Screenshot_20231104_174239_Chrome_Fotor_Collage.jpg


Xin Em Một Lần Về Với Biển

Xin em một lần về với biển
Thả trăng vào dáng xuân thì
Con sóng hờn còn vọng mãi
Khúc ru chiều biệt ly.

Xin em một lần về với biển
Tà áo như mây mời nắng thu vàng
Bầy dã tràng lăn tăn trên cát
Hôn dấu chân trần mỏi bước lang thang.

Xin em một lần về với biển
Chiếc dù hoa che chắn mắt ai nhìn
Đàn chim yến phương nào bay mải miết
Buông bóng xuân hồng trên cồn đá lung linh.

Xin em một lần về với biển
Ký ức rong rêu trả bóng tối đầm lầy
Hàng thùy dương đợi em về hòa hát
Gió bụi ưu phiền màu xác lá xa bay.

Xin em một lần về với biển
Cát ấm dưới chân và mây sáng trên đầu
Lời nhớ thương nghe vọng từ năm tháng
Tiếng sóng thì thầm tận đáy biển sâu...

2023

Thanh Trắc Nguyễn Văn


63d49a77507342c9ba3d394de87d5f2c.jpg


Lời tác giả: Bài thơ đã đăng trên trang báo hải ngoại Người Việt ở Mỹ (California). Do không có báo biếu, nên bài thơ được tác giả chụp lại từ trang web của báo người Người Việt ngày 7-10-2023. Bài thơ được viết tặng cô Yến Phương, giáo viên toán trường THPT Võ Thị Sáu.
 

SÀI GÒN FM: Chuyên đề thầy giáo vật lý yêu thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn

Thanh Trắc Nguyễn Văn tham gia Talkshow trên làn sóng phát thanh của Đài Tiếng nói TPHCM sáng ngày 18.11.2023 (phát sóng trực tiếp). Trong Talkshow, Thanh Trắc Nguyễn Văn có nhắc đến rất nhiều những kỷ niệm từ trường Võ Thị Sáu.

Trong radio có nhầm lẫn: Nhạc sĩ Lê Đức Trí (không phải Lê Đình Trí) và nhạc sĩ Xuân Quang (không phải Xuân Văn). Thành thật xin lỗi hai nhạc sĩ.

11.jpg
 
53415583205_0dae58f362_o.jpg


Thị Thành Cuối Năm

Nhâm nhi trà đá vỉa hè
Bỗng vang một tiếng còi xe giật mình
Lề đường bụi bặm mưu sinh
Bàn tay sạm nắng nhắc mình dân quê.

Bao năm bươn bả chưa về
Miếng cơm, manh áo đam mê thị thành
Mưa Xuân chợt rắc long lanh
Hứng vào năm tháng mát lành ước mơ.

Đèn cao xanh đỏ, tỏ mờ
Loanh quanh trăm nẻo vẫn lơ ngơ buồn
Kìa ai đàn dưới trăng suông
Thả dây vọng cổ vọng nguồn cố hương...

2023

Thanh Trắc Nguyễn Văn


01.jpg


Lời tác giả: Sài Gòn có rất nhiều người dân quê ở mọi miền đất nước tụ về để kiếm sống. Họ làm đủ mọi nghề, phần đông là những người làm thuê, những người lao động chân tay. Cuối năm có nhiều người không về quê, họ không về vì tiền bạc dành dụm không đủ để về.

Bài thơ viết tặng một người vá xe bên lề đường, quê ở Đồng Tháp.

Bài thơ đã đăng trên báo Người cao tuổi cuối tuần, bút danh Nguyễn Văn Tạo
 
Chỉnh sửa cuối:
408494788_375757501644090_4922574679218747581_n.jpg


Thiên Sứ

(Khóc Thuý Nga)

Một chiều qua xóm Đạo
Chân nhói kỷ niệm xưa
Tượng Chúa trên thánh giá
Cô đơn màu nắng mưa
Ngọn gió đông gầy guộc
Lạnh tim ta cuối mùa.

Đâu sân trường Thiên Phước
Đâu lầu trường Đức Minh
Chuông nhà thờ chầm chậm
Vọng tiếng buồn tâm linh?
Chuông vang lời sương khói
Ta về tìm đức tin.

Em về đeo thánh giá
Dắt ta kẻ tội đồ
Sáng danh là Thiên Chúa
Tội danh là... làm thơ!
Bờ vai em tròn nhỏ
Đưa ta đến dại khờ!

Em bông hồng Thiên sứ
Xuống từ miền trăng sao
Bầu má đỏ hồng đào
Tà áo dài hồng phấn
Để hồn ta lận đận
Để tình ta lao đao.

Ta tín đồ ngoại đạo
Ngàn năm chỉ biết yêu
Theo em Thiên sứ nhỏ
Tóc xõa dáng yêu kiều
Câu kinh em truyền đọc
Ta nghe toàn rong rêu.

Em thiên thần hờn dỗi
Nụ cười hồng xinh xinh
Ta trái tim nông nổi
Lệ nửa đời phiêu linh
Trước em xin sám hối
Ngơ ngẩn một u tình.

Tìm trao lời vô tội
Nẻo nào nghẹn tương tư?
Bàn chân em bối rối
Bàn chân ta chần chừ
Nỗi đau dài không nói
Câu thơ hằn đá sỏi.

Em giờ mờ sương khói
Cành hồng vội gãy đôi
Tình ta màu bão táp
Hồn ta màu tuyết rơi
Mảnh trăng xưa vỡ khuyết
Thổn thức cuối chân trời.

Thiên sứ ơi, Thiên sứ
Ta còn em nơi đâu?
Lang thang chiều xóm Đạo
Bước chân buồn bể dâu
Chúa trên trời cũng khóc
Mưa pha lê xám màu.


Thanh Trắc Nguyễn Văn


08.jpg


Lời tác giả: Cảm ơn trang thơ nổi tiếng Góc Nhỏ Văn Thơ đã giới thiệu bài thơ Thiên Sứ của Thanh Trắc Nguyễn Văn trong đêm Giáng sinh 2023.
 
20231221_095333_Fotor_Collage.jpg


Sài Gòn Chiều Cuối Năm

Sài Gòn chiều cuối năm
Những giọt nắng lung linh trên mặt đường màu diệp lục
Đàn bồ câu trắng bay trải dài theo hồi chuông Nhà thờ Đức Bà
Ngáo ngơ đậu xuống vai người tìm thóc.

Sài Gòn chiều cuối năm
Cơn mưa rào nông nổi
Trà đá miễn phí, bánh mì không đồng
Di dời cùng mớ âm thanh càu nhàu bức bối.

Sài Gòn chiều cuối năm
Tiếng đàn ghi ta rón rén leo cửa sổ phòng cô hàng xóm
Ánh mắt người xa xứ
Lúng liếng nụ cười dòng sông quê Kinh Bắc.

Sài Gòn chiều cuối năm
Ngày chạm môi vào đêm
Những cánh én xa cõng nắng mặt trời khuất sau góc phố
Từng mảng đèn màu lấp lánh trồi lên va quệt ánh trăng thánh thiện.

Sài Gòn chiều cuối năm
Khói hương ngạt ngào thấp thoáng bóng tiền nhân khai hoang
Tiếng vó ngựa Phương Nam
Trầm tích thời gian từng vệt bùn thiên cổ.

2021

Thanh Trắc Nguyễn Văn

AVvXsEh5gopX10qIX978RA-LuHhXpq2dkdoSASUQbSb-VwA3KOTzQKm7A1PKwwwO_NYxtxiqV9emNZnrGt1P5xG-mBBUpXNg7sUKyvOcc6TfIXPkde1tZpbOafaUHQCfmqEvf632mBRuRQ0yuTVB-1E5cyOXIHQuyAsYXF11edmYmG_a0qf0qYWMO4mEBdoP=s16000


Lời tác giả: Đi trên đường phố Sài Gòn thỉnh thoảng người ta lại gặp xe "Bánh mì không đồng", bình "Trà đá miễn phí" trên lề đường. Đó là đặc sản của Sài Gòn và cũng là tấm lòng của người dân Sài Gòn.

Bài thơ viết tại sân Nhà thờ Đức Bà. Bài thơ đã đăng trên báo Người cao tuổi cuối tuần, bút danh Nguyễn Văn Tạo
 
Chỉnh sửa cuối:
02_Fotor_Collage.jpg


Đêm Giáng Sinh

Đêm Giáng sinh
Anh kể em nghe về cây thông xanh
Về những quả châu tròn ngộ nghĩnh treo quanh
Lấp lánh
Long lanh
Ánh sáng tình yêu miên trường đa màu sắc.

Đêm Giáng sinh
Anh kể em nghe ông già Noel
Chiếc xe tuyết trắng cùng bầy tuần lộc
Kéo nhau đi
Tiếng nhạc leng keng
Vượt bóng tối mùa đông giá buốt.

Đêm Giáng sinh
Anh kể em nghe bầu trời sao
Những thiên thần ngàn năm trên cao
Tỏa sáng bên nhau
Nguyện cầu
Mặt đất bình an, hạnh phúc.

Nửa đêm
Chuông nhà thờ vang rộn rã
Anh lao ra phố hối hả
Mang theo mũ len
Mang theo áo khoác
Và vội vã
Quên mang theo em...

2023

Thanh Trắc Nguyễn Văn


321782270_820183569049069_3399665655920185025_n.jpg




Lời tác giả: Bài thơ được đăng trên tờ báo hải ngoại Người Việt ở Mỹ (California). Do không có báo biếu, nên bài thơ được tác giả chụp lại từ trang web của báo người Người Việt ngày 2-1-2024.
 
a_Fotor_Collage.jpg


Bạn Cũ

(Viết tặng Văn Thể Tần và các bạn học trường Tân Định cũ)

Ngày họp mặt bạn bè hội ngộ
Chung tiếng cười, vai lại kề vai
Phải em không môi hồng, tóc ngắn?
Người xưa ơi nhớ lắm áo dài...

Thương biết mấy sân trường, lớp cũ
Hoa phượng bay thuở ấy ngậm ngùi
Trang lưu bút nhạt nhòa mực tím
Câu thơ nào nối trọn niềm vui?

Tay nắm chặt, bàn tay cùng nắm
Tóc như mây bạc nửa cuộc đời
Lời chưa nói nghẹn ngào muốn khóc
Đêm Sài Gòn lạnh lắm mưa rơi.

Ta đi hết thăng trầm dâu bể
Phút bên nhau chợt nhớ tên mình
Tình thân ái ngọt ngào kí ức
Tuổi xế chiều bỗng thấy bình minh.

Cùng hẹn nhé một ngày thăm lại
Mộ cô xưa cỏ đã xanh màu
Đàn chim cũ quay về bến cũ
Khói hương trầm lễ tạ trăng sao...

Thanh Trắc Nguyễn Văn


AVvXsEgYdyFJWQkxhsaOgm05fZegWnMXbdOVVkOvXWAkK3_sj0AMx8o4EQBSjaUMOIwp0psqmetuAr9lyEAEhFJJwjYojRWWdOohFBJGUs8y9_PpCG9ulagfztCTurL1rnqn7i5uF8fCX24Cwsi70AHZhdDKgNmGGbaZ4Qpthk9TGna2XgekOthyOrZGrG39=s16000


Lời tác giả: Bài thơ được đăng trên tờ báo hải ngoại Người Việt ở Mỹ (California).
 
Screenshot_20240105_023454_Facebook_Fotor_Collage.jpg


Người Đi Bỏ Ta Trống Vắng

Người đi bỏ quên nón lá
Bỏ lại vầng trăng góc phòng
Tình vội xa, lời đã khuất
Gió về lành lạnh mùa đông...

Người đi bỏ quên hương nắng
Nụ cười hoa mướp vàng xưa
Áo bà ba màu thôn nữ
Khăn rằn níu buổi đón đưa...

Người đi bỏ ta trống vắng
Thuở yêu mơ ước thật nhiều
Giờ quẩn quanh bia với rượu
Em buồn... Ta hóa rong rêu?

Người đi bỏ quên hạt thóc
Phải em hạt gạo trắng ngần?
Mùi rơm thơm đầy ký ức
Ruộng nhà đang vụ đông xuân...

Người đi bỏ ta với bóng
Kẻ tha hương, đứa lạc loài
Ôm đống tiền màu bội bạc
Giật mình, em đúng ta sai?

Người đi để ta phải nhớ
Mẹ già mòn mỏi chiều quê
Ngón tay quệt ngang nước mắt
Tuổi thơ ơi, ta xin về...

Thanh Trắc Nguyễn Văn


00.jpg


Lời tác giả: Bài thơ đã đăng trên báo Bình Định
 
Screenshot_20240601_173547_Chrome_Fotor_Collage.jpg


Xin Hát Lại Bài Ca Sinh Nhật 18

(Bài thơ viết cho các học trò 12A14 của tôi 30 năm sau sẽ về trường đọc)

Rồi ta về lại gom mây vào nỗi nhớ
Hoa phượng lung linh vẫn đỏ rực sân trường
Áo trắng quá như ngày còn đi học
Bụi phấn năm nào đọng lại tóc phong sương.

Đây ghế đá nơi hẹn hò chiều mới lớn
Một bài thơ yêu cứ thấp thỏm đợi chờ
Mưa đã đến sao người không thấy đến
Lá me rơi đầy xếp lạnh chữ "bơ vơ"!

Xin cùng hát lại bài ca sinh nhật mười tám
Thuở bên nhau thả mơ ước vào đời
"Cô giáo quậy" xưa giờ là cô giáo thật
Hoa điểm mười thơm nở vở em tôi.

Xin cùng lật lại từng trang lưu bút cũ
Bạn tôi ơi, bạn đang ở phương nào?
Dòng mực tím bỗng giật mình thảng thốt
Một lớp học hiện về rộn rã, xôn xao...

Xin cùng ngồi lại căn phòng ngày năm ấy
Bảng phấn lam nham bôi xóa những nỗi niềm
"Hàm số", "khai căn" vọng thầm từ kí ức
"Cộng hưởng" buồn sao thổn thức nhói trong tim?

Xin được khóc dưới chân trời mùa hạ
Vẫn bóng thầy xưa phảng phất môi cười
Quên lời dạy ta đôi lần vấp ngã
Đâu nắng học trò?
Nhớ lắm tuổi đôi mươi...

2022


Thanh Trắc Nguyễn Văn


c9aa1a4e-c0df-400d-aed5-26bcb66b9b02.jpg


Lời tác giả: Bài thơ viết tặng cho các học sinh lớp chủ nhiệm cuối cùng 12A14 năm 2022, dành cho 30 năm sau (khi ấy sẽ là năm 2052, lúc đó các em đã 58 tuổi) các em sẽ về trường đọc lại và cảm nhận..

Ghi chú bài thơ:

1. "Đây ghế đá nơi hẹn hò chiều mới lớn

Một bài thơ yêu cứ thấp thỏm đợi chờ"

Câu chuyện kể của 1 bạn nam trong lớp 12A14

2. "Xin hát lại bài ca sinh nhật mười tám"

Trong ngày Lễ Trưởng Thành cuối niên học 2021-2022, thầy Hiệu trưởng Thành đã tổ chức lễ sinh nhật Tuổi 18 cho các em học sinh khối 12.

3." "Cô giáo quậy" xưa giờ là cô giáo thật "

Một em nữ lớp 12A14 cho giáo viên chủ nhiệm biết em sẽ thi vào Đại học Sư phạm khoa vật lý

4." "Hàm số", "khai căn" vọng thầm từ kí ức
"Cộng hưởng" buồn sao thổn thức nhói trong tim?"

Giáo viên chủ nhiệm lớp 10 và 11 của A14 là giáo viên toán (cô Lương Như Quỳnh và thầy Luân). Giáo viên chủ nhiệm 12 là giáo viên vật lí.


Bài thơ được đăng trên tờ báo hải ngoại Người Việt ở Mỹ (California).
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back