Quăng chiếc điện thoại vào một góc, tôi nằm dài ra giường, mệt mỏi nhắm đôi mắt lại.
Con mèo đen cạnh tôi đi tới, cạ cạ má vào tay tôi, tôi chướng mắt khó chịu đẩy nó ra, con mèo này là con mèo mà nó tặng cho tôi, tặng hồi sinh nhật, nó biết tôi thích mèo.
Tôi ghét nó, con nhỏ kém tôi bốn tuổi gần nhà tôi, nó làm tôi cảm thấy phiền phức, phiền phức từ những tin nhắn, những lời hỏi thăm hay những việc nó làm. Tôi đã nói với nó rõ dàng là tôi không thích nó mà chỉ coi nó là em gái, nó lắc đầu, kiên định nói sẽ chờ tôi, tôi cảm thấy vô cùng phiền phức, tôi tìm bạn gái, đưa tới trước mặt nó, giới thiệu với cô ấy nó là em gái của tôi, nó khóc bỏ về.
Luồng suy nghĩ của tôi dừng lại, con mèo ngừng kêu, tôi thấy khó chịu khi đám lông mượt mà kia không còn tạo cảm xúc trên tay của mình nữa, cực kì khó chịu.
Tôi muốn điều gì đây? Con mèo quấn lấy tôi, tôi khó chịu, con mèo không còn quấn lấy tôi nữa, tôi còn khó chịu hơn, cảm giác này là gì? Ích kỉ sao? Hay là mặc cảm tội lỗi của tôi?
Điện thoại kêu "tinh!" lên một tiếng, tôi mệt mỏi đưa tay cầm lấy, mắt nhắm mắt mở nhìn, giật mình.
Messenger: Anh đang làm gì đấy? Em buồn quá! Mình nói chuyện chút được không?
Tôi quăng cái điện thoại ra một góc, sợ hãi nhìn nó, thở dốc mấy hơi, một luồng khí lạnh chạy dọc xương sống xông lên đầu, tôi chạy ra khỏi phòng.
Tôi vừa từ đám tang nó trở về, hôm qua nó uống thuốc ngủ tự sát trong phòng mình.
Ngoài trời trăng vẫn sáng, bóng cây in vào trong phòng thành từng vết ngang dọc, con mèo ngồi giữa phòng ngồi nhìn theo bóng người thanh niên vừa đi khỏi, không kêu lên tiếng nào cả.
Con mèo đen cạnh tôi đi tới, cạ cạ má vào tay tôi, tôi chướng mắt khó chịu đẩy nó ra, con mèo này là con mèo mà nó tặng cho tôi, tặng hồi sinh nhật, nó biết tôi thích mèo.
Tôi ghét nó, con nhỏ kém tôi bốn tuổi gần nhà tôi, nó làm tôi cảm thấy phiền phức, phiền phức từ những tin nhắn, những lời hỏi thăm hay những việc nó làm. Tôi đã nói với nó rõ dàng là tôi không thích nó mà chỉ coi nó là em gái, nó lắc đầu, kiên định nói sẽ chờ tôi, tôi cảm thấy vô cùng phiền phức, tôi tìm bạn gái, đưa tới trước mặt nó, giới thiệu với cô ấy nó là em gái của tôi, nó khóc bỏ về.
Luồng suy nghĩ của tôi dừng lại, con mèo ngừng kêu, tôi thấy khó chịu khi đám lông mượt mà kia không còn tạo cảm xúc trên tay của mình nữa, cực kì khó chịu.
Tôi muốn điều gì đây? Con mèo quấn lấy tôi, tôi khó chịu, con mèo không còn quấn lấy tôi nữa, tôi còn khó chịu hơn, cảm giác này là gì? Ích kỉ sao? Hay là mặc cảm tội lỗi của tôi?
Điện thoại kêu "tinh!" lên một tiếng, tôi mệt mỏi đưa tay cầm lấy, mắt nhắm mắt mở nhìn, giật mình.
Messenger: Anh đang làm gì đấy? Em buồn quá! Mình nói chuyện chút được không?
Tôi quăng cái điện thoại ra một góc, sợ hãi nhìn nó, thở dốc mấy hơi, một luồng khí lạnh chạy dọc xương sống xông lên đầu, tôi chạy ra khỏi phòng.
Tôi vừa từ đám tang nó trở về, hôm qua nó uống thuốc ngủ tự sát trong phòng mình.
Ngoài trời trăng vẫn sáng, bóng cây in vào trong phòng thành từng vết ngang dọc, con mèo ngồi giữa phòng ngồi nhìn theo bóng người thanh niên vừa đi khỏi, không kêu lên tiếng nào cả.