Chap 40:
Aimee cười hí hoáy hài lòng. Con bé nhẹ nhàng xếp gọn lại từng mớ dây ruy băng đã vụn vã từ lâu trên mặt sàn. Khuôn mặt vẫn giữ nguyên nụ cười lạnh đó và đi đến bên Titus. Người đàn ông này không chút biểu cảm. Anh ta nhếch nhẹ cánh tay dài thon thả đến cô bé kia, rồi kéo xuống cạnh bên. Anh ôm Aimee một cách thản nhiên, một sự thân thuộc đến lạ lùng hiện lên giữa hai người bọn họ. Điều này cho Flicker một cảm giác rằng hai người có một mối quan hệ mật thiết gì đó với nhau, song, nhìn chung trông cũng rất bí ẩn. Cô thật sự không muốn phục vụ thêm một người đàn ông nữa.
Bắt lấy cái nhìn ngây ngô của người hầu, Aimee cười nhẹ lên một tiếng. Một tay huơ lấy khuôn mặt tuấn tú của người cạnh bên. Titus hừ lạnh một tiếng, thái độ rõ vẻ không hài lòng. Anh chưa kịp biểu tình, thì người kia đã lên tiếng:
- Sao, chị thấy anh trai em thế nào?
Flicker cứng đờ người, cô đã có ý định cua anh ta đâu chứ? Vả lại, thái độ của hai người bọn họ rõ ràng là quá kỳ lạ, có thể nói là bất lịch sự. Chính vì thế mà thành tâm điểm chú ý là đúng rồi! Flicker không định trả lời câu hỏi tu từ kia, vì cô nghĩ nó mang theo một ẩn ý gì đó. Có thể lời Aimee thật sự muốn nói là Flicker có thể không nhìn Titus nữa được không?
Làm việc với cô chủ đầy tâm sự và khuất mắt như thế này, liệu cuộc đời cô còn kéo dài hơn bao lâu. Dường như nó đã kết thúc từ cái giây cô chấp nhận làm hầu gái cho người kia rồi. Es - Caro ban đầu không hiểu nổi vô số sự thật đang diễn ra trước mắt. Đầu tiên là sự lạnh lẽo của khối băng biết đi kia, đến lí do Shimito rời đi sớm như vậy, và cuối cùng là tại sao Aimee lại chọn một con người mang dòng máu quỷ làm hầu riêng cho mình. Hẳn Aimee đang hướng đến một mục đích gì đó. Anh không rõ nữa. Nhưng anh chắc chắn điều này sẽ giúp Flicker cải thiện rất nhiều về khả năng chiến đấu cũng như các kỹ năng cần thiết khác.
- Chị không cần phải đi theo em về nhà đâu. Chị cứ sống bình thường cùng với hoạt động hằng ngày của mình. Nhưng khi được em triệu gọi, thì chị không được phép sống bình thường nhé! - Aimee nói từ từ, chậm rãi. Con bé muốn Flicker hiểu, tiếp thu và cảm nhận đúng nhất từ những gì mình nói. Đối với những người mới vào, đa phần sẽ còn rất bỡ ngỡ với nhiệm vụ đầu tiên. Cô không muốn "con át chủ bài" tương lai của tổ chức bị tẩy não sau khi thực hiện nhiệm vụ.
Đối với ba người còn lại - Liam, Lionel và Rose - Aimee có vẻ không có phản ứng gì thừa thải. Vẫn tư thế ỉu dịu đó, cô bé bắt đầu làm nũng. Giọng nói ngọt đến mức khó tả:
- Anh à..
Khóe môi của Flicker giật giật. Cô không ngờ cô chủ của mình lại có khả năng lầy lội đến thế. Không biết Titus có phản ứng ra sao chứ lông gà lông vịt của Flicker cứ thế nổi đầy.
- Rồi rồi, anh hiểu rồi! - Titus giở giọng cưng chiều, đoạn đứng phắt dậy, hai tay bẻ nhẹ cổ áo rồi bước ra giữa sàn nhà.
Ngay lúc này, anh ta là tâm điểm chính của căn phòng. Không hiểu sao không khí trong phòng cứ thế tăng lên, đến một mức độ nào đó, nó dừng lại. Titus nhẹ nhàng hít một hơi sâu vào, cái miệng bá đạo hét lớn:
- Ba đứa kia không biết tự đi lại đây hay sao?
Nghe đến đây, ba người kia không còn tâm trạng để nghe ngóng thêm gì nữa. Cơ thể bất giác giật bắn đến trước mặt Titus. Họ dàn hàng ngang thành một đương thẳng, thẳng tắp. Es - Caro từ xa cười thầm, trông anh có vẻ thỏa mãn. Đôi mắt thảo mai của anh dần chuyển sang chế nhạo, trông thật muốn đấm cho một phát.
Titus không hề tỏ ra khó chịu trước anh chàng này, mà anh còn tỏ thái độ "hung hãn" hơn ban nãy. Anh ta quát lớn:
- Con trai hít đất hai mươi cái, con gái mười, thi hành mau!
Điều này khiến cho Es - Caro không khỏi bật cười. Anh ta lấy tay bịt chặt cái miệng tinh nghịch của bản thân. Bật cười lúc này thật chẳng phải tí nào. Lí do Titus không hề cảm thấy khó chịu trước thái độ kém duyên kia là do hai người này đang cùng chung một quan điểm. Thằng bé mang trên mình biệt danh Sư Tử kia rất xấc xược, hầu như là không sợ bất cứ ai đã được truyền đến tai Titus. Titus thật đang muốn nhìn thấy bộ mặt đáng thương sợ hãi kia ra sao, và Es - Caro cũng thế. Hai người cứ thế cười thầm, và nếu như Lionel biết được.. tôi cá chắc cậu này sẽ không tha cho hai ông anh này đâu. Chắc hẳn cậu sẽ dành cả một khoảng thời gian càu nhàu, la hét, ức chế.
Nói như thế, không có nghĩa là Lionel không biết. Cậu đã sớm nhận ra được ý cười qua đôi mắt hai anh kia. Lửa giận trong lòng bộc phát mạnh mẽ. Cậu hít đất với trạng thái hờ hực.
- Còn không mau hít nhanh lên? - Titus quát thêm nữa. Xem chừng Liam và Rose đã run lẩy bẩy, hai bộ dạng đáng thương đó thật khác với dáng vóc táo bạo kia. Tốc độ đưa người của Lionel ngày một tăng lên, như muốn nói:
- Nè, nè, vừa ý chưa, vừa lòng ông chưa?
Bắt lấy cái nhìn ngây ngô của người hầu, Aimee cười nhẹ lên một tiếng. Một tay huơ lấy khuôn mặt tuấn tú của người cạnh bên. Titus hừ lạnh một tiếng, thái độ rõ vẻ không hài lòng. Anh chưa kịp biểu tình, thì người kia đã lên tiếng:
- Sao, chị thấy anh trai em thế nào?
Flicker cứng đờ người, cô đã có ý định cua anh ta đâu chứ? Vả lại, thái độ của hai người bọn họ rõ ràng là quá kỳ lạ, có thể nói là bất lịch sự. Chính vì thế mà thành tâm điểm chú ý là đúng rồi! Flicker không định trả lời câu hỏi tu từ kia, vì cô nghĩ nó mang theo một ẩn ý gì đó. Có thể lời Aimee thật sự muốn nói là Flicker có thể không nhìn Titus nữa được không?
Làm việc với cô chủ đầy tâm sự và khuất mắt như thế này, liệu cuộc đời cô còn kéo dài hơn bao lâu. Dường như nó đã kết thúc từ cái giây cô chấp nhận làm hầu gái cho người kia rồi. Es - Caro ban đầu không hiểu nổi vô số sự thật đang diễn ra trước mắt. Đầu tiên là sự lạnh lẽo của khối băng biết đi kia, đến lí do Shimito rời đi sớm như vậy, và cuối cùng là tại sao Aimee lại chọn một con người mang dòng máu quỷ làm hầu riêng cho mình. Hẳn Aimee đang hướng đến một mục đích gì đó. Anh không rõ nữa. Nhưng anh chắc chắn điều này sẽ giúp Flicker cải thiện rất nhiều về khả năng chiến đấu cũng như các kỹ năng cần thiết khác.
- Chị không cần phải đi theo em về nhà đâu. Chị cứ sống bình thường cùng với hoạt động hằng ngày của mình. Nhưng khi được em triệu gọi, thì chị không được phép sống bình thường nhé! - Aimee nói từ từ, chậm rãi. Con bé muốn Flicker hiểu, tiếp thu và cảm nhận đúng nhất từ những gì mình nói. Đối với những người mới vào, đa phần sẽ còn rất bỡ ngỡ với nhiệm vụ đầu tiên. Cô không muốn "con át chủ bài" tương lai của tổ chức bị tẩy não sau khi thực hiện nhiệm vụ.
Đối với ba người còn lại - Liam, Lionel và Rose - Aimee có vẻ không có phản ứng gì thừa thải. Vẫn tư thế ỉu dịu đó, cô bé bắt đầu làm nũng. Giọng nói ngọt đến mức khó tả:
- Anh à..
Khóe môi của Flicker giật giật. Cô không ngờ cô chủ của mình lại có khả năng lầy lội đến thế. Không biết Titus có phản ứng ra sao chứ lông gà lông vịt của Flicker cứ thế nổi đầy.
- Rồi rồi, anh hiểu rồi! - Titus giở giọng cưng chiều, đoạn đứng phắt dậy, hai tay bẻ nhẹ cổ áo rồi bước ra giữa sàn nhà.
Ngay lúc này, anh ta là tâm điểm chính của căn phòng. Không hiểu sao không khí trong phòng cứ thế tăng lên, đến một mức độ nào đó, nó dừng lại. Titus nhẹ nhàng hít một hơi sâu vào, cái miệng bá đạo hét lớn:
- Ba đứa kia không biết tự đi lại đây hay sao?
Nghe đến đây, ba người kia không còn tâm trạng để nghe ngóng thêm gì nữa. Cơ thể bất giác giật bắn đến trước mặt Titus. Họ dàn hàng ngang thành một đương thẳng, thẳng tắp. Es - Caro từ xa cười thầm, trông anh có vẻ thỏa mãn. Đôi mắt thảo mai của anh dần chuyển sang chế nhạo, trông thật muốn đấm cho một phát.
Titus không hề tỏ ra khó chịu trước anh chàng này, mà anh còn tỏ thái độ "hung hãn" hơn ban nãy. Anh ta quát lớn:
- Con trai hít đất hai mươi cái, con gái mười, thi hành mau!
Điều này khiến cho Es - Caro không khỏi bật cười. Anh ta lấy tay bịt chặt cái miệng tinh nghịch của bản thân. Bật cười lúc này thật chẳng phải tí nào. Lí do Titus không hề cảm thấy khó chịu trước thái độ kém duyên kia là do hai người này đang cùng chung một quan điểm. Thằng bé mang trên mình biệt danh Sư Tử kia rất xấc xược, hầu như là không sợ bất cứ ai đã được truyền đến tai Titus. Titus thật đang muốn nhìn thấy bộ mặt đáng thương sợ hãi kia ra sao, và Es - Caro cũng thế. Hai người cứ thế cười thầm, và nếu như Lionel biết được.. tôi cá chắc cậu này sẽ không tha cho hai ông anh này đâu. Chắc hẳn cậu sẽ dành cả một khoảng thời gian càu nhàu, la hét, ức chế.
Nói như thế, không có nghĩa là Lionel không biết. Cậu đã sớm nhận ra được ý cười qua đôi mắt hai anh kia. Lửa giận trong lòng bộc phát mạnh mẽ. Cậu hít đất với trạng thái hờ hực.
- Còn không mau hít nhanh lên? - Titus quát thêm nữa. Xem chừng Liam và Rose đã run lẩy bẩy, hai bộ dạng đáng thương đó thật khác với dáng vóc táo bạo kia. Tốc độ đưa người của Lionel ngày một tăng lên, như muốn nói:
- Nè, nè, vừa ý chưa, vừa lòng ông chưa?