CHƯƠNG I: Trường Sơ trung Nam Hoa Lão sư Phùng chủ nhiệm lớp 1-4, bước vào, đi sau lão sư là một nữ sinh lạ mặt, sự xuất hiện của cô thu hút sự chú ý của cả lớp học 42 học sinh đang ồn ào náo nhiệt. Lão sư Phùng cầm thước kẻ gõ gõ lên bục giảng để gây chú ý. Các em, đến giờ học rồi, mau ổn định chỗ ngồi! Lão sư Phùng là giáo viên dạy nhạc của Nam Hoa, còn rất trẻ tuổi nhưng tính cách lại nghiêm nghị và quy tắc. Học sinh đang nháo nhào sau giờ giải lao vẫn chưa ổn định được, nghe tiếng nhắc nhở của lão sư ngay lập tức ai về chỗ nấy, ngồi ngay ngắn chăm chú nhìn lên bục giảng. Lão sư cầm phấn trắng viết 2 chữ lên tấm bảng đen, sau đó quay mặt về các bạn học nhẹ giọng giới thiệu. Học kỳ này lớp chúng ta có thêm một học sinh mới! Em hãy tự giới thiệu bản thân với các bạn đi. Nữ sinh đứng cạnh lão sư da trắng, cao ráo, dáng người thon thả, mái tóc dài đen láy được buộc gọn thành đuôi ngựa, cô mặc đồng phục quần dài và áo dài tay của Nam Hoa. Nghe lão sư nói, cô đưa đôi mắt đen nâu nâu nhìn lão sư, gương mặt xinh đẹp thon dài với làn da trắng nõn, gật đầu. - Xin chào, tôi tên Vương Dịch, vừa chuyển đến đây, sau này mong được giúp đỡ. Vương Dịch nhìn về các đồng học, giọng nói trưởng thành lưu loát giới thiệu rồi gật đầu chào. Đám nam sinh nhìn thấy nữ sinh mới xinh xắn như vậy liền nhao nhao lên đòi lão sư sắp xếp Vương Dịch ngồi cạnh mình. Lão sư gõ thước xuống bàn bảo bọn họ im lặng. Giới thiệu với em một chút ban cán sự lớp. Lớp trưởng của lớp 1-4, Nhạc Vân Dương! Xin chào, tôi là lớp trưởng, sau này nếu có việc cần giúp đỡ cậu có thể tìm tôi. Nhạc Vân Dương là một nữ sinh năng động, tháo vác, vẻ ngoài cao ráo hơi ốm nhưng gương mặt sáng và trông rất lanh lợi. Vừa nghe lão sư kêu tên liền lập tức đứng lên cười nói. Lão sư cũng gật đầu hài lòng khi thấy biểu hiện thân thiện của cô ta, Vương Dịch cũng gật đầu đáp lại. Tiếp theo, lớp phó kỷ luật Trịnh Bảo Phương, lớp phó văn nghệ Trương Quốc, lớp phó thể thao Tô Phong. Lớp phó kỷ luật là một nữ sinh rất xinh đẹp, là hoa khôi của lớp 1-4, là một trong những nữ sinh xinh xắn nhất Nam Hoa, so với độ tuổi 13 của các nàng, Trịnh Bảo Phương có vẻ ngoài nổi bật hơn hẳn, hơn nữa nàng ta còn khá điệu đà có vẻ rất chăm chút ngoại hình, trông nàng ta giống như một nữ sinh cao trung hơn là sơ trung. Tiếp đó theo lời giới thiệu của lão sư một nam sinh trắng trẻo sạch sẽ đứng lên, cùng một tên da đen thân hình cao lớn hơn so với các đồng học cũng đứng dậy gãi đầu cười cười. Được rồi, các em ngồi xuống đi. Quan trọng nhất, lớp phó học tập của lớp ta, Châu Thi Vũ! Lão sư vừa nói vừa nhìn về phía nữ sinh ngồi hàng thứ hai của dãy bàn sát cửa sổ, khi nói về lớp phó học tập, giọng lão sư vừa dịu dàng vừa tự hào, ánh mắt nghiêm nghị cũng dịu đi vài phần. Châu Thi Vũ ngại ngùng đứng lên, nàng có vóc dáng nhỏ nhắn hơn so với các bạn cùng lứa, làn da trắng mịn, gương mặt xinh đẹp với hai cái má phồng phồng rất đáng yêu, đôi mắt nai to tròn đen láy, chân mày và lông mi đen dày trông như mắt của búp bê. Cái mũi không quá cao, đôi môi nhỏ đầy đặn và căng mọng càng làm tăng thêm vẻ đáng yêu của nàng. Mái tóc đen mượt như tơ lụa xõa dài qua vai, vài sợi tóc bay lên theo cơn gió lùa ngoài cửa sổ. So với lớp phó kỷ luật được mệnh danh là hoa khôi ngồi bên cạnh, vẻ đẹp của Châu Thi Vũ hoàn toàn ngược lại, một bên trưởng thành, ấn tượng, một bên lại trong sáng, đáng yêu, nếu so sánh Vương Dịch thật không thể so sánh được, hai thái cực trái ngược nhau hoàn toàn. Nhưng nếu nói Trịnh Bảo Phương là hoa khôi thì Vương Dịch không đồng tình. Đó là ở thời điểm lần đầu nhìn thấy Châu Thi Vũ, Vương Dịch đang đánh giá một cách rất khách quan nhưng cán cân có vẻ đã nghiêng về phía nàng. Vương Dịch không hề biết được sau này khi trưởng thành Châu Thi Vũ sẽ xinh đẹp đến nhường nào và làm cho Vương Dịch mặt lạnh yêu mến đến thần hồn điên đảo. Nàng chỉ đứng đó, đưa đôi mắt đen láy long lanh như mặt hồ nhìn về phía Vương Dịch gật đầu. Vương Dịch, đây là học bá của lớp chúng ta, sau này về vấn đề học tập em cứ trao đổi với em ấy. Em vừa chuyển đến, thành tích ở trường cũ cũng rất khá, nhưng đổi môi trường đột ngột có lẽ sẽ khó tiếp thu kiến thức, nếu có vấn đề gì không hiểu có thể đến văn phòng tìm các lão sư hoặc có thể nhờ Thi Vũ giúp em. Phùng lão sư không khách khí mà gọi Châu Thi Vũ là học bá, giọng điệu lão sư vô cùng tự hào, trên mặt không giấu được ý cười khi nói đến nàng. Được ạ! - Vương Dịch gật đầu với lão sư, rồi đưa mắt nhìn về phía Châu Thi Vũ lần nữa. Được rồi, tạm thời còn một bàn phía cuối trống em cứ ngồi ở đó tạm, nếu có gì sau này tôi sẽ sắp xếp lại. Phùng lão sư chỉ về chiếc bàn cuối của dãy giữ lớp học. Vương Dịch không có ý kiến, gật đầu rồi đi về phía bàn học. Đám nam sinh ngồi xung quanh đó được dịp cười hớn hở. Cô ngồi xuống bàn rồi nhìn lên bục giảng, cảm thấy ổn, chiều cao của cô tương đối tốt nên ngồi đây không có trở ngại..
CHƯƠNG II: Năm ngoái ba mẹ của Vương Dịch ly thân vì ba cô ăn chơi đến mức nợ nần chồng chất, đến nay đã chính thức ly hôn đường ai nấy đi. Vương Dịch và em gái theo mẹ dọn ra khỏi nhà ba, em gái Vương Dịch vẫn còn học mẫu giáo, cô vừa thi vào được một trường sơ trung tốt nhất của quận nhưng học phí quá cao, mẹ cô không thể kham nổi số tiền này nên đành để Vươg Dịch uất ức chuyển tới trường sơ trung bình thường là Nam Hoa. Vương Dịch từ nhỏ đã hiểu chuyện hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi. Lại thường xuyên nhìn thấy ba mẹ mình cãi nhau nên tính cách cô ngày càng ít nói, lạnh cảm. Trước đó đi học cũng chẳng có mấy bạn bè, chỉ mới 13 tuổi không được sử dụng điện thoại di động nên khi chuyển trường đã cắt đứt mọi liên lạc với bạn bè cũ. Ngày đầu vào học, Vương Dịch không cảm thấy các lão sư ở Nam Hoa giảng bài khó hiểu, có lẽ vì cô có sẵn thông minh nên rất dễ tiếp thu. Hơn nữa lớp trưởng và các đồng học khác rất quan tâm đến cô, giờ giải lao liên tục có rất nhiều đồng học tụm năm tụm ba tại bàn học của Vương Dịch để kết bạn. Vương Dịch vốn ít nói nhưng cũng không hẳn cách ly với tất cả mọi người, cô vẫn lịch sự nói chuyện và kết bạn với các đồng học khác. Tuy tính cách hướng nội nhưng Vương Dịch rất dễ thích nghi và hào sảng trong việc đối đãi với người khác. Chỉ vỏn vẹn một tuần Vương Dịch đã có thể kết bạn và nói chuyện với cả lớp 1-4, ngoại trừ một người. Vào đây được một tuần, Vương Dịch phát hiện lớp 1-4 được chia thành 3 phe. Nhóm theo phe lớp trưởng, nhóm đứng giữa và nhóm theo phe lớp phó học tập. Nhóm thuộc phe cánh của lớp trưởng áp đảo so với hai phe còn lại. Gọi là phe phái nhưng nhìn bề ngoài mọi người đều hòa đồng và thân thiện với nhau, có thể dùng câu "bằng mặt mà không bằng lòng" để nói về lớp 1-4 này. Ngày ngày đầu vào đây học Vương Dịch liền được Nhạc Vân Dương và Trịnh Bảo Phương tìm đến để lôi lôi kéo kéo. Ban đầu cô còn hoài nghi tại sao họ lại muốn đối đầu với lớp phó học tập Châu Thi Vũ, sau đó mới biết, Nhạc Vân Dương và Trịnh Bảo Phương là bạn thân từ tiểu học, học kỳ đầu của sơ nhất, Trịnh Bảo Phương là lớp phó học tập. Sau kỳ thi kết thúc học kỳ đầu, điểm số của Châu Thi Vũ áp đảo tất cả, tổng điểm đứng nhất lớp, môn văn và toán đứng đầu khối. Vì vậy lão sư quyết định giao chức lớp phó học tập lại cho Châu Thi Vũ, đây chẳng khác nào hạ bệ và vả vào mặt người có điểm đầu vào Nam Hoa cao nhất là Trịnh Bảo Phương. Từ đó Nhạc Vân Dương và Trịnh Bảo Phương ghi thù kết oán với Châu Thi Vũ, thành lập bè phái nhằm tẩy chay Châu Thi Vũ. Nhưng học lực của nàng quá tốt, tính cách lại dịu dàng nên vẫn có người đứng về phe nàng hoặc là những kẻ trung lập vì không muốn gây thù với bên nào cả. Từ phe cánh của Nhạc Vân Dương, Vương Dịch nghe được không ít lời nói xấu về Châu Thi Vũ. "Con nhỏ đó vậy mà dám đâm sau lưng lớp trưởng và Trịnh Bảo Phương" "Bảo Phương thật sự rất uất ức, lão sư sao lại vì một lần thi mà cắt chức lớp phó học tập của Bảo Phương chứ?" "Châu Thi Vũ chỉ dựa vào may mắn nên mới có điểm số như vậy, đợi học kỳ này kết thúc xem, nó chắc chắn rớt hạng, lúc đó không biết còn mặt mũi để nhìn người không, haha" "Nhìn thấy nó đáng ghét thật sự, giả vờ ngoan hiền để lôi kéo các lão sư, còn giả vờ tốt đẹp để lôi kéo các đồng học khác, chẳng phải cũng vì sợ bị tẩy chay sao?" "Đúng đó, giả vờ thanh cao cho ai xem vậy chứ?" Sau một tuần quan sát, Vương Dịch cũng biết được tại sao Vân Dương và Bảo Phương lại ghét Châu Thi Vũ đến vậy. Không chỉ vì học lực nàng tốt mà còn vì các lão sư rất thiên vị nàng, Nam Hoa là trường học bình thường, quy mô nhỏ nên giáo viên rất ít, Vương Dịch phát hiện hơn một nửa số giáo viên của trường đều biết tên và nhận diện được Châu Thi Vũ. Trong khi lớp trưởng 1-4 là Nhạc Vân Dương lại không bằng, thậm chí một vài lão sư còn thẳng thắng so sánh Nhạc Vân Dương và Châu Thi Vũ, một vài người nói cảm thấy nàng thích hợp làm lớp trưởng hơn. Sau nhiều ngày thuyết phục Vương Dịch nhưng không có kết quả Nhạc Vân Dương không thường đến làm phiền cô nữa. Ngược lại, Vương Dịch tuy quyết định không tham gia vào phe phái nào cả, nhưng cô lại cảm thấy Châu Thi Vũ rất thú vị. Tất cả các đồng học khác dù ít dù nhiều đều tìm đến Vương Dịch để bắt chuyện, chỉ có Châu Thi Vũ thì không, một tuần trôi qua nhưng nàng vẫn chưa từng bước xuống bàn học của cô nửa bước huống chi nói chuyện một câu. Vương Dịch cảm thấy rất tò mò về vị học bá này, chẳng phải phe cánh của nàng đang bất lợi sao? Cô là một tờ giấy trắng vẫn chưa biết được những chuyện xảy ra giữa Châu Thi Vũ và Nhạc Vân Dương, chẳng phải là người rất thích hợp để lôi kéo hay sao? Nhạc Vân Dương cũng đã ra tay nhưng Châu Thi Vũ vẫn giữ thái độ dửng dưng như vậy? Hay đúng như bọn người Nhạc Vân Dương nói, vẻ ngoài Châu Thi Vũ có vẻ hiền lành nhưng tính cách lại trịch thượng xem thường người khác? Muốn cô tự đầu quân vào phe nàng hay là vì Nhạc Vân Dương tìm đến cô trước nên nàng bất cần cô? Vương Dịch quyết định sẽ quan sát biểu hiện của Châu Thi Vũ, nếu thật sự nàng xấu tính như lời Nhạc Vân Dương nói vậy cô cũng chẳng ngại cho phe Nhạc Vân Dương thêm một cánh tay..
CHƯƠNG III: Đã một tháng trôi qua Vương Dịch không phát hiện ra bất cứ điểm khác lạ nào của Châu Thi Vũ. Nàng vẫn yên lặng như vậy, nửa câu cũng chẳng tìm tới cô để nói. Hơn nữa Vương Dịch phát hiện Châu Thi Vũ thật sự rất ít nói, nàng nói ít hơn cả cô. Giờ giải lao, nàng thường sẽ đến phòng vệ sinh, sau đó lại lặng lẽ ngồi tại bàn học ôn bài, mấy tiết học tự do hay những khi trống tiết, thay vì tụm đầu nói chuyện như các đồng học khác, Châu Thi Vũ chỉ lặng lẽ ngồi đó đọc sách. Nhạc Vân Dương giữ trật tự lớp học nhưng rất cay cú vì không thể bắt được kẻ thù của mình làm ồn dù chỉ là một chút. Nhưng không phải vì ít nói và hướng nội mà Châu Thi Vũ lại xấu tính như lời bịa đặc của Nhạc Vân Dương. Ngược lại, nàng cực kỳ dễ chịu và hiền lành, nếu so sánh hai kẻ ít nói nhất lớp này là Vương Dịch và Châu Thi Vũ, thì chính Vương Dịch cảm thấy tính cách của mình so với nàng thật rất kém. Châu Thi Vũ dù rất ít nói chuyện, nhưng Vương Dịch nhiều lần nghe thấy có đồng học đến hỏi bài nàng, giọng của Châu Thi Vũ rất rất nhẹ, dịu dàng, ôn hòa lại rất dễ nghe. Chất giọng này có thể đi lồng tiếng cho các nhân vật anime, Vương Dịch là một fan hâm mộ của anime, nên cô rất thích chất giọng của Châu Thi Vũ. Tính cách nàng cũng tốt, ôn nhu, trầm ổn, dù có bị trêu ghẹo cũng chưa từng thấy nàng nổi giận. Bằng chứng rõ nhất mà Vương Dịch nhìn thấy là, trong một buổi sinh hoạt lớp, nhiệm vụ tổ chức buổi sinh hoạt là của lớp trưởng Vân Dương nhưng cô ta đẩy sang hết trên người Châu Thi Vũ. Nàng cũng không một lời tranh cãi dù biết Nhạc Vân Dương cố tình làm khó dễ mình. Hôm đó, buổi sinh hoạt diễn ra rất suôn sẻ nhưng lại nhàm chán đến mức nửa chừng Phùng lão sư bỏ đi để lại các học sinh tự mình sinh hoạt. Cuối giờ, Châu Thi Vũ đi đến tấm bảng phía cuối lớp học, ngay sau lưng Vương Dịch để cập nhật thời khóa biểu mới. Nhìn thấy lão sư không có trong lớp, Nhạc Vân Dương ngay lập tức bám theo nàng. - Châu học bá, cậu chẳng phải được các lão sư ca tụng rất nhiều sao, môn tự nhiên hay xã hội đều có thể cân hết nhưng một việc bé xíu như tổ chức sinh hoạt lớp lại làm không xong. Cậu là vì tôi nhờ vả nên cố ý chống đối tôi sao? Nhạc Vân Dương nghiến răng trợn mắt, giọng nói đầy giễu cợt, châm biếm như muốn hù dọa người khác. Nhưng lại thất bại trước Châu Thi Vũ, nàng vẫn không quan tâm, như không nghe thấy lời nói của Nhạc Vân Dương, vẫn lặng lẽ dùng bút lông xanh ghi ghi chép chép trên tấm bảng trắng. Nhạc Vân Dương muốn dọa nàng nhưng lại tự làm mình tức giận khi bị Châu Thi Vũ phớt lờ, cô ta lấy tay đập mạnh vào tấm bảng nhằm thu hút Châu Thi Vũ, rồi hét lớn. Châu Thi Vũ, tôi đang nói chuyện với cậu! Nghe tiếng hét của Nhạc Cân Dương, cả lớp đang ồn ồn ào ào tám chuyện liền im phăng phắc quay đầu về sau lớp học để xem chuyện thị phi. Châu Thi Vũ lúc này mới nghiêng đầu nhìn Vân Dương, giọng nói không mạnh không nhẹ đáp lại. Nào! Lớp trưởng, tôi chỉ là có học lực tốt, không phải ba đầu sáu tay việc gì cũng làm được, sẽ có những việc tôi không thể làm tốt. Hơn nữa cậu cũng đã nói là nhờ vả tôi rồi sao? Đây là nhiệm vụ của cậu, cậu đến nhờ vả tôi, đã làm hết mình nhưng năng lực của tôi cũng chỉ tới đó, nếu cậu thấy không hài lòng thì tôi cũng chịu, dù sao tôi đã giúp cậu rồi, không có gì phải áy náy. Dứt lời, Châu Thi Vũ quay lại tấm bảng tiếp tục viết thời khóa biểu. Lời nói của Châu Thi Vũ tuy không nặng, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng nhưng những thứ nàng nói lại đánh trúng tim đen của Nhạc Vân Dương. Trước bao nhiêu cặp mắt đang theo dõi, Nhạc Vân Dương không biết nên phản bác thế nào, thẹn quá hóa giận, mặt đỏ tía tai lại hét lớn. Cậu cố tình, làm một buổi sinh hoạt lớp không ra thể thống gì là muốn trả thù tôi, cậu muốn lão sư trách mắng tôi! Động tác của Châu Thi Vũ dừng lại, nàng cũng chẳng muốn nhìn vào mặt Vân Dương, vẫn chất giọng nhẹ nhàng, lời nói không nặng không nhẹ mà đáp trả. - Tôi với cậu có thù gì sao? Tôi không biết rốt cuộc tôi đã làm gì gây thù chuốc oán với cậu. - Đừng có giả vờ cao cao tại thượng, mày biết rõ nhất còn muốn tao phải nói ra sao? Nhạc Vân Dương không cần mặt mũi nữa, đổi cách xưng hô, hai bàn tay cô ta nắm chặt lại như muốn đánh người. Châu Thi Vũ lặng lẽ viết xong những chữ cuối cùng, đóng lại nắp bút, rồi quay cả người sang đối mặt với Vân Dương, ôn hòa nói. Lớp trưởng, nếu cậu thấy không hài lòng về buổi sinh hoạt hôm nay hoặc nếu Phùng lão sư vì chuyện này mà trách cậu, vậy cậu cứ nói với lão sư tất cả là do tôi lên kế hoạch. Chuyện tôi làm tôi sẽ chịu trách nhiệm, nhưng những chuyện tôi không làm cậu không thể trách tôi được, tỉ như đây là nhiệm vụ của cậu, cậu lại đẩy sang cho tôi, tôi cũng hết cách rồi, chỉ có thể làm được đến vậy. Lời ít ý nhiều, nói xong Châu Thi Vũ cũng không màng nhìn Nhạc Vân Dương thêm một giây mà quay lưng đi về chỗ ngồi của mình, để lại Nhạc Vân Dương cứng họng đứng một chỗ chỉ có thể liếc nhìn nàng. Tất cả đều được mọi người nhìn thấy, mà nhìn rõ nhất, nghe rõ nhất là Vương Dịch. Chứng kiến lần này, Vương Dịch thật sự phục tính cách dễ chịu của Châu Thi Vũ, nếu đổi lại là cô hẳn cố sẽ cùng Nhạc Vân Dương lôi nhau đến văn phòng, chứ không thể kết thúc êm đẹp như vậy. Trời tháng ba, thời tiết ấm dần lên, áo đồng phục dài tay cũng được thay đổi thành ngắn tay. Ngoài sân mấy cây gạo, cây bạch quả lá xanh mơn mởn, xum xuê rợp bóng mát cả một góc sân trường. Tiết thể dục hôm đó, sau khi khởi động và chạy quanh sân 3 vòng, lão sư cho cả lớp hoạt động tự do, nam sinh lôi nhau ra đá banh, nữ sinh thì một nửa đánh cầu lông, nửa còn lại chụm đầu bàn chuyện bát quái. Châu Thi Vũ lặng lẽ đi đến một gốc cây, nàng ngồi ở bồn hoa, mở sách dần chìm vào thế giới của riêng mình. Vương Dịch sau khi kết thúc ván cầu lông mồ hôi nhễ nhại trên trán và chiếc cổ thon dài, cô chạy đến căn tin mua một chai nước khoáng để giải nhiệt. Quay lại sân thì thấy một nữ sinh đi đên ngồi bên cạnh Châu Thi Vũ, Thục Khuê là người thân nhất với nàng trong lớp 1-4. Vương Dịch đứng phía sau họ, ở một khoảng cách rất gần đủ để nghe được cuộc đối thoại giữa hai người họ. - Châu Châu, dạo gần đây Nhạc Vân Dương đang lôi kéo Vương Dịch về phe của cậu ta, cậu không lo lắng sao? - Lo lắng? Tại sao? – Châu Thi Vũ thoát khỏi trang sách, ngước nhìn Thục Khuê. - Cậu ấy mới chuyển đến, cậu phải tranh thủ lúc này lôi kéo cậu ấy kết thân với chúng ta. Tớ thường đến bắt chuyện với cậu ấy, nhưng cảm thấy cậu ấy rất khó gần, cậu vẫn chưa chủ động nói chuyện với cậu ấy, thử đến làm quen xem biết đâu cậu ấy thích cậu. – Thục Khuê giọng nũng nịu cố thuyết phục nàng. - Tớ thấy không cần thiết. - Châu Thi Vũ tỏ ra không quan tâm lại cúi đầu đọc sách. - Châu Châu, cậu ta càng ngày càng quá đáng, lần trước còn trực tiếp đối đầu cậu trước mặt cả lớp, nếu cậu không kéo thêm nhiều người đến bên cạnh, cậu ta nhất định sẽ tìm cách ức hiếp cậu. – Thục Khuê tuy bao đồng nhưng trong mắt rất lo lắng cho Châu Thi Vũ, bất bình thay cho nàng. - Nếu cậu ta thật muốn gây chuyện với tớ vậy thì báo cho lão sư một tiếng là được! – Châu Thi Vũ bình tĩnh nói, vẫn không ngước lên khỏi quyển sách. - Châu Châu! – Thục Khuê lo lắng. Lúc này Châu Thi Vũ mới ngẩng đầu nhìn về phía xa đám nam sinh đang chơi bóng đá la hét ầm ĩ một góc sân. - Cậu ta phí sức lôi kéo mọi người như vậy vẫn không thắng được tớ, tớ hà cớ phải làm theo cách cậu ta, chẳng phải cũng trở thành kẻ ấu trĩ như cậu ta sao? Với lại tớ không có đối đầu với cậu ta, là cậu ta tự tìm phiền phức cho chính mình, cứ mặc kệ bọn họ. Nàng nói xong, quay sang nhìn Thục Khuê cười đến xán lạn, ánh nắng đầu hè lướt qua từng kẽ lá, vài tia nắng len lỏi đến mái tóc và gương mặt trắng nõn của nàng như tô điểm thêm vẻ đẹp trong sáng, thanh thuần của Châu Thi Vũ. Vương Dịch nhìn thấy sự tự tin và dịu dàng nơi Châu Thi Vũ, lúc này cô thật đồng ý với lời nói của nàng, những việc làm của Nhạc Vân Dương quá ấu trĩ. Từ lúc đó, Vương Dịch không ngừng từ chối và lạnh nhạt với sự nhiệt tình của nhóm Vân Dương, khiến cô ta cảm thấy chán ghét mà từ bỏ làm phiền cô..