, thấy nói thế mà. Mình ù ù cạc cạc
- Người yêu cũ có đồng ý cưới nó thì cưới chứ nó yêu ai đâu mà cưới, mấy bác sĩ nữ mới vào bệnh viện đưa đẩy nó miết mà nó có động tĩnh gì đâu.
Mình nghe xong thì im lặng không nói gì, không lẽ anh không buông bỏ được chị ấy sao hay anh chưa tìm được người thích hợp.
- À thằng Phong nó được cử đi bồi dưỡng ở Mỹ một năm đấy em biết không?
- Không thấy nói gì với em hết.
- Nhưng nó từ chối rồi, cơ hội tốt thế mà nó từ chối, bọn chị có hỏi nhưng nó bảo nó không thích.
Mình lại im lặng. Ngồi uống mà mình không thể tập chung vào chuyện chị Uyên nói. Sau khi chị Uyên về phòng, mình lấy điện thoại nhắn tin cho anh:
- Anh ngủ chưa?
- Chưa, sao thế?
- Ra ngoài gặp em lát.
Lúc anh đi ra đúng lúc mình ra khỏi phòng. Đi ra ngoài sảnh khách sạn mình hỏi anh:
- Em muốn biết một chuyện?
- Tại sao anh không đi Mỹ bồi dưỡng.
Anh tránh ánh mắt của mình, nói:
- Đó là việc của anh, em không cần quan tâm.
Rồi mình sẽ không thèm quan tâm nữa. Kệ anh mình quay vào phòng khách sạn trước.
- Sao anh Phong không đưa vợ sắp cưới đi cùng nhỉ, em muốn biết mặt người đó.
- Cái gì? Sao em lại nghĩ nó có vợ sắp cưới?
Chị cười lăn ra làm mình không hiểu gì cả.
- Thì không phải anh ấy mua nhà và xe để cưới vợ à, thấy nói thế mà. Mình ù ù cạc cạc
- Người yêu cũ có đồng ý cưới nó thì cưới chứ nó yêu ai đâu mà cưới, mấy bác sĩ nữ mới vào bệnh viện đưa đẩy nó miết mà nó có động tĩnh gì đâu.
Mình nghe xong thì im lặng không nói gì, không lẽ anh không buông bỏ được chị ấy sao hay anh chưa tìm được người thích hợp.
- À thằng Phong nó được cử đi bồi dưỡng ở Mỹ một năm đấy em biết không?
- Không thấy nói gì với em hết.
- Nhưng nó từ chối rồi, cơ hội tốt thế mà nó từ chối, bọn chị có hỏi nhưng nó bảo nó không thích.
Mình lại im lặng. Ngồi uống mà mình không thể tập chung vào chuyện chị Uyên nói. Sau khi chị Uyên về phòng, mình lấy điện thoại nhắn tin cho anh:
- Anh ngủ chưa?
- Chưa, sao thế?
- Ra ngoài gặp em lát.
Lúc anh đi ra đúng lúc mình ra khỏi phòng. Đi ra ngoài sảnh khách sạn mình hỏi anh:
- Em muốn biết một chuyện?
- Tại sao anh không đi Mỹ bồi dưỡng.
Anh tránh ánh mắt của mình, nói:
- Đó là việc của anh, em không cần quan tâm.
Rồi mình sẽ không thèm quan tâm nữa. Kệ anh mình quay vào phòng khách sạn trước.
Chỉnh sửa cuối: