Thế Giới Dưới Lòng Đất - Datcompa1

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi datcompa1, 5 Tháng tám 2020.

  1. datcompa1 Ghét nắng nhất!!!

    Bài viết:
    206
    Thế giới dưới lòng đất

    Tác giả: Datcompa1

    Thể loại: Viễn tưởng, kinh dị, hành động + 1 tí tí ngôn tình

    Link thảo luận - góp ý: Link

    [​IMG]

    Văn án: Câu chuyện nói về chuyến phiêu lưu kỳ thú của một nhóm bạn trên một thế giới nằm phía dưới trái đất.. vâng vâng và may may nói chung đọc đi rồi biết. Cảm ơn mọi người đã lượn qua để xem rất nhiều ạ!​
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng bảy 2021
  2. datcompa1 Ghét nắng nhất!!!

    Bài viết:
    206
    Chap 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu đã từng hoặc đang là học sinh thì chắc hẳn các bạn đều hiểu và biết áp lực học tập là như thế nào rồi nhỉ? Flicker là một học sinh nữ cấp hai và cũng chịu nhiều áp lực không khác nào treo một thanh kiếm phía trên đầu bằng một cọng lông đuôi ngựa vậy. Từ khi còn là một học sinh tiểu học, cô đã chịu những cơn thịnh nộ của ba mẹ khi mang về một cây chín hay chín phẩy năm. Cô mảy may không nói được lời nào từ những lời mắng nhiết tổn thương của người nhà:

    - Mày xem con nhà bà hai kế bên kìa, nó thi được năm cây mười, còn mày? Con đầu đất! Mày chỉ vỏn vẹn bốn cây? Là sao hả?

    Cô chịu trận như thế đã được mười năm rồi, cả ngày cô chỉ biết vùi đầu vào mớ tập sách trong phòng, không quan tâm đến những sự vật, sự việc, hiện tượng xảy ra bên ngoài ra sao.. Nhiều khi đuối sức, cô vẫn cố gắng thức để học. Khi đêm đã mập mờ, cơn buồn ngủ lấn át tâm trí Flicker, cô đi tắm rửa lại cho mát, cho tỉnh. Sau đó, tắt ngay cái quạt bàn.. để muỗi đốt.. để tỉnh.. để học.

    Flicker đã đạt thành tích nhất trường tám năm liền, trong các kỳ thi hay các cuộc so tài. Mỗi khi nhắc đến tên cô, mọi người luôn dành cho cô một cái nhìn khác, một sự trân trọng và bái phục.

    Tuy sống với áp lực đè nặng trên vai, tính tình của cô luôn cởi mở, vui cười và lạc quan, yêu đời.

    - Học chi cho lắm vào kẻo bệnh đấy. - Đó là câu nói mà Rose luôn nói với cô bạn thân của mình
    - Flicker.

    - Đã mấy năm rồi nhỉ? Một.. hai.. tám? - Rose tiếp. - Tớ thua ba má cậu luôn, không biết đầu óc họ chứa gì trong đó mà bắt cậu học đến như thế?

    Trong không khí xôn xao náo nhiệt của giờ ra chơi, Flicker hồn nhiên:

    - Ba mẹ tớ làm thế đơn giản vì muốn tốt cho tớ thôi, nói thật thì.. tớ cũng thích học lắm.

    Rose giật mình, phun ngay ngụm nước trong miệng ra. Cô hết hồn vì không ngờ Flicker lại nghĩ ba mẹ của mình tạo áp lực lớn quá sức chịu đựng như thế theo hướng tích cực. Rose là bạn thân với Flicker từ khi còn nhỏ. Hai bạn luôn đồng hành với nhau trên con đường học tập, giống nhau về cả suy nghĩ lẫn sở thích. Nói nôm na ra, cả hai chả khác nào là "cục nợ" của nhau cả.

    Rose tính tình khá trái ngược so với Flicker, cô năng động, thân thiện, hòa đồng và là một người dễ làm quen, dễ thân. Cô dễ tính, hoạt bát trong học tập và làm việc. Tuy vậy, cái tật hậu đậu của cô không thể tả nổi. Nó dị tới mức độ người ta phải gọi cô là "Thánh phá hoại".

    Mặc dù như thế, nhưng cô vẫn là tâm điểm nóng của các chàng trai trong trường. Không lâu sau đó, tiếng chuông của trường báo hiệu giờ học kết thúc, các học sinh vội vã chạy lên lớp với vẻ mặt đỏ bừng. Đặc biệt là các bạn nam chơi đá banh. Cũng chả lâu sau đó, sân trường lại được trả về nét yên tĩnh vốn có của nó, bên cạnh đó là tiếng chim hót líu lo ríu rít xen lẫn tiếng đọc bài và giảng bài của giáo viên và học sinh.

    Trên dãy hành lang văng vẳng tiếng bước chân của thầy giám thị và một bạn học sinh mới chuyển vào. Tiếng bước chân dừng lại trước lớp 9/1, cả lớp nhốn nhào nhìn cô bạn mới của mình. Điểm đặc biệt của cô bạn này là có mái tóc vàng hoe, dài và suông mượt đến quá hông. Rồi sau đó rôm rả tiếng nói chuyện, bàn tán.

    Các tiếng ồn kết thúc sau một nhịp gõ mạnh đầu thước xuống bàn của cô giáo chủ nhiệm: "IM LẶNG". Sau đó, cô giáo lần lượt giới thiệu ban cán sự lớp, thành tích lớp học. Nhưng từ khi cô bạn này được chuyển vào lớp, sự việc đó đã để lại cho Flicker một cảm giác là lạ, nó giống như một sự kiện đặc biệt trong đời mà cũng như điềm báo vè một chuyện không hay xảy ra trong tương lai..

    Cô không ngừng suy nghĩ về cảm giác đó, chả lẽ nó chỉ là linh cảm thoáng qua thôi? Không! Nó thật sự rất lạ, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận như thế. Hoặc do cô học quá nhiều? Những suy nghĩ như thế cứ lần lượt lần lượt diễn ra trong đầu cô. Chúng in sâu vào trong tâm trí Flicker. Mặc dù cố gắng quên nó, che lấp nó đi bằng những kỷ niệm vui mà cô hiếm có đươc nhưng cứ hằng đêm cô lại liên tưởng đến nó. Nó thậm chí còn đi vào cả trong giấc mơ của cô.

    Nó nói về một cô bạn đó nhưng cô ấy không ở trái đất. Cô bạn này ở trên hành tinh nằm phía dưới trái đất.. và tên thật của cô ta là Shimito. Sự việc cứ diễn ra lập lại liên tục hơn một tháng, nó kích thích sự tò mò của Flicker nên cô quyết định nói chuyện với người bạn mới này. Từ khi được chuyển vào lớp mới và trường mới nhưng "Tóc vàng" vẫn không hề hé bất cứ một lời nào với bất kỳ ai. Nhưng khi nói chuyện với Flicker thì cô lại đáp lại thẳng thừng và chính xác những câu hỏi của Flicker:

    - Cậu tên gì vậy? Cho tớ làm quen nhá?

    - Shimito. -
    "Tóc vàng" đáp.

    Đúng là trùng hợp nhỉ? Không lẽ giấc mơ đó là sự thật? Thú vị nhỉ? Flicker ngày càng tò mò hơn, muốn tìm hiểu kỹ Shimito hơn, nhưng cô không đi theo hay theo dõi hoặc hỏi thêm thông tin. Phải ngược lại mới đúng, Flicker cảm nhận rằng Shimito đang có ý gì với cô, cô thường xuyên cảm nhận rằng ánh mắt của người bạn bí ẩn này luôn để ý tới mình mọi lúc ở trường.

    Càng suy nghĩ, Flicker càng rối, chả nhẽ có chuyện gì chăng? Nhưng điều kinh khủng khiếp hơn là cô đã mất vị trí hạng nhất của mình lần đầu tiên suốt tám năm trong học kỳ một lần này. Không ổn rồi, cô bị đánh là cái chắc, cô chắc rằng ba mẹ sẽ thất vọng về mình, sẽ la mắng mình, sẽ lại so sánh mình với người bạn hàng xóm nhà bên. Nhưng không, Flicker không hề bị la mắng hay nhận chỉ trích từ ba mẹ, mẹ cô nhìn Flicker với một ánh mắt trìu mến, bà nói nhẹ:

    - Mẹ xin lỗi, có vẻ áp lực quá con nhỉ? Con cứ thoải mái nghỉ ngơi, để đầu óc thanh thãn rồi học tiếp. Đi học mà cứ hạng nhất hoài như vậy thì học làm chi nữa? Học lâu lâu cũng phải có thất bại chứ con, con đừng nghĩ đến chuyện hồi xưa nữa nhé?
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng tám 2020
  3. datcompa1 Ghét nắng nhất!!!

    Bài viết:
    206
    Chap 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nước mắt bà trào ra, rồi bà nhẹ nhàng rời đi, vào căn bếp cũ. Flicker cảm thấy lâng lâng khó tả, xen vào đó là cảm giác sung sướng.. và tiếc nuối nữa. Cô vào phòng, nằm trên giường nhỏ của mình.. hình ảnh Shimito lại chiếm lấy đầu cô, một lần nữa, cô lại phải đối diện với những suy nghĩ của mình, những câu hỏi khó hiểu của chính Flicker đã tự đặt ra cho mình.

    Tự hỏi, rồi tự trả lời, mệt quá, cô thiếp đi lúc nào không hay. Khi Flicker mở mắt thì trời đã tờ mờ sáng, *không lẽ mình ngủ nhiều đến thế sao? *- Flicker tự hỏi. Sau khi đến trường, vào tiết học đầu tiên của ngày. Vẫn quen thuộc tiếng chim ríu rít ngoài sân, vẫn tĩnh lặng sân trường đang ngủ, văng vẳng tiếng đọc bài, giảng bài. Thân thuộc nhất là tiếng bước chân của thầy giám thị và một học sinh mới chuyển vào. Lần này thì là một bạn nam với mái tóc vàng hoe, nhưng nó lại dựng đứng lên, như thể người này có làm tóc hay sao ấy. Thầy giám thị mắng:

    - Em về nhà thay đổi màu và kiểu tóc cho thầy nha, lần sau thầy thấy nữa thì sẽ yêu cầu giáo viên chủ nhiệm hạ một bậc hạnh kiểm của em đấy.

    - Không có mà thầy, đây là kiểu và màu tóc nguyên thủy của em! Em bẩm sinh đã như thế rồi mà thầy, thầy hiểu dùm emmm!

    Tiếng bước chân dừng lại trước lớp 9/1, vẫn xôn xao, nháo nhào tiếng nói chuyện, bàn tán, vẫn tiếng thước gõ đầu bàn của cô. Nhưng, lần này bạn mới chuyển vào lại có tính cách hoàn toàn khác so với Shimito, anh chàng này vui tính, nhanh nhẹn, thông minh, dễ gần và hay nhiều chuyện. Đặc biệt nhất Shimito hay đi chung với cậu.

    - Này anh bạn, cậu tên gì? - Liam hỏi.

    - Es-caro.

    Cậu kia nhanh nhẹn trả lời. Liam là một học sinh nam cao tay về võ thuật, cậu đã đạt rất nhiều thành tích trong thể thao và cả trong lĩnh vượt học tập. Người ta hay gọi đấy là văn võ song toàn ấy mà. Liam tính tình dễ mến, ngọt ngào và là mục tiêu "để crush" của các bạn nữa toàn trường với voc dáng phong độ cùng gương mặt điển trai hiếm có.

    Quay trở lại Flicker, từ ngày cậu Es được chuyển vào, cô ngày càng lú lẩn trong những suy nghĩ, đặc biệt hơn, cô còn có thể cảm nhận được sát khí tỏa ra nồng nặc đến từ phía Es-caro khi cậu nhìn mình. Bây giờ, không chỉ có Shimito theo dõi cô, mà còn có cả cậu Es nữa.. thật tình cô không biết hành xử như thế nào. Nhiều lúc cảm thấy áp lực quá, đôi mắt Flicker đỏ hoe như muốn khóc, cô đã tự an ủi mình rằng chắc dạo gần đây Flicker đã suy nghĩ nhiều quá, dẫn đến như thế.. Nhưng những suy nghĩ an ủi đó đã tan biến khi cô đã chính mắt nhìn thấy cuộc trò chuyện của hai người.

    - Cô hành xử cho giống trẻ con chúc xíu đi Shimito, chứ cứ như thế chúng ta lộ mất. - Es-Caro nói.

    - Dù sao thì dám nhỏ cũng gần biết sự thật rồi, với lại tôi không phải trẻ con. - Shimito đáp với đôi mắt thẫn thờ.

    Ngày hôm sau, cả trường lao xao tin đồn ngôi nhất trường của Flicker đã bị mất và được thay thế bằng Shimito. Lần này, Flicker thực sự cảm thấy thất bại, cô thấy rằng mình đã gặp được một đối thủ thực thụ xứng đáng được thi đấu với cô, nghĩ đi nghĩ lại, cô nhận thấy rằng sự việc đang dần thú vị, cuộc chơi bắt đầu!


    Thế là, chiều ngày hôm đó, cô lao vào phòng học ngay mặc kệ lời mời đi chơi của Rose. Về phần Rose, cô cảm thấy được sự kỳ lạ của Flicker, từ trước tới bây giờ cô chưa từng thấy Flicker hành xử như vậy đối với mình cả, chuyện này thật sự rất lạ, chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra với Flicker. Ngẫm lại, cô thấy rằng dạo gần đây Flicker ứng xử không giống bình thường, cô cảm nhận rằng như có gì đó đang ngăn chặn cảm xúc thật của bạn mình. Một món đồ tuyệt đẹp ư? Hay một hành động của một ai đó làm Flicker hạnh phúc? Hay một điều gì đó kinh khủng sợ hãi sắp diễn ra? Vậy nên, Rose quyết định tự mình tìm hiểu chuyện và làm ra rõ lẽ việc này vì cô biết rằng mình không thể moi móc được thông tin gì từ Flicker vì tính Flicker vốn kín đáo đó giờ.
     
    Last edited by a moderator: 10 Tháng tám 2020
  4. datcompa1 Ghét nắng nhất!!!

    Bài viết:
    206
    Chap 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khác xa so với Flicker, Rose không hề cảm nhận được hay cảm thấy rằng mình đang bị theo dõi hằng ngày hoặc có một luồng sát khí đáng sợ đang men theo phía sau mọi khi ở trường. Bắt đầu từ ngày hôm ấy, Rose càng lúc càng để ý Flicker nhiều hơn nữa. Sau hơn một tuần, Rose mới thấy được sự kỳ lạ của Shimito và Es-Caro. Nhất là qua buổi học nhạc của ngày thứ sáu gần nhất. Khi đấy, cô giáo mời một tóp bạn lên bục hát và nhờ cả lớp đưa nhận xét riêng của mình về bài hát. Sau cùng, cô mới nhận xét tùng bạn theo ý kiến của mình. Shimito được nhận xét rằng cô ấy hát đúng nhịp nhưng cần phải điều chỉnh lại một chút vì cách hát của cô quá "người lớn". Ngay sau khi Shimito nhận được lời nhận xét ấy từ phía giáo viên thì Es-Caro lập tức quay sang:

    - Thôi nào!

    - Tôi không phải con nít! - Shimito nói khẽ.

    Rose bắt đầu có những suy nghĩ mà chính cô còn cho rằng chúng kỳ dị. Chả nhẽ hai người này không phải là học sinh bình thường? Họ thật chất là người lớn sao? Còn nếu mà người lớn thì làm sao ở trong bộ dạng học sinh lớp 9 như vậy được? Họ thật ra là ai? Thuộc về thế giới nào?

    Rose nhận ra được sự bất thường của Shimito và anh bạn tóc vàng nhiều chuyện kia, nhưng cô không nhận ra được rằng hai người này đang theo dõi và đang tìm hiểu kỹ hơn về bạn thân của mình..

    Một ngày mưa tầm tã từ ngày cho đến xế chiều, đến giờ ra về rồi nhưng trời vẫn chưa hết mưa. Nhưng điều đó cũng không làm ảnh hường gì nhóm bạn Flicker, Rose, Liam và Lionel. Xin lỗi các đọc giả vì từ đầu truyện tôi chả giới thiệu đến các bạn nhân vật Lionel này vì cậu ta tính tình hơi cục súc vả lại không liên quan đến phần trên. Lionel rất nóng tính, hay có những suy nghĩ bất chấp. Nói chuẩn hơn là tay nhanh hơn não ấy. Mặc dù vậy, cậu ta là người có những suy nghĩ tích cực nhất nhóm đấy. Quay lại bầu trời mưa tầm tã của ngày hôm đó đi nào! Nhóm hôm nay được lớp phân công trực nhật nên về muộn, đó cũng là một cái lợi vì biết đâu trời lại hết mưa. Nhưng không, trời càng lúc càng tối, giông bão kéo đến, tiếng mưa gầm rú suốt nhiều tiếng đồng hồ chưa dứt. Nước đổ xối xả xuống mái trường, nước chảy cuồng cuộng xuống ống cống liên tục. Với tình hình mưa như thế này thì chắc có lẽ nhóm bạn này phải ở lại đây khá lâu rồi.. Nhưng trong tiếng sấm vang dội cùng tiếng mưa xối xả, nhóm nghe thấy tiếng đập cửa.. lực đập rất mạnh, như thể muốn hất văng cái cửa cùng tiếng gào:

    - CỨU, CỨU TÔI, HÃY CHO TÔI VÀO TRONG, ĐỪNG ĐỂ CHÚNG ĂN THỊT TÔI MÀ..

    Và sau đó là tiếng hét thất thanh của một người đàn ông, tiếng thét đó kéo dài, rên rỉ, đáng sợ đến mức hai trong số bốn bạn phải bật khóc. Chuyện.. chuyện gì đang diễn ra ngoài đấy thế? Không lẽ ngoài đấy là bác bảo vệ chăng?

    Sau một hồi trấn tĩnh lại tinh thần, nhóm bạn từ từ cũng đỡ dần. May thay cũng ngay vào lúc đấy trời cũng tạnh đi, ngoài trời còn rơi một vài hạt mưa nặng trĩu xuống. Nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh tối om, toát lên một vẻ đáng sợ lạnh xương sống. Bóng đèn mập mờ, chiếu ánh sáng không còn bình thường như trước, có lúc chợp tắt rồi chợt bật lên lại. Có khi màu của đèn chuyển thành màu vàng đậm, rồi lại nhanh chóng chuyển lại thành màu trắng đục nguyên thủy của nó.

    - Chắc do ảnh hưởng của cơn mưa.. - Liam bình tĩnh nói.

    Chưa được bao lâu, thì cả nhóm lại rơi vào trạng thái hoảng hốt khi nhìn thấy dưới cánh cửa chính tràn vào một chất lỏng màu đỏ tươi, tanh rõ mùi máu. Flicker sợ tột độ, khuôn mặt tái nhợt, không còn một giọt máu. Thứ đó là gì? Máu chăng? Tại sao chứ? Không, không phải chắc gió thổi đổ hộp sơn trước phòng thôi..
     
    Last edited by a moderator: 10 Tháng tám 2020
  5. datcompa1 Ghét nắng nhất!!!

    Bài viết:
    206
    Chap 4:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Còn Rose và Liam, hai người hoảng hốt không nói nên lời.. Thật chất chuyện gì đang diễn ra ngoài đấy? Có thứ quái quỷ gì chăng? Còn cả tiếng hét của người đàn ông là sao? Tất cả mọi thứ đang cần gấp một lời giải thích.

    Khác so với ba cậu bạn nhát cấy đó của mình.. Lionel lên tiếng:

    - Chậc, chắc là sơn hay gì đó thôi, bọn bây nghĩ gì thế, nào, tích cực lên, nếu cứ như thế thì làm được gì?

    Vừa nói, cậu vừa tiến lại gần cửa hơn, cậu giơ tay nắm lấy tay cầm cửa, vặn và mở.. Rose nói không thành tiếng, cô có ý khuyên nhủ bạn mình đừng mở cửa nhưng bất thành. Cơn sợ hãi lấn át lời nói của cô, cổ họng cô nghẹn ứ, không nói thành lời. Thứ Lionel thấy được trước mắt là một người đàn ông mặc bộ đồ đồng phục bảo vệ, quần áo lem luốc bùn bẩn, thứ màu đỏ đó đóng lại thành mảng trên quần và vai áo. Xung quanh dính đầy đất, người đàn ông này toát lên một vẻ lạnh lùng khó tả với hình thái bất động. Lionel bắt đầu cảm thấy ớn lạnh, cậu cất giọng run run:

    - Bác.. bác bảo vệ đấy phải không..

    Ngay tức khắc, người đàn ông quay lại với khuôn mặt quái vật, với dáng bò kinh tởm thể như ngàn năm chưa được ăn. Khuôn mặt trắn bệch, đôi mắt trợn trắng lên, lộ rõ những đường gân xanh đỏ kinh dị ở cổ và trán. Đầu tóc bùi nhùi, rối bời lên. Quần áo phía trước in đậm màu đỏ máu, toát lên mùi hôi kinh khủng. Một trong hai cánh tay đã bị bẻ ngược lại phía sau, chân không mang giày và dép và mất một cẳng chân. Thứ đó bò từ từ, từ từ, từ từ tiến lại Lionel kèm theo đó là một cái miệng đầy máu, thứ đó bò đến đâu, máu rò rĩ đến đó. Đặc biệt hơn, ngay lồng ngực có một hình thoi phát sáng, cứng hơn cả sắc và thép. Hắn cứ bò, cứ bò như thế, hắn cố gắng đứng lên, vịn tay vào thành cửa.. rồi phóng một phát ngay đến Lionel. Hắn há chiếc mồn rộng của hắn ra định cắn vào cổ Lionel nhưng cậu đã kịp chắn lại. Con quái vật đẩy cậu giống sàn, khuôn mặt ghê tởm của hắn áp sát vào mặt cậu. Liam thấy thế vờn ngay cây chổi tán thẳng một phát rõ đau vào mặt hắn ta. Ngay lập tức, thứ quái vật ngã lắn quay ra khỏi người Lionel. Cậu hoảng hốt bò dậy, cố chạy về phía đám bạn nhưng bất thành. Con quái vật đã nhanh hơn cậu, nó lòm còm bò dậy và nắm lấy chân cậu, kéo kéo và cố bỏ vào miệng. Rose chộp ngay cây dao gọt giấy trên bàn giáo viên đâm nhiều nhát và hắn. Máu văng tung tóe gắp sàn nhà và nhộm đỏ áo Rose. Rose thở gấp, thấy con quái vật dừng lại và nằm bất động trên sàn, cô cũng dừng lại.. Nhưng chưa đầy ba giây, đột nhiên nó tỉnh lại, nó quay sang nắm lấy chân Rose, cô sợ hãi, hét toáng lên. Sẵn trên tay cầm chây chổi, Flicker quất thẳng nhiều phát vào đầu hắn, thấy hắn vẫn chưa dừng lại, cô tiếp tục. Không hiệu quả, Lionel lấy ngay cái bình chửa cháy, đập thật mạnh thẳng vào đầu thứ đó. Cậu vừa đập, vừa hét, vừa hoảng hốt. Chưa đầy ba mươi giây cậu đã nghiền nát đầu hắn.. Rồi cậu tự hỏi khi nhìn thấy bàn tay vấy máu của mình:

    - Mình vừa làm gì thế này?


    Căn phòng học bây giờ tràn ngập nồng nặc mùi tanh của máu với cái bục giảng được che lắp bởi một lớp máu dày. Lớp máu chuyển từ từ thành đỏ đậm rồi chuyển đến màu nâu đỏ.

    - Đây không phải là Zombie đó chứ? - Flicker cất giọng với vẻ hoảng hốt..

    - Zombie sao? Nó không thể.. -Liam tiếp lời

    - Đây thật giống một bộ phim.. -Lionel nói tiếp với vẻ mặt lạnh nhạt..


    Nếu đúng là như vậy thì bác bảo vệ thật sự đã bị cắn bởi một người khác. Đây thật sự là bi kịch sao? Trận đại dịch này đã đến chỉ sau một cơn bão hay sao? Còn ba mẹ, người thân ruột thịt của mình sẽ như thế nào? Họ còn sống hay không, hay là đã chết? Đám bạn trẻ ngày càng hoảng loạn hơn bởi chính câu hỏi mà họ tự đặt ra. Đặc biệt hơn hết, họ đã tự tay giết chết một người.. Thật sự, họ đã còn là một con người nữa không, hay đã hóa quái vật khi nào không hay vì đã làm một người vô tội chết một cách thảm thiết.. Những câu hỏi đó lần lượt, lần lượt tiến vào sâu hơn trong tâm hồn mỗi người.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tám 2020
  6. datcompa1 Ghét nắng nhất!!!

    Bài viết:
    206
    Chap 5:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tất cả đều im lặng, không gian bao trùm một bầu không khí tĩnh lặng đến đáng sợ, im lặng đến mức có thể nghe được tiếng bước chân ngoài hành lang.. Khoan đã, tiếng bước chân ngoài hành lang sao? Có gì đó không ổn, chẳng lẽ họ lại đến? Tiếng bước chân càng ngày càng nhanh hơn và mạnh hơn, gần hơn. Càng lúc càng gần càng lúc càng nhanh, nhanh, nhanh, nhanh hơn nữa. Thấy vậy, Liam vội vã đóng sầm cửa lại, Lionel, Rose và Flicker tranh thủ cầm vũ khí sẵn..

    Tiếng bước chân dừng lại một hồi lâu phía ngoài cửa, không một tiếng động nào nữa kể từ khi đó.. Rồi một giọng nữ lạnh lùng vang lên:

    - Mở cửa ra đi, tôi vẫn còn sống.

    - Đúng thế, chúng tôi có điều muốn nói với các em. - Giọng nam kia nhanh nhảu tiếp.

    Nghe tiếng thấy người đến cứu mình, nhóm bạn mừng rớt nước mắt, họ nhanh nhẹn mở ngay cửa ra. Nhưng khi vừa mở cửa ra, Flicker đột nhiên sợ tột độ, cô sợ hãi đến mức bất động, tay chân cứng đờ ra. Khuôn mặt tím tái của cô tròn xoe những giọt nước mắt lăn trên má. Lần này, cô cảm nhận rất rõ sát khí tỏa ra tràn ngập kinh hãi đến từ hai người kia. Một anh chàng phong độ với mái tóc vàng hoe dựng thẳng, mặc chiếc áo màu trắng tay dài rõ lịch sự với chiếc áo choàng màu xanh dương. Hai tay đúc vào chiếc túi quần Jean đen đậm chất lịch lãm. Đôi mắt to tròn nhưng toát lên sự thanh thoát, cao sang. Nói một cách khác là mình anh rất giống Es-Caro. Còn người kia với mái tóc dài đến quá hông, đôi mắt lạnh lùng với khuôn mặt không có chút cảm xúc gì nhưng lại rất ưa nhìn. Giống như anh chàng kia, cô này cũng mặt một cái áo trắng tay dài lịch sự, cổ mang một chiếc khăn choàng dày và dài. Chiếc quần màu vàng đất với đôi giày ba ta cũ kỹ nhìn khá giản dị. Hai tay mang găng tay màu trắng mỏng cùng với chiếc áo choàng màu trắng cùng với chiếc sổ tay nhỏ màu đỏ bỏ trong túi áo. Hai người rất trẻ, vừ chạc tuổi hai mươi. Nói cách khác, cô này nhìn rất giống Shimito.

    - Tìm được mục tiêu rồi nhỉ? - Anh chàng kia nói rõ to.

    Còn cô gái kia thì không nói gì, cô lặng lẽ bước tiến lại gần Flicker. Flicker hét lên làm rung động bầu không khí. Cô khóc nức nở, đôi mắt đỏ ngầu cùng với bộ dang đáng thương, cô quỳ xuống, liên tục tuông ra những lời xin lỗi.

    - Cô sao thế Shimito, giết nó đi, dù sao nó cũng là con quỷ mà tổ chức đang truy nã mà. - Anh ta nói với vẻ mặt đầy kiêu hãnh.

    Nghe đến từ "quỷ", ba bạn còn lại tái mặt. Liam nói ngay:

    - Không, không, chắc chắn hai anh chị đã có hiểu lầm gì rồi, Flicker không phải là quỷ, từ trước tới giờ cậu ấy chưa từng làm hại ai cả!

    - Đúng, đúng là vậy, mong hai người suy xét kỹ chuyện này ạ! -Rose chắc giọng nói tiếp.

    - Vậy xác người nằm trong đó là sao đây? - Anh chàng kia hỏi, cậu nghênh mặt xem thường.

    - Bác ấy là bảo vệ do chính chúng tôi giết, tôi xin nhắc lại là chúng tôi, chúng tôi chứ không phải là cậu ấy! -Lionel lên giọng.

    - Chính xác là như vậy thưa anh, bác bảo vệ này đã hóa quái vật, trong vô thức bác ấy đã tấn công bọn tôi.. -Liam lễ phép.

    - Nhưng biết đâu con kia giết bác ấy và bọn mày che lấp cho nó? Bằng chứng của tụi bây đâu? Mau, tránh ra cho bọn này làm việc! - Anh này nói lớn, cau mày và cảm thấy bị cản trở.

    Mải mê lý luận với nhau, mọi người quên mất Shimito đã đứng kế bên Flicker và nhìn thái độ của cô bé. Đôi mắt của cô thẫn thờ vô cảm, tay cầm cây kiếm thủ sẵn sau lưng. Flicker hét lên, lần này cô đã thật sự chạm đáy của nỗi sợ hãi, nước mắt trào ra liên tục. Cô bò đến và ôm lấy chân Shimito:

    - Em.. em không có.. em không phải là quỷ.. em không hiểu.. em không biết gì hết, nếu như kiếp trước em là quỷ thì cũng đừng giết em mà.. hày cho em trả giá lần lần đi mà!

    Shimito dần dần buôn lỏng cây kiếm ra, cô quay lại nói với anh kia với chất giọng vô cảm:

    - Tôi sẽ đi về nói chuyện với Vanata xem anh ấy có chuyển nhầm dữ liệu cho chúng ta hay không. Es-Caro, anh đưa đám nhóc này về trụ sở chính. Tôi đi đây.

    - Gì chứ? Nhầm dữ liệu á? Nhưng nhỡ đúng thì sao? Biết đâu trên đường đi nó cắn tôi thì xong, nói cách khác là cô mất chồng đó! Giết nhầm còn hơn bỏ sót phải được hơn không?

    - Anh muốn động vào một trong số mấy nhóc này thì phải bước qua xác của tôi. - Shimito chuyển giọng trầm lại, đôi mắt hiện lên sự thất vọng kèm theo đó là sát khí. Sau đó cô nhanh chóng bước ra hành lang và chạy đi, mất bóng chưa đầy năm giây.


    Sau khi được gỡ oan, Flicker khóc lớn thành tiếng trong lòng người bạn thân của mình. Còn Liam và Lionel nhìn Es-Caro với một ánh mắt đầy sự giận dỗi.

    - Thôi nào, mấy bé đừng nhìn anh như nhìn quái vật như thế! Nào, nào chỉ là một sự hiểu nhầm nho nhỏ thôi nào. Shimito đã nói chắc như thế nên anh này không dám động vào mấy bé đâu. Nào, xuống sân rồi lên xe, trên đường đi anh sẽ kể cho mấy nhóc nghe mọi chuyện! -Es-Caro vùa nói vừa cười một cách rất thân thiện.
     
    Last edited by a moderator: 10 Tháng tám 2020
  7. datcompa1 Ghét nắng nhất!!!

    Bài viết:
    206
    Chap 6:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bước ra khỏi cổng trường là một chiếc Mez đen với chiếc nóc mang đầy hành lý. Mọi người lên xe, chuẩn bị xuất phát.

    - Chúng ta sẽ đi đến đâu vậy anh? - Rose thắc mắc.

    - Cứ lên xe đi mấy đứa, khỏi phải lo, nơi đấy rất hay, tại đó, anh cá chắc mấy đứa sẽ thấy thú vị cho xem! -Es-Caro tự tin.

    Hoàn toàn khác với Rose, Liam và Lionel có vẻ không có thiện cảm với Es-Caro, chắc hẳn hai cậu chưa thoát khỏi sự tức tối khi Flicker bị hiểu lầm. Còn Flicker, cô vẫn chưa khỏi hoang mang, lo sợ. Mặc dù đã thoát nguy nhưng cô vẫn không cảm thấy thật sự an toàn khi vẫn còn cảm nhận một ít sát khí nho nhỏ đến từ anh chàng kia.

    Trên đường đi, cây cối ngã rạp xuống hai bên vệ đường, một số cây quá cao lấn ra mặt đường, trụi lá, khô cằn không một chút sức sống. Xung quanh lạnh lẽo, tối om không một chút ánh sáng bao trùm một bầu không khí chết chóc kinh hãi. Nhưng tất cả mọi vật như con người, động vật hầu hết đều đứng im, không một chuyển động. Nhìn các sự vật không hề có chút sự sống nào, nhiều người với cái mặt trắng bệt nhìn rõ từng đường gân xanh đỏ ngồi giữa đường với hình hài kỳ lạ, với dáng ngồi kinh tởm, với bộ quần áo, bàn tay và chiếc mồm đầy máu. Tất cả chuyển động như dừng lại hết, cứ thể thời gian đã bị đóng băng rồi?

    - Chuyện này là sao chứ, thật ra em là ai, thật ra điều gì đang diễn ra ở thế giới này.. thư anh? - Flicker giọng run run, chưa khỏi bàng hoàng.

    - Trước hết cho anh thay mặt tổ chức của anh xin lỗi các em nhiều lắm, theo như anh thấy thì các em là những người cuối cùng còn sống sót trên đây.. -Es-Caro từ tốn.

    - Bọn anh đã sống trên một hành tinh khác so với hành tinh này, nó cũng là một hành tinh may mắn được chúa trời ban cho sự sống. Đó là điểm giống nhau giữa nó với trái đất. Điểm khác nhau là nó không phải là một hành tinh có được hòa bình như trái đất. Ở đấy, bọn anh phải lẫn tránh, phải sống chui sống nhủi trong từng khe đá, trong từng góc tường nhà của lũ quý tộc chó chết. Ở đấy, người nông dân không thể sống nổi dưới những áp bức bóc lột nặng nề như thế, điều đó bắt buộc họ phải đứng dậy đấu tranh nhưng không thành. Bọn dân chủ, quý tộc và đức vua hầu như đều bị đồng tiền làm mất đi nết của con người, lũ quái vật đó đày đọa, hãm hại người vô tội, người nghèo. Họ thậm chí hành hạ những người vô gia cư một cách vô lý, mục đích của chúng là dùng để làm trò hề. Con người ở đấy đa số thông minh, những nhà cách mạng đã tạo ra nhiều vũ khí tối tân nhất, thứ đó được gọi là thần binh, mỗi thần binh chỉ tương thích với một người duy nhất và chỉ người đó mới có thể phát huy toàn bộ sức công phá của thần binh. Ngoài ra, họ còn có thể liên lạc được với cách hành tinh khác ngoài vũ trụ và cầu cứu. Nhưng bất hạnh thay những thứ vũ khí được coi là sự sống của các tổ chức cách mạng đó đã bị lũ nhà giàu đánh cắp. Lọ thuốc mà giúp trí thông minh của trẻ em tăng lên nhanh chóng đã bị chúng chế tạo thành lọ thuốc hóa người thành quỷ. Thế giới đấy bắt đầu điên loạn, thế là với công nghệ hiện đại, họ đã nhanh chóng chuyển dời sang một hành tinh khác để sống. Nhưng không may mắn, lũ quỷ vẫn bám theo được. Lý do là cái hành tinh đầy quỹ bỏ hoang lúc đấy đã dần dần tiến hóa theo tháng ngày, chúng cũng thông minh, nhanh nhẹn và có cảm xúc y hệt con người. Chúng bám theo, đuổi theo hành tinh mới của chúng tôi. Chúng tôi dốc sức di dời hành tinh, chạy hết nơi này đến nơi khác nhưng vẫn không thoát khỏi được chúng. Đối với chúng, con người là một lũ sâu bọ, không là gì đối với chúng. May mắn thay chúng tôi tìm đến được trái đất, hành tinh này to gấp nhiều lần hành tinh của chúng tôi, thế nên phía dưới trái đất là một vị trí hoàn toàn lý tưởng để trốn tránh tai họa. Ở chưa đầy ba mươi năm, bọn chúng đã tìm ra và mục tiêu của chúng là đánh thẳng vào trái đất vì đó là một nơi có nhiều thức ăn, điều kiện sống lý tưởng, sẵn tiện chúng sẽ xơi nốt chúng tôi.. Nhưng từ khi chuyển xuống phía dưới trái đất, điều kỳ diệu đã xảy ra với chúng tôi, ở thế giới của chúng tôi đã bắt đầu tồn tại một thứ gọi là siêu năng lực, khoảng ba mươi phần trăm người dân trên đó là có siêu năng. Và từ đó, tổ chức của chúng tôi hình thành. Tổ chức của chúng tôi tập hợp những người có siêu năng mạnh để đánh bại đức vua và lũ quỷ. Các em hiểu chưa.. - Es-Caro tận tình.

    - Anh ơi, hồi nãy anh có nói là lũ quỷ tiến hóa dần dần đúng không ạ? Vậy chúng tiến hóa như nào thưa anh? -Liam hỏi với đôi mắt tròn xoe.

    - Quỷ có ba loại, loại sơ cấp giống như Zombie vậy, cách giết một là đập nát đầu chúng, hai là phải đâm thủng hình thoi sáng màu vàng ở giữa lồng ngực của chúng hay còn gọi là tim quỷ. Loại trung cấp là có siêu năng, chúng ăn càng nhiều thì siêu năng của chúng càng mạnh, hồi phục nhanh chưa từng thấy, cách giết là đập nát đầu chúng hoặc chém bay đầu chúng dưới ánh sáng mặt trời. Loại cuối cùng thì thậm chí chém đầu chúng còn không chết, hồi phục nhanh gấp đôi trung cấp, có siêu năng, có xuất hiện đuôi ở sau. Chúng chỉ chết khi nát đầu.

    - Vậy tại sao trên đường em thấy chúng đều bất động vậy thưa anh? -Rose hỏi tiếp.

    - Chúng đang dần hồi phục lại năng lượng đã mất, quỷ chỉ cần đứng im hoặc ngủ là có năng lượng, nhưng khi mỗi lần làm như vậy thì chúng càng đói. Quỷ càng đói thì càng dữ tợn, càng khủng khiếp. Khi đói, chúng có thể tấn công bất cứ ai, kể cả đồng loại, người thân hay bạn bè của chúng.

    Chiếc xe ngày càng đi xa hơn, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng đã trôi qua nhưng vẫn chưa đến nơi. Trên con đường vắng lặng yên tĩnh, những làn gió lạnh buốt thôi qua lây động những chiếc lá cây khô dọc đường. Khung cảnh tĩnh lặng, mọi vật hầu như đều chìm sâu vào giấc ngủ, riêng chỉ có Liam còn thức, có vô số thắc mắc cậu muốn biết..

    - Anh? - Liam gọi.

    - Gì nữa đây? Nhóc vẫn chưa chịu ngủ á? - Es-Caro hỏi.

    - Đến đó, liệu chúng em có phải đối mặt với nguy hiểm không vậy anh? -Liam ngơ ngác.

    - Tất nhiên, em sẽ trải qua từng khung bật cả xúc, cứ từ từ mà thưởng thức nhá? -Es-Caro cười.

    - Anh ơi, điều thú vị mà chúng em sắp thấy là gì vậy? - Liam hỏi tiếp.

    - Tới đó đi rồi biết! Trời ơi anh buồn ngủ muốn chết mà không được ngủ á, em được ngủ mà sao không tận hưởng đi, trời ơi tui thấy mà tui tức á!

    Chiếc xe từ từ, từ từ tiến sâu hơn vào vùng đất hoang vắng, dần dần chạy vào rừng. Con đường rừng gồng ghềnh, không bằng phẳng, chiếc xe chầm chậm lách qua từng ngọn cây đổ, từng tảng đá lớn. Chiếc xe cứ di chuyển như thế, đi được hơn hai mươi cây số thì đột nhiên phía trước có xuất hiện một cánh cổng màu đen, nhìn khá kỳ dị, nó như hố đen vũ trụ nhưng nhỏ hơn. Nó không hút bất cứ thứ gì vào trong cả, chiếc xe dần tiến vào trong cánh cổng. Đúng lúc đó cũng đã sáu giờ sáng, trời cũng tờ mờ sáng rồi. Chiếc xe đã qua thế giới mới sau khi qua khỏi cánh cổng kỳ lạ đó. Es-Caro gọi tất cả thức dậy và nói:


    - Chào mừng mấy đứa đến với Underworld!
     
    Last edited by a moderator: 10 Tháng tám 2020
  8. datcompa1 Ghét nắng nhất!!!

    Bài viết:
    206
    Chap 7:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Underworld sao? Cái tên nói lên tất cả. Đúng như thế, đây là một thế giới phía dưới trái đất. Bầu không khí trong lành, mát mẻ. Bầu trời hồng hào, nổi rõ những vệt sáng hình thoi nằm cạnh nhau tựa như tổ ong. Chúng trải dài khắp chân trời. Thứ kỳ lạ đó là gì nhỉ? Chúng thật ra là phép màu của nữ thần ánh sáng-người đã tạo ra ánh sáng ở nơi đây và cũng là người tạo ra sự sống. Es-Caro bước xuống xe, anh hít một hơi sâu vào và nói:

    - Mấy đứa thấy thế nào? Không khí ở đây tuyệt lắm phải không?

    Cả nhóm Flicker bước xuống xe, ngơ ngác hình bầu trời, nhìn những chú bướm xinh đẹp bay khắp nơi. Những loại quả mọng nước khổng lồ, đầy màu sắc trông rất kỳ quặc. Những chiếc nấm với cái mũ to và tròn, hệt như một cái ô khổng lồ, chúng mọc thành đàn với nhau dưới một gốc cây cổ thụ khổng lồ. Thân cây cổ thụ ngàn năm rất lớn, nó có thể lớn hơn vòng tay của sáu mươi người nắm tay nhau ôm quanh gốc cây. Cây cao chọc trời, cao vút, xuyên qua các tầng mây dày màu hồng nhạt. Flicker cảm thấy thích thú, cô đi vòng quanh góc cây và khẽ chạm nhẹ lên chiếc vỏ dày, gồ ghề những nếp nhăn, xanh mướt những lớp rêu bám trên thân cây. Tán cây dày đặc từng lớp lá lớn, những tia nắng nhẹ nhàng xuyên qua từng tầng lá cây tạo cảm giác ấm áp hơn bao giờ hết.

    Bỗng nhiên từ thân cây, một cánh cửa nhỏ mở ra. Cả nhóm bất ngờ. Có người sống trong thân cây sao? Người đó là ai và nhìn như thế nào nhỉ? Một người thiếu nữ trẻ bước ra, cô có một đôi tai dài, hướng lên như đang nghe ngóng điều gì, hệt như các yêu tinh trong truyện cổ tích vậy. Người được khoác một chiếc áo choàng xanh màu lá cây tươi che kín người, đôi mắt hiền từ, ấm áp. Cô lướt mắt nhìn xung quanh và hỏi:

    - Em mang người sống sót về rồi à?

    - Vâng, thưa cô-Es-Caro trả lời nghiêm chỉnh

    - Thế thì tốt rồi, chỉ chừng này thôi sao?

    - Vâng, em và Shimito đã lục soát hết thành phố rồi ạ! -Anh trả lời tiếp

    - Chị này nhìn cỡ 17, 18 tuổi, nhìn ông này già chát hà mà sao ổng gọi bả là cô hay vậy Liam, mày biết hong -Lionel thắc mắt nói khẽ

    - Chúng ta đi về trụ sở chính thôi-Es-Caro, quay lưng lại, nói rõ to

    Chiếc xe dần dần di chuyển tiếp, tiếp tục đi trên con đường rừng. Khác biệt so với con đường buổi tối hôm trước một chút là mặt đường rất bằng phẳng. Hai bên cỏ cây xanh mát, từng đợt gió nhè nhẹ thổi, không gian rung động âm thanh xào xạc của những chiếc lá cây tươi va vào nhau. Trên những ngọn cỏ nhỏ dưới các gốc cây to còn đọng lại hạt sương sớm vui đùa cùng những tia nắng ấm chảy dài trên thân cây. Không gian thoáng đãng, mát mẻ, xua tan đi áp lực của nhóm bạn.. Chưa gì đồng hồ đã rung lên báo bảy giờ, cũng là lúc mọi người về đến trụ sở chính.

    Trụ sở không lớn như dinh thự, không nguy nga lộng lẫy như một tòa lâu đài, nó chỉ là một căn nhà gỗ tầm thường mang đầy nét giản dị. Bước vào bên trong, đập vào mắt mọi người là sự hỗn độn, đồ đạc văng lung tung, hoàn toàn khác so với những gì Flicker tưởng tượng. Cô cứ nghĩ rằng trụ sở là một nơi đầy ắp sự tôn trọng, tôn nghiêm và đàng hoàng, lịch sự, ngăn nắp. Flicker còn nghe đâu đó tiếng trẻ con đùa giỡn phía trong nhà, hòa lẫn với sự chỉ đạo, yêu cầu yên lặng của một bạn nam trạc tuổi.

    Es-Caro cười và nói:

    - Bất ngờ nhé! Đây là trụ sở chính, hôm nay mấy đứa chịu khó ngủ ở đây cùng đám nhỏ nhé! Mai anh sẽ cho mấy đứa ngủ chỗ khác!

    - Ở đâu vậy anh? -Flicker hỏi nhẹ

    - Hết sợ anh rồi hả? -Es-Caro vừa xoa đầu Flicker vừa nói-Mai anh sẽ cho mấy đứa ngủ ngoài rừng

    - Gì chứ? Anh đùa với tụi này à? -Lionel tròn mắt, giận dữ nói

    - Đừng vội vàng như thế chứ sư tử! Ngủ đi rồi tận hưởng nhé! Anh đây đi trước đây! -Vừa nói xong anh biến mất ngay

    Mọi người ngạc nhiên trước sức mạnh của anh ấy. Chưa đầy nửa giây nữa. Đây là loại siêu năng gì vậy nhỉ? Flicker tự đặt ngay một câu hỏi cho mình. Sau đó, cô nhanh nhẹn mở cuốn tập nháp nhỏ của mình, nắn nót viết tên của hai người mà cô biết trong tổ chức. Khi tìm hiểu rõ năng lực của hai người, Flicker sẽ lại ghi vào đó, mục đích chính của cô là hiểu rõ thêm về siêu năng ở đây để thỏa mãn thắc mắc và sự tò mò của mình. Siêu năng ở đây đa dạng hay giống nhau? Hình thái và loại siêu năng đa số ở hệ nào, đất, nước, lửa, tâm linh? Siêu năng di truyền hay tự phát?

    Còn Lionel, sự năng động ép buộc cậu phải chạy ngay sâu vào trong, cậu dốc hết sức của mình chạy nhanh hết sức có thể dưới bầu không khí mát lạnh. Đồng thời, cậu cũng tiện tham quan, nhìn ngắm, tìm hiểu những vật ở trong này. Những chiếc bình cổ mang đậm sự cổ trang, những khung của sổ cũ kỹ nhưng không vụn nát toát lên vẻ ấm cúng. Sâu vào trong nữa là lũ trẻ cùng anh bạn đồng lứa với cậu.

    Anh chàng này đang rất vật vã để cho lũ trẻ bé bỏng ăn hết suất cơm của mình. Đám nhỏ rất nghịch, hết đứa này la thì đến đứa kia hét. Hết đứa này tưng bừng nhảy nhót thì đến đứa kia quần áo lắm lem bùn đất. Nhưng cậu không hề đổ quạu hay cau có, cậu lên tiếng nhắc nhở đám bé liên tục nhưng rất từ tốn và nhẹ nhàng, lời nói không thô bạo, giang manh và làm tổn thương. Lionel đứng đó một lúc lâu, cậu quan sát tình hình đám bé. Cậu lên tiếng:

    - Mày ghê vậy, là tao nãy giờ tao múc tụi nó rồi!

    - Cậu là người mới đến đây à, chào cậu. -Cậu kia lên tiếng

    - Ờ, chào, mày tên gì vậy, để tao biết đặng tao nhớ, trước giờ tao chưa thấy cha nào hiền như mày! -Lionel mạnh dạn

    - Tớ tên Dave, còn cậu? -Dave cười, nói

    - Lionel, chỉ Lionel thôi! -Lionel nói lớn-Nhờ mày chăm tao và đám bạn tao ngoài kia nữa nhé! Mơn!
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tám 2020
  9. datcompa1 Ghét nắng nhất!!!

    Bài viết:
    206
    Chap 8:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chỉ thoáng một chút thôi, trời cũng đã xế chiều rồi chuyển dần thành tối mịt. Khác rất nhiều so với không khí náo nhiệt và rộn rã tiếng xe chạy như ở trái đất, nơi đây hoàn toàn im lặng, có thể nghe rõ tiếng của ếch đực gọi ếch cái, tiếng ăn mừng của những chú ve nhỏ trên cây. Xung quanh nơi đây không hề có một bóng đèn nào, chỉ le lói ánh đèn dầu yếu ớt phát ra từ trụ sở.

    Sau khi cho đám nhỏ ăn xong, Dave nhẹ nhàng dọn ra từng phần ăn của từng người lên chiếc bạn gỗ tròn cũ kỹ nhưng vẫn còn rất thơm mùi gỗ. Cách món ăn tuy đơn giản nhưng Flicker, Rose, Lionel và Liam ăn rất ngon miệng. Chúng ngon lạ thường và ngon hơn hẳn các sơn hào hải vị mà các bạn hay ăn ở nhà. Các món ăn giản dị chỉ có ba món: Rau muống xào tỏi, cơm và chút tép rim.

    - Mày làm ngon dữ Dave. - Lionel vừa khen, vừa ăn không kịp nuốt.

    - Chắc tại các cậu đói quá thôi, dù sao cũng gần chín giờ rồi mà. - Dave mỉm cười.

    - Mày không ăn luôn đi, ngồi đó làm gì? - Lionel tiếp lời.

    - Tớ ăn rồi, các cậu ăn xong thì ngủ nhé, tớ có chuẩn bị phòng riêng cho mấy cậu rồi.. - Dave từ tốn nói.

    Thoáng một chút, sàn nước đã đầy ắp chén dĩa bẩn. Dave liền vào rửa chén, để lại những vị khách mới của mình ở nhà trên. Flicker lúc này không thấy Dave đâu, cô không nghĩ rằng cậu đang rửa chén, và quyết định tìm cậu vì cô cần giải quyết gấp mớ đồ dơ đầy máu mà tên quái vật ở trường gây ra. Cô tìm từ phòng này sang phòng khác, đi qua tất cả các căng phòng nhỏ dành cho các bé thiếu nhi lẫn nhà kho. Vẫn không thấy Dave đâu, cô quyết định đi ra ngoài nhưng hơi do dự. Cô quay trở lại phòng ngủ chính, cất ngay mớ đồ dơ vào và tìm Rose. Rose lúc này đang vui đùa cùng lũ trẻ, chúng thật sự rất đáng yêu, sự dễ thương đó sẵng sàng nun chảy lòng của bất cứ ai kể cả những kẻ "lạnh ngắt" nhất. Những tiếng cười đáng yêu cất lên, làm xua tan cái không khí tĩnh lặng của buổi đêm. Thấy bạn mình vui đến như thế, Flicker không nỡ cắt ngang, nên cô quyết định đi tìm Dave một mình.

    Cô chợt nhớ ra còn Liam và Lionel, cô vẫn có thể nhận được sự giúp đỡ từ họ. Quay lại phòng ngủ chính, cô thấy Lionel ngủ lăn quay ra đất, có vẻ như đã ngủ say lắm rồi. Vất vả lắm Flicker mới đặt Lionel ngủ lại đúng vị trí.

    - Chậc, ngủ như chết vậy, tên này thiệt không biết trời biết đất gì hết á! - Liam cất lời.

    - À, Liam, cậu tính đi ngủ hở? -Flicker hỏi khẽ.

    - Ừm, tớ thức trắng đêm qua rồi còn gì, nè cậu ra kêu Rose vào đi, ngủ luôn một lượt! - Liam đáp lại nhỏ nhẹ.

    Nhưng không, Flicker cần tìm gấp Dave, mớ đồ dơ đó chắc chắn sẽ đầy dòi sau đêm nay mất. Cô chạy khắp nhà, vừa chạy vừa kêu tên cậu nhưng không một ai trả lời. Hết cách, cô bèn lấy cây đèn dầu trong phòng khách rồi nhẹ nhàng rời khỏi căn cứ. Đi được một quãng, Flicker quay đầu lại, trụ sở chính vẫn còn trong tầm mắt, cô thở phào nhẹ nhõm.. rồi tiếp tục bước đi. Càng đi xa căn cứ thì càng tối, nó tối đến mức cô không thể nhìn rõ mọi vật xung quanh mình. Cây đèn dầu bắt đầu phát ra ánh sáng yếu dần, yếu dần, yếu đến mức cô không biết mình có đi đúng đường mòn hay không.

    Thôi chết rồi, trụ sở? Trụ sở đâu rồi, đâu rồi? Cô hoảng hốt quay lại tìm kiếm hình bóng căn nhà gỗ nhỏ. Không có? Không có? Không có? Cũng không có? Đã hết bồn hướng rồi, nó ở đâu? Flicker hốt hoảng, nhưng bản năng của cô sẽ tự bình tĩnh lại khi bị lạc vì cô được ba của cô giáo dục tốt điều đó. Cô bình tĩnh lần đường đi, càng đi, thì cô càng đi sâu vào trong rừng. Và rồi.. cây đèn dầu vụt tắt. Thôi xong, thế là hết, không còn gì thể thắp sáng nữa. Flicker trào nước mắt, cô tuyệt vọng. Dave, rốt cuộc cậu ở đâu?

    Cô quỳ xuống dưới gốc cây phong cao vút. Flicker khóc nức nở, cô gọi tên các bạn mình trong nước mắt và sợ hãi:

    - Rose, Liam, Lionel, Dave, các cậu ở đâu, cứu tớ với, xin hãy cứu tớ lần nữa, tớ sợ lắm..

    Đột nhiên cô nghe tiếng động lạ phát ra từ sau lưng.. Đó là tiếng gì nhỉ? Cô lập tức im lặng, lấy tay che mũi và miệng nhằm giấu hơi thở của mình. Là ai thế? Dừng lại đi, đừng bước qua đây, xin đấy! Sau đó, cô nhận một cơn đau ghê gớm từ gáy của mình, cô thể như bị một vật sắt, nhọn và dài đâm sâu vào gáy, nó đi xuyên qua xương cổ rồi đâm thẳng vào tủy sống của cô. Gì chứ? Không được rồi, thế này là đau quá rồi, không chịu nổi nữa. Cô hét lên trong đau đớn và gục ngay sau đó.

    Quay trở lại trụ sở, mọi người hiện đang rất lo lắng và cố gằng tìm Flicker nhưng không thấy cô ở đâu. Dave tìm khắp các con sông, bờ đê gần đó nhưng không có kết quả. Rose tìm khắp vườn, sân thượng, từng phòng khách và phòng ngủ của trụ sở kết quả cũng giống Dave. Liam thì hoảng loạng hơn, cậu hầu như đã mất đi sự bình tĩnh, cậu lục lọi và tìm tòi đủ các ngốc ngách của căn cứ và những bụi cây lớn quanh trụ sở. Cậu tìm đi tìm lại, mặt dù thừa biết là không có nhưng cậu vẫn lục đi lục lại những nơi cậu có khả năng tìm.

    Được một thời gian thì cả ba nghe tiếng một em nhỏ cười rất lớn:

    - Mấy anh chị ơi chị Shimito về, chị Shimito về!

    Cả ba nhanh chóng quay lại sảnh chính, Shimito vừa nhìn thấy cả ba, cô liền chạy vào trong phòng khách. Chiếc đèn dầu đâu? Cô nhớ hồi sáng cô đã để nó ở đây mà. Không lẽ..

    - Chị ơi Flicker mất tiêu rồi! - Rose nói với chất giọng run run cùng với hai hàng nước mắt.

    Khác so với Dave và hai vị khách mới, Shimito hoàn toàn bình tĩnh. Mặt cô vẫn thẫn thờ, vẫn không cảm xúc như ngày nào, cô nhẹ nhàng đi ra ngoài cửa.. đứng yên một lát rồi nói:

    - Dave đi theo chị tới khu rừng phương Bắc, cầm kiếm theo, hai em còn lại đi ngủ, bạn mấy đứa sẽ được đưa về.
     
    Last edited by a moderator: 10 Tháng tám 2020
  10. datcompa1 Ghét nắng nhất!!!

    Bài viết:
    206
    Chap 9:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặt trời bắt đầu ló dạng trên cánh rừng, chim hót líu lo giai điệu chào buổi sáng. Điều đó đánh thức Rose, cô ngồi dậy, nhìn quanh. Điều làm cô hạnh phúc nhất là thấy Flicker nằm kề bên mình. Cô mững rỡ ôm chầm lấy bạn mình, rớt nước mắt: -Đồ ngốc, hôm qua cậu đã ở đâu vậy hả?

    - Cậu lo lắng cho tớ đến thế sao? Cho tớ xin lỗi nhé, tớ không sao đâu cậu đừng lo nữa. -Flicker nhìn Rose với anh mắt trìu mến

    Rose nhìn xuống phía dưới chân mình thì thấy Shimito ngủ say, cô mừng lắm, thì ra chị ấy vẫn an toàn. Bên ngoài hành lang gỗ rầm rập tiếng đùa giỡn của mấy bé cùng với giọng Dave hiền hậu:

    - Nào, nào yên lặng đi mấy đứa, mấy anh chị đang ngủ đó, suỵt!

    Và đồng loạt một tiếng "Dạ" lớn đầy ắp sự đáng yêu. Rose nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng và cảm ơn Dave một cách rất chân thành. Dave không nói gì, cậu chỉ mỉm cười lại. Cô đi xuống hành lang phía dưới bếp, sử dụng nước ở giếng để rửa mặt và vệ sinh cá nhân. Sau đó, lần lượt những tiếng nói của các bạn chung nhóm cất lên khắp trụ sở.

    - Ơ hay nhỉ cái áo đồng phục của tao đâu? -Lionel cất tiếng hỏi lớn:

    - Rồi cái quần đồng phục hôm qua của tao nữa, đứa nào chôm rồi trả đây!

    - À, hôm qua tớ thấy chúng nằm giữa sàn phòng ngủ nên đưa cho Dave giặt rồi. -Liam trả lời.

    - Ờ, mà thằng Dave nó có quẹo không mà sao tao thấy nó làm chuyện đàn bà không mậy? -Lionel thắc mắc hỏi lớn, cậu hỏi như muốn trêu chọc Dave vậy.

    - Cậu ấy không làm vậy ai làm? - Liam cười khẽ.

    Còn Flicker, cô đi xuống căn bếp cũ, nhìn vào tấm gương lớn của tủ đựng chén cũ. Cô thắc mắc rằng vật mà cô cho là đã đâm vào gáy mình, xuyên qua tủy mình là thứ gì, nhưng sao trên gáy không hề đau sau khi tỉnh dậy. Cô quay người lại, kéo mớ tóc dài của mình lên, nhìn vào gương. Cô thấy gáy mình nổi rõ những mạch máu nhỏ, chúng càng ngày càng nhiều lên. Nỗi nhiều đến mức chiếm hết cả phần gáy. Flicker hoảng hốt, chạy ngay vào phòng ngủ. Thôi chết rồi, chuyện gì đang xảy ra với mình vậy. Cô nhanh chóng lấy ngay cây dao gọt giấy trong cặp Rose. Rose, cho tớ xin lỗi, tớ đã lục cặp cậu mà không có sự cho phép của cậu. Vừa lúc đó, Rose bước vào, cô nhanh chóng chạy lại gần Flicker rồi hốt hoảng, nói to:

    - Flicker, gáy cậu sao thế?

    Flicker không trả lời, cô im lặng, nhìn chằm chằm xuống dưới đất. Vừa lúc đó, Shimito cũng vừa thức dậy, nhưng có vẻ cô đã hiểu hết mọi chuyện đang xảy ra, cô nói:

    - Rose, tránh xa ra, đừng đến gần em ấy.

    Rose vừa tránh ra hai bước thì đột nhiên đôi mắt Flicker chuyển thành màu đỏ nỗi rõ những vệt máu, cô giãy giụa, hét lớn trong điên loạn. Nghe tiếng hét, Dave, Liam và Lionel chạy vào phòng, cả tóp nhỏ nữa.

    - Đừng cho đám nhỏ nhìn thấy cảnh này, không tốt đâu Dave, em lùa mấy em ấy vào phòng khách đi. - Shimito lạnh lùng nói.

    - Dạ.. dạ chị.. em lùa ngay ạ.. -Dave vừa nói, hai tay cậu run lập bập.

    Giãy giụa được một hồi, Flicker đứng lên chậm rãi, hai tay cô siết chặc lại, thở dốc. Quần áo cô tả tơi, đầu tóc rối bời lên. Lập tức, cô lao vào Shimito nhanh như chớp, chưa đầy nửa giây cô đã ngoạm chặt tay Shimito. Máu chảy xuống sàn, tràn ra thành vũng. Nhưng mặt Shimito vẫn thờ ơ, đôi mắt không hiện lên chút đau đớn gì. Rose thấy thế, cô nghẹn ứ họng, nước mắt cô lần nữa trào ra. Lionel cảm thấy cực kỳ bức xúc, cậu hét lớn:

    - Flicker, mày điên rồi à, mày có biết mày đang cắn ai không?

    Ngay lập tức, Flicker dừng lại, nước mắt cô chảy thành hai hàng. Lúc này, đôi mắt Shimito bắt đầu hiện lên rõ sự thương cảm, cô nhẹ nhàng nói:

    - Em đang chống cự đúng không? Nào, cố gắng lên, sắp được rồi!


    Trong đầu Flicker lúc này chỉ có muốn thịt, thịt và thịt. Cô đã đói lắm rồi . Không, cô không phải lài quỷ, cô không phải là lũ quái vật đồi bại tối ngày chỉ biết ăn thịt người. Không, cô đã đói lắm rồi, không có năng lượng làm sao mà sống? Không, cô phải điều khiển được cơn đói, nhất định phải điều khiển được nó, bằng không là chị Shimito sẽ chết mất. Cô thừa biết là chị ấy sẽ để cô cắn nữa mà. Shimito chết chứ đâu phải cô chết? Sao phải sợ? Cô sợ vì cô CHÍNH LÀ MỘT CON NGƯỜI!

    Flicker đẩy Shimito ra xa, hai tay nắm chặt lại. Có lẽ cô đang phải trải qua một trận đấu tâm lý và tinh thần rất lớn. Đó là sự tranh giành tâm hồn giữa quỷ và con người. Phải cố gắng, phải cố gắng, phải điều khiển được. Cơ thể này là của chính cô, nó không thuộc về ai khác, hãy điều khiển được chính bản thân, phải biết mình đang làm gì, không được trở nên mù quán trước thứ máu quỷ xa xỉ kia. Flicker đứng yên một hồi lâu rồi bất động, cô ngưng thở, ngã quỵ xuống mặt sàn đầy máu mà chính cô đã tạo ra. Trong vô thức, cô thấy bà nội hiện lên. Bà xoa đầu cô với bàn tay gầy gò nhưng ấm áp. Cô sà vào lòng bà, khóc sướt mướt, nức nở:

    - Bà ơi, con có còn là người nữa không? Con có xứng đáng được sống nữa không? -Flicker hỏi trong nước mắt.

    Bà nội lấy tay dịu dàng gạt đi từng giọt nước mắt của cháu mình. Bà dịu hiền trả lời:


    - Cho dù con có như thế nào đi chăng nữa, tâm hồn của con vẫn là con người. Tâm hồn mỗi người giống như một viên ngọc chưa được thắp sáng vậy, hãy thắp sáng nó, hãy nâng niu nó thật cẩn thận vì nó là quan trọng nhất. Không được để tâm hồn bị vấy bẩn bởi những việc làm dơ bẩn là tốt lắm rồi. Cháu làm như vậy là tuyệt lắm đấy, không phải ai cũng làm được như cháu, vì thế hãy tự hào. Tự hào vì con là một con quỷ không ăn thịt người, tự hào vì con có thể sống ở hai thế giới: Thế giới của quỷ và thế giới của con người. Bạn bè con sẽ không ai ghét bỏ con khi con là quỷ đâu, nhé!

    Rồi bà biến mất trong ánh sáng mập mờ..
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tám 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...