Chương 20: Boris về nhà
[BOOK]Trong cơ sở của Elise, nhóm Gwen đã tập hợp lại đủ quân số, họ hiện giờ trở thành những huấn luyện viên, người hướng dẫn cho thế hệ A2 mới ra đời. Tổng số người của A2 khoảng 500 người, gây ra hơi quá tải cho cơ sở và phải chuyển bớt một số ra bên ngoài. Đó là những gì Elise có thể làm, thực sự cô còn nhiều cơ sở lưu trữ những buồng sinh học nữa nhưng vì không thể dạy dỗ và quản lý hết tất cả nên họ vẫn đang ngủ đông.
Thế hệ A1 đã thể hiện suất sắc khả năng của mình và đạt tất cả những chỉ tiêu mà Elise đặt ra, tinh thông mọi thứ, đa tài cộng với sự kỉ luật, suy nghĩ thực tế và thể chất vượt trội. Có thể nói chỉ trong một năm Elise đã tạo ra 15 thiên tài giống mình, tốc độ học hỏi và tiến hóa là quá nhanh.
Thù của Boris cũng đã được trả xong, hai tên kia đã bị bắt với nhiều cáo buộc và bằng chứng trong đó có tội sát hại Boris, nhờ đó mà anh ta bỏ được nỗi uất hận của mình. Hết thởi gian một năm, đã đến lúc cho những người cấy ghép ra ngoài theo thỏa thuận của hai bên. Elise tập trung tất cả họ lại và thông báo:
"Chào mọi người, hôm nay tôi xin thông báo rằng thời hạn đã hết, giờ đây mọi người sẽ được ra ngoài và về nhà, cảm ơn tất cả đã hợp tác để chúng tôi hoàn thành dự án của mình."
Những tiếng vô tay hoan hô nổi lên, mọi người đều vui mừng bắt tay nhau. Elise nói thêm: "Các bạn đã được chúng tôi thay đổi danh tính, mỗi người sẽ có một triệu đô mang về coi như là quà cảm ơn của tôi và được một nhân viên của tôi đưa về nhà."
Mặc dù nhiều điều thuận lợi như vậy nhưng Elise vẫn cảnh báo trước: "Tuy nhiên vì các bạn bị coi là đã chết nên nếu các bạn đổi ý thì nhân viên đó sẽ đưa các bạn quay lại đây và sẽ trở thành công tác viên của chúng tôi."
Đó là những gì Elise cần nói, những người cấy ghép không phải bàn tá nhiều đều đồng ý là về nhà. Họ bắt tay nhau từ biệt rồi ra ngoài, hít thở khí trời và bắt đầu chuyến đi về nhà. Boris chào tạm biệt những người bạn gắn bó trong một năm và rời đi. Elise sẽ là người đi cùng anh vì dù sao cô và anh cũng là bạn thân, họ lên một chuyến bay đi Northern. Vài ngày sau hai người dừng xe trước của nhà Boris, một ngôi nhà to nhưng cổ kính được truyền nhiều đời dòng họ nhà Boris.
Bỗng nhiên một cô bé chạy tung tăng trong sân vào nhà. Boris không khỏi xúc động khi nhìn cô bé đó, đó chính là con của anh ấy. Tuy thời gian xa gia đình chỉ khoảng một năm, nhưng với Boris thì nó như là nửa đời người. Anh ấy run rẩy bước ra, đi tới gõ cửa ngôi nhà còn Elise ngồi trong xe nhìn tất cả. Vợ Boris ra mở cửa không khỏi bàng hoàng khi nhìn thấy người chồng đã mất một năm trước:
"Là anh à Boris?" Vợ anh ấy rơi lệ lùi lại. Boris cũng không kìm được nước mắt nhìn vợ hỏi: "Con gái chúng ta đâu em?"
Nhưng có vẻ như không ổn, vợ anh ta cứ lùi dần, lấy một cái gì đó hất vào Boris rồi xua đuổi anh ta đi: "Anh làm ơn đi đi, anh đã chết rồi, xin anh."
Con gái anh ta chạy đến, hét lên: "Bố ơi!" lao về phía anh nhưng bị vợ anh ấy ngăn cản, cô vợ cố gắng đưa con gái vào phòng bếp khóa cửa lại, mặc cho Boris gào khóc giải thích. Không có ích gì, anh ấy chỉ có thể quỳ xuống khóc, đập sàn trong sự bất lực cùng cực. Vợ anh ấy không tin anh ấy còn sống, họ có một sự xa cách nhau và điều đó khiến Boris đau đớn. Anh ấy vừa buồn, tự trách bản thân và tức giận khi mọi thứ đã không còn có thể quay về quỹ đạo ban đầu.
Có lẽ ông trời không cho anh quay về làm một Boris cũ, hoặc do anh nghĩ vậy. Boris lững thững đi về xe, ngồi vào mà khóc lóc không nói được gì. Elise đã nhìn thấy tất cả nhưng cô không biết nên nói gì nữa, cô chỉ hỏi:
"Anh ổn chứ Boris, hay tôi vào đó giải thích?"
Boris chỉ nói: "Không, làm ơn rời khỏi đây đi." Họ vừa rời đi thì thấy xe cảnh sát chạy ngược chiều đi qua đậu ở trước nhà anh. Có vẻ vợ anh ấy nghĩ Boris là kẻ giả mạo nên đã báo cảnh sát. Không trách họ được vì Boris đã chết, xác đã được vợ anh ấy thu nhận và chôn dưới mộ trước sự chứng kiến của rất nhiều người.
Xe hai người đậu ở một công viên vắng người, Boris xuống ghế công cộng và ngồi đó không nói gì. Elise dù muốn an ủi nhưng cô nghĩ vẫn nên để Boris một mình, mặc dù cô đã cho người thông báo cho gia đình tất cả những người được cấy ghép rằng họ còn sống. Nhưng cũng chỉ nói được thế chứ không thể tuôn cả quy trình ra vì lý do bảo mật. Vì thế nên khả năng cao gia đình họ không tin, nhất là khi chính họ được chôn cất hẳn hoi trước sự chứng kiến của gia đình làng xóm. Elise đành đi tới một cửa hàng tạp hóa mua một thùng vodka và nước hoa quả mạnh để lên xe. Đợi Boris ngồi thẫn thờ hàng tiếng đến khi anh ta hét lên tức tưởi: "Aaaa.. khốn nạn, thật khốn nạn!"
Elise đi đến bên Boris đưa cho anh ta một chai vodka. Boris ném nó ra xa, Elise lại đưa một chai khác ; lần này Boris chả buồn vứt nữa, anh ta chộp lấy uống lấy uống để. Elise cũng ngồi cạnh làm vài chai, hai người cứ uống thế đến khi hết chán đời. Elise đưa Boris đến một căn nhà cô chuẩn bị trước, đưa anh ta vào phòng nghỉ rồi ra ngoài sân ngồi đó ngắm trời. Cô cũng có nhiều tâm sự, nhìn tình cảnh của Boris, cô ũng nghĩ đến bố mẹ mình đau khổ sao khi biết tin cô mất. Elise biết là bố mẹ cô vẫn sống tốt, nhưng bố mẹ cô thì nghĩ cô đã mất khi đi thám hiểm:
"Chắc hai người nhớ con lắm." Elise nghĩ mà chấp nhận, vì mục tiêu mình đặt ra thì phải có một cái giá đánh đổi. Sáng sớm hôm sau, trong lúc Elise xem tin tức, Boris đi đến nói:
"Tôi muốn quay về cơ sở, tôi sẽ trở thành cộng tác viên của cô."
Elise nhìn Boris, gặng hỏi: "Anh chắc chứ?"
"Chắc chắn, tạm thời tôi không còn nơi để về." Boris khẳng định. Elise cũng hiểu, cô bảo: "Sau này nếu anh đổi ý thì cứ nói, tôi sẽ đưa anh về."
Boris gật đầu: "Được, cảm ơn cô Elise."
Hai người rời đi, cả chuyến đi Boris chỉ nhìn trời chứ không nói gì, mọi thứ đều vỡ mộng với anh. Vấn đề này không phải cá biệt, khi Elise về đến cơ sở thì biết tin có đến 23 người xin quay về vì họ không thể bắt đầu lại cuộc sống cũ, họ không còn nơi nào có thể đi nữa. Elise bắt đầu tập hợp toàn bộ lại, nhìn ai cũng chán nản tuyệt vọng. Đặc biệt nhóm của Boris không thiếu một ai, không có thể quay về cuộc sống cũ. Elise nhìn tất cả mà thông báo:
"Mọi người vì nhiều lý do nên đã quay về đây, vậy mọi người đông ý làm cộng tác viên của chúng tôi chứ?"
Tất cả họ chỉ gật đầu không nói gì, Elise chốt: "Nếu vậy mọi người sẽ được coi là cộng tác viên cùng cấp với nhân viên của tôi, mọi người giờ hãy nghỉ ngơi ngày mai tôi sẽ phổ biến nhiệm vụ." Rồi tất cả giải tán. Elise đã bơm khí gây ngủ vào phòng ngủ của họ để họ có một giấc ngủ sâu, những ngày này đã là quá đủ với mọi người.
Sáng hôm sau những cộng tác viên mới này tập trung và được Elise dẫn đi tham quan một vòng cơ sở, họ trước kia chỉ được sống một chỗ nên giờ đây mới biết khu này rộng lớn thế nào. Elise có dẫn họ qua cả khu của nhóm Gwen nhưng chưa nói gì, đến khi họ tập trung vào một chỗ cô phát cho họ những VR thực tế ảo để trình chiếu tất cả những dự án của cô và kế hoạch trong tương lai cho họ xem.
Hiroe có nói rằng sẽ mạo hiểm khi cho đám người mới này biết quá nhiều nhưng Elise biết tâm lý những người vừa chịu nhiều cú sốc sẽ dễ chấp nhận những cú sốc khác. Những người này choáng ngợp trước những công nghệ, thông tin mà được nêu lên trong thực tế ảo. Họ cảm thấy hơi sợ trước kế hoạch đưa những giống loài có tổ chức mới này ra một lục địa mới không người, điều bất an dễ hiểu đối với tâm lý con người. Nhưng người này sau khi xem hết bỏ kính cũng chỉ có thể dò xét, nhưng Elise đã nói thẳng thừng:
"Đó chính là mục đích của chúng tôi khi tạo nên cơ sở này, vì vậy tôi chỉ hỏi các bạn theo tôi hay không?"
Trước câu hỏi này, mọi người chỉ câm họng không nói được gì, rồi một người nói: "Rồi, tôi theo."
Những người khác cũng bắt đầu nghe theo và đồng ý. Cuộc họp kết thúc và Hiroe đưa họ đi nhận những nhiệm vụ phù hợp. Boris kéo Elise vào một góc hỏi:
"Cô đang làm cái quái gì vậy Elise, sao lại như thế?"
Elise điềm tĩnh trả lời: "Như anh đã thấy đó Boris, tôi đang tạo ra một chủng tộc mới, và tôi sẽ tạo điều kiện cho họ phát triển."
Boris tra hỏi: "Nhưng tại sao? Cô biết làm thế sẽ gây bất lợi cho nhân loại mà, tại sao chứ?" Anh không ngờ một người cống hiến vì nhân loại như Elise lại làm ra những thứ đáng lo ngại như vậy: "Cô vốn là người sẽ vì lợi ích của con người lên hàng đầu, đây công phải là cô đúng chứ Elise, cô sẽ không có ý đó đâu đúng không?" Anh không tin Elise lại thay đổi như vậy, Elise trừng mắt nhìn anh:
"Vì tôi cảm thấy quá chán nhân loại, thất vọng về con người rồi ; con người sẽ không bao giờ thay đổi!"
Cô nhắm mắt thở dài: "Vì thế tôi sẽ dùng tài năng và sức lực của mình để tự tạo ra những con người mà tôi cảm thấy họ tốt hơn, và tôi thấy hài lòng vì điều đó."
To be continued.[/BOOK]
[BOOK]Trong cơ sở của Elise, nhóm Gwen đã tập hợp lại đủ quân số, họ hiện giờ trở thành những huấn luyện viên, người hướng dẫn cho thế hệ A2 mới ra đời. Tổng số người của A2 khoảng 500 người, gây ra hơi quá tải cho cơ sở và phải chuyển bớt một số ra bên ngoài. Đó là những gì Elise có thể làm, thực sự cô còn nhiều cơ sở lưu trữ những buồng sinh học nữa nhưng vì không thể dạy dỗ và quản lý hết tất cả nên họ vẫn đang ngủ đông.
Thế hệ A1 đã thể hiện suất sắc khả năng của mình và đạt tất cả những chỉ tiêu mà Elise đặt ra, tinh thông mọi thứ, đa tài cộng với sự kỉ luật, suy nghĩ thực tế và thể chất vượt trội. Có thể nói chỉ trong một năm Elise đã tạo ra 15 thiên tài giống mình, tốc độ học hỏi và tiến hóa là quá nhanh.
Thù của Boris cũng đã được trả xong, hai tên kia đã bị bắt với nhiều cáo buộc và bằng chứng trong đó có tội sát hại Boris, nhờ đó mà anh ta bỏ được nỗi uất hận của mình. Hết thởi gian một năm, đã đến lúc cho những người cấy ghép ra ngoài theo thỏa thuận của hai bên. Elise tập trung tất cả họ lại và thông báo:
"Chào mọi người, hôm nay tôi xin thông báo rằng thời hạn đã hết, giờ đây mọi người sẽ được ra ngoài và về nhà, cảm ơn tất cả đã hợp tác để chúng tôi hoàn thành dự án của mình."
Những tiếng vô tay hoan hô nổi lên, mọi người đều vui mừng bắt tay nhau. Elise nói thêm: "Các bạn đã được chúng tôi thay đổi danh tính, mỗi người sẽ có một triệu đô mang về coi như là quà cảm ơn của tôi và được một nhân viên của tôi đưa về nhà."
Mặc dù nhiều điều thuận lợi như vậy nhưng Elise vẫn cảnh báo trước: "Tuy nhiên vì các bạn bị coi là đã chết nên nếu các bạn đổi ý thì nhân viên đó sẽ đưa các bạn quay lại đây và sẽ trở thành công tác viên của chúng tôi."
Đó là những gì Elise cần nói, những người cấy ghép không phải bàn tá nhiều đều đồng ý là về nhà. Họ bắt tay nhau từ biệt rồi ra ngoài, hít thở khí trời và bắt đầu chuyến đi về nhà. Boris chào tạm biệt những người bạn gắn bó trong một năm và rời đi. Elise sẽ là người đi cùng anh vì dù sao cô và anh cũng là bạn thân, họ lên một chuyến bay đi Northern. Vài ngày sau hai người dừng xe trước của nhà Boris, một ngôi nhà to nhưng cổ kính được truyền nhiều đời dòng họ nhà Boris.
Bỗng nhiên một cô bé chạy tung tăng trong sân vào nhà. Boris không khỏi xúc động khi nhìn cô bé đó, đó chính là con của anh ấy. Tuy thời gian xa gia đình chỉ khoảng một năm, nhưng với Boris thì nó như là nửa đời người. Anh ấy run rẩy bước ra, đi tới gõ cửa ngôi nhà còn Elise ngồi trong xe nhìn tất cả. Vợ Boris ra mở cửa không khỏi bàng hoàng khi nhìn thấy người chồng đã mất một năm trước:
"Là anh à Boris?" Vợ anh ấy rơi lệ lùi lại. Boris cũng không kìm được nước mắt nhìn vợ hỏi: "Con gái chúng ta đâu em?"
Nhưng có vẻ như không ổn, vợ anh ta cứ lùi dần, lấy một cái gì đó hất vào Boris rồi xua đuổi anh ta đi: "Anh làm ơn đi đi, anh đã chết rồi, xin anh."
Con gái anh ta chạy đến, hét lên: "Bố ơi!" lao về phía anh nhưng bị vợ anh ấy ngăn cản, cô vợ cố gắng đưa con gái vào phòng bếp khóa cửa lại, mặc cho Boris gào khóc giải thích. Không có ích gì, anh ấy chỉ có thể quỳ xuống khóc, đập sàn trong sự bất lực cùng cực. Vợ anh ấy không tin anh ấy còn sống, họ có một sự xa cách nhau và điều đó khiến Boris đau đớn. Anh ấy vừa buồn, tự trách bản thân và tức giận khi mọi thứ đã không còn có thể quay về quỹ đạo ban đầu.
Có lẽ ông trời không cho anh quay về làm một Boris cũ, hoặc do anh nghĩ vậy. Boris lững thững đi về xe, ngồi vào mà khóc lóc không nói được gì. Elise đã nhìn thấy tất cả nhưng cô không biết nên nói gì nữa, cô chỉ hỏi:
"Anh ổn chứ Boris, hay tôi vào đó giải thích?"
Boris chỉ nói: "Không, làm ơn rời khỏi đây đi." Họ vừa rời đi thì thấy xe cảnh sát chạy ngược chiều đi qua đậu ở trước nhà anh. Có vẻ vợ anh ấy nghĩ Boris là kẻ giả mạo nên đã báo cảnh sát. Không trách họ được vì Boris đã chết, xác đã được vợ anh ấy thu nhận và chôn dưới mộ trước sự chứng kiến của rất nhiều người.
Xe hai người đậu ở một công viên vắng người, Boris xuống ghế công cộng và ngồi đó không nói gì. Elise dù muốn an ủi nhưng cô nghĩ vẫn nên để Boris một mình, mặc dù cô đã cho người thông báo cho gia đình tất cả những người được cấy ghép rằng họ còn sống. Nhưng cũng chỉ nói được thế chứ không thể tuôn cả quy trình ra vì lý do bảo mật. Vì thế nên khả năng cao gia đình họ không tin, nhất là khi chính họ được chôn cất hẳn hoi trước sự chứng kiến của gia đình làng xóm. Elise đành đi tới một cửa hàng tạp hóa mua một thùng vodka và nước hoa quả mạnh để lên xe. Đợi Boris ngồi thẫn thờ hàng tiếng đến khi anh ta hét lên tức tưởi: "Aaaa.. khốn nạn, thật khốn nạn!"
Elise đi đến bên Boris đưa cho anh ta một chai vodka. Boris ném nó ra xa, Elise lại đưa một chai khác ; lần này Boris chả buồn vứt nữa, anh ta chộp lấy uống lấy uống để. Elise cũng ngồi cạnh làm vài chai, hai người cứ uống thế đến khi hết chán đời. Elise đưa Boris đến một căn nhà cô chuẩn bị trước, đưa anh ta vào phòng nghỉ rồi ra ngoài sân ngồi đó ngắm trời. Cô cũng có nhiều tâm sự, nhìn tình cảnh của Boris, cô ũng nghĩ đến bố mẹ mình đau khổ sao khi biết tin cô mất. Elise biết là bố mẹ cô vẫn sống tốt, nhưng bố mẹ cô thì nghĩ cô đã mất khi đi thám hiểm:
"Chắc hai người nhớ con lắm." Elise nghĩ mà chấp nhận, vì mục tiêu mình đặt ra thì phải có một cái giá đánh đổi. Sáng sớm hôm sau, trong lúc Elise xem tin tức, Boris đi đến nói:
"Tôi muốn quay về cơ sở, tôi sẽ trở thành cộng tác viên của cô."
Elise nhìn Boris, gặng hỏi: "Anh chắc chứ?"
"Chắc chắn, tạm thời tôi không còn nơi để về." Boris khẳng định. Elise cũng hiểu, cô bảo: "Sau này nếu anh đổi ý thì cứ nói, tôi sẽ đưa anh về."
Boris gật đầu: "Được, cảm ơn cô Elise."
Hai người rời đi, cả chuyến đi Boris chỉ nhìn trời chứ không nói gì, mọi thứ đều vỡ mộng với anh. Vấn đề này không phải cá biệt, khi Elise về đến cơ sở thì biết tin có đến 23 người xin quay về vì họ không thể bắt đầu lại cuộc sống cũ, họ không còn nơi nào có thể đi nữa. Elise bắt đầu tập hợp toàn bộ lại, nhìn ai cũng chán nản tuyệt vọng. Đặc biệt nhóm của Boris không thiếu một ai, không có thể quay về cuộc sống cũ. Elise nhìn tất cả mà thông báo:
"Mọi người vì nhiều lý do nên đã quay về đây, vậy mọi người đông ý làm cộng tác viên của chúng tôi chứ?"
Tất cả họ chỉ gật đầu không nói gì, Elise chốt: "Nếu vậy mọi người sẽ được coi là cộng tác viên cùng cấp với nhân viên của tôi, mọi người giờ hãy nghỉ ngơi ngày mai tôi sẽ phổ biến nhiệm vụ." Rồi tất cả giải tán. Elise đã bơm khí gây ngủ vào phòng ngủ của họ để họ có một giấc ngủ sâu, những ngày này đã là quá đủ với mọi người.
Sáng hôm sau những cộng tác viên mới này tập trung và được Elise dẫn đi tham quan một vòng cơ sở, họ trước kia chỉ được sống một chỗ nên giờ đây mới biết khu này rộng lớn thế nào. Elise có dẫn họ qua cả khu của nhóm Gwen nhưng chưa nói gì, đến khi họ tập trung vào một chỗ cô phát cho họ những VR thực tế ảo để trình chiếu tất cả những dự án của cô và kế hoạch trong tương lai cho họ xem.
Hiroe có nói rằng sẽ mạo hiểm khi cho đám người mới này biết quá nhiều nhưng Elise biết tâm lý những người vừa chịu nhiều cú sốc sẽ dễ chấp nhận những cú sốc khác. Những người này choáng ngợp trước những công nghệ, thông tin mà được nêu lên trong thực tế ảo. Họ cảm thấy hơi sợ trước kế hoạch đưa những giống loài có tổ chức mới này ra một lục địa mới không người, điều bất an dễ hiểu đối với tâm lý con người. Nhưng người này sau khi xem hết bỏ kính cũng chỉ có thể dò xét, nhưng Elise đã nói thẳng thừng:
"Đó chính là mục đích của chúng tôi khi tạo nên cơ sở này, vì vậy tôi chỉ hỏi các bạn theo tôi hay không?"
Trước câu hỏi này, mọi người chỉ câm họng không nói được gì, rồi một người nói: "Rồi, tôi theo."
Những người khác cũng bắt đầu nghe theo và đồng ý. Cuộc họp kết thúc và Hiroe đưa họ đi nhận những nhiệm vụ phù hợp. Boris kéo Elise vào một góc hỏi:
"Cô đang làm cái quái gì vậy Elise, sao lại như thế?"
Elise điềm tĩnh trả lời: "Như anh đã thấy đó Boris, tôi đang tạo ra một chủng tộc mới, và tôi sẽ tạo điều kiện cho họ phát triển."
Boris tra hỏi: "Nhưng tại sao? Cô biết làm thế sẽ gây bất lợi cho nhân loại mà, tại sao chứ?" Anh không ngờ một người cống hiến vì nhân loại như Elise lại làm ra những thứ đáng lo ngại như vậy: "Cô vốn là người sẽ vì lợi ích của con người lên hàng đầu, đây công phải là cô đúng chứ Elise, cô sẽ không có ý đó đâu đúng không?" Anh không tin Elise lại thay đổi như vậy, Elise trừng mắt nhìn anh:
"Vì tôi cảm thấy quá chán nhân loại, thất vọng về con người rồi ; con người sẽ không bao giờ thay đổi!"
Cô nhắm mắt thở dài: "Vì thế tôi sẽ dùng tài năng và sức lực của mình để tự tạo ra những con người mà tôi cảm thấy họ tốt hơn, và tôi thấy hài lòng vì điều đó."
To be continued.[/BOOK]
Chỉnh sửa cuối: