TÌNH YÊU (Tập Thơ) Phan Thi Phạm Tập thơ này là thơ tình. Tình là gì? Mà thơ là chi? Thơ tình là chi nữa? Rằng: "Thơ lòng trong trắng nội hàm Tình là cảm động từ tâm ra ngoài Tình yêu vạn vật xưa nay Thơ tình chân chính chẳng ngoài tim son." Không chỉ gói gọn trong tình yêu đôi lứa, mà còn mở rộng tâm hồn mình đến với núi sông bờ cõi, đất nước quê hương, thôn làng ấp xóm. Yêu thiên nhiên tươi đẹp, nắng đọng sương mai, tiếng chim buổi sáng, cánh nhạn lưng trời.. cho đến con trâu đang tắm mình trong vũng bùn lầy giữa ngày trưa nóng bức. Yêu mình, yêu đời, yêu người. Cái thứ tình yêu trong trắng đó, không bút mực nào tả được! Chỉ có dùng một con tim chân thành hết mực, thì sẽ dễ dàng hòa làm một với muôn phương. Tôi yêu thơ, cả đời chẳng mong công danh địa vị, học hành cũng chẳng tới đâu. Thơ tình là kết tinh của đạo đức, nhân luân. Người Á Đông chúng ta, nếu như đến một ngày nào đó, chỉ lo chạy theo văn minh khoa học vật chất, rồi quên mất đường về của tự tâm, thì sẽ ra làm sao? Tôi chỉ một mình một thân, thích nơi thanh tịch u nhã, làm bạn bút nghiên, lòng riêng nhiều nỗi. Chỉ mong chia sẻ với thế nhân qua câu chữ. Trân quý thay!
PHẦN 1: TÌNH YÊU ĐÔI LỨA 1. Anh Mãi Yêu Em Anh không biết tình ta sao nữa Mãi chờ em, đôi lứa yêu nhau Yêu trong mùa mận chín đỏ au Em mắt ướt, anh lau dòng lệ. Làn môi đỏ, tỉ tê bao chuyện Cùng nhau đi chợ huyện chiều đông Cơn mưa phùn tác hợp mình mong Sao thương quá, bóng hồng xinh đẹp. Đời dâu bể, tranh danh đoạt lợi Hoa phù dung sớm nở tối tàn Con thiêu thân mê ngọn lửa vàng Bay vào đó, cháy tan thân thể. Nàng ngây thơ, cắt mái tóc thề Trao cho kẻ đi về sương tuyết Cho nhung nhớ một đôi mắt biếc Trái tim này oan nghiệt đeo mang. Xem lầu cao, diễm lệ đài trang Em chải tóc trong màn sương phủ Tôi đứng đó, bao người thiu ngủ Hai linh hồn tự nhủ nên duyên. Mong sao thành phu phụ Thần Tiên Đưa nhau đến cảnh xưa bích họa Ta đi Chùa, hoa sen bảy đóa Lạy Phật Đà, lòng dạ rỗng rang. Chê tôi nghèo, ai vội sang ngang Câu hẹn ước phũ phàng quá đỗi Lời Mẹ Cha môn đăng hộ đối Ý của nàng hờn dỗi thu ba. Tình đôi ta đẹp tựa ngàn hoa Đây Đà Lạt, nào xa diệu vợi Phận mình nghèo, làm sao với đặng An ủi lòng trong trắng trinh nguyên. Em đi rồi, con thuyền xa bến Yêu làm chi, đau đến ngàn sau Mãi mong người hạnh phúc phương xa Anh đã biết yêu không chiếm hữu!
2. Lá Thư Tình Ái Lá thư xanh, tình cũ còn đây Thư em hỡi, lòng này tha thiết Tình nhân hỡi, em nào có biết Ái ân là mồ huyệt buồng tim. Trong mơ màng, giấc ngủ lim dim Tôi mộng tưởng ánh nhìn xao xuyến Lên đồi cao, gió quyện lòng hoa Xuống động đá, sương sa làn tóc. Huyền Thư ơi! Xin em đừng khóc Cười lên nào! Cho má thêm xinh Cho hoàng hôn tao ngộ bình minh Cho tuế nguyệt dệt tình thêu ý. Cho hoa đào thêm phần ủy mị Trong tình yêu, duy lý cầu toàn U tịch cảnh, chưa sang vội được Cõi hồng trần, sóng nước mênh mang. Chờ đến khi hoa nở đầy hang Ta hái chúng cho nàng ấp ủ Khắp san hà chung bài ru ngủ Thổn thức lòng, thức đủ năm canh. Mẹ ru con, bức vẽ tình anh Em làm mẹ, còn anh cha nhỉ Con chúng ta, gái trai đều quý Lá thư tình, nhớ kỹ từng câu. Xưa, còn không? Hai đầu dựa sát Em mê trò đắp cát thành nhà Như mùa thu, chờ đợi trăng già Cho đôi lứa nên vần giai ngẫu. Trong mưa gió, buổi đầu gặp gỡ Ánh nhìn kia, thương nhớ ngày đêm Phút giây này, khao khát ấm êm Xinh như vẽ, hình dung em đó. Qua đầu ngõ, thư tình bỡ ngỡ Em vùi chôn trong bó hoa hồng Cơn mưa phùn, ướt đẫm chờ mong Thư tình ấy, tấm lòng trao gửi. Đã không tiếp, thêm lời mắng chửi Cho lòng ta hắt hủi theo ngày Đời như mơ, ân ái phôi phai Như đá tảng nằm ngoài non vắng. Em vội đến, nhẹ nhàng trong nắng Môi mềm kia, sâu lắng hồn trong Rồi vội đi, tôi khóc chờ mong Em cất bước theo chồng xứ lạ. Ánh trăng khuyết, người ta còn nhớ Cho ngàn sau, trăn trở cùng nhau Đom đóm đèn, sáng rỡ vườn sau Xanh làn tóc, ai nào quên được. Thư tình đó, em đà bội ước Nỡ xé đi, rồi được gì không? Trên thềm hoa, mơ mộng chung lòng Cơn gió nhẹ, hương nồng đưa thoảng. Đau đớn đó, bàng hoàng, bỡ ngỡ Trách mà chi, tình lỡ một khi Chúc cho người, đẹp lễ vu quy Câu hạnh phúc, tôi đi lối mộng. Đây mực tím, hoa hồng còn đó Giấy thơm tho, nước nhỏ tan rồi Em đi rồi, ta ngắm hoa rơi Hoa còn thắm, mà đời ủ rũ. Lòng ta rơi, theo cánh chim trời Chao trong nắng, không lời, không gió Lá thư tình, thôi đừng chờ nữa Tình yêu nào chẳng hóa hư vô. Buồn cũng thế, cho khô nước mắt Thương đời ta, lên bậc cao phong Người xa tôi, đã vội theo chồng Câu bội bạc, còn mong chi nữa. Ái ân này, tôi xin trao lại Tình trong tình, thắng bại mà chi Thư em à! Thôi hãy quên đi Lá xanh sẽ vàng đi, em hỡi!
3. Xinh Như Giấc Mộng Xinh như mộng, nụ cười tỏa nắng Như hoa sen trong trắng ngàn đời Giấc Nam Kha, ai khéo vẽ vời Mộng tri kỷ, hồng nhan bạc phận. Yêu nhau lắm, cho bằng hồ điệp Và uyên ương sum hiệp bên nhau Nên duyên lành phải hỏi trầu cau Như vỡ mộng, lòng nào chịu được. Ngâm bàn chân trắng ngần trong nước Môi thêm hồng, tha thướt tóc mây Thương em rồi, nam bắc đông tây Trong tay nắm, đó đây cùng đến. Như tuyết trắng, thắp thêm ngọn nến Ấm lòng ta, dứt bệnh trầm kha Xinh xắn chưa, nón lá khăn rằn Gây thương nhớ Chị Hằng, Chú Cuội. Trên mặt nước, thơm mùi hoa quế Có giai nhân ước lệ hoa đăng Nào, qua đây, nói chuyện cùng Trăng Trăng đẹp tựa Chị Hằng, thật đẹp! Em biết đấy, Mẹ Cha cho phép Nên con thơ được ghép thành đôi Có chi đâu, xúc động bồi hồi Đầu cúi nhẹ, nhìn rồi đi thẳng. Hoa mai Tết, chưa bằng hạnh nết Đẹp tâm hồn, thắng hết điểm trang Tang tình tang! Một khúc vui ran Như trẻ nít, tím vàng xanh đỏ. Xinh như mộng, câu hò tô điểm Sen tàn chưa, thanh kiếm trong mưa Nơi võ đường, thi thố sớm trưa Sao thục nữ, nàng vừa e ấp. Cho đầy đủ thủy chung thành cặp Và đôi tim trọn nỗi niềm xuân Hân hoan rồi rượu khấn Trăng đây Xin minh chứng trai tài gái sắc. Xưa Phan An, phong tư trầm mặ Trang Hiền Nhân vị quốc vong thân Xem gương người, tương kính như tân Trung với hiếu, cũng gần trinh tiết. Tình yêu tôi, chỉ biết bao nhiêu Nay hồi tưởng, ít nhiều khác lạ Xuân đẹp lắm, ngày ta mới gặp Má em hồng, e ấp, run tay. Đôi lông mày, tựa cõi Thiên Thai Hằng Nga hỏi giai nhân nào vậy? Sao chẳng đợi gió đông tê tái Cho bờ vai trở lại còn nhau. Yêu em rồi, hồn tựa chiêm bao Đôi mắt phượng, ai nào quên đặng Trao lòng khi vui cảnh hoa đào Gió mang đến ngọt ngào hôn khẽ. Cơn mộng mị, thơ tình trên gối À! Hoàng hôn, trăng gọi Ngọc Liên Sen chưa tàn, đã đứt tình duyên Theo lối ngọc, lòng riêng u uất. Mai vàng đây, mà xuân như mất Chuông gió ơi, ngây ngất còn đâu Ly rượu này, để suốt canh thâu Sao mai mọc, lòng sầu chưa cạn. Xinh là vậy, hồng nhan là vậy Đắng cay lòng, phong thái suy hao Người yêu ơi! Hờn dỗi chi nhau Cho đẫm lệ, pha màu lá úa. Tay nắm tay, ngỡ tình còn mãi Mà biết đâu, khắc khoải ngàn thu Xin một lời hẹn ước trinh nhu Sao lại khó, mờ lu đèn sách. Triền hoa cỏ, thơm hương làn tóc Muôn hoa tươi, chim chóc bay về Hồ điệp kia, lượn bóng ấp e Phong cảnh đẹp, ai nghe tiếng ấy? Giờ chia tay, nước mắt như mưa Em bệnh hiểm, mình chưa giúp được Ung thư khiến tàn hương lụy sắc Ngọc Liên ơi! Đau thắt trong tim. Em đi rồi, chết đứng như phim Không hồi kết, hai tim vỡ vụn Duyên phận mỏng, lá xanh sao rụng Biết bao giờ, ta khỏi buồn chung. Xinh xắn thay! Mình dạo rừng xưa Con suối nhỏ, ai chưa lần đến Cây đa cũ, con đò trên bến Nước sông Hương, thơm quyện ngàn đời. Em đi đâu, có phải trên trời Dáng Tiên Nữ thảnh thơi nhàn hạ Hoa vẫn nở, rồi sang mùa hạ Lá vàng rơi, đông đã vội về. Khúc uyên ương, ghi khắc lời thề Chẳng phai nhạt, hướng về mãi mãi Cho đời ta, ái ân lưu lại Theo sen hồng, tiếng ngọc chờ ai. Thu đẹp lắm, trâm cài mái tóc Hoa đào rơi, em khóc em cười Tình đôi ta đẹp tựa mây trời Trôi muôn dặm, ngàn đời sống mãi. Giai nhân ơi! Khi nào trở lại Cho mùa xuân, tê tái không còn Và mùa đông, lửa đón trên rừng Đôi mắt ấy chẳng còn hờ hững. Tôi không như bao chàng công tử Chỉ vội vàng, chẳng chịu thủy chung Đẹp và thơm, hoa cúc em tung Bay theo gió, một vùng để nhớ. Mộng trong mộng, giăng tơ lòng mãi Giấc Hòe An, trai gái ước ao Như thủy triều, lúc thấp lúc cao Xinh như mộng, ngàn sau hàm tiếu.
4. Tình Yêu Là Tim Tình là đạo, đức là yêu Yêu không chiếm hữu, tình yêu tròn đầy Là trăng, là nước, là mây Tim yêu son sắc, lòng này bao la.